Bàng Hoàng Đích Dã Thú
Chương 10
Hai tuần sau, vết thương của Tiêu Mặc Vũ đã gần khỏi hẳn, đi lại cũng không đáng ngại nữa, sinh lực phục hồi khá nhanh, đồng thời dưới sự đồng ý của Thụy Hành Phong, cậu bắt đầu giúp Thư Phàm đang kêu khổ thấu trời xử lý một vài án kiện, không còn rảnh để đến “bắt nạt” Diêu Bân, điều này làm cho Diêu Bân nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Sáng sớm, theo thường lệ người giúp việc mang đến một tập dày báo buổi sáng. Tiêu Mặc Vũ còn ngủ say, trong phòng ăn chỉ có hai người Thụy Hành Phong và Diêu Bân. Liếc nhìn tiêu đề một tờ báo xã hội, Diêu Bân mặt không đổi sắc đưa tờ báo cho Thụy Hành Phong, “Thiếu gia, cậu xem đi…….” Thụy Hành Phong đang uống nước trái cây bèn ngừng lại, liếc liếc sơ qua, đầu tờ báo là một tiêu đề tô đậm đập vào mắt người đọc ──”Vua sắt thép Ngụy Á Niên ngồi tù, số tiền buôn lậu lên đến hơn hai triệu.” Thụy Hành Phong lạnh lùng nhếch khóe môi, “Hủy tờ báo này đi, đừng để cho cậu ấy thấy, còn nữa, sau này không được nhắc đến ba chữ “Ngụy Á Niên”.
“Vâng.” Diêu Bân cầm tờ báo mang đi.
Kể từ sau vụ Tiêu Mặc Vũ bị đâm, Thụy Hành Phong hạ quyết tâm diệt tận gốc quả bom nguy hiểm tiềm ẩn Ngụy Á Niên. Anh không muốn để sót lại bất kì mối nguy nào có thể gây hại cho cậu, huống chi Ngụy Á Niên còn từng giáp mặt uy hiếp anh, thấy hắn cố chấp với Tiêu Mặc Vũ như vậy, quả bom này bùng nổ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, xuống tay chậm không bằng ra tay nhanh. Vì vậy anh vận dụng vài mối quan hệ để tra ra chuyện làm ăn của Ngụy Á Niên, cũng là vận số tên đó đã đến lúc tận, chỉ vừa tra, Thụy Hành Phong phấn khích phát hiện được một người hợp tác lâu dài với Ngụy Á Niên cùng đi buôn lậu, trùng hợp làm sao anh lại quen người này, sau đó nhanh chóng thương lượng với hắn, nhận lời cho hắn một số tiền lớn đồng thời cho hắn ra nước ngoài. Người nọ cung cấp tất cả chứng cứ làm ăn buôn lậu, trong đó có liên đới tới không ít quan chức chính phủ cấp cao. Một vụ án lẽ ra gặp rất nhiều khó khăn trong việc điều tra nhưng nhờ tiếng tăm của họ Thụy và có người quen ở trong chính phủ cấp cao, phải nói “Đạo cao một thước, ma cao một trượng”, vận dụng các mối quan hệ làm cho cục điều tra buôn lậu vào cuộc, trong một lần Ngụy Á Niên đi buôn lậu, tiến hành bắt và thu giữ được cả người lẫn tang vật. Bây giờ có thể nói đống bằng chứng như núi, cho dù Ngụy Á Niên có bản lĩnh gì cũng không thể trở mình được, xác định ở tù cả đời đi.
Ấy vậy mà Thụy Hành Phong chẳng có vẻ vui sướng gì cho lắm, không những thế mi tâm còn nhíu chặt lại, không phải anh để tâm đến Ngụy Á Niên mà người anh quan tâm là ………Tiêu Mặc Vũ. Lúc tra xét về Ngụy Á Niên, anh phát hiện trong tay Tiêu Mặc Vũ nắm giữ không ít chứng cứ phạm tội của Ngụy Á Niên. Lúc ấy anh không khỏi giật mình, nhưng ngẫm lại, dù sao Tiêu Mặc Vũ cũng theo hắn ba năm, với sự thông minh của cậu, sao có thể không tóm được bằng chứng phạm tội cơ chứ? Đồng thời, điều này có thể giải thích tại sao Ngụy Á Niên rõ ràng mê mẩn cậu như vậy nhưng ba năm sau lại thả cậu đi, chỉ e là do hắn sợ bằng chứng trong tay cậu. Nhưng, nếu có chứng cớ, sao Tiêu Mặc Vũ lại không giao ra, thậm chí còn không hề nhắc đến nửa chữ với anh. Phải chăng vào thời điểm cá chết lưới rách(*), vẫn không muốn ném ra tấm vương bài cuối cùng? Có lẽ…….. Cậu đối với Ngụy Á Niên, kỳ thật cũng có chút tình cảm phức tạp? Dù sao Ngụy Á Niên cũng là người đàn ông đầu tiên của cậu, mà theo anh biết, hắn đối xử với cậu cũng không tệ. Thụy Hành Phong tự giận bản thân mình thật hẹp hòi. Đàn ông khi đã yêu cuồng nhiệt thì so với phụ nữ lại càng ích kỉ nhỏ nhen hơn, anh không muốn trước mặt Tiêu Mặc Vũ để lộ dáng vẻ khó coi đó của mình. Dù thế nào, người Tiêu Mặc Vũ yêu, chỉ có duy nhất anh mà thôi, không ai có thể tin tưởng điều này hơn anh.
(*) Cá chết lưới rách: Tương tự câu “Mất cả chì lẫn chài”
Về phần quá khứ, tất cả cứ chôn trong tù cùng Ngụy Á Niên đi!
Trên đời này không có bức tường nào mà gió không thổi lọt qua được. Sau đó ít lâu, Thụy Hành Phong mới hiểu được điều này.
Chiều hoàng hôn.
Tan làm, vốn định về sớm gặp người yêu, nhưng khi mở cửa, lại phát hiện phòng khách không một bóng người, vì thế vọt tới phòng ngủ, khách phòng(*), thư phòng, phòng tập thể thao….. Tìm đến n lần nhưng cũng không thấy bóng dáng cậu, Thụy Hành Phong có hơi sốt ruột.
(*)Khách phòng: Phòng dành cho khách nghỉ lại, khác với “phòng khách” là phòng dùng để tiếp khách trà nước, nói chuyện, v……v…..
“Thiếu gia, cậu ấy ở bể bơi.” Vẫn là Diêu Bân tìm được Tiêu Mặc Vũ.
“Bể bơi?”
Thụy Hành Phong ngẩn ra, lập tức phóng đi.
Do Tiêu Mặc Vũ chưa khỏe lại hoàn toàn nên Thụy Hành Phong vẫn dặn cậu không được ra ngoài trời, huống chi bây giờ đã vào mùa thu, anh lo cậu bị cảm lạnh. Cậu cũng luôn nghe lời, không ngờ hôm nay lại không nói tiếng nào đã đi ra ngoài.
“Sao em lại ở đây?”
Trên ghế đá cạnh bể bơi có một người đang nằm cuộn mình, trong lòng Thụy Hành Phong lo lắng, vội vàng cởi áo khoác đắp cho cậu rồi ôm lấy cậu. Tiêu Mặc Vũ cũng không phản kháng, ngoan ngoãn nằm trong ngực anh. Thân thể trong lòng gần như không hề có chút độ ấm nào, cánh tay mảnh khảnh của cậu vòng qua cổ anh, anh cúi đầu, môi liền tiếp xúc với da thịt lạnh băng. Người này, rốt cuộc đã ở ngoài này bao lâu rồi? Lẽ ra không nên mang Diêu Bân đi, nên để cậu ta lại trông nom em ấy một tấc không rời mới phải.
“Sao không chịu nghe lời anh, quần áo cũng không khoác thêm đã chạy ra ngoài thế này?”
Thụy Hành Phong nén giận, ra hiệu cho Diêu Bân chỉnh điều hòa ấm lên, sau đó ôm cậu ngồi lên sô pha mềm mại đồng thời xoa nắn tay chân lạnh lẽo của cậu, Diêu Bân cũng thức thời rời khỏi.
“Ngụy Á Niên bị bỏ tù?” Tiêu Mặc Vũ không ngẩng đầu, chỉ rầu rĩ tựa vào ngực anh, nhẹ giọng hỏi.
Quả nhiên, không có bức tường nào cản được gió.
“Em biết rồi.” Thụy Hành Phong thản nhiên trả lời, tiếp tục xoa xoa tay cậu.
“Là anh làm?” Tiêu Mặc Vũ lại hỏi.
Ngụy Á Niên làm việc luôn rất cẩn thận, giảo hoạt gian trá, trước nay chưa từng sơ hở, trừ phi có người nhúng tay vào, nếu không sao hắn lại có thể thất bại thảm hại chứ.
Động tác của Thụy Hành Phong nhất thời dừng lại, sau một lúc lâu mới nói: “Anh…….”
“Không cần nói gì.” Tiêu Mặc Vũ cắt lời anh, “Em biết chắc chắn là anh, trừ anh ra không còn ai khác.”
“Anh không muốn để bất kỳ kẻ nào làm hại em.” Thụy Hành Phong cúi đầu nhìn cậu, “Đừng quên, anh cũng là một người không từ thủ đoạn nào, để bảo vệ người mình yêu, chuyện gì cũng có thể làm được.”
Tiêu Mặc Vũ đón ánh mắt của anh, “Vậy anh cũng biết……….. Thật ra……. Trong tay em……… Nắm giữ đủ chứng cớ để Ngụy Á Niên phải ngồi tù cả đời…….” Từng lời cậu nói ra thực chậm, thực khó khăn, “Nhưng…….. Em lại chưa từng nói với anh……. Có phải anh…….”
“Sẽ không.” Thụy Hành Phong kiên định nói: “Anh tuyệt đối sẽ không hiểu lầm em lần nữa, anh biết em làm như vậy, tất có lý do của riêng mình, em không cần phải giải thích với anh.”
Tiêu Mặc Vũ hơi hơi cử động, siết chặt lấy eo của anh, thấp giọng nói: “Phong, em chỉ không muốn đuổi tận giết tuyệt. Dù nói thế nào, nếu không có hắn, cũng sẽ không có em của ngày hôm nay, mà em cũng không thể cùng anh yêu nhau. Chỉ cần hắn không quá đáng, em cũng không muốn dồn hắn vào chỗ chết.”
“Anh hiểu.” Thụy Hành Phong thơm má cậu, thẳng thắn nói: “Nói thật, anh có hơi để ý vì em không nói cho anh biết, nhưng chút tâm tư này rất nhanh đã tiêu tán. Bởi vì anh biết em yêu anh, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trên đời này đã không còn gì có thể chia cắt được chúng ta, em phải tin anh, cũng phải tin chính mình, thế nên, em có thể vui lên được không? Đừng giống như mang nặng tâm sự thế này. Quá khứ chỉ là quá khứ mà thôi, em cần nhìn vào thực tại. Không phải bây giờ anh đang ở trước mặt em sao, chẳng lẽ thế này còn chưa đủ sao?” Nói xong, anh dịu dàng nâng cằm cậu lên, chăm chú nhìn vào mắt cậu……..
Hốc mắt Tiêu Mặc Vũ phiếm ướt, môi mang theo nụ cười, “Vâng.” Sau đó, cọ cọ vào ngực anh……..
Cái ôm ấm áp, tâm hồn tương thông, không gì có thể tốt đẹp hơn thời khắc này………. Đang cảm thán, đột nhiên, sau gáy truyền đến đau đớn rất nhỏ, cúi đầu, thì ra cậu đang gặm cắn cổ mình……
“Sao vậy, có phải em đói bụng không? Ngang nhiên bắt đầu ăn cả anh sao?” Thụy Hành Phong vui vẻ cười nói.
“Không sai, đúng là em muốn ăn anh!” Tiêu Mặc Vũ lập tức ngồi xuống, cưỡi trên người anh.
Vẻ mặt hưng phấn và ánh mắt giảo hoạt của cậu làm cho Thụy Hành Phong cảnh giác.
“Em muốn làm gì?”
“Làm gì? Hắc hắc……. Cái này còn phải hỏi sao?” Tiêu Mặc Vũ nhếch môi, giống như công tử nhà giàu đùa giỡn “gái nhà lành”, lộ ra nụ cười mê đắm đồng thời nhanh chóng lột quần áo của Thụy Hành Phong.
“Này, em có chịu được không?”
Tình nhân nhiệt tình chủ động, tất nhiên anh nhiệt liệt đón mừng, chỉ là lo lắng cho thân thể của cậu.
“Không sao đâu, sáng nay bác sĩ Khương tới, em hỏi riêng ông ta có thể vận động mạnh được không, ông nói chỉ cần không quá kịch liệt, vận động hợp lý đều có thể làm.”
Tiêu Mặc Vũ đã cởi xong áo khoác của anh, giờ đang tháo cúc áo sơ mi.
“Vận động hợp lý? Hai chúng ta cùng một chỗ, nếu không phải củi khô lửa bốc thì cũng là trời long đất lở, em xác định là có thể thật chứ?” Chính vì sợ bản thân mình không khống chế được sẽ làm cậu bị thương nên anh mới nhẫn nhịn vất vả như vậy.
“Không cần lo lắng, em sẽ tự kiềm chế.” Tiêu Mặc Vũ tràn đầy tự tin nói.
“Tự kiềm chế?” Thụy Hành Phong cảm thấy trong lời nói của cậu có chút kỳ quái.
“Đương nhiên rồi, bởi vì lần này em sẽ thượng anh!”
Tiếng nói vừa dứt, Thụy Hành Phong liền giật mình. Một giây sau, anh ôm bụng cười to.
“Cười cái gì, họ Thụy kia, anh có gì bất mãn với em hả?” Tiêu Mặc Vũ thẹn quá hóa giận, kéo cổ áo anh.
“Không có không có, anh nào dám có nửa điểm không hài lòng.”
Thụy Hành Phong nhịn không được, đưa tay xuống phía dưới của cậu, thành thạo xoa bóp vài cái, Tiêu Mặc Vũ đã mềm nhũn người tựa vào anh.
“Tiểu Vũ thân mến, em chắc chắn rằng lúc em muốn thượng anh, cái kia có thể đứng lên chứ.”
Rõ ràng là tiểu thụ hồ ly quyến rũ, thế mà lại muốn thượng lão hổ, đúng là làm phản rồi!
“Vô nghĩa!”
Tiêu Mặc Vũ hung hăng trừng mắt nhìn anh, “Lúc trước anh đã hứa với em, chỉ cần em có thể chống đỡ được, dù em làm cái gì, cũng sẽ không nói không.”
Thụy Hành Phong nghĩ nghĩ, ấy thế mà lại dứt khoát gật đầu, “Được rồi, vậy em đến đây đi.”
Sau đó, anh thuần thục cởi sạch chính mình, nằm lên sô pha rộng rãi……. Đồng ý nhanh như vậy? Phi gian tức trá! Nhưng dù thế nào, thân thể nam tính đẹp như tượng tạc trắng trợn phô bày trước mắt mình như vậy, làn da màu đồng cổ khỏe mạnh, vân da rõ ràng từng khối, phần bụng bằng phẳng, lồng ngực rắn chắc như đá tảng……… “Sắc đẹp” trước mắt làm suy nghĩ của Tiêu Mặc Vũ loạn hết lên, nước miếng chảy ròng ròng, làm sao còn có thể nghĩ kế gian thật hay giả ở đây.
“Anh chàng đẹp trai, em đến đây!” Tiêu Mặc Vũ lau lau nước miếng, xoa tay, nhanh chóng cởi quần áo của mình, hưng phấn nhào tới…..
Quả nhiên, cảm giác “ở phía trên” thật tuyệt!
Tiêu Mặc Vũ dùng đầu lưỡi cố gắng mút nhũ tiêm của nam nhân, cảm nhận được của anh ở trong miệng mình dần cứng lên, sau đó, hai tay bắt đầu di chuyển trên người anh, vuốt ve cơ bụng rắn chắc cùng thắt lưng khêu gợi…….
Người đàn ông cũng không cự tuyệt, ngược lại còn mang vẻ mặt rất hưởng thụ, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười cổ vũ, một bàn tay đưa ra sau đầu để gối, một bàn tay khác thì đùa bỡn mái tóc mềm mại của cậu. Tiêu Mặc Vũ cười quyến rũ, cả người ghé vào khố hạ của anh, cúi đầu, đưa nơi đã hơi cương của anh ngậm vào trong miệng. Thụy Hành Phong hưng phấn rên lên thỏa mãn, hai tay đè lại đầu cậu, phối hợp với động tác phun ra nuốt vào của cậu, để cho cậu hàm ngậm càng sâu hơn. Trong miệng truyền đến mùi xạ hương nồng đậm của nam nhân nhưng cậu không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại còn có loại cơ khát mãnh liệt. Đã lâu không nhấm nháp thân thể của anh, toàn thân cậu đều rục rịch, thật muốn mau chóng cùng anh hòa làm một. Vì thế cậu cơ hồ tham lam liếm mút phân thân hùng vĩ thô dài kia, cũng bởi nó quá lớn, không thể hàm ngậm hết được nên cậu liếm như liếm kem, nút liếm từ trên xuống dưới một chút, vừa liếm vừa lấy tay đùa nghịch hai túi mềm kia để tăng thêm kích thích. Thỉnh thoảng nghe được tiếng rên rất nhỏ của anh chứng tỏ anh đang trong trạng thái vô cùng thoải mái, xem ra kỹ thuật của mình cũng không tồi, Tiêu Mặc Vũ hơi nâng khóe mắt, chỉ thấy nam nhân đang nhíu mi lại, như là nhẫn nại điều gì, dáng vẻ cấm dục gợi cảm làm trái tim cậu loạn đập thình thịch. Lúc này anh hơi nâng thân lên, làm cho người ta càng nhìn rõ ràng vân da săn chắc, khối cơ bụng tuyệt mỹ tràn ngập sức mạnh nam tính. Sắc tâm nổi lên, Tiêu Mặc Vũ đánh bạo, đưa tay chạm vào phía sau của nam nhân, đụng đến cái mông vểnh của anh, mười ngón tay vùi lấp trong đó, dùng sức mà xoa nắn. Đúng là cái mông tốt! Vừa co dãn lại vừa rắn chắc, không biết bên trong có tư vị gì, khẳng định là tiêu hồn thực cốt, càng nghĩ càng không kiềm được nước miếng. Thế nhưng, vì sao đã liếm nửa ngày trời, anh cũng ngạnh hơn chày sắt nhưng lại không bắn? =))))
Không phải trong sách có hướng dẫn, tiểu công khi đánh hạ tiểu thụ, đều cho tiểu thụ ra trước, sau đó mới thừa dịp người ta mềm nhuyễn vô lực mới đánh thẳng vào phủ Hoàng Long sao? Nếu anh vẫn duy trì độ cứng này, còn ngạnh hơn cả cậu, thì làm sao một “tiểu công chính quy” như anh có thể thừa nhận một “tiểu thụ” làm công như cậu đây. Tiêu Mặc Vũ nổi nóng, liếm càng nhiệt tình hơn, nhưng suy nghĩ cả nửa ngày, liếm đến lưỡi xót cằm mỏi mà Thụy Hành Phong vẫn cứ duy trì được độ cứng ấy, kề cà không bùng nổ.
“Này, anh này, sao đến tận giờ vẫn không bắn?” Sức bền cũng quá kinh người đi, Tiêu Mặc Vũ hổn hển, nhả “Quái vật” trong miệng ra, cưỡi lên người anh, đè anh lại.
“Anh đợi lát nữa em dùng kỹ thuật cao siêu của mình, làm cho anh không nhịn được phải bắn ra.” Thụy Hành Phong lộ vẻ mặt tươi cười đáng ghét.
“Em không muốn liếm nữa đâu, miệng xót lắm na ~” Tiêu Mặc Vũ như bóng cao su xì hơi, ngã vào lồng ngực nam nhân. Đáng giận, nếu biết làm công lao lực như vậy, cậu sẽ không chọn thời điểm mới khỏi bệnh khiêu chiến anh, lẽ ra nên đến phòng tập thể thao luyện khoảng năm rưỡi rồi mới……. Ách……. Bất quá phải đợi một năm rưỡi nữa……. Cậu nhất định sẽ vì dục hỏa đốt người mà tắt thở mất.
“Em vẫn muốn “thượng” anh sao?” Thụy Hành Phong nhịn cười, vuốt ve tấm lưng bóng loáng của cậu……… Chịu không nổi nữa, quá đáng yêu, tình nhân của mình từ khi nào lại trở nên đáng yêu như vậy, hại mình muốn nhảy ngay vào trong em ấy, hung hăng mà yêu thương em ấy.
“Đương nhiên em muốn!”
Càng nghĩ càng không cam lòng, cắn răng một cái, không biết là lấy được ở đâu mà Tiêu Mặc Vũ đem một hộp thuốc bôi trơn ra, đưa cho Thụy Hành Phong, “Hôm nay em nhất định phải thượng anh, anh tự dùng cái này làm mềm tiểu cúc hoa ra, sau đó để em cắm vào.”
Khụ……… Tuy rằng nghe vậy có hơi mất mặt, rõ ràng đi “công” người ta, vậy mà còn muốn người ta tự bôi trơn, có lẽ cậu là một tiểu công kém cỏi nhất từ trước đến nay, nhưng thây kệ, ai bảo anh vừa dài vừa thô vừa ngạnh vừa bền bỉ hơn cậu chứ.
Thụy Hành Phong cố nén cười, hai bả vai run run, phải hơn nửa ngày mới bình tĩnh trở lại, “Rồi, rồi, tiểu tổ tông, em muốn gì cũng được, tại hạ xin tuân thánh chỉ.”
Anh ngồi dậy, hôn cậu thật nồng nhiệt rồi thừa dịp cậu không chú ý quệt ít cao trơn đưa vào sau huyệt động của cậu…….. Đang bị nam nhân hôn đến đầu choáng mắt váng, đột nhiêu sau huyệt lành lạnh, bị nhồi cao trơn gì đó, Tiêu Mặc Vũ nhanh chóng hiểu ra anh muốn làm cái gì.
“Anh… vô lại, không được ăn gian!”
Cậu vừa thở gấp vừa rời khỏi môi anh, nhưng đã chậm mất rồi, ngón tay thon dài của nam nhân đã sớm nương theo cao trơn xâm nhập u huyệt của cậu, gãi mạnh lên nội vách mẫn cảm, làm cho eo cậu không kìm được mà đưa đẩy……….
“Anh có ăn gian đâu, rõ ràng em đang “thượng” anh còn gì.”
Thụy Hành Phong cười cười để cho cậu cưỡi trên người mình, hai tay bắt lấy gò mông của cậu, ngón tay ở trong u huyệt ra ra vào vào, đồng thời đầu lưỡi mềm dẻo khiêu khích cổ và ngực cậu, lưu lại hồng ngân rực rỡ như lửa.
“A………. Ha……….”
Tiêu Mặc Vũ không kiềm chế được bật ra tiếng thở dốc thơm ngọt, thân thể hư không không thể chống đỡ được khiêu khích xảo diệu của nam nhân, toàn thân lâm râm nóng lên. “Thoải mái sao? Cơ thể em đang thấy trống rỗng, khao khát anh tiến vào?” Thụy Hành Phong nhẹ nhàng gặm cắn vành tai mềm mại của cậu, áp vào tai cậu mà thổi nhiệt khí.
“A………. Thật thoải mái…….” Đàn ông vĩnh viễn là loại sinh vật trung thành với dục vọng nhất. Tiêu Mặc Vũ không kháng cự nữa, toàn thân đã sớm nhuyễn ra, cánh tay quấn lấy cổ anh, thân thể cong lên, tự động đem nhũ tiêm dâng tới miệng anh, mặc anh nút hôn. Khoái cảm từ đầu nhũ truyền đến, sau huyệt lại bị ngón tay thon dài không ngừng quấy rối, làm cho toàn thân cậu càng ngày càng nóng, càng ngày càng xụi lơ. Hai chân cậu quấn lấy sườn lưng nam nhân, vừa vặn để nhiệt vật của anh chạm vào bụng cậu, mà phân thân của cậu đã sớm ngẩng đầu từ lâu, trên đỉnh cũng chảy ra giọt sương động tình, theo những cử động vặn vẹo nhẹ nhàng của cậu mà hai dục vọng nam tính ma sát lẫn nhau, một hình ảnh dâm mỹ khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập.
“Anh vào đây.”
Áng chừng lượng trơn đã đủ, Thụy Hành Phong nâng mông cậu cao lên, phân thân nóng cháy để ở cửa huyệt, cố nén dục hỏa của chính mình, không giống trước kia vội vàng cắm vào mà lần này chỉ nhẹ nhàng tham nhập, rút ra, rồi lại tiến vào, lặp đi lặp lại mấy lần, thẳng đến khi cậu hoàn toàn thích ứng, mới vùi mình trong u huyệt ấm áp chặt chẽ của cậu.
“A…….. Vào hết rồi……” Tiêu Mặc Vũ phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, cự vật nóng như lửa sáp nhập trong cơ thể, hư không trong phút chốc được lấp đầy.
“Có đau lắm không?” Thụy Hành Phong không luật động vội mà dịu dàng hôn lên bờ vai nhẵn mịn của cậu.
“Không đau, anh động nhanh lên đi……” Tiêu Mặc Vũ thúc giục anh đồng thời cái mông cũng kẹp chặt lấy lợi kiếm trong cơ thể, muốn nhanh chóng được cùng anh lên đỉnh mây mưa.
“Đừng vội, anh sẽ cho em, tất cả đều cho em.” Thụy Hành Phong cười khổ, không khách khí thêm nữa, bắt đầu chậm rãi trừu sáp.
“A…….ha……”
Theo mỗi lần cắm rút, anh liền phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, cũng không che giấu nhiệt tình của chính mình, trước kia sao mình lại cảm thấy khó chịu với sự chủ động của em ấy cơ chứ? Mình đúng là một thằng đàn ông nông cạn, có người yêu nhiệt tình đáng yêu như vậy, đó chính là may mắn lớn nhất của mình! Nội bích mẫn cảm theo mỗi lần quất xuyên vào đều gắt gao hấp chặt lấy mang đến một loại khoái cảm không nói nên lời, Tiêu Mặc Vũ cảm nhận từng đợt tình triều dào dạt, toàn thân như dãn nở, hưng phấn mà hừ thành tiếng, đắm chìm trong bể dục vui thích.
“Em thích “thượng” mà không “thượng” anh thế này chứ?” Một tay Thụy Hành Phong đỡ lấy thắt lưng cậu, tay kia thì chà xát xoa nắn dục vọng đang phấn khích của cậu.
“A……….. A………. Đáng ghét……… Lần sau nhất định em phải thượng……….”
Bị bàn tay của nam nhân sờ loạn, toàn thân Tiêu Mặc Vũ run lên, khóe mắt ứa lệ, khoan khoái đến độ ngay cả ngón chân cũng cong lại.
“Anh mỏi mắt mong chờ.”
Thụy Hành Phong cười nói, nhẹ nhàng buông tay khỏi mông cậu, làm cho dương vật cứng rắn càng xâm nhập sâu trong nội bích nóng ẩm của cậu, mỗi một lần đưa đẩy đều tạo ra từng dòng điện lưu khiến phân thân của cậu càng lúc càng cứng lên, không ngừng chảy ra chất lỏng thấm ướt bụng của đối phương. Cậu cưỡi trên eo anh mà say sưa vũ động, thân thể màu ngà lóng lánh sáng bóng, tất cả đều làm dục hỏa của đối phương càng thêm căng tràn.
“Em không biết em đẹp thế nào đâu.”
Thụy Hành Phong mê muội đi bởi cảnh đẹp trước mắt, hai tay vân vê nhũ tiêm hồng nhạt trước ngực cậu rồi lại du di trên toàn thân cậu, cảm giác nhẵn mịn thật thích. Dần dà, phần eo cũng tăng thêm lực đẩy lên trên.
“A. . . . . . A. . . . . .”
Bí huyệt non mềm bị mũi nhọn đâm chọc kịch liệt, khoái cảm mãnh liệt khiến cậu khó có thể tự kiềm chế, toàn thân run rẩy dữ dội. Cái mông bắt đầu vặn vẹo cuồng loạn, phối hợp với động tác của nam nhân, để cho dương cương sáp nhập càng sâu. Tốc độ của nam nhân cũng càng lúc càng nhanh, biên độ càng lúc càng lớn, hai tay anh bóp chặt mông cậu, nâng cậu lên cao rồi lại thả xuống, dục vọng không ngừng quấy đảo trong bí huyệt sâu hút nóng ẩm.
Cậu cảm thấy toàn thân như có ngọn lửa thiêu đốt, khoái cảm ào ạt đánh tới làm cậu không thể chống đỡ, mắt thấy sẽ chuẩn bị cao trào. Đúng lúc này, động tác của anh đột nhiên chậm lại rồi rút ra, cảm giác trống rỗng đột ngột buộc cậu hồi phục tinh thần, cậu bất mãn nhìn đối phương.
“Vẫn còn chưa kết thúc đâu………”
Thụy Hành Phong cười ngồi dậy, để cho cậu ngồi trước ngực mình, giống như ôm trẻ con, tách hai chân cậu ra, đặt trên đùi mình, sau đó lại sáp nhập. (tư thế này bé Vũ ngồi tựa lưng vào ngực anh Phong, kiểu tư thế ôm cho trẻ con đi tiểu =.=)
“Đừng dùng tư thế này…….” Tiêu Mặc Vũ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy màn hình TV lớn ở mặt tiền cửa hàng đối diện với mình, màn hình tối đen, dưới tác dụng tài tình của ánh sáng, có thể thấy rõ cảnh tượng mình và nam nhân giao triền!
“Sao thế? Tư thế này làm em thoải mái hơn mà, vả lại cũng có thể sáp vào rất sâu nữa.” Thụy Hành Phong hôn hôn gáy cậu, vừa phân bua lại vừa chuyển động nhịp nhàng.
“Đừng……….. Đừng mà………..” Tiêu Mặc Vũ giãy giụa, liên tục lắc đầu, “Sẽ bị nhìn thấy………”
“Bị ai nhìn? Nơi này chỉ có chúng mình thôi.” Thụy Hành Phong tăng mạnh lực xâm nhập.
“Có. . . . . . Màn hình. . . . . . Màn hình TV. . . . . . A. . . . . .” Tiêu Mặc Vũ đỏ mặt, cắn chặt môi, rên rỉ đứt quãng.
“Đây là hình ảnh của chúng mình, em xem, lỗ nhỏ của em đang gắt gao cắn nơi đó của anh, mỗi lần động một chút, sẽ co rút mấp máy, giống như một đóa hoa vậy, đẹp vô cùng.” Thụy Hành Phong mặt không đỏ khí không suyễn nói những lời làm người khác thấy thẹn đến tột cùng xong, nâng hai chân cậu lên, để lộ một khoảng cách, đĩnh động mạnh mẽ lên đến khi cắm ngập vào, hăng hái trừu cắm trong mật huyệt mềm mại của cậu, mỗi lần hầu như đều tiến vào toàn bộ, sau đó rút ra gần hết, rồi lại hung hăng nhảy vào……….
“A……….. Thật sâu…….. Thật nhanh………” Tiêu Mặc Vũ lắc đầu khóc nức nở, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, du dương trầm bổng, dụ dỗ người ta phạm tội. Trên màn hình chiếu lên hai thân thể nam tính trần trụi quấn quýt điên cuồng, máu như chạy băng băng trong cơ thể, hai người đều vì đối phương mà thần hồn điên đảo. Tiêu Mặc Vũ quay đầu lại, cùng anh hôn nồng nhiệt triền miên không dứt, dù đang hôn, động tác của nam nhân cũng không hề chậm lại, hai tầng kích thích làm đại não cậu từng trận váng vất. Trái tim đập mạnh mẽ như muốn nhảy khỏi ngực, toàn thân đều phiếm màu anh hồng, mồ hôi tinh tế đọng lại, biểu tình ngơ ngác sa vào giữa cực độ khoái hoạt khiến cậu trở nên xinh đẹp vô song. (vô song: độc nhất vô nhị)
“Thích không?”
Thụy Hành Phong thở hổn hển hỏi, thân thể cậu làm anh phát cuồng!
“Thích. . . . . . Rất thích. . . . . .”
Người đàn ông vốn cũng rất anh tuấn, giờ phút này thoạt nhìn càng thêm gợi cảm bức nhân, trong lòng đầy tràn yêu thương nhu hòa, tất thảy dày vò trong quá khứ, tại thời khắc này, toàn bộ đều được bồi đắp. Cho dù có đợi hai mươi năm, hay có đợi lâu thêm đi chăng nữa, đều cảm thấy đáng giá. Những tình cảm chân thành rung động trong tim truyền đi khắp cơ thể, cảm giác sung sướng mãnh liệt làm cả người cậu run rẩy, say sưa cùng nam nhân liều mạng dây dưa, lửa nóng trong cơ thể chuyển động nhịp nhàng, lần sau so với lần trước càng hung mãnh hơn, va chạm vào cậu, hỏa hoa trước mắt cậu như bắn ra khắp nơi, trên mặt lộ vẻ phóng túng làm say lòng người. Sau đó hai người lại thay đổi nhiều tư thế, địa điểm cũng chuyển từ sô pha lên trên giường, dã thú đang do dự một khi đã tìm được phương hướng liền biến thành ác thú tham lam, dù thế nào cũng thấy không đủ, dây dưa với nam nhân, gắt gao siết lấy anh, không muốn kết thúc. Trong lúc hoan ái, tuy rằng kịch liệt, nhưng do để tâm tới thân thể cậu, Thụy Hành Phong vẫn có sự tiết chế, tại thời khắc tình cảm càng lúc càng mãnh liệt kia, anh âu yếm nhiều hơn, đưa cậu đạt đến cao trào, cơ hồ cùng lúc đó, anh cũng lên đỉnh. Tuy rằng lần này không dữ dội như lúc trước, nhưng trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn tột độ. Thì ra khi hai người yêu nhau, không cần phải hoan ái thật kịch liệt, chỉ cần những âu yếm dịu dàng là có thể chạm tới hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Tiêu Mặc Vũ khẽ mở mắt, phát hiện mình sảng khoái đến độ hơi mê man một chút, mặt không khỏi đỏ lên, vội vùi mặt vào ngực anh, “Anh có thoải mái không?” Cậu sợ thân thể mình còn yếu, không làm anh hưởng thụ hết mình được.
Nét mặt đáng yêu của cậu làm anh dịu dàng nở nụ cười, “Ngốc, đương nhiên là có, em không cần lo lắng có hay không, anh muốn ôm em, còn nhiều thời gian, chúng mình còn cả đời, có thể từ từ mà yêu nhau trọn vẹn.”
Nhẹ nhàng vuốt ve hai má còn thấm mồ hôi của cậu, khuôn mặt tuấn mỹ vừa mới trải qua cao trào mà để lộ vẻ yếu ớt khác thường, đôi mắt ướt át trong sáng như ngọc, đong đầy ánh sáng trong đó, còn có con ngươi phản chiếu hình ảnh một người. Tình yêu trong tim như suối nguồn không ngừng tuôn chảy, lặng lẽ nhưng không bao giờ hết được……….. Yêu một người có thể thay đổi thành thế nào? Có lẽ là như bây giờ nói không ngớt lời, thao thao bất tuyệt.
Tiêu Mặc Vũ nhìn anh chằm chặp, “Thụy Hành Phong, gần đây vẻ mặt anh biểu cảm hơn rồi đấy.”
“Em không vui sao?”
“Em đang hoài niệm cái người mặt than trước kia, hình như dạo này mặt than phổ biến hơn thì phải.” Tiêu Mặc Vũ nói rất nghiêm túc.
“Tiêu Mặc Vũ, em có gì bất mãn với anh hả?” Thụy Hành Phong giận tái mặt.
“Đâu có.” Tiêu Mặc Vũ cười chui vào ngực anh, cọ cọ, lại ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Thụy Hành Phong, lần sau nhất định em phải thượng anh!”
“Chờ em luyện được kỹ thuật tốt hơn anh, cơ thể cường tráng hơn anh, đến lúc đó, anh cam tâm tình nguyện bị em áp.” Thụy Hành Phong đưa ra một nhiệm vụ bất khả thi.
Tiêu Mặc Vũ xụ mặt, “Em không muốn biến thành kẻ cơ bắp.” Cậu rất hài lòng với hình dáng của mình lúc này. “Vậy em còn muốn thượng anh?” Thụy Hành Phong nhướn mi, nghiêng người đè cậu xuống, “Có phải dạo này anh chiều em quá nên em coi trời bằng vung, ngay cả đầu anh cũng dám cưỡi lên rồi? Có cái này rồi lại muốn thêm cái khác, đúng là lòng tham không đáy mà.”
Tiêu Mặc Vũ tức giận nhìn anh, “Không sai, em chính là con dã thú tham lam, thì sao nào?”
“Em mà dã thú nỗi gì, giỏi lắm cũng chỉ là một người đẹp bốc đồng thôi.” Thụy Hành Phong hôn lên trán cậu, đắp chăn cho cậu, “Ngủ đi.”
Đèn tắt rồi, tứ phía tối đen như mực. Tiêu Mặc Vũ nắm chặt tay anh, cảm nhận được độ ấm da thịt của nhau, nhẹ nhàng nhắm mắt, chỉ chốc lát sau liền tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng dường như cậu trở về quá khứ, đứng dưới tàng cây ở cô nhi viện Ánh Dương, bóng cây dày đặc, ánh mặt trời le lói, cậu ngửa mặt nhìn lên, dòng người trước mắt bắt đầu chuyển động, một thiếu niên cao cao anh tuấn, trong đám người kia, đi đến chỗ cậu…… Ánh mắt thiếu niên không còn lạnh lùng như trước nữa mà tràn ngập nhu hòa ấm áp tựa gió xuân, đi đến trước mặt cậu, cười tươi đưa tay về phía cậu…….. Bị nụ cười của thiếu niên hấp dẫn, cậu cầm lấy tay cậu ta, trong chớp mắt, có một loại cảm giác hạnh phúc chạy thẳng vào tim.
Từ nay về sau, vạn kiếp bất phục.
—-Toàn văn hoàn—
Sáng sớm, theo thường lệ người giúp việc mang đến một tập dày báo buổi sáng. Tiêu Mặc Vũ còn ngủ say, trong phòng ăn chỉ có hai người Thụy Hành Phong và Diêu Bân. Liếc nhìn tiêu đề một tờ báo xã hội, Diêu Bân mặt không đổi sắc đưa tờ báo cho Thụy Hành Phong, “Thiếu gia, cậu xem đi…….” Thụy Hành Phong đang uống nước trái cây bèn ngừng lại, liếc liếc sơ qua, đầu tờ báo là một tiêu đề tô đậm đập vào mắt người đọc ──”Vua sắt thép Ngụy Á Niên ngồi tù, số tiền buôn lậu lên đến hơn hai triệu.” Thụy Hành Phong lạnh lùng nhếch khóe môi, “Hủy tờ báo này đi, đừng để cho cậu ấy thấy, còn nữa, sau này không được nhắc đến ba chữ “Ngụy Á Niên”.
“Vâng.” Diêu Bân cầm tờ báo mang đi.
Kể từ sau vụ Tiêu Mặc Vũ bị đâm, Thụy Hành Phong hạ quyết tâm diệt tận gốc quả bom nguy hiểm tiềm ẩn Ngụy Á Niên. Anh không muốn để sót lại bất kì mối nguy nào có thể gây hại cho cậu, huống chi Ngụy Á Niên còn từng giáp mặt uy hiếp anh, thấy hắn cố chấp với Tiêu Mặc Vũ như vậy, quả bom này bùng nổ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, xuống tay chậm không bằng ra tay nhanh. Vì vậy anh vận dụng vài mối quan hệ để tra ra chuyện làm ăn của Ngụy Á Niên, cũng là vận số tên đó đã đến lúc tận, chỉ vừa tra, Thụy Hành Phong phấn khích phát hiện được một người hợp tác lâu dài với Ngụy Á Niên cùng đi buôn lậu, trùng hợp làm sao anh lại quen người này, sau đó nhanh chóng thương lượng với hắn, nhận lời cho hắn một số tiền lớn đồng thời cho hắn ra nước ngoài. Người nọ cung cấp tất cả chứng cứ làm ăn buôn lậu, trong đó có liên đới tới không ít quan chức chính phủ cấp cao. Một vụ án lẽ ra gặp rất nhiều khó khăn trong việc điều tra nhưng nhờ tiếng tăm của họ Thụy và có người quen ở trong chính phủ cấp cao, phải nói “Đạo cao một thước, ma cao một trượng”, vận dụng các mối quan hệ làm cho cục điều tra buôn lậu vào cuộc, trong một lần Ngụy Á Niên đi buôn lậu, tiến hành bắt và thu giữ được cả người lẫn tang vật. Bây giờ có thể nói đống bằng chứng như núi, cho dù Ngụy Á Niên có bản lĩnh gì cũng không thể trở mình được, xác định ở tù cả đời đi.
Ấy vậy mà Thụy Hành Phong chẳng có vẻ vui sướng gì cho lắm, không những thế mi tâm còn nhíu chặt lại, không phải anh để tâm đến Ngụy Á Niên mà người anh quan tâm là ………Tiêu Mặc Vũ. Lúc tra xét về Ngụy Á Niên, anh phát hiện trong tay Tiêu Mặc Vũ nắm giữ không ít chứng cứ phạm tội của Ngụy Á Niên. Lúc ấy anh không khỏi giật mình, nhưng ngẫm lại, dù sao Tiêu Mặc Vũ cũng theo hắn ba năm, với sự thông minh của cậu, sao có thể không tóm được bằng chứng phạm tội cơ chứ? Đồng thời, điều này có thể giải thích tại sao Ngụy Á Niên rõ ràng mê mẩn cậu như vậy nhưng ba năm sau lại thả cậu đi, chỉ e là do hắn sợ bằng chứng trong tay cậu. Nhưng, nếu có chứng cớ, sao Tiêu Mặc Vũ lại không giao ra, thậm chí còn không hề nhắc đến nửa chữ với anh. Phải chăng vào thời điểm cá chết lưới rách(*), vẫn không muốn ném ra tấm vương bài cuối cùng? Có lẽ…….. Cậu đối với Ngụy Á Niên, kỳ thật cũng có chút tình cảm phức tạp? Dù sao Ngụy Á Niên cũng là người đàn ông đầu tiên của cậu, mà theo anh biết, hắn đối xử với cậu cũng không tệ. Thụy Hành Phong tự giận bản thân mình thật hẹp hòi. Đàn ông khi đã yêu cuồng nhiệt thì so với phụ nữ lại càng ích kỉ nhỏ nhen hơn, anh không muốn trước mặt Tiêu Mặc Vũ để lộ dáng vẻ khó coi đó của mình. Dù thế nào, người Tiêu Mặc Vũ yêu, chỉ có duy nhất anh mà thôi, không ai có thể tin tưởng điều này hơn anh.
(*) Cá chết lưới rách: Tương tự câu “Mất cả chì lẫn chài”
Về phần quá khứ, tất cả cứ chôn trong tù cùng Ngụy Á Niên đi!
Trên đời này không có bức tường nào mà gió không thổi lọt qua được. Sau đó ít lâu, Thụy Hành Phong mới hiểu được điều này.
Chiều hoàng hôn.
Tan làm, vốn định về sớm gặp người yêu, nhưng khi mở cửa, lại phát hiện phòng khách không một bóng người, vì thế vọt tới phòng ngủ, khách phòng(*), thư phòng, phòng tập thể thao….. Tìm đến n lần nhưng cũng không thấy bóng dáng cậu, Thụy Hành Phong có hơi sốt ruột.
(*)Khách phòng: Phòng dành cho khách nghỉ lại, khác với “phòng khách” là phòng dùng để tiếp khách trà nước, nói chuyện, v……v…..
“Thiếu gia, cậu ấy ở bể bơi.” Vẫn là Diêu Bân tìm được Tiêu Mặc Vũ.
“Bể bơi?”
Thụy Hành Phong ngẩn ra, lập tức phóng đi.
Do Tiêu Mặc Vũ chưa khỏe lại hoàn toàn nên Thụy Hành Phong vẫn dặn cậu không được ra ngoài trời, huống chi bây giờ đã vào mùa thu, anh lo cậu bị cảm lạnh. Cậu cũng luôn nghe lời, không ngờ hôm nay lại không nói tiếng nào đã đi ra ngoài.
“Sao em lại ở đây?”
Trên ghế đá cạnh bể bơi có một người đang nằm cuộn mình, trong lòng Thụy Hành Phong lo lắng, vội vàng cởi áo khoác đắp cho cậu rồi ôm lấy cậu. Tiêu Mặc Vũ cũng không phản kháng, ngoan ngoãn nằm trong ngực anh. Thân thể trong lòng gần như không hề có chút độ ấm nào, cánh tay mảnh khảnh của cậu vòng qua cổ anh, anh cúi đầu, môi liền tiếp xúc với da thịt lạnh băng. Người này, rốt cuộc đã ở ngoài này bao lâu rồi? Lẽ ra không nên mang Diêu Bân đi, nên để cậu ta lại trông nom em ấy một tấc không rời mới phải.
“Sao không chịu nghe lời anh, quần áo cũng không khoác thêm đã chạy ra ngoài thế này?”
Thụy Hành Phong nén giận, ra hiệu cho Diêu Bân chỉnh điều hòa ấm lên, sau đó ôm cậu ngồi lên sô pha mềm mại đồng thời xoa nắn tay chân lạnh lẽo của cậu, Diêu Bân cũng thức thời rời khỏi.
“Ngụy Á Niên bị bỏ tù?” Tiêu Mặc Vũ không ngẩng đầu, chỉ rầu rĩ tựa vào ngực anh, nhẹ giọng hỏi.
Quả nhiên, không có bức tường nào cản được gió.
“Em biết rồi.” Thụy Hành Phong thản nhiên trả lời, tiếp tục xoa xoa tay cậu.
“Là anh làm?” Tiêu Mặc Vũ lại hỏi.
Ngụy Á Niên làm việc luôn rất cẩn thận, giảo hoạt gian trá, trước nay chưa từng sơ hở, trừ phi có người nhúng tay vào, nếu không sao hắn lại có thể thất bại thảm hại chứ.
Động tác của Thụy Hành Phong nhất thời dừng lại, sau một lúc lâu mới nói: “Anh…….”
“Không cần nói gì.” Tiêu Mặc Vũ cắt lời anh, “Em biết chắc chắn là anh, trừ anh ra không còn ai khác.”
“Anh không muốn để bất kỳ kẻ nào làm hại em.” Thụy Hành Phong cúi đầu nhìn cậu, “Đừng quên, anh cũng là một người không từ thủ đoạn nào, để bảo vệ người mình yêu, chuyện gì cũng có thể làm được.”
Tiêu Mặc Vũ đón ánh mắt của anh, “Vậy anh cũng biết……….. Thật ra……. Trong tay em……… Nắm giữ đủ chứng cớ để Ngụy Á Niên phải ngồi tù cả đời…….” Từng lời cậu nói ra thực chậm, thực khó khăn, “Nhưng…….. Em lại chưa từng nói với anh……. Có phải anh…….”
“Sẽ không.” Thụy Hành Phong kiên định nói: “Anh tuyệt đối sẽ không hiểu lầm em lần nữa, anh biết em làm như vậy, tất có lý do của riêng mình, em không cần phải giải thích với anh.”
Tiêu Mặc Vũ hơi hơi cử động, siết chặt lấy eo của anh, thấp giọng nói: “Phong, em chỉ không muốn đuổi tận giết tuyệt. Dù nói thế nào, nếu không có hắn, cũng sẽ không có em của ngày hôm nay, mà em cũng không thể cùng anh yêu nhau. Chỉ cần hắn không quá đáng, em cũng không muốn dồn hắn vào chỗ chết.”
“Anh hiểu.” Thụy Hành Phong thơm má cậu, thẳng thắn nói: “Nói thật, anh có hơi để ý vì em không nói cho anh biết, nhưng chút tâm tư này rất nhanh đã tiêu tán. Bởi vì anh biết em yêu anh, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trên đời này đã không còn gì có thể chia cắt được chúng ta, em phải tin anh, cũng phải tin chính mình, thế nên, em có thể vui lên được không? Đừng giống như mang nặng tâm sự thế này. Quá khứ chỉ là quá khứ mà thôi, em cần nhìn vào thực tại. Không phải bây giờ anh đang ở trước mặt em sao, chẳng lẽ thế này còn chưa đủ sao?” Nói xong, anh dịu dàng nâng cằm cậu lên, chăm chú nhìn vào mắt cậu……..
Hốc mắt Tiêu Mặc Vũ phiếm ướt, môi mang theo nụ cười, “Vâng.” Sau đó, cọ cọ vào ngực anh……..
Cái ôm ấm áp, tâm hồn tương thông, không gì có thể tốt đẹp hơn thời khắc này………. Đang cảm thán, đột nhiên, sau gáy truyền đến đau đớn rất nhỏ, cúi đầu, thì ra cậu đang gặm cắn cổ mình……
“Sao vậy, có phải em đói bụng không? Ngang nhiên bắt đầu ăn cả anh sao?” Thụy Hành Phong vui vẻ cười nói.
“Không sai, đúng là em muốn ăn anh!” Tiêu Mặc Vũ lập tức ngồi xuống, cưỡi trên người anh.
Vẻ mặt hưng phấn và ánh mắt giảo hoạt của cậu làm cho Thụy Hành Phong cảnh giác.
“Em muốn làm gì?”
“Làm gì? Hắc hắc……. Cái này còn phải hỏi sao?” Tiêu Mặc Vũ nhếch môi, giống như công tử nhà giàu đùa giỡn “gái nhà lành”, lộ ra nụ cười mê đắm đồng thời nhanh chóng lột quần áo của Thụy Hành Phong.
“Này, em có chịu được không?”
Tình nhân nhiệt tình chủ động, tất nhiên anh nhiệt liệt đón mừng, chỉ là lo lắng cho thân thể của cậu.
“Không sao đâu, sáng nay bác sĩ Khương tới, em hỏi riêng ông ta có thể vận động mạnh được không, ông nói chỉ cần không quá kịch liệt, vận động hợp lý đều có thể làm.”
Tiêu Mặc Vũ đã cởi xong áo khoác của anh, giờ đang tháo cúc áo sơ mi.
“Vận động hợp lý? Hai chúng ta cùng một chỗ, nếu không phải củi khô lửa bốc thì cũng là trời long đất lở, em xác định là có thể thật chứ?” Chính vì sợ bản thân mình không khống chế được sẽ làm cậu bị thương nên anh mới nhẫn nhịn vất vả như vậy.
“Không cần lo lắng, em sẽ tự kiềm chế.” Tiêu Mặc Vũ tràn đầy tự tin nói.
“Tự kiềm chế?” Thụy Hành Phong cảm thấy trong lời nói của cậu có chút kỳ quái.
“Đương nhiên rồi, bởi vì lần này em sẽ thượng anh!”
Tiếng nói vừa dứt, Thụy Hành Phong liền giật mình. Một giây sau, anh ôm bụng cười to.
“Cười cái gì, họ Thụy kia, anh có gì bất mãn với em hả?” Tiêu Mặc Vũ thẹn quá hóa giận, kéo cổ áo anh.
“Không có không có, anh nào dám có nửa điểm không hài lòng.”
Thụy Hành Phong nhịn không được, đưa tay xuống phía dưới của cậu, thành thạo xoa bóp vài cái, Tiêu Mặc Vũ đã mềm nhũn người tựa vào anh.
“Tiểu Vũ thân mến, em chắc chắn rằng lúc em muốn thượng anh, cái kia có thể đứng lên chứ.”
Rõ ràng là tiểu thụ hồ ly quyến rũ, thế mà lại muốn thượng lão hổ, đúng là làm phản rồi!
“Vô nghĩa!”
Tiêu Mặc Vũ hung hăng trừng mắt nhìn anh, “Lúc trước anh đã hứa với em, chỉ cần em có thể chống đỡ được, dù em làm cái gì, cũng sẽ không nói không.”
Thụy Hành Phong nghĩ nghĩ, ấy thế mà lại dứt khoát gật đầu, “Được rồi, vậy em đến đây đi.”
Sau đó, anh thuần thục cởi sạch chính mình, nằm lên sô pha rộng rãi……. Đồng ý nhanh như vậy? Phi gian tức trá! Nhưng dù thế nào, thân thể nam tính đẹp như tượng tạc trắng trợn phô bày trước mắt mình như vậy, làn da màu đồng cổ khỏe mạnh, vân da rõ ràng từng khối, phần bụng bằng phẳng, lồng ngực rắn chắc như đá tảng……… “Sắc đẹp” trước mắt làm suy nghĩ của Tiêu Mặc Vũ loạn hết lên, nước miếng chảy ròng ròng, làm sao còn có thể nghĩ kế gian thật hay giả ở đây.
“Anh chàng đẹp trai, em đến đây!” Tiêu Mặc Vũ lau lau nước miếng, xoa tay, nhanh chóng cởi quần áo của mình, hưng phấn nhào tới…..
Quả nhiên, cảm giác “ở phía trên” thật tuyệt!
Tiêu Mặc Vũ dùng đầu lưỡi cố gắng mút nhũ tiêm của nam nhân, cảm nhận được của anh ở trong miệng mình dần cứng lên, sau đó, hai tay bắt đầu di chuyển trên người anh, vuốt ve cơ bụng rắn chắc cùng thắt lưng khêu gợi…….
Người đàn ông cũng không cự tuyệt, ngược lại còn mang vẻ mặt rất hưởng thụ, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười cổ vũ, một bàn tay đưa ra sau đầu để gối, một bàn tay khác thì đùa bỡn mái tóc mềm mại của cậu. Tiêu Mặc Vũ cười quyến rũ, cả người ghé vào khố hạ của anh, cúi đầu, đưa nơi đã hơi cương của anh ngậm vào trong miệng. Thụy Hành Phong hưng phấn rên lên thỏa mãn, hai tay đè lại đầu cậu, phối hợp với động tác phun ra nuốt vào của cậu, để cho cậu hàm ngậm càng sâu hơn. Trong miệng truyền đến mùi xạ hương nồng đậm của nam nhân nhưng cậu không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại còn có loại cơ khát mãnh liệt. Đã lâu không nhấm nháp thân thể của anh, toàn thân cậu đều rục rịch, thật muốn mau chóng cùng anh hòa làm một. Vì thế cậu cơ hồ tham lam liếm mút phân thân hùng vĩ thô dài kia, cũng bởi nó quá lớn, không thể hàm ngậm hết được nên cậu liếm như liếm kem, nút liếm từ trên xuống dưới một chút, vừa liếm vừa lấy tay đùa nghịch hai túi mềm kia để tăng thêm kích thích. Thỉnh thoảng nghe được tiếng rên rất nhỏ của anh chứng tỏ anh đang trong trạng thái vô cùng thoải mái, xem ra kỹ thuật của mình cũng không tồi, Tiêu Mặc Vũ hơi nâng khóe mắt, chỉ thấy nam nhân đang nhíu mi lại, như là nhẫn nại điều gì, dáng vẻ cấm dục gợi cảm làm trái tim cậu loạn đập thình thịch. Lúc này anh hơi nâng thân lên, làm cho người ta càng nhìn rõ ràng vân da săn chắc, khối cơ bụng tuyệt mỹ tràn ngập sức mạnh nam tính. Sắc tâm nổi lên, Tiêu Mặc Vũ đánh bạo, đưa tay chạm vào phía sau của nam nhân, đụng đến cái mông vểnh của anh, mười ngón tay vùi lấp trong đó, dùng sức mà xoa nắn. Đúng là cái mông tốt! Vừa co dãn lại vừa rắn chắc, không biết bên trong có tư vị gì, khẳng định là tiêu hồn thực cốt, càng nghĩ càng không kiềm được nước miếng. Thế nhưng, vì sao đã liếm nửa ngày trời, anh cũng ngạnh hơn chày sắt nhưng lại không bắn? =))))
Không phải trong sách có hướng dẫn, tiểu công khi đánh hạ tiểu thụ, đều cho tiểu thụ ra trước, sau đó mới thừa dịp người ta mềm nhuyễn vô lực mới đánh thẳng vào phủ Hoàng Long sao? Nếu anh vẫn duy trì độ cứng này, còn ngạnh hơn cả cậu, thì làm sao một “tiểu công chính quy” như anh có thể thừa nhận một “tiểu thụ” làm công như cậu đây. Tiêu Mặc Vũ nổi nóng, liếm càng nhiệt tình hơn, nhưng suy nghĩ cả nửa ngày, liếm đến lưỡi xót cằm mỏi mà Thụy Hành Phong vẫn cứ duy trì được độ cứng ấy, kề cà không bùng nổ.
“Này, anh này, sao đến tận giờ vẫn không bắn?” Sức bền cũng quá kinh người đi, Tiêu Mặc Vũ hổn hển, nhả “Quái vật” trong miệng ra, cưỡi lên người anh, đè anh lại.
“Anh đợi lát nữa em dùng kỹ thuật cao siêu của mình, làm cho anh không nhịn được phải bắn ra.” Thụy Hành Phong lộ vẻ mặt tươi cười đáng ghét.
“Em không muốn liếm nữa đâu, miệng xót lắm na ~” Tiêu Mặc Vũ như bóng cao su xì hơi, ngã vào lồng ngực nam nhân. Đáng giận, nếu biết làm công lao lực như vậy, cậu sẽ không chọn thời điểm mới khỏi bệnh khiêu chiến anh, lẽ ra nên đến phòng tập thể thao luyện khoảng năm rưỡi rồi mới……. Ách……. Bất quá phải đợi một năm rưỡi nữa……. Cậu nhất định sẽ vì dục hỏa đốt người mà tắt thở mất.
“Em vẫn muốn “thượng” anh sao?” Thụy Hành Phong nhịn cười, vuốt ve tấm lưng bóng loáng của cậu……… Chịu không nổi nữa, quá đáng yêu, tình nhân của mình từ khi nào lại trở nên đáng yêu như vậy, hại mình muốn nhảy ngay vào trong em ấy, hung hăng mà yêu thương em ấy.
“Đương nhiên em muốn!”
Càng nghĩ càng không cam lòng, cắn răng một cái, không biết là lấy được ở đâu mà Tiêu Mặc Vũ đem một hộp thuốc bôi trơn ra, đưa cho Thụy Hành Phong, “Hôm nay em nhất định phải thượng anh, anh tự dùng cái này làm mềm tiểu cúc hoa ra, sau đó để em cắm vào.”
Khụ……… Tuy rằng nghe vậy có hơi mất mặt, rõ ràng đi “công” người ta, vậy mà còn muốn người ta tự bôi trơn, có lẽ cậu là một tiểu công kém cỏi nhất từ trước đến nay, nhưng thây kệ, ai bảo anh vừa dài vừa thô vừa ngạnh vừa bền bỉ hơn cậu chứ.
Thụy Hành Phong cố nén cười, hai bả vai run run, phải hơn nửa ngày mới bình tĩnh trở lại, “Rồi, rồi, tiểu tổ tông, em muốn gì cũng được, tại hạ xin tuân thánh chỉ.”
Anh ngồi dậy, hôn cậu thật nồng nhiệt rồi thừa dịp cậu không chú ý quệt ít cao trơn đưa vào sau huyệt động của cậu…….. Đang bị nam nhân hôn đến đầu choáng mắt váng, đột nhiêu sau huyệt lành lạnh, bị nhồi cao trơn gì đó, Tiêu Mặc Vũ nhanh chóng hiểu ra anh muốn làm cái gì.
“Anh… vô lại, không được ăn gian!”
Cậu vừa thở gấp vừa rời khỏi môi anh, nhưng đã chậm mất rồi, ngón tay thon dài của nam nhân đã sớm nương theo cao trơn xâm nhập u huyệt của cậu, gãi mạnh lên nội vách mẫn cảm, làm cho eo cậu không kìm được mà đưa đẩy……….
“Anh có ăn gian đâu, rõ ràng em đang “thượng” anh còn gì.”
Thụy Hành Phong cười cười để cho cậu cưỡi trên người mình, hai tay bắt lấy gò mông của cậu, ngón tay ở trong u huyệt ra ra vào vào, đồng thời đầu lưỡi mềm dẻo khiêu khích cổ và ngực cậu, lưu lại hồng ngân rực rỡ như lửa.
“A………. Ha……….”
Tiêu Mặc Vũ không kiềm chế được bật ra tiếng thở dốc thơm ngọt, thân thể hư không không thể chống đỡ được khiêu khích xảo diệu của nam nhân, toàn thân lâm râm nóng lên. “Thoải mái sao? Cơ thể em đang thấy trống rỗng, khao khát anh tiến vào?” Thụy Hành Phong nhẹ nhàng gặm cắn vành tai mềm mại của cậu, áp vào tai cậu mà thổi nhiệt khí.
“A………. Thật thoải mái…….” Đàn ông vĩnh viễn là loại sinh vật trung thành với dục vọng nhất. Tiêu Mặc Vũ không kháng cự nữa, toàn thân đã sớm nhuyễn ra, cánh tay quấn lấy cổ anh, thân thể cong lên, tự động đem nhũ tiêm dâng tới miệng anh, mặc anh nút hôn. Khoái cảm từ đầu nhũ truyền đến, sau huyệt lại bị ngón tay thon dài không ngừng quấy rối, làm cho toàn thân cậu càng ngày càng nóng, càng ngày càng xụi lơ. Hai chân cậu quấn lấy sườn lưng nam nhân, vừa vặn để nhiệt vật của anh chạm vào bụng cậu, mà phân thân của cậu đã sớm ngẩng đầu từ lâu, trên đỉnh cũng chảy ra giọt sương động tình, theo những cử động vặn vẹo nhẹ nhàng của cậu mà hai dục vọng nam tính ma sát lẫn nhau, một hình ảnh dâm mỹ khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập.
“Anh vào đây.”
Áng chừng lượng trơn đã đủ, Thụy Hành Phong nâng mông cậu cao lên, phân thân nóng cháy để ở cửa huyệt, cố nén dục hỏa của chính mình, không giống trước kia vội vàng cắm vào mà lần này chỉ nhẹ nhàng tham nhập, rút ra, rồi lại tiến vào, lặp đi lặp lại mấy lần, thẳng đến khi cậu hoàn toàn thích ứng, mới vùi mình trong u huyệt ấm áp chặt chẽ của cậu.
“A…….. Vào hết rồi……” Tiêu Mặc Vũ phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, cự vật nóng như lửa sáp nhập trong cơ thể, hư không trong phút chốc được lấp đầy.
“Có đau lắm không?” Thụy Hành Phong không luật động vội mà dịu dàng hôn lên bờ vai nhẵn mịn của cậu.
“Không đau, anh động nhanh lên đi……” Tiêu Mặc Vũ thúc giục anh đồng thời cái mông cũng kẹp chặt lấy lợi kiếm trong cơ thể, muốn nhanh chóng được cùng anh lên đỉnh mây mưa.
“Đừng vội, anh sẽ cho em, tất cả đều cho em.” Thụy Hành Phong cười khổ, không khách khí thêm nữa, bắt đầu chậm rãi trừu sáp.
“A…….ha……”
Theo mỗi lần cắm rút, anh liền phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, cũng không che giấu nhiệt tình của chính mình, trước kia sao mình lại cảm thấy khó chịu với sự chủ động của em ấy cơ chứ? Mình đúng là một thằng đàn ông nông cạn, có người yêu nhiệt tình đáng yêu như vậy, đó chính là may mắn lớn nhất của mình! Nội bích mẫn cảm theo mỗi lần quất xuyên vào đều gắt gao hấp chặt lấy mang đến một loại khoái cảm không nói nên lời, Tiêu Mặc Vũ cảm nhận từng đợt tình triều dào dạt, toàn thân như dãn nở, hưng phấn mà hừ thành tiếng, đắm chìm trong bể dục vui thích.
“Em thích “thượng” mà không “thượng” anh thế này chứ?” Một tay Thụy Hành Phong đỡ lấy thắt lưng cậu, tay kia thì chà xát xoa nắn dục vọng đang phấn khích của cậu.
“A……….. A………. Đáng ghét……… Lần sau nhất định em phải thượng……….”
Bị bàn tay của nam nhân sờ loạn, toàn thân Tiêu Mặc Vũ run lên, khóe mắt ứa lệ, khoan khoái đến độ ngay cả ngón chân cũng cong lại.
“Anh mỏi mắt mong chờ.”
Thụy Hành Phong cười nói, nhẹ nhàng buông tay khỏi mông cậu, làm cho dương vật cứng rắn càng xâm nhập sâu trong nội bích nóng ẩm của cậu, mỗi một lần đưa đẩy đều tạo ra từng dòng điện lưu khiến phân thân của cậu càng lúc càng cứng lên, không ngừng chảy ra chất lỏng thấm ướt bụng của đối phương. Cậu cưỡi trên eo anh mà say sưa vũ động, thân thể màu ngà lóng lánh sáng bóng, tất cả đều làm dục hỏa của đối phương càng thêm căng tràn.
“Em không biết em đẹp thế nào đâu.”
Thụy Hành Phong mê muội đi bởi cảnh đẹp trước mắt, hai tay vân vê nhũ tiêm hồng nhạt trước ngực cậu rồi lại du di trên toàn thân cậu, cảm giác nhẵn mịn thật thích. Dần dà, phần eo cũng tăng thêm lực đẩy lên trên.
“A. . . . . . A. . . . . .”
Bí huyệt non mềm bị mũi nhọn đâm chọc kịch liệt, khoái cảm mãnh liệt khiến cậu khó có thể tự kiềm chế, toàn thân run rẩy dữ dội. Cái mông bắt đầu vặn vẹo cuồng loạn, phối hợp với động tác của nam nhân, để cho dương cương sáp nhập càng sâu. Tốc độ của nam nhân cũng càng lúc càng nhanh, biên độ càng lúc càng lớn, hai tay anh bóp chặt mông cậu, nâng cậu lên cao rồi lại thả xuống, dục vọng không ngừng quấy đảo trong bí huyệt sâu hút nóng ẩm.
Cậu cảm thấy toàn thân như có ngọn lửa thiêu đốt, khoái cảm ào ạt đánh tới làm cậu không thể chống đỡ, mắt thấy sẽ chuẩn bị cao trào. Đúng lúc này, động tác của anh đột nhiên chậm lại rồi rút ra, cảm giác trống rỗng đột ngột buộc cậu hồi phục tinh thần, cậu bất mãn nhìn đối phương.
“Vẫn còn chưa kết thúc đâu………”
Thụy Hành Phong cười ngồi dậy, để cho cậu ngồi trước ngực mình, giống như ôm trẻ con, tách hai chân cậu ra, đặt trên đùi mình, sau đó lại sáp nhập. (tư thế này bé Vũ ngồi tựa lưng vào ngực anh Phong, kiểu tư thế ôm cho trẻ con đi tiểu =.=)
“Đừng dùng tư thế này…….” Tiêu Mặc Vũ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy màn hình TV lớn ở mặt tiền cửa hàng đối diện với mình, màn hình tối đen, dưới tác dụng tài tình của ánh sáng, có thể thấy rõ cảnh tượng mình và nam nhân giao triền!
“Sao thế? Tư thế này làm em thoải mái hơn mà, vả lại cũng có thể sáp vào rất sâu nữa.” Thụy Hành Phong hôn hôn gáy cậu, vừa phân bua lại vừa chuyển động nhịp nhàng.
“Đừng……….. Đừng mà………..” Tiêu Mặc Vũ giãy giụa, liên tục lắc đầu, “Sẽ bị nhìn thấy………”
“Bị ai nhìn? Nơi này chỉ có chúng mình thôi.” Thụy Hành Phong tăng mạnh lực xâm nhập.
“Có. . . . . . Màn hình. . . . . . Màn hình TV. . . . . . A. . . . . .” Tiêu Mặc Vũ đỏ mặt, cắn chặt môi, rên rỉ đứt quãng.
“Đây là hình ảnh của chúng mình, em xem, lỗ nhỏ của em đang gắt gao cắn nơi đó của anh, mỗi lần động một chút, sẽ co rút mấp máy, giống như một đóa hoa vậy, đẹp vô cùng.” Thụy Hành Phong mặt không đỏ khí không suyễn nói những lời làm người khác thấy thẹn đến tột cùng xong, nâng hai chân cậu lên, để lộ một khoảng cách, đĩnh động mạnh mẽ lên đến khi cắm ngập vào, hăng hái trừu cắm trong mật huyệt mềm mại của cậu, mỗi lần hầu như đều tiến vào toàn bộ, sau đó rút ra gần hết, rồi lại hung hăng nhảy vào……….
“A……….. Thật sâu…….. Thật nhanh………” Tiêu Mặc Vũ lắc đầu khóc nức nở, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, du dương trầm bổng, dụ dỗ người ta phạm tội. Trên màn hình chiếu lên hai thân thể nam tính trần trụi quấn quýt điên cuồng, máu như chạy băng băng trong cơ thể, hai người đều vì đối phương mà thần hồn điên đảo. Tiêu Mặc Vũ quay đầu lại, cùng anh hôn nồng nhiệt triền miên không dứt, dù đang hôn, động tác của nam nhân cũng không hề chậm lại, hai tầng kích thích làm đại não cậu từng trận váng vất. Trái tim đập mạnh mẽ như muốn nhảy khỏi ngực, toàn thân đều phiếm màu anh hồng, mồ hôi tinh tế đọng lại, biểu tình ngơ ngác sa vào giữa cực độ khoái hoạt khiến cậu trở nên xinh đẹp vô song. (vô song: độc nhất vô nhị)
“Thích không?”
Thụy Hành Phong thở hổn hển hỏi, thân thể cậu làm anh phát cuồng!
“Thích. . . . . . Rất thích. . . . . .”
Người đàn ông vốn cũng rất anh tuấn, giờ phút này thoạt nhìn càng thêm gợi cảm bức nhân, trong lòng đầy tràn yêu thương nhu hòa, tất thảy dày vò trong quá khứ, tại thời khắc này, toàn bộ đều được bồi đắp. Cho dù có đợi hai mươi năm, hay có đợi lâu thêm đi chăng nữa, đều cảm thấy đáng giá. Những tình cảm chân thành rung động trong tim truyền đi khắp cơ thể, cảm giác sung sướng mãnh liệt làm cả người cậu run rẩy, say sưa cùng nam nhân liều mạng dây dưa, lửa nóng trong cơ thể chuyển động nhịp nhàng, lần sau so với lần trước càng hung mãnh hơn, va chạm vào cậu, hỏa hoa trước mắt cậu như bắn ra khắp nơi, trên mặt lộ vẻ phóng túng làm say lòng người. Sau đó hai người lại thay đổi nhiều tư thế, địa điểm cũng chuyển từ sô pha lên trên giường, dã thú đang do dự một khi đã tìm được phương hướng liền biến thành ác thú tham lam, dù thế nào cũng thấy không đủ, dây dưa với nam nhân, gắt gao siết lấy anh, không muốn kết thúc. Trong lúc hoan ái, tuy rằng kịch liệt, nhưng do để tâm tới thân thể cậu, Thụy Hành Phong vẫn có sự tiết chế, tại thời khắc tình cảm càng lúc càng mãnh liệt kia, anh âu yếm nhiều hơn, đưa cậu đạt đến cao trào, cơ hồ cùng lúc đó, anh cũng lên đỉnh. Tuy rằng lần này không dữ dội như lúc trước, nhưng trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn tột độ. Thì ra khi hai người yêu nhau, không cần phải hoan ái thật kịch liệt, chỉ cần những âu yếm dịu dàng là có thể chạm tới hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Tiêu Mặc Vũ khẽ mở mắt, phát hiện mình sảng khoái đến độ hơi mê man một chút, mặt không khỏi đỏ lên, vội vùi mặt vào ngực anh, “Anh có thoải mái không?” Cậu sợ thân thể mình còn yếu, không làm anh hưởng thụ hết mình được.
Nét mặt đáng yêu của cậu làm anh dịu dàng nở nụ cười, “Ngốc, đương nhiên là có, em không cần lo lắng có hay không, anh muốn ôm em, còn nhiều thời gian, chúng mình còn cả đời, có thể từ từ mà yêu nhau trọn vẹn.”
Nhẹ nhàng vuốt ve hai má còn thấm mồ hôi của cậu, khuôn mặt tuấn mỹ vừa mới trải qua cao trào mà để lộ vẻ yếu ớt khác thường, đôi mắt ướt át trong sáng như ngọc, đong đầy ánh sáng trong đó, còn có con ngươi phản chiếu hình ảnh một người. Tình yêu trong tim như suối nguồn không ngừng tuôn chảy, lặng lẽ nhưng không bao giờ hết được……….. Yêu một người có thể thay đổi thành thế nào? Có lẽ là như bây giờ nói không ngớt lời, thao thao bất tuyệt.
Tiêu Mặc Vũ nhìn anh chằm chặp, “Thụy Hành Phong, gần đây vẻ mặt anh biểu cảm hơn rồi đấy.”
“Em không vui sao?”
“Em đang hoài niệm cái người mặt than trước kia, hình như dạo này mặt than phổ biến hơn thì phải.” Tiêu Mặc Vũ nói rất nghiêm túc.
“Tiêu Mặc Vũ, em có gì bất mãn với anh hả?” Thụy Hành Phong giận tái mặt.
“Đâu có.” Tiêu Mặc Vũ cười chui vào ngực anh, cọ cọ, lại ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Thụy Hành Phong, lần sau nhất định em phải thượng anh!”
“Chờ em luyện được kỹ thuật tốt hơn anh, cơ thể cường tráng hơn anh, đến lúc đó, anh cam tâm tình nguyện bị em áp.” Thụy Hành Phong đưa ra một nhiệm vụ bất khả thi.
Tiêu Mặc Vũ xụ mặt, “Em không muốn biến thành kẻ cơ bắp.” Cậu rất hài lòng với hình dáng của mình lúc này. “Vậy em còn muốn thượng anh?” Thụy Hành Phong nhướn mi, nghiêng người đè cậu xuống, “Có phải dạo này anh chiều em quá nên em coi trời bằng vung, ngay cả đầu anh cũng dám cưỡi lên rồi? Có cái này rồi lại muốn thêm cái khác, đúng là lòng tham không đáy mà.”
Tiêu Mặc Vũ tức giận nhìn anh, “Không sai, em chính là con dã thú tham lam, thì sao nào?”
“Em mà dã thú nỗi gì, giỏi lắm cũng chỉ là một người đẹp bốc đồng thôi.” Thụy Hành Phong hôn lên trán cậu, đắp chăn cho cậu, “Ngủ đi.”
Đèn tắt rồi, tứ phía tối đen như mực. Tiêu Mặc Vũ nắm chặt tay anh, cảm nhận được độ ấm da thịt của nhau, nhẹ nhàng nhắm mắt, chỉ chốc lát sau liền tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng dường như cậu trở về quá khứ, đứng dưới tàng cây ở cô nhi viện Ánh Dương, bóng cây dày đặc, ánh mặt trời le lói, cậu ngửa mặt nhìn lên, dòng người trước mắt bắt đầu chuyển động, một thiếu niên cao cao anh tuấn, trong đám người kia, đi đến chỗ cậu…… Ánh mắt thiếu niên không còn lạnh lùng như trước nữa mà tràn ngập nhu hòa ấm áp tựa gió xuân, đi đến trước mặt cậu, cười tươi đưa tay về phía cậu…….. Bị nụ cười của thiếu niên hấp dẫn, cậu cầm lấy tay cậu ta, trong chớp mắt, có một loại cảm giác hạnh phúc chạy thẳng vào tim.
Từ nay về sau, vạn kiếp bất phục.
—-Toàn văn hoàn—
Tác giả :
Bạch Vân