Bán Yêu Tư Đằng
Quyển 7 - Chương 9
Tần Phóng vẫn bất động, vẻ mặt cứng đờ nói: "Nhà tôi họ Tần mà."
Tư Đằng cười cười: "Ngay lúc này quả thật rất khó chấp nhận, nhưng cậu không tin cũng phải thôi. Điều này là do tôi suy đoán, nếu cậu thấy không hợp lý thì có thể phản bác."
Nhan Phúc Thụy thương hại nhìn Tần Phóng. Trong lòng ông, tiểu thư Tư Đằng thông minh hơn Tần Phóng, nếu cô ấy đã đoán như vậy thì dĩ nhiên là phải có lý rồi. Tần Phóng à... cậu nhất định không phản bác lại được đâu.
Nói chuyện lâu như vậy dường như khiến cho Tư Đằng hơi mệt, cô ngồi xuống ghế, nhìn Nhan Phúc Thụy đang khoanh chân cầm túi khoai tây, lại thấy Tần Phóng vẫn không động đậy: "Cậu không mệt sao? Có muốn ngồi xuống không?"
"Không mệt!"
Giọng anh nghe có vẻ khó chịu, nhưng Tư Đằng không giận, cô vẫn tự nói lẩm bẩm: "Ngàn câu vạn chữ không biết phải nói từ đâu cả... Thôi thì nói từ chỗ gia nghiệp của Thiệu Diễm Khoan đi. Cậu có nhớ lúc xem hình nhà cũ của cậu, tôi đã nói tôi từng đến đó rồi không?"
Tần Phóng im lặng gật đầu.
"Đó là năm 1936, tôi và Thiệu Diễm Khoan đã gặp lại nhau được một thời gian, hắn rất ân cần chủ động, thường xuyên hẹn tôi đi chơi. Khi ấy xưởng dệt nhà hắn chưa đóng cửa, tôi ở Thượng Hải cũng khá buồn chán. Hắn nói xưởng nhà hắn có lui tới làm ăn với không ít trấn nhỏ ở vùng Giang Chiết, nơi đó cảnh sắc thiên nhiên trong lành, mọi người trong trấn đều kính nể hắn là cậu chủ nên đón tiếp rất nồng hậu, có thể đến đó đạp thanh.
Vào lúc đó liệu có từng gặp ông cậu hay không thì tôi không có ấn tượng gì. Nhưng nghe Thiệu Diễm Khoan nói, cả trấn đều có mối buôn bán với các xưởng dệt ở Thượng Hải, tôi tạm thời suy đoán là ông cố Tần Lai Phúc của cậu cũng có làm ăn với xưởng dệt Hoa Mỹ.
Đến năm 1937, bởi vì kinh doanh xuống dốc, xưởng dệt Hoa Mỹ bị đóng cửa, nhưng gia nghiệp của Thiệu Diễm Khoan vốn hùng hậu, đóng cửa một xưởng cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống ăn chơi hoang đàng của hắn. Sau đó Thượng Hải thất thủ, lúc đánh giặc thì người ta đâu còn màng gì khác nữa, đến năm thứ hai thì xảy ra một loạt vấn đề, trong đó có những khoản nợ của các nhà xưởng nhỏ. Nói cách khác, Thiệu Diễm Khoan thiếu nợ rất nhiều, mà theo hiểu biết của tôi về hắn, đại khái hắn ỷ vào việc nhà máy đã đóng cửa nên khất nợ không trả."
Cô mỉm cười nhìn Tần Phóng: "Trong khoảng thời gian đó, trong nhật ký của ông cố cậu lần đầu tiên xuất hiện cái tên Bạch Anh."
Nhật ký của ông cố? Tần Phóng nhớ đến quyển sách kê dưới góc tủ. Khi đó Tư Đằng đã xem rất cẩn thận, còn xé lấy vài trang giấy có nhắc đến Bạch Anh. Đương nhiên Tần Phóng không nhớ rõ từng câu từng chữ, chỉ nhớ đại loại là ông cố nhắc đến lúc gia cảnh túng quẫn đã được Bạch tiểu thư "nói thay".
Nhan Phúc Thụy bỗng kích động, giơ phắt cánh tay lên muốn phát biểu ý kiến, nhưng chưa được Tư Đằng cho phép đã lên tiếng rồi: "Tiểu thư Tư Đằng, chuyện này tôi biết, cô bảo tôi đến hỏi thăm chuyện ở quê Tần Phóng, tôi từng nghe danh Bạch tiểu thư này, cô có nhớ không, lúc trở về tôi còn báo cáo với cô nữa..."
Tư Đằng không có phản ứng gì, trái lại Tần Phóng thoáng sửng sốt: "Cô bảo Nhan Phúc Thụy đến quê tôi dò la tin tức à?"
Tư Đằng cười: "Phải, nếu không thì sao? Tôi đưa Nhan Phúc Thụy ngàn dặm xa xôi đến Hàng Châu để làm gì? Tôi thiếu người chạy việc thôi, không lẽ vì tôi thích ông ta chắc?"
Nhan Phúc Thụy tức tối rút cánh tay lại. Tiểu thư Tư Đằng trắng trợn quá, có cần phải nói thẳng thừng thế không? Giống như ông đây này, ông cũng không thích cô ấy nhưng ngoài mặt không phải vẫn rất lịch sự kính trọng sao?
Tư Đằng nhìn Nhan Phúc Thụy: "Khi ấy bà lão kia đã nói gì, ông thuật lại cho Tần Phóng nghe đi."
Nhan Phúc Thụy nghiêm túc thuật lại: "Bà lão kia nói, cái xưởng dệt ở Thượng Hải kia đáng chém nghìn dao, thiếu nợ nhà bà rất nhiều tiền, nói đóng cửa liền đóng, một xu cũng không chịu trả. Còn nói nhà họ Tần nịnh bợ người Thượng Hải, lại có quan hệ mờ ám với Bạch tiểu thư đại diện xưởng dệt nên cô ta mới chịu thanh toán nợ nần cho nhà ông ta. Nếu cũng thanh toán hết cho nhà bà, thì giờ bà cũng sẽ là tiểu thư con nhà giàu như người ta, sẽ được gả đến nhà giàu có trong thành phố, không đến nỗi bị tên súc sinh kia cướp..."
Ông chợt im bặt, cảm thấy tiểu thư Tư Đằng và Tần Phóng có lẽ không quá quan tâm đến chuyện bà lão kia bị thằng cháu cướp tiền dành dụm hay không.
Tư Đằng hỏi Tần Phóng: "Hiểu chưa?"
Hiểu rồi! Thiệu Diễm Khoan chính là lạc đà chết vẫn to hơn ngựa, nếu thanh toán hết các khoản nợ thì có lẽ sẽ khó khăn, nhưng chỉ trả cho một hai nhà thì sẽ không thành vấn đề. Khi đó tất nhiên nhà anh đã dùng mọi cách khẩn cầu, chỉ thiếu điều dập đầu quỳ lạy Thiệu Diễm Khoan nữa thôi. Lúc này Bạch Anh liền xuất hiện với thân phận đại diện xưởng dệt, từ đó "cứu giúp", giải quyết vấn đề cấp thiết cho Tần Lai Phúc, khiến ông đội ơn cô ta vạn lần. Mối liên hệ đầu tiên của Bạch Anh và Tần Lai Phúc diễn ra một cách vô cùng tự nhiên, không hề cố ý.
Tần Phóng hỏi một câu: "Tại sao cô ta lại chọn Tần gia chúng tôi?"
"Lúc chọn Giả Tam là chọn bừa, nên phải dùng đằng sát để khống chế, nhưng ở mức độ nào đó, Bạch Anh cũng chính là tôi. Tôi rất hiểu bản tính của cô ta, trước khi lựa chọn tất nhiên phải cẩn thận tìm hiểu nhân phẩm và cách đối nhân xử thế của đối phương, có lẽ vì vậy ông cậu mới lọt được vào mắt cô ta. Có điều chọn Tần gia hay ai khác đều không quan trọng, bởi cô ta chọn ai thì cậu sẽ mang họ người đó."
Tần Phóng nghiến răng: "Điều này cùng lắm chỉ có thể chỉ ra rằng Bạch Anh biết ông tôi, hoặc là ông tôi chịu ân huệ của cô ta, làm việc giúp cô ta thôi. Tại sao cô lại đi nói tôi chính là hậu duệ của Bạch Anh?"
"Cậu đừng vội, chuyện xưa còn dài mà." - Tư Đằng tạm dừng một chút, "Tiếp theo phải nói đến đoạn nào nhỉ, à, quay lại bên Thiệu Diễm Khoan, cậu còn nhớ đứa cháu mở quán ăn tên Thiệu Khánh của hắn không?"
Dĩ nhiên là nhớ, người đàn ông trung niên kia nói rặt tiếng Thượng Hải, khi nhắc đến Thiệu Diễm Khoan thì vẻ mặt đầy căm phẫn: “Ông cố kia của tôi quả thật là lão chết bầm!”
"Cậu còn nhớ hắn đã nói thế nào về Bạch Anh không?"
Chuyện này thì Tần Phóng vô cùng ấn tượng. Lúc ấy Thiệu Khánh nói bà Hai này rất tà ma, lai lịch cũng quái lạ, không thân thiết với ai trong nhà cả. Có khi mất dạng mấy ngày liền, mà mỗi lần không thấy bà ta đâu ông cố cũng không bảo người đi tìm... Sau lại nghe nói bà Hai mang thai, chưa sinh ra thì lại đi đâu mất, không quay về nữa. Qua mấy tháng, Khưu Sơn tìm đến nhà, bảo mang đồ của bà Hai đã từng dùng đốt hết đi, hình chụp có bà ta cũng cắt bỏ hết.
"Bạch Anh không có nhiều người quen dù ở Thượng Hải hay ở nơi khác, nếu tôi đoán không sai, cô ta thỉnh thoảng biến mất mấy ngày rất có thể liên quan đến Tần Lai Phúc. Không phải Tần Lai Phúc đã từng nhắc đến chuyện bà cố của cậu bị bệnh, rồi may mắn được Bạch tiểu thư cho thuốc sao? Nói cách khác, Bạch Anh và Tần gia vẫn giữ quan hệ qua lại."
Tần Phóng hoảng hốt: Đương nhiên là giữ quan hệ qua lại rồi, đến năm 1946 không phải họ còn cùng nhau đi du ngoạn Tây Hồ sao? Quả nhiên tiếp theo Tư Đằng liền nhắc đến điều này.
"Tôi nói cậu là hậu duệ của Bạch Anh và Thiệu Diễm Khoan bởi vì năm Bạch Anh chết, các mốc thời gian khá lạ. Đầu tiên là Bạch Anh mang thai, còn chưa sinh đã bỏ đi đâu mất. Thiệu Khánh nói là mấy tháng sau đó thì Khưu Sơn tìm đến nhà, nói cách khác, thời gian cô ta bỏ đi phải là vào nửa năm sau của năm 1946, có thể là vào tháng Tám hay tháng Chín. Tiếp theo là mùa đông năm 1946, cô ta đến thăm nhà ông cố anh, họ còn cùng nhau đi du ngoạn Tây Hồ. Đêm giáng sinh 25 tháng 12 cùng năm đó, đám người Khưu Sơn và Thương Hồng mang thi thể cô ta ra khỏi thành, sau bởi vì gặp phải tai nạn nên làm mất thi thể. Suy ra, cô ta phải bị giết trước ngày 25 tháng 12, như vậy, thời gian cô ta đến Tây Hồ phải sớm hơn, ít nhất là vào cuối tháng 11 đầu tháng 12.
Sự việc xảy ra trong khoảng thời gian mùa đông năm 1946 quá dày đặc, theo tôi đoán, cô ta sinh con hẳn là vào tháng 10 hoặc tháng 11, mới sinh xong đã lặn lội đường xa đến thăm Tần Lai Phúc, còn cùng nhau đi chơi hồ, sau đó thì Khưu Sơn tìm đến giết cô ta. Cậu không thấy hơi lạ sao? Trong tấm hình kia của ông cố cậu là có mang theo con trai đi cùng, mà đứa bé kia nhìn không giống vừa mới được sinh ra tí nào."
Khoan đã, khoan đã, vậy đứa bé trong tấm ảnh của ông cố không phải là con của ông sao?
Tư Đằng không nhìn đến vẻ mặt kích động như muốn nói lại thôi của Tần Phóng: "Suy đoán của tôi là khi đó Bạch Anh đã biết được tin Khưu Sơn sắp đến, cô ta phải chuẩn bị sẵn sàng. Thừa dịp này rời khỏi nhà họ Thiệu trước, nghĩ cách sinh con ra sớm hơn. Cô ta đi thăm ông cố cậu thật ra là để gửi con, ông cố cậu không có con, nên tự nhiên có được đứa con thì tâm trạng rất tốt, mang theo vợ, “con” cùng đi du ngoạn Tây Hồ, chụp lại một bức ảnh kỷ niệm, còn viết là đón tiếp người bạn Bạch Anh."
Tần Phóng không nghe nổi nữa: "Không phải, con của Bạch Anh vẫn ở bên cô ta kia mà? Cô không nhớ lời quan chủ Thương Hồng đã nói à? Khi đạo trưởng Lý Chính Nguyên và Khưu Sơn trấn giết Tư Đằng, bên người cô ta có một đứa bé."
Dường như Tư Đằng đã dự đoán trước được phản ứng của anh, chỉ thoáng nhìn anh rồi nói tiếp: "Khi tôi nói Tần Lai Phúc không có con là bởi vì mấy năm đó với gia cảnh khá giả thì đáng lẽ đã sinh được nhiều con rồi. Nhưng Tần Phóng à, nhà cậu đều là độc đinh, luôn đơn truyền. Nếu con trai của ông cố cậu là của Bạch Anh ôm đến, như vậy nghĩa là ông cậu chưa hề có con đẻ của mình, việc này chắc có liên quan đến thân thể yếu ớt của bà cố cậu. Nhưng theo tôi đoán, ẩn tình trong đó có thể không phải là do thân thể không tốt mà là ở chỗ... thuốc Bạch Anh đưa."
-- Vợ bị bệnh tim, Bạch Anh đưa thuốc, bác sĩ ở Thượng Hải đúng là tuyệt diệu.
"Bạch Anh vốn không giỏi việc thuốc thang, phụ nữ bị bệnh sẽ có thầy thuốc trong trấn chẩn trị, đâu khiến cô ta phải ngàn dặm xa xôi đến đưa thuốc? Với lại, thuốc gì mà hiệu quả nhanh chóng như vậy? Tôi đoán có hiệu quả nhanh không phải là do thuốc mà là yêu lực của cô ta đã thúc đẩy cho tinh thần bà cố cậu. Bởi vì thấy có hiệu quả nên từ đó thường xuyên sử dụng, uống lâu dài sẽ bị sẩy thai hoặc là không thể sinh con được. Như vậy mới có thể nuôi dưỡng một đứa bé trai, yêu thương hết mực như con ruột một cách hợp tình hợp lý. Còn có một việc nữa, cũng từ việc đó để tôi xác nhận suy đoán của mình, chính là trong những gì ông cậu ghi lại còn đề cập đến một chuyện khác."
Tư Đằng gằn giọng không bỏ sót một chữ: "Sói hoang mò đến trấn, ban đầu còn cho rằng là nhìn nhầm, cho đến đêm qua nhà họ Lưu bị mất cháu, nghe nói là cửa mở toang, dấu móng vuốt còn rõ ràng. Bạch Anh đề nghị căn dặn tôi tớ phải đóng chặt cửa, gia cố tường viện."
"Cậu không thấy lạ sao? Sớm không mất, muộn không mất, lúc Bạch Anh đến thăm thì lại mất cháu. Tôi không đi hỏi thăm kỹ, nhưng đứa cháu nhà họ Lưu bị mất xét theo tuổi tác hẳn là xấp xỉ với con của Bạch Anh, hoặc có chênh lệch nhau một hai tháng là tốt nhất, vậy sẽ càng hoàn mỹ. Khưu Sơn sắp đến, dĩ nhiên Bạch Anh phải nghĩ cách hoán đổi, làm sao cô ta nỡ để con ruột mình phải chịu chết chứ?"
Lòng Tần Phóng chấn động: "Ý của cô là ngay cả con của cô ta, Khưu Sơn cũng không muốn bỏ qua sao? Nhưng quan chủ Thương Hồng đã nói đây chỉ là việc ngoài ý muốn thôi mà."
"Quan chủ Thương Hồng nói không rõ, chỉ nói là trong quá trình trấn giết đã xảy ra rủi ro, mà khi ấy bản thân ông ta cũng còn nhỏ tuổi, không biết được ngọn nguồn của chuyện này. Dù không có sự việc ngoài ý muốn ấy, Khưu Sơn cũng sẽ không bỏ qua cho đứa bé kia đâu. Vì..." - Cô nói đến đây bỗng hạ giọng, đôi mắt sáng quắc lên một cách kỳ lạ, "Cậu còn nhớ muốn giết chết được một con yêu quái thì phải làm như thế nào không?"
Tần Phóng sửng sốt, sau đó khi nhớ được ra thì sắc mặt trắng bệch đi, bất giác lùi về sau hai bước.
-- Muốn giết chết được một con yêu quái thì phải xả hết máu của nó.
Tư Đằng có thể sống lại không phải vì gặp được duyên kiếp, cũng không phải vì dị bảo trời ban, mà là vì năm đó Khưu Sơn không thể hoàn toàn vắt cạn máu cô. Có lẽ ông ta nằm mơ cũng không nghĩ ra được Bạch Anh đã dùng một cách thức ngầm khác, lặng lẽ truyền lại huyết mạch của mình. Lúc đó khi không thể hỏa táng yêu cốt của Bạch Anh, quả thật ông ta cũng có nảy sinh lòng nghi ngờ, cũng muốn mang yêu cốt về Thanh Thành làm phép kỹ lưỡng hơn. Có điều vẫn thua Bạch Anh một bước, bởi dưới lòng đất Nang Khiêm cách đó ngàn dặm, vẫn còn một bộ hài cốt, lẳng lặng chờ sau này ... hồi sinh.
Tư Đằng cười cười: "Ngay lúc này quả thật rất khó chấp nhận, nhưng cậu không tin cũng phải thôi. Điều này là do tôi suy đoán, nếu cậu thấy không hợp lý thì có thể phản bác."
Nhan Phúc Thụy thương hại nhìn Tần Phóng. Trong lòng ông, tiểu thư Tư Đằng thông minh hơn Tần Phóng, nếu cô ấy đã đoán như vậy thì dĩ nhiên là phải có lý rồi. Tần Phóng à... cậu nhất định không phản bác lại được đâu.
Nói chuyện lâu như vậy dường như khiến cho Tư Đằng hơi mệt, cô ngồi xuống ghế, nhìn Nhan Phúc Thụy đang khoanh chân cầm túi khoai tây, lại thấy Tần Phóng vẫn không động đậy: "Cậu không mệt sao? Có muốn ngồi xuống không?"
"Không mệt!"
Giọng anh nghe có vẻ khó chịu, nhưng Tư Đằng không giận, cô vẫn tự nói lẩm bẩm: "Ngàn câu vạn chữ không biết phải nói từ đâu cả... Thôi thì nói từ chỗ gia nghiệp của Thiệu Diễm Khoan đi. Cậu có nhớ lúc xem hình nhà cũ của cậu, tôi đã nói tôi từng đến đó rồi không?"
Tần Phóng im lặng gật đầu.
"Đó là năm 1936, tôi và Thiệu Diễm Khoan đã gặp lại nhau được một thời gian, hắn rất ân cần chủ động, thường xuyên hẹn tôi đi chơi. Khi ấy xưởng dệt nhà hắn chưa đóng cửa, tôi ở Thượng Hải cũng khá buồn chán. Hắn nói xưởng nhà hắn có lui tới làm ăn với không ít trấn nhỏ ở vùng Giang Chiết, nơi đó cảnh sắc thiên nhiên trong lành, mọi người trong trấn đều kính nể hắn là cậu chủ nên đón tiếp rất nồng hậu, có thể đến đó đạp thanh.
Vào lúc đó liệu có từng gặp ông cậu hay không thì tôi không có ấn tượng gì. Nhưng nghe Thiệu Diễm Khoan nói, cả trấn đều có mối buôn bán với các xưởng dệt ở Thượng Hải, tôi tạm thời suy đoán là ông cố Tần Lai Phúc của cậu cũng có làm ăn với xưởng dệt Hoa Mỹ.
Đến năm 1937, bởi vì kinh doanh xuống dốc, xưởng dệt Hoa Mỹ bị đóng cửa, nhưng gia nghiệp của Thiệu Diễm Khoan vốn hùng hậu, đóng cửa một xưởng cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống ăn chơi hoang đàng của hắn. Sau đó Thượng Hải thất thủ, lúc đánh giặc thì người ta đâu còn màng gì khác nữa, đến năm thứ hai thì xảy ra một loạt vấn đề, trong đó có những khoản nợ của các nhà xưởng nhỏ. Nói cách khác, Thiệu Diễm Khoan thiếu nợ rất nhiều, mà theo hiểu biết của tôi về hắn, đại khái hắn ỷ vào việc nhà máy đã đóng cửa nên khất nợ không trả."
Cô mỉm cười nhìn Tần Phóng: "Trong khoảng thời gian đó, trong nhật ký của ông cố cậu lần đầu tiên xuất hiện cái tên Bạch Anh."
Nhật ký của ông cố? Tần Phóng nhớ đến quyển sách kê dưới góc tủ. Khi đó Tư Đằng đã xem rất cẩn thận, còn xé lấy vài trang giấy có nhắc đến Bạch Anh. Đương nhiên Tần Phóng không nhớ rõ từng câu từng chữ, chỉ nhớ đại loại là ông cố nhắc đến lúc gia cảnh túng quẫn đã được Bạch tiểu thư "nói thay".
Nhan Phúc Thụy bỗng kích động, giơ phắt cánh tay lên muốn phát biểu ý kiến, nhưng chưa được Tư Đằng cho phép đã lên tiếng rồi: "Tiểu thư Tư Đằng, chuyện này tôi biết, cô bảo tôi đến hỏi thăm chuyện ở quê Tần Phóng, tôi từng nghe danh Bạch tiểu thư này, cô có nhớ không, lúc trở về tôi còn báo cáo với cô nữa..."
Tư Đằng không có phản ứng gì, trái lại Tần Phóng thoáng sửng sốt: "Cô bảo Nhan Phúc Thụy đến quê tôi dò la tin tức à?"
Tư Đằng cười: "Phải, nếu không thì sao? Tôi đưa Nhan Phúc Thụy ngàn dặm xa xôi đến Hàng Châu để làm gì? Tôi thiếu người chạy việc thôi, không lẽ vì tôi thích ông ta chắc?"
Nhan Phúc Thụy tức tối rút cánh tay lại. Tiểu thư Tư Đằng trắng trợn quá, có cần phải nói thẳng thừng thế không? Giống như ông đây này, ông cũng không thích cô ấy nhưng ngoài mặt không phải vẫn rất lịch sự kính trọng sao?
Tư Đằng nhìn Nhan Phúc Thụy: "Khi ấy bà lão kia đã nói gì, ông thuật lại cho Tần Phóng nghe đi."
Nhan Phúc Thụy nghiêm túc thuật lại: "Bà lão kia nói, cái xưởng dệt ở Thượng Hải kia đáng chém nghìn dao, thiếu nợ nhà bà rất nhiều tiền, nói đóng cửa liền đóng, một xu cũng không chịu trả. Còn nói nhà họ Tần nịnh bợ người Thượng Hải, lại có quan hệ mờ ám với Bạch tiểu thư đại diện xưởng dệt nên cô ta mới chịu thanh toán nợ nần cho nhà ông ta. Nếu cũng thanh toán hết cho nhà bà, thì giờ bà cũng sẽ là tiểu thư con nhà giàu như người ta, sẽ được gả đến nhà giàu có trong thành phố, không đến nỗi bị tên súc sinh kia cướp..."
Ông chợt im bặt, cảm thấy tiểu thư Tư Đằng và Tần Phóng có lẽ không quá quan tâm đến chuyện bà lão kia bị thằng cháu cướp tiền dành dụm hay không.
Tư Đằng hỏi Tần Phóng: "Hiểu chưa?"
Hiểu rồi! Thiệu Diễm Khoan chính là lạc đà chết vẫn to hơn ngựa, nếu thanh toán hết các khoản nợ thì có lẽ sẽ khó khăn, nhưng chỉ trả cho một hai nhà thì sẽ không thành vấn đề. Khi đó tất nhiên nhà anh đã dùng mọi cách khẩn cầu, chỉ thiếu điều dập đầu quỳ lạy Thiệu Diễm Khoan nữa thôi. Lúc này Bạch Anh liền xuất hiện với thân phận đại diện xưởng dệt, từ đó "cứu giúp", giải quyết vấn đề cấp thiết cho Tần Lai Phúc, khiến ông đội ơn cô ta vạn lần. Mối liên hệ đầu tiên của Bạch Anh và Tần Lai Phúc diễn ra một cách vô cùng tự nhiên, không hề cố ý.
Tần Phóng hỏi một câu: "Tại sao cô ta lại chọn Tần gia chúng tôi?"
"Lúc chọn Giả Tam là chọn bừa, nên phải dùng đằng sát để khống chế, nhưng ở mức độ nào đó, Bạch Anh cũng chính là tôi. Tôi rất hiểu bản tính của cô ta, trước khi lựa chọn tất nhiên phải cẩn thận tìm hiểu nhân phẩm và cách đối nhân xử thế của đối phương, có lẽ vì vậy ông cậu mới lọt được vào mắt cô ta. Có điều chọn Tần gia hay ai khác đều không quan trọng, bởi cô ta chọn ai thì cậu sẽ mang họ người đó."
Tần Phóng nghiến răng: "Điều này cùng lắm chỉ có thể chỉ ra rằng Bạch Anh biết ông tôi, hoặc là ông tôi chịu ân huệ của cô ta, làm việc giúp cô ta thôi. Tại sao cô lại đi nói tôi chính là hậu duệ của Bạch Anh?"
"Cậu đừng vội, chuyện xưa còn dài mà." - Tư Đằng tạm dừng một chút, "Tiếp theo phải nói đến đoạn nào nhỉ, à, quay lại bên Thiệu Diễm Khoan, cậu còn nhớ đứa cháu mở quán ăn tên Thiệu Khánh của hắn không?"
Dĩ nhiên là nhớ, người đàn ông trung niên kia nói rặt tiếng Thượng Hải, khi nhắc đến Thiệu Diễm Khoan thì vẻ mặt đầy căm phẫn: “Ông cố kia của tôi quả thật là lão chết bầm!”
"Cậu còn nhớ hắn đã nói thế nào về Bạch Anh không?"
Chuyện này thì Tần Phóng vô cùng ấn tượng. Lúc ấy Thiệu Khánh nói bà Hai này rất tà ma, lai lịch cũng quái lạ, không thân thiết với ai trong nhà cả. Có khi mất dạng mấy ngày liền, mà mỗi lần không thấy bà ta đâu ông cố cũng không bảo người đi tìm... Sau lại nghe nói bà Hai mang thai, chưa sinh ra thì lại đi đâu mất, không quay về nữa. Qua mấy tháng, Khưu Sơn tìm đến nhà, bảo mang đồ của bà Hai đã từng dùng đốt hết đi, hình chụp có bà ta cũng cắt bỏ hết.
"Bạch Anh không có nhiều người quen dù ở Thượng Hải hay ở nơi khác, nếu tôi đoán không sai, cô ta thỉnh thoảng biến mất mấy ngày rất có thể liên quan đến Tần Lai Phúc. Không phải Tần Lai Phúc đã từng nhắc đến chuyện bà cố của cậu bị bệnh, rồi may mắn được Bạch tiểu thư cho thuốc sao? Nói cách khác, Bạch Anh và Tần gia vẫn giữ quan hệ qua lại."
Tần Phóng hoảng hốt: Đương nhiên là giữ quan hệ qua lại rồi, đến năm 1946 không phải họ còn cùng nhau đi du ngoạn Tây Hồ sao? Quả nhiên tiếp theo Tư Đằng liền nhắc đến điều này.
"Tôi nói cậu là hậu duệ của Bạch Anh và Thiệu Diễm Khoan bởi vì năm Bạch Anh chết, các mốc thời gian khá lạ. Đầu tiên là Bạch Anh mang thai, còn chưa sinh đã bỏ đi đâu mất. Thiệu Khánh nói là mấy tháng sau đó thì Khưu Sơn tìm đến nhà, nói cách khác, thời gian cô ta bỏ đi phải là vào nửa năm sau của năm 1946, có thể là vào tháng Tám hay tháng Chín. Tiếp theo là mùa đông năm 1946, cô ta đến thăm nhà ông cố anh, họ còn cùng nhau đi du ngoạn Tây Hồ. Đêm giáng sinh 25 tháng 12 cùng năm đó, đám người Khưu Sơn và Thương Hồng mang thi thể cô ta ra khỏi thành, sau bởi vì gặp phải tai nạn nên làm mất thi thể. Suy ra, cô ta phải bị giết trước ngày 25 tháng 12, như vậy, thời gian cô ta đến Tây Hồ phải sớm hơn, ít nhất là vào cuối tháng 11 đầu tháng 12.
Sự việc xảy ra trong khoảng thời gian mùa đông năm 1946 quá dày đặc, theo tôi đoán, cô ta sinh con hẳn là vào tháng 10 hoặc tháng 11, mới sinh xong đã lặn lội đường xa đến thăm Tần Lai Phúc, còn cùng nhau đi chơi hồ, sau đó thì Khưu Sơn tìm đến giết cô ta. Cậu không thấy hơi lạ sao? Trong tấm hình kia của ông cố cậu là có mang theo con trai đi cùng, mà đứa bé kia nhìn không giống vừa mới được sinh ra tí nào."
Khoan đã, khoan đã, vậy đứa bé trong tấm ảnh của ông cố không phải là con của ông sao?
Tư Đằng không nhìn đến vẻ mặt kích động như muốn nói lại thôi của Tần Phóng: "Suy đoán của tôi là khi đó Bạch Anh đã biết được tin Khưu Sơn sắp đến, cô ta phải chuẩn bị sẵn sàng. Thừa dịp này rời khỏi nhà họ Thiệu trước, nghĩ cách sinh con ra sớm hơn. Cô ta đi thăm ông cố cậu thật ra là để gửi con, ông cố cậu không có con, nên tự nhiên có được đứa con thì tâm trạng rất tốt, mang theo vợ, “con” cùng đi du ngoạn Tây Hồ, chụp lại một bức ảnh kỷ niệm, còn viết là đón tiếp người bạn Bạch Anh."
Tần Phóng không nghe nổi nữa: "Không phải, con của Bạch Anh vẫn ở bên cô ta kia mà? Cô không nhớ lời quan chủ Thương Hồng đã nói à? Khi đạo trưởng Lý Chính Nguyên và Khưu Sơn trấn giết Tư Đằng, bên người cô ta có một đứa bé."
Dường như Tư Đằng đã dự đoán trước được phản ứng của anh, chỉ thoáng nhìn anh rồi nói tiếp: "Khi tôi nói Tần Lai Phúc không có con là bởi vì mấy năm đó với gia cảnh khá giả thì đáng lẽ đã sinh được nhiều con rồi. Nhưng Tần Phóng à, nhà cậu đều là độc đinh, luôn đơn truyền. Nếu con trai của ông cố cậu là của Bạch Anh ôm đến, như vậy nghĩa là ông cậu chưa hề có con đẻ của mình, việc này chắc có liên quan đến thân thể yếu ớt của bà cố cậu. Nhưng theo tôi đoán, ẩn tình trong đó có thể không phải là do thân thể không tốt mà là ở chỗ... thuốc Bạch Anh đưa."
-- Vợ bị bệnh tim, Bạch Anh đưa thuốc, bác sĩ ở Thượng Hải đúng là tuyệt diệu.
"Bạch Anh vốn không giỏi việc thuốc thang, phụ nữ bị bệnh sẽ có thầy thuốc trong trấn chẩn trị, đâu khiến cô ta phải ngàn dặm xa xôi đến đưa thuốc? Với lại, thuốc gì mà hiệu quả nhanh chóng như vậy? Tôi đoán có hiệu quả nhanh không phải là do thuốc mà là yêu lực của cô ta đã thúc đẩy cho tinh thần bà cố cậu. Bởi vì thấy có hiệu quả nên từ đó thường xuyên sử dụng, uống lâu dài sẽ bị sẩy thai hoặc là không thể sinh con được. Như vậy mới có thể nuôi dưỡng một đứa bé trai, yêu thương hết mực như con ruột một cách hợp tình hợp lý. Còn có một việc nữa, cũng từ việc đó để tôi xác nhận suy đoán của mình, chính là trong những gì ông cậu ghi lại còn đề cập đến một chuyện khác."
Tư Đằng gằn giọng không bỏ sót một chữ: "Sói hoang mò đến trấn, ban đầu còn cho rằng là nhìn nhầm, cho đến đêm qua nhà họ Lưu bị mất cháu, nghe nói là cửa mở toang, dấu móng vuốt còn rõ ràng. Bạch Anh đề nghị căn dặn tôi tớ phải đóng chặt cửa, gia cố tường viện."
"Cậu không thấy lạ sao? Sớm không mất, muộn không mất, lúc Bạch Anh đến thăm thì lại mất cháu. Tôi không đi hỏi thăm kỹ, nhưng đứa cháu nhà họ Lưu bị mất xét theo tuổi tác hẳn là xấp xỉ với con của Bạch Anh, hoặc có chênh lệch nhau một hai tháng là tốt nhất, vậy sẽ càng hoàn mỹ. Khưu Sơn sắp đến, dĩ nhiên Bạch Anh phải nghĩ cách hoán đổi, làm sao cô ta nỡ để con ruột mình phải chịu chết chứ?"
Lòng Tần Phóng chấn động: "Ý của cô là ngay cả con của cô ta, Khưu Sơn cũng không muốn bỏ qua sao? Nhưng quan chủ Thương Hồng đã nói đây chỉ là việc ngoài ý muốn thôi mà."
"Quan chủ Thương Hồng nói không rõ, chỉ nói là trong quá trình trấn giết đã xảy ra rủi ro, mà khi ấy bản thân ông ta cũng còn nhỏ tuổi, không biết được ngọn nguồn của chuyện này. Dù không có sự việc ngoài ý muốn ấy, Khưu Sơn cũng sẽ không bỏ qua cho đứa bé kia đâu. Vì..." - Cô nói đến đây bỗng hạ giọng, đôi mắt sáng quắc lên một cách kỳ lạ, "Cậu còn nhớ muốn giết chết được một con yêu quái thì phải làm như thế nào không?"
Tần Phóng sửng sốt, sau đó khi nhớ được ra thì sắc mặt trắng bệch đi, bất giác lùi về sau hai bước.
-- Muốn giết chết được một con yêu quái thì phải xả hết máu của nó.
Tư Đằng có thể sống lại không phải vì gặp được duyên kiếp, cũng không phải vì dị bảo trời ban, mà là vì năm đó Khưu Sơn không thể hoàn toàn vắt cạn máu cô. Có lẽ ông ta nằm mơ cũng không nghĩ ra được Bạch Anh đã dùng một cách thức ngầm khác, lặng lẽ truyền lại huyết mạch của mình. Lúc đó khi không thể hỏa táng yêu cốt của Bạch Anh, quả thật ông ta cũng có nảy sinh lòng nghi ngờ, cũng muốn mang yêu cốt về Thanh Thành làm phép kỹ lưỡng hơn. Có điều vẫn thua Bạch Anh một bước, bởi dưới lòng đất Nang Khiêm cách đó ngàn dặm, vẫn còn một bộ hài cốt, lẳng lặng chờ sau này ... hồi sinh.
Tác giả :
Vĩ Ngư