Băng Hỏa Ma Trù
Chương 178: Thực lực ma đạo sĩ của Niệm Băng (Thượng)
Phương Hương vốn dĩ rất ít khi rời khỏi Phượng Tộc, mặc dù có một thân vũ kỹ cao cường, nhưng về mặt tâm kế, lại làm sao có thể so được với Niệm Băng đây? Nhớ tới lời dặn dò của các vị trưởng lão bằng mọi giá phải giết chết Niệm Băng, sát khí trong mắt nhất thời đại thịnh. Không cần đợi Niệm Băng nói ra nguyên nhân, lập tức động thân rướn người lên, trường kiếm trong tay mang theo vòng quang ảnh màu đỏ hướng đến bên hông Niệm Băng.
Khí lưu nóng rực làm cho cây cỏ ở xung quanh bắt đầu cháy xém lại, Niệm Băng thân hình đột nhiên phiêu hốt hướng về bên trái một chút, trong nháy mắt lại xuất hiện phía bên phải, vậy mà tránh thoát một cách kì diệu công kích của Phượng Hương. Kim sắc quang mang cùng lam sắc quang mang đồng thời lóe ra, Ngạo Thiên Đao, Thánh Diệu Đao phân biệt xuất hiện trên hai tay hắn, kì quái chính là hắn không hề sử dụng hai thanh bảo đao, ngược lại đem song đao cắm trước mặt đất, quang mang lại lóe lên, Thần Lộ Đao cùng Chính Dương Đao phân biệt xuất hiện trong hai tay hắn. Từng động tác nối tiếp nhau, chỉ bất quá sau thời gian hai lần hô hấp thì đã hoàn thành rồi.
Hiển nhiên thấy không ngờ mình lại có thể tránh thoát được công kích lắt léo của Phượng Hương, Niệm Băng lạnh nhạt: "Phượng Hương cô nương thực là người hấp tấp, không nghe ta nói vài lời xong đã động thủ rồi sao? Cái nguyên nhân kia hết sức đơn giản. Bởi vì tới giết ta chỉ có mình ngươi, nếu hai vị trưởng lão Phượng tộc ở đây, không nghi ngờ gì, ta tất nhiên phải chết. Nhưng nếu chỉ có mình ngươi, chẳng nhẽ lại có thể giết được ta sao?"
Nguyên lai, lúc phát hiện thấy đối phương không phải là Phượng Nữ, Niêm Băng một mặt cùng Phượng Hương nói chuyện với nhau, một mặt phóng thích tinh thần lực ra ngoài, trải qua khoảng thời gian tu luyện này, tinh thân lực của hắn thật sự được tăng cường rất nhiều, nhất là lực quan sát nhạy bén, cho dù là Gia Lạp Mạn Tư Địch một khi đã tiến vào trong vòng phạm vi, mười bước quanh thân thể hắn, cũng có thể dễ dàng phát hiện. Dưới sự tìm kiếm cẩn thận, Niệm Băng phát hiện, người lần này đến giết mình chỉ có một mình Phượng Hương, cũng không có hai vị trưởng lão kia. Phát hiện này, nhất thời làm hắn thở phào nhẹ nhỏm. Hắn mặc dù không có tuyệt đối nắm chắc, nhưng nhìn chung có vài phần cơ hội.
Tới ám sát Niệm Băng, quả thật chỉ có một mình Phượng Hương, Phượng tộc sống có chút tương tự với Long tộc, đồng dạng cũng là một loại chủng tộc cao ngạo, người Phượng tộc với tư cách cao ngạo. Phượng Hư từ trên người Niệm Băng cũng không nhìn ra bất cứ chỗ nào cường đại, cho rằng phái một mình Phượng Hương đến đây tuyệt đối có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Niệm Băng đoán không sai, Phượng Tộc sẽ không cho phép hắn cứ như thế uy hiếp đến hi vọng tồn tại của Phượng Tộc.Phượng tộc đã tổn thất không gượng nổi, lại một lần nữa khổ cực bồi dưỡng ra hi vọng của Phượng tộc nếu lại bị loài người câu dẫn, điều đó chẵng khác gì giáng cho Phượng tộc đả kích mang tính hủy diệt. Nguồn:
Phượng Hương ngạo nghễ: "Tiểu tử, ngươi không nên nghĩ tự mình luyện qua vài ngày vũ kỹ là có thể sống sót. Không sai, hôm nay cũng chỉ có ta một mình tới giết ngươi, nhưng vậy cũng quá đủ rồi. Xem kiếm". Trường kiếm trong tay hồng quang đại phóng, thân thể đứng im một chỗ bất động, chợt một kiếm hướng Niệm Băng chém tới. Quang mang màu đỏ ở giữa không trung hiện ra một quang trảm như trăng lưỡi liềm quét tới. Lọai công kích này rất hao phí đấu khí, nhưng ở trong tay Phương Hương xuất ra lại chẳng hề khó khăn chút nào.
Niệm Băng lúc này, trong lòng tỉnh táo dị thường, Ma pháp sư cùng võ sĩ chiến đấu, mặc dù về phương diện thân thể thì tuyệt đối rơi vào hoàn cảnh xấu, nhưng điều này cũng không đại biểu việc hắn không có bất cứ cơ hội nào. "Lời Than Thở của Băng Tuyết Nữ Thần" chỉ về phía trước, một đạo quang mang lạnh như băng xuyên qua thanh đao phát ra, ma pháp lực ngưng tụ ở trước người Niệm Băng tạo thành một bức tường băng. Sau một khắc thân thể hắn đã lướt ngang sang bên. Tay phải Chính Dương Đao cùng lúc phát ra một đao cực kỳ quái dị, chẳng phải là công kích. Lúc này một đạo Hỏa thần chi diễm từ Chính Dương Đao rít gào gầm thét trong nháy mắt ở trên không trung đan dệt lên một hình tam giác màu đỏ.
Tường băng vốn không phải là băng tường thuật cấp bốn, băng hệ ma pháp cấp hai này với Cửu ly đấu khí mạnh mẽ trước mặt cùng giấy cũng không có khác biệt quá lớn, lúc hồng quang lóe lên, cơ hội nghiền nát tường băng đều không có, lập tức đã bị tan thành nước. Nhưng đúng vào lúc này, Niệm Băng dùng Chính Dương Đao vẽ ra cái tam giác màu đỏ xoay chuyển lên rất nhanh.
Đao mang vốn chém về phía Niệm Băng đột nhiên chấn động, lại hướng đến tam giác màu đỏ kia bổ tới, hồng quang chợt lóe, phát ra tiếng nổ lớn, trên mặt đất nhất thời xuất hiện một khe rãnh dài gần trượng, đao mang biến mất, mà Niệm Băng dùng Chính Dương đao dẫn xuất, tam giác màu đỏ lúc trước bị đấu khí chém qua lại xuất hiện một bàn tay hừng hực lửa thiêu đốt. Chính là hỏa hệ ma pháp cấp năm- Hỏa thần tả thủ.
Ma pháp biến hóa thần kì như thế, khiến cho Phượng Hương nhất thời quên đi việc tiếp tục công kích.Vốn đấu khí chém ra hoàn toàn ở dưới sự khống chế của nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đột nhiên phát hiện một cỗ hấp lực cường đại tương tự với đấu khí của mình chém xả ngay bên cạnh, đại bộ phận đấu khí oanh kích trên mặt đất, nhưng lại có khoảng một phần ba đấu khí bị tan biến. Cái cảm giác khó chịu khi dùng lực nửa vời này không khỏi làm cho nàng bước về phía trước một bước.
Phượng Hương khó chịu, đồng thời Niệm Băng cũng khó chịu không kém, dưới tinh thần cộng hưởng, trong não nổi lên một trận choáng váng, khuôn mặt anh tuấn có vẻ tái nhợt đi vài phần. Khoảng cách giữa hắn và Phượng Hương lúc này không tới mười trượng, với tu vi vũ kỹ của Phượng Hương căn bản không thể để cho hắn có cơ hội ngâm xướng chú ngữ cao cấp. Cho nên hắn không tự chủ được buộc phải xuất ra ma pháp tự mình nghiên cứu chưa lâu đem thử một chút. Không tưởng được lại thật sự thành công. Hai cái ma pháp lúc trước đã hao phí của hắn rất nhiều tâm huyết, trù tính một ma pháp nguyên tố đã cực kỳ khó khăn. Tác dụng của Băng tị húy cũng không phải là ngăn cản địch nhân, mà là làm thuốc dẫn cho băng, hỏa ma pháp dung hợp, lúc băng phá, băng hệ ma pháp phân bố ra xung quanh cũng không mãnh liệt, mà lúc Chính Dương đao vẽ ra tam giác màu đỏ dưới sự thôi động xoay chuyển của Niệm Băng, băng cùng hỏa là hai loại. Niệm Băng cố ý dùng băng nguyên tố lại kích thích hỏa nguyên tố, khiến cho hỏa nguyên tố cuồng bạo hoàn toàn phát huy, bỗng nhiên trong sự xoay chuyển, ngọn lửa tam giác cuồng bạo sinh ra hấp lực cực lớn đưa đấu khí của Phượng Hương chém lệch sang một bên, cũng đồng thời hấp thụ bên trong đó một chút hỏa nguyên tố bổ sung cho mình.
Cái ma pháp này khó khăn nhất chính là ở chỗ khống chế, sau khi tường băng bị nghiền nát, băng hệ nguyên tố phân tán tuyệt không có khả năng kích thích đấu khí của Phượng Hương, mà là phải hoàn toàn tác dụng bổ trợ cho ngọn lửa tam giác phía trên của chính mình mới được, nếu không ma pháp chẳng những sẽ không thành công, ngược lại sẽ phản tác dụng. Hơn nữa, khi ngọn lửa tam giác bị công kích thì hấp xả lực mặc dù hóa giải một chút, nhưng công kích của Phượng Hương dù sao cũng quá mạnh, dưới sự chi phối của tinh thần, tinh thần lực của Niệm Băng chịu sự đánh phá rất mạnh, may mà tinh thần lực quái thai này của hắn so với ma pháp sư bình thường mạnh mẽ hơn rất nhiều, nếu không, chỉ sợ lúc này đã vì sự đánh phá của tinh thần lực mà hôn mê rồi.
Cái gọi là tận dụng thời cơ, Niệm Băng biết rõ đạo lý này, Chính Dương đao rời tay bay ra, dưới sự khống chế của tinh thần lực, Hỏa thần tả thủ cầm Hỏa thần chi nộ, Hỏa thần tả thủ dưới tác dụng của Hỏa thần chi thạch tinh khiết, ma pháp nhất thời đề thăng lên cấp sáu, hỏa quang bắn ra bốn phía. Chính Dương đao kích phát ra một hỏa diễm quang nhận cao ngất trời. Khí thế bức nhân hướng về phía Phượng Hương chém tới.
Phượng Hương lúc này mới ý thức được mình đang đối mặt với một gã ma pháp sư cường đại, sự khinh địch trong lòng nhất thời giảm đi, âm thanh phượng minh trừ yêu xông thẳng tận trời, trường kiếm trong tay phóng ra đấu khí khổng lồ, hướng Hỏa thần tả thủ nghênh đón.
Thừa cơ, Niệm Băng một mặt khống chế Hỏa thần tả thủ, một mặt mau nhanh ngâm xướng chú ngữ: "Vĩ đại băng nguyên tố! Hãy ngưng tụ đi, hóa thành vạn cổ hàn xuyên chi băng. Hóa thành ngưng thực nguyệt hoa chi băng, băng cùng băng dung hợp. Xuất hiện đi – Song sắc băng phong cầu". Có "Sự than thở của băng tuyết nữ thần", băng nguyên tố ngưng kết với tốc độ cực nhanh, hoàng sắc quang mị không ngừng ngưng đọng lại trước người Niệm Băng, Song sắc băng phong cầu cấp sáu này lại hoàn thành trong thời gian cực ngắn, mà lúc này, Hỏa thần tả thủ do Chính Dương đao khống chế cũng đã cùng Phượng Hương đụng độ.
Niệm Băng đối với ma pháp khống chế rất có kỹ xảo. Hắn biết Phượng Hương đấu khí bá đạo, lúc Chính Dương đao cùng đấu khí Phương Hương đụng chạm, Hỏa thần tả thủ đột nhiên lấp lóe ở phía bên cạnh, hỏa diễm trên Chính Dương đao trong nháy mắt thu liễm lại, đấu khí từ trên trường kiếm của Phượng Hương lại trượt sang bên cạnh, ngọn lửa lại hiện ra, từ dưới lên trên hướng đến hạ thể của Phượng Hương. Trong lúc nguy kịch, Niệm Băng đã bất chấp nam nữ hữu biệt, nhưng, hắn công kích như vậy lại hoàn toàn chọc giận Phượng Hương.
Phượng Hương tay phượng hàm uy, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp phảng phất như muốn phun ra lửa, thân thể mềm mại trong không trung uốn éo kỳ dị, trường kiếm trong tay huyễn hóa ra vô số kiếm ảnh cuộn hướng về phía Hỏa thần tả thủ.
Oanh…. Một âm thanh vang lên, Hỏa thần tả thủ vốn đã tăng lên tới cấp sáu bị Phượng Hương ngạnh tiếp xoắn thành mãn thiên quang vũ, sáu cấp ma pháp bạo phát lại không cách nào đẩy lui nàng một bước, bất quá, nàng cũng không phải hoàn toàn chiếm thượng phong, nàng không có ngờ đến sự sắc bén của Chính Dương đao, đấu khí chợt tóe ra trong nháy mắt, Chính Dương Đao đã đem trường kiếm trong tày nàng cắt xuống một đoạn, trong không trung vẽ ra một đường vòng cung bay trở lại về phía Niệm Băng.
Lúc này trong lòng Phượng Hương tràn ngập sát khí mãnh liệt, đuổi theo Chính Dương đao hướng Niệm Băng vọt tới, trường kiếm bị chặt đứt một đoạn uy lực không chút giảm sút, trên không trung vung ra quang ảnh tựa như Phượng Hoàng.
Làm một ma pháp sư, quan trọng nhất chính là tỉnh táo, ở điểm này Niệm Băng làm cực tốt. Lúc Phượng Hương theo Chính Dương đao hướng phía hắn xông tới, Song sắc băng cầu của hắn đã hoàn thành, tiện tay đem "Sự than thở của Băng Tuyết thần nữ" dung hợp thành một thể, thân đao không dài tựa như một "Song sắc băng phong cầu" đột nhiên đâm tới, Niệm Băng hai tay khua dẫn, băng cầu nhất thời kịch liệt xoay tròn bay ra ngoài.
Có "Sự than thở của Băng Tuyết nữ thần" làm ma pháp trung tâm, Song sắc băng cầu cùng Hỏa thần tả thủ cứ như vậy tăng lên một cấp bậc nữa, bảy cấp ma pháp ẩn chứa bên trong tuyệt thế bảo đao, Niệm Băng đặt cho cái ma pháp này một cái tên rất hay … Giảo sát Băng phong cầu.
Cơ hồ trong chớp mắt lúc băng phong cầu xông tới, Phượng Hương đã mang theo một thân Cửu ly đấu khí khổng lồ công kích tới, Giảo sát băng phong cầu cùng Hỏa Thần tả thủ theo sau, hóa thành băng vũ đầy trời, Thần Lộ đao đang xoay chuyển trong không trung bay cao lên, nhằm hướng Niệm Băng rơi xuống.Niệm Băng toàn thân chấn động, lùi về phía sau một bước, trong đầu nổi lên một trân mê hồ, nhưng hắn biết, tự mình ở lúc này không thể có chút lơ là, nếu không tất sẽ mất mạng, dùng sức vỗ lên đầu mình một cái, đem Chính Dương Đao cắm ở phía trước rút ra.
Lúc ma pháp cùng đấu khí trong không trung bộc phát, Phượng Hương lần này cũng không dễ chịu như lúc vừa rồi, bảy cấp ma pháp vốn so với sáu cấp mạnh hơn không ít, hơn nữa Song sắc băng phong cầu vốn là thực thể băng ngưng kết, lực trùng kích cùng độ cứng rắn căn bản không phải Hỏa Thần tả thủ có thể so sánh được. Nàng mặc dù dụng đấu khí phá tan ma pháp này, nhưng thân thể cũng phải chịu một chấn động rất lớn. Băng phong cầu cùng với đấu khí của nàng va chạm rồi cấp tốc xoay tròn, dưới sự khống chế tinh thần lực của Niệm Băng, Thần Lộ đao dung nhập vào trong băng phong cầu tự nhiên là "chiếu cố" cho Phượng Hương rất lớn. May mắn Phượng Hương lúc vọt tới đã phát hiện ra động tác của Niệm Băng, lại có vết xe đổ Chính Dương đao lúc trước, lúc này mới không có bị băng cầu mê hoặc mà bị thương dưới Thần Lộ đao, cho dù như thế trường kiếm trên tay nàng cũng đã bị cắt thành mảnh nhỏ. Thân thể Phương Hương vốn vọt tới trước lại bay ngược trở về, "Sự than thở của Băng Tuyết nữ thần" truyền đến một cỗ khí lưu bén nhọn, lạnh như băng, xâm nhập vào trong thân thể cùng với Cửu ly đấu khí của nàng xung đột, làm sắc mặt Phượng Hương đại biến, rơi trên mặt đất rồi quì xuống, thở hổn hển. Nàng liều mạng khống chế sự đánh trả của Cửu ly đấu khí, mới đưa cỗ khí lạnh vô cùng từ từ bức ra ngoài cơ thể, nhưng vết nội thương gặp phải lúc chiều lại có chút rục rịch, dù sao, trong bốn người Phượng tộc, thương thế của nàng lại nặng nhất, dưới sự trợ giúp của hai vị trưởng lão mới khỏi được bảy phần. Lúc này đấu khí tiêu hao cộng thêm bị ma pháp xâm nhập, thương thế bị đè nén một lần nữa có dấu hiệu bộc phát.
Bình thường mà nói, ý niệm của ma pháp sư đều rất mạnh, ở phương diện này Niệm Băng đặc biệt coi trọng, mắt thấy Phượng Hương bị đẩy lùi, lập tức tiếp lấy Thần Lộ đao đang từ không trung hạ xuống, mạnh mẽ ngăn chặn lại cảm giác choáng váng tiếp tục ngâm xướng chú ngữ.
"Băng, người là đại biểu cho cái lạnh, Hỏa, người là nguồn suối của cái nóng, hơi thở băng cùng hỏa! Xin các người cho phép ta đem đặc tính của người dung hợp, dùng ngọn nguồn cộng đồng của các ngươi làm vật dẫn, cộng minh đi".
Ông … một tiếng khẽ vang lên đồng thời "Sự gào thét của Hỏa diễm chi thần" cùng "Sự than thở của Băng tuyết chi thần" cùng vang lên, quang mang lóe ra, khí tức hai thanh tuyệt thế thần nhận bị đè nén hoàn toàn phóng thích, đem hai bên thân thể Niệm Băng phân biệt nhuộm thành hồng và lam. Đều tự vẽ ra một hình tam giác, hồng cùng lam đan xen vào nhau thành chốt mở ma pháp lục mang tinh, khí tức ma pháp mênh mông vây quanh Niệm Băng nhanh chóng xoay tròn.
Với Băng hỏa đồng nguyên làm vật dẫn, các hệ ma pháp nguyên tố bay nhanh về hướng xung quanh thân thể Niệm Băng mà ngưng tụ, lờ mờ có thể chứng kiến quang mang bảy màu xuất hiện. Đáng tiếc, bây giờ Niệm Băng không có khả năng không chế, chỉ có bốn loại. Dù sao, không có cực phẩm ma pháp đao, muốn dùng đặc kỹ Mô phỏng của Long tộc, cho dù có Băng hỏa đồng nguyên, Niêm Băng cũng không làm được
"Hỡi làn gió tự do, ngươi dưới tiếng ngâm ôn hòa, lúc đối mặt bằng hữu, ngươi giống như gió xuân ấm áp. Đối mặt địch nhân, ngươi lại như gió đông hàn lạnh lẫm liệt, xin ngươi đem sự cực hạn lẫm liệt cho ta mượn."
Gió, nhưng thanh quang Ngạo Thiên đao trong nháy mắt nổi lên, đao quang lam sắc phá tan sự trói buộc trực tiếp nhập vào phía chân trời, "Tự do chi phong" trong sự nghẹn ngào dẫn động khí tức của gió, từ nhu hòa đến cấp bách, thổi qua cây cỏ trong rừng đung đưa kịch liệt.
"Cao ngạo chi băng, rét lạnh là tính cách của ngươi, cứng rắn là hơi thở của ngươi, xin đem cái rét lạnh cùng sự cứng rắn của ngươi dung hợp lại, hóa thành một lưỡi dao sắc bén vô cùng." Quang điểm màu lam ở trong gió mau chóng ngưng tụ lại, hóa thành một thanh lợi nhận rắn chắc. Đây không phải băng đao cấp hai, mà là hàn băng chân chính, băng nhận ngưng kết mang theo quang mang lóng lánh mà xơ xác tiêu điều, bảy cấp băng phá vũ đang không ngừng hình thành.
Khí lưu nóng rực làm cho cây cỏ ở xung quanh bắt đầu cháy xém lại, Niệm Băng thân hình đột nhiên phiêu hốt hướng về bên trái một chút, trong nháy mắt lại xuất hiện phía bên phải, vậy mà tránh thoát một cách kì diệu công kích của Phượng Hương. Kim sắc quang mang cùng lam sắc quang mang đồng thời lóe ra, Ngạo Thiên Đao, Thánh Diệu Đao phân biệt xuất hiện trên hai tay hắn, kì quái chính là hắn không hề sử dụng hai thanh bảo đao, ngược lại đem song đao cắm trước mặt đất, quang mang lại lóe lên, Thần Lộ Đao cùng Chính Dương Đao phân biệt xuất hiện trong hai tay hắn. Từng động tác nối tiếp nhau, chỉ bất quá sau thời gian hai lần hô hấp thì đã hoàn thành rồi.
Hiển nhiên thấy không ngờ mình lại có thể tránh thoát được công kích lắt léo của Phượng Hương, Niệm Băng lạnh nhạt: "Phượng Hương cô nương thực là người hấp tấp, không nghe ta nói vài lời xong đã động thủ rồi sao? Cái nguyên nhân kia hết sức đơn giản. Bởi vì tới giết ta chỉ có mình ngươi, nếu hai vị trưởng lão Phượng tộc ở đây, không nghi ngờ gì, ta tất nhiên phải chết. Nhưng nếu chỉ có mình ngươi, chẳng nhẽ lại có thể giết được ta sao?"
Nguyên lai, lúc phát hiện thấy đối phương không phải là Phượng Nữ, Niêm Băng một mặt cùng Phượng Hương nói chuyện với nhau, một mặt phóng thích tinh thần lực ra ngoài, trải qua khoảng thời gian tu luyện này, tinh thân lực của hắn thật sự được tăng cường rất nhiều, nhất là lực quan sát nhạy bén, cho dù là Gia Lạp Mạn Tư Địch một khi đã tiến vào trong vòng phạm vi, mười bước quanh thân thể hắn, cũng có thể dễ dàng phát hiện. Dưới sự tìm kiếm cẩn thận, Niệm Băng phát hiện, người lần này đến giết mình chỉ có một mình Phượng Hương, cũng không có hai vị trưởng lão kia. Phát hiện này, nhất thời làm hắn thở phào nhẹ nhỏm. Hắn mặc dù không có tuyệt đối nắm chắc, nhưng nhìn chung có vài phần cơ hội.
Tới ám sát Niệm Băng, quả thật chỉ có một mình Phượng Hương, Phượng tộc sống có chút tương tự với Long tộc, đồng dạng cũng là một loại chủng tộc cao ngạo, người Phượng tộc với tư cách cao ngạo. Phượng Hư từ trên người Niệm Băng cũng không nhìn ra bất cứ chỗ nào cường đại, cho rằng phái một mình Phượng Hương đến đây tuyệt đối có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Niệm Băng đoán không sai, Phượng Tộc sẽ không cho phép hắn cứ như thế uy hiếp đến hi vọng tồn tại của Phượng Tộc.Phượng tộc đã tổn thất không gượng nổi, lại một lần nữa khổ cực bồi dưỡng ra hi vọng của Phượng tộc nếu lại bị loài người câu dẫn, điều đó chẵng khác gì giáng cho Phượng tộc đả kích mang tính hủy diệt. Nguồn:
Phượng Hương ngạo nghễ: "Tiểu tử, ngươi không nên nghĩ tự mình luyện qua vài ngày vũ kỹ là có thể sống sót. Không sai, hôm nay cũng chỉ có ta một mình tới giết ngươi, nhưng vậy cũng quá đủ rồi. Xem kiếm". Trường kiếm trong tay hồng quang đại phóng, thân thể đứng im một chỗ bất động, chợt một kiếm hướng Niệm Băng chém tới. Quang mang màu đỏ ở giữa không trung hiện ra một quang trảm như trăng lưỡi liềm quét tới. Lọai công kích này rất hao phí đấu khí, nhưng ở trong tay Phương Hương xuất ra lại chẳng hề khó khăn chút nào.
Niệm Băng lúc này, trong lòng tỉnh táo dị thường, Ma pháp sư cùng võ sĩ chiến đấu, mặc dù về phương diện thân thể thì tuyệt đối rơi vào hoàn cảnh xấu, nhưng điều này cũng không đại biểu việc hắn không có bất cứ cơ hội nào. "Lời Than Thở của Băng Tuyết Nữ Thần" chỉ về phía trước, một đạo quang mang lạnh như băng xuyên qua thanh đao phát ra, ma pháp lực ngưng tụ ở trước người Niệm Băng tạo thành một bức tường băng. Sau một khắc thân thể hắn đã lướt ngang sang bên. Tay phải Chính Dương Đao cùng lúc phát ra một đao cực kỳ quái dị, chẳng phải là công kích. Lúc này một đạo Hỏa thần chi diễm từ Chính Dương Đao rít gào gầm thét trong nháy mắt ở trên không trung đan dệt lên một hình tam giác màu đỏ.
Tường băng vốn không phải là băng tường thuật cấp bốn, băng hệ ma pháp cấp hai này với Cửu ly đấu khí mạnh mẽ trước mặt cùng giấy cũng không có khác biệt quá lớn, lúc hồng quang lóe lên, cơ hội nghiền nát tường băng đều không có, lập tức đã bị tan thành nước. Nhưng đúng vào lúc này, Niệm Băng dùng Chính Dương Đao vẽ ra cái tam giác màu đỏ xoay chuyển lên rất nhanh.
Đao mang vốn chém về phía Niệm Băng đột nhiên chấn động, lại hướng đến tam giác màu đỏ kia bổ tới, hồng quang chợt lóe, phát ra tiếng nổ lớn, trên mặt đất nhất thời xuất hiện một khe rãnh dài gần trượng, đao mang biến mất, mà Niệm Băng dùng Chính Dương đao dẫn xuất, tam giác màu đỏ lúc trước bị đấu khí chém qua lại xuất hiện một bàn tay hừng hực lửa thiêu đốt. Chính là hỏa hệ ma pháp cấp năm- Hỏa thần tả thủ.
Ma pháp biến hóa thần kì như thế, khiến cho Phượng Hương nhất thời quên đi việc tiếp tục công kích.Vốn đấu khí chém ra hoàn toàn ở dưới sự khống chế của nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đột nhiên phát hiện một cỗ hấp lực cường đại tương tự với đấu khí của mình chém xả ngay bên cạnh, đại bộ phận đấu khí oanh kích trên mặt đất, nhưng lại có khoảng một phần ba đấu khí bị tan biến. Cái cảm giác khó chịu khi dùng lực nửa vời này không khỏi làm cho nàng bước về phía trước một bước.
Phượng Hương khó chịu, đồng thời Niệm Băng cũng khó chịu không kém, dưới tinh thần cộng hưởng, trong não nổi lên một trận choáng váng, khuôn mặt anh tuấn có vẻ tái nhợt đi vài phần. Khoảng cách giữa hắn và Phượng Hương lúc này không tới mười trượng, với tu vi vũ kỹ của Phượng Hương căn bản không thể để cho hắn có cơ hội ngâm xướng chú ngữ cao cấp. Cho nên hắn không tự chủ được buộc phải xuất ra ma pháp tự mình nghiên cứu chưa lâu đem thử một chút. Không tưởng được lại thật sự thành công. Hai cái ma pháp lúc trước đã hao phí của hắn rất nhiều tâm huyết, trù tính một ma pháp nguyên tố đã cực kỳ khó khăn. Tác dụng của Băng tị húy cũng không phải là ngăn cản địch nhân, mà là làm thuốc dẫn cho băng, hỏa ma pháp dung hợp, lúc băng phá, băng hệ ma pháp phân bố ra xung quanh cũng không mãnh liệt, mà lúc Chính Dương đao vẽ ra tam giác màu đỏ dưới sự thôi động xoay chuyển của Niệm Băng, băng cùng hỏa là hai loại. Niệm Băng cố ý dùng băng nguyên tố lại kích thích hỏa nguyên tố, khiến cho hỏa nguyên tố cuồng bạo hoàn toàn phát huy, bỗng nhiên trong sự xoay chuyển, ngọn lửa tam giác cuồng bạo sinh ra hấp lực cực lớn đưa đấu khí của Phượng Hương chém lệch sang một bên, cũng đồng thời hấp thụ bên trong đó một chút hỏa nguyên tố bổ sung cho mình.
Cái ma pháp này khó khăn nhất chính là ở chỗ khống chế, sau khi tường băng bị nghiền nát, băng hệ nguyên tố phân tán tuyệt không có khả năng kích thích đấu khí của Phượng Hương, mà là phải hoàn toàn tác dụng bổ trợ cho ngọn lửa tam giác phía trên của chính mình mới được, nếu không ma pháp chẳng những sẽ không thành công, ngược lại sẽ phản tác dụng. Hơn nữa, khi ngọn lửa tam giác bị công kích thì hấp xả lực mặc dù hóa giải một chút, nhưng công kích của Phượng Hương dù sao cũng quá mạnh, dưới sự chi phối của tinh thần, tinh thần lực của Niệm Băng chịu sự đánh phá rất mạnh, may mà tinh thần lực quái thai này của hắn so với ma pháp sư bình thường mạnh mẽ hơn rất nhiều, nếu không, chỉ sợ lúc này đã vì sự đánh phá của tinh thần lực mà hôn mê rồi.
Cái gọi là tận dụng thời cơ, Niệm Băng biết rõ đạo lý này, Chính Dương đao rời tay bay ra, dưới sự khống chế của tinh thần lực, Hỏa thần tả thủ cầm Hỏa thần chi nộ, Hỏa thần tả thủ dưới tác dụng của Hỏa thần chi thạch tinh khiết, ma pháp nhất thời đề thăng lên cấp sáu, hỏa quang bắn ra bốn phía. Chính Dương đao kích phát ra một hỏa diễm quang nhận cao ngất trời. Khí thế bức nhân hướng về phía Phượng Hương chém tới.
Phượng Hương lúc này mới ý thức được mình đang đối mặt với một gã ma pháp sư cường đại, sự khinh địch trong lòng nhất thời giảm đi, âm thanh phượng minh trừ yêu xông thẳng tận trời, trường kiếm trong tay phóng ra đấu khí khổng lồ, hướng Hỏa thần tả thủ nghênh đón.
Thừa cơ, Niệm Băng một mặt khống chế Hỏa thần tả thủ, một mặt mau nhanh ngâm xướng chú ngữ: "Vĩ đại băng nguyên tố! Hãy ngưng tụ đi, hóa thành vạn cổ hàn xuyên chi băng. Hóa thành ngưng thực nguyệt hoa chi băng, băng cùng băng dung hợp. Xuất hiện đi – Song sắc băng phong cầu". Có "Sự than thở của băng tuyết nữ thần", băng nguyên tố ngưng kết với tốc độ cực nhanh, hoàng sắc quang mị không ngừng ngưng đọng lại trước người Niệm Băng, Song sắc băng phong cầu cấp sáu này lại hoàn thành trong thời gian cực ngắn, mà lúc này, Hỏa thần tả thủ do Chính Dương đao khống chế cũng đã cùng Phượng Hương đụng độ.
Niệm Băng đối với ma pháp khống chế rất có kỹ xảo. Hắn biết Phượng Hương đấu khí bá đạo, lúc Chính Dương đao cùng đấu khí Phương Hương đụng chạm, Hỏa thần tả thủ đột nhiên lấp lóe ở phía bên cạnh, hỏa diễm trên Chính Dương đao trong nháy mắt thu liễm lại, đấu khí từ trên trường kiếm của Phượng Hương lại trượt sang bên cạnh, ngọn lửa lại hiện ra, từ dưới lên trên hướng đến hạ thể của Phượng Hương. Trong lúc nguy kịch, Niệm Băng đã bất chấp nam nữ hữu biệt, nhưng, hắn công kích như vậy lại hoàn toàn chọc giận Phượng Hương.
Phượng Hương tay phượng hàm uy, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp phảng phất như muốn phun ra lửa, thân thể mềm mại trong không trung uốn éo kỳ dị, trường kiếm trong tay huyễn hóa ra vô số kiếm ảnh cuộn hướng về phía Hỏa thần tả thủ.
Oanh…. Một âm thanh vang lên, Hỏa thần tả thủ vốn đã tăng lên tới cấp sáu bị Phượng Hương ngạnh tiếp xoắn thành mãn thiên quang vũ, sáu cấp ma pháp bạo phát lại không cách nào đẩy lui nàng một bước, bất quá, nàng cũng không phải hoàn toàn chiếm thượng phong, nàng không có ngờ đến sự sắc bén của Chính Dương đao, đấu khí chợt tóe ra trong nháy mắt, Chính Dương Đao đã đem trường kiếm trong tày nàng cắt xuống một đoạn, trong không trung vẽ ra một đường vòng cung bay trở lại về phía Niệm Băng.
Lúc này trong lòng Phượng Hương tràn ngập sát khí mãnh liệt, đuổi theo Chính Dương đao hướng Niệm Băng vọt tới, trường kiếm bị chặt đứt một đoạn uy lực không chút giảm sút, trên không trung vung ra quang ảnh tựa như Phượng Hoàng.
Làm một ma pháp sư, quan trọng nhất chính là tỉnh táo, ở điểm này Niệm Băng làm cực tốt. Lúc Phượng Hương theo Chính Dương đao hướng phía hắn xông tới, Song sắc băng cầu của hắn đã hoàn thành, tiện tay đem "Sự than thở của Băng Tuyết thần nữ" dung hợp thành một thể, thân đao không dài tựa như một "Song sắc băng phong cầu" đột nhiên đâm tới, Niệm Băng hai tay khua dẫn, băng cầu nhất thời kịch liệt xoay tròn bay ra ngoài.
Có "Sự than thở của Băng Tuyết nữ thần" làm ma pháp trung tâm, Song sắc băng cầu cùng Hỏa thần tả thủ cứ như vậy tăng lên một cấp bậc nữa, bảy cấp ma pháp ẩn chứa bên trong tuyệt thế bảo đao, Niệm Băng đặt cho cái ma pháp này một cái tên rất hay … Giảo sát Băng phong cầu.
Cơ hồ trong chớp mắt lúc băng phong cầu xông tới, Phượng Hương đã mang theo một thân Cửu ly đấu khí khổng lồ công kích tới, Giảo sát băng phong cầu cùng Hỏa Thần tả thủ theo sau, hóa thành băng vũ đầy trời, Thần Lộ đao đang xoay chuyển trong không trung bay cao lên, nhằm hướng Niệm Băng rơi xuống.Niệm Băng toàn thân chấn động, lùi về phía sau một bước, trong đầu nổi lên một trân mê hồ, nhưng hắn biết, tự mình ở lúc này không thể có chút lơ là, nếu không tất sẽ mất mạng, dùng sức vỗ lên đầu mình một cái, đem Chính Dương Đao cắm ở phía trước rút ra.
Lúc ma pháp cùng đấu khí trong không trung bộc phát, Phượng Hương lần này cũng không dễ chịu như lúc vừa rồi, bảy cấp ma pháp vốn so với sáu cấp mạnh hơn không ít, hơn nữa Song sắc băng phong cầu vốn là thực thể băng ngưng kết, lực trùng kích cùng độ cứng rắn căn bản không phải Hỏa Thần tả thủ có thể so sánh được. Nàng mặc dù dụng đấu khí phá tan ma pháp này, nhưng thân thể cũng phải chịu một chấn động rất lớn. Băng phong cầu cùng với đấu khí của nàng va chạm rồi cấp tốc xoay tròn, dưới sự khống chế tinh thần lực của Niệm Băng, Thần Lộ đao dung nhập vào trong băng phong cầu tự nhiên là "chiếu cố" cho Phượng Hương rất lớn. May mắn Phượng Hương lúc vọt tới đã phát hiện ra động tác của Niệm Băng, lại có vết xe đổ Chính Dương đao lúc trước, lúc này mới không có bị băng cầu mê hoặc mà bị thương dưới Thần Lộ đao, cho dù như thế trường kiếm trên tay nàng cũng đã bị cắt thành mảnh nhỏ. Thân thể Phương Hương vốn vọt tới trước lại bay ngược trở về, "Sự than thở của Băng Tuyết nữ thần" truyền đến một cỗ khí lưu bén nhọn, lạnh như băng, xâm nhập vào trong thân thể cùng với Cửu ly đấu khí của nàng xung đột, làm sắc mặt Phượng Hương đại biến, rơi trên mặt đất rồi quì xuống, thở hổn hển. Nàng liều mạng khống chế sự đánh trả của Cửu ly đấu khí, mới đưa cỗ khí lạnh vô cùng từ từ bức ra ngoài cơ thể, nhưng vết nội thương gặp phải lúc chiều lại có chút rục rịch, dù sao, trong bốn người Phượng tộc, thương thế của nàng lại nặng nhất, dưới sự trợ giúp của hai vị trưởng lão mới khỏi được bảy phần. Lúc này đấu khí tiêu hao cộng thêm bị ma pháp xâm nhập, thương thế bị đè nén một lần nữa có dấu hiệu bộc phát.
Bình thường mà nói, ý niệm của ma pháp sư đều rất mạnh, ở phương diện này Niệm Băng đặc biệt coi trọng, mắt thấy Phượng Hương bị đẩy lùi, lập tức tiếp lấy Thần Lộ đao đang từ không trung hạ xuống, mạnh mẽ ngăn chặn lại cảm giác choáng váng tiếp tục ngâm xướng chú ngữ.
"Băng, người là đại biểu cho cái lạnh, Hỏa, người là nguồn suối của cái nóng, hơi thở băng cùng hỏa! Xin các người cho phép ta đem đặc tính của người dung hợp, dùng ngọn nguồn cộng đồng của các ngươi làm vật dẫn, cộng minh đi".
Ông … một tiếng khẽ vang lên đồng thời "Sự gào thét của Hỏa diễm chi thần" cùng "Sự than thở của Băng tuyết chi thần" cùng vang lên, quang mang lóe ra, khí tức hai thanh tuyệt thế thần nhận bị đè nén hoàn toàn phóng thích, đem hai bên thân thể Niệm Băng phân biệt nhuộm thành hồng và lam. Đều tự vẽ ra một hình tam giác, hồng cùng lam đan xen vào nhau thành chốt mở ma pháp lục mang tinh, khí tức ma pháp mênh mông vây quanh Niệm Băng nhanh chóng xoay tròn.
Với Băng hỏa đồng nguyên làm vật dẫn, các hệ ma pháp nguyên tố bay nhanh về hướng xung quanh thân thể Niệm Băng mà ngưng tụ, lờ mờ có thể chứng kiến quang mang bảy màu xuất hiện. Đáng tiếc, bây giờ Niệm Băng không có khả năng không chế, chỉ có bốn loại. Dù sao, không có cực phẩm ma pháp đao, muốn dùng đặc kỹ Mô phỏng của Long tộc, cho dù có Băng hỏa đồng nguyên, Niêm Băng cũng không làm được
"Hỡi làn gió tự do, ngươi dưới tiếng ngâm ôn hòa, lúc đối mặt bằng hữu, ngươi giống như gió xuân ấm áp. Đối mặt địch nhân, ngươi lại như gió đông hàn lạnh lẫm liệt, xin ngươi đem sự cực hạn lẫm liệt cho ta mượn."
Gió, nhưng thanh quang Ngạo Thiên đao trong nháy mắt nổi lên, đao quang lam sắc phá tan sự trói buộc trực tiếp nhập vào phía chân trời, "Tự do chi phong" trong sự nghẹn ngào dẫn động khí tức của gió, từ nhu hòa đến cấp bách, thổi qua cây cỏ trong rừng đung đưa kịch liệt.
"Cao ngạo chi băng, rét lạnh là tính cách của ngươi, cứng rắn là hơi thở của ngươi, xin đem cái rét lạnh cùng sự cứng rắn của ngươi dung hợp lại, hóa thành một lưỡi dao sắc bén vô cùng." Quang điểm màu lam ở trong gió mau chóng ngưng tụ lại, hóa thành một thanh lợi nhận rắn chắc. Đây không phải băng đao cấp hai, mà là hàn băng chân chính, băng nhận ngưng kết mang theo quang mang lóng lánh mà xơ xác tiêu điều, bảy cấp băng phá vũ đang không ngừng hình thành.
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu