Bán Yêu Tư Đằng
Quyển 1 - Chương 6
Lạc Nhung Nhĩ Giáp có ấn tượng rất sâu sắc về An Mạn, Tần Phóng vừa hỏi anh ta đã nhớ ra ngay. Anh ta khoa tay múa chân nói với anh về chuyện tối hôm đó An Mạn nhận được điện thoại mẹ bị bệnh nặng nên gấp rút đến trả phòng. Anh ta tính tiền phòng xong còn giúp cô dìu Tần Phóng say rượu vào xe.
Nói đến sau lại rất bất mãn, đàn ông người Tạng nói chuyện ruột để ngoài da, không vòng vo nhiều như người khác. Anh ta mặt đối mặt hỏi Tần Phóng không hề khách sáo: "Sao anh lại đưa một cô gái khác trở lại đây vậy hả?"
Tần Phóng cũng rất muốn hỏi mình vấn đề này, truy cứu nguyên nhân đơn giản chỉ hai điều.
Một là không biết tự trọng.
Hai là mình là người có giáo dục, ga lăng quá đúng chỗ. Nơi rừng hoang núi lạnh dù là yêu quái nhưng cũng không phải loại mặt xanh nanh vàng, chỉ mặc một chiếc sườn xám rách nát ngay cả chân cũng không đi giày, còn chết bảy tám mươi năm, gọi cấp cứu 110 cũng không biết. Nếu là anh ta, anh ta có thể bỏ đi luôn không?
Chính lòng trắc ẩn này đã khiến Tần Phóng hối hận đến bầm gan tím ruột. Anh cho rằng mình đã triệu hồi Từ Hi Thái Hậu hiện thế, từng lỗ chân lông trên toàn thân của yêu nữ dân quốc này đều có virus công chúa.
Ở dưới đáy vực, sau khi anh thu dọn giấy tờ hành lý trong xe xong, do dự nhiều lần mới cầm bộ đồ của An Mạn bảo cô thay. Tư Đằng chỉ cầm bằng hai ngón tay cau mày ngửi ngửi, rồi ném trở lại lồng ngực anh. Điều này còn chưa hết ngón tay cô vẫy vẫy giống như là làm bẩn đến cô vậy, còn lạnh lùng thốt ra một câu: "Quần áo rách nát."
Quần áo rách nát ư?
Tính tình Tần Phóng cũng coi là tốt, nhưng ở trước mặt Tư Đằng cũng không thể chịu nổi: Cô từ dưới đất chui lên, trên người không biết mang theo bao nhiêu virus, đưa cô quần áo mặc đã là không tệ rồi. Tuy An Mạn không phải loại tiêu xài xa xỉ vung tiền như rác, nhưng mỗi bộ quần áo đều là nhãn hiệu cao cấp. Quần áo rách nát ư? Làm sao có thể rách nát hơn miếng giẻ lau trên người của cô chứ?
Thật không biết tốn bao nhiêu sức lực anh mới đè nén được cơn giận xuống, chỉ vào vali hành lý nói với Tư Đằng: Chỉ có mấy thứ này thôi cô mặc hay không?
Tư Đằng nói: Vậy thì không mặc.
Cô thật sự chẳng sao cả, thể chất yêu quái khác với người thường dù nhiệt độ thấp nhưng cô chẳng hề mảy may có dấu hiệu sợ lạnh. Nhưng Tần Phóng thì không thể không sao cả được. Anh muốn dẫn cô ra ngoài, cô ăn mặc như vậy còn để chân đất đi chung với anh sao? Người khác nhìn thấy không chừng còn cho rằng anh đã làm gì cô cho xem.
Cho nên cơn giận đã nén xuống của Tần Phóng lại bùng lên. Đây là sao, kêu cô chọn quần áo An Mạn mặc giống như là van xin ông nội bà nội vậy. Mà Tư Đằng chẳng hề có một tí xíu cảm kích ân huệ của người khác, còn dùng tư thế ương ngạnh khinh khỉnh coi thường lật từng bộ đồ của An Mạn ra xem. Sau đó còn ném qua một bên như vứt đồ bỏ đi, chỉ có một cái duy nhất được nhìn lâu hơn một chút đó là... chiếc áo corset ren cổ chữ V thật sâu của An Mạn.
Tần Phóng vội chộp lấy.
Tay Tư Đằng vẫn còn duy trì tư thế cầm chiếc áo, nhìn Tần Phóng vô cùng thâm ý. Tần Phóng nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Đồ dùng cá nhân!"
Tư Đằng ồ một tiếng, tiếp tục lục lọi như không có gì xảy ra. Tần Phóng thở phào nhẹ nhỏm, đương suy nghĩ xem nhét cái này ở đâu cho phải thì cô lại bất chợt thốt lên một câu: "Diễm phúc không cạn nhỉ."
Tần Phóng đâu phải là thằng nhóc mới lớn, lúc gặp mặt riêng với mấy anh em cũng sẽ tán gẫu trêu đùa một vài chuyện gió trăng. Mà những lời nói này của cô lại khiến anh đỏ rần từ mặt đến cổ. Anh oán hận nghĩ: Mẹ bà, yêu quái quả nhiên là yêu quái.
Có điều dù căm tức nhưng anh cũng không thật sự trở mặt với cô. Một lần nữa từ đáy vực bôn ba leo lên đường núi tốn thời gian gần cả một ngày. Tuy Tần Phóng có thói quen tập thể hình và vận động, nhưng đến cùng cũng không phải dân chuyên nghiệp dã ngoại, leo giữa chừng đã mệt đến mức thở không nổi. Anh dò hỏi Tư Đằng có thể bay lên một lần nữa hay không -- Biết là cô bay không cao, chỉ cần đưa anh bay một đoạn ngắn là được rồi.
Tư Đằng không để ý đến anh. Phải một lúc lâu Tần Phóng mới kịp hiểu ra là cô không bay lên được nữa, xem ra cô giống như một cái bình ắc quy để lâu đã hết dùng được. Chút yêu lực giả dối còn sót lại lúc mới vừa thức tỉnh đã chống đỡ một lần cắm mặt xuống đất của cô rồi.
Tần Phóng chưa từ bỏ ý định, lại đuổi theo cô hỏi đến cùng là cô có năng lực gì. Là xuyên tường hay là ẩn thân, đào động hay là chui xuống đất. Toàn bộ không được đáp lại. Đến cuối cùng Tần Phóng bỗng ý thức được gì đó, hỏi cô:
"Không phải là cô đã chết một lần, bị thương quá nặng nên không còn khác gì người bình thường nữa hả?"
Lần này cuối cùng Tư Đằng trả lời anh:
"Cậu có ý kiến gì?"
Tần Phóng nhìn chằm chằm cô chừng hai giây, sau đó lắc đầu:
"Không có."
Anh rất vui, vui đến nghiến răng nghiến lợi. Bận rộn cả buổi hóa ra năng lực lại kém cỏi như vậy, nếu cô thật sự lợi hại tôi còn nể cô ba phần, thái độ tốt tôi còn vui lòng giúp đỡ. Hôm nay đã chẳng nể mặt mũi gì nhau như vậy thì chút nữa tôi có vứt bỏ cái gánh nặng như cô lại cũng khỏi phải bàn nhé.
Sau khi trở lại khách sạn, Tần Phóng thuê một phòng rồi mở tivi cho Tư Đằng xem. Đây là vì trên đường cô đã hỏi làm cách nào có thể hiểu rõ thế giới bảy mươi năm sau một cách nhanh nhất - Thứ nhất đọc sách, xem báo hiệu quả rất chậm. Thứ hai lúc đó cô đọc là chữ phồn thể. Nên chỉ có xem tivi là thích hợp nhất. Nó sinh động, muôn màu cuộc sống, cô cứ từ từ mà xem.
Anh lợi dụng thời gian này hỏi thăm tình hình hôm xảy ra chuyện. Do dự thật lâu cuối cùng không báo cảnh sát. Một là hai người anh thấy đêm đó giống như là dân du đãng, nơi này cách xa thành phố lỡ như là sào huyệt của kẻ xấu thì báo cảnh sát sẽ ngược lại bất lợi. Hai là nói nghiêm túc anh là người đã chết, bảo anh khai báo cũng chẳng biết phải che giấu thế nào.
Tần Phóng quyết định đi về nhà trước, ở đó quen biết cũng nhiều bạn bè cũng đông, vận dụng mối quan hệ gì đó tốt hơn là ở chỗ này tìm tòi mò mẫm một mình.
Anh trở về phòng tìm Tư Đằng, chương trình tivi đang chiếu một bộ phim thần tượng. Vai nam chính cao lớn đẹp trai, vẻ mặt say đắm nhìn ban gái đang quấn quít lấy mình, nói một câu yêu hận đan xen: "Em là tiểu yêu tinh hành hạ người khác..."
Tần Phóng sợ nổi da gà toàn thân, ngược lại Tư Đằng chẳng tỏ vẻ gì lạnh lùng xem một lúc rồi chuyển kênh, cô nói: "Cái này mà cũng xứng gọi là yêu tinh."
Cái này cũng xứng gọi là yêu tinh ư? Cho nên thì sao, cô là dạng yêu tinh gì hả? Ở trong lòng cô yêu tinh phải là dạng gì?
Tần Phóng hắng giọng một cái. Tư Đằng nhìn anh, cầm điều khiển chỉnh im lặng, hỏi anh: "Có chuyện gì?"
Tần Phóng không lập tức nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điều khiển từ xa trong giây lát. Anh chưa dạy cô dùng thế nào, sau khi mở tivi thì lo bận chuyện của mình, nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà thao tác cô đã thành thạo như vậy rồi.
Tư Đằng là một yêu quái không thích nói chuyện, trước sau chỉ lạnh lùng quan sát nhưng lại nhanh chóng thích ứng với xung quanh. Tuy cô thật sự không khác gì với người thường nhưng lại khiến anh cảm thấy một cảm giác áp bức và uy hiếp kỳ lạ.
"Tôi muốn đi tìm An Mạn vợ chưa cưới của tôi. Còn cô có dự định gì không?"
"Tôi có chuyện cần làm của riêng mình."
Vậy thì tốt, Tần Phóng thở phào nhẹ nhõm. Anh móc ví tiền ra, cầm một nghìn đồng đưa cho cô.
"Cô là yêu luôn có chỗ của mình, chúng ta cũng không cùng đường. Đây là tiền của tôi, đủ cho cô dùng trong mấy ngày. Tôi cho cô vài giọt máu, cô trả tôi một luồng yêu khí, hai bên coi như đã thanh toán xong."
Vì câu nói "bắt đầu từ bây giờ cậu nghe tôi sai khiến" của cô nên Tần Phóng cố ý nhấn mạnh mấy chữ "thanh toán xong".
Tư Đằng ừ.
"Ừ" ý là cô đồng ý à? Tần Phóng hơi không dám tin, nhưng anh không muốn xác nhận lại với cô để tránh phức tạp. Với anh, không có gì tốt hơn kết quả này cả. Tâm trạng anh cũng theo đó tốt lên: "Vậy... rất vui khi được biết cô, chúc cô sau này dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý."
Tư Đằng không để ý đến anh, bấm mở tiếng tivi, sự chú ý nhanh chóng chuyển về chương trình. Lần này trên tivi là chương trình bán hàng, nam dẫn chương trình trên tivi hăng hái kêu gọi: "888, kim cương thật của Nam Phi, chỉ cần 888, bạn hãy nhanh chóng cầm lấy điện thoại gọi đặt hàng đi nào..."
***
Tạm thời không tìm được tuyến xe rời khỏi Nang Khiêm, Tần Phóng bao một chiếc xe Kim Bôi (1) đi Ngọc Thụ. Sau khi Ngọc Thụ bị động đất, khắp nơi được đầu tư không ít, ngay cả sân bay cũng được xây dựng khang trang. Kế hoạch của Tần phóng là từ Ngọc Thụ đến Tây Trữ trước. Tây Trữ coi như là một thành phố giao thương lớn tại tây bộ , đến được Tây Trữ thì đi đâu cũng dễ hơn.
(1) Hình ảnh tham khảo của xe Kim Bôi:
Trước khi đi anh gọi hai cú điện thoại.
Một là cho công ty. Đơn Chí Cương - người bạn thân kiêm người hợp tác nghe điện thoại. Lẽ ra Tần Phóng đã nghỉ lố ngày phép, nhưng thứ nhất anh được xem như là một nửa ông chủ ở đây. Thứ hai là anh dẫn An Mạn đi cùng, có thể lý giải việc trọng đại. Đơn Chí Cương cũng không hoài nghi, chỉ nói đùa là sao An Mạn không đăng blog nữa. Mấy ngày nay bọn họ còn kháo nhau có khi nào cô ta bị cao nguyên Tây Tạng tinh lọc quá thuần khiết nên sốt lên quy y cửa phật rồi hay không.
Hai là anh gọi cho cha mẹ An Mạn. Cha mẹ An Mạn ở quê xa, nghe nói là công việc bận bịu, Tần Phóng vẫn chưa từng gặp mặt, bình thường chỉ liên lạc qua điện thoại. Vốn hai người nói với nhau đính hôn xong sẽ đi thăm họ, không ngờ rằng...
Mẹ An Mạn nghe điện thoại, sau khi khách sáo vài câu Tần Phóng đã xác định là họ hoàn toàn không biết tin tức gì của An Mạn hết. Mẹ An Mạn còn vô cùng nhiệt tình hỏi khi nào bọn họ về, trước khi đến nhất định phải gọi điện thoại để cho bọn họ chuẩn bị trước.
Nói ra cũng may là không phải chết nửa năm hay một năm, thời gian quá ngắn nên không ai báo mất tích cũng chưa bị xác nhận tử vong.
Lúc rời khỏi Nang Khiêm là đã là hai giờ chiều.
Chủ xe Kim Bôi là một người đàn ông Tạng chừng ba mươi tuổi tên là Vượng Đôi, anh ta dẫn theo cô vợ Kim Châu nói là muốn đi Ngọc Thụ thăm người thân. Kim Châu không biết nói tiếng Hán tình tình hơi e thẹn, ngồi cúi đầu trên ghế lái phụ, trên lỗ tai đeo một đôi bông tai nặng trịch.
Lúc xe chạy khỏi nội thành, Tần Phóng nghĩ đến Tư Đằng. Anh không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía khách sạn. Chết đi mà sống lại, thật ra anh rất lo bản thân mình có gì khác với người thường không. Anh đã hỏi Tư Đằng, cô ta lạnh lùng trả lời một câu: "Làm sao tôi biết, tôi có làm người bao giờ đâu."
Cũng đúng, ban đầu cô đã nói rất rõ ràng, yêu quái chết đi mà sống lại và người còn sống dựa vào yêu khí có lẽ hai người họ là duy nhất trên cõi đời này, trước đây không hề có.
Có điều hai ngày nay vẫn tốt, ăn ngủ không có gì khó chịu. Thị giác, thính giác, vị giác, khứu giác và xúc giác đều đầy đủ. Phơi nắng cũng không khác thường, không giống với Vampire trên phim vừa gặp phải ánh nắng là đã chạy quáng quàng giống như là ống khói di động...
Vừa nghĩ như vậy, anh lại cảm thấy Tư Đằng không đáng ghét lắm. Bình tĩnh xem xét nếu như không có cô bây giờ anh còn nằm dưới đáy vực hứng gió lạnh rồi.
Xe chạy lên đường núi, con đường dần dần tròng trành, cơn buồn ngủ của Tần Phóng ập đến, anh mơ màng nhắm hai mắt lại lim dim. Không biết qua bao lâu, xe đột nhiên rẽ ngoặt thật nhanh, anh giật mình tỉnh lại. Trong xe mở nhạc rất lớn, lại là bản "Mặt trăng trên cao" (2) của nhóm Phượng Hoàng Truyền Kỳ. Nhìn ra cửa sổ lại là đường núi quanh co. Vượng Đôi lái rất nhanh, Tần Phóng hơi lo lắng, anh đưa tay vỗ lên vai anh ta để anh ta lái chậm lại.
(2) Ca khúc nổi tiếng năm 2006 do Hà Mộc Dương sáng tác ( ... en-Ky/ZW6IOIA6.html )
Tay vừa kề đến bả vai Vượng Đôi, Tần Phóng đột nhiên cứng người lại.
Cái tay kia trắng bệch khô héo, gầy trơ xương, đầu ngón tay hơi quặp, móng tay cứng rắn biến thành màu đen giống như là móng vuốt của loài chim. Vượng Đôi hoàn toàn không cảm giác được Tần Phóng đang vỗ vai mình, anh ta lắc lư kịch liệt theo điệu nhạc, thỉnh thoảng còn nhìn Kim Châu hát lên một câu: Phía đông thả ngựa, phía tây chăn dê, hăng say hát tình ca đến hừng đông...
Kim Châu nghe không hiểu, chỉ đoán qua vẻ mặt của Vượng Đôi nên cúi đầu mím môi mỉm cười.
Tần Phóng run rẩy rút tay về, từ từ quay sang cửa kiếng nhìn gương mặt mình.
Một đầu lâu bọc da khô quắt, đó là mặt người chết.
***
Quầy tiếp tân của khách sạn kiêm luôn quầy bán tạp hóa, nào là khăn lông, bàn chải, nước súc miệng, mì ăn liền vân vân... Nói đến mì ăn liền, số lượng Lạc Nhung Nhĩ Giáp bán được cũng không biết là bao nhiêu thùng rồi nhưng lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống thế này.
Anh nhìn gói mì Khang Sư Phụ đã được bóc bao bì trước mắt, lại nhìn Tư Đằng đối diện, vô cùng kiên nhẫn giải thích với cô: "Tất cả mì ăn liền đều là vậy. Mì ăn liền bán tại cửa hàng người Hán các người trong thành phố cũng là như vậy. Ôi, tôi buôn bán rất thành thật mà."
"Trong quảng cáo không phải như thế."
Lạc Nhung Nhĩ Giáp tức giận, đàn ông người Tạng rất cầu toàn, ghét nhất là người ta hoài nghi mình giở trò. Anh ta vỗ bàn ầm ầm: "Quảng cáo! Quảng cáo đều là do người Hán các người quay! Trong quảng cáo có một miếng thịt to, lẽ nào nó có thật sao? Trong quảng cáo còn nói dùng cái gì đó có thể trẻ lại mười tuổi, vợ tôi cũng dùng hết một lọ, còn không phải bao nhiêu tuổi vẫn là bấy nhiêu tuổi hay sao."
Nói đến sau lại rất bất mãn, đàn ông người Tạng nói chuyện ruột để ngoài da, không vòng vo nhiều như người khác. Anh ta mặt đối mặt hỏi Tần Phóng không hề khách sáo: "Sao anh lại đưa một cô gái khác trở lại đây vậy hả?"
Tần Phóng cũng rất muốn hỏi mình vấn đề này, truy cứu nguyên nhân đơn giản chỉ hai điều.
Một là không biết tự trọng.
Hai là mình là người có giáo dục, ga lăng quá đúng chỗ. Nơi rừng hoang núi lạnh dù là yêu quái nhưng cũng không phải loại mặt xanh nanh vàng, chỉ mặc một chiếc sườn xám rách nát ngay cả chân cũng không đi giày, còn chết bảy tám mươi năm, gọi cấp cứu 110 cũng không biết. Nếu là anh ta, anh ta có thể bỏ đi luôn không?
Chính lòng trắc ẩn này đã khiến Tần Phóng hối hận đến bầm gan tím ruột. Anh cho rằng mình đã triệu hồi Từ Hi Thái Hậu hiện thế, từng lỗ chân lông trên toàn thân của yêu nữ dân quốc này đều có virus công chúa.
Ở dưới đáy vực, sau khi anh thu dọn giấy tờ hành lý trong xe xong, do dự nhiều lần mới cầm bộ đồ của An Mạn bảo cô thay. Tư Đằng chỉ cầm bằng hai ngón tay cau mày ngửi ngửi, rồi ném trở lại lồng ngực anh. Điều này còn chưa hết ngón tay cô vẫy vẫy giống như là làm bẩn đến cô vậy, còn lạnh lùng thốt ra một câu: "Quần áo rách nát."
Quần áo rách nát ư?
Tính tình Tần Phóng cũng coi là tốt, nhưng ở trước mặt Tư Đằng cũng không thể chịu nổi: Cô từ dưới đất chui lên, trên người không biết mang theo bao nhiêu virus, đưa cô quần áo mặc đã là không tệ rồi. Tuy An Mạn không phải loại tiêu xài xa xỉ vung tiền như rác, nhưng mỗi bộ quần áo đều là nhãn hiệu cao cấp. Quần áo rách nát ư? Làm sao có thể rách nát hơn miếng giẻ lau trên người của cô chứ?
Thật không biết tốn bao nhiêu sức lực anh mới đè nén được cơn giận xuống, chỉ vào vali hành lý nói với Tư Đằng: Chỉ có mấy thứ này thôi cô mặc hay không?
Tư Đằng nói: Vậy thì không mặc.
Cô thật sự chẳng sao cả, thể chất yêu quái khác với người thường dù nhiệt độ thấp nhưng cô chẳng hề mảy may có dấu hiệu sợ lạnh. Nhưng Tần Phóng thì không thể không sao cả được. Anh muốn dẫn cô ra ngoài, cô ăn mặc như vậy còn để chân đất đi chung với anh sao? Người khác nhìn thấy không chừng còn cho rằng anh đã làm gì cô cho xem.
Cho nên cơn giận đã nén xuống của Tần Phóng lại bùng lên. Đây là sao, kêu cô chọn quần áo An Mạn mặc giống như là van xin ông nội bà nội vậy. Mà Tư Đằng chẳng hề có một tí xíu cảm kích ân huệ của người khác, còn dùng tư thế ương ngạnh khinh khỉnh coi thường lật từng bộ đồ của An Mạn ra xem. Sau đó còn ném qua một bên như vứt đồ bỏ đi, chỉ có một cái duy nhất được nhìn lâu hơn một chút đó là... chiếc áo corset ren cổ chữ V thật sâu của An Mạn.
Tần Phóng vội chộp lấy.
Tay Tư Đằng vẫn còn duy trì tư thế cầm chiếc áo, nhìn Tần Phóng vô cùng thâm ý. Tần Phóng nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Đồ dùng cá nhân!"
Tư Đằng ồ một tiếng, tiếp tục lục lọi như không có gì xảy ra. Tần Phóng thở phào nhẹ nhỏm, đương suy nghĩ xem nhét cái này ở đâu cho phải thì cô lại bất chợt thốt lên một câu: "Diễm phúc không cạn nhỉ."
Tần Phóng đâu phải là thằng nhóc mới lớn, lúc gặp mặt riêng với mấy anh em cũng sẽ tán gẫu trêu đùa một vài chuyện gió trăng. Mà những lời nói này của cô lại khiến anh đỏ rần từ mặt đến cổ. Anh oán hận nghĩ: Mẹ bà, yêu quái quả nhiên là yêu quái.
Có điều dù căm tức nhưng anh cũng không thật sự trở mặt với cô. Một lần nữa từ đáy vực bôn ba leo lên đường núi tốn thời gian gần cả một ngày. Tuy Tần Phóng có thói quen tập thể hình và vận động, nhưng đến cùng cũng không phải dân chuyên nghiệp dã ngoại, leo giữa chừng đã mệt đến mức thở không nổi. Anh dò hỏi Tư Đằng có thể bay lên một lần nữa hay không -- Biết là cô bay không cao, chỉ cần đưa anh bay một đoạn ngắn là được rồi.
Tư Đằng không để ý đến anh. Phải một lúc lâu Tần Phóng mới kịp hiểu ra là cô không bay lên được nữa, xem ra cô giống như một cái bình ắc quy để lâu đã hết dùng được. Chút yêu lực giả dối còn sót lại lúc mới vừa thức tỉnh đã chống đỡ một lần cắm mặt xuống đất của cô rồi.
Tần Phóng chưa từ bỏ ý định, lại đuổi theo cô hỏi đến cùng là cô có năng lực gì. Là xuyên tường hay là ẩn thân, đào động hay là chui xuống đất. Toàn bộ không được đáp lại. Đến cuối cùng Tần Phóng bỗng ý thức được gì đó, hỏi cô:
"Không phải là cô đã chết một lần, bị thương quá nặng nên không còn khác gì người bình thường nữa hả?"
Lần này cuối cùng Tư Đằng trả lời anh:
"Cậu có ý kiến gì?"
Tần Phóng nhìn chằm chằm cô chừng hai giây, sau đó lắc đầu:
"Không có."
Anh rất vui, vui đến nghiến răng nghiến lợi. Bận rộn cả buổi hóa ra năng lực lại kém cỏi như vậy, nếu cô thật sự lợi hại tôi còn nể cô ba phần, thái độ tốt tôi còn vui lòng giúp đỡ. Hôm nay đã chẳng nể mặt mũi gì nhau như vậy thì chút nữa tôi có vứt bỏ cái gánh nặng như cô lại cũng khỏi phải bàn nhé.
Sau khi trở lại khách sạn, Tần Phóng thuê một phòng rồi mở tivi cho Tư Đằng xem. Đây là vì trên đường cô đã hỏi làm cách nào có thể hiểu rõ thế giới bảy mươi năm sau một cách nhanh nhất - Thứ nhất đọc sách, xem báo hiệu quả rất chậm. Thứ hai lúc đó cô đọc là chữ phồn thể. Nên chỉ có xem tivi là thích hợp nhất. Nó sinh động, muôn màu cuộc sống, cô cứ từ từ mà xem.
Anh lợi dụng thời gian này hỏi thăm tình hình hôm xảy ra chuyện. Do dự thật lâu cuối cùng không báo cảnh sát. Một là hai người anh thấy đêm đó giống như là dân du đãng, nơi này cách xa thành phố lỡ như là sào huyệt của kẻ xấu thì báo cảnh sát sẽ ngược lại bất lợi. Hai là nói nghiêm túc anh là người đã chết, bảo anh khai báo cũng chẳng biết phải che giấu thế nào.
Tần Phóng quyết định đi về nhà trước, ở đó quen biết cũng nhiều bạn bè cũng đông, vận dụng mối quan hệ gì đó tốt hơn là ở chỗ này tìm tòi mò mẫm một mình.
Anh trở về phòng tìm Tư Đằng, chương trình tivi đang chiếu một bộ phim thần tượng. Vai nam chính cao lớn đẹp trai, vẻ mặt say đắm nhìn ban gái đang quấn quít lấy mình, nói một câu yêu hận đan xen: "Em là tiểu yêu tinh hành hạ người khác..."
Tần Phóng sợ nổi da gà toàn thân, ngược lại Tư Đằng chẳng tỏ vẻ gì lạnh lùng xem một lúc rồi chuyển kênh, cô nói: "Cái này mà cũng xứng gọi là yêu tinh."
Cái này cũng xứng gọi là yêu tinh ư? Cho nên thì sao, cô là dạng yêu tinh gì hả? Ở trong lòng cô yêu tinh phải là dạng gì?
Tần Phóng hắng giọng một cái. Tư Đằng nhìn anh, cầm điều khiển chỉnh im lặng, hỏi anh: "Có chuyện gì?"
Tần Phóng không lập tức nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điều khiển từ xa trong giây lát. Anh chưa dạy cô dùng thế nào, sau khi mở tivi thì lo bận chuyện của mình, nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà thao tác cô đã thành thạo như vậy rồi.
Tư Đằng là một yêu quái không thích nói chuyện, trước sau chỉ lạnh lùng quan sát nhưng lại nhanh chóng thích ứng với xung quanh. Tuy cô thật sự không khác gì với người thường nhưng lại khiến anh cảm thấy một cảm giác áp bức và uy hiếp kỳ lạ.
"Tôi muốn đi tìm An Mạn vợ chưa cưới của tôi. Còn cô có dự định gì không?"
"Tôi có chuyện cần làm của riêng mình."
Vậy thì tốt, Tần Phóng thở phào nhẹ nhõm. Anh móc ví tiền ra, cầm một nghìn đồng đưa cho cô.
"Cô là yêu luôn có chỗ của mình, chúng ta cũng không cùng đường. Đây là tiền của tôi, đủ cho cô dùng trong mấy ngày. Tôi cho cô vài giọt máu, cô trả tôi một luồng yêu khí, hai bên coi như đã thanh toán xong."
Vì câu nói "bắt đầu từ bây giờ cậu nghe tôi sai khiến" của cô nên Tần Phóng cố ý nhấn mạnh mấy chữ "thanh toán xong".
Tư Đằng ừ.
"Ừ" ý là cô đồng ý à? Tần Phóng hơi không dám tin, nhưng anh không muốn xác nhận lại với cô để tránh phức tạp. Với anh, không có gì tốt hơn kết quả này cả. Tâm trạng anh cũng theo đó tốt lên: "Vậy... rất vui khi được biết cô, chúc cô sau này dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý."
Tư Đằng không để ý đến anh, bấm mở tiếng tivi, sự chú ý nhanh chóng chuyển về chương trình. Lần này trên tivi là chương trình bán hàng, nam dẫn chương trình trên tivi hăng hái kêu gọi: "888, kim cương thật của Nam Phi, chỉ cần 888, bạn hãy nhanh chóng cầm lấy điện thoại gọi đặt hàng đi nào..."
***
Tạm thời không tìm được tuyến xe rời khỏi Nang Khiêm, Tần Phóng bao một chiếc xe Kim Bôi (1) đi Ngọc Thụ. Sau khi Ngọc Thụ bị động đất, khắp nơi được đầu tư không ít, ngay cả sân bay cũng được xây dựng khang trang. Kế hoạch của Tần phóng là từ Ngọc Thụ đến Tây Trữ trước. Tây Trữ coi như là một thành phố giao thương lớn tại tây bộ , đến được Tây Trữ thì đi đâu cũng dễ hơn.
(1) Hình ảnh tham khảo của xe Kim Bôi:
Trước khi đi anh gọi hai cú điện thoại.
Một là cho công ty. Đơn Chí Cương - người bạn thân kiêm người hợp tác nghe điện thoại. Lẽ ra Tần Phóng đã nghỉ lố ngày phép, nhưng thứ nhất anh được xem như là một nửa ông chủ ở đây. Thứ hai là anh dẫn An Mạn đi cùng, có thể lý giải việc trọng đại. Đơn Chí Cương cũng không hoài nghi, chỉ nói đùa là sao An Mạn không đăng blog nữa. Mấy ngày nay bọn họ còn kháo nhau có khi nào cô ta bị cao nguyên Tây Tạng tinh lọc quá thuần khiết nên sốt lên quy y cửa phật rồi hay không.
Hai là anh gọi cho cha mẹ An Mạn. Cha mẹ An Mạn ở quê xa, nghe nói là công việc bận bịu, Tần Phóng vẫn chưa từng gặp mặt, bình thường chỉ liên lạc qua điện thoại. Vốn hai người nói với nhau đính hôn xong sẽ đi thăm họ, không ngờ rằng...
Mẹ An Mạn nghe điện thoại, sau khi khách sáo vài câu Tần Phóng đã xác định là họ hoàn toàn không biết tin tức gì của An Mạn hết. Mẹ An Mạn còn vô cùng nhiệt tình hỏi khi nào bọn họ về, trước khi đến nhất định phải gọi điện thoại để cho bọn họ chuẩn bị trước.
Nói ra cũng may là không phải chết nửa năm hay một năm, thời gian quá ngắn nên không ai báo mất tích cũng chưa bị xác nhận tử vong.
Lúc rời khỏi Nang Khiêm là đã là hai giờ chiều.
Chủ xe Kim Bôi là một người đàn ông Tạng chừng ba mươi tuổi tên là Vượng Đôi, anh ta dẫn theo cô vợ Kim Châu nói là muốn đi Ngọc Thụ thăm người thân. Kim Châu không biết nói tiếng Hán tình tình hơi e thẹn, ngồi cúi đầu trên ghế lái phụ, trên lỗ tai đeo một đôi bông tai nặng trịch.
Lúc xe chạy khỏi nội thành, Tần Phóng nghĩ đến Tư Đằng. Anh không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía khách sạn. Chết đi mà sống lại, thật ra anh rất lo bản thân mình có gì khác với người thường không. Anh đã hỏi Tư Đằng, cô ta lạnh lùng trả lời một câu: "Làm sao tôi biết, tôi có làm người bao giờ đâu."
Cũng đúng, ban đầu cô đã nói rất rõ ràng, yêu quái chết đi mà sống lại và người còn sống dựa vào yêu khí có lẽ hai người họ là duy nhất trên cõi đời này, trước đây không hề có.
Có điều hai ngày nay vẫn tốt, ăn ngủ không có gì khó chịu. Thị giác, thính giác, vị giác, khứu giác và xúc giác đều đầy đủ. Phơi nắng cũng không khác thường, không giống với Vampire trên phim vừa gặp phải ánh nắng là đã chạy quáng quàng giống như là ống khói di động...
Vừa nghĩ như vậy, anh lại cảm thấy Tư Đằng không đáng ghét lắm. Bình tĩnh xem xét nếu như không có cô bây giờ anh còn nằm dưới đáy vực hứng gió lạnh rồi.
Xe chạy lên đường núi, con đường dần dần tròng trành, cơn buồn ngủ của Tần Phóng ập đến, anh mơ màng nhắm hai mắt lại lim dim. Không biết qua bao lâu, xe đột nhiên rẽ ngoặt thật nhanh, anh giật mình tỉnh lại. Trong xe mở nhạc rất lớn, lại là bản "Mặt trăng trên cao" (2) của nhóm Phượng Hoàng Truyền Kỳ. Nhìn ra cửa sổ lại là đường núi quanh co. Vượng Đôi lái rất nhanh, Tần Phóng hơi lo lắng, anh đưa tay vỗ lên vai anh ta để anh ta lái chậm lại.
(2) Ca khúc nổi tiếng năm 2006 do Hà Mộc Dương sáng tác ( ... en-Ky/ZW6IOIA6.html )
Tay vừa kề đến bả vai Vượng Đôi, Tần Phóng đột nhiên cứng người lại.
Cái tay kia trắng bệch khô héo, gầy trơ xương, đầu ngón tay hơi quặp, móng tay cứng rắn biến thành màu đen giống như là móng vuốt của loài chim. Vượng Đôi hoàn toàn không cảm giác được Tần Phóng đang vỗ vai mình, anh ta lắc lư kịch liệt theo điệu nhạc, thỉnh thoảng còn nhìn Kim Châu hát lên một câu: Phía đông thả ngựa, phía tây chăn dê, hăng say hát tình ca đến hừng đông...
Kim Châu nghe không hiểu, chỉ đoán qua vẻ mặt của Vượng Đôi nên cúi đầu mím môi mỉm cười.
Tần Phóng run rẩy rút tay về, từ từ quay sang cửa kiếng nhìn gương mặt mình.
Một đầu lâu bọc da khô quắt, đó là mặt người chết.
***
Quầy tiếp tân của khách sạn kiêm luôn quầy bán tạp hóa, nào là khăn lông, bàn chải, nước súc miệng, mì ăn liền vân vân... Nói đến mì ăn liền, số lượng Lạc Nhung Nhĩ Giáp bán được cũng không biết là bao nhiêu thùng rồi nhưng lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống thế này.
Anh nhìn gói mì Khang Sư Phụ đã được bóc bao bì trước mắt, lại nhìn Tư Đằng đối diện, vô cùng kiên nhẫn giải thích với cô: "Tất cả mì ăn liền đều là vậy. Mì ăn liền bán tại cửa hàng người Hán các người trong thành phố cũng là như vậy. Ôi, tôi buôn bán rất thành thật mà."
"Trong quảng cáo không phải như thế."
Lạc Nhung Nhĩ Giáp tức giận, đàn ông người Tạng rất cầu toàn, ghét nhất là người ta hoài nghi mình giở trò. Anh ta vỗ bàn ầm ầm: "Quảng cáo! Quảng cáo đều là do người Hán các người quay! Trong quảng cáo có một miếng thịt to, lẽ nào nó có thật sao? Trong quảng cáo còn nói dùng cái gì đó có thể trẻ lại mười tuổi, vợ tôi cũng dùng hết một lọ, còn không phải bao nhiêu tuổi vẫn là bấy nhiêu tuổi hay sao."
Tác giả :
Vĩ Ngư