Bán Yên Vân
Chương 8
Edit: Nagi Maria
Đêm đó, Hàn Luân quay lại bệnh viện, Huyền sớm đã khôi phục bình tĩnh vốn có thường ngày.
Giống như chưa hề có chuyện gì phát sinh, Hàn Luân mỉm cười đi vào phòng, ngồi xuống cái ghế trước mặt Huyền, ôn nhu nhìn Huyền sớm đã thanh tỉnh, trên trán vương vài sợi tóc đen mềm.
“Thấy khá hơn chút nào không?”
Huyền khẽ gật đầu, cúi đầu hỏi: “Lan thế nào rồi?”
“Ta sẽ không giết hắn, ngươi không cần quá lo lắng” Hàn Luân chăm chú nhìn dáng vẻ suy yếu của Huyền “Ta biết ngươi không muốn ta vì ngươi mà phải động thủ”
“Vậy là tốt rồi” Huyền an tâm nhắm lại hai mắt “Đáp ứng ta, đừng truy cứu trách nhiệm nào của Lan hết”
“Ta đồng ý” Hàn Luân nhẹ nhàng nói bên tai Huyền lời hứa hẹn “Ngược lại, ngươi phải mau chóng hồi phục”
Huyền nhẹ nhàng gật đầu, Hàn Luân lại vuốt ve mái tóc đen của Huyền “Hiện tại ngươi phải nghĩ ngơi thật tốt, ta vẫn sẽ luôn ở đây cùng ngươi”
Huyền lộ ra một nụ cười nhạt như có như không, không khí xung quanh trở nên yên tĩnh, giúp Huyền chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Hàn Luân chăm chú nhìn dung nhan của Huyền khi ngủ, thẳng đến khi ánh bình minh hé lộ…
Trong mộng, một đôi mắt tuyệt mỹ đang chăm chú nhìn hắn… rất u buồn, rất phiền muộn, tựa như quanh hắn chỉ có thống khổ cùng bi thương…
(đây là mộng của Sính ca nha mọi người ^^, không phải của Huyền đâu)
Hai mắt người đó cứ như biển hồ sâu thẳm, không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn hắn… Sau một hồi lâu, hai hàng lệ trong suốt chảy dài trên gương mặt người nọ, đôi mắt tuyệt đẹp chậm rãi đóng lại, rồi dần biến mất trong bóng tối vô hạn…
… Đó chính là dung nhan hắn nhớ thương suốt bao lâu nay… vô luận là ở đâu, hắn đều mơ thấy người nọ.
Chỉ là, mỗi lần như vậy hắn không thể giữ được người nọ, cứ trơ mắt nhìn y rời đi, rời xa hắn.
Có lẽ, những sai lầm trước kia của hắn đã tạo ra khoảng cách lớn trong tim của hai người, mặc cho cả hai bên thấy rõ tấm chân tình của đối phương chăng nữa. Hắn cũng chỉ có thể để mặc cho thời gian trôi qua, mỗi ngày nhung nhớ, mỗi ngày nỗi nhớ của hắn lại chồng chất vào nhau…
Hắn muốn gặp y, nhưng với hắn chỉ cần đứng ở phía xa xa liếc nhìn y một cái hắn cũng thấy thực hạnh phúc rồi.
Chỉ là, hắn đã mất đi tư cách để ở bên cạnh y, mà dù cho hắn có muốn ở cạnh y cũng không thể được…
Sau một đời bị thương tổn, hi vọng được cùng người mình yêu chung một chỗ của hắn nay đã phai nhạt, tan biến vào hư không… Hết thảy đều là do hắn tự mình gieo gió gặt bão… dù biết cả đời này y hận hắn, nhưng hắn vẫn lấy điều kiện đêm đó để đổi lấy sinh mệnh của đứa bé gái kia dù biết sau này y sẽ không muốn gặp lại hắn, nhưng hắn vẫn cố ý xâm nhập vào cuộc sống của y, lại một lần dấy lên vết thương trong lòng y. Dù hắn biết y sẽ không cho y thú Sương Hồng làm thê, nhưng hắn lại dùng biện pháp ti tiện để ép y đồng ý gả đứa bé y đã nuôi từ nhỏ đến lớn cho hắn…
Tuy rằng hắn làm đủ mọi cách để có một lý do chính đáng để ở bên cạnh y, nhưng hắn không ngờ người hắn yêu lại quay lưng lại, cắt đứt tuyệt tình với hắn… hắn đã nghĩ sau đêm thành hôn đó, hắn sẽ có thể cùng y cả đời bên nhau, không ngờ hành động đó của hắn đã mang y rời khỏi nhân thế này…
Hắn đem sự ngu xuẩn của bản thân vĩnh viễn ghi vào trong lòng, hắn không cho phép bản thân nghiệp chướng nặng nề lại cứ thế mà rời đi khỏi nhân thế. Thẳng đến 30 năm thống khổ sau đóhắn cuối cùng cũng có thể dùng cái chết để giải thoát oán hận của bản thân mình, một đời của hắn đã thầm mong ước… nếu như có thể quay trở lại quá khứ, hắn nhất định sẽ trân trọng mọi thứ, thuỷ chung không bao giờ phụ lòng y.
… Mà hiện giờ, nguyện vọng của hắn đã được thực hiện.
Hắn cùng y lại một lần nữa làm người cùng một thế giới, cho hắn nhìn thấy và kiếm được y. Nhưng mà Huyền khi có được trí nhớ của tiền kiếp thì lại không còn muốn gặp hắn nữa, Huyền không muốn lại một lần nữa đi vào vết xe đổ của tiền kiếp. Vì vậy, y lại một lần nữa rời bỏ hắn, đem kí ức để hết lại phía sau, quay đầu đi tìm hạnh phúc mới.
Hắn không có tư cách oán hận y, thậm chí cũng không có tư cách để ngăn cản y rời bỏ hắn…
Cho dù hắn và y lại một lần nữa thân mật trên giường, nhưng đối với Huyền mà nói, cái đó chỉ là lấy thân đền ơn cứu mạng. Tình cảm này cũng chỉ là tự hắn nhất kiến chung tình cùng tự nguyện, từ đầu đến cuối trong lòng y cũng đã không còn hắn rồi.
…Biết rõ như vật, nhưng hắn lại không oán cũng không hận.
Sau một tháng suy sụp, hắn vẫn quyết định đến Seattle tìm y, dù cho y không lưu tình cự tuyệt hắn, hay không mặc đến sinh mệnh của hắn, hắn cũng không để ý.
Bởi vì, vô luận trải qua bao nhiêu năm, không sợ luân hồi bao nhiêu lần, y vẫn vĩnh viễn không lung lay trong lòng hắn, là người duy nhất mà hắn yêu.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh” Vi Cảnh Sính chậm rãi mở to hai mắt, một giọng nữ nhẹ nhàng thở phào dùng Anh ngữ cảm thán bên tai hắn “Nếu ngươi đã tỉnh, chỉ sợ phải vào giải phẫu thêm lần nữa”
Vi Cảnh Sính nhìn mỹ y tá trước mặt, chậm rãi nhớ lại nguyên nhân hắn nằm ở đây, hắn chần chờ một lát rồi hỏi: “Ta hôn mê bao lâu rồi?”
“Ước chừng đã hai ngày rồi” Vị y tá xinh đẹp nghĩ nghĩ rồi nói tiếp “Ngươi mất máu quá nhiều, cho nên mới bị hôn mê lâu như thế”
“Đã hai ngày rồi sao?” Vi Cảnh Sính lo lắng nói “Hiện ta hẳn đã có thể xuống giường đi lại rồi nhỉ!”
“A… ngươi muốn làm gì?” Mắt thấy Vi Cảnh Sính đang cố gắng từ giường bệnh đứng lên, y tá chấn động, vội vàng cẩn thận đem hắn ấn về giường “Ngươi không muốn sống nữa à?”
“So với chuyện này, ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm” Nói xong, Vi Cảnh Sính chuẩn bị trèo xuống giường.
“Ngươi bình tĩnh lại cho ta!” Mỹ y tá rốt cuộc không thể nhịn được “Ta chưa từng thấy ai không quý trọng sinh mạng giống như ngươi, có bao nhiêu người bị bệnh nan y muốn sống cho tật tốt, còn ngươi bọn ta đã cố gắng cứu sống ngươi nhưng ngươi lại không thèm để ý đến mạng sống mình, thật là lãng phí công sức mà”
“Thực xin lỗi” Vi Cảnh Sính biết mình nói sai, mở miệng tràn ngập thành ý giải thích với nữ y tá, nhưng trên mặt thần sắc kiên định vẫn không chút thay đổi.
“Nhưng ta thực sự có việc còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, ngươi có thể giúp ta xuống giường không?”
“Ngươi… rốt cuộc có chuyện gì không thể làm?” Tựa hồ như bị quyết tâm của Vi Cảnh Sính đả động, nữ y tá xinh đẹp giọng ôn hoà xuống một chút “Nếu có thể giúp được, thì cứ nói ta sẽ giúp ngươi. Thương thế của ngươi phải hảo hảo tĩnh dưỡng, giờ mà đi lại liền thì sẽ ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục của ngươi đấy”
Yên lặng trong chốc lát, Vi Cảnh Sính nhẹ nhàng gật đầu “Vậy phiền ngươi đến hỏi giùm ta bệnh nhân ở phòng số ba có bị gì hay không? Cảm ơn cô”
“Phòng bệnh số 3?” Y tá mỹ nữ ngẩn ra “Là người bị thương do trúng đạn đúng không?”
“Đúng” Vi Cảnh Sính trong mắt ánh lên tia hi vọng “Nếu hắn còn ở đó, cô giúp ta hỏi bác sĩ ở đó về thương thế của hắn hiện giờ ra sao”
“Được rồi” Y tá mỹ nữ gật gật đầu “Nhưng điều kiện là ngươi phải ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương, không được chạy loạn”
“Được rồi”
Nghe Vi Cảnh Sính nói xong, y tá hài lòng đi ra ngoài.
15 phút sau, nàng trở lại phòng bệnh báo cho hắn biết, bệnh nhân ở phòng bệnh số ba đã hoàn toàn qua khỏi nguy kịch rồi, nên y đã được đưa đến phòng bệnh hạng nhất ở tầng ba tĩnh dưỡng, có một nam nhân luôn bên cạnh y để chăm sóc y.
“Thì ra là thế” Vi Cảnh Sính an tâm nhắm lại đôi mắt “Cảm ơn ngươi, ta an tâm rồi”
“Vậy thì mong ngươi hãy im lặng mà tĩnh dưỡng thân thể đi nhé” Y tá mĩ nữ vừa lòng cười cười “Nhưng, ta nghĩ về sau sẽ còn phiền cô giúp tôi đi hỏi thăm tình hình của bệnh nhân này, hi vọng ngươi có thể giúp ta”
“Chỉ cần ngươi an phận dưỡng thương, những chuyện đó không thành vấn đề” Y tá cho hắn một câu trả lời khẳng định, thong dong đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau ba ngày, mỗi khi y tá mỹ nữ đi vào phòng bệnh Vi Cảnh Sính đều mang những thông tin về Huyền từ đầu đến cuối nói hết cho hắn biết, nên dù không tận mắt gặp Huyền, Vi Cảnh Sính cũng có thể biết rõ tình trạng hồi phục của y, điều này cũng an ủi hắn được vài phần.
Giữa trưa, nữ y tá lại đi vào phòng bệnh báo cho hắn tình hình của Vi Cảnh Sính, nói xong thì mỉm cười với hắn báo một tin tốt “Bởi vì cơ thể cùng sức khoẻ của ngươi hồi phục rất nhanh, nên vết thương sớm đã khép miệng, lành rất mau, ngày mai ngươi có thể tự mình đi thăm hắn được rồi”
“Thật sao?” Vi Cảnh Sính cao hứng, chỉ thiếu chút lập tức từ trên giường đứng lên, nữ y tá vội vàng đè hắn lại “Là ngày mai, không phải hôm nay!”
“Không thể trước một ngày sao?” Vi Cảnh Sính cầu xin tính cách đặc biệt nghiêm khắc của nữ y tá xinh đẹp.
“Không được!” Nữ y tá không chút lưu tình cự tuyệt hắn, bỗng nhiên lộ ra gương mặt xấu xa cười cười “Sao ngươi không kiên nhẫn như vật, ngươi sợ không thắng được tình yêu của vị tình địch anh tuấn kia à.”
“Ách…” Rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ câu nói của nàng, Vi Cảnh SÍnh có chút xấu hổ ngồi dậy.
“A… quả nhiên là thế! Nhưng, người kia thật sự rất được a, ta chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân nào đẹp đến như vậy” Nữ y tá sảng khoái cười rộ lên, nàng vỗ vỗ bả vai Vi Cảnh Sính “Cố lên! Tuy rằng tình địch của ngươi có vẻ đặc biệt có thế lực, nhưng ngươi sẽ không thua hắn đâu, ta tin tưởng ngươi đấy”
“A, cảm ơn cô! Ta sẽ cố gắng” Vi Cảnh Sính khôi phục biểu tình cởi mở.
“Thật đáng tiếc, ngươi rất hợp ý ta nha, tiếc là ngươi đã có vợ rồi……” Mỹ y tá nửa đùa nửa thật trêu chọc hắn “Nhưng mà thế này cũng tốt, dù ngươi hay tình địch của ngươi thua trận thì ta cũng đều thu nhận hết a”
“Cái đó… thật cảm tạ” Vi Cảnh Sính cuối cùng cũng lộ ra được một nụ cười hạnh phúc kể từ lúc hắn bị thương.
Ngày hôm sau, ngay khi trời vừa sáng, Vi Cảnh Sính liền vội vã hướng phòng bệnh của Huyền đi đến, tuy thắt lưng bên trái còn ẩn ẩn đau nhưng hắn hoàn toàn không chú ý.
Thật vất vả mới đứng được trước cửa phòng bệnh đặc biệt của Huyền, Vi Cảnh Sính giờ đây tâm lại bắt đầu kinh hoảng không thôi.
… Phía sau cánh cửa, Huyền nhất định còn đang ngủ đi!
… Thừa lúc Huyền chưa tỉnh, trộm liếc hắn một cái là quá tốt rồi!”
Nghĩ vậy, hắn liền lặng lẽ đẩy cửa đi vào, để tiện cho bác sĩ ra vào Vi Cảnh Sính cũng không khoá cửa phòng, nhẹ nhàng tay chân bước vào.
Đã là một khoảng thời gian dài không được nhìn thấy Huyền, trong ấn tượng của hắn thì dường như Huyền lại gầy đi một chút, Vi Cảnh Sính đau lòng nhìn khuôn mặt người yêu mình đang ngủ rất an ổn.
Tuy nghe nữ y tá nói viên đạn chỉ cách tim cỡ 1cm, thiếu chút là mất mạng, nhưng khi hắn thật sự nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Huyền, hắn lại thấy chính mình khiếp sợ cùng hoảng hốt… vì… chỉ kém một chút nữa thôi, hắn sẽ lại vĩnh viễn mất đi Huyền.
Vì sao lại xảy ra việc này? Chẳng lẽ tên hỗn đản Hàn Luân không bảo hộ tốt cho Huyền ư? Nếu có thể, hắn thật muốn thay Huyền chịu loại thống khổ này.
Hắn cảm thấy thật hối hận khi để Huyền đi, Vi Cảnh Sính liều mạng kiềm chế khát vọng muốn vuốt ve gương mặt, cảm thụ độ ấm trên mặt Huyền, chỉ là hai mắt chăm chú nhìn hắn, một khắc cũng không dời đi.
Bỗng nhiên, lông mi thật dài của Huyền khẽ giật giật, Vi Cảnh Sính lắp bắp kinh hãi, vội vàng vô thanh vô tức rời khỏi giường của Huyền, nhanh chóng đi ra cửa, nhưng đã quá muộn, thân ảnh cao lớn của hắn đã hiện rõ trong đôi mắt mày cây tử đàn của Huyền.
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Thanh âm của Huyền nhàn nhạt vang lên “Nhưng sao lại mặc đồ của bệnh viện vậy?”
Thanh âm của Huyền làm Vi Cảnh Sính hơi giật mình, hắn dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn gương mặt cùng dung nhan tuyệt mĩ mà ngày đêm hắn mong được gặp “Vì ta muốn gặp ngươi, muốn đến mức ta nghĩ ta sắp điên rồi…”
“Cho nên ngươi mới mặc y phục của bệnh viện, thừa lúc bác sĩ không có trong này thì lẻn tiến vào?”
Huyền ngắt lời hắn, tiếp lời hắn mà nói.
“Thực xin lỗi!” Vi Cảnh Sính không giải thích nhiều, chỉ chăm chú nhìn Huyền giải thích: “Ta biết ngươi không muốn gặp ta nên ta chỉ có thể làm vậy, như thế ta mới có thể lại được gặp ngươi… Thật xin lỗi… giờ ta sẽ rời đi ngay”
“Ngươi làm sao lại tìm được ta?” Câu hỏi của Huyền liền dừng cước bộ rời đi của Vi Cảnh Sính.
“Ta theo đường mạng quốc tế tra được danh sách khách hàng của hãng hàng không mà ngươi đi, sau khi tới Seattle thì tra được danh sách khách hàng của khách sạn mà ngươi ở” Vi Cảnh Sính nói chi tiết phương pháp với Huyền “Ngay khi ta tra được khách sạn ngươi ở, thì đúng lúc đó ta nghe tin ngươi bị trúng đạn, được đưa đến bệnh viện địa phương, nên ta tìm đến chỗ này”
“Khó trách nhanh như vậy ngươi đã tìm được ta” Huyền cảm thán nói: “Xem ra dù ta có ở đâu, đều bị ngươi truy ra… Ta… dường như chẳng còn nơi nào để trốn nữa rồi”
Vi Cảnh Sính im lặng không nói, chỉ im lặng chăm chú nhìn Huyền, thẳng đến khi Huyền nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn mới cúi đầu, mở miệng nói: “Thực xin lỗi, ta biết ngươi ghét người không buông bỏ được tình cảm giống ta, chỉ là ta không thể kìm được lòng mình mà đuổi theo hình bóng ta ngày đêm mong nhớ. Nếu như ta khiến ngươi không thể trốn được, vậy ta sẽ buông tha cho ngươi”
“Ngươi… đến tột cùng là vì sao? Vì sao lại cố chấp như vậy?… Là vì áy náy? Hay chỉ vì vẻ bề ngoài này của ta hấp dẫn?” Huyền quay đầu, đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
“Ngay khi khôi phục ký ức của tiền kiếp, ta liền yêu ngươi…” Vi Cảnh Sính dùng ngữ khí thương cảm nói “Có lẽ ngươi nghĩ ta đang nói dối, nhưng ngay cái đêm lần đầu tiên hai ta gặp nhau, ta đã luôn theo đuổi thân ảnh của ngươi… Có lẽ lần đầu tiên gặp ngươi, ta bị bề ngoài của ngươi làm rung động, nhưng nguyên nhân chính khiến ngươi hấp dẫn ta là khí chất thanh liệt độc nhất vô nhị của ngươi. Ta sau khi bị thương hôn mê, trong cơn hôn mê dài ta đã dần nhớ lại kí ức của tiền kiếp, thẳng đến lúc đó ta mới hiểu được vì sao ngay lúc ngươi rời đi ta lại gọi ngươi là Hi Chiếu… và cả lý do tại sao vào đêm Minh Nguyệt của mỗi mùa thu ta lại không thể ngủ được… thì ra là vì từng phụ ngươi, nên trong lòng tự sinh ra áy náy”
“Ở tiền thế, ngươi có từng yêu ta không?” Huyền quay đầu chăm chú nhìn Vi Cảnh Sính.
“…… Có yêu. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy ngươi. Nhưng, ta không ngờ chính vì tình yêu của ta lại gây ra nỗi bi thương quá sâu cho ngươi. Thẳng đến lúc cuối, ta vẫn khiến ngươi mang theo tiếc nuối cả đời mà rời xa ta…”
Trong mắt Huyền toát ra thần sắc đau thương “Tình yêu của ngươi ích kỷ như vậy ư, ích kỷ đến mức không thèm lo lắng cho tâm tình của ta mà chỉ biết hoàn thành mục đích cùng tâm nguyện của riêng bản thân ngươi!”
“Thực xin lỗi… thực xin lỗi, Huyền…” Vi Cảnh Sính nhịn không được đi đến bên Huyền, cầm thật chặt tay Huyền “Ta đã nghĩ… vào thời đó, thì chỉ có một cách thành thân với Hồng nhi mới có thể quang minh chính đại ở cùng ngươi…”
Ánh mắt Huyền nhìn về phía xa xa, mặc cho Vi Cảnh Sính đem hắn ôm vào lòng, cũng không thèm để ý đến vết thương có vì hành động này mà vỡ ra hay không.
“… Có lẽ, ta và ngươi không ai sai cả, sai là sai ở chỗ chúng ta không nên gặp nhau trong thời gian đó, trong hoàn cảnh đó…”
“… Huyền, chúng ta có thể cho nhau một cơ hội để cùng nhau không?” Vi Cảnh Sính nâng lên gương mặt của Huyền, thật cẩn trọng đưa ra lời đề nghị cũng như nguyện vọng sâu trong nội tâm hắn.
“Ta nói rồi, ta tin tưởng khi đã chuyển kiếp ta có thể cùng người khác tìm một hạnh phúc mới”
Huyền chăm chú nhìn Vi Cảnh Sính, Vi Cảnh Sính chăm chú nhìn vào cặp mắt thâm thuý sâu thẳm như đáy biển của, trong giây lát lướt qua hi vọng.
“Ta biết, chúng ta hiện là hai người vừa trọng sinh, cho nên chúng ta hãy thử tìm kiếm hạnh phúc mới ngay bây giờ đi”
Dứt lời, Huyền rốt cuộc vẫn là lần đầu đối diện với ánh mắt ôn nhu của Vi Cảnh Sính, đôi mắt màu xanh biếc phảng phất băng thiên tuyết địa của Vi Cảnh Sính chặt chẽ dẫn dụ ánh mắt của Huyền.
Thấy người yêu không nói gì cũng coi như ngầm đồng ý, Vi Cảnh Sính rốt cục cũng có thể một lần nữa hôn lên đôi môi đó, đem tất cả nhớ nhung của chính mình từ đầu đến cuối nhắn vào nụ hôn cho người yêu mình biết……
“Làm sao vậy? Ngươi không phải là lén trà trộn vào bệnh viện ư?” Huyền lơ đãng chạm vào thắt lưng Vi Cảnh Sính, đột nhiên phát hiện trên thắt lưng của Vi Cảnh Sính có cuốn lớp băng gạc thật dày, điều này làm hắn lắp bắp kinh hãi.
“Không sao, chẳng qua là một chút việc ngoài ý muốn thôi” Nếu không phải Huyền vô tình phát hiện, chắc Vi Cảnh Sính sẽ vì việc này mà mừng rỡ như điên, rồi Vi Cảnh Sính sẽ không để tâm đến vết thương mà để nó lại nứt ra. Vi Cảnh Sính không thèm để ý, đối với vết thương chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi lại thật cẩn thận ôm lấy bả vai Huyền, thật cẩn thận chăm sóc miệng vết thương đau lòng nói: “Ngươi bị thương nặng như vậy, chắc hẳn là vẫn còn rất đau nhỉ”
“Không sao” Huyền nhẹ nhàng nở nụ cười “Nếu không làm gì nặng hay đi lại nhiều, thì cũng không đau mấy”
“Phải thật cẩn thận tĩnh dưỡng vết thương, để mau chóng khoẻ lại biết không” Vi Cảnh Sính ở trên môi người yêu khẽ thơm một cái.
“Ngươi cũng vậy” Huyền đưa tay đặt trên mái tóc đen của Vi Cảnh Sính, cố ý để mấy sợi tóc của Vi Cảnh Sính chạm vào đầu ngón tay của chính mình.
“Tuy ngươi nói đây chỉ là vết thương nhỏ, nhưng cũng không thể không chú ý”
“Được, ta sẽ chú ý”
Đối với Huyền, Vi Cảnh Sính vô cùng trân quí cùng quan tâm, Vi Cảnh Sính hưởng thụ độ ấm từ cơ thể Huyền truyền đến, giờ phút này đây hắn thấy bản thân mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
“Nhưng ta mỗi ngày vẫn sẽ đến đây để thăm ngươi, nói cách khác, ta phải giám sát việc tĩnh dưỡng của ngươi”
“Được, nhưng thời gian sẽ không dài được như hôm nay” Huyền mỉm cười nhìn vào đồng hồ báo thức trên đầu giường “Đã bảy giờ rồi, ngươi thật sự không muốn trở về sao, không sợ nữ y tá của ngươi bắt được à?”
“A! Nguy rồi!” Vi Cảnh Sính thở nhẹ ra “Thời gian sao lại nhanh như vậy?”
Huyền buồn cười nhìn người yêu đang luống cuống tay chân.
“Đáng hận, thận không muốn trở về chút nào” Vi Cảnh Sính vì việc này mà trở nên bất mãn cùng bực tức, nhưng tay thì vẫn ngoan ngoãn buông Huyền, từ trên giường đứng lên, lại ôn nhu hôn một nụ hôn thật ngọt ngào.
“Chiều ta có thể đến thăm ngươi”
Huyền không nói gì, nhưng khoé miệng hơi cong lên, điều này đã cho Vi Cảnh Sính một câu trả lời.
Vi Cảnh Sính rời đi phòng bệnh của Huyền, trở về phòng bệnh của chính mình, mới bước vào cửa, vị nữ y tá nghiêm khắc đã đứng trước giường chờ hắn.
“Ta…… thật có lỗi, ta về trễ!” Thanh âm Vi Cảnh Sính tuy là mang theo cảm giác có lỗi cùng áy náy, nhưng sự vui sướng cùng kích động lại chiếm nhiều hơn.
“Thành công rồi sao?” Thấy Vi Cảnh Sính cao hứng như vậy, nàng vốn thông minh liền đoán ra được nguyên nhân bên trong.
“Đúng vậy! Ha ha” Vi Cảnh Sính mặt mày hớn hở nằm xuống giường bệnh, tự động vươn tay để nữ y tá tuỳ tiện đo huyết áp “Ta cảm thấy chẳng có chuyện gì hạnh phúc bằng chuyện ngày hôm nay”
“Chúc mừng ngươi” Nữ y tá bị tâm tình tốt của Vi Cảnh Sính làm nàng vui theo, trên mặt lộ vẻ tươi cười không che dấu “Ngươi thật đúng là toàn tâm toàn ý vì người mình yêu nha”
“Đúng vậy!” Vi Cảnh Sính vẻ mặt hạnh phúc “Ta chờ ngày này đã lâu thật lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng được như nguyện ý rồi”
“Chắc vì hôm nay ngươi vui, nên thân thể cũng đặc biệt tốt” Nữ y tá khoái trá nhìn bảng đo huyết áp, nói cho hắn tin tốt “Với tốc độ này ngươi có thể bình phục rất nhanh”
“Thật tốt quá” Vi Cảnh Sính không thể kìm lòng lộ ra nụ cười sung sướng.
“Nhưng, nếu sáng sớm ngươi lại dám lén la lén lút chạy đến phòng người yêu, đừng trách ta nha!” Nữ y tá nửa đùa nửa doạ “Cho nên, tuy là ta hiểu tâm tình sung sướng của ngươi, nhưng ngươi phải chăm sóc cơ thể ngươi, để nó bình phục thật tốt, cũng coi như là vì người yêu của ngươi vậy”
“Ừm” Vi Cảnh Sính vui vẻ hồi đáp.
Đêm đó, Hàn Luân quay lại bệnh viện, Huyền sớm đã khôi phục bình tĩnh vốn có thường ngày.
Giống như chưa hề có chuyện gì phát sinh, Hàn Luân mỉm cười đi vào phòng, ngồi xuống cái ghế trước mặt Huyền, ôn nhu nhìn Huyền sớm đã thanh tỉnh, trên trán vương vài sợi tóc đen mềm.
“Thấy khá hơn chút nào không?”
Huyền khẽ gật đầu, cúi đầu hỏi: “Lan thế nào rồi?”
“Ta sẽ không giết hắn, ngươi không cần quá lo lắng” Hàn Luân chăm chú nhìn dáng vẻ suy yếu của Huyền “Ta biết ngươi không muốn ta vì ngươi mà phải động thủ”
“Vậy là tốt rồi” Huyền an tâm nhắm lại hai mắt “Đáp ứng ta, đừng truy cứu trách nhiệm nào của Lan hết”
“Ta đồng ý” Hàn Luân nhẹ nhàng nói bên tai Huyền lời hứa hẹn “Ngược lại, ngươi phải mau chóng hồi phục”
Huyền nhẹ nhàng gật đầu, Hàn Luân lại vuốt ve mái tóc đen của Huyền “Hiện tại ngươi phải nghĩ ngơi thật tốt, ta vẫn sẽ luôn ở đây cùng ngươi”
Huyền lộ ra một nụ cười nhạt như có như không, không khí xung quanh trở nên yên tĩnh, giúp Huyền chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Hàn Luân chăm chú nhìn dung nhan của Huyền khi ngủ, thẳng đến khi ánh bình minh hé lộ…
Trong mộng, một đôi mắt tuyệt mỹ đang chăm chú nhìn hắn… rất u buồn, rất phiền muộn, tựa như quanh hắn chỉ có thống khổ cùng bi thương…
(đây là mộng của Sính ca nha mọi người ^^, không phải của Huyền đâu)
Hai mắt người đó cứ như biển hồ sâu thẳm, không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn hắn… Sau một hồi lâu, hai hàng lệ trong suốt chảy dài trên gương mặt người nọ, đôi mắt tuyệt đẹp chậm rãi đóng lại, rồi dần biến mất trong bóng tối vô hạn…
… Đó chính là dung nhan hắn nhớ thương suốt bao lâu nay… vô luận là ở đâu, hắn đều mơ thấy người nọ.
Chỉ là, mỗi lần như vậy hắn không thể giữ được người nọ, cứ trơ mắt nhìn y rời đi, rời xa hắn.
Có lẽ, những sai lầm trước kia của hắn đã tạo ra khoảng cách lớn trong tim của hai người, mặc cho cả hai bên thấy rõ tấm chân tình của đối phương chăng nữa. Hắn cũng chỉ có thể để mặc cho thời gian trôi qua, mỗi ngày nhung nhớ, mỗi ngày nỗi nhớ của hắn lại chồng chất vào nhau…
Hắn muốn gặp y, nhưng với hắn chỉ cần đứng ở phía xa xa liếc nhìn y một cái hắn cũng thấy thực hạnh phúc rồi.
Chỉ là, hắn đã mất đi tư cách để ở bên cạnh y, mà dù cho hắn có muốn ở cạnh y cũng không thể được…
Sau một đời bị thương tổn, hi vọng được cùng người mình yêu chung một chỗ của hắn nay đã phai nhạt, tan biến vào hư không… Hết thảy đều là do hắn tự mình gieo gió gặt bão… dù biết cả đời này y hận hắn, nhưng hắn vẫn lấy điều kiện đêm đó để đổi lấy sinh mệnh của đứa bé gái kia dù biết sau này y sẽ không muốn gặp lại hắn, nhưng hắn vẫn cố ý xâm nhập vào cuộc sống của y, lại một lần dấy lên vết thương trong lòng y. Dù hắn biết y sẽ không cho y thú Sương Hồng làm thê, nhưng hắn lại dùng biện pháp ti tiện để ép y đồng ý gả đứa bé y đã nuôi từ nhỏ đến lớn cho hắn…
Tuy rằng hắn làm đủ mọi cách để có một lý do chính đáng để ở bên cạnh y, nhưng hắn không ngờ người hắn yêu lại quay lưng lại, cắt đứt tuyệt tình với hắn… hắn đã nghĩ sau đêm thành hôn đó, hắn sẽ có thể cùng y cả đời bên nhau, không ngờ hành động đó của hắn đã mang y rời khỏi nhân thế này…
Hắn đem sự ngu xuẩn của bản thân vĩnh viễn ghi vào trong lòng, hắn không cho phép bản thân nghiệp chướng nặng nề lại cứ thế mà rời đi khỏi nhân thế. Thẳng đến 30 năm thống khổ sau đóhắn cuối cùng cũng có thể dùng cái chết để giải thoát oán hận của bản thân mình, một đời của hắn đã thầm mong ước… nếu như có thể quay trở lại quá khứ, hắn nhất định sẽ trân trọng mọi thứ, thuỷ chung không bao giờ phụ lòng y.
… Mà hiện giờ, nguyện vọng của hắn đã được thực hiện.
Hắn cùng y lại một lần nữa làm người cùng một thế giới, cho hắn nhìn thấy và kiếm được y. Nhưng mà Huyền khi có được trí nhớ của tiền kiếp thì lại không còn muốn gặp hắn nữa, Huyền không muốn lại một lần nữa đi vào vết xe đổ của tiền kiếp. Vì vậy, y lại một lần nữa rời bỏ hắn, đem kí ức để hết lại phía sau, quay đầu đi tìm hạnh phúc mới.
Hắn không có tư cách oán hận y, thậm chí cũng không có tư cách để ngăn cản y rời bỏ hắn…
Cho dù hắn và y lại một lần nữa thân mật trên giường, nhưng đối với Huyền mà nói, cái đó chỉ là lấy thân đền ơn cứu mạng. Tình cảm này cũng chỉ là tự hắn nhất kiến chung tình cùng tự nguyện, từ đầu đến cuối trong lòng y cũng đã không còn hắn rồi.
…Biết rõ như vật, nhưng hắn lại không oán cũng không hận.
Sau một tháng suy sụp, hắn vẫn quyết định đến Seattle tìm y, dù cho y không lưu tình cự tuyệt hắn, hay không mặc đến sinh mệnh của hắn, hắn cũng không để ý.
Bởi vì, vô luận trải qua bao nhiêu năm, không sợ luân hồi bao nhiêu lần, y vẫn vĩnh viễn không lung lay trong lòng hắn, là người duy nhất mà hắn yêu.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh” Vi Cảnh Sính chậm rãi mở to hai mắt, một giọng nữ nhẹ nhàng thở phào dùng Anh ngữ cảm thán bên tai hắn “Nếu ngươi đã tỉnh, chỉ sợ phải vào giải phẫu thêm lần nữa”
Vi Cảnh Sính nhìn mỹ y tá trước mặt, chậm rãi nhớ lại nguyên nhân hắn nằm ở đây, hắn chần chờ một lát rồi hỏi: “Ta hôn mê bao lâu rồi?”
“Ước chừng đã hai ngày rồi” Vị y tá xinh đẹp nghĩ nghĩ rồi nói tiếp “Ngươi mất máu quá nhiều, cho nên mới bị hôn mê lâu như thế”
“Đã hai ngày rồi sao?” Vi Cảnh Sính lo lắng nói “Hiện ta hẳn đã có thể xuống giường đi lại rồi nhỉ!”
“A… ngươi muốn làm gì?” Mắt thấy Vi Cảnh Sính đang cố gắng từ giường bệnh đứng lên, y tá chấn động, vội vàng cẩn thận đem hắn ấn về giường “Ngươi không muốn sống nữa à?”
“So với chuyện này, ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm” Nói xong, Vi Cảnh Sính chuẩn bị trèo xuống giường.
“Ngươi bình tĩnh lại cho ta!” Mỹ y tá rốt cuộc không thể nhịn được “Ta chưa từng thấy ai không quý trọng sinh mạng giống như ngươi, có bao nhiêu người bị bệnh nan y muốn sống cho tật tốt, còn ngươi bọn ta đã cố gắng cứu sống ngươi nhưng ngươi lại không thèm để ý đến mạng sống mình, thật là lãng phí công sức mà”
“Thực xin lỗi” Vi Cảnh Sính biết mình nói sai, mở miệng tràn ngập thành ý giải thích với nữ y tá, nhưng trên mặt thần sắc kiên định vẫn không chút thay đổi.
“Nhưng ta thực sự có việc còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, ngươi có thể giúp ta xuống giường không?”
“Ngươi… rốt cuộc có chuyện gì không thể làm?” Tựa hồ như bị quyết tâm của Vi Cảnh Sính đả động, nữ y tá xinh đẹp giọng ôn hoà xuống một chút “Nếu có thể giúp được, thì cứ nói ta sẽ giúp ngươi. Thương thế của ngươi phải hảo hảo tĩnh dưỡng, giờ mà đi lại liền thì sẽ ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục của ngươi đấy”
Yên lặng trong chốc lát, Vi Cảnh Sính nhẹ nhàng gật đầu “Vậy phiền ngươi đến hỏi giùm ta bệnh nhân ở phòng số ba có bị gì hay không? Cảm ơn cô”
“Phòng bệnh số 3?” Y tá mỹ nữ ngẩn ra “Là người bị thương do trúng đạn đúng không?”
“Đúng” Vi Cảnh Sính trong mắt ánh lên tia hi vọng “Nếu hắn còn ở đó, cô giúp ta hỏi bác sĩ ở đó về thương thế của hắn hiện giờ ra sao”
“Được rồi” Y tá mỹ nữ gật gật đầu “Nhưng điều kiện là ngươi phải ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương, không được chạy loạn”
“Được rồi”
Nghe Vi Cảnh Sính nói xong, y tá hài lòng đi ra ngoài.
15 phút sau, nàng trở lại phòng bệnh báo cho hắn biết, bệnh nhân ở phòng bệnh số ba đã hoàn toàn qua khỏi nguy kịch rồi, nên y đã được đưa đến phòng bệnh hạng nhất ở tầng ba tĩnh dưỡng, có một nam nhân luôn bên cạnh y để chăm sóc y.
“Thì ra là thế” Vi Cảnh Sính an tâm nhắm lại đôi mắt “Cảm ơn ngươi, ta an tâm rồi”
“Vậy thì mong ngươi hãy im lặng mà tĩnh dưỡng thân thể đi nhé” Y tá mĩ nữ vừa lòng cười cười “Nhưng, ta nghĩ về sau sẽ còn phiền cô giúp tôi đi hỏi thăm tình hình của bệnh nhân này, hi vọng ngươi có thể giúp ta”
“Chỉ cần ngươi an phận dưỡng thương, những chuyện đó không thành vấn đề” Y tá cho hắn một câu trả lời khẳng định, thong dong đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau ba ngày, mỗi khi y tá mỹ nữ đi vào phòng bệnh Vi Cảnh Sính đều mang những thông tin về Huyền từ đầu đến cuối nói hết cho hắn biết, nên dù không tận mắt gặp Huyền, Vi Cảnh Sính cũng có thể biết rõ tình trạng hồi phục của y, điều này cũng an ủi hắn được vài phần.
Giữa trưa, nữ y tá lại đi vào phòng bệnh báo cho hắn tình hình của Vi Cảnh Sính, nói xong thì mỉm cười với hắn báo một tin tốt “Bởi vì cơ thể cùng sức khoẻ của ngươi hồi phục rất nhanh, nên vết thương sớm đã khép miệng, lành rất mau, ngày mai ngươi có thể tự mình đi thăm hắn được rồi”
“Thật sao?” Vi Cảnh Sính cao hứng, chỉ thiếu chút lập tức từ trên giường đứng lên, nữ y tá vội vàng đè hắn lại “Là ngày mai, không phải hôm nay!”
“Không thể trước một ngày sao?” Vi Cảnh Sính cầu xin tính cách đặc biệt nghiêm khắc của nữ y tá xinh đẹp.
“Không được!” Nữ y tá không chút lưu tình cự tuyệt hắn, bỗng nhiên lộ ra gương mặt xấu xa cười cười “Sao ngươi không kiên nhẫn như vật, ngươi sợ không thắng được tình yêu của vị tình địch anh tuấn kia à.”
“Ách…” Rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ câu nói của nàng, Vi Cảnh SÍnh có chút xấu hổ ngồi dậy.
“A… quả nhiên là thế! Nhưng, người kia thật sự rất được a, ta chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân nào đẹp đến như vậy” Nữ y tá sảng khoái cười rộ lên, nàng vỗ vỗ bả vai Vi Cảnh Sính “Cố lên! Tuy rằng tình địch của ngươi có vẻ đặc biệt có thế lực, nhưng ngươi sẽ không thua hắn đâu, ta tin tưởng ngươi đấy”
“A, cảm ơn cô! Ta sẽ cố gắng” Vi Cảnh Sính khôi phục biểu tình cởi mở.
“Thật đáng tiếc, ngươi rất hợp ý ta nha, tiếc là ngươi đã có vợ rồi……” Mỹ y tá nửa đùa nửa thật trêu chọc hắn “Nhưng mà thế này cũng tốt, dù ngươi hay tình địch của ngươi thua trận thì ta cũng đều thu nhận hết a”
“Cái đó… thật cảm tạ” Vi Cảnh Sính cuối cùng cũng lộ ra được một nụ cười hạnh phúc kể từ lúc hắn bị thương.
Ngày hôm sau, ngay khi trời vừa sáng, Vi Cảnh Sính liền vội vã hướng phòng bệnh của Huyền đi đến, tuy thắt lưng bên trái còn ẩn ẩn đau nhưng hắn hoàn toàn không chú ý.
Thật vất vả mới đứng được trước cửa phòng bệnh đặc biệt của Huyền, Vi Cảnh Sính giờ đây tâm lại bắt đầu kinh hoảng không thôi.
… Phía sau cánh cửa, Huyền nhất định còn đang ngủ đi!
… Thừa lúc Huyền chưa tỉnh, trộm liếc hắn một cái là quá tốt rồi!”
Nghĩ vậy, hắn liền lặng lẽ đẩy cửa đi vào, để tiện cho bác sĩ ra vào Vi Cảnh Sính cũng không khoá cửa phòng, nhẹ nhàng tay chân bước vào.
Đã là một khoảng thời gian dài không được nhìn thấy Huyền, trong ấn tượng của hắn thì dường như Huyền lại gầy đi một chút, Vi Cảnh Sính đau lòng nhìn khuôn mặt người yêu mình đang ngủ rất an ổn.
Tuy nghe nữ y tá nói viên đạn chỉ cách tim cỡ 1cm, thiếu chút là mất mạng, nhưng khi hắn thật sự nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Huyền, hắn lại thấy chính mình khiếp sợ cùng hoảng hốt… vì… chỉ kém một chút nữa thôi, hắn sẽ lại vĩnh viễn mất đi Huyền.
Vì sao lại xảy ra việc này? Chẳng lẽ tên hỗn đản Hàn Luân không bảo hộ tốt cho Huyền ư? Nếu có thể, hắn thật muốn thay Huyền chịu loại thống khổ này.
Hắn cảm thấy thật hối hận khi để Huyền đi, Vi Cảnh Sính liều mạng kiềm chế khát vọng muốn vuốt ve gương mặt, cảm thụ độ ấm trên mặt Huyền, chỉ là hai mắt chăm chú nhìn hắn, một khắc cũng không dời đi.
Bỗng nhiên, lông mi thật dài của Huyền khẽ giật giật, Vi Cảnh Sính lắp bắp kinh hãi, vội vàng vô thanh vô tức rời khỏi giường của Huyền, nhanh chóng đi ra cửa, nhưng đã quá muộn, thân ảnh cao lớn của hắn đã hiện rõ trong đôi mắt mày cây tử đàn của Huyền.
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Thanh âm của Huyền nhàn nhạt vang lên “Nhưng sao lại mặc đồ của bệnh viện vậy?”
Thanh âm của Huyền làm Vi Cảnh Sính hơi giật mình, hắn dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn gương mặt cùng dung nhan tuyệt mĩ mà ngày đêm hắn mong được gặp “Vì ta muốn gặp ngươi, muốn đến mức ta nghĩ ta sắp điên rồi…”
“Cho nên ngươi mới mặc y phục của bệnh viện, thừa lúc bác sĩ không có trong này thì lẻn tiến vào?”
Huyền ngắt lời hắn, tiếp lời hắn mà nói.
“Thực xin lỗi!” Vi Cảnh Sính không giải thích nhiều, chỉ chăm chú nhìn Huyền giải thích: “Ta biết ngươi không muốn gặp ta nên ta chỉ có thể làm vậy, như thế ta mới có thể lại được gặp ngươi… Thật xin lỗi… giờ ta sẽ rời đi ngay”
“Ngươi làm sao lại tìm được ta?” Câu hỏi của Huyền liền dừng cước bộ rời đi của Vi Cảnh Sính.
“Ta theo đường mạng quốc tế tra được danh sách khách hàng của hãng hàng không mà ngươi đi, sau khi tới Seattle thì tra được danh sách khách hàng của khách sạn mà ngươi ở” Vi Cảnh Sính nói chi tiết phương pháp với Huyền “Ngay khi ta tra được khách sạn ngươi ở, thì đúng lúc đó ta nghe tin ngươi bị trúng đạn, được đưa đến bệnh viện địa phương, nên ta tìm đến chỗ này”
“Khó trách nhanh như vậy ngươi đã tìm được ta” Huyền cảm thán nói: “Xem ra dù ta có ở đâu, đều bị ngươi truy ra… Ta… dường như chẳng còn nơi nào để trốn nữa rồi”
Vi Cảnh Sính im lặng không nói, chỉ im lặng chăm chú nhìn Huyền, thẳng đến khi Huyền nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn mới cúi đầu, mở miệng nói: “Thực xin lỗi, ta biết ngươi ghét người không buông bỏ được tình cảm giống ta, chỉ là ta không thể kìm được lòng mình mà đuổi theo hình bóng ta ngày đêm mong nhớ. Nếu như ta khiến ngươi không thể trốn được, vậy ta sẽ buông tha cho ngươi”
“Ngươi… đến tột cùng là vì sao? Vì sao lại cố chấp như vậy?… Là vì áy náy? Hay chỉ vì vẻ bề ngoài này của ta hấp dẫn?” Huyền quay đầu, đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
“Ngay khi khôi phục ký ức của tiền kiếp, ta liền yêu ngươi…” Vi Cảnh Sính dùng ngữ khí thương cảm nói “Có lẽ ngươi nghĩ ta đang nói dối, nhưng ngay cái đêm lần đầu tiên hai ta gặp nhau, ta đã luôn theo đuổi thân ảnh của ngươi… Có lẽ lần đầu tiên gặp ngươi, ta bị bề ngoài của ngươi làm rung động, nhưng nguyên nhân chính khiến ngươi hấp dẫn ta là khí chất thanh liệt độc nhất vô nhị của ngươi. Ta sau khi bị thương hôn mê, trong cơn hôn mê dài ta đã dần nhớ lại kí ức của tiền kiếp, thẳng đến lúc đó ta mới hiểu được vì sao ngay lúc ngươi rời đi ta lại gọi ngươi là Hi Chiếu… và cả lý do tại sao vào đêm Minh Nguyệt của mỗi mùa thu ta lại không thể ngủ được… thì ra là vì từng phụ ngươi, nên trong lòng tự sinh ra áy náy”
“Ở tiền thế, ngươi có từng yêu ta không?” Huyền quay đầu chăm chú nhìn Vi Cảnh Sính.
“…… Có yêu. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy ngươi. Nhưng, ta không ngờ chính vì tình yêu của ta lại gây ra nỗi bi thương quá sâu cho ngươi. Thẳng đến lúc cuối, ta vẫn khiến ngươi mang theo tiếc nuối cả đời mà rời xa ta…”
Trong mắt Huyền toát ra thần sắc đau thương “Tình yêu của ngươi ích kỷ như vậy ư, ích kỷ đến mức không thèm lo lắng cho tâm tình của ta mà chỉ biết hoàn thành mục đích cùng tâm nguyện của riêng bản thân ngươi!”
“Thực xin lỗi… thực xin lỗi, Huyền…” Vi Cảnh Sính nhịn không được đi đến bên Huyền, cầm thật chặt tay Huyền “Ta đã nghĩ… vào thời đó, thì chỉ có một cách thành thân với Hồng nhi mới có thể quang minh chính đại ở cùng ngươi…”
Ánh mắt Huyền nhìn về phía xa xa, mặc cho Vi Cảnh Sính đem hắn ôm vào lòng, cũng không thèm để ý đến vết thương có vì hành động này mà vỡ ra hay không.
“… Có lẽ, ta và ngươi không ai sai cả, sai là sai ở chỗ chúng ta không nên gặp nhau trong thời gian đó, trong hoàn cảnh đó…”
“… Huyền, chúng ta có thể cho nhau một cơ hội để cùng nhau không?” Vi Cảnh Sính nâng lên gương mặt của Huyền, thật cẩn trọng đưa ra lời đề nghị cũng như nguyện vọng sâu trong nội tâm hắn.
“Ta nói rồi, ta tin tưởng khi đã chuyển kiếp ta có thể cùng người khác tìm một hạnh phúc mới”
Huyền chăm chú nhìn Vi Cảnh Sính, Vi Cảnh Sính chăm chú nhìn vào cặp mắt thâm thuý sâu thẳm như đáy biển của, trong giây lát lướt qua hi vọng.
“Ta biết, chúng ta hiện là hai người vừa trọng sinh, cho nên chúng ta hãy thử tìm kiếm hạnh phúc mới ngay bây giờ đi”
Dứt lời, Huyền rốt cuộc vẫn là lần đầu đối diện với ánh mắt ôn nhu của Vi Cảnh Sính, đôi mắt màu xanh biếc phảng phất băng thiên tuyết địa của Vi Cảnh Sính chặt chẽ dẫn dụ ánh mắt của Huyền.
Thấy người yêu không nói gì cũng coi như ngầm đồng ý, Vi Cảnh Sính rốt cục cũng có thể một lần nữa hôn lên đôi môi đó, đem tất cả nhớ nhung của chính mình từ đầu đến cuối nhắn vào nụ hôn cho người yêu mình biết……
“Làm sao vậy? Ngươi không phải là lén trà trộn vào bệnh viện ư?” Huyền lơ đãng chạm vào thắt lưng Vi Cảnh Sính, đột nhiên phát hiện trên thắt lưng của Vi Cảnh Sính có cuốn lớp băng gạc thật dày, điều này làm hắn lắp bắp kinh hãi.
“Không sao, chẳng qua là một chút việc ngoài ý muốn thôi” Nếu không phải Huyền vô tình phát hiện, chắc Vi Cảnh Sính sẽ vì việc này mà mừng rỡ như điên, rồi Vi Cảnh Sính sẽ không để tâm đến vết thương mà để nó lại nứt ra. Vi Cảnh Sính không thèm để ý, đối với vết thương chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi lại thật cẩn thận ôm lấy bả vai Huyền, thật cẩn thận chăm sóc miệng vết thương đau lòng nói: “Ngươi bị thương nặng như vậy, chắc hẳn là vẫn còn rất đau nhỉ”
“Không sao” Huyền nhẹ nhàng nở nụ cười “Nếu không làm gì nặng hay đi lại nhiều, thì cũng không đau mấy”
“Phải thật cẩn thận tĩnh dưỡng vết thương, để mau chóng khoẻ lại biết không” Vi Cảnh Sính ở trên môi người yêu khẽ thơm một cái.
“Ngươi cũng vậy” Huyền đưa tay đặt trên mái tóc đen của Vi Cảnh Sính, cố ý để mấy sợi tóc của Vi Cảnh Sính chạm vào đầu ngón tay của chính mình.
“Tuy ngươi nói đây chỉ là vết thương nhỏ, nhưng cũng không thể không chú ý”
“Được, ta sẽ chú ý”
Đối với Huyền, Vi Cảnh Sính vô cùng trân quí cùng quan tâm, Vi Cảnh Sính hưởng thụ độ ấm từ cơ thể Huyền truyền đến, giờ phút này đây hắn thấy bản thân mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
“Nhưng ta mỗi ngày vẫn sẽ đến đây để thăm ngươi, nói cách khác, ta phải giám sát việc tĩnh dưỡng của ngươi”
“Được, nhưng thời gian sẽ không dài được như hôm nay” Huyền mỉm cười nhìn vào đồng hồ báo thức trên đầu giường “Đã bảy giờ rồi, ngươi thật sự không muốn trở về sao, không sợ nữ y tá của ngươi bắt được à?”
“A! Nguy rồi!” Vi Cảnh Sính thở nhẹ ra “Thời gian sao lại nhanh như vậy?”
Huyền buồn cười nhìn người yêu đang luống cuống tay chân.
“Đáng hận, thận không muốn trở về chút nào” Vi Cảnh Sính vì việc này mà trở nên bất mãn cùng bực tức, nhưng tay thì vẫn ngoan ngoãn buông Huyền, từ trên giường đứng lên, lại ôn nhu hôn một nụ hôn thật ngọt ngào.
“Chiều ta có thể đến thăm ngươi”
Huyền không nói gì, nhưng khoé miệng hơi cong lên, điều này đã cho Vi Cảnh Sính một câu trả lời.
Vi Cảnh Sính rời đi phòng bệnh của Huyền, trở về phòng bệnh của chính mình, mới bước vào cửa, vị nữ y tá nghiêm khắc đã đứng trước giường chờ hắn.
“Ta…… thật có lỗi, ta về trễ!” Thanh âm Vi Cảnh Sính tuy là mang theo cảm giác có lỗi cùng áy náy, nhưng sự vui sướng cùng kích động lại chiếm nhiều hơn.
“Thành công rồi sao?” Thấy Vi Cảnh Sính cao hứng như vậy, nàng vốn thông minh liền đoán ra được nguyên nhân bên trong.
“Đúng vậy! Ha ha” Vi Cảnh Sính mặt mày hớn hở nằm xuống giường bệnh, tự động vươn tay để nữ y tá tuỳ tiện đo huyết áp “Ta cảm thấy chẳng có chuyện gì hạnh phúc bằng chuyện ngày hôm nay”
“Chúc mừng ngươi” Nữ y tá bị tâm tình tốt của Vi Cảnh Sính làm nàng vui theo, trên mặt lộ vẻ tươi cười không che dấu “Ngươi thật đúng là toàn tâm toàn ý vì người mình yêu nha”
“Đúng vậy!” Vi Cảnh Sính vẻ mặt hạnh phúc “Ta chờ ngày này đã lâu thật lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng được như nguyện ý rồi”
“Chắc vì hôm nay ngươi vui, nên thân thể cũng đặc biệt tốt” Nữ y tá khoái trá nhìn bảng đo huyết áp, nói cho hắn tin tốt “Với tốc độ này ngươi có thể bình phục rất nhanh”
“Thật tốt quá” Vi Cảnh Sính không thể kìm lòng lộ ra nụ cười sung sướng.
“Nhưng, nếu sáng sớm ngươi lại dám lén la lén lút chạy đến phòng người yêu, đừng trách ta nha!” Nữ y tá nửa đùa nửa doạ “Cho nên, tuy là ta hiểu tâm tình sung sướng của ngươi, nhưng ngươi phải chăm sóc cơ thể ngươi, để nó bình phục thật tốt, cũng coi như là vì người yêu của ngươi vậy”
“Ừm” Vi Cảnh Sính vui vẻ hồi đáp.
Tác giả :
Băng Chi Thừa