Băng Hỏa Ma Trù
Chương 134: Tái kiến Long Linh (Thượng)
Long Linh khuôn mặt đỏ ửng lên, dùng sức rút tay khỏi đôi tay Niệm Băng, lui về phía sau một bước, thấp giọng nói: "Niệm Băng ma pháp sư, nam nữ hữu biệt, xin ngươi đừng làm vậy."
Niệm Băng sửng sốt một chút, quay lại hỏi Tạp Lạc ở bên cạnh: "Linh Nhi cũng là ma pháp sư tham gia hành động lần này hay sao?"
Tạp Lạc gật đầu nói: "Đúng vậy, Lý Đắc ma đạo sĩ dẫn theo Long Linh đại na pháp sư cùng Phong Vân đại ma pháp sư cùng tham gia hành động lần này, các người đều cùng một công hội, khi hành động cũng phối hợp tốt hơn."
Long Linh khách khí gật đầu với Tạp Lạc nói: "Hội trưởng, ngài yên tâm, chúng ta sẽ tận taam giúp ngài, cũng tối rồi, ta muốn nghỉ ngơi rồi." Nói xong, không hề liếc mắt nhìn Niệm Băng, xoay người đi vào trong sân.
Tạp Lạc tựa như cười mà cười, nhìn Niệm Băng. "Ngươi và Long Linh Tiểu thư có phải có hiểu lầm gì không? Người trẻ tuổi các ngươi ngàn vạn lần không nên vì đa tình mà làm tiêu tan duệ khí."
Niệm Băng cưới khổ lắc đầu, nhưng không nói nên lời, bọn kỵ sĩ đi vào trong sân vẻ mặt nhìn hắn tăng thêm vài phần biến hóa.
"Lại một người, đúng là sắc lang." Tử Thanh Mộng chạm vào Niệm Băng một cái rồi tiến vào trong sân.
Tử Thanh Kiếm nhìn Niệm Băng thở dài một tiếng rồi quay đầu nhìn qua Phượng Nữ một cái rồi đi theo muội muội vào trong.
Niệm Băng trong lòng cười khổ, chuyện này ta đâu có làm gì? Sao bọn họ lại nhìn ta như một tên ác ôn bội tình bạc nghĩa, oan uổng quá!
Tất cả mọi người đã vào trong sân, ngoài cửa chỉ còn Phượng Nữ và Niệm Băng, Phượng Nữ đi tới trước mặt Niệm Băng, nhìn hắn muốn nói lại thôi, khẽ cười nói: "Không cần giải thích cái gì, chúng ta là bằng hữu, ta lựa chọn tin tưởng ngươi."
Niệm Băng trong lòng vui vẻ, rốt cục cũng có người hiểu cho mình. Nhưng, hưng phấn của hắn lập tức tan thành bọt nước vì câu nói tiếp theo của Phượng Nữ: "Chúng ta chỉ là bằng hữu thôi." Tu luyện Cửu Ly đấu khí nhưng trên người nàng lại tỏa ra một tầng hàn khí nhàn nhạt.
Bóng đêm tràn ngập, cảm thụ không khí rét lạnh, Niệm Băng trong lòng thầm than xui xẻo, đi từng bước một vào trong, dù sao bản thân cũng chưa từng làm ra sự tình bất hảo, người khác nghĩ gì thì mặc họ vậy. Im lặng là vàng, im lặng là vàng a!
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạp Lạc tuyên bố nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, trước khi rời khỏi Thiên Đãng thành xuất phát mua lượng lớn thực vật. Niệm Băng chỉ đơn giản viết mọt chút thực vật dễ tìm rồi cả ngày không rời khỏi phòng, hoàn toàn tiến vào trạng thái minh tưởng.
Màn đêm buôg xuống, tiếng đập cửa đột ngột vang lên. "Niệm Băng, xuống ăn cơm chiều." Thanh âm hùng hậu của Tử Thanh Kiếm vang lên ngoài cửa.
Niệm Băng hít một hơi thật sâu, từ trong trạng thái minh tưởng tỉnh táo lại, cảm thụ ma pháp lực tràn ngập trong cơ thể, mọi chuyền ngày hôm qua đều đã là quá khữ, Phượng Nữ cũng dược, Long Linh cũng được, không thể vì các nàng mà làm ảnh hưởng tới mục tiêu của bản thân.
Cánh cửa mở ra, Tử Thanh Kiếm tinh thần sáng láng tiến tới. "Huynh đệ, ngươi không xuống ăn cơm trưa, ngồi một mình trong phòng làm gì? Đi thôi, chúng ta xuống ăn thôi, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi. Tạp Lạng hội trưởng sẽ nói chi tiết về hành động lần này.
Niệm Băng mỉm cười nói: "Thanh Kiếm đại ca, ngươi hôm nay khí sắc rất tốt."
Tử Thanh Kiếm ha ha cười nói: "Người gặp việc vui tình thần sảng khoái, hôm nay ta nhờ Phượng Nữ cô nương chỉ dẫn không ít về vỹ kỹ, cũng có không ít thu hoạch. Phượng Nữ cô nương thiên phú vũ kỹ quả thật vượt xa ta."
Niệm Băng trong lòng thầm chua xót, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. "Vậy xin chúc mừng đại ca, luận bàn với người có thực lực mạnh hơn đối với việc đề thăng của bản thân có rất nhiều chỗ tốt."
Tử Thanh Kiếm xoay tay đóng cửa lại, trịnh trọng nói: "Niệm Băng, nữ tử ngày hôm qua có quan hệ gì với ngươi?"
Niệm Băng sửng sốt một chút, nhíu mày nói: "Đại ca, đây là chuyện riêng của ta, ta không muốn nói."
Tử Thanh Kiếm nói: "Cô nương kia nhìn qua rất nhu nhược giống như một trận gió cũng có thể thổi ngã. Hơn nữa hôm nay ta thấy cô ấy mấy lần, nhưng chưa từng thấy cô ấy cười, khiến người ta cảm giác lạnh như băng và tràn ngập bi thương. Ngươi không cần nói với ta chuyện đó và ngươi không quan hệ, Niệm Băng, có phải ngươi làm chuyện gì có lỗi với người ta hay không?"
"Đủ rồi." Niệm Băng trong mắt hàn quang đại thịnh, khiến Tử Thanh Kiếm toàn thân phát lạnh. "Thanh Kiếm đại ca, ta không muốn nói chuyện này nữa, ta nói rồi, đây là việc riêng của ta, ngươi không cần can thiệp. Xuống ăn cơm thôi." Nói xong đi vòng qua người Thanh Kiếm, mở cửa bước ra.
Tử Thanh Kiếm có chút ngốc trệ đứng đó, hắn lần đầu tiên thấy Niệm Băng tỏ ra tức giận vừa rồi trong nháy mắt, Niệm Băng bộc phát khí thế cường đại, với thực lực đại kiếm sư của hắn vậy mà có phần không thở nổi.
Bữa chiều của khách sạn tiến hành trong sảnh, trước khi Tạp Lạc tới, cả lữ điếm đã được hắn bao trọn, ngoại trừ nhân viên ra, tất cả đều là người của dong binh đoàn Băng Nguyệt thành.
Bữa chiều rất phong phú, gà vịt thịt cá đều có đủ. Đương nhiên những thức ăn này trong mắt Niệm Băng đều không đáng kể. Tới khi hắn tới, thức ăn đã được đưa lên. Niệm Băng liếc mắt nhìn Lý Đắc, Long Linh và vị đại ma pháp sư Phong Vân ở cái bàn bên cạnh. Bên cạnh Lý Đắc còn có một vị trí trống, không cần hỏi, là lưu lại cho mình rồi. Dù sao mình cũng thuộc ma pháp sư công hội. Không hề do dự, hắn bước chỗ trống đó, chào ba người Lý Đắc rồi mới ngồi xuống.
Long Linh vẻ mặt vẫn rất bình thản, nhưng đúng như Tử Thanh Kiếm nói, trên người nàng tỏa ra khí tức bi thương nhàn nhạt, tất cả bi thương băng lãnh đều do mình. Hắn thầm than một tiếng, Linh Nhi a! Ta thật sự đáng để ngươi trở nên như vậy sao?
Long Linh phảng phất như không nhìn thấy Niệm Băng, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước. Lý Đắc và Phong Vân cùng gật đầu với Niệm Băng, nhưng không ai nói gì. Thông minh như Niệm Băng tự nhiên hiểu được vì sao mình bị đối xử lạnh lùng như vậy, cũng không buồn để ý, vừa ngồi chờ ăn, vừa nhìn xung quanh.
Phượng Nữ và Tử Thanh Mộng tới một bàn cách đó không xa, lúc này Tử Thanh Mộng cũng tới gần Phượng Nữ ngồi xuống. Niệm Băng rất bình tĩnh, không chỉ là vẻ mặt, trai tim hắn cũng rất bình tĩnh, trong đầu không ngừng tự hỏi bản thân về tình huống tu luyện ma pháp, không hề bất mãn vì không khí khó xử trước mắt.
"Được rồi, mọi người đã tới đông đủ rồi, động thủ đi, đây là bữa ăn nghỉ ngơi cuối cùng của chúng ta, rạng sáng ngày mai, chúng ta bắt đầu tiến vào Thiên Đãng sơn mạch, ngựa và những gì không cần thiết đều lưu lại tại một gian trong lữ điếm. Ta đã trả tiền thuê ba tháng cho lữ điếm rồi, nếu có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, trong ba tháng chúng ta có thể trở về. Vì nhiệm vụ lần này Băng Nguyệt dong binh đoàn có thể nói là đã xuất toàn lực, còn mượn sức mạnh của đế quốc ma pháp sư công hội. Ta tin tưởng rằng, lần hành động này sẽ hoàn thành trọn vẹn. Bất quá ta cũng phải nhắc nhở mọi người, dù chúng ta thực lực mạnh mẽ, nhưng trong Thiên Đãng sơm mạch có rất nhiều nguy hiểm mà chúng ta không biết. Nếu ai vì sơ ý mà liên lụy tới người khác vậy đừng trách ta vô tình. Hết thảy đều lấy lợi ích toàn đội làm trọng, những chuyện khác ta không nói nhiều nữa. Đại đa số các ngươi vốn là người trong dong binh đoàn, ta tin tưởng các ngươi." Tạp Lạc trong mắt uy thế bắn ra khắp bốn phía, nhìn kẻ dưới tay, trên người tản mát ra khí thế cường đại.
Niệm Băng liếc mắt nhìn Tạp Lạc, phát hiện bên cạnh hắn có một gã trung niên nhân hơn bốn mươi tuổi, người bên trái vẻ mặt lạnh như băng. Cúng bộ áo da của lính đánh thuê mặc lên người hắn lại có vẻ hòa hợp, mặc dù năm tháng không buông tha cho người nào nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được phong thái của hắn lúc trẻ. Đáng tiếc là khuôn mặt anh tuấn của hắn lại bị một vết sẹo thật sâu phá hủy. Bên phải đúng là một người đàn bà. Cô ta cũng là người duy nhất không mặc trang phục chính quy của lính dong binh trong toàn bộ Băng Nguyệt dong binh đoàn này. Bộ quần áo dài đỏ rực khoác lên thân người vạm vỡ của cô ta trông chẳng phù hợp chút nào. Mái tóc dài màu nâu rối bù, khuôn mặt to đùng như cái bánh được trát đầy son phấn, nhưng cho dù như vậy vẫn không che dấu nổi những vết rỗ chằng chịt trên mặt cô ta. Thân mình to lớn chỉ hơi khẽ động đậy là đã có một mảng phấn rơi ra. E rằng trông thấy cô ta là mọi người mất cả ngon.
Cảm nhận được ánh mắt Niệm Băng, nam tử trung niên cũng không tỏ vẻ gì mà ngược lại "thùng nước" kia đôi mắt lại sáng lên, nhoẻn miệng cười với Niệm Băng, lớp phấn trên mặt nhất thời rơi ra vài phần. Một bộ răng vàng khè không chỉnh tề khiến Niệm Băng thiếu chút nữa phun nước trà vừa uống ra, miễn cưỡng cười, nhìn tránh ra chỗ khác, nổi da gà toàn thân.
Rốt cục cũng bắt đầu ăn, Niệm Băng ăn không nhanh cũng không chậm, đã có kinh nghiệm lúc trước, hắn cũng không dám nhìn loạn. Đúng lúc này, Tạp Lạc đi tới bên cạnh hắn mỉm cười nói: "Niệm Băng, ngươi theo tar a đây, ta giới thiệu cho ngươi hai phó đoàn trưởng của dong binh đoàn."
Niệm Băng trong lòng âm thầm cười khổ, không cần đoán hắn cũng biết vị phó đoàn trưởng kia là ai. Được Tạp Lạc dẫn đi, hắn tới bên bàn, Tạp Lạc chỉ vào trung niên nhân lúc trước nói: "Đây là phó đoàn trưởng của Băng Nguyệt dong binh đoàn Gia Đặc Lâm, vũ kỹ tim xảo, so với ta mạnh hơn nhiều lắm. Nguồn:
Gia Đặc Lâm mục quang đánh giá Niệm Băng, chỉ nói ra hai chữ đơn giản: "Chào ngươi."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Xin chào, ta là Niệm Băng."
"Tránh, tránh, tránh, Gia Đặc Lâm ngươi tránh sang một bên đi, đừng làm trở ngại ta tự giới thiệu." Mùi hương gay mũi khiến cho Niệm Băng suýt nữa hôn mê bất tỉnh, Gia Đặc Lâm bị "thùng nước" gạt sang một bên nhưng vẻ mặt không hề thay đổi. "Thùng nước cười hắc hắc, thân thể nàng vậy mà cao gần bằng Niệm Băng, thân hình lại to gần gấp bốn Niệm Băng, tựa như một bức tường vậy, có lẽ thể trọng còn trên Tử Thanh Kiếm. "Niệm Băng huynh đệ, chào ngươi, ta tên là Hoa Nhị, ngươi cứ gọi ta là Nhị Nhị cũng được. Ta cũng là phó đoàn trưởng của Băng Nguyệt dong binh đoàn. Từ nay về sau chúng ta cần phải thân cận với nhau nhiều hơn a!"
Niệm Băng nghe thấy hai chữ Nhị Nhị, trong lòng phát lạnh. Nếu Hoa Nhị đều như người này, có lẽ trên đại lục không có hoa nữa. "Xin chào, Hoa Nhị tiểu thư, rất cao hứng được gặp ngươi."
Nghe Niệm Băng gọi mình là tiểu thư, Hoa Nhị nhất thời tâm hoa nộ phóng. "Hi hi, Niệm Băng huynh đệ, ngươi thật tinh mắt, vừa nhìn là biết người ta còn là cô nương, ta từ trước tới nay chưa lập gia đình." Vừa nói, vừa liên tiếp nháy mắt với Niệm Băng.
Niệm Băng cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ lớn lên xấu không phải lỗi tại ngươi nhưng lại ra ngoài dọa người thì đúng là ngươi không đúng.
Tạp Lạc dĩ nhiên nhìn ra Niệm Băng không được tự nhiên, chặn lại nói: "Được rồi, mọi người ăn cơm đi."
Trở lại chỗ ngồi của mình, Niệm Băng không còn một chút hứng thú, lúc này Lý Đắc đột nhiên nói: "Niệm Băng, ta nghe Tạp Lạc hội trưởng nói ông ấy đột nhiên gặp các ngươi trên đường. Ngươi đi cùng mấy người đó làm gì?"
Niệm Băng nói: "Bọn họ đều là bằng hữu của ta, cũng là vũ giả."
Lý Đắc ánh mắt nhìn Phượng Nữ ở bên cạnh, nói: "Cô gái kia là bạn gái của ngươi sao?"
Niệm Băng trong lòng đột nhiên buồn bực, sao mình càng không nghĩ tới chuyện tình cảm lại càng có nhiều chuyện phiền toái? "Không, nàng chỉ là một vị bằng hữu bình thường mà thôi. Các ngươi ăn đi, ta không muốn ăn nữa, ta đi trước đây." Nói xong, hắn không đợi Lý Đắc trả lời, đứng đậy đi khỏi. Lúc hắn đi khỏi, ánh mắt Long Linh rốt cục cũng đảo qua người hắn một lần.
Tạp Lạc thấy Niệm Băng rời khỏi, vốn muốn đi theo ra ngoài nhưng trong sảnh nhiều người còn đang ăn, đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Trở lại phòng, Niệm Băng một lần nữa ngồi trên giường, khép hai mắt lại tiến nhập cảnh giới minh tưởng. Đã rời khỏi Băng Nguyệt đế quốc, hắn cũng không cố kỵ nữa, hai tay phân biệt cầm Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức và Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao, nhanh chóng ngưng tụ hai loại nguyên tố băng hỏa tập hợp trong người.
Ma pháp lực tăng trưởng không có kỹ xảo gì cả, chỉ có thể không ngừng tu luyện khiến ma pháp lực càng lớn mới có thể tăng cường thực lực. Bản thân có ma pháp lực càng mạnh, khi sử dụng ma pháp, ma pháp lực trong không khí có thể bị cảm nhiễm nhiều hơn, đây cũng nguyên nhân ma pháp sư kém một bậc nhưng thực lực lại cách rất xa.
Thông qua nghiên cứu ma pháp và được Hắc Dạ ma đạo sĩ chỉ điểm, Niệm Băng bây giờ đã thay đổi phương pháp minh tưởng, không như trước thông qua mỗii bộ phận háp thu ma pháp lực trong không khí mà là hoàn toàn dựa vào hai thanh tuyệt thế bảo đao hấp thu ma pháp nguyên tố trong không khí, trải qua Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch và Hỏa Diễm Thần Chi Thạch loại bỏ, tăng phúc sẽ qua lòng bàn tay truyền vào trong cơ thể. Làm như vậy có mấy chỗ tốt, đầu tiên là thông qua hai khối cực phẩm bảo thạch loại bỏ, ma pháp nguyên vốn không ổn định sẽ được áp chế, sau khi thông qua hai khối bảo thạch sẽ càng trở nên đậm đặc và tinh khiết, lúc này Niệm Băng mới khống chế nó nhập vào ma pháp lực. Tiếp theo lại thông qua phương pháp hấp thu, rót vào trong vòng xoáy Băng Hỏa Đồng Nguyên, có thể tạo được tác dụng càng lớn. Trong quá trình minh tưởng, tốc độ vòng xoáy cũng càng nhanh hơn.
Sau khi sử dụng phương pháp minh tưởng này, Niệm Băng cảm giác rõ ràng tốc độ tăng trưởng của ma pháp tiến bộ rất nhiều, một đêm tương đương với bốn năm ngày tu luyện. Hắn tin tưởng chỉ cần kiên trì, bản thân có thể nhanh chóng tiến nhập cảnh giới ma đạo sĩ, khi nào hail loại ma pháp lực trướng mãn chính là lúc mình phải tìm kiếm điểm đột phá.
Niệm Băng sửng sốt một chút, quay lại hỏi Tạp Lạc ở bên cạnh: "Linh Nhi cũng là ma pháp sư tham gia hành động lần này hay sao?"
Tạp Lạc gật đầu nói: "Đúng vậy, Lý Đắc ma đạo sĩ dẫn theo Long Linh đại na pháp sư cùng Phong Vân đại ma pháp sư cùng tham gia hành động lần này, các người đều cùng một công hội, khi hành động cũng phối hợp tốt hơn."
Long Linh khách khí gật đầu với Tạp Lạc nói: "Hội trưởng, ngài yên tâm, chúng ta sẽ tận taam giúp ngài, cũng tối rồi, ta muốn nghỉ ngơi rồi." Nói xong, không hề liếc mắt nhìn Niệm Băng, xoay người đi vào trong sân.
Tạp Lạc tựa như cười mà cười, nhìn Niệm Băng. "Ngươi và Long Linh Tiểu thư có phải có hiểu lầm gì không? Người trẻ tuổi các ngươi ngàn vạn lần không nên vì đa tình mà làm tiêu tan duệ khí."
Niệm Băng cưới khổ lắc đầu, nhưng không nói nên lời, bọn kỵ sĩ đi vào trong sân vẻ mặt nhìn hắn tăng thêm vài phần biến hóa.
"Lại một người, đúng là sắc lang." Tử Thanh Mộng chạm vào Niệm Băng một cái rồi tiến vào trong sân.
Tử Thanh Kiếm nhìn Niệm Băng thở dài một tiếng rồi quay đầu nhìn qua Phượng Nữ một cái rồi đi theo muội muội vào trong.
Niệm Băng trong lòng cười khổ, chuyện này ta đâu có làm gì? Sao bọn họ lại nhìn ta như một tên ác ôn bội tình bạc nghĩa, oan uổng quá!
Tất cả mọi người đã vào trong sân, ngoài cửa chỉ còn Phượng Nữ và Niệm Băng, Phượng Nữ đi tới trước mặt Niệm Băng, nhìn hắn muốn nói lại thôi, khẽ cười nói: "Không cần giải thích cái gì, chúng ta là bằng hữu, ta lựa chọn tin tưởng ngươi."
Niệm Băng trong lòng vui vẻ, rốt cục cũng có người hiểu cho mình. Nhưng, hưng phấn của hắn lập tức tan thành bọt nước vì câu nói tiếp theo của Phượng Nữ: "Chúng ta chỉ là bằng hữu thôi." Tu luyện Cửu Ly đấu khí nhưng trên người nàng lại tỏa ra một tầng hàn khí nhàn nhạt.
Bóng đêm tràn ngập, cảm thụ không khí rét lạnh, Niệm Băng trong lòng thầm than xui xẻo, đi từng bước một vào trong, dù sao bản thân cũng chưa từng làm ra sự tình bất hảo, người khác nghĩ gì thì mặc họ vậy. Im lặng là vàng, im lặng là vàng a!
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạp Lạc tuyên bố nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, trước khi rời khỏi Thiên Đãng thành xuất phát mua lượng lớn thực vật. Niệm Băng chỉ đơn giản viết mọt chút thực vật dễ tìm rồi cả ngày không rời khỏi phòng, hoàn toàn tiến vào trạng thái minh tưởng.
Màn đêm buôg xuống, tiếng đập cửa đột ngột vang lên. "Niệm Băng, xuống ăn cơm chiều." Thanh âm hùng hậu của Tử Thanh Kiếm vang lên ngoài cửa.
Niệm Băng hít một hơi thật sâu, từ trong trạng thái minh tưởng tỉnh táo lại, cảm thụ ma pháp lực tràn ngập trong cơ thể, mọi chuyền ngày hôm qua đều đã là quá khữ, Phượng Nữ cũng dược, Long Linh cũng được, không thể vì các nàng mà làm ảnh hưởng tới mục tiêu của bản thân.
Cánh cửa mở ra, Tử Thanh Kiếm tinh thần sáng láng tiến tới. "Huynh đệ, ngươi không xuống ăn cơm trưa, ngồi một mình trong phòng làm gì? Đi thôi, chúng ta xuống ăn thôi, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi. Tạp Lạng hội trưởng sẽ nói chi tiết về hành động lần này.
Niệm Băng mỉm cười nói: "Thanh Kiếm đại ca, ngươi hôm nay khí sắc rất tốt."
Tử Thanh Kiếm ha ha cười nói: "Người gặp việc vui tình thần sảng khoái, hôm nay ta nhờ Phượng Nữ cô nương chỉ dẫn không ít về vỹ kỹ, cũng có không ít thu hoạch. Phượng Nữ cô nương thiên phú vũ kỹ quả thật vượt xa ta."
Niệm Băng trong lòng thầm chua xót, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. "Vậy xin chúc mừng đại ca, luận bàn với người có thực lực mạnh hơn đối với việc đề thăng của bản thân có rất nhiều chỗ tốt."
Tử Thanh Kiếm xoay tay đóng cửa lại, trịnh trọng nói: "Niệm Băng, nữ tử ngày hôm qua có quan hệ gì với ngươi?"
Niệm Băng sửng sốt một chút, nhíu mày nói: "Đại ca, đây là chuyện riêng của ta, ta không muốn nói."
Tử Thanh Kiếm nói: "Cô nương kia nhìn qua rất nhu nhược giống như một trận gió cũng có thể thổi ngã. Hơn nữa hôm nay ta thấy cô ấy mấy lần, nhưng chưa từng thấy cô ấy cười, khiến người ta cảm giác lạnh như băng và tràn ngập bi thương. Ngươi không cần nói với ta chuyện đó và ngươi không quan hệ, Niệm Băng, có phải ngươi làm chuyện gì có lỗi với người ta hay không?"
"Đủ rồi." Niệm Băng trong mắt hàn quang đại thịnh, khiến Tử Thanh Kiếm toàn thân phát lạnh. "Thanh Kiếm đại ca, ta không muốn nói chuyện này nữa, ta nói rồi, đây là việc riêng của ta, ngươi không cần can thiệp. Xuống ăn cơm thôi." Nói xong đi vòng qua người Thanh Kiếm, mở cửa bước ra.
Tử Thanh Kiếm có chút ngốc trệ đứng đó, hắn lần đầu tiên thấy Niệm Băng tỏ ra tức giận vừa rồi trong nháy mắt, Niệm Băng bộc phát khí thế cường đại, với thực lực đại kiếm sư của hắn vậy mà có phần không thở nổi.
Bữa chiều của khách sạn tiến hành trong sảnh, trước khi Tạp Lạc tới, cả lữ điếm đã được hắn bao trọn, ngoại trừ nhân viên ra, tất cả đều là người của dong binh đoàn Băng Nguyệt thành.
Bữa chiều rất phong phú, gà vịt thịt cá đều có đủ. Đương nhiên những thức ăn này trong mắt Niệm Băng đều không đáng kể. Tới khi hắn tới, thức ăn đã được đưa lên. Niệm Băng liếc mắt nhìn Lý Đắc, Long Linh và vị đại ma pháp sư Phong Vân ở cái bàn bên cạnh. Bên cạnh Lý Đắc còn có một vị trí trống, không cần hỏi, là lưu lại cho mình rồi. Dù sao mình cũng thuộc ma pháp sư công hội. Không hề do dự, hắn bước chỗ trống đó, chào ba người Lý Đắc rồi mới ngồi xuống.
Long Linh vẻ mặt vẫn rất bình thản, nhưng đúng như Tử Thanh Kiếm nói, trên người nàng tỏa ra khí tức bi thương nhàn nhạt, tất cả bi thương băng lãnh đều do mình. Hắn thầm than một tiếng, Linh Nhi a! Ta thật sự đáng để ngươi trở nên như vậy sao?
Long Linh phảng phất như không nhìn thấy Niệm Băng, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước. Lý Đắc và Phong Vân cùng gật đầu với Niệm Băng, nhưng không ai nói gì. Thông minh như Niệm Băng tự nhiên hiểu được vì sao mình bị đối xử lạnh lùng như vậy, cũng không buồn để ý, vừa ngồi chờ ăn, vừa nhìn xung quanh.
Phượng Nữ và Tử Thanh Mộng tới một bàn cách đó không xa, lúc này Tử Thanh Mộng cũng tới gần Phượng Nữ ngồi xuống. Niệm Băng rất bình tĩnh, không chỉ là vẻ mặt, trai tim hắn cũng rất bình tĩnh, trong đầu không ngừng tự hỏi bản thân về tình huống tu luyện ma pháp, không hề bất mãn vì không khí khó xử trước mắt.
"Được rồi, mọi người đã tới đông đủ rồi, động thủ đi, đây là bữa ăn nghỉ ngơi cuối cùng của chúng ta, rạng sáng ngày mai, chúng ta bắt đầu tiến vào Thiên Đãng sơn mạch, ngựa và những gì không cần thiết đều lưu lại tại một gian trong lữ điếm. Ta đã trả tiền thuê ba tháng cho lữ điếm rồi, nếu có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, trong ba tháng chúng ta có thể trở về. Vì nhiệm vụ lần này Băng Nguyệt dong binh đoàn có thể nói là đã xuất toàn lực, còn mượn sức mạnh của đế quốc ma pháp sư công hội. Ta tin tưởng rằng, lần hành động này sẽ hoàn thành trọn vẹn. Bất quá ta cũng phải nhắc nhở mọi người, dù chúng ta thực lực mạnh mẽ, nhưng trong Thiên Đãng sơm mạch có rất nhiều nguy hiểm mà chúng ta không biết. Nếu ai vì sơ ý mà liên lụy tới người khác vậy đừng trách ta vô tình. Hết thảy đều lấy lợi ích toàn đội làm trọng, những chuyện khác ta không nói nhiều nữa. Đại đa số các ngươi vốn là người trong dong binh đoàn, ta tin tưởng các ngươi." Tạp Lạc trong mắt uy thế bắn ra khắp bốn phía, nhìn kẻ dưới tay, trên người tản mát ra khí thế cường đại.
Niệm Băng liếc mắt nhìn Tạp Lạc, phát hiện bên cạnh hắn có một gã trung niên nhân hơn bốn mươi tuổi, người bên trái vẻ mặt lạnh như băng. Cúng bộ áo da của lính đánh thuê mặc lên người hắn lại có vẻ hòa hợp, mặc dù năm tháng không buông tha cho người nào nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được phong thái của hắn lúc trẻ. Đáng tiếc là khuôn mặt anh tuấn của hắn lại bị một vết sẹo thật sâu phá hủy. Bên phải đúng là một người đàn bà. Cô ta cũng là người duy nhất không mặc trang phục chính quy của lính dong binh trong toàn bộ Băng Nguyệt dong binh đoàn này. Bộ quần áo dài đỏ rực khoác lên thân người vạm vỡ của cô ta trông chẳng phù hợp chút nào. Mái tóc dài màu nâu rối bù, khuôn mặt to đùng như cái bánh được trát đầy son phấn, nhưng cho dù như vậy vẫn không che dấu nổi những vết rỗ chằng chịt trên mặt cô ta. Thân mình to lớn chỉ hơi khẽ động đậy là đã có một mảng phấn rơi ra. E rằng trông thấy cô ta là mọi người mất cả ngon.
Cảm nhận được ánh mắt Niệm Băng, nam tử trung niên cũng không tỏ vẻ gì mà ngược lại "thùng nước" kia đôi mắt lại sáng lên, nhoẻn miệng cười với Niệm Băng, lớp phấn trên mặt nhất thời rơi ra vài phần. Một bộ răng vàng khè không chỉnh tề khiến Niệm Băng thiếu chút nữa phun nước trà vừa uống ra, miễn cưỡng cười, nhìn tránh ra chỗ khác, nổi da gà toàn thân.
Rốt cục cũng bắt đầu ăn, Niệm Băng ăn không nhanh cũng không chậm, đã có kinh nghiệm lúc trước, hắn cũng không dám nhìn loạn. Đúng lúc này, Tạp Lạc đi tới bên cạnh hắn mỉm cười nói: "Niệm Băng, ngươi theo tar a đây, ta giới thiệu cho ngươi hai phó đoàn trưởng của dong binh đoàn."
Niệm Băng trong lòng âm thầm cười khổ, không cần đoán hắn cũng biết vị phó đoàn trưởng kia là ai. Được Tạp Lạc dẫn đi, hắn tới bên bàn, Tạp Lạc chỉ vào trung niên nhân lúc trước nói: "Đây là phó đoàn trưởng của Băng Nguyệt dong binh đoàn Gia Đặc Lâm, vũ kỹ tim xảo, so với ta mạnh hơn nhiều lắm. Nguồn:
Gia Đặc Lâm mục quang đánh giá Niệm Băng, chỉ nói ra hai chữ đơn giản: "Chào ngươi."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Xin chào, ta là Niệm Băng."
"Tránh, tránh, tránh, Gia Đặc Lâm ngươi tránh sang một bên đi, đừng làm trở ngại ta tự giới thiệu." Mùi hương gay mũi khiến cho Niệm Băng suýt nữa hôn mê bất tỉnh, Gia Đặc Lâm bị "thùng nước" gạt sang một bên nhưng vẻ mặt không hề thay đổi. "Thùng nước cười hắc hắc, thân thể nàng vậy mà cao gần bằng Niệm Băng, thân hình lại to gần gấp bốn Niệm Băng, tựa như một bức tường vậy, có lẽ thể trọng còn trên Tử Thanh Kiếm. "Niệm Băng huynh đệ, chào ngươi, ta tên là Hoa Nhị, ngươi cứ gọi ta là Nhị Nhị cũng được. Ta cũng là phó đoàn trưởng của Băng Nguyệt dong binh đoàn. Từ nay về sau chúng ta cần phải thân cận với nhau nhiều hơn a!"
Niệm Băng nghe thấy hai chữ Nhị Nhị, trong lòng phát lạnh. Nếu Hoa Nhị đều như người này, có lẽ trên đại lục không có hoa nữa. "Xin chào, Hoa Nhị tiểu thư, rất cao hứng được gặp ngươi."
Nghe Niệm Băng gọi mình là tiểu thư, Hoa Nhị nhất thời tâm hoa nộ phóng. "Hi hi, Niệm Băng huynh đệ, ngươi thật tinh mắt, vừa nhìn là biết người ta còn là cô nương, ta từ trước tới nay chưa lập gia đình." Vừa nói, vừa liên tiếp nháy mắt với Niệm Băng.
Niệm Băng cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ lớn lên xấu không phải lỗi tại ngươi nhưng lại ra ngoài dọa người thì đúng là ngươi không đúng.
Tạp Lạc dĩ nhiên nhìn ra Niệm Băng không được tự nhiên, chặn lại nói: "Được rồi, mọi người ăn cơm đi."
Trở lại chỗ ngồi của mình, Niệm Băng không còn một chút hứng thú, lúc này Lý Đắc đột nhiên nói: "Niệm Băng, ta nghe Tạp Lạc hội trưởng nói ông ấy đột nhiên gặp các ngươi trên đường. Ngươi đi cùng mấy người đó làm gì?"
Niệm Băng nói: "Bọn họ đều là bằng hữu của ta, cũng là vũ giả."
Lý Đắc ánh mắt nhìn Phượng Nữ ở bên cạnh, nói: "Cô gái kia là bạn gái của ngươi sao?"
Niệm Băng trong lòng đột nhiên buồn bực, sao mình càng không nghĩ tới chuyện tình cảm lại càng có nhiều chuyện phiền toái? "Không, nàng chỉ là một vị bằng hữu bình thường mà thôi. Các ngươi ăn đi, ta không muốn ăn nữa, ta đi trước đây." Nói xong, hắn không đợi Lý Đắc trả lời, đứng đậy đi khỏi. Lúc hắn đi khỏi, ánh mắt Long Linh rốt cục cũng đảo qua người hắn một lần.
Tạp Lạc thấy Niệm Băng rời khỏi, vốn muốn đi theo ra ngoài nhưng trong sảnh nhiều người còn đang ăn, đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Trở lại phòng, Niệm Băng một lần nữa ngồi trên giường, khép hai mắt lại tiến nhập cảnh giới minh tưởng. Đã rời khỏi Băng Nguyệt đế quốc, hắn cũng không cố kỵ nữa, hai tay phân biệt cầm Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức và Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao, nhanh chóng ngưng tụ hai loại nguyên tố băng hỏa tập hợp trong người.
Ma pháp lực tăng trưởng không có kỹ xảo gì cả, chỉ có thể không ngừng tu luyện khiến ma pháp lực càng lớn mới có thể tăng cường thực lực. Bản thân có ma pháp lực càng mạnh, khi sử dụng ma pháp, ma pháp lực trong không khí có thể bị cảm nhiễm nhiều hơn, đây cũng nguyên nhân ma pháp sư kém một bậc nhưng thực lực lại cách rất xa.
Thông qua nghiên cứu ma pháp và được Hắc Dạ ma đạo sĩ chỉ điểm, Niệm Băng bây giờ đã thay đổi phương pháp minh tưởng, không như trước thông qua mỗii bộ phận háp thu ma pháp lực trong không khí mà là hoàn toàn dựa vào hai thanh tuyệt thế bảo đao hấp thu ma pháp nguyên tố trong không khí, trải qua Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch và Hỏa Diễm Thần Chi Thạch loại bỏ, tăng phúc sẽ qua lòng bàn tay truyền vào trong cơ thể. Làm như vậy có mấy chỗ tốt, đầu tiên là thông qua hai khối cực phẩm bảo thạch loại bỏ, ma pháp nguyên vốn không ổn định sẽ được áp chế, sau khi thông qua hai khối bảo thạch sẽ càng trở nên đậm đặc và tinh khiết, lúc này Niệm Băng mới khống chế nó nhập vào ma pháp lực. Tiếp theo lại thông qua phương pháp hấp thu, rót vào trong vòng xoáy Băng Hỏa Đồng Nguyên, có thể tạo được tác dụng càng lớn. Trong quá trình minh tưởng, tốc độ vòng xoáy cũng càng nhanh hơn.
Sau khi sử dụng phương pháp minh tưởng này, Niệm Băng cảm giác rõ ràng tốc độ tăng trưởng của ma pháp tiến bộ rất nhiều, một đêm tương đương với bốn năm ngày tu luyện. Hắn tin tưởng chỉ cần kiên trì, bản thân có thể nhanh chóng tiến nhập cảnh giới ma đạo sĩ, khi nào hail loại ma pháp lực trướng mãn chính là lúc mình phải tìm kiếm điểm đột phá.
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu