Băng Hỏa Ma Trù
Chương 183: Thân thế của Phượng nữ (tiếp theo)
Niệm Băng đã đến bên cạnh Ngọc Như Yên nói: "Nghĩa mẫu, nghĩa phụ nói đúng đó, người trước tiên phải tỉnh táo một chút. Con mới chỉ suy đoán mà thôi, cho dù đoán trúng đi nữa, Phượng nữ đi theo mấy vị trưởng lão cũng sẽ không có nguy hiểm. Từ nay về sau có rất nhiều cơ hội mà, người ngàn vạn lần không nên quá cấp bách. Người nghĩ thử xem, nếu người cứ như vậy mà đi chất vấn đám Phượng hư trưởng lão bọn họ, bọn họ sẽ thừa nhận sao? Hơn nữa, Phượng nữ tuyệt không biết chân tướng sự thật, người tùy tiện đi như vậy, nàng cũng sẽ không chấp nhận. Có thời gian, chúng ta cứ chậm rãi thăm dò, nếu thật sự phát hiện Phượng nữ chính là nữ nhi của người, khi đó hành động cũng không muộn."
Lam Vũ gật đầu nói: "Niệm Băng nói rất đúng, huống hồ, bây giờ, Áo Lan đế quốc trong tình huống này, chúng ta làm sao bỏ đi được? Đế quốc đối với chúng ta có ân, chúng ta bây giờ phải đem càng nhiều tinh lực đặt ở cường quốc chinh binh, quốc gia rộng lớn, nàng phải hiểu, hết thảy đều phải lấy đại cục làm trọng, không thể vì việc tư của chúng ta mà không để ý tới quốc gia. Nàng có hiểu không?"
Ngọc Như Yên thân thể như trước đang run rẩy, nước chảy dài từ trên mặt xuống, áp mặt vào trong ngực trượng phu, nghẹn ngào nói: "Nhưng, …nhưng thiếp nghĩ tới nữ nhi của chúng ta có thể còn sống, trái tim thiếp không thể bình tĩnh được, thiếp thật sự không nhịn được muốn đi gặp nó! Niệm Băng nói rất đúng, thiếp bây giờ càng nghĩ càng thấy Phượng nữ cùng chúng ta có nhiều phần tương tự, chỉ có điều, chỉ có đôi nét là nó giống chàng, phần nhiều là giống thiếp, Vũ ca, thiếp, thiếp……"
Lam Vũ thở dài một tiếng, nói: "Nếu nữ nhi của chúng ta vẫn còn sống, quả là một điều tuyệt vời. Bất quá, chuyện này không thể hành động lỗ mãng được, như vậy đi, Niệm Băng có quan hệ mật thiết với Phượng nữ, hơn nữa nó vừa muốn du lịch trên đại lục, chúng ta sao lại không nhờ nó giúp chúng ta nghiệm chứng điều hết thảy chuyện này đi? Nếu Phượng nữ quả thật đối với nó có cảm tình, bọn họ nhất định sẽ gặp lại nhau, chỉ chần lấy máu nhận thân phương pháp thí nghiệm một chút, tự nhiên có thể hiểu được Phượng nữ phải hay không phải nữ nhi của chúng ta. Trong khoảng thời gian này, chúng ta cũng phải phát triển Áo Lan đế quốc, hy vọng làm được nhiều bây giờ thì sau này sẽ nhiều thời gian rảnh rỗi hơn."
Niệm Băng nhìn Lam Vũ công tước, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục lý trí của Lam Vũ. Hắn nhìn thấy trong mắt Lam Vũ công tước sự bi thương cùng kỳ vọng không ít hơn Ngọc Như Yên, nhưng hắn lại có thể khống chế được tâm tình của chính mình. Lấy đại cục làm trọng, chỉ riêng mỗi điểm này Niệm Băng đã tự thấy mình không bằng được. "Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, các người yên tâm, chuyện của các người cũng là chuyện của con. Con nghĩ, con nhất định còn có cơ hội gặp lại Phượng nữ, chuyện này nhân tiện giao cho con đi. Mặc dù không biết lần sau nhìn thấy Phượng nữ là thời điểm nào, nhưng con cam đoan nhất định đem sự tình làm sáng tỏ."
Ngọc Như Yên lúc đã từ trong kích động bình tĩnh lại, nàng cũng biết, Phượng nữ có phải là nữ nhi của bọn họ không, cơ hội chỉ có năm ăn năm thua, hết thảy còn lại đều là không biết. Lau khô nước mắt trên mặt, hướng Niệm Băng nói: "Hài tử, vậy lại phiền toái cho con rồi. Làm mẫu thân, nếu có thể tìm về nữ nhi thất lạc của mình, đó là……." Nói tới đây, nàng nhịn không được lại khóc lên.
Niệm Băng trong lòng thầm than. Phượng nữ, nàng rốt cuộc có phải là nữ nhi của nghĩa mẫu không? Ta thật sự hy vọng là nàng. Nếu như vậy, bất luận thế nào đối với nàng không phải là chỉ có nghĩa mẫu như ta, được như vậy mới hạnh phúc làm sao! Ai, ít nhất nàng còn có cơ hội tìm được mẫu thân, nhưng còn ta? Biết rõ nơi chôn cất của cha mẹ nhưng lại không thể đi tìm, Băng tuyết nữ thần tế tự thủy chung đều giống như một đỉnh núi cao không thể vượt qua ngăn cản trước mặt ta.
"Nghĩa mẫu, con nghĩ ngày mai rời đi,trước hết đi dến Hoa Dung đế quốc làm chút sự tình. Người cùng nghĩa phụ hôm nay đem phương pháp nhận thân gì đó chuẩn bị được rồi, sang mai con sẽ lên đường."
Ngọc Như Yên ngẩn người nói: "Cấp bách như vậy sao? Ở lại thêm vài ngày nữa đi. Chúng ta cùng nữ nhi chia lìa cũng gần hai mươi năm rồi, cũng có thể cố gắng thêm vài ngày nữa được mà!"
Niệm Băng lắc đầu: "Không phải, nghĩa mẫu, con quả thật có chuyện trọng yếu muốn làm. Hơn nữa, con hy vọng có thể đề thăng thực lực của chính mình cao hơn. Sau khi làm xong việc, con sẽ nghĩ biện pháp tìm kiếm Phượng nữ, tiếp đó tìm địa phương bế quan tu luyện ma pháp. Trên đại lục, nếu không có thực lực cường đại, thì hết thảy đều chỉ là nói suông."
Lam Vũ công tước gật đầu, nói: "Lời này rất đúng, thực lực đúng là trên hết. Tựa như Hoa Dung đế quốc, bọn họ thường xuyên lại làm chút tiểu động tác, đông chinh tây thảo, nhưng ai có thể nói gì được bọn họ? Chỉ có một nguyên nhân, bởi vì bọn họ đủ cường đại. Bất luận là người hay là quốc gia, thực lực cường đại đều là uy hiếp tốt nhất. Ta tán thành cách làm của con."
Ngọc Như Yên đưa ánh mắt nhìn Niệm Băng, ôn nhu nói: "Hài tử, ta biết con bởi vì chuyện cha mẹ của mình là ôm hận trong lòng, đừng để cừu hận của con che mờ mắt, tương lai, nếu con muốn đi tìm cừu nhân báo thù, nhất định phải nói cho nghĩa mẫu, để ta cùng con đi, như vậy, ít nhiều cũng có thể hỗ trợ lấn nhau, như thế có được không?"
NIệm Băng chậm rãi gật đầu, hắn biết rằng lúc này chính mình không thể cự tuyệt Ngọc Như Yên, nhưng tới thời điểm mình chính thức báo thù, chẳng lẽ cũng lại để liên lụy tới nghĩa mẫu sao?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhanh, một âm thanh hùng hậu ở ngoài cửa vang lên, "Tiểu đội trưởng Tử Thanh Kiếm, kỵ sĩ Tử Thanh Mộng có mặt"
Ngọc Như Yên lau khô nước mắt trên mặt, nói: "Các người vào đi."
Cánh của mở ra, Niệm Băng nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc kia từ bên ngoài đi đến, đúng là Tử Thanh Mộng huynh muội. Hai huynh muội lúc này đều thay khải giáp màu bạc của Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn. Tử Thanh Kiếm trên đầu còn cắm một cọng lông vũ màu trắng, mà trên mũ giáp của Tử Thanh Mộng là lông vũ màu xanh của kỵ sĩ bình thường. Hai người vừa vào cửa thấy Niệm Băng đang đứng ở trong phòng, không khỏi đồng thời kinh hô ra tiếng.
"Niệm Băng, ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này." Tử Thanh Kiếm hưng phấn hét lớn một tiếng, một bước xa vọt tới trước người Niệm Băng, giơ tay ôm lấy hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngọc Như Yên bởi vì hai ngày nay liên tiếp phát sinh sự tình nên không khỏi có chút mẫn cảm, ngân quang chợt lóe, Tử Thanh Kiếm đã bị chấn lui trở về chỗ cũ, "Làm càn, nơi này là công tước phủ."
Tử Thanh Kiếm lúc này mới rõ ràng sự lỗ mãng của mình, vội vàng cùng muội muội quỳ xuống, hướng vợ chồng công tước hành lễ. Niệm Băng nói: "Nghĩa mẫu, bọn họ là bằng hữu của con, lúc trước đã gặp nhau tại Hỏa long động. Thanh Kiếm đại ca, Thanh Mộng, các người thật sự đến Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn."
Tử Thanh Kiếm huynh muội vừa nghe Niệm Băng gọi Ngọc Như Yên là nghĩa mẫu, không khỏi đều ngẩn ngơ, Tử Thanh Kiếm chần chờ nói: "Niệm Băng, ngươi, người là … công tước đại nhân?"
Lam Vũ công tước mỉm cười, đi đến bên cạnh Niệm Băng đặt tay lên vai hắn nói: "Cũng đúng, hắn là con nuôi của ta, mặc dù không phải là con ruột, nhưng ta lại xem hắn như là con ruột. Ngươi chính là kẻ mà Ngọc Như Yên cũng tán thưởng Tử Thanh Kiếm sao? Nghe nói, ngươi có thể chất cuồng hóa."
Tử Thanh Kiếm kinh nghi bất định liếc mắt nhìn Niệm Băng, nói: "Vâng, công tước đại nhân. Ta từ nhỏ đã có được cuồng hóa thể chất, chỉ có điều, cuồng hóa thật sự hữu dụng sao? Địch hay ta khi cuồng hoá đều không nhận biết mà."
Lam Vũ công tước nghiêm nghị nói: "Cuồng hóa chiến sĩ trong nhân loại là cường đại chiến sĩ, cũng là hủy diệt cực mạnh chiến sĩ. Nhược điểm lớn nhất của cuồng chiến sĩ là khi cuồng hóa thì không thể suy xét. Mặc dù điều này rất khó giải quyết nhưng cũng không phải là không có khả năng. Có lẽ, ngươi đã từng nghe nói qua, bổn công tước chính là một gã cuồng chiến sĩ, trải qua bao năm tu luyện, ta đối với cuồng chiến sĩ luyện tập cũng có chút kinh nghiệm. Ngọc Như Yên đã cực lực đề cử ngươi, ngươi lại là bằng hữu của Niệm Băng, ta nguyện ý đem mấy điều ta tâm đắc này truyền thụ cho ngươi, ngươi có nguyện ý học không?"
Tử Thanh Kiếm còn đang ngây ngốc, ở một bên Tử Thanh Mộng đã đẩy hắn một cái, thấp giọng nói: "Ca, còn không mau bái sư. Công tước đại nhân là vũ thánh cấp bậc cao thủ đó."
Tử Thanh Kiếm lúc này mới tỉnh ngộ đi tới. Thân thể hùng tráng như phá sơn bạt địa quỳ xuống đất, hướng về Lam Vũ cung kính hành lễ bái sư.
Lam Vũ mỉm cười đem Tử Thanh Kiếm đỡ lên, nói: "Sau này ngươi cứ ở tại công tước phủ, tạm thời làm thân vệ của ta, chờ ngươi cuồng hóa có thành tựu rồi mới nói sau. Cho nên muội muội ngươi, do Ngọc Như Yên truyền thụ một ít vũ kỹ, có thể lĩnh ngộ được nhiều ít. Phải xem cơ duyên của các ngươi. Tử Mộng đại ca đã đem các người hoàn toàn giao cho ta, ta sẽ yêu cầu các ngươi cực kỳ nghiêm khắc."
Tử Thanh Kiếm huynh muội đồng thời chấn động, hoảng sợ nhìn về phía Lam Vũ, bọn họ đến Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn là đều che giấu thân phận. Ngọc Như Yên mỉm cười, nói: "Làm đế quốc cao tầng, nếu ngay cả thân phận của các ngươi đều không biết rõ, chúng ta làm sao lại phóng tâm trọng dụng các người được? Các người có thể yên tâm, mặc dù công tước cùng cha các ngươi có chút giao hảo nhưng sẽ không vì chút quan hệ này mà có tư tâm. Muốn đạt vị trí cao, điều cần thiết là các ngươi phải tự mình cố gắng. Tử Mộng viện trưởng đã quyết định dể cho tinh anh trong học viện vì đế quốc sở dụng. Đám người đó dưới học viện sư phụ dẫn dắt, tin rằng không lâu sau sẽ tới đây. Có bọn họ phụ trợ, ta tin rằng đế quốc nhất định sẽ trở nên cường đại hơn. Về điểm này ta có lòng tin. Tốt lắm, các người ra ngoài trước đi, Niệm Băng, con tìm Lam Tầm an bài chỗ ở cho bọn họ một chút."
Rời khỏi thư phòng công tước, Tử Thanh Kiếm, rõ ràng đã quên sự xấu hổ do thân phận bị khám phá, hưng phấn nói: "Niệm Băng huynh đệ, ngươi làm thế nào chạy thoát được? Ngươi có thể an toàn trở về thật tốt quá."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Thanh Kiếm đại ca, kỳ thật Gia Lạp Mạn Địch Tư không có đáng sợ như vậy, hắn cũng không thật sự gây bất lợi cái gì cho nhân loại chúng ta. Các người thì sao? Ngày đó sau khi các người rời đi liền đến nơi này sao?"
Tử Mộng cướp lời nói: "Ngày đó rời khỏi hỏa long động, Tạp Lạc đội trưởng dẫn người của hắn trở về. Phượng nữ dã đi rồi, chúng ta ở bên ngoài chờ vài ngày nhưng lại như trước vẫn không thấy ngươi đi ra nên đành phải theo kế hoạch ban đầu đi đến nơi này, hy vọng có thể đợi ngươi. Công tước phu nhân đối với chúng ta thực là quá tốt, viết thư báo cho chúng ta được lưu lại trong Ngân vũ kỵ sĩ đoàn, ca ca bây giờ đã là tiểu đội trưởng đó. Nguyên lai ngươi là nhi tử của công tước đại nhân, thật sự là không thể nghĩ ra. Thời điểm chúng ta nói muốn đến Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn sao ngươi lại không nói?"
Niệm Băng nhìn đôi mắt sáng ngời của Tử Thanh Mộng, nói: "Không phải ta không muốn nói, mà là khi đó ta cũng không biết sau này sẽ phát sinh những chuyện này. Ta đến ngày hôm qua cũng mới vừa nhận vợ chồng công tước làm cha mẹ." Lập tức hắn đem chuyện chính mình cùng Ngọc Như Yên trong lúc đó đại khái nói ra một lần, chỉ là chuyện về Phượng tộc thì đem lược bỏ đi.
Tử Thanh Mộng mỉm cười, nói: "Nói như vậy, là chúng ta trách làm ngươi rồi, Niệm Băng, ngươi sau này có tính toán gì không, ở lại nơi này tham gia Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn sao? Ta nghe công tước phu nhân nói qua, công tước đại nhân cũng có ý tưởng cho ma pháp sư gia nhập trong kỵ sĩ đoàn, như vậy mới có thể cùng Hỏa diễm sư tử kỵ sĩ đoàn của Hoa Dung đế quốc đối kháng."
Niệm Băng lắc đầu: "Ngày mai ta sẽ rời nơi này, còn có một việc phải xử lý."
Tử Thanh Mộng có chút thất vọng nói: "Ngươi lại có việc gì thế, có cái gì không thể nói ra sao? Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã có cảm giác ngươi quả thực thần bí."
Niệm Băng nhoẻn miệng cười, nói: "Không phải mỗi người trong lòng mình đều có bí mật sao? Đó là chuyện riêng tư mà. Được rồi, ta đưa các ngươi đi tìm Lam Tầm đại ca, để hắn an bài cho các ngươi một chút."
Hai ngày này người hưng phấn nhất chính là Lam Tầm, trở về với tình yêu của mình, công tước lại đáp ứng cho hắn cùng Như Ý ngày thành hôn. Khiến cho Lam Tầm trong lòng cực kỳ hưng phấn, đối với Niệm Băng càng cảm kích dị thường. Nếu ngày đó không phải Niệm Băng mở lời, chỉ sợ hắn còn không có một chút tự tin hướng Lam Vũ công tước cầu hôn, cũng sẽ không có khoảng thời gian tốt đẹp như bây giờ. Như Ý thấy Lam Tầm chứng minh tình yêu của mình sau đó tâm tình đã có chuyển biến, trải qua nhiều chuyện như vậy mới có thể cùng một chỗ, hắn đặc biệt quý trọng phần cảm tình này.
Khi Niệm Băng tìm được Lam Tầm, hắn đang cùng Như Ý nói chuyện phát sinh trong phủ công tước từ hai năm trước tới nay, vừa nghe Niệm Băng nhờ hắn hỗ trợ an bài Tử Thanh Mộng huynh muội, liền vội vàng đáp ứng ngay. Sau khi đem Tử Thanh Mộng huynh muội giao cho Lam Tầm, Niệm Băng không ở lại mà trở về phòng mình. Lúc này trong lòng hắn đối với sự tình khác quả thực lãnh đạm, chỉ có đề thăng thực lực mới là điều hắn quan tâm nhất. Những điều Gia Lạp Mạn Địch Tư nói với hắn, mỗi một câu hắn đều thầm nhớ trong lòng, sau khi về phòng lập tức bắt đầu minh tưởng. Chỉ có thể tận dụng từng giây từng phút mới có lợi đối với việc đề thăng thực lực bản thân.
Lam Vũ gật đầu nói: "Niệm Băng nói rất đúng, huống hồ, bây giờ, Áo Lan đế quốc trong tình huống này, chúng ta làm sao bỏ đi được? Đế quốc đối với chúng ta có ân, chúng ta bây giờ phải đem càng nhiều tinh lực đặt ở cường quốc chinh binh, quốc gia rộng lớn, nàng phải hiểu, hết thảy đều phải lấy đại cục làm trọng, không thể vì việc tư của chúng ta mà không để ý tới quốc gia. Nàng có hiểu không?"
Ngọc Như Yên thân thể như trước đang run rẩy, nước chảy dài từ trên mặt xuống, áp mặt vào trong ngực trượng phu, nghẹn ngào nói: "Nhưng, …nhưng thiếp nghĩ tới nữ nhi của chúng ta có thể còn sống, trái tim thiếp không thể bình tĩnh được, thiếp thật sự không nhịn được muốn đi gặp nó! Niệm Băng nói rất đúng, thiếp bây giờ càng nghĩ càng thấy Phượng nữ cùng chúng ta có nhiều phần tương tự, chỉ có điều, chỉ có đôi nét là nó giống chàng, phần nhiều là giống thiếp, Vũ ca, thiếp, thiếp……"
Lam Vũ thở dài một tiếng, nói: "Nếu nữ nhi của chúng ta vẫn còn sống, quả là một điều tuyệt vời. Bất quá, chuyện này không thể hành động lỗ mãng được, như vậy đi, Niệm Băng có quan hệ mật thiết với Phượng nữ, hơn nữa nó vừa muốn du lịch trên đại lục, chúng ta sao lại không nhờ nó giúp chúng ta nghiệm chứng điều hết thảy chuyện này đi? Nếu Phượng nữ quả thật đối với nó có cảm tình, bọn họ nhất định sẽ gặp lại nhau, chỉ chần lấy máu nhận thân phương pháp thí nghiệm một chút, tự nhiên có thể hiểu được Phượng nữ phải hay không phải nữ nhi của chúng ta. Trong khoảng thời gian này, chúng ta cũng phải phát triển Áo Lan đế quốc, hy vọng làm được nhiều bây giờ thì sau này sẽ nhiều thời gian rảnh rỗi hơn."
Niệm Băng nhìn Lam Vũ công tước, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục lý trí của Lam Vũ. Hắn nhìn thấy trong mắt Lam Vũ công tước sự bi thương cùng kỳ vọng không ít hơn Ngọc Như Yên, nhưng hắn lại có thể khống chế được tâm tình của chính mình. Lấy đại cục làm trọng, chỉ riêng mỗi điểm này Niệm Băng đã tự thấy mình không bằng được. "Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, các người yên tâm, chuyện của các người cũng là chuyện của con. Con nghĩ, con nhất định còn có cơ hội gặp lại Phượng nữ, chuyện này nhân tiện giao cho con đi. Mặc dù không biết lần sau nhìn thấy Phượng nữ là thời điểm nào, nhưng con cam đoan nhất định đem sự tình làm sáng tỏ."
Ngọc Như Yên lúc đã từ trong kích động bình tĩnh lại, nàng cũng biết, Phượng nữ có phải là nữ nhi của bọn họ không, cơ hội chỉ có năm ăn năm thua, hết thảy còn lại đều là không biết. Lau khô nước mắt trên mặt, hướng Niệm Băng nói: "Hài tử, vậy lại phiền toái cho con rồi. Làm mẫu thân, nếu có thể tìm về nữ nhi thất lạc của mình, đó là……." Nói tới đây, nàng nhịn không được lại khóc lên.
Niệm Băng trong lòng thầm than. Phượng nữ, nàng rốt cuộc có phải là nữ nhi của nghĩa mẫu không? Ta thật sự hy vọng là nàng. Nếu như vậy, bất luận thế nào đối với nàng không phải là chỉ có nghĩa mẫu như ta, được như vậy mới hạnh phúc làm sao! Ai, ít nhất nàng còn có cơ hội tìm được mẫu thân, nhưng còn ta? Biết rõ nơi chôn cất của cha mẹ nhưng lại không thể đi tìm, Băng tuyết nữ thần tế tự thủy chung đều giống như một đỉnh núi cao không thể vượt qua ngăn cản trước mặt ta.
"Nghĩa mẫu, con nghĩ ngày mai rời đi,trước hết đi dến Hoa Dung đế quốc làm chút sự tình. Người cùng nghĩa phụ hôm nay đem phương pháp nhận thân gì đó chuẩn bị được rồi, sang mai con sẽ lên đường."
Ngọc Như Yên ngẩn người nói: "Cấp bách như vậy sao? Ở lại thêm vài ngày nữa đi. Chúng ta cùng nữ nhi chia lìa cũng gần hai mươi năm rồi, cũng có thể cố gắng thêm vài ngày nữa được mà!"
Niệm Băng lắc đầu: "Không phải, nghĩa mẫu, con quả thật có chuyện trọng yếu muốn làm. Hơn nữa, con hy vọng có thể đề thăng thực lực của chính mình cao hơn. Sau khi làm xong việc, con sẽ nghĩ biện pháp tìm kiếm Phượng nữ, tiếp đó tìm địa phương bế quan tu luyện ma pháp. Trên đại lục, nếu không có thực lực cường đại, thì hết thảy đều chỉ là nói suông."
Lam Vũ công tước gật đầu, nói: "Lời này rất đúng, thực lực đúng là trên hết. Tựa như Hoa Dung đế quốc, bọn họ thường xuyên lại làm chút tiểu động tác, đông chinh tây thảo, nhưng ai có thể nói gì được bọn họ? Chỉ có một nguyên nhân, bởi vì bọn họ đủ cường đại. Bất luận là người hay là quốc gia, thực lực cường đại đều là uy hiếp tốt nhất. Ta tán thành cách làm của con."
Ngọc Như Yên đưa ánh mắt nhìn Niệm Băng, ôn nhu nói: "Hài tử, ta biết con bởi vì chuyện cha mẹ của mình là ôm hận trong lòng, đừng để cừu hận của con che mờ mắt, tương lai, nếu con muốn đi tìm cừu nhân báo thù, nhất định phải nói cho nghĩa mẫu, để ta cùng con đi, như vậy, ít nhiều cũng có thể hỗ trợ lấn nhau, như thế có được không?"
NIệm Băng chậm rãi gật đầu, hắn biết rằng lúc này chính mình không thể cự tuyệt Ngọc Như Yên, nhưng tới thời điểm mình chính thức báo thù, chẳng lẽ cũng lại để liên lụy tới nghĩa mẫu sao?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhanh, một âm thanh hùng hậu ở ngoài cửa vang lên, "Tiểu đội trưởng Tử Thanh Kiếm, kỵ sĩ Tử Thanh Mộng có mặt"
Ngọc Như Yên lau khô nước mắt trên mặt, nói: "Các người vào đi."
Cánh của mở ra, Niệm Băng nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc kia từ bên ngoài đi đến, đúng là Tử Thanh Mộng huynh muội. Hai huynh muội lúc này đều thay khải giáp màu bạc của Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn. Tử Thanh Kiếm trên đầu còn cắm một cọng lông vũ màu trắng, mà trên mũ giáp của Tử Thanh Mộng là lông vũ màu xanh của kỵ sĩ bình thường. Hai người vừa vào cửa thấy Niệm Băng đang đứng ở trong phòng, không khỏi đồng thời kinh hô ra tiếng.
"Niệm Băng, ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này." Tử Thanh Kiếm hưng phấn hét lớn một tiếng, một bước xa vọt tới trước người Niệm Băng, giơ tay ôm lấy hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngọc Như Yên bởi vì hai ngày nay liên tiếp phát sinh sự tình nên không khỏi có chút mẫn cảm, ngân quang chợt lóe, Tử Thanh Kiếm đã bị chấn lui trở về chỗ cũ, "Làm càn, nơi này là công tước phủ."
Tử Thanh Kiếm lúc này mới rõ ràng sự lỗ mãng của mình, vội vàng cùng muội muội quỳ xuống, hướng vợ chồng công tước hành lễ. Niệm Băng nói: "Nghĩa mẫu, bọn họ là bằng hữu của con, lúc trước đã gặp nhau tại Hỏa long động. Thanh Kiếm đại ca, Thanh Mộng, các người thật sự đến Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn."
Tử Thanh Kiếm huynh muội vừa nghe Niệm Băng gọi Ngọc Như Yên là nghĩa mẫu, không khỏi đều ngẩn ngơ, Tử Thanh Kiếm chần chờ nói: "Niệm Băng, ngươi, người là … công tước đại nhân?"
Lam Vũ công tước mỉm cười, đi đến bên cạnh Niệm Băng đặt tay lên vai hắn nói: "Cũng đúng, hắn là con nuôi của ta, mặc dù không phải là con ruột, nhưng ta lại xem hắn như là con ruột. Ngươi chính là kẻ mà Ngọc Như Yên cũng tán thưởng Tử Thanh Kiếm sao? Nghe nói, ngươi có thể chất cuồng hóa."
Tử Thanh Kiếm kinh nghi bất định liếc mắt nhìn Niệm Băng, nói: "Vâng, công tước đại nhân. Ta từ nhỏ đã có được cuồng hóa thể chất, chỉ có điều, cuồng hóa thật sự hữu dụng sao? Địch hay ta khi cuồng hoá đều không nhận biết mà."
Lam Vũ công tước nghiêm nghị nói: "Cuồng hóa chiến sĩ trong nhân loại là cường đại chiến sĩ, cũng là hủy diệt cực mạnh chiến sĩ. Nhược điểm lớn nhất của cuồng chiến sĩ là khi cuồng hóa thì không thể suy xét. Mặc dù điều này rất khó giải quyết nhưng cũng không phải là không có khả năng. Có lẽ, ngươi đã từng nghe nói qua, bổn công tước chính là một gã cuồng chiến sĩ, trải qua bao năm tu luyện, ta đối với cuồng chiến sĩ luyện tập cũng có chút kinh nghiệm. Ngọc Như Yên đã cực lực đề cử ngươi, ngươi lại là bằng hữu của Niệm Băng, ta nguyện ý đem mấy điều ta tâm đắc này truyền thụ cho ngươi, ngươi có nguyện ý học không?"
Tử Thanh Kiếm còn đang ngây ngốc, ở một bên Tử Thanh Mộng đã đẩy hắn một cái, thấp giọng nói: "Ca, còn không mau bái sư. Công tước đại nhân là vũ thánh cấp bậc cao thủ đó."
Tử Thanh Kiếm lúc này mới tỉnh ngộ đi tới. Thân thể hùng tráng như phá sơn bạt địa quỳ xuống đất, hướng về Lam Vũ cung kính hành lễ bái sư.
Lam Vũ mỉm cười đem Tử Thanh Kiếm đỡ lên, nói: "Sau này ngươi cứ ở tại công tước phủ, tạm thời làm thân vệ của ta, chờ ngươi cuồng hóa có thành tựu rồi mới nói sau. Cho nên muội muội ngươi, do Ngọc Như Yên truyền thụ một ít vũ kỹ, có thể lĩnh ngộ được nhiều ít. Phải xem cơ duyên của các ngươi. Tử Mộng đại ca đã đem các người hoàn toàn giao cho ta, ta sẽ yêu cầu các ngươi cực kỳ nghiêm khắc."
Tử Thanh Kiếm huynh muội đồng thời chấn động, hoảng sợ nhìn về phía Lam Vũ, bọn họ đến Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn là đều che giấu thân phận. Ngọc Như Yên mỉm cười, nói: "Làm đế quốc cao tầng, nếu ngay cả thân phận của các ngươi đều không biết rõ, chúng ta làm sao lại phóng tâm trọng dụng các người được? Các người có thể yên tâm, mặc dù công tước cùng cha các ngươi có chút giao hảo nhưng sẽ không vì chút quan hệ này mà có tư tâm. Muốn đạt vị trí cao, điều cần thiết là các ngươi phải tự mình cố gắng. Tử Mộng viện trưởng đã quyết định dể cho tinh anh trong học viện vì đế quốc sở dụng. Đám người đó dưới học viện sư phụ dẫn dắt, tin rằng không lâu sau sẽ tới đây. Có bọn họ phụ trợ, ta tin rằng đế quốc nhất định sẽ trở nên cường đại hơn. Về điểm này ta có lòng tin. Tốt lắm, các người ra ngoài trước đi, Niệm Băng, con tìm Lam Tầm an bài chỗ ở cho bọn họ một chút."
Rời khỏi thư phòng công tước, Tử Thanh Kiếm, rõ ràng đã quên sự xấu hổ do thân phận bị khám phá, hưng phấn nói: "Niệm Băng huynh đệ, ngươi làm thế nào chạy thoát được? Ngươi có thể an toàn trở về thật tốt quá."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Thanh Kiếm đại ca, kỳ thật Gia Lạp Mạn Địch Tư không có đáng sợ như vậy, hắn cũng không thật sự gây bất lợi cái gì cho nhân loại chúng ta. Các người thì sao? Ngày đó sau khi các người rời đi liền đến nơi này sao?"
Tử Mộng cướp lời nói: "Ngày đó rời khỏi hỏa long động, Tạp Lạc đội trưởng dẫn người của hắn trở về. Phượng nữ dã đi rồi, chúng ta ở bên ngoài chờ vài ngày nhưng lại như trước vẫn không thấy ngươi đi ra nên đành phải theo kế hoạch ban đầu đi đến nơi này, hy vọng có thể đợi ngươi. Công tước phu nhân đối với chúng ta thực là quá tốt, viết thư báo cho chúng ta được lưu lại trong Ngân vũ kỵ sĩ đoàn, ca ca bây giờ đã là tiểu đội trưởng đó. Nguyên lai ngươi là nhi tử của công tước đại nhân, thật sự là không thể nghĩ ra. Thời điểm chúng ta nói muốn đến Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn sao ngươi lại không nói?"
Niệm Băng nhìn đôi mắt sáng ngời của Tử Thanh Mộng, nói: "Không phải ta không muốn nói, mà là khi đó ta cũng không biết sau này sẽ phát sinh những chuyện này. Ta đến ngày hôm qua cũng mới vừa nhận vợ chồng công tước làm cha mẹ." Lập tức hắn đem chuyện chính mình cùng Ngọc Như Yên trong lúc đó đại khái nói ra một lần, chỉ là chuyện về Phượng tộc thì đem lược bỏ đi.
Tử Thanh Mộng mỉm cười, nói: "Nói như vậy, là chúng ta trách làm ngươi rồi, Niệm Băng, ngươi sau này có tính toán gì không, ở lại nơi này tham gia Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn sao? Ta nghe công tước phu nhân nói qua, công tước đại nhân cũng có ý tưởng cho ma pháp sư gia nhập trong kỵ sĩ đoàn, như vậy mới có thể cùng Hỏa diễm sư tử kỵ sĩ đoàn của Hoa Dung đế quốc đối kháng."
Niệm Băng lắc đầu: "Ngày mai ta sẽ rời nơi này, còn có một việc phải xử lý."
Tử Thanh Mộng có chút thất vọng nói: "Ngươi lại có việc gì thế, có cái gì không thể nói ra sao? Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã có cảm giác ngươi quả thực thần bí."
Niệm Băng nhoẻn miệng cười, nói: "Không phải mỗi người trong lòng mình đều có bí mật sao? Đó là chuyện riêng tư mà. Được rồi, ta đưa các ngươi đi tìm Lam Tầm đại ca, để hắn an bài cho các ngươi một chút."
Hai ngày này người hưng phấn nhất chính là Lam Tầm, trở về với tình yêu của mình, công tước lại đáp ứng cho hắn cùng Như Ý ngày thành hôn. Khiến cho Lam Tầm trong lòng cực kỳ hưng phấn, đối với Niệm Băng càng cảm kích dị thường. Nếu ngày đó không phải Niệm Băng mở lời, chỉ sợ hắn còn không có một chút tự tin hướng Lam Vũ công tước cầu hôn, cũng sẽ không có khoảng thời gian tốt đẹp như bây giờ. Như Ý thấy Lam Tầm chứng minh tình yêu của mình sau đó tâm tình đã có chuyển biến, trải qua nhiều chuyện như vậy mới có thể cùng một chỗ, hắn đặc biệt quý trọng phần cảm tình này.
Khi Niệm Băng tìm được Lam Tầm, hắn đang cùng Như Ý nói chuyện phát sinh trong phủ công tước từ hai năm trước tới nay, vừa nghe Niệm Băng nhờ hắn hỗ trợ an bài Tử Thanh Mộng huynh muội, liền vội vàng đáp ứng ngay. Sau khi đem Tử Thanh Mộng huynh muội giao cho Lam Tầm, Niệm Băng không ở lại mà trở về phòng mình. Lúc này trong lòng hắn đối với sự tình khác quả thực lãnh đạm, chỉ có đề thăng thực lực mới là điều hắn quan tâm nhất. Những điều Gia Lạp Mạn Địch Tư nói với hắn, mỗi một câu hắn đều thầm nhớ trong lòng, sau khi về phòng lập tức bắt đầu minh tưởng. Chỉ có thể tận dụng từng giây từng phút mới có lợi đối với việc đề thăng thực lực bản thân.
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu