Băng Hỏa Ma Trù
Chương 186: Linh Trù Thần Na Nghiêm ( Thượng )
Chỉ từ một màn trước mắt này liền có thể thấy được cảnh tượng bình dân của Hoa Dung Đế quốc đối đãi với quân đội ra sao, dân phong như thế, cả đế quốc lại thế nào có thể không cường thịnh đây? Chẳng trách có thể trở thành đế quốc mạnh mẽ nhất đại lục
Một nam tử dáng mảnh khảnh từ trên đài đi ra, nói dáng người hắn mảnh khảnh cũng hơi quá, từ vòng eo mềm mại đến một thân trường bào trắng càng tôn thêm khuôn mặt anh tuấn quá mức của hắn, đi đến trước mặt mọi người, theo vẻ ngoài căn bản không nhìn ra tuổi, không cần dùng ma pháp khoách âm khí, mỉm cười nói: "Đa tạ Hoa bàn tử, mọi người có lẽ còn không biết ta, ta tự mình giới thiệu một chút, ta là tân nhiệm Nguyên soái của Đông bắc quân đoàn, ta tên Hồ Quang." Âm thanh của hắn có chút nhẹ nhàng nhưng so với ma pháp khoách âm khí của Hoa bàn tử truyền vào tai dân chúng còn phải rõ ràng hơn.
Phía dưới nhất thời huyên náo xôn xao, Nguyên soái có chút giống nữ tử này không làm dân chúng phản cảm, tuyệt đại đa số dân chúng trong mắt toát ra vẻ tôn kính mãnh liệt, Niệm băng mơ hồ nghe bên cạnh có người đang nói: " Trời ạ, hắn chính là Nguyên soái Hồ Quang thần bí anh tuấn đó sao? Lại từ quân đoàn phương Bắc điều đến nơi chúng ta, thật sự là quá tốt, nghe nói hắn chính là "ma suất" Hồ Quang a!"
Niệm Băng trong lòng khẽ run, vị nguyên soái bề ngoài giống như bà chị lại có thực lực "ma suất" Hồ Quang, với tư cách Nguyên soái từ quân đoàn phương bắc điều đến đây tuyệt không phải là hạng người tầm thường, thấp giọng dò hỏi dân chúng nhiệt tình xung quanh lập tức biết được một ít về sự tích của Hồ quang. Nguyên lai vị Hồ quang nguyên soái này lúc trước vốn là Phó nguyên soái Đông bắc quân đoàn, từng dẫn quân dẫn quân nhiều lần, cùng Lãng Mộc đế quốc phát sinh chiến tranh, nổi danh với sự tàn nhẫn ham chém giết,dưới kiếm từng thấm mấy ngàn máu tươi, nếu ai bị bề ngoài của hắn mê hoặc, thì cam đoan sẽ là người thứ nhất chết. Bây giờ bị điều đến bên này nhậm chức Nguyên soái, hiển nhiên thăng chức, trong đế đố hắn có ngoại hiệu là "ma xà", chỉ có điều Hoa dung đế quốc dân chúng đối đãi hắn thập phần tôn kính, cho nên trực tiếp gọi hắn thành "ma suất". Nguồn:
Trên đài, ma suất Hồ Quang lộ ra nụ cười mỉm có thể mê hoặc cả nam nhân. " Tốt lắm, không quấy rầy mọi người thưởng thức trù nghệ hoa mỹ nữa, hơn thua lần này sẽ do ta và Hoa bàn tử đánh giá chung, đầu lưỡi của ta rất linh, các đầu bếp chuẩn bị tham gia thi đấu cần phải cố gắng." Nói xong, hắn hướng mọi người hơi gật đầu, đi vào sau khán đài. Đám người tự động tản ra hai hướng, đưa mắt nhìn Hồ quang và đám Quý châu đi lên hai bên khán đài, trên đài lúc này chỉ còn lại một mình Hoa bàn tử.
Hoa bàn tử hắng giọng, mỉm cười, các thớ thịt mũm mĩm trên mặt không ngừng run rẩy: "Bàn tử ta cả đời này chỉ thích ăn, vì sự yêu thích này ta 7 tuổi đã bắt đầu học trù nghệ, đã bái không ít sư phụ, cũng coi như có năm mươi năm kinh nghiệm đầu bếp.Ta bây giờ chỉ có một nguyện vọng, chính là đem trù nghệ phát dương quang đại, khiến cho càng nhiều người ăn được món ăn ngon. trận đấu lần này thưởng so với trước hậu hĩnh hơn một chút. Vài quan quân tham gia "trù thần đại tái" đều là do chúng ta đề cử, theo lực ảnh hưởng của "Hoa long trù nghệ thiêu chiến đại tái" mà tăng lên, thông qua thương nghị giữa ta và ban tổ chức "trù thần đại tái", ba người đứng đầu đều sẽ có cơ hội tham gia "trù thần đại tái", đồng thời tiền thưởng cũng tăng lên, mỗi trù sư tiến vào vòng bán kết thưởng cho một trăm tử kim tệ, mà mười trù sư đứng đầu tiến vào vòng chung kết thưởng cho năm trăm tử kim tệ, cuối cùng ba người đứng đầu thì được phần thưởng kếch sù chia theo thứ tự hai nghìn tử kim tệ, một ngàn năm trăm tử kim tệ và tám trăm tử kim tệ, ai, Hoa bàn tử ta lại sắp phá sản rồi, ai còn muốn báo danh thì mau mau một chút, hôm nay là ngày báo danh cuối cùng." Hình dáng tức cười của hắn không khỏi khiến dân chúng phá lên cười.
Trái tim Niệm băng có chút kích động đập rộn lên, cơ hội như vậy hắn thế nào lại có thể bỏ qua được. Tiền thưởng nhiều ít hắn cũng không quan tâm, hắn quan tâm chính là có thể có cơ hội cùng đầu bếp cao cấp tranh tài, bất luận là những giảng giải ngày trước của Tra Cực hay là do chính bản thân hắn nhận thức cũng đều nói cho hắn biết, dưới áp lực của trận đấu, đầu bếp thường thường sẽ có hai loại biểu hiện, một loại vì khẩn trương mà mất hết trình độ, loại kia chính là phát huy siêu trình độ, làm ra món ăn càng mỹ diệu hơn, không thể nghi ngờ, niệm băng thuộc về loại sau.
Không còn chút do dự nào nữa, hắn quay về phía dân chúng nghe ngóng vị trí và phương hướng của Hoa long khách sạn, lập tức lách khỏi đám người, tận dụng thời cơ, bất luận là "Hoa long trù sư khiêu chiến tái" hay "trù thần đại tái", hắn đều tuyệt không muốn bỏ qua.
Hoa Long khách sạn so với Niệm băng tưởng tượng còn phải hoa lệ hơn nhiều.Nếu nói "Đại Thành Hiên" là đại biểu hoa lệ, vậy thì "Hoa long phạn điếm" chính là đỉnh cao hoa lệ, đại lâu cao 11 tầng hiện tại là tiêu biểu cho công trình kiến trúc cao nhất Ngưỡng Quang (thủ đô Myanma) đại lục, tổng thể đại lâu có hình nửa vòng tròn hở, giống như một cái miệng lớn vơ vét hết tất cả đối mặt với "Tháp Lỗ nghiễm tràng". Cả đại lâu hoàn toàn bị bao phủ bởi màu vàng, Hoa long khách sạn bốn chữ, mỗi một chữ đều chiếm diện tích hơn trượng, quang hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời chiếu xuống hết sức rõ ràng, ngoài cửa chỉ có bốn nữ phục vụ phụ trách tiếp đãi, nhưng tố chất các nàng so với Đại Thành Hiên lại phải cao hơn rất nhiều, cao khoảng thước bẩy thước tám, dáng người thon thả thấp thoáng dưới chiếc váy dài trắng tinh hiện lên động lòng người, tú lệ tinh khiết vô cùng, mặc dù không tuyệt sắc như Phượng Nữ, nhưng cũng đều có thể xem là cao cấp mỹ nữ.
Tới cửa khách sạn, Niệm băng vừa muốn đi vào thì lại bị một ả ngăn cản, nụ cười mỉm trên mặt vẫn duy trì vẻ động nhân: "Tiên sinh, thật xin lỗi, do nguyên nhân "Hoa long trù nghệ đại tái" lần này, bổn khách sạn tạm thời ngừng kinh doanh."
Niệm băng mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn khiến nàng nhìn vào có chút ngẩn ngơ "Chào cô, ta đến báo danh". Cô gái hiển nhiên là người đứng đầu trong bốn cô, bất luận là dung nhan hay cử chỉ đều là đẹp nhất, sau một thoáng thất thố, lập tức khôi phục bình thường, có chút kinh ngạc, nói: "Ngài muốn tham gia lần thi đấu này sao? Nhưng ngài trẻ tuổi như vậy.." Thời hoàng kim của trù sư đều ở khoảng 40 đến 50 tuổi, bất luận thể trạng hay thời gian tu luyện trù nghệ cùng kinh nghiệm đều là tốt nhất, mặc dù cuộc so tài lần này cũng có người còn trẻ tuổi tham gia, nhưng cực kỳ hiếm thấy, trẻ tuổi có thể tiến vào vòng bán kết cũng chỉ có một người mà thôi.
Niệm băng gật gật đầu, nói: "Chẳng lẽ so tài có giới hạn tuổi tác hay sao? Đó gọi là có chí thì không phụ thuộc tuổi tác, tiêu chuẩn trù nghệ cũng không phải dùng để nhận định đánh giá đâu"
Cô gái hơi thi lễ, nói: "Thực xin lỗi, tiên sinh, là ta không đúng, mời ngài đi cùng ta". Thái độ phục vụ ôn hòa của nàng nhất thời khiến cho hảo cảm trong lòng Niệm Băng tăng lên nhiều, mỉm cười gật đầu, đi theo cô gái vào Hoa long khách sạn.
Vừa vào cửa đã thấy một đại sảnh thật lớn, trung tâm đại sảnh hiển nhiên là phụ trách tiếp đãi, hai bên của từng người đều bày hơn trăm cái bàn, bài trí lấy màu vàng là chủ, cộng thêm tấm thảm đỏ sạch sẽ, nhìn qua dị thường hoa lệ, đơn độc xung quanh đại sảnh chỉ có một cây cột điêu khắc hình kim long, giá trị đúng là khó tưởng tượng, cộng nghệ phi thường tinh xảo, thậm chí ngay cả vẩy cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Dưới sự dẫn dắt của thiếu nữ phục vụ, niệm băng được trực tiếp đưa tới tầng hai, theo lời cô gái giới thiệu thì cả tầng hai chính là phòng bếp.
Quả nhiên khi bọn hắn tới tầng hai, Niệm Băng bị cảnh trước mắt làm rung động, cả tầng hai hoàn toàn là do phòng bếp tạo thành, trong đó được ngăn thành vài bộ phận, bộ phân lớn nhất là nơi đầu bếp phổ thông nấu nướng, chỗ này cũng chính là nơi cử hành vòng sơ khảo "Hoa long trù nghệ đại tái", có ít nhất hơn trăm trù sư đang nỗ lực để có thể góp mặt vào vòng bán kết trên khán đài cực lớn kia, một bên còn có không ít người đang đợi ở phía sau, bên cạnh những trù sư đang nấu nướng, có ít người mặc quần áo màu lam đang đi đi lại lại tuần tra, mỗi người trên tay đều cầm một cái thẻ, đang không ngừng ghi chép cái gì đó trên nó.
" Tiên sinh ngài xem, bên này chính là sân thi đấu, tận cùng bên trong là bàn bình phẩm, thức ăn sau khi làm xong được đưa tới người giám định thưởng thức, có thể quyết định có thể tham gia vòng bán kết hay không." Mỹ nữ phục vụ giải thích cho Niệm Băng, vẻ ngoài anh tuấn của hắn khiến nàng nói nhiều hơn bình thường một ít.
Niệm Băng gật gật đầu, nói:" Bên bị ngăn cách kia là nơi nào? Cũng là phòng bếp sao?"
Mỹ nữ phục vụ nói: "Đúng vậy, đó là nơi cao cấp đầu bếp của Hoa long khách sạn chúng ta nấu nướng, lần so tài này Hoa long khách sạn chúng ta đã phái ra ba đầu bếp tham dự và đều đã tiến vào vòng bán kết, được rồi, ta đưa ngài đi báo danh nhé."
Theo sự dẫn dắt của nàng, hai người tới một căn phòng nhỏ cạnh đại sảnh phòng bếp, ngồi trong phòng có một lão nhân, nhìn qua bộ dạng khoảng sáu, bảy mươi tuổi, vênh vang lười nhác dựa lưng vào ghế ngủ gà ngủ gật, hắn tướng mạo rất bình thường, cùng những lão nhân bình thường cũng không khác nhau gì lắm, chỉ là trên trán có một cái bướu nhỏ, nhìn thấy một màn này Niệm băng không khỏi trong lòng rung động.
Mỹ nữ phục vụ đi đến bên người lão nhân, cung kính nói:" Linh lão, có người báo danh"
Lão già mở to mắt, vừa nhìn thấy cô gái nhất thời lộ ra nụ cười mỉm hiền hậu: " Nha đầu, lại là ngươi a! ở bên ngoài đứng có mệt không? Ta đã sớm nói với Hoa Bàn tử đổi chỗ làm việc cho ngươi, ngươi cứ khăng khăng không cần, thiệt là, mấy tiểu cô nương xinh đẹp các ngươi đứng lâu ở bên ngoài không tốt cho làn da đâu"
Cô gái mỉm cười, nói: "Đa tạ ngài quan tâm, có thời gian ngài làm cho chúng tôi thức ăn ngon, không phải là bổ lại sao?"
Niệm băng bước lên phía trước một bước, nói: "Thưa ngài, ta muốn báo danh tham gia thi đấu"
Lão nhân liếc mắt nhìn Niệm băng, thấy bộ dạng anh tuấn của hắn, không khỏi nhíu mày: "Báo danh đi, ngươi tên là gì, có sở trường trù nghệ gì không? Lần này là thi đấu nấu ăn, không tiếp nhận những kẻ không có tên tuổi báo danh."
"Ta tên Niệm Băng, không có sở trường đặc biệt gì, thức ăn bình thường ta đều có thể làm"
Lão nhân bĩu môi: "Tiểu tử ngươi khẩu khí không nhỏ a? Hảo, ta muốn xem xem ngươi có bản lãnh gì, báo danh so tài lần này không thu phí, bất quá ngươi phải trải qua khảo nghiệm của ta mới có thể thông qua." Vừa nói xong, móc từ dưới bàn ra một mộc bài rực rỡ đưa cho Niệm băng, nói: "Bất luận ngươi dùng phương pháp gì, đem tên của ngươi khắc chỉnh tề lên trên, cho ngươi thời gian mười lần hít thở."
Niệm băng tiếp nhận mộc bài nhưng không hề động thủ, ánh mắt hắn dừng lại ở hai tay lão nhân kia, đó là một đôi tay tuyệt không phải xuất hiện ở một lão nhân nhiều tuổi, ngón tay lão nhân thon dài mà trắng nõn, tản ra mùi huỳnh hương nhàn nhạt.
Móng tay cắt sửa vô cùng gọn gàng. Tuy tay hắn không có các khớp xương nhô ra, nhưng niệm băng lại cảm giác rõ ràng, hai bàn tay tràn ngập lực lượng, vô ý thức, hắn hô nhỏ: " Linh trù na nghiêm"
Nghe bốn chữ đó, trong mắt lão nhân quang mang đại thịnh, vẻ khinh thị lúc trước hoàn toàn biến mất "Ngươi biết ta?"
Niệm băng mỉm cười, nói: " Không nghĩ tới có thể ở chỗ này nhìn thấy lão nhân gia ngài, ta trước hoàn thành khảo nghiệm của ngài đã." Tay trái cầm mộc bài, ngón trỏ tay phải chỉ ra, lam quang ngưng tụ phía trên ngón trỏ, niệm băng lập tức vung tay, trên mộc bài đã xuất hiện hai chữ như chém vàng chặt sắt, không có một chút dấu vết điêu khắc nhưng lại bị giới hạn trong tấm mộc bài.
Linh trù Na Nghiêm không hề nhìn mộc bài trong tay Niệm băng, mà nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Người có thể nhận ra ta không nhiều người lắm, ta nghĩ chúng ta trước kia cũng chưa từng gặp mặt, ngươi làm thế nào mà biết?"
Niệm băng mỉm cười, nói:" Việc này cũng không khó khăn gì, Linh Trù tựa hồ còn có hai danh hiệu, một cái là Song Đầu Trù, một là Ngọc Thủ Trù, mặt dù hai cái ngoại hiệu này không hiển hách bằng Linh Trù nhưng từ trên người ngài ta lại thấy được hai đặc điểm này nên lớn mật phán đoán, không ngờ trúng rồi."
Na Nghiêm liếc mắt thật sâu Niệm Băng "Nói như vậy ngươi hẳn là đệ tử của lão bằng hữu ta, người biết được ta có hai cái ngoại hiệu này thực sự gặp không nhiều, sư phụ ngươi là ai?"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Linh trù tiền bối bây giờ chưa cần hỏi ta, chờ khi ngài nhìn ta thi đấu tự nhiên sẽ minh bạch, ta không nói ra không phải không tôn kính ngài, mà sợ làm hổ thẹn danh hiệu của sư phụ, xin hỏi, ta phải tham gia vòng sơ tuyển ở đâu đây?" Vừa nói hắn vừa đưa bàn tay kia đến trước mặt na Nghiêm.
Lúc này, nữ phục vụ mới phát hiện, tay Niệm băng cùng tay Na Nghiêm cực kỳ tương đồng, đều thon dài sáng bóng, thậm chí còn sáng bóng hơn vài phần.
Na Nghiêm trong mắt lóe quang mang: "Không nghĩ tới còn có thể gặp đồ đệ của bạn cũ, tiểu tử, ngươi thực có ý tứ. Linh Đang, ngươi trực tiếp dẫn hắn tới chỗ đăng ký vòng bán, cứ nói là ta nói hắn không cần tham gia vòng sơ tuyển nữa."
Linh Đang ngây người một chút, nói: "Linh lão, cái này không tốt, không phù hợp quy cũ a"
Na Nghiêm lạnh nhạt cười nói: "Ta chính là khảo hạch, nha đầu khờ, nếu ngươi đi xem trận đấu, sẽ minh bạch ý tứ của ta, tiểu tử, ngươi cũng phải cố gắng, ta hy vọng có thể nhìn thấy ngươi trên khán đài vòng chung kết, không nên xem thường, trong những người lần này tham gia thi đấu, vài người ngay cả ta cũng không nắm chắc có thể thắng."
Niệm băng trong lòng cả kinh, với tư cách Linh Trù Thần đứng thứ tư trong Ngũ Đại Trù Thần cũng nói như vậy, có thể thấy được thực lực mạnh của đối thủ tranh đấu, liền gật đầu đáp ứng một tiếng.
Linh Đang dẫn Niệm băng đi báo danh, Linh Trù Na Nghiêm trong mắt toát ra cảm tình sâu sắc, "lão quỷ a, mười mấy năm không gặp, không tưởng được đồ đệ của ngươi lại xuất sơn, hắn mặc dù không nói rõ, nhưng thủ đoạn biến đổi "quỷ điêu đao pháp" ta thế nào mà lại không biết đây? Truyền nhân của Đại lục đệ nhất quỷ trù đã đến tham gia thi đấu, xem ra ta ở chỗ này ngồi không yên nữa rồi"
Một nam tử dáng mảnh khảnh từ trên đài đi ra, nói dáng người hắn mảnh khảnh cũng hơi quá, từ vòng eo mềm mại đến một thân trường bào trắng càng tôn thêm khuôn mặt anh tuấn quá mức của hắn, đi đến trước mặt mọi người, theo vẻ ngoài căn bản không nhìn ra tuổi, không cần dùng ma pháp khoách âm khí, mỉm cười nói: "Đa tạ Hoa bàn tử, mọi người có lẽ còn không biết ta, ta tự mình giới thiệu một chút, ta là tân nhiệm Nguyên soái của Đông bắc quân đoàn, ta tên Hồ Quang." Âm thanh của hắn có chút nhẹ nhàng nhưng so với ma pháp khoách âm khí của Hoa bàn tử truyền vào tai dân chúng còn phải rõ ràng hơn.
Phía dưới nhất thời huyên náo xôn xao, Nguyên soái có chút giống nữ tử này không làm dân chúng phản cảm, tuyệt đại đa số dân chúng trong mắt toát ra vẻ tôn kính mãnh liệt, Niệm băng mơ hồ nghe bên cạnh có người đang nói: " Trời ạ, hắn chính là Nguyên soái Hồ Quang thần bí anh tuấn đó sao? Lại từ quân đoàn phương Bắc điều đến nơi chúng ta, thật sự là quá tốt, nghe nói hắn chính là "ma suất" Hồ Quang a!"
Niệm Băng trong lòng khẽ run, vị nguyên soái bề ngoài giống như bà chị lại có thực lực "ma suất" Hồ Quang, với tư cách Nguyên soái từ quân đoàn phương bắc điều đến đây tuyệt không phải là hạng người tầm thường, thấp giọng dò hỏi dân chúng nhiệt tình xung quanh lập tức biết được một ít về sự tích của Hồ quang. Nguyên lai vị Hồ quang nguyên soái này lúc trước vốn là Phó nguyên soái Đông bắc quân đoàn, từng dẫn quân dẫn quân nhiều lần, cùng Lãng Mộc đế quốc phát sinh chiến tranh, nổi danh với sự tàn nhẫn ham chém giết,dưới kiếm từng thấm mấy ngàn máu tươi, nếu ai bị bề ngoài của hắn mê hoặc, thì cam đoan sẽ là người thứ nhất chết. Bây giờ bị điều đến bên này nhậm chức Nguyên soái, hiển nhiên thăng chức, trong đế đố hắn có ngoại hiệu là "ma xà", chỉ có điều Hoa dung đế quốc dân chúng đối đãi hắn thập phần tôn kính, cho nên trực tiếp gọi hắn thành "ma suất". Nguồn:
Trên đài, ma suất Hồ Quang lộ ra nụ cười mỉm có thể mê hoặc cả nam nhân. " Tốt lắm, không quấy rầy mọi người thưởng thức trù nghệ hoa mỹ nữa, hơn thua lần này sẽ do ta và Hoa bàn tử đánh giá chung, đầu lưỡi của ta rất linh, các đầu bếp chuẩn bị tham gia thi đấu cần phải cố gắng." Nói xong, hắn hướng mọi người hơi gật đầu, đi vào sau khán đài. Đám người tự động tản ra hai hướng, đưa mắt nhìn Hồ quang và đám Quý châu đi lên hai bên khán đài, trên đài lúc này chỉ còn lại một mình Hoa bàn tử.
Hoa bàn tử hắng giọng, mỉm cười, các thớ thịt mũm mĩm trên mặt không ngừng run rẩy: "Bàn tử ta cả đời này chỉ thích ăn, vì sự yêu thích này ta 7 tuổi đã bắt đầu học trù nghệ, đã bái không ít sư phụ, cũng coi như có năm mươi năm kinh nghiệm đầu bếp.Ta bây giờ chỉ có một nguyện vọng, chính là đem trù nghệ phát dương quang đại, khiến cho càng nhiều người ăn được món ăn ngon. trận đấu lần này thưởng so với trước hậu hĩnh hơn một chút. Vài quan quân tham gia "trù thần đại tái" đều là do chúng ta đề cử, theo lực ảnh hưởng của "Hoa long trù nghệ thiêu chiến đại tái" mà tăng lên, thông qua thương nghị giữa ta và ban tổ chức "trù thần đại tái", ba người đứng đầu đều sẽ có cơ hội tham gia "trù thần đại tái", đồng thời tiền thưởng cũng tăng lên, mỗi trù sư tiến vào vòng bán kết thưởng cho một trăm tử kim tệ, mà mười trù sư đứng đầu tiến vào vòng chung kết thưởng cho năm trăm tử kim tệ, cuối cùng ba người đứng đầu thì được phần thưởng kếch sù chia theo thứ tự hai nghìn tử kim tệ, một ngàn năm trăm tử kim tệ và tám trăm tử kim tệ, ai, Hoa bàn tử ta lại sắp phá sản rồi, ai còn muốn báo danh thì mau mau một chút, hôm nay là ngày báo danh cuối cùng." Hình dáng tức cười của hắn không khỏi khiến dân chúng phá lên cười.
Trái tim Niệm băng có chút kích động đập rộn lên, cơ hội như vậy hắn thế nào lại có thể bỏ qua được. Tiền thưởng nhiều ít hắn cũng không quan tâm, hắn quan tâm chính là có thể có cơ hội cùng đầu bếp cao cấp tranh tài, bất luận là những giảng giải ngày trước của Tra Cực hay là do chính bản thân hắn nhận thức cũng đều nói cho hắn biết, dưới áp lực của trận đấu, đầu bếp thường thường sẽ có hai loại biểu hiện, một loại vì khẩn trương mà mất hết trình độ, loại kia chính là phát huy siêu trình độ, làm ra món ăn càng mỹ diệu hơn, không thể nghi ngờ, niệm băng thuộc về loại sau.
Không còn chút do dự nào nữa, hắn quay về phía dân chúng nghe ngóng vị trí và phương hướng của Hoa long khách sạn, lập tức lách khỏi đám người, tận dụng thời cơ, bất luận là "Hoa long trù sư khiêu chiến tái" hay "trù thần đại tái", hắn đều tuyệt không muốn bỏ qua.
Hoa Long khách sạn so với Niệm băng tưởng tượng còn phải hoa lệ hơn nhiều.Nếu nói "Đại Thành Hiên" là đại biểu hoa lệ, vậy thì "Hoa long phạn điếm" chính là đỉnh cao hoa lệ, đại lâu cao 11 tầng hiện tại là tiêu biểu cho công trình kiến trúc cao nhất Ngưỡng Quang (thủ đô Myanma) đại lục, tổng thể đại lâu có hình nửa vòng tròn hở, giống như một cái miệng lớn vơ vét hết tất cả đối mặt với "Tháp Lỗ nghiễm tràng". Cả đại lâu hoàn toàn bị bao phủ bởi màu vàng, Hoa long khách sạn bốn chữ, mỗi một chữ đều chiếm diện tích hơn trượng, quang hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời chiếu xuống hết sức rõ ràng, ngoài cửa chỉ có bốn nữ phục vụ phụ trách tiếp đãi, nhưng tố chất các nàng so với Đại Thành Hiên lại phải cao hơn rất nhiều, cao khoảng thước bẩy thước tám, dáng người thon thả thấp thoáng dưới chiếc váy dài trắng tinh hiện lên động lòng người, tú lệ tinh khiết vô cùng, mặc dù không tuyệt sắc như Phượng Nữ, nhưng cũng đều có thể xem là cao cấp mỹ nữ.
Tới cửa khách sạn, Niệm băng vừa muốn đi vào thì lại bị một ả ngăn cản, nụ cười mỉm trên mặt vẫn duy trì vẻ động nhân: "Tiên sinh, thật xin lỗi, do nguyên nhân "Hoa long trù nghệ đại tái" lần này, bổn khách sạn tạm thời ngừng kinh doanh."
Niệm băng mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn khiến nàng nhìn vào có chút ngẩn ngơ "Chào cô, ta đến báo danh". Cô gái hiển nhiên là người đứng đầu trong bốn cô, bất luận là dung nhan hay cử chỉ đều là đẹp nhất, sau một thoáng thất thố, lập tức khôi phục bình thường, có chút kinh ngạc, nói: "Ngài muốn tham gia lần thi đấu này sao? Nhưng ngài trẻ tuổi như vậy.." Thời hoàng kim của trù sư đều ở khoảng 40 đến 50 tuổi, bất luận thể trạng hay thời gian tu luyện trù nghệ cùng kinh nghiệm đều là tốt nhất, mặc dù cuộc so tài lần này cũng có người còn trẻ tuổi tham gia, nhưng cực kỳ hiếm thấy, trẻ tuổi có thể tiến vào vòng bán kết cũng chỉ có một người mà thôi.
Niệm băng gật gật đầu, nói: "Chẳng lẽ so tài có giới hạn tuổi tác hay sao? Đó gọi là có chí thì không phụ thuộc tuổi tác, tiêu chuẩn trù nghệ cũng không phải dùng để nhận định đánh giá đâu"
Cô gái hơi thi lễ, nói: "Thực xin lỗi, tiên sinh, là ta không đúng, mời ngài đi cùng ta". Thái độ phục vụ ôn hòa của nàng nhất thời khiến cho hảo cảm trong lòng Niệm Băng tăng lên nhiều, mỉm cười gật đầu, đi theo cô gái vào Hoa long khách sạn.
Vừa vào cửa đã thấy một đại sảnh thật lớn, trung tâm đại sảnh hiển nhiên là phụ trách tiếp đãi, hai bên của từng người đều bày hơn trăm cái bàn, bài trí lấy màu vàng là chủ, cộng thêm tấm thảm đỏ sạch sẽ, nhìn qua dị thường hoa lệ, đơn độc xung quanh đại sảnh chỉ có một cây cột điêu khắc hình kim long, giá trị đúng là khó tưởng tượng, cộng nghệ phi thường tinh xảo, thậm chí ngay cả vẩy cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Dưới sự dẫn dắt của thiếu nữ phục vụ, niệm băng được trực tiếp đưa tới tầng hai, theo lời cô gái giới thiệu thì cả tầng hai chính là phòng bếp.
Quả nhiên khi bọn hắn tới tầng hai, Niệm Băng bị cảnh trước mắt làm rung động, cả tầng hai hoàn toàn là do phòng bếp tạo thành, trong đó được ngăn thành vài bộ phận, bộ phân lớn nhất là nơi đầu bếp phổ thông nấu nướng, chỗ này cũng chính là nơi cử hành vòng sơ khảo "Hoa long trù nghệ đại tái", có ít nhất hơn trăm trù sư đang nỗ lực để có thể góp mặt vào vòng bán kết trên khán đài cực lớn kia, một bên còn có không ít người đang đợi ở phía sau, bên cạnh những trù sư đang nấu nướng, có ít người mặc quần áo màu lam đang đi đi lại lại tuần tra, mỗi người trên tay đều cầm một cái thẻ, đang không ngừng ghi chép cái gì đó trên nó.
" Tiên sinh ngài xem, bên này chính là sân thi đấu, tận cùng bên trong là bàn bình phẩm, thức ăn sau khi làm xong được đưa tới người giám định thưởng thức, có thể quyết định có thể tham gia vòng bán kết hay không." Mỹ nữ phục vụ giải thích cho Niệm Băng, vẻ ngoài anh tuấn của hắn khiến nàng nói nhiều hơn bình thường một ít.
Niệm Băng gật gật đầu, nói:" Bên bị ngăn cách kia là nơi nào? Cũng là phòng bếp sao?"
Mỹ nữ phục vụ nói: "Đúng vậy, đó là nơi cao cấp đầu bếp của Hoa long khách sạn chúng ta nấu nướng, lần so tài này Hoa long khách sạn chúng ta đã phái ra ba đầu bếp tham dự và đều đã tiến vào vòng bán kết, được rồi, ta đưa ngài đi báo danh nhé."
Theo sự dẫn dắt của nàng, hai người tới một căn phòng nhỏ cạnh đại sảnh phòng bếp, ngồi trong phòng có một lão nhân, nhìn qua bộ dạng khoảng sáu, bảy mươi tuổi, vênh vang lười nhác dựa lưng vào ghế ngủ gà ngủ gật, hắn tướng mạo rất bình thường, cùng những lão nhân bình thường cũng không khác nhau gì lắm, chỉ là trên trán có một cái bướu nhỏ, nhìn thấy một màn này Niệm băng không khỏi trong lòng rung động.
Mỹ nữ phục vụ đi đến bên người lão nhân, cung kính nói:" Linh lão, có người báo danh"
Lão già mở to mắt, vừa nhìn thấy cô gái nhất thời lộ ra nụ cười mỉm hiền hậu: " Nha đầu, lại là ngươi a! ở bên ngoài đứng có mệt không? Ta đã sớm nói với Hoa Bàn tử đổi chỗ làm việc cho ngươi, ngươi cứ khăng khăng không cần, thiệt là, mấy tiểu cô nương xinh đẹp các ngươi đứng lâu ở bên ngoài không tốt cho làn da đâu"
Cô gái mỉm cười, nói: "Đa tạ ngài quan tâm, có thời gian ngài làm cho chúng tôi thức ăn ngon, không phải là bổ lại sao?"
Niệm băng bước lên phía trước một bước, nói: "Thưa ngài, ta muốn báo danh tham gia thi đấu"
Lão nhân liếc mắt nhìn Niệm băng, thấy bộ dạng anh tuấn của hắn, không khỏi nhíu mày: "Báo danh đi, ngươi tên là gì, có sở trường trù nghệ gì không? Lần này là thi đấu nấu ăn, không tiếp nhận những kẻ không có tên tuổi báo danh."
"Ta tên Niệm Băng, không có sở trường đặc biệt gì, thức ăn bình thường ta đều có thể làm"
Lão nhân bĩu môi: "Tiểu tử ngươi khẩu khí không nhỏ a? Hảo, ta muốn xem xem ngươi có bản lãnh gì, báo danh so tài lần này không thu phí, bất quá ngươi phải trải qua khảo nghiệm của ta mới có thể thông qua." Vừa nói xong, móc từ dưới bàn ra một mộc bài rực rỡ đưa cho Niệm băng, nói: "Bất luận ngươi dùng phương pháp gì, đem tên của ngươi khắc chỉnh tề lên trên, cho ngươi thời gian mười lần hít thở."
Niệm băng tiếp nhận mộc bài nhưng không hề động thủ, ánh mắt hắn dừng lại ở hai tay lão nhân kia, đó là một đôi tay tuyệt không phải xuất hiện ở một lão nhân nhiều tuổi, ngón tay lão nhân thon dài mà trắng nõn, tản ra mùi huỳnh hương nhàn nhạt.
Móng tay cắt sửa vô cùng gọn gàng. Tuy tay hắn không có các khớp xương nhô ra, nhưng niệm băng lại cảm giác rõ ràng, hai bàn tay tràn ngập lực lượng, vô ý thức, hắn hô nhỏ: " Linh trù na nghiêm"
Nghe bốn chữ đó, trong mắt lão nhân quang mang đại thịnh, vẻ khinh thị lúc trước hoàn toàn biến mất "Ngươi biết ta?"
Niệm băng mỉm cười, nói: " Không nghĩ tới có thể ở chỗ này nhìn thấy lão nhân gia ngài, ta trước hoàn thành khảo nghiệm của ngài đã." Tay trái cầm mộc bài, ngón trỏ tay phải chỉ ra, lam quang ngưng tụ phía trên ngón trỏ, niệm băng lập tức vung tay, trên mộc bài đã xuất hiện hai chữ như chém vàng chặt sắt, không có một chút dấu vết điêu khắc nhưng lại bị giới hạn trong tấm mộc bài.
Linh trù Na Nghiêm không hề nhìn mộc bài trong tay Niệm băng, mà nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Người có thể nhận ra ta không nhiều người lắm, ta nghĩ chúng ta trước kia cũng chưa từng gặp mặt, ngươi làm thế nào mà biết?"
Niệm băng mỉm cười, nói:" Việc này cũng không khó khăn gì, Linh Trù tựa hồ còn có hai danh hiệu, một cái là Song Đầu Trù, một là Ngọc Thủ Trù, mặt dù hai cái ngoại hiệu này không hiển hách bằng Linh Trù nhưng từ trên người ngài ta lại thấy được hai đặc điểm này nên lớn mật phán đoán, không ngờ trúng rồi."
Na Nghiêm liếc mắt thật sâu Niệm Băng "Nói như vậy ngươi hẳn là đệ tử của lão bằng hữu ta, người biết được ta có hai cái ngoại hiệu này thực sự gặp không nhiều, sư phụ ngươi là ai?"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Linh trù tiền bối bây giờ chưa cần hỏi ta, chờ khi ngài nhìn ta thi đấu tự nhiên sẽ minh bạch, ta không nói ra không phải không tôn kính ngài, mà sợ làm hổ thẹn danh hiệu của sư phụ, xin hỏi, ta phải tham gia vòng sơ tuyển ở đâu đây?" Vừa nói hắn vừa đưa bàn tay kia đến trước mặt na Nghiêm.
Lúc này, nữ phục vụ mới phát hiện, tay Niệm băng cùng tay Na Nghiêm cực kỳ tương đồng, đều thon dài sáng bóng, thậm chí còn sáng bóng hơn vài phần.
Na Nghiêm trong mắt lóe quang mang: "Không nghĩ tới còn có thể gặp đồ đệ của bạn cũ, tiểu tử, ngươi thực có ý tứ. Linh Đang, ngươi trực tiếp dẫn hắn tới chỗ đăng ký vòng bán, cứ nói là ta nói hắn không cần tham gia vòng sơ tuyển nữa."
Linh Đang ngây người một chút, nói: "Linh lão, cái này không tốt, không phù hợp quy cũ a"
Na Nghiêm lạnh nhạt cười nói: "Ta chính là khảo hạch, nha đầu khờ, nếu ngươi đi xem trận đấu, sẽ minh bạch ý tứ của ta, tiểu tử, ngươi cũng phải cố gắng, ta hy vọng có thể nhìn thấy ngươi trên khán đài vòng chung kết, không nên xem thường, trong những người lần này tham gia thi đấu, vài người ngay cả ta cũng không nắm chắc có thể thắng."
Niệm băng trong lòng cả kinh, với tư cách Linh Trù Thần đứng thứ tư trong Ngũ Đại Trù Thần cũng nói như vậy, có thể thấy được thực lực mạnh của đối thủ tranh đấu, liền gật đầu đáp ứng một tiếng.
Linh Đang dẫn Niệm băng đi báo danh, Linh Trù Na Nghiêm trong mắt toát ra cảm tình sâu sắc, "lão quỷ a, mười mấy năm không gặp, không tưởng được đồ đệ của ngươi lại xuất sơn, hắn mặc dù không nói rõ, nhưng thủ đoạn biến đổi "quỷ điêu đao pháp" ta thế nào mà lại không biết đây? Truyền nhân của Đại lục đệ nhất quỷ trù đã đến tham gia thi đấu, xem ra ta ở chỗ này ngồi không yên nữa rồi"
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu