Băng Hỏa Ma Trù
Chương 380: Sinh Mệnh Chi Thần kết hợp (full)
Sinh mệnh năng lượng kịch liệt ba động, nó vốn đang chầm chậm đưa vào cơ thể Niệm Băng, nhất thời bị tử vong năng lượng phản công, một lần nữa chiếm lại một bộ phận lãnh địa.
Thanh âm của Tạp Áo vang lên trong tinh thần của Niệm Băng: "Ngươi có thể hướng đến ta kêu gọi sao? Lúc này ngươi có thể kêu gọi ta? Không, tuyệt đối không có khả năng đó!"
Niệm Băng có chút bất đắc dĩ nói:"Ta cũng hiểu được, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, ta quả thật là có thể làm được. Ngươi dùng sinh mệnh năng lương đưa vào thân thể ta, tận cùng là để làm gì? Ma pháp lực trong cơ thể ta đã tiêu hao hết, tinh thần lực của ta tựa hồ xảy ra một chút biến hóa, có thể khống chế tử vong năng lượng này, ta bây giờ nên làm thế nào để trợ giúp ngươi?"
Tạp Áo trầm mặc, sinh mệnh năng lương cũng không tiếp tục phát động công kích, mà ngừng lại, duy trì sự hiện hữu. Cả nửa ngày Táp Áo thanh âm mới vang lên: "Niệm Băng, ngươi thực sự là quái vật."
Niệm Băng sửng sốt, có chút buồn cười nói: "Được sự khích lệ của Chân Thần như ngươi, ta thật sự cảm thấy vinh hạnh!"
Tạp Áo than nhẹ một tiếng nói: "Ta cũng không biết ngươi xảy ra biến hóa gì, bất quá nếu bây giờ ngươi có thể khống chế tử vong năng lượng, thì lập tức kềm chế chúng, để cho ta phát ra tinh thần thần lực chiếm lĩnh thêm lãnh địa. Cái ta muốn làm chính là đem năng lượng tử vong tinh khiết áp bức đến một chỗ, ép chúng đến tại Lệ Trung huyệt. Có như vậy thì năng lương tử vong khí tức tồn tại nơi này mật độ mới dày đặt, hơn nữa, thân thể của ngươi lúc đó sẽ tràn ngập sinh mệnh năng lương của ta, chính thức sống lại. Ngươi không cần lo lắng cho ma pháp lực của mình, chúng không có biến mất, chỉ là ẩn trong cơ thể của ngươi thôi. Chỉ cần sinh mệnh lực của ta tiến vào thân thể của ngươi, ta có thể đem chúng khôi phục hoàn toàn. Có Sinh Mệnh khí tức hậu thuẫn, hơn nữa ngươi đã mở thiên nhãn huyệt; ta nghĩ trong một thời gian ngắn, thất đại khiếu huyệt trong cơ thể ngươi sẽ mở ra, thực lực của ngươi sẽ tăng lên rất nhiều."
"Tốt, ta hiểu ý của ngươi. Bây giờ ta bắt đầu kềm hãm tử vong năng lượng, rồi cuối cùng sẽ đem nó ngưng kết tại Lệ Trung huyệt. Chính là ta sợ tinh thần lực không cách nào ép được tử vong năng lượng tại một chỗ, muốn hạn chế chúng thật không dễ dàng."
Tạp Áo nói: "Không quan hệ, khiếu huyệt vốn có tác dụng hạn chế năng lượng, chỉ cần bọn chúng bị ép vào Lệ Trung Huyệt, ta tuyệt đối nắm chắc chúng sẽ không phản kích. Về phần sau này, tử vong năng lượng và sinh mệnh năng lượng có thể trợ giúp ngươi như thế nào, thì phải tự xem cố gắng của bản thân ngươi thôi. Ta cùng Thiên Hương kỳ thật cũng là mạo hiểm, cái chúng ta tạo ra, chính là Tâm Tình chi thần.
Chỉ có điều ngươi cũng giống chúng ta, cho nên chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân, khai phá quan hệ của hai loại năng lượng này. Nếu có một ngày ngươi có thể giống như băng hỏa đồng nguyên, hoàn chỉnh dung hợp chúng nó, đối với chúng ta là trợ giúp tốt nhất. Ai…. Tâm Tình chi thần thân thể mà không có Tâm Tình chi thần linh hồn và lực lượng, ngay cả ta cũng không biết làm như vậy có đúng hay không. Nhưng ta có một chút khẳng định, làm như vậy sẽ khiến cho tiềm lực của ngươi bộc phát, tốc độ tu luyện sau này sẽ rất đáng sợ, sợ rằng chúng ta cũng sẽ phải kinh ngạc. Bây giờ ngươi đã khiến cho ta kinh ngạc lắm rồi. Yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu, bây giờ ngươi hãy tĩnh tâm, chúng ta bắt đầu ".
Niệm Băng đáp ứng một tiếng, tinh thần lực chỉ là có chút động, tử vong năng lượng dưới sự không chế của hắn như một dòng nước cuồn cuộn. Hắn cảm thấy không chế chúng phi thường khó khăn, tinh thần lực mau chóng tăng cao, từ trung gian ngăn cách sinh mệnh năng lương và tử vong năng lượng. Nhất thời, tất cả thống khổ vừa rồi một lần nữa biến mất, Niệm Băng nhất thời mừng rỡ, lập tức khống chế và ép tử vong năng lượng.
Ngay cả Niệm Băng cũng không nghĩ tới mình lại có tinh thần lực mạnh mẽ đến vậy, tử vong năng lương dưới sự áp bức của tinh thần lực, co rút lại chỉ còn một nữa thể tích. Sinh mệnh năng lượng lại một lần nữa dũng mãnh tiến vào nội thể, đầu tiên là chữa trị tâm tạng, rồi ào ạt tiến lên đại não, rồi tiến nhập đến tim. Một lần nữa, cảm giác mỹ diệu của con người lại xuất hiện, đó là một cảm giác tuyệt vời! Cảm giác được điều này, Niệm Băng nhất thời mau chóng khống chế tử vong năng lương, liều mạng ép xuống ngực mình.
Bên ngoài sinh mệnh lực khổng lồ vẫn tiếp tục công kích, bên trong Niệm Băng khống chế tinh thần lực, khiến cho tử vong năng lương vô pháp tác quái, vô pháp phản kích, càng ngày càng thu hẹp phạm vi. Niệm Băng rõ ràng cản giác được, mỗi khi tử vong co rút được 1 chút, tự mình lại cảm nhận một lực cản lớn hơn, tinh thần lực lại vẫn như bình thường, mạnh mẽ khống chế tử vong năng lượng. Dù sao tử vong năng lương này là một phần tử trong thân thể hắn, nên bị hạn chế, nếu đây là năng lượng từ bên ngoài xâm nhập, Niệm Băng cũng không hoàn toàn có khả năng khống chế.
Tử vong năng lượng không ngừng bị ép, thân hình Tạp Áo đột nhiên dịch chuyển từ sau ra phía trước của Niệm Băng, tay vốn đang đặt trên lưng chuyển sang phía trước ngực. Sinh mệnh khí tức khổng lồ trực tiếp truyền vào Lệ Trung huyệt, không phải trực tiếp tiến vào mà biến thành Sinh mệnh chi võng, bao bọc lấy tử vong năng lượng.
Nếu tất cả quá trình này đều doTạp Áo làm, thời gian đích thực phải dài hơn, nhưng dưới sự trợ giúp của Niệm Băng, quá trình thu phục này giảm bớt rất nhiều thời gian. Sinh mệnh chi hồ liên tục đưa vào thân thể Niệm Băng, mà Tạp Áo thì toàn lực vận khởi sinh Mệnh năng lượng của mình, tiến vào Lệ trung huyệt của Niệm Băng; chẳng những khống chế được tử vong năng lượng, mà đồng thời còn hấp thụ nó, giúp cho Niệm Băng dễ dàng co rút chúng lại hơn.
Tạp Áo bây giờ hành động giống như lúc Niệm Băng liên thủ đối phó Thiên Hương. Vì năng lượng tổng thể so với Thiên Hương yếu hơn, hơn nữa Tử vong năng lượng thu thúc cũng tới một mức độ nhất định, nên khiến cho mật độ của tử vong năng lương tăng nhiều, muốn tiếp tục co rút nữa thì cũng rất khó khăn. Tử vong năng lương hầu như đã đạt trạng thái bão hòa, cho dù năng lượng do Tạp Áo đưa vào thân thể Niệm Băng cùng hắn toàn lực thi triển tinh thần lực, cũng vô pháp ép tử vong năng lượng chi cầu nhỏ thêm. Muốn để nó tiến vào Lệ Trung Huyệt, thể tích còn phải nhỏ hơn phân nữa hiện tại.
Tình trạng giằng co thủy chung vẫn duy trì, Táp Áo liên tiếp thử thay đổi nhiều loại năng lương trùng kích nhưng không có hiệu quả. Tử vong năng lượng trong cơ thể Niệm Băng dưới áp lực đã trở nên cực kỳ ổn định và kiên cố, hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng trợ giúp nhân loại tiến hành chuyển hoán, tất cả cũng chỉ là suy đoán, khi chính thức vào thực tế, lại gặp phiền toái như thế, nàng cũng không biết phải làm thế nào.
Niệm Băng cũng nhận thức được tình hình của tử Vong năng lương, cảm giác của hắn so với Tạp Áo còn rõ ràng hơn nhiều. Thân thể bây giờ tràn ngập sinh mệnh năng lượng, khiến hắn chưa bao giờ có cảm giác chân thật như bây giờ. Sinh tồn là một cảm giác tuyệt diệu, sinh mệnh năng lương mênh mông không ngừng trùng kích thân thể hắn, khiến cho hắn bắt đầu cảm nhận được biến hóa của bên ngoài.
Không gian vốn đang tràn ngập sinh Mệnh năng lượng bắt đầu biến hóa, thực vật mặc dù không héo rũ, nhưng cũng không còn sinh mệnh khí tức mãnh liệt nữa. Biến hóa lớn nhất chính là Sinh Mệnh chi hồ, hồ nước trong suốt đang mờ dần, sinh mệnh chi hồ bên ngoài bắt đầu mất đi sinh mệnh khí tức, sinh mệnh năng lượng khổng lồ đó đang không ngừng rót vào cơ thể hắn. Giống như lời Tạp Áo trước kia, trong nguồn sinh mệnh năng lượng mênh mông này, ma pháp lực biến mất trước kia của hắn bắt đầu ngưng kết, hơn nữa so với trước độ ngưng kết rất cao, ma pháp lực thể tích lớn hơn không ít. Hắn bất giác muốn hô to " Ta sống lại, ta thật sự đã sống lại".
Tạp Áo dùng linh hồn trao đổi với Thiên Hương, bàn thảo một lựa chọn bí mật. Lúc này Niệm Băng đã khôi phục toàn bộ giác quan. Ngay lúc này, Thiên Hương đột nhiên thu hồi bàn tay đặt trước ngực hắn, thân hình nữ thần hoàn mỹ của nàng phiên nhiên bay lên, tách ra khỏi mặt nước, hay tay ôm lấy thân thể của Niệm Băng.
Băng lãnh là cảm giác đầu tiên của Niệm Băng. Trong phúc chốc, hắn đã biết cảm giác lạnh lẽo đó xuất phát từ đầu, đại não hắn trong khoảnh khắc mờ mịt hẳn. Ngay sau đó, thân thể hắn nhất thời xảy ra biến hóa, trong nháy mắt tràn đầy nhiệt hỏa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ngay cả Niệm Băng cũng không nghĩ phản ứng của mình kịch liệt đến vậy, kỳ thật hiện tượng này chính là do khát vọng của Niệm Băng, đúng hơn là dục vọng. Hắn vừa mới khôi phục sinh mệnh lực không lồ, trong sinh mệnh khí tức mênh mông, tự nhiên dục vọng trở về nguyên thủy nhất; huống chi thân thể Tạp Áo lại là thiên hạ chi tú, một thân thể hoàn hảo mềm mại dán chặt vào người thì nam nhân nào có thể kháng cự cho được.
Đại não bùng nổ, vô số sinh mệnh năng lương mênh mông từ bộ vị tiếp xúc của hai thân thể tràn vào, da thịt lạnh lẽo đó cùng với da tay Niệm Băng tiếp xúc. Niệm Băng chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, thân thể phản phất như căng ra, phản ứng nam tính ngang nhiên dựng lên, lại đúng ngay nơi thâm sâu huyền ảo của Tạp Áo. Hoạt động vừa được khôi phục, hắn lập tức ôm chặt Tạp Áo, giữ thân thể nàng trước người mình, nếu không phải hắn còn một chút thanh tỉnh, sợ rằng đã phá cửa động rồi!
Sở dĩ Tạp áo ôm Niệm Băng, cùng thân thể hắn tiếp xúc, vì chỉ có như vậy nàng mới có thể phát huy sinh mệnh năng lượng đến mức cao nhất, đưa vào thân thể niệm Băng, giúp hắn áp bức tử vong năng lượng. Nhưng là mặc dù nàng đã sống ngàn năm, nhưng cả đời đây là lần đầu tiên cùng nam nhân thân mật.
Lúc nàng ôm Niệm Băng, cảm giác như mình đang ôm một lò lửa nóng, một cảm giác kỳ dị truyền kháp toàn thân, nàng cảm giác được sinh mệnh năng lượng trong thân thể hắn. Thần trí đang thanh tỉnh nhất thời mờ ảo, nhất là tại chỗ "dưới bụng" lại cảm giác được một vật thể nóng rực, càng làm tinh thần đại loạn. Trong nhất thời, nàng quên mất mục đích mình ôm Niệm Băng, chỉ lo hưởng thụ cái cảm giác kỳ dị này. Thân thể nàng càng trở nên lạnh lẽo, chung quanh nước gợn sóng, không ngừng đánh sâu vào thân thể họ. Hai người dưới cảm giác kỳ diệu này, linh hồn từ từ kết hợp, tim đập nhanh hơn. Sinh mệnh năng lượng không chỉ do Tạp Áo đưa vào cơ thể Niệm Băng, mà còn từ cơ thể hắn không ngừng tuôn ra, hình thành một vòng tuần hoàn giữa hai người.Tử vong năng lượng dưới sự tăng vọt đột ngột của sinh mệnh năng lượng đã từ từ co rút lại, không phản kháng nữa.
Dục vọng thân thể ngày càng mãnh liệt, gấp trăm lần sức chịu đựng của Niệm Băng, loại kích thích mãnh liệt này so với cảm giác thống khổ trước kia còn khó chịu hơn. Mặc dù hắn biết cách nào để phát tiết, nhưng thủy chung vẫn tự kìm hãm bản thân. Hắn muốn dùng tình yêu của mình đối với Phượng Nữ, Linh Nhi và Lam Thần để loại bỏ đi dục vọng, nhưng dưới tình huống hiện giờ, hắn làm sao có thể? Lúc này, tâm trí hắn chỉ quan sát Tạp Áo, hai tay đang ôm thân thể mềm mại của nàng tự giác chuyển động, tay trái chậm rãi tiến đến kiều đồn nẩy nở kia, tự giác hạ thân thể nàng xuống gần hơn, chỉ có thân thể lạnh giá của nàng làm cho khát vọng của hắn yếu đi một chút.
Không, ta không thể! Thân thể và ý chí của Niệm Băng không cách nào đồng nhất. Mặc dù không ngừng ngăn cản chính mình, nhưng thân thể phản phất không cách nào chịu đựng nổi. Nhất là khi tay hắn đặt lên kiều đồn mềm mại kia, tức thì dục vọng hoàn toàn lên tới đỉnh. Thân thể Tạp Áo trong nước bị hắn nhẹ nhàng nâng lên, từ từ hạ xuống tiếp xúc với vùng tam giác huyền bí.
Là cường đại chân thần, nhưng Tạp Áo cũng bắt đầu run rẫy, sinh mệnh lực của nàng dưới ảnh hưởng của cảm giác kỳ dị này hoàn toàn kích phát. Nàng rõ ràng cảm giác được, bây giờ nàng cường đại hơn bao giờ hết, tự mình ôm nam nhân này mới là hoàn mỹ. Tâm tình Tạp Áo nhu hòa dần, nàng cũng đã quên đi kế hoạch của mình, cũng quên mình đang muốn làm gì, cặp đùi thon dài mượt mà tràn ngập co dãn từ từ tách ra, áp vào thân thể Niệm Băng, vòng tay ôm cổ hắn.
Cả hai đồng thời mở mắt trong nước, bộ ngực nàng mềm mại áp chặt vào ngực Niệm Băng, đôi mắt màu bích lục nhìn sâu vào trong đôi mắt màu lam, sinh mệnh năng lượng trở thành một chiếc cầu nối hai người.
Cảm nhận được hơi thở thánh khiết của Tạp Áo, Niệm Băng không cách nào kiềm chế được dục vọng, cúi đầu hôn lên làn môi đỏ mọng. Hai hơi thở bắt đầu truyền vào cơ thể của nhau, âm thanh rên rỉ đồng thời vang lên. Nhẹ nhàng khóa môi nhau, Niệm Băng mau chóng tìm được chiếc lưỡi thơm tho, tùy ý mút lấy mút để. Hắn một tay ôm Tạp áo, tay kia bắt đầu di chuyển trên phong đồn mỹ diệu kia.
Thân thể Tạp áo trở nên nóng rực, dưới hình thái nguyên thủy nhất của nhân loại, nàng từ từ cảm nhận được cảm giác tuyệt vời, hai chân thon dài quấn chặt vào hông Niệm Băng, hoàn toàn không ngăn trở. Tiểu côn nóng rực kia không ngừng đụng chạm đến bộ phận mềm mại của Tạp Áo, làm cho nàng không ngừng run rấy.
Hai tay niệm Băng chuyển sang để trên kiều đồn, xoa nhẹ, khiến cho hai thân thể càng sát nhau hơn, rồi chậm rãi hạ hai tay, tiểu côn chạm vào cánh hoa mềm mại, từ từ hướng vào trong.
Tạp Áo rên rỉ một tiếng, hai tay gắt gao ôm lấy Niệm Băng, móng tay đã bấu chặt vào cơ thể hắn. Nàng sợ hãi… nàng khẩn trương, đồng thời cũng đầy khát vọng.
Thân thể mềm mại bắt đầu di động, cảm giác ướt át cũng xuất hiện, không phải từ nước, mà từ nơi kết hợp thâm sâu kia truyền đến. Vừa tiến vào một chút, thì đã gặp một rào cản, điều này lại khiến dục vọng của Niệm Băng càng tăng nhanh. Đột nhiên hắn gặp tầng cách trở, từng có kinh nghiệm, hắn biết đây là "vòng phòng ngự" cuối cùng của Tạp Áo. Miễn cưỡng khắc chế bản thân mình ngừng lại, tay hắn cũng đồng dạng run rẩy, sinh mệnh năng lượng kịch liệt ba động, hắn không biết có nên tiếp tục tiến sâu vào hay không?
Tạp Áo ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Niệm Băng, rồi nàng khẽ cắn lên vai Niệm Băng. Niệm Băng toàn thân chấn động, hai tay vô ý thức chuyển xuống dưới, vuốt ve thân thể Tạp Áo. Chướng ngại cuối cùng cũng bị đột phá, Niệm Băng trong nháy mắt tiến nhanh vào bên trong, tại phía trên cảm giác được một cảm giác kỳ dị mà tuyệt vời.
Sinh mệnh năng lượng hoàn toàn bộc phát kịch liệt, thân thể Niệm Băng truyền đến một cảm giác sảng khoái cực độ. So với lần trước cùng với Lam Thần, do lúc đó cả hai đều bị ảnh hưởng của mê dược, nên cảm giác so với lúc này kém hơn cả trăm lần. Hắn cảm thụ được sự thắm thiết. Phá vỡ rào cản đó, hắn cảm thấy trong tâm như bỏ đi được gánh nặng, mạnh mẽ xoa bóp kiều đồn, làm cho hắn càng đi sâu vào trong Tạp Áo.
Lục sắc sinh mệnh năng lượng vẫn tự nhiên thiêu dẫn, liều mạng chống cự với tử vong năng lượng, trong nháy mắt hoàn toàn tiến vào Lệ Trung Huyệt, làm cho thân thể dưới sinh mệnh chi lực hoàn toàn hồi sinh. Lục sắc quang mang xoay chuyển xung quanh Tạp Áo và Niệm Băng. Tạp Áo lúc hạ thân bị phá vỡ vừa đau đớn, vừa vui mừng phát hiện sinh mệnh năng lượng của mình tựa hồ đột phá thoát khỏi tình cảnh trước đây, mà thân thể Niệm Băng cũng đang tham lam hút cạn sinh mệnh năng lượng của nàng.
Sinh mệnh năng lương tăng lên làm cho dục vọng của Niệm Băng trở nên điên cuồng. Hạ thân không ngừng trùng kích, nước chảy nhộn nhạo, hắn bắt đầu nhẹ nhàng di động, mỗi một lần di động đều thúc vào trong thật mạnh. Động tác từ nhẹ nhàng trở nên mạnh bạo, mỗi lần đưa vào sâu là mỗi lần cảm xúc của Niệm Băng tăng thêm, cảm giác cực lạc khiến cho hắn tìm đến nơi tận cùng khát vọng.
Đau đớn không ngừng truyền vào linh hồn của Tạp Áo. Nhưng theo sau sự đau đớn đó là một cảm giác ma quái không ngừng truyền đến, nhất là lúc vật cứng nọ đụng vào tới đáy mềm mại của nàng, cảm giác càng trở nên mạnh mẽ. Mỗi lần Niệm Băng thúc vào là mỗi lần nàng kinh luyện thêm một chút. Đôi môi đang ngậm vai Niệm Băng nhả ra, tiếng rên rỉ động lòng người truyền vào tai Niệm Băng. Như được cỗ vũ, động tác của Niệm Băng ngày càng nhanh hơn, càng mạnh hơn, khiến cho hồ nước gợn sóng không ngừng. Sinh mệnh lực mênh mông truyền vào thân thể họ, không chỉ Niệm Băng cảm thấy dễ chịu, ngay cả Tạp Áo cũng cảm thụ được.
Niệm Băng cũng không biết mình làm bao lâu, hắn chỉ cảm thấy thời gian qua rất lâu, mỗi lần thúc đẩy, Tạp Áo đã bắt đầu chuyển động hòa hợp theo từng động tác. Càng ngày hai người phối hợp dần dần trở nên thuần thục, thân thể Tạp Áo cũng bắt đầu nóng lên. Cái loại cảm giác tuyệt vời, động lòng người này rốt cuộc cũng đạt tới đỉnh điểm, không cách nào hình dung được sự vui sướng bộc phát trong mắt hai người.
Sinh mệnh chủng tử không ngừng phun ra từ Niệm Băng và Tạp Áo, nhất là Tạp áo. Dưới tình huống này, là Sinh Mệnh chi thần, cảm nhận của nàng so với Niệm Băng còn sâu sắc hơn. Sinh mệnh năng lượng cuối cùng hoàn toàn mạnh mẽ dung nhập vào thân thể của hai người. Tạp Áo vốn tưởng ràng trợ giúp của mình cho Niệm Băng sẽ khiến cho mình mất đi sinh mệnh lực, không ngờ so với trước kia còn sung mãn hơn.
Khoái cảm suy giảm, Niệm Băng ôm chặt Tạp Áo, hưởng thụ dư âm. Đột nhiên hắn cảm giác được sinh mệnh năng lượng trong cơ thể mình run lên, điên cuồng tiến xuống thân dưới, phảng phất như tìm được một nơi phát tiết. Hắn đang từ dục vọng trở nên thanh tỉnh, Tạp Áo cũng giật mình ngẩng đầu lên, dùng hai tay ấn lên vai hắn, thân thể mềm mại từ trong hồ vọt thẳng lên không trung, từ chỗ hai người tách ra, phún xuất một tia nước rơi xuống Sinh mệnh chi hồ.
Tạp Áo bay lơ lững trên mặt nước, thân thể hoàn mỹ lẳng lặng trôi trên không trung, giọt nước trên người không ngừng chảy xuống. Nàng kinh ngạc phát hiện, thân thể và sinh mệnh mình vốn phải suy yếu do mất đi sinh mệnh năng lượng, lại một lần nữa sinh cơ bừng bừng. Sinh mệnh chi hồ trở lại như trước, trong như phỉ thúy. Khi nước trong cơ thể nàng nhỏ xuống, mặt hồ lan trong từng con sóng nhỏ. Thực vật bên hồ vẫn như trước, tiên hoa nở rộ, so với trước kia càng thêm kiều diễm.
Thân thể Tạp áo bay lên, còn thân thể Niệm Băng lại chìm vào trong đáy hồ. Hắn biết rõ ràng tại sao Tạp Áo đột nhiên lại rời đi, nếu nàng không làm vậy, sợ rằng sinh mệnh lực của hắn sẽ trực tiếp bị nàng hút vào cơ thể. Cảm giác sinh mệnh tràn ngập làm cho Niệm Băng phảng phất đắm chìm trong một hải dương ấm áp. Một tia mệt mỏi truyền vào đại não, tâm thần buông lỏng khiến cho hắn không thể tập trung tinh thần kháng cự. Nhắm hai mắt lại, cảm thụ từng đợt sóng gợn dập diều vỗ về, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trải qua cuộc chiến giữa sinh mệnh và tử vong năng lượng, thân thể hắn mặc dù hoàn toàn được cải tạo, nhưng phải tốn thời gian để tu bổ. Tử vong năng lượng đã ngưng kết thành hắc sắc trân châu trước ngực, lặng lặng ở tại Lệ Trung Huyệt, xung quanh bao bọc bởi 1 vòng lục sắc phỉ thúy. Cả thân thể không ngừng lóe sáng, thất sắc quang mang long lánh, ngực tỏa hắc quang, cùng mi tâm thất sắc, tựu hồ như kim sắc quang mang phía trong thất sắc đại biểu cho một lĩnh vực mới vừa được đản sinh.
Tạp Áo trôi giữa không trung, thất thần nhìn chung quanh, một lúc lâu cũng không lên tiếng, ngay cả nàng cũng không biết tại sao phát sinh loại tình huống này. Nhưng là nàng một chút cũng không hối hận, cảm giác chưa từng thể nghiệm qua này thật sự đã khắc sâu vào trong trí nhớ của nàng. Khuôn mặt tuyệt mỹ kia không ngừng biến hóa, chợt oán trách, chợt mỉm cười.
"Thích không?", hắc sắc thân ảnh từ trong nội thể xuất hiện, năng lượng thể của Thiên Hương lẳng lặng trôi bên cạnh.
"Ngươi không cảm nhận được sao mà hỏi ta?" Tạp Áo lạnh lùng nói, trong thanh âm còn chứa vài phần ôn nhu.
Thiên Hương cười nói: "Đúng là ta cũng cảm giác được, nguyên lai nhân loại trong lúc đó có thể sinh ra cảm giác tuyệt mỹ đến vậy. Đáng tiếc ta không phải là ngươi, chúng ta dù sao cũng là hai linh hồn, ta chỉ có khả năng cảm nhận được 3 phần khoái cảm mà ngươi có được thôi. Ngươi biết không, bây giờ ta cực kỳ khát vọng khống chế thân thể, sẽ cùng Niệm Băng phát sinh một hồi, cảm thụ cảm giác tuyệt vời vừa rồi. Ta nghĩ vừa rồi ngươi cũng được nhiều lợi ích a."
Tạp Áo cười nói: "Ngươi cảm thấy nó quan trọng vậy sao?".
Thiên Hương mỉm cười: "Đúng vậy, đương nhiên là trọng yếu, ngươi được thể nghiệm cảm giác đó thật tốt mà."
Tạp Áo cười nói: "Chính ta cũng chưa nghĩ đến mình gặp phải tình huống này, sinh mệnh năng lượng không những không yếu đi, mà còn được tăng cường rất nhiều. Ta thấy rõ ràng cảm thụ được nhân loại sinh mệnh lực, ngươi nói ta trách hắn hay là cảm tạ hắn đây? Hắn là nam nhân đầu tiên của chúng ta a ".
Thiên Hương lắc đầu nói: "Không, hắn không chỉ là người thứ nhất của ngươi, mà cũng là của ta."
Tạp Áo mỉm cười: "Nếu muốn cũng không khó khăn gì. Chờ hắn tỉnh lại, ta nghĩ hắn sẽ không cự tuyệt ngươi đâu."
Thiên Hương nhìn Tạp áo: "Sẽ không cự tuyệt? Ngươi sai rồi, chẳng lẽ ngươi không phát giác, khi 2 người các ngươi hợp thể, Niệm Băng trong lòng trải qua một trận đấu tranh tâm lý sao? Nếu không phải trăm ngàn cảm quan tràn ngập trong người hắn, khiến cho hắn không chịu được, hắn và ngươi chắc cũng chẳng phát sinh cái gì đâu. Ta cảm giác rõ, trong lòng hắn đã sớm có người yêu. Các ngươi lúc đó kết hợp, chỉ là dục vọng kết hợp, không phải là tình yêu của nhân loại đâu."
Tạp Áo cau mày: "Ngươi ghen hả?"
Thiên Hương cười tà quái: "Có lẽ vậy, ta lúc đầu như thế nào cũng không nghĩ tới có thể cùng hắn…. Tạp Áo, ngươi phát hiện ra chưa? Lúc ngươi cùng hắn kết hợp, sự kết hợp của ta và ngươi lại tăng thêm 1 bậc. Mặc dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng là trong ngàn năm nay chúng ta vẫn chưa đạt được".
Tạp Áo bật cười: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta nên cùng hắn phát sinh quan hệ sao? Nếu làm như vậy mà không hề thương tổn đến hắn, ta cũng nguyện ý thử một lần."
Thiên Hương nhìn thật sâu vào Tạp áo, trầm giọng nói: "Ngươi lại mềm lòng, hắn là nam nhân thứ nhất của ngươi, ta nghĩ ngươi dễ dàng sinh ra tình cảm với hắn. Nhưng mà ngươi đừng quên mục đích của chúng ta. Ta sẽ không cùng hắn phát sinh ra chuyện gì, ngươi không tỉnh táo, thì ta phải bảo trì tỉnh táo. Hắn là hy vọng cuối cùng của chúng ta, trừ khi chúng ta có biện pháp khác, nếu không điểm này tuyệt không thay đổi".
Tạp Áo muốn nói thêm, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Thiên Hương, lại thủy chung không nói ra, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt rơi vào mặt hồ trong suốt …
Một thanh âm vang lên trong sơn cốc. Tại Băng Tuyết thung lũng, một đạo lam sắc thân ảnh từ từ bay lên. Không có hơi thở của nhân gian, chỉ có băng nguyên tố tinh khiết bao trùm hết thảy. Một đôi cánh chim lam sắc mở ra, cùng thân ảnh lam sắc lẳng lặng trôi giữa không trung.
Màu tử sắc lướt qua, một thân ảnh màu đỏ và màu tím bay lên, tử sắc thân ảnh đã bay xuống dưới, mà hồng sắc thân ảnh thì vỗ một đôi ánh như hỏa diễm, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt lam sắc thân ảnh. Thân ảnh màu lam nhìn thật lâu, thở dài: "Một năm rưỡi rồi."
Hồng sắc thân ảnh bay lên: "Đúng vậy, một năm rưỡi rồi. Không biết chàng như thế nào rồi? Chúng ta vẫn nghĩ đến chàng, chàng chắc cũng nghĩ đến chúng ta mà, không phải sao?"
Tử sắc thân ảnh cũng cất giọng, thanh âm ôn nhu mang theo vài phần bi thương: "Một năm rưỡi! Ta nhớ chàng lắm, không biết chàng khỏi chưa?"
Ba đạo thân ảnh bất đồng chính là Phưỡng Nữ, Long Linh và Lam Thần Thần. Ba nữ nhân tại không trung nhìn nhau. Dưới sự trợ giúp của thất long vương, một năm rưỡi trôi qua, tiến bộ của các nàng khiến cho bảy long vương cũng một phen kinh ngạc.
Phượng Nữ mỉm cười ôm vòng eo mãnh khảnh của Long Linh: "Muội muội, ngươi thủy chung không thể để cho mình bi thương. Ta không phải đã nói rồi sao, chúng ta phải tin vào chàng, vì chúng ta, chàng nhất định sẽ quay lại."
Long Linh vành mắt ửng đỏ nói: "Tỷ tỷ, người không cần an ủi ta, ta biết ngươi nhớ hắn còn nhiều hơn ta."
Phượng Nữ nhìn sang Lam Thần bên cạnh: "Nữa năm trước, chúng ta đáng lẽ nên đi Băng Thần tháp. Sau thời gian bế quan lại kéo dài đến tận bây giờ, nếu chúng ta ba người liên thủ, ít nhất nắm chắc được 6 phần. Thần Thần, ngươi có thể buông xuôi những việc trước kia sao?".
Lam Thần Thần nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Tỷ, ân dưỡng dục khó quên, bà dù sao cũng là sư phụ của muội! Ân của sư phụ ta nhất định báo đáp, nhưng chúng ta cũng không thể đợi thêm nữa. Đợi lát nữa chúng ta gọi thất long vương rồi cùng xuất phát. Có lẽ khi chúng ta hoàn thành tâm nguyện của Niệm Băng thì chàng đã trở về."
Một năm rưỡi chờ đợi, kỳ thật trong lòng ba nàng đều có chút tuyệt vọng. Trong một năm rưỡi đó Niệm Băng một chút tin tức cũng không có, các nàng đều dựa vào tu luyện mà phát tiết tâm tình, vừa làm cho thống khổ giảm đi. Các nàng chỉ còn cách liều mạng khổ luyện, các nàng không ngừng hỏi Thất Long vương phương pháp đi Thần chi đại lục, nhưng đều bị họ ngăn cản. Lần trước Long Thần đưa Niệm Băng đi Thần chi đại lục đã là một mạo hiểm rất lớn, lại hao phí rất nhiều năng lượng, hơn nữa cũng không có khả năng làm thêm một lần nữa. Mặc khác thất long vương từng liên lạc với Long Thần, hỏi han về tình huống của Niệm Băng, nhưng Long Thần lại nói cho bọn họ biết, Niệm Băng còn đang được trị liệu, tình huống cụ thể ra sao cũng không biết rõ. Sinh Mệnh chi thần lĩnh vực, nếu không có sự cho phép của Tạp Áo, Long thần cũng không thể tiến vào.
Thanh âm của Tạp Áo vang lên trong tinh thần của Niệm Băng: "Ngươi có thể hướng đến ta kêu gọi sao? Lúc này ngươi có thể kêu gọi ta? Không, tuyệt đối không có khả năng đó!"
Niệm Băng có chút bất đắc dĩ nói:"Ta cũng hiểu được, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, ta quả thật là có thể làm được. Ngươi dùng sinh mệnh năng lương đưa vào thân thể ta, tận cùng là để làm gì? Ma pháp lực trong cơ thể ta đã tiêu hao hết, tinh thần lực của ta tựa hồ xảy ra một chút biến hóa, có thể khống chế tử vong năng lượng này, ta bây giờ nên làm thế nào để trợ giúp ngươi?"
Tạp Áo trầm mặc, sinh mệnh năng lương cũng không tiếp tục phát động công kích, mà ngừng lại, duy trì sự hiện hữu. Cả nửa ngày Táp Áo thanh âm mới vang lên: "Niệm Băng, ngươi thực sự là quái vật."
Niệm Băng sửng sốt, có chút buồn cười nói: "Được sự khích lệ của Chân Thần như ngươi, ta thật sự cảm thấy vinh hạnh!"
Tạp Áo than nhẹ một tiếng nói: "Ta cũng không biết ngươi xảy ra biến hóa gì, bất quá nếu bây giờ ngươi có thể khống chế tử vong năng lượng, thì lập tức kềm chế chúng, để cho ta phát ra tinh thần thần lực chiếm lĩnh thêm lãnh địa. Cái ta muốn làm chính là đem năng lượng tử vong tinh khiết áp bức đến một chỗ, ép chúng đến tại Lệ Trung huyệt. Có như vậy thì năng lương tử vong khí tức tồn tại nơi này mật độ mới dày đặt, hơn nữa, thân thể của ngươi lúc đó sẽ tràn ngập sinh mệnh năng lương của ta, chính thức sống lại. Ngươi không cần lo lắng cho ma pháp lực của mình, chúng không có biến mất, chỉ là ẩn trong cơ thể của ngươi thôi. Chỉ cần sinh mệnh lực của ta tiến vào thân thể của ngươi, ta có thể đem chúng khôi phục hoàn toàn. Có Sinh Mệnh khí tức hậu thuẫn, hơn nữa ngươi đã mở thiên nhãn huyệt; ta nghĩ trong một thời gian ngắn, thất đại khiếu huyệt trong cơ thể ngươi sẽ mở ra, thực lực của ngươi sẽ tăng lên rất nhiều."
"Tốt, ta hiểu ý của ngươi. Bây giờ ta bắt đầu kềm hãm tử vong năng lượng, rồi cuối cùng sẽ đem nó ngưng kết tại Lệ Trung huyệt. Chính là ta sợ tinh thần lực không cách nào ép được tử vong năng lượng tại một chỗ, muốn hạn chế chúng thật không dễ dàng."
Tạp Áo nói: "Không quan hệ, khiếu huyệt vốn có tác dụng hạn chế năng lượng, chỉ cần bọn chúng bị ép vào Lệ Trung Huyệt, ta tuyệt đối nắm chắc chúng sẽ không phản kích. Về phần sau này, tử vong năng lượng và sinh mệnh năng lượng có thể trợ giúp ngươi như thế nào, thì phải tự xem cố gắng của bản thân ngươi thôi. Ta cùng Thiên Hương kỳ thật cũng là mạo hiểm, cái chúng ta tạo ra, chính là Tâm Tình chi thần.
Chỉ có điều ngươi cũng giống chúng ta, cho nên chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân, khai phá quan hệ của hai loại năng lượng này. Nếu có một ngày ngươi có thể giống như băng hỏa đồng nguyên, hoàn chỉnh dung hợp chúng nó, đối với chúng ta là trợ giúp tốt nhất. Ai…. Tâm Tình chi thần thân thể mà không có Tâm Tình chi thần linh hồn và lực lượng, ngay cả ta cũng không biết làm như vậy có đúng hay không. Nhưng ta có một chút khẳng định, làm như vậy sẽ khiến cho tiềm lực của ngươi bộc phát, tốc độ tu luyện sau này sẽ rất đáng sợ, sợ rằng chúng ta cũng sẽ phải kinh ngạc. Bây giờ ngươi đã khiến cho ta kinh ngạc lắm rồi. Yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu, bây giờ ngươi hãy tĩnh tâm, chúng ta bắt đầu ".
Niệm Băng đáp ứng một tiếng, tinh thần lực chỉ là có chút động, tử vong năng lượng dưới sự không chế của hắn như một dòng nước cuồn cuộn. Hắn cảm thấy không chế chúng phi thường khó khăn, tinh thần lực mau chóng tăng cao, từ trung gian ngăn cách sinh mệnh năng lương và tử vong năng lượng. Nhất thời, tất cả thống khổ vừa rồi một lần nữa biến mất, Niệm Băng nhất thời mừng rỡ, lập tức khống chế và ép tử vong năng lượng.
Ngay cả Niệm Băng cũng không nghĩ tới mình lại có tinh thần lực mạnh mẽ đến vậy, tử vong năng lương dưới sự áp bức của tinh thần lực, co rút lại chỉ còn một nữa thể tích. Sinh mệnh năng lượng lại một lần nữa dũng mãnh tiến vào nội thể, đầu tiên là chữa trị tâm tạng, rồi ào ạt tiến lên đại não, rồi tiến nhập đến tim. Một lần nữa, cảm giác mỹ diệu của con người lại xuất hiện, đó là một cảm giác tuyệt vời! Cảm giác được điều này, Niệm Băng nhất thời mau chóng khống chế tử vong năng lương, liều mạng ép xuống ngực mình.
Bên ngoài sinh mệnh lực khổng lồ vẫn tiếp tục công kích, bên trong Niệm Băng khống chế tinh thần lực, khiến cho tử vong năng lương vô pháp tác quái, vô pháp phản kích, càng ngày càng thu hẹp phạm vi. Niệm Băng rõ ràng cản giác được, mỗi khi tử vong co rút được 1 chút, tự mình lại cảm nhận một lực cản lớn hơn, tinh thần lực lại vẫn như bình thường, mạnh mẽ khống chế tử vong năng lượng. Dù sao tử vong năng lương này là một phần tử trong thân thể hắn, nên bị hạn chế, nếu đây là năng lượng từ bên ngoài xâm nhập, Niệm Băng cũng không hoàn toàn có khả năng khống chế.
Tử vong năng lượng không ngừng bị ép, thân hình Tạp Áo đột nhiên dịch chuyển từ sau ra phía trước của Niệm Băng, tay vốn đang đặt trên lưng chuyển sang phía trước ngực. Sinh mệnh khí tức khổng lồ trực tiếp truyền vào Lệ Trung huyệt, không phải trực tiếp tiến vào mà biến thành Sinh mệnh chi võng, bao bọc lấy tử vong năng lượng.
Nếu tất cả quá trình này đều doTạp Áo làm, thời gian đích thực phải dài hơn, nhưng dưới sự trợ giúp của Niệm Băng, quá trình thu phục này giảm bớt rất nhiều thời gian. Sinh mệnh chi hồ liên tục đưa vào thân thể Niệm Băng, mà Tạp Áo thì toàn lực vận khởi sinh Mệnh năng lượng của mình, tiến vào Lệ trung huyệt của Niệm Băng; chẳng những khống chế được tử vong năng lượng, mà đồng thời còn hấp thụ nó, giúp cho Niệm Băng dễ dàng co rút chúng lại hơn.
Tạp Áo bây giờ hành động giống như lúc Niệm Băng liên thủ đối phó Thiên Hương. Vì năng lượng tổng thể so với Thiên Hương yếu hơn, hơn nữa Tử vong năng lượng thu thúc cũng tới một mức độ nhất định, nên khiến cho mật độ của tử vong năng lương tăng nhiều, muốn tiếp tục co rút nữa thì cũng rất khó khăn. Tử vong năng lương hầu như đã đạt trạng thái bão hòa, cho dù năng lượng do Tạp Áo đưa vào thân thể Niệm Băng cùng hắn toàn lực thi triển tinh thần lực, cũng vô pháp ép tử vong năng lượng chi cầu nhỏ thêm. Muốn để nó tiến vào Lệ Trung Huyệt, thể tích còn phải nhỏ hơn phân nữa hiện tại.
Tình trạng giằng co thủy chung vẫn duy trì, Táp Áo liên tiếp thử thay đổi nhiều loại năng lương trùng kích nhưng không có hiệu quả. Tử vong năng lượng trong cơ thể Niệm Băng dưới áp lực đã trở nên cực kỳ ổn định và kiên cố, hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng trợ giúp nhân loại tiến hành chuyển hoán, tất cả cũng chỉ là suy đoán, khi chính thức vào thực tế, lại gặp phiền toái như thế, nàng cũng không biết phải làm thế nào.
Niệm Băng cũng nhận thức được tình hình của tử Vong năng lương, cảm giác của hắn so với Tạp Áo còn rõ ràng hơn nhiều. Thân thể bây giờ tràn ngập sinh mệnh năng lượng, khiến hắn chưa bao giờ có cảm giác chân thật như bây giờ. Sinh tồn là một cảm giác tuyệt diệu, sinh mệnh năng lương mênh mông không ngừng trùng kích thân thể hắn, khiến cho hắn bắt đầu cảm nhận được biến hóa của bên ngoài.
Không gian vốn đang tràn ngập sinh Mệnh năng lượng bắt đầu biến hóa, thực vật mặc dù không héo rũ, nhưng cũng không còn sinh mệnh khí tức mãnh liệt nữa. Biến hóa lớn nhất chính là Sinh Mệnh chi hồ, hồ nước trong suốt đang mờ dần, sinh mệnh chi hồ bên ngoài bắt đầu mất đi sinh mệnh khí tức, sinh mệnh năng lượng khổng lồ đó đang không ngừng rót vào cơ thể hắn. Giống như lời Tạp Áo trước kia, trong nguồn sinh mệnh năng lượng mênh mông này, ma pháp lực biến mất trước kia của hắn bắt đầu ngưng kết, hơn nữa so với trước độ ngưng kết rất cao, ma pháp lực thể tích lớn hơn không ít. Hắn bất giác muốn hô to " Ta sống lại, ta thật sự đã sống lại".
Tạp Áo dùng linh hồn trao đổi với Thiên Hương, bàn thảo một lựa chọn bí mật. Lúc này Niệm Băng đã khôi phục toàn bộ giác quan. Ngay lúc này, Thiên Hương đột nhiên thu hồi bàn tay đặt trước ngực hắn, thân hình nữ thần hoàn mỹ của nàng phiên nhiên bay lên, tách ra khỏi mặt nước, hay tay ôm lấy thân thể của Niệm Băng.
Băng lãnh là cảm giác đầu tiên của Niệm Băng. Trong phúc chốc, hắn đã biết cảm giác lạnh lẽo đó xuất phát từ đầu, đại não hắn trong khoảnh khắc mờ mịt hẳn. Ngay sau đó, thân thể hắn nhất thời xảy ra biến hóa, trong nháy mắt tràn đầy nhiệt hỏa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ngay cả Niệm Băng cũng không nghĩ phản ứng của mình kịch liệt đến vậy, kỳ thật hiện tượng này chính là do khát vọng của Niệm Băng, đúng hơn là dục vọng. Hắn vừa mới khôi phục sinh mệnh lực không lồ, trong sinh mệnh khí tức mênh mông, tự nhiên dục vọng trở về nguyên thủy nhất; huống chi thân thể Tạp Áo lại là thiên hạ chi tú, một thân thể hoàn hảo mềm mại dán chặt vào người thì nam nhân nào có thể kháng cự cho được.
Đại não bùng nổ, vô số sinh mệnh năng lương mênh mông từ bộ vị tiếp xúc của hai thân thể tràn vào, da thịt lạnh lẽo đó cùng với da tay Niệm Băng tiếp xúc. Niệm Băng chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, thân thể phản phất như căng ra, phản ứng nam tính ngang nhiên dựng lên, lại đúng ngay nơi thâm sâu huyền ảo của Tạp Áo. Hoạt động vừa được khôi phục, hắn lập tức ôm chặt Tạp Áo, giữ thân thể nàng trước người mình, nếu không phải hắn còn một chút thanh tỉnh, sợ rằng đã phá cửa động rồi!
Sở dĩ Tạp áo ôm Niệm Băng, cùng thân thể hắn tiếp xúc, vì chỉ có như vậy nàng mới có thể phát huy sinh mệnh năng lượng đến mức cao nhất, đưa vào thân thể niệm Băng, giúp hắn áp bức tử vong năng lượng. Nhưng là mặc dù nàng đã sống ngàn năm, nhưng cả đời đây là lần đầu tiên cùng nam nhân thân mật.
Lúc nàng ôm Niệm Băng, cảm giác như mình đang ôm một lò lửa nóng, một cảm giác kỳ dị truyền kháp toàn thân, nàng cảm giác được sinh mệnh năng lượng trong thân thể hắn. Thần trí đang thanh tỉnh nhất thời mờ ảo, nhất là tại chỗ "dưới bụng" lại cảm giác được một vật thể nóng rực, càng làm tinh thần đại loạn. Trong nhất thời, nàng quên mất mục đích mình ôm Niệm Băng, chỉ lo hưởng thụ cái cảm giác kỳ dị này. Thân thể nàng càng trở nên lạnh lẽo, chung quanh nước gợn sóng, không ngừng đánh sâu vào thân thể họ. Hai người dưới cảm giác kỳ diệu này, linh hồn từ từ kết hợp, tim đập nhanh hơn. Sinh mệnh năng lượng không chỉ do Tạp Áo đưa vào cơ thể Niệm Băng, mà còn từ cơ thể hắn không ngừng tuôn ra, hình thành một vòng tuần hoàn giữa hai người.Tử vong năng lượng dưới sự tăng vọt đột ngột của sinh mệnh năng lượng đã từ từ co rút lại, không phản kháng nữa.
Dục vọng thân thể ngày càng mãnh liệt, gấp trăm lần sức chịu đựng của Niệm Băng, loại kích thích mãnh liệt này so với cảm giác thống khổ trước kia còn khó chịu hơn. Mặc dù hắn biết cách nào để phát tiết, nhưng thủy chung vẫn tự kìm hãm bản thân. Hắn muốn dùng tình yêu của mình đối với Phượng Nữ, Linh Nhi và Lam Thần để loại bỏ đi dục vọng, nhưng dưới tình huống hiện giờ, hắn làm sao có thể? Lúc này, tâm trí hắn chỉ quan sát Tạp Áo, hai tay đang ôm thân thể mềm mại của nàng tự giác chuyển động, tay trái chậm rãi tiến đến kiều đồn nẩy nở kia, tự giác hạ thân thể nàng xuống gần hơn, chỉ có thân thể lạnh giá của nàng làm cho khát vọng của hắn yếu đi một chút.
Không, ta không thể! Thân thể và ý chí của Niệm Băng không cách nào đồng nhất. Mặc dù không ngừng ngăn cản chính mình, nhưng thân thể phản phất không cách nào chịu đựng nổi. Nhất là khi tay hắn đặt lên kiều đồn mềm mại kia, tức thì dục vọng hoàn toàn lên tới đỉnh. Thân thể Tạp Áo trong nước bị hắn nhẹ nhàng nâng lên, từ từ hạ xuống tiếp xúc với vùng tam giác huyền bí.
Là cường đại chân thần, nhưng Tạp Áo cũng bắt đầu run rẫy, sinh mệnh lực của nàng dưới ảnh hưởng của cảm giác kỳ dị này hoàn toàn kích phát. Nàng rõ ràng cảm giác được, bây giờ nàng cường đại hơn bao giờ hết, tự mình ôm nam nhân này mới là hoàn mỹ. Tâm tình Tạp Áo nhu hòa dần, nàng cũng đã quên đi kế hoạch của mình, cũng quên mình đang muốn làm gì, cặp đùi thon dài mượt mà tràn ngập co dãn từ từ tách ra, áp vào thân thể Niệm Băng, vòng tay ôm cổ hắn.
Cả hai đồng thời mở mắt trong nước, bộ ngực nàng mềm mại áp chặt vào ngực Niệm Băng, đôi mắt màu bích lục nhìn sâu vào trong đôi mắt màu lam, sinh mệnh năng lượng trở thành một chiếc cầu nối hai người.
Cảm nhận được hơi thở thánh khiết của Tạp Áo, Niệm Băng không cách nào kiềm chế được dục vọng, cúi đầu hôn lên làn môi đỏ mọng. Hai hơi thở bắt đầu truyền vào cơ thể của nhau, âm thanh rên rỉ đồng thời vang lên. Nhẹ nhàng khóa môi nhau, Niệm Băng mau chóng tìm được chiếc lưỡi thơm tho, tùy ý mút lấy mút để. Hắn một tay ôm Tạp áo, tay kia bắt đầu di chuyển trên phong đồn mỹ diệu kia.
Thân thể Tạp áo trở nên nóng rực, dưới hình thái nguyên thủy nhất của nhân loại, nàng từ từ cảm nhận được cảm giác tuyệt vời, hai chân thon dài quấn chặt vào hông Niệm Băng, hoàn toàn không ngăn trở. Tiểu côn nóng rực kia không ngừng đụng chạm đến bộ phận mềm mại của Tạp Áo, làm cho nàng không ngừng run rấy.
Hai tay niệm Băng chuyển sang để trên kiều đồn, xoa nhẹ, khiến cho hai thân thể càng sát nhau hơn, rồi chậm rãi hạ hai tay, tiểu côn chạm vào cánh hoa mềm mại, từ từ hướng vào trong.
Tạp Áo rên rỉ một tiếng, hai tay gắt gao ôm lấy Niệm Băng, móng tay đã bấu chặt vào cơ thể hắn. Nàng sợ hãi… nàng khẩn trương, đồng thời cũng đầy khát vọng.
Thân thể mềm mại bắt đầu di động, cảm giác ướt át cũng xuất hiện, không phải từ nước, mà từ nơi kết hợp thâm sâu kia truyền đến. Vừa tiến vào một chút, thì đã gặp một rào cản, điều này lại khiến dục vọng của Niệm Băng càng tăng nhanh. Đột nhiên hắn gặp tầng cách trở, từng có kinh nghiệm, hắn biết đây là "vòng phòng ngự" cuối cùng của Tạp Áo. Miễn cưỡng khắc chế bản thân mình ngừng lại, tay hắn cũng đồng dạng run rẩy, sinh mệnh năng lượng kịch liệt ba động, hắn không biết có nên tiếp tục tiến sâu vào hay không?
Tạp Áo ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Niệm Băng, rồi nàng khẽ cắn lên vai Niệm Băng. Niệm Băng toàn thân chấn động, hai tay vô ý thức chuyển xuống dưới, vuốt ve thân thể Tạp Áo. Chướng ngại cuối cùng cũng bị đột phá, Niệm Băng trong nháy mắt tiến nhanh vào bên trong, tại phía trên cảm giác được một cảm giác kỳ dị mà tuyệt vời.
Sinh mệnh năng lượng hoàn toàn bộc phát kịch liệt, thân thể Niệm Băng truyền đến một cảm giác sảng khoái cực độ. So với lần trước cùng với Lam Thần, do lúc đó cả hai đều bị ảnh hưởng của mê dược, nên cảm giác so với lúc này kém hơn cả trăm lần. Hắn cảm thụ được sự thắm thiết. Phá vỡ rào cản đó, hắn cảm thấy trong tâm như bỏ đi được gánh nặng, mạnh mẽ xoa bóp kiều đồn, làm cho hắn càng đi sâu vào trong Tạp Áo.
Lục sắc sinh mệnh năng lượng vẫn tự nhiên thiêu dẫn, liều mạng chống cự với tử vong năng lượng, trong nháy mắt hoàn toàn tiến vào Lệ Trung Huyệt, làm cho thân thể dưới sinh mệnh chi lực hoàn toàn hồi sinh. Lục sắc quang mang xoay chuyển xung quanh Tạp Áo và Niệm Băng. Tạp Áo lúc hạ thân bị phá vỡ vừa đau đớn, vừa vui mừng phát hiện sinh mệnh năng lượng của mình tựa hồ đột phá thoát khỏi tình cảnh trước đây, mà thân thể Niệm Băng cũng đang tham lam hút cạn sinh mệnh năng lượng của nàng.
Sinh mệnh năng lương tăng lên làm cho dục vọng của Niệm Băng trở nên điên cuồng. Hạ thân không ngừng trùng kích, nước chảy nhộn nhạo, hắn bắt đầu nhẹ nhàng di động, mỗi một lần di động đều thúc vào trong thật mạnh. Động tác từ nhẹ nhàng trở nên mạnh bạo, mỗi lần đưa vào sâu là mỗi lần cảm xúc của Niệm Băng tăng thêm, cảm giác cực lạc khiến cho hắn tìm đến nơi tận cùng khát vọng.
Đau đớn không ngừng truyền vào linh hồn của Tạp Áo. Nhưng theo sau sự đau đớn đó là một cảm giác ma quái không ngừng truyền đến, nhất là lúc vật cứng nọ đụng vào tới đáy mềm mại của nàng, cảm giác càng trở nên mạnh mẽ. Mỗi lần Niệm Băng thúc vào là mỗi lần nàng kinh luyện thêm một chút. Đôi môi đang ngậm vai Niệm Băng nhả ra, tiếng rên rỉ động lòng người truyền vào tai Niệm Băng. Như được cỗ vũ, động tác của Niệm Băng ngày càng nhanh hơn, càng mạnh hơn, khiến cho hồ nước gợn sóng không ngừng. Sinh mệnh lực mênh mông truyền vào thân thể họ, không chỉ Niệm Băng cảm thấy dễ chịu, ngay cả Tạp Áo cũng cảm thụ được.
Niệm Băng cũng không biết mình làm bao lâu, hắn chỉ cảm thấy thời gian qua rất lâu, mỗi lần thúc đẩy, Tạp Áo đã bắt đầu chuyển động hòa hợp theo từng động tác. Càng ngày hai người phối hợp dần dần trở nên thuần thục, thân thể Tạp Áo cũng bắt đầu nóng lên. Cái loại cảm giác tuyệt vời, động lòng người này rốt cuộc cũng đạt tới đỉnh điểm, không cách nào hình dung được sự vui sướng bộc phát trong mắt hai người.
Sinh mệnh chủng tử không ngừng phun ra từ Niệm Băng và Tạp Áo, nhất là Tạp áo. Dưới tình huống này, là Sinh Mệnh chi thần, cảm nhận của nàng so với Niệm Băng còn sâu sắc hơn. Sinh mệnh năng lượng cuối cùng hoàn toàn mạnh mẽ dung nhập vào thân thể của hai người. Tạp Áo vốn tưởng ràng trợ giúp của mình cho Niệm Băng sẽ khiến cho mình mất đi sinh mệnh lực, không ngờ so với trước kia còn sung mãn hơn.
Khoái cảm suy giảm, Niệm Băng ôm chặt Tạp Áo, hưởng thụ dư âm. Đột nhiên hắn cảm giác được sinh mệnh năng lượng trong cơ thể mình run lên, điên cuồng tiến xuống thân dưới, phảng phất như tìm được một nơi phát tiết. Hắn đang từ dục vọng trở nên thanh tỉnh, Tạp Áo cũng giật mình ngẩng đầu lên, dùng hai tay ấn lên vai hắn, thân thể mềm mại từ trong hồ vọt thẳng lên không trung, từ chỗ hai người tách ra, phún xuất một tia nước rơi xuống Sinh mệnh chi hồ.
Tạp Áo bay lơ lững trên mặt nước, thân thể hoàn mỹ lẳng lặng trôi trên không trung, giọt nước trên người không ngừng chảy xuống. Nàng kinh ngạc phát hiện, thân thể và sinh mệnh mình vốn phải suy yếu do mất đi sinh mệnh năng lượng, lại một lần nữa sinh cơ bừng bừng. Sinh mệnh chi hồ trở lại như trước, trong như phỉ thúy. Khi nước trong cơ thể nàng nhỏ xuống, mặt hồ lan trong từng con sóng nhỏ. Thực vật bên hồ vẫn như trước, tiên hoa nở rộ, so với trước kia càng thêm kiều diễm.
Thân thể Tạp áo bay lên, còn thân thể Niệm Băng lại chìm vào trong đáy hồ. Hắn biết rõ ràng tại sao Tạp Áo đột nhiên lại rời đi, nếu nàng không làm vậy, sợ rằng sinh mệnh lực của hắn sẽ trực tiếp bị nàng hút vào cơ thể. Cảm giác sinh mệnh tràn ngập làm cho Niệm Băng phảng phất đắm chìm trong một hải dương ấm áp. Một tia mệt mỏi truyền vào đại não, tâm thần buông lỏng khiến cho hắn không thể tập trung tinh thần kháng cự. Nhắm hai mắt lại, cảm thụ từng đợt sóng gợn dập diều vỗ về, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trải qua cuộc chiến giữa sinh mệnh và tử vong năng lượng, thân thể hắn mặc dù hoàn toàn được cải tạo, nhưng phải tốn thời gian để tu bổ. Tử vong năng lượng đã ngưng kết thành hắc sắc trân châu trước ngực, lặng lặng ở tại Lệ Trung Huyệt, xung quanh bao bọc bởi 1 vòng lục sắc phỉ thúy. Cả thân thể không ngừng lóe sáng, thất sắc quang mang long lánh, ngực tỏa hắc quang, cùng mi tâm thất sắc, tựu hồ như kim sắc quang mang phía trong thất sắc đại biểu cho một lĩnh vực mới vừa được đản sinh.
Tạp Áo trôi giữa không trung, thất thần nhìn chung quanh, một lúc lâu cũng không lên tiếng, ngay cả nàng cũng không biết tại sao phát sinh loại tình huống này. Nhưng là nàng một chút cũng không hối hận, cảm giác chưa từng thể nghiệm qua này thật sự đã khắc sâu vào trong trí nhớ của nàng. Khuôn mặt tuyệt mỹ kia không ngừng biến hóa, chợt oán trách, chợt mỉm cười.
"Thích không?", hắc sắc thân ảnh từ trong nội thể xuất hiện, năng lượng thể của Thiên Hương lẳng lặng trôi bên cạnh.
"Ngươi không cảm nhận được sao mà hỏi ta?" Tạp Áo lạnh lùng nói, trong thanh âm còn chứa vài phần ôn nhu.
Thiên Hương cười nói: "Đúng là ta cũng cảm giác được, nguyên lai nhân loại trong lúc đó có thể sinh ra cảm giác tuyệt mỹ đến vậy. Đáng tiếc ta không phải là ngươi, chúng ta dù sao cũng là hai linh hồn, ta chỉ có khả năng cảm nhận được 3 phần khoái cảm mà ngươi có được thôi. Ngươi biết không, bây giờ ta cực kỳ khát vọng khống chế thân thể, sẽ cùng Niệm Băng phát sinh một hồi, cảm thụ cảm giác tuyệt vời vừa rồi. Ta nghĩ vừa rồi ngươi cũng được nhiều lợi ích a."
Tạp Áo cười nói: "Ngươi cảm thấy nó quan trọng vậy sao?".
Thiên Hương mỉm cười: "Đúng vậy, đương nhiên là trọng yếu, ngươi được thể nghiệm cảm giác đó thật tốt mà."
Tạp Áo cười nói: "Chính ta cũng chưa nghĩ đến mình gặp phải tình huống này, sinh mệnh năng lượng không những không yếu đi, mà còn được tăng cường rất nhiều. Ta thấy rõ ràng cảm thụ được nhân loại sinh mệnh lực, ngươi nói ta trách hắn hay là cảm tạ hắn đây? Hắn là nam nhân đầu tiên của chúng ta a ".
Thiên Hương lắc đầu nói: "Không, hắn không chỉ là người thứ nhất của ngươi, mà cũng là của ta."
Tạp Áo mỉm cười: "Nếu muốn cũng không khó khăn gì. Chờ hắn tỉnh lại, ta nghĩ hắn sẽ không cự tuyệt ngươi đâu."
Thiên Hương nhìn Tạp áo: "Sẽ không cự tuyệt? Ngươi sai rồi, chẳng lẽ ngươi không phát giác, khi 2 người các ngươi hợp thể, Niệm Băng trong lòng trải qua một trận đấu tranh tâm lý sao? Nếu không phải trăm ngàn cảm quan tràn ngập trong người hắn, khiến cho hắn không chịu được, hắn và ngươi chắc cũng chẳng phát sinh cái gì đâu. Ta cảm giác rõ, trong lòng hắn đã sớm có người yêu. Các ngươi lúc đó kết hợp, chỉ là dục vọng kết hợp, không phải là tình yêu của nhân loại đâu."
Tạp Áo cau mày: "Ngươi ghen hả?"
Thiên Hương cười tà quái: "Có lẽ vậy, ta lúc đầu như thế nào cũng không nghĩ tới có thể cùng hắn…. Tạp Áo, ngươi phát hiện ra chưa? Lúc ngươi cùng hắn kết hợp, sự kết hợp của ta và ngươi lại tăng thêm 1 bậc. Mặc dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng là trong ngàn năm nay chúng ta vẫn chưa đạt được".
Tạp Áo bật cười: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta nên cùng hắn phát sinh quan hệ sao? Nếu làm như vậy mà không hề thương tổn đến hắn, ta cũng nguyện ý thử một lần."
Thiên Hương nhìn thật sâu vào Tạp áo, trầm giọng nói: "Ngươi lại mềm lòng, hắn là nam nhân thứ nhất của ngươi, ta nghĩ ngươi dễ dàng sinh ra tình cảm với hắn. Nhưng mà ngươi đừng quên mục đích của chúng ta. Ta sẽ không cùng hắn phát sinh ra chuyện gì, ngươi không tỉnh táo, thì ta phải bảo trì tỉnh táo. Hắn là hy vọng cuối cùng của chúng ta, trừ khi chúng ta có biện pháp khác, nếu không điểm này tuyệt không thay đổi".
Tạp Áo muốn nói thêm, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Thiên Hương, lại thủy chung không nói ra, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt rơi vào mặt hồ trong suốt …
Một thanh âm vang lên trong sơn cốc. Tại Băng Tuyết thung lũng, một đạo lam sắc thân ảnh từ từ bay lên. Không có hơi thở của nhân gian, chỉ có băng nguyên tố tinh khiết bao trùm hết thảy. Một đôi cánh chim lam sắc mở ra, cùng thân ảnh lam sắc lẳng lặng trôi giữa không trung.
Màu tử sắc lướt qua, một thân ảnh màu đỏ và màu tím bay lên, tử sắc thân ảnh đã bay xuống dưới, mà hồng sắc thân ảnh thì vỗ một đôi ánh như hỏa diễm, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt lam sắc thân ảnh. Thân ảnh màu lam nhìn thật lâu, thở dài: "Một năm rưỡi rồi."
Hồng sắc thân ảnh bay lên: "Đúng vậy, một năm rưỡi rồi. Không biết chàng như thế nào rồi? Chúng ta vẫn nghĩ đến chàng, chàng chắc cũng nghĩ đến chúng ta mà, không phải sao?"
Tử sắc thân ảnh cũng cất giọng, thanh âm ôn nhu mang theo vài phần bi thương: "Một năm rưỡi! Ta nhớ chàng lắm, không biết chàng khỏi chưa?"
Ba đạo thân ảnh bất đồng chính là Phưỡng Nữ, Long Linh và Lam Thần Thần. Ba nữ nhân tại không trung nhìn nhau. Dưới sự trợ giúp của thất long vương, một năm rưỡi trôi qua, tiến bộ của các nàng khiến cho bảy long vương cũng một phen kinh ngạc.
Phượng Nữ mỉm cười ôm vòng eo mãnh khảnh của Long Linh: "Muội muội, ngươi thủy chung không thể để cho mình bi thương. Ta không phải đã nói rồi sao, chúng ta phải tin vào chàng, vì chúng ta, chàng nhất định sẽ quay lại."
Long Linh vành mắt ửng đỏ nói: "Tỷ tỷ, người không cần an ủi ta, ta biết ngươi nhớ hắn còn nhiều hơn ta."
Phượng Nữ nhìn sang Lam Thần bên cạnh: "Nữa năm trước, chúng ta đáng lẽ nên đi Băng Thần tháp. Sau thời gian bế quan lại kéo dài đến tận bây giờ, nếu chúng ta ba người liên thủ, ít nhất nắm chắc được 6 phần. Thần Thần, ngươi có thể buông xuôi những việc trước kia sao?".
Lam Thần Thần nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Tỷ, ân dưỡng dục khó quên, bà dù sao cũng là sư phụ của muội! Ân của sư phụ ta nhất định báo đáp, nhưng chúng ta cũng không thể đợi thêm nữa. Đợi lát nữa chúng ta gọi thất long vương rồi cùng xuất phát. Có lẽ khi chúng ta hoàn thành tâm nguyện của Niệm Băng thì chàng đã trở về."
Một năm rưỡi chờ đợi, kỳ thật trong lòng ba nàng đều có chút tuyệt vọng. Trong một năm rưỡi đó Niệm Băng một chút tin tức cũng không có, các nàng đều dựa vào tu luyện mà phát tiết tâm tình, vừa làm cho thống khổ giảm đi. Các nàng chỉ còn cách liều mạng khổ luyện, các nàng không ngừng hỏi Thất Long vương phương pháp đi Thần chi đại lục, nhưng đều bị họ ngăn cản. Lần trước Long Thần đưa Niệm Băng đi Thần chi đại lục đã là một mạo hiểm rất lớn, lại hao phí rất nhiều năng lượng, hơn nữa cũng không có khả năng làm thêm một lần nữa. Mặc khác thất long vương từng liên lạc với Long Thần, hỏi han về tình huống của Niệm Băng, nhưng Long Thần lại nói cho bọn họ biết, Niệm Băng còn đang được trị liệu, tình huống cụ thể ra sao cũng không biết rõ. Sinh Mệnh chi thần lĩnh vực, nếu không có sự cho phép của Tạp Áo, Long thần cũng không thể tiến vào.
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu