Băng Đế
Quyển 1 - Chương 3: Tính toán
Nghe thấy lão cha tiện nghi bảo mình là Tiên Thiên tầng năm, Tô Phong choáng luôn. Mặc dù hắn biết là "Băng Tủy" là thánh "dược", nhưng hắn cũng không nghĩ rằng. "Băng Tủy" có thể làm cho mình từ một tên chưa bao giờ tu luyện nhảy vọt tới Tiên Thiên tầng năm, nếu mà lão gia hỏa kia để lại thêm một hộp như thế nữa, có phải ngon không nhỉ. Đúng là kẹt xỉ lõ đít ra mà.
Nếu để Băng Đế biết được suy nghĩ của Tô Phong, chắc hắn cũng phải đội mồ dậy đập chết tên đệ tử bất hiếu này quá.
Thấy Tô Phong đần thối ra, Tô Ngạo Thiên đành để mặc hắn rồi đi ra ngoài. Trước khi ra ngoài, Tô Ngạo Thiên lấy trong ngực ra một chiếc vòng tay, có nhiều hoa văn cổ để xuống bàn rồi nói:
"Chiếc vòng tay này trước khi mất mẹ con để lại! Nó có tác dụng che giấu tu vi của mình, trừ khi người khác hơn con môt cảnh giới, không thì không ai nhìn ra được."
Nói xong Tô Ngạo Thiên đi ra ngoài đóng cửa lại để mặc Tô Phong ngồi ngẩn người trong phòng.
"Tình hình này ta phải đi đọc một ích sách tu luyện để lấy kiền thức thôi".
Lẩm bẩm xong, Tô Phong đi ra ngoài, hướng về phía nơi cất giữ công pháp trong gia tộc. Mặc dù Tô Phong không biết nơi đó nhưng trong trí nhớ của thân thể này lại tới nơi đó thường xuyên.
Xuất hiện trước mắt Tô Phong là tòa kiến trúc ba tầng, nhìn có vẻ khá đồ sộ đường nét hoa văn khá độc đáo. Hai tên thị vệ canh cửa thấy Tô Phong tới liền hành lễ, hắn liền mỉm cười rồi bước vào trong.
Lầu một bao gồm các loại kiến thức tu luyện cũng như lich sử của cái thế giới này.
Lâu hai bao gồm các loại công pháp hoàng cấp.
Lầu ba là nơi giành cho gia chủ cùng trưởng lão tới.
Mất hai ngày, Tô Phong mới tiêu hóa xong cái đống tri thức, tu luyên cùng lịch sử của thế giới này. Mặc dù hắn từng đọc qua "Chân Tiên", nhưng có vài chỗ hắn cũng không nhớ rõ. Nhưng những tình tiết quan trọng thì Tô Phong nhớ không sót một chữ.
Thở hắt ra một hơi Tô Phong lẩm bẩm:
"Bây giờ, cách thời điểm tên Cổ Thần kia gây họa còn một năm. Ta nên đi tới nơi kia vơ vét xem được chút gì không, rồi sau đó tìm cách làm quen với hắn là được. Còn giờ đi ăn cơm đã đói chết ta rồi".
Ăn cơm xong, nói với lão cha một tiếng Tô Phong bắt đầu đi về phía Đông Hoang giáp với Cổ gia. Vừa đi, Tô Phong vừa nghĩ về những tình tiết trong truyện, khi Cổ Thần phá trận pháp ở nơi đó. Mặc dù trong "Băng Quyết" có ghi:
"Tu luyện tới Tiên Thiên sẽ miễn dịch với trận pháp"
Nhưng Tô Phong cũng chẳng biết là thật hay giả, lần này đi tới đó chủ yếu là để thử nghiệm là chính. Mất hai canh giờ Tô Phong đã tới rìa Đông Hoang. Trong đầu hắn hiện lên những thông tin về nơi đây.
Đông hoang được xưng là yêu vực vô biên, là lãnh địa của yêu tộc, bên trong có rất nhiều yêu thú vô cùng vô hạn, yêu thú lợi hại không hề kém hơn so với đại tu sĩ thần thông, có thể biến ảo hình người, có thể di sơn đảo hải, có thể lên trời xuống đất.
Càng đi về phía đông, yêu thú Đông Hoang càng trở nên lợi hại, tu sĩ Tiên Thiên cảnh cũng chỉ có thể sinh tồn tại phạm vi vạn dặm rìa ngoài Đông Hoang, nếu tiến vào trong phạm vi hơn vạn dặm thì thường xuyên xuất hiện yêu thú cảnh giới tương đương tu sĩ Thần Hải cảnh, tu sĩ Tiên Thiên cảnh gặp gỡ chỉ có một con đường chết.
Bất quá, yêu đan của yêu thú đối với tu sĩ tu luyện có tác dụng rất lớn, càng là tài liệu thượng phẩm luyện chế các loại đan dược hỗ trợ tu luyện, bình thường sẽ có tu sĩ nhân loại tài cao lớn mật tiến vào Đông Hoang săn giết yêu thú, thu hoạch nội đan.
Đồng thời, Đông Hoang địa kiệt sơn linh, nhân loại rất ít khi xuất hiện, có nhiều loại linh thảo kỳ diệu sinh trưởng, vì vậy cũng thường có đại tu sĩ tài cao lớn mật tiến sâu vào Đông Hoang hái thuốc, gặp phải yêu thú, tu sĩ nhân loại cũng tuyệt đối không bỏ qua.
Tu sĩ Tiên Thiên cảnh ngự pháp khí phi hành, ngày vượt nghìn dặm dễ dàng, chỉ cần thành Thủy Nhạc bé nhỏ thường ngày cũng có rất nhiều tu sĩ Tiên Thiên cảnh hoặc đơn độc hoặc theo nhóm tiến vào trong Đông Hoang đào bảo, nói là đào bảo, đơn giản chính là săn giết yêu thú lấy yêu đan hoặc là tìm kiếm linh dược.
Vì vậy, trong phạm vi nghìn dặm là giao giới giữa Đông Hoang và địa vực nhân loại, yêu thú Tiên Thiên cảnh rất ít khi xuất hiện, chúng cũng sợ bị nhân loại săn giết.
Chỉ cần không phải vận khí kém tới cực điểm, phạm vi nghìn dặm rìa ngoài Đông Hoang sẽ không xuất hiện yêu thú Tiên Thiên cảnh, vì vậy Tô Phong mới dám đi một mình vào trong Đông Hoang.
Đi tới gần một gốc cây khá to, Tô Phong cảm thấy không ổn, tốc độ dưới chân không ổn, rất nhanh hắn theo lộ tuyến vừa nãy quay lại.
" A"
Bỗng nhiên Tô Phong lập tức cảm giác được một cỗ khí tức kinh khủng từ phía sau ập tới, xoay người nhìn lại, sắc mặt đại biến.
Hỏa diễm khắp bầu trời xuất hiện trước mắt Tô Phong, rừng rậm vừa chạy tới đột nhiên biến thành biển lửa ngập trời, hỏa diễm thiêu đốt tới nghìn trượng, một cỗ không khí nóng bỏng đập thẳng vào mặt, khiến Tô Phong cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Tô Phong không tự chủ được lui về phía sau một bước, nhiệt khí đập thẳng vào mặt nhất thời biến mất không còn bóng đáng, thay vào đó là hàn khí thấu xương xâm nhập từ phía sau, dọc theo xương sống lưng lan tràn toàn thân Tô Phong, trong nháy mắt cảm giác như bị đóng băng.
Tô Phong quay đầu vừa nhìn, nào còn là rừng rậm, phía trước chính là băng tuyết vô biên vô hạn, trên bầu trời tràn đầy tuyết rơi, hàn khí màu trắng theo gió mà động, đông lạnh tận xương tủy.
Trên mặt đất là vô số băng thương dựng ngược, thấp thì một hai tấc, cao thì tới hơn trượng, tầng tầng lớp lớp lớp giao nhau.
"Á đù! rơi cmn vào trận pháp rồi"
Nếu để Băng Đế biết được suy nghĩ của Tô Phong, chắc hắn cũng phải đội mồ dậy đập chết tên đệ tử bất hiếu này quá.
Thấy Tô Phong đần thối ra, Tô Ngạo Thiên đành để mặc hắn rồi đi ra ngoài. Trước khi ra ngoài, Tô Ngạo Thiên lấy trong ngực ra một chiếc vòng tay, có nhiều hoa văn cổ để xuống bàn rồi nói:
"Chiếc vòng tay này trước khi mất mẹ con để lại! Nó có tác dụng che giấu tu vi của mình, trừ khi người khác hơn con môt cảnh giới, không thì không ai nhìn ra được."
Nói xong Tô Ngạo Thiên đi ra ngoài đóng cửa lại để mặc Tô Phong ngồi ngẩn người trong phòng.
"Tình hình này ta phải đi đọc một ích sách tu luyện để lấy kiền thức thôi".
Lẩm bẩm xong, Tô Phong đi ra ngoài, hướng về phía nơi cất giữ công pháp trong gia tộc. Mặc dù Tô Phong không biết nơi đó nhưng trong trí nhớ của thân thể này lại tới nơi đó thường xuyên.
Xuất hiện trước mắt Tô Phong là tòa kiến trúc ba tầng, nhìn có vẻ khá đồ sộ đường nét hoa văn khá độc đáo. Hai tên thị vệ canh cửa thấy Tô Phong tới liền hành lễ, hắn liền mỉm cười rồi bước vào trong.
Lầu một bao gồm các loại kiến thức tu luyện cũng như lich sử của cái thế giới này.
Lâu hai bao gồm các loại công pháp hoàng cấp.
Lầu ba là nơi giành cho gia chủ cùng trưởng lão tới.
Mất hai ngày, Tô Phong mới tiêu hóa xong cái đống tri thức, tu luyên cùng lịch sử của thế giới này. Mặc dù hắn từng đọc qua "Chân Tiên", nhưng có vài chỗ hắn cũng không nhớ rõ. Nhưng những tình tiết quan trọng thì Tô Phong nhớ không sót một chữ.
Thở hắt ra một hơi Tô Phong lẩm bẩm:
"Bây giờ, cách thời điểm tên Cổ Thần kia gây họa còn một năm. Ta nên đi tới nơi kia vơ vét xem được chút gì không, rồi sau đó tìm cách làm quen với hắn là được. Còn giờ đi ăn cơm đã đói chết ta rồi".
Ăn cơm xong, nói với lão cha một tiếng Tô Phong bắt đầu đi về phía Đông Hoang giáp với Cổ gia. Vừa đi, Tô Phong vừa nghĩ về những tình tiết trong truyện, khi Cổ Thần phá trận pháp ở nơi đó. Mặc dù trong "Băng Quyết" có ghi:
"Tu luyện tới Tiên Thiên sẽ miễn dịch với trận pháp"
Nhưng Tô Phong cũng chẳng biết là thật hay giả, lần này đi tới đó chủ yếu là để thử nghiệm là chính. Mất hai canh giờ Tô Phong đã tới rìa Đông Hoang. Trong đầu hắn hiện lên những thông tin về nơi đây.
Đông hoang được xưng là yêu vực vô biên, là lãnh địa của yêu tộc, bên trong có rất nhiều yêu thú vô cùng vô hạn, yêu thú lợi hại không hề kém hơn so với đại tu sĩ thần thông, có thể biến ảo hình người, có thể di sơn đảo hải, có thể lên trời xuống đất.
Càng đi về phía đông, yêu thú Đông Hoang càng trở nên lợi hại, tu sĩ Tiên Thiên cảnh cũng chỉ có thể sinh tồn tại phạm vi vạn dặm rìa ngoài Đông Hoang, nếu tiến vào trong phạm vi hơn vạn dặm thì thường xuyên xuất hiện yêu thú cảnh giới tương đương tu sĩ Thần Hải cảnh, tu sĩ Tiên Thiên cảnh gặp gỡ chỉ có một con đường chết.
Bất quá, yêu đan của yêu thú đối với tu sĩ tu luyện có tác dụng rất lớn, càng là tài liệu thượng phẩm luyện chế các loại đan dược hỗ trợ tu luyện, bình thường sẽ có tu sĩ nhân loại tài cao lớn mật tiến vào Đông Hoang săn giết yêu thú, thu hoạch nội đan.
Đồng thời, Đông Hoang địa kiệt sơn linh, nhân loại rất ít khi xuất hiện, có nhiều loại linh thảo kỳ diệu sinh trưởng, vì vậy cũng thường có đại tu sĩ tài cao lớn mật tiến sâu vào Đông Hoang hái thuốc, gặp phải yêu thú, tu sĩ nhân loại cũng tuyệt đối không bỏ qua.
Tu sĩ Tiên Thiên cảnh ngự pháp khí phi hành, ngày vượt nghìn dặm dễ dàng, chỉ cần thành Thủy Nhạc bé nhỏ thường ngày cũng có rất nhiều tu sĩ Tiên Thiên cảnh hoặc đơn độc hoặc theo nhóm tiến vào trong Đông Hoang đào bảo, nói là đào bảo, đơn giản chính là săn giết yêu thú lấy yêu đan hoặc là tìm kiếm linh dược.
Vì vậy, trong phạm vi nghìn dặm là giao giới giữa Đông Hoang và địa vực nhân loại, yêu thú Tiên Thiên cảnh rất ít khi xuất hiện, chúng cũng sợ bị nhân loại săn giết.
Chỉ cần không phải vận khí kém tới cực điểm, phạm vi nghìn dặm rìa ngoài Đông Hoang sẽ không xuất hiện yêu thú Tiên Thiên cảnh, vì vậy Tô Phong mới dám đi một mình vào trong Đông Hoang.
Đi tới gần một gốc cây khá to, Tô Phong cảm thấy không ổn, tốc độ dưới chân không ổn, rất nhanh hắn theo lộ tuyến vừa nãy quay lại.
" A"
Bỗng nhiên Tô Phong lập tức cảm giác được một cỗ khí tức kinh khủng từ phía sau ập tới, xoay người nhìn lại, sắc mặt đại biến.
Hỏa diễm khắp bầu trời xuất hiện trước mắt Tô Phong, rừng rậm vừa chạy tới đột nhiên biến thành biển lửa ngập trời, hỏa diễm thiêu đốt tới nghìn trượng, một cỗ không khí nóng bỏng đập thẳng vào mặt, khiến Tô Phong cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Tô Phong không tự chủ được lui về phía sau một bước, nhiệt khí đập thẳng vào mặt nhất thời biến mất không còn bóng đáng, thay vào đó là hàn khí thấu xương xâm nhập từ phía sau, dọc theo xương sống lưng lan tràn toàn thân Tô Phong, trong nháy mắt cảm giác như bị đóng băng.
Tô Phong quay đầu vừa nhìn, nào còn là rừng rậm, phía trước chính là băng tuyết vô biên vô hạn, trên bầu trời tràn đầy tuyết rơi, hàn khí màu trắng theo gió mà động, đông lạnh tận xương tủy.
Trên mặt đất là vô số băng thương dựng ngược, thấp thì một hai tấc, cao thì tới hơn trượng, tầng tầng lớp lớp lớp giao nhau.
"Á đù! rơi cmn vào trận pháp rồi"
Tác giả :
icyhot9x