Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh
Chương 86: Nhiệm vụ của Kim Trăn rất gian khổ
Kim Bác Á bên cạnh cũng cảm nhận được dụng ý của Kim Lan, bèn cùng nhìn về phía Kiều Mạt.
Kim Trăn thấy thế thì nhíu mày, điều kiện tiên quyết để hắn đồng ý cho Kiều Mạt đến hỗ trợ chính là không cho cậu vượt hiểm, nhưng cảnh tượng này khiến lòng hắn bắt đầu lo lắng.
Kim Trăn còn đang lo ngại, Kiều Mạt phía sau đã cất bước tới trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn Kim Lan đang ngồi ngay trung tâm.
Ánh mắt Kim Lan đầy sâu xa, hắn nhìn Kiều Mạt, nói:
“Xin hỏi vị tiểu đạo hữu này đến từ phái nào?”
Kiều Mạt chớp mắt: “Cái này không quan trọng, nếu ông khăng khăng muốn hỏi thì cứ cho là phái Ô Long đi.”
Kim Lan nhếch môi, vuốt cằm hỏi: “Tiểu đạo hữu hiểu ý ta à?”
Kiều Mạt gật đầu: “Tôi là hệ thủy, hơn nữa tu vi không thấp, ông muốn tôi giúp ông chủ khống trụ hệ thủy chứ gì?”
Kim Lan gật đầu, trầm giọng đáp: “Tiểu đạo hữu thẳng thắn đấy, nếu đã biết ý tưởng của Kim Lan, vậy xin mạo muội hỏi một câu, lần này có thể giúp Kim gia ta một tay không?”
Kiều Mạt: “Được thôi, tôi vốn dĩ tới hỗ trợ mà. Nhưng nếu đã muốn tôi đảm đương nhiệm vụ quan trọng đến thế, vậy tôi có thể đề xuất một yêu cầu nho nhỏ không?”
Nghe thế, Kim Lan khẽ nhướng mày: “Có yêu cầu gì, mời đạo hữu cứ nói.”
Kiều Mạt trừng mắt liếc Kim Bác Á một cái, đoạn quay lại bảo Kim Lan:
“Nếu chuyện phong ấn lần này giải quyết xong, có thể xin ông giải trừ cấm chế trong người Kim Trăn không.”
Kim Lan sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Kim Trăn sau lưng Kiều Mạt, ngưng thần tại mắt, lập tức thấy được tình huống dị thường trong cơ thể hắn. Kim Lan sầm mặt, quay sang nhìn Kim Bác Á, trong mắt mang theo chút nghi ngờ.
Thấy vậy, Kim Bác Á thấp giọng thưa: “Sư tổ, việc này là con làm, nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân.” Đoạn, ông ta ngẩng đầu, cao giọng nói với Kiều Mạt:
“Cậu là Kiều Mạt – bạn của Kim Trăn đúng không? Cấm chế của Kim Trăn là tôi hạ, tôi đồng ý với cậu, chờ phong ấn lần này kết thúc, tôi sẽ xóa cấm chế trong người nó.”
Nghe xong, Kiều Mạt lập tức ra chiều vui mừng, cậu giấu tay ra sau lưng, làm dấu thắng lợi với Kim Trăn. Kim Trăn chau mày, lo lắng trong mắt vẫn chưa giảm bớt.
Lúc này, Kim Bác Á tiếp tục nói: “Nếu trụ ngũ hành đều đã có người chủ khống, vậy sau đây tôi xin phân chia vị trí của con cháu Kim gia, sư tổ chủ khống hỏa mạch, vậy hỏa trụ không cần phái thêm người nữa, ba đi theo Huyền Vô đại sư đến kim trụ, anh cả theo Cô Hồng sư thái đến mộc trụ, tôi theo Khâu chưởng môn đến thổ trụ, Kim Đình theo Kiều Mạt đến thủy trụ, Kim Trăn đến hang Thanh Viên mở bàn phong ấn. Khi năm trụ hấp thu đầy đủ chân khí, trên bàn phong ấn sẽ hiện ra năm viên mệnh châu đối ứng với từng trụ ngũ hành, Kim Trăn con chỉ cần nhỏ máu lên năm viên mệnh châu là phong ấn sẽ hoàn thành.”
Tiếp theo, Kim Bác Á nhìn Kim Trăn, dặn: “Năm viên mệnh châu đó chính là chìa khóa phong ấn lối đi giữa hai giới, thời khắc mệnh châu hiện lên là lúc kết giới của cánh cửa dẫn vào lối đi yếu nhất, nếu trạng thái ấy kéo dài quá lâu thì sẽ có lượng lớn ma vật phá tan kết giới tiến vào núi Thanh Viên. Vì vậy con phải nhớ kỹ, nhìn thấy mệnh châu xuất hiện, nhất định phải mau chóng nhỏ máu lên. Khi năm viên mệnh châu hút đủ huyết khí phong ấn của Kim gia thì sẽ quay lại mệnh bàn, phong ấn lối đi lần nữa.”
Kim Trăn nghe Kim Bác nói xong, vẻ mặt vẫn chẳng mảy may gợn sóng, im lặng không lên tiếng.
Kiều Mạt kế bên nghe vậy lại cau mày hỏi:
“Tôi có hai vấn đề.”
Kim Bác Á nhìn Kiều Mạt, gật đầu bảo: “Cậu nói đi.”
Kiều Mạt nhìn Kim Lan, hỏi: “Ban nãy ông nói, vào thời thượng cổ, phong ấn không chỉ phong ấn lối đi giữa hai giới phàm ma, mà còn đồng thời phong ấn một Ma thần, nói cách khác, trong hang hẳn vẫn còn một Ma thần đúng chứ?”
Ánh mắt Kim Lan trầm xuống, đáp: “Thật không dám giấu giếm, hang Thanh Viên là nơi nhiều thế hệ Kim gia bảo hộ phong ấn, đồng thời cũng là cấm địa của Thanh Viên môn, gia quy của Kim gia cũng quy định không được bước vào hang Thanh Viên, thành thử các đời con cháu bao gồm cả ta đều chưa từng đặt chân vào hang, tình huống cụ thể bên trong không cách nào hiểu hết. Còn về ý kiến cho rằng phong ấn cả Ma thần, đó chỉ là lời truyền miệng qua nhiều thế hệ chưởng môn của Thanh Viên môn. Còn rốt cuộc trong hang có phong ấn Ma thần hay không, chúng ta cũng không thể xác định, dù sao con cháu Kim gia chưa có ai tận mắt thấy.”
Nghe xong, Kiều Mạt gật đầu, sau đó dòm sang Kim Đình, lại nhìn nhìn những người khác trong Kim gia, cuối cùng dừng trên người Kim Bác Á, hỏi:
“Cách sắp xếp này của ông là căn cứ theo quy luật nào? Tại sao bắt Kim Trăn đi hang Thanh Viên mà không để anh trai ảnh đi? Trưởng ấu có thứ tự, đáng lẽ chuyện trọng yếu như vậy phải ưu tiên giao cho trưởng bối và anh lớn chứ? Dù dựa theo nồng độ máu, thì máu của mấy người các ông cũng thuần túy hơn Kim Trăn mà.”
Kim Bác Á nhìn Kiều Mạt, trong mắt ánh lên tia sáng u ám, trầm giọng đáp: “Vừa rồi sư tổ nói con cháu Kim gia chưa ai từng bước vào hang Thanh Viên, kỳ thực cũng không hẳn.”
Kim Lan nghe thế thì lập tức ra vẻ kinh ngạc, nhìn sang Kim Bác Á: “Có người từng vào hang sao?”
Kim Bác Á gật đầu, tầm mắt dừng trên người Kim Trăn.
“Hang Thanh Viên là cấm địa, nhưng số lượng chi thứ Kim gia và đệ tử ngoại môn đông đúc, nhiều đời trôi qua cũng khó tránh có kẻ tò mò muốn lén đi vào. Tuy nhiên chưa từng có ai thành công, bởi bất luận là ai, chỉ cần bước chân vào chu vi trăm mét xung quanh cửa hang thì sẽ cảm giác được lực đẩy cực mạnh, căn bản không cách nào tiếp cận. Ngay cả vị tổ tiên đã phi thăng của Kim gia cũng chưa từng vào hang. Song hơn mười năm trước, tôi dẫn Kim Trăn sáu tuổi lên núi, rồi nó lạc đường trong núi, tôi với anh cả tìm kiếm rất lâu, cuối cùng phát hiện nó ngất xỉu trước cửa hang Thanh Viên.”
Kim Bác Á vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người trong Kim gia đồng loạt chĩa vào mặt Kim Trăn. Ai ai cũng biết tai nạn năm sáu tuổi của Kim Trăn, cũng bắt đầu từ đó, thân thể hắn mới xảy ra biến hóa.
Kim Bác Á nhìn Kim Trăn, nói tiếp: “Lúc tôi với anh cả phát hiện Kim Trăn, thân thể nó nằm trong dây thừng kết giới trước cửa hang, chưa từng có ai vượt qua chỗ đó. Hơn nữa, khi tôi với anh cả đi vào hang, lực đẩy mạnh mẽ kia cũng đã biến mất, tình huống nguy cấp nên tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ ôm Kim Trăn ra rồi cấp tốc xuống núi tìm bác sĩ. Nhưng về sau, lúc tôi trở lại phụ cận hang Thanh Viên lần thứ hai, lực đẩy lại xuất hiện.”
Đoạn Kim Bác Á nhìn về phía Kiều Mạt: “Cho nên Kim Trăn là người duy nhất có thể vào hang Thanh Viên.”
“Nhưng mà, tại sao lại vậy?” Người lên tiếng chính là Cô Hồng sư thái.
Kim Bác Á lắc đầu: “Tôi cũng không rõ nguyên nhân trong đó, những năm gần đây tình huống thân thể Kim Trăn vẫn luôn khác hẳn người thường, rốt cuộc là tốt hay xấu cũng chưa tra ra nguyên nhân. Hiện tại đối diện với đại nạn, tôi cũng không thể bận tâm chuyện khác, chỉ có thể áp dụng phương thức sắp xếp này, Kim Trăn là lựa chọn thích hợp nhất để vào hang Thanh Viên.”
Ai nấy nghe xong đều lặng thinh không lên tiếng, có lẽ người ngoài không biết nội tình, nhưng Kim lão gia và Kim Bác Cương đều ôm tâm trạng phức tạp. Kể từ lần ngất xỉu đó, cuộc sống của Kim Trăn có thể nói là thay đổi nghiêng trời lệch đất, thân thể vốn khỏe mạnh trở nên dị thường, thái độ của Kim Bác Á với hắn cũng chuyển biến một trăm tám mươi độ, vốn là người thừa kế tư chất tốt đẹp của Thanh Viên môn, thoáng cái biến thành ma vật thần kinh hư hư thực thực. Tuy những trưởng bối khác không quay ngoắt thái độ đột ngột như Kim Bác Á, song những năm gần đây cũng kiêng kỵ Kim Trăn hoặc ít hoặc nhiều. Hiện tại ai mà ngờ, cậu con út bị lạnh nhạt và nghi ngờ suốt mười mấy năm của Kim gia lại trở thành nhân tố mấu chốt cứu vớt muôn dân vạn vật chứ.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, sắc mặt Kim Bác Cương cực kỳ ảm đạm, ánh mắt nhìn con mình hàm chứa ít áy náy và mong mỏi khó nói rõ.
Kiều Mạt lại tỏ ra giận dữ, cậu trừng Kim Bác Á, mặt hơi đỏ lên. Lần này nghe Kim Bác Á nói xong, Kiều Mạt nảy sinh xúc động muốn xông lên dần ông ta một trận tơi bời, cậu cũng không quan tâm hành vi của Kim Bác Á có nhân danh đạo đức chính nghĩa gì hay không, chỉ đau lòng Kim Trăn phải chịu uất ức ngần ấy năm, giờ họ còn muốn tận sức ép khô tia giá trị cuối cùng trên người hắn.
Lũ người trần tục kia chẳng những không có nhân tình, mà da mặt còn dày hơn vảy của Đại long tộc mình nhiều!
Hoàng tử nhỏ thầm phẫn nộ trong lòng.
Bấy giờ, Kim Lan cũng nhìn Kim Trăn, trầm tư hồi lâu, sau cùng chậm rãi lên tiếng:
“Kim Trăn, tuy con là con cháu Kim gia ta, nhưng việc này ta cũng không muốn cưỡng cầu. Chẳng ai biết tình huống trong hang Thanh Viên, mấy ngàn năm tới nay, đây là lần đầu tiên nhà họ Kim chúng ta khởi động lại phong ấn ngũ hành, phương pháp vừa nói cũng chỉ là lý luận được lưu truyền. Trong hang có khả năng che giấu nguy hiểm không muốn ai biết, quá trình phong ấn cũng có khả năng gặp phải đủ loại tình huống. Chuyện Bác Á kể về con, ta cũng không hiểu hết, kế hoạch ban đầu của ta là sau khi thôi động hỏa trụ, nếu vẫn không cách nào tiến vào hang Thanh Viên thì ta sẽ thử dùng Phần Thiên Hỏa Kích để cưỡng chế xâm nhập. Cho nên, con không phải lựa chọn duy nhất tiến vào hang.”
Kim Lan đánh giá thân thể Kim Trăn một lát, ngữ khí có chút nghiêm trọng: “Chỉ có thể nói ta bế quan quá lâu rồi, nếu sớm biết việc này…”
Nói tới đây, Kim Lan khẽ thở dài, đoạn lắc đầu, nói tiếp:
“Kim Trăn, nếu con không muốn vào hang thì theo Huyền Vô đại sư đến kim trụ đi. Tiểu đạo hữu Kiều Mạt nói đúng, trọng trách nặng nề mà nguy hiểm như vậy không nên để đám tiểu bối các con gánh vác.”
Nét mặt Kim Trăn vẫn không hề dao động, hắn nghe Kim Lan nói xong chỉ bảo:
“Con đi.”
Kim Lan ngẩn ra, vội nói: “Con nên biết, hiện tại phong ấn ngũ hành bị tổn hại, nếu trong hang thật sự phong ấn Ma thần, một khi hắn tỉnh lại, sự việc sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.”
Kim Trăn mở miệng ngắt lời Kim Lan: “Không cần nói, con biết rồi.”
Kim Lan nghe vậy, lặng im giây lát, cuối cùng gật đầu, nhìn Kim Trăn bằng ánh mắt tán thưởng và thấu hiểu, đoạn xoay qua nói với mọi người:
“Nếu đã vậy, mời mọi người xuất phát đến trụ của từng người ngay bây giờ. Sau khi bố trí xong hết thảy, tôi sẽ ra hiệu lệnh thống nhất, thành bại quyết định bởi lần hành động này, Kim Lan xin cám ơn các vị trước.”
Kim Lan đứng dậy, cúi đầu thật thấp trước ngũ đại môn phái.
Sau đó mọi người tuần tự rời đi, đến khu vực đặt trụ.
Kiều Mạt đi theo Kim Trăn mà có chút không nỡ, muốn kéo tay hắn lại không dám kéo, vừa giận vừa lo, nhìn hắn bằng vẻ mặt xoắn xuýt.
Kim Trăn quay lại, ánh mắt nhìn Kiều Mạt đượm chút âu lo:
“Sao em lại lỗ mãng nhận lời ông chú cố? Chưa ai từng dùng phong ấn ngũ hành này cả, không biết phải hao tốn bao nhiêu công lực, không chừng còn gặp phải nguy hiểm gì đó.”
Kiều Mạt bĩu môi, bất mãn đáp: “Anh còn nói em? Hổng phải chính anh còn nhận nhiệm vụ nguy hiểm hơn sao, lỡ trong hang kia thực sự có Ma thần, anh vào đó đánh thức hắn, cái hắn xơi tái luôn anh thì biết làm sao.”
Nghe thế, Kim Trăn không kiềm được mà cong môi, xoa xoa đầu Kiều Mạt: “Yên tâm đi, anh không sao đâu, anh linh cảm trong hang Thanh Viên có điều anh muốn biết, dù không phải vì phong ấn thì sớm muộn gì anh cũng phải vào một lần.”
Đôi mắt to của Kiều Mạt hơi ươn ướt, nhìn Kim Trăn một cách đáng thương: “Kim Kim, anh phải đồng ý với em, nhất định phải bình an trở về nha.”
Kim Trăn gật đầu, dịu dàng nhìn Kiều Mạt: “Em cũng phải đồng ý với anh, mọi chuyện không cần cậy mạnh, hết sức là đủ rồi, dù gặp phải tình huống nào cũng không được tổn thương bản thân. Nếu phong ấn thất bại, em phải mau chóng rời khỏi núi Thanh Viên.”
Kiều Mạt lắc đầu, kiên định đáp: “Em sẽ dẫn anh cùng đi.”
Kim Trăn nhíu mày, toan mở miệng thì phía sau vang lên giọng Kim Lan:
“Kim Trăn.”
Kim Trăn ngoái lại, thấy trong phòng chỉ còn mỗi Kim Lan và Kim Bác Á. Hắn trầm tĩnh ngẩng đầu nhìn ông chú cố thoạt trông chỉ xấp xỉ tuổi mình, ấn tượng của hắn dành cho người này rất đặc biệt, hắn nhớ vào năm bốn tuổi, Kim Lan từng bế hắn và nói: “Quả là một cậu bé thông minh dễ thương, xem ra Kim gia ta lại sắp xuất hiện một kỳ tài tu luyện rồi.”
Khi ấy, Kim Lan giơ cao hai tay, bế Kim Trăn vượt qua đầu mình và chọc hắn cười. Kim Trăn thuở bé lại khắc sâu nụ cười hiền hòa tuấn tú của Kim Lan dưới ánh mặt trời, nụ cười đó cũng là ký ức dịu dàng duy nhất mà Kim Trăn cảm nhận được tại Kim gia, ngoại trừ Hoắc Lan.
Kim Trăn ngẩng lên nhìn Kim Lan, khẽ gật đầu: “Ông chú cố còn chuyện gì không ạ?”
Kim Lan nhìn Kim Trăn thoáng chốc, không nói gì, chỉ vươn tay ra, một tia chân khí đỏ rực bắn từ đầu ngón tay về phía đan điền của Kim Trăn, lưỡi đao khí chui vào cơ thể hắn ngay khoảnh khắc ấy.
Kim Trăn nhận thấy cảm giác nóng rực chui vào bụng, không khỏi ngây ra.
Hai người Kiều Mạt và Kim Bác Á chứng kiến tình huống như vậy thì không hẹn mà cùng kinh hãi.
Mắt Kiều Mạt hiện rõ sát ý, đang muốn vươn tay gọi Long Ngâm, thì Kim Trăn đã nhận ra cậu đang tức giận, vội đưa tay nắm chặt tay Kiều Mạt ngay tắp lự, ngăn cản động tác của cậu.
Còn Kim Bác Á lại kinh ngạc hỏi: “Sư tổ, sao người lại giải cấm chế trong cơ thể nó ngay lúc này?”
Nghe Kim Bác Á nói, Kiều Mạt mới hiểu hành động vừa rồi của Kim Lan là giải cấm chế cho Kim Trăn. Cậu lập tức nhìn Kim Trăn, Kim Trăn khẽ gật đầu với cậu, cậu liền nhướng mày mừng rỡ, lệ khí quanh thân biến mất, ra chiều cảm động nhìn Kim Lan. Tốc độ biến sắc mặt trôi chảy tự nhiên hơn hồi đi diễn trong đoàn phim chả biết bao nhiêu lần…
Kim Lan lại chẳng buồn ngó ngàng ánh mắt cảm kích “cháy bỏng” của Kiều Mạt, chỉ nghiêm túc nhìn Kim Trăn:
“Kim Trăn, con từ nhỏ đã có tư chất tốt, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ con đã là một kỳ tài của Kim gia ta. Đáng tiếc, việc đã tới nước này, ta không biết viên nội đan hệ mộc trong cơ thể con từ đâu đến, song hiện tại trong người con có ma khí là sự thật. Ta đã biết chuyện Bác Á gây ra cho con năm xưa, tuy nó cũng chỉ vì muốn bảo đảm chắc chắn nên mới làm thế, nhưng phương pháp quả thực hơi cực đoan. Chặt đứt kinh mạch của con là nó sai, hiện giờ ta đã giải trừ cấm chế phong ma trong cơ thể con, con có thể tự do điều khiển hai viên nội đan rồi, nhưng suy cho cùng là phúc hay họa thì sau này phải dựa vào chính con thôi.”
Kim Lan thở dài: “Mấy năm nay Kim gia nợ con nhiều lắm, nếu hôm nay có thể vượt qua kiếp nạn này, ta chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp trừ bỏ ma khí trong người con. Hi vọng mai sau vẫn còn cơ hội bù đắp…”
Mặt Kim Trăn trầm lặng như nước, vẻ mặt tựa hồ lại càng lạnh hơn: “Không cần.”
Nói xong, Kim Trăn quay lưng, sải bước về hướng hang Thanh Viên trên đỉnh núi. Kiều Mạt đứng tại chỗ nhìn Kim Trăn bỏ đi, không kiềm được kinh ngạc, bèn bước nhanh đuổi theo.
Từ nãy vẻ mặt Kim Trăn đã có chút không ổn lắm, Kiều Mạt nhìn hắn đầy lo lắng, hỏi:
“Kim Kim, anh không sao chứ?”
Kim Trăn ngẩng đầu, nhìn về phía cửa hang trên đỉnh núi, ánh mắt sâu hun hút như có điều suy nghĩ:
“Quả nhiên là nơi này, rốt cuộc tìm được rồi.”
Kiều Mạt nghe vậy thì không hiểu lắm, cậu lơ ngơ chớp chớp mắt:
“Kim Kim, anh…”
Kim Trăn nhìn sang Kiều Mạt, dặn: “Nhớ kỹ lời anh, chăm sóc bản thân cho tốt, chờ anh trở lại.”
Kiều Mạt ngây ngốc gật đầu, Kim Trăn liền tức tốc bước thật nhanh lên đỉnh núi. Trông theo bóng lưng Kim Trăn rời đi, trong lòng Kiều Mạt bỗng trào dâng niềm bất an, cảm giác giống như Kim Trăn cứ thế rời khỏi thế giới của cậu vậy…
Kiều Mạt ra sức lắc lắc đầu, ngăn cản mình suy nghĩ lung tung. Lúc này, phía sau có một tiểu đệ tử Thanh Viên tiến lên, nói với Kiều Mạt:
“Anh Kiều Mạt, sư tôn sai tôi dẫn anh đến thủy trụ, các vị đại sư khác đi cả rồi.”
Kiều Mạt gật đầu, quay lại nhìn phương hướng Kim Trăn biến mất một lát, dằn nén bất an trong lòng, theo người đưa tin đến chỗ thủy trụ.
Giờ phút này, tại đại sảnh chỉ còn Kim Lan và Kim Bác Á.
Kim Lan nhìn lên hang Thanh Viên trên đỉnh núi, trong mắt hiện rõ sầu lo. Hồi lâu sau, giọng hắn mới vang lên trong phòng, mang theo chút lạnh lẽo.
“Bác Á, con biết rõ tình huống thân thể Kim Trăn và nguy hiểm trong hang còn bố trí cho nó đi hang Thanh Viên, tức là ôm tâm tư muốn nó có đi không có về đúng chứ?”
Nghe vậy, thân mình Kim Bác Á khẽ run lên, sắc mặt trắng bệch, trầm mặc một chốc mới gật đầu thưa:
“Dạ phải.”
Kim Lan quay phắt người lại, trường kích trong tay đâm mạnh xuống đất, nhìn Kim Bác Á bằng ánh mắt phẫn nộ:
“Nó là con cháu Kim gia ta, hổ dữ còn không ăn thịt con, năm xưa con nuôi nấng nó như con ruột, cớ sao lại muốn làm vậy.”
Mặt Kim Bác Á tái nhợt, nhưng trong mắt lại hàm chứa sự kiên định không thể nghi ngờ:
“Sư tổ, con đã quan sát hai viên nội đan trong cơ thể Kim Trăn, tư chất của nó có thể nói là thể chất tu luyện tuyệt hảo hiếm thấy trong suốt gần ngàn năm qua. Một khi nó nắm giữ phương pháp tu luyện chính quy, tu vi của nó sẽ tăng tiến vùn vụt, nhân gian gần như không ai có khả năng trông theo bóng lưng nó. Nhưng ma khí trong cơ thể nó cũng mạnh chẳng kém gì nội đan, kể từ lần nó ngất xỉu, viên nội đan hệ mộc kia liền xuất hiện, ma khí cũng ngày càng tăng mạnh. Nếu không khống chế thì sớm muộn cũng có ngày nó trở thành đại họa. Ba năm trước nó từng nổi ma tính một lần, đánh trọng thương một đồ đệ tu vi cao của con, từ đó con liền biết viên nội đan trong người nó vượt xa cấp bậc ma vật bình thường. Để trừ hậu hoạn, con chỉ đành đả thương kinh mạch nó, phong ấn viên nội đan hệ mộc.”
Trong mắt Kim Lan đượm chút đau lòng, hắn nói:
“Khoan nhắc đến lý do trong cơ thể Kim Trăn xuất hiện ma khí, dù nó bị ma vật xâm lấn thật đi chăng nữa, thì con với tư cách người thân kiêm sư phụ của nó, sao lại có thể dùng cách thức lạnh lùng tiêu cực nhường ấy đối xử với nó? Nếu một ngày nó thực sự trở thành ma vật không thể nghịch chuyển, các con chính là thủ phạm gây nên hậu quả xấu.”
Kim Bác Á khẽ cúi đầu, không đáp.
Kim Lan nói tiếp: “Hôm nay Kim Trăn tiến vào hang Thanh Viên, cả ta và con đều biết một khi năm viên mệnh châu trồi lên, cánh cửa Ma giới trong hang sẽ mở ra, chỉ trông chờ vào lực phong ấn của dây thừng trước cửa hang để áp chế, nhưng đối với Kim Trăn trong hang mà nói, khoảnh khắc ấy nó sẽ phải đối mặt với vô vàn nguy hiểm. Giả sử có ma vật mạnh mẽ hung tàn chui ra từ cửa, nó chắc chắn sẽ chết. Cho dù nó may mắn tránh được một kiếp, song nếu không thoát ra trước khi phong ấn hoàn thành, vậy có khả năng nó sẽ bị phong ấn luôn bên trong…”
Nói đến đây, Kim Lan dừng lại, trong mắt lóe lên tia sáng, nhìn Kim Bác Á hỏi:
“Chẳng lẽ… Đây là mục đích của con?”
Kim Bác Á ngẩng đầu, mặt tái mét không còn hột máu, khẽ cau mày, gật đầu bảo:
“Sư tổ, con đã từng có một hoài nghi, chính là ngày ấy sau khi Kim Trăn tiến vào hang, Ma thần Hậu Khanh bị phong ấn đã xâm lấn thân thể nó. Nhưng về sau con lại tìm đọc nhiều tư liệu cổ, phát hiện thuộc tính của Ma thần Hậu Khanh năm đó là thổ chứ không phải mộc, nên suy đoán này có lẽ không chính xác. Sau nữa, sức mạnh mà Kim Trăn phát ra khi đả thương Trúc Ảnh khiến con cảm giác được rằng, dù ma vật trong người nó không phải Hậu Khanh, thì nhất định cũng là ma vật hùng mạnh tương đương cấp bậc Ma thần. Vì vậy, bất luận là loại nào, Kim Trăn cũng không thể ở lại nhân gian.”
Kim Lan nhìn Kim Bác Á, cất giọng chậm rãi: “Thế nên con định nhân cơ hội này diệt trừ hoặc phong ấn nó.”
Kim Bác Á gật đầu, ánh mắt kiên định: “Sư tổ, Kim gia chúng ta nhiều thế hệ xem trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình, con đâu thể biết rõ có ma vật nguy hại nhân gian mà vẫn mặc kệ không quan tâm.” Kim Bác Á trầm mặc, ánh mắt lộ rõ nỗi đau xót, cắn răng nói:
“Dù nó là người thân của con, con cũng không thể trơ mắt nhìn nó thành ma rồi gieo rắc tai họa cho chúng sinh.”
Kim Lan nhìn Kim Bác Á thật lâu, cuối cùng hít nhẹ một hơi, trong mắt ánh lên tia thất vọng:
“Bác Á, tổ huấn dĩ nhiên quan trọng, song không thể lãng quên tình người. Người có thiện có ác, ma cũng có xấu có tốt, ma rốt cuộc là gì? Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, sau đại chiến Trác Lộc, phe Xi Vưu thất bại, kể từ đó liền phân chia thần ma. Ma giới có ma vật ham giết chóc thành tánh, nhân gian cũng có hạng người âm hiểm đồ thán sinh linh, ma sinh ra từ tâm.”
Kim Lan quay người nhìn lên đỉnh núi, nói tiếp:
“Tuy trong hang Thanh Viên tràn đầy nguy nan, nhưng thể chất và cảnh ngộ của Kim Trăn đều khác hẳn người thường, trên người nó có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích, hôm nay ta giải phong ấn cho nó, chỉ hi vọng nó có thêm năng lực tự bảo vệ mình, bình an trở về.”
Trong mắt Kim Bác Á hiện rõ lo lắng, mở miệng nói:
“Sư tổ, nếu cấm chế trong cơ thể Kim Trăn bị giải trừ, có khả năng sẽ kích phát ma khí tiềm tàng nhiều năm, đến lúc ấy ma tính của nó đại phát, phong ấn ngũ hành sẽ…”
Kim Lan khoát tay, ánh mắt cương quyết, lạnh nhạt đáp:
“Dù trong cơ thể Kim Trăn thực sự có ma vật, thì bản tính của nó vẫn còn. Thằng bé là con cháu Kim gia ta, nó sẽ không trơ mắt nhìn vạn vật nhân gian lâm vào vạn kiếp bất phục, ta tin tưởng nó.”
Kim Trăn thấy thế thì nhíu mày, điều kiện tiên quyết để hắn đồng ý cho Kiều Mạt đến hỗ trợ chính là không cho cậu vượt hiểm, nhưng cảnh tượng này khiến lòng hắn bắt đầu lo lắng.
Kim Trăn còn đang lo ngại, Kiều Mạt phía sau đã cất bước tới trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn Kim Lan đang ngồi ngay trung tâm.
Ánh mắt Kim Lan đầy sâu xa, hắn nhìn Kiều Mạt, nói:
“Xin hỏi vị tiểu đạo hữu này đến từ phái nào?”
Kiều Mạt chớp mắt: “Cái này không quan trọng, nếu ông khăng khăng muốn hỏi thì cứ cho là phái Ô Long đi.”
Kim Lan nhếch môi, vuốt cằm hỏi: “Tiểu đạo hữu hiểu ý ta à?”
Kiều Mạt gật đầu: “Tôi là hệ thủy, hơn nữa tu vi không thấp, ông muốn tôi giúp ông chủ khống trụ hệ thủy chứ gì?”
Kim Lan gật đầu, trầm giọng đáp: “Tiểu đạo hữu thẳng thắn đấy, nếu đã biết ý tưởng của Kim Lan, vậy xin mạo muội hỏi một câu, lần này có thể giúp Kim gia ta một tay không?”
Kiều Mạt: “Được thôi, tôi vốn dĩ tới hỗ trợ mà. Nhưng nếu đã muốn tôi đảm đương nhiệm vụ quan trọng đến thế, vậy tôi có thể đề xuất một yêu cầu nho nhỏ không?”
Nghe thế, Kim Lan khẽ nhướng mày: “Có yêu cầu gì, mời đạo hữu cứ nói.”
Kiều Mạt trừng mắt liếc Kim Bác Á một cái, đoạn quay lại bảo Kim Lan:
“Nếu chuyện phong ấn lần này giải quyết xong, có thể xin ông giải trừ cấm chế trong người Kim Trăn không.”
Kim Lan sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Kim Trăn sau lưng Kiều Mạt, ngưng thần tại mắt, lập tức thấy được tình huống dị thường trong cơ thể hắn. Kim Lan sầm mặt, quay sang nhìn Kim Bác Á, trong mắt mang theo chút nghi ngờ.
Thấy vậy, Kim Bác Á thấp giọng thưa: “Sư tổ, việc này là con làm, nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân.” Đoạn, ông ta ngẩng đầu, cao giọng nói với Kiều Mạt:
“Cậu là Kiều Mạt – bạn của Kim Trăn đúng không? Cấm chế của Kim Trăn là tôi hạ, tôi đồng ý với cậu, chờ phong ấn lần này kết thúc, tôi sẽ xóa cấm chế trong người nó.”
Nghe xong, Kiều Mạt lập tức ra chiều vui mừng, cậu giấu tay ra sau lưng, làm dấu thắng lợi với Kim Trăn. Kim Trăn chau mày, lo lắng trong mắt vẫn chưa giảm bớt.
Lúc này, Kim Bác Á tiếp tục nói: “Nếu trụ ngũ hành đều đã có người chủ khống, vậy sau đây tôi xin phân chia vị trí của con cháu Kim gia, sư tổ chủ khống hỏa mạch, vậy hỏa trụ không cần phái thêm người nữa, ba đi theo Huyền Vô đại sư đến kim trụ, anh cả theo Cô Hồng sư thái đến mộc trụ, tôi theo Khâu chưởng môn đến thổ trụ, Kim Đình theo Kiều Mạt đến thủy trụ, Kim Trăn đến hang Thanh Viên mở bàn phong ấn. Khi năm trụ hấp thu đầy đủ chân khí, trên bàn phong ấn sẽ hiện ra năm viên mệnh châu đối ứng với từng trụ ngũ hành, Kim Trăn con chỉ cần nhỏ máu lên năm viên mệnh châu là phong ấn sẽ hoàn thành.”
Tiếp theo, Kim Bác Á nhìn Kim Trăn, dặn: “Năm viên mệnh châu đó chính là chìa khóa phong ấn lối đi giữa hai giới, thời khắc mệnh châu hiện lên là lúc kết giới của cánh cửa dẫn vào lối đi yếu nhất, nếu trạng thái ấy kéo dài quá lâu thì sẽ có lượng lớn ma vật phá tan kết giới tiến vào núi Thanh Viên. Vì vậy con phải nhớ kỹ, nhìn thấy mệnh châu xuất hiện, nhất định phải mau chóng nhỏ máu lên. Khi năm viên mệnh châu hút đủ huyết khí phong ấn của Kim gia thì sẽ quay lại mệnh bàn, phong ấn lối đi lần nữa.”
Kim Trăn nghe Kim Bác nói xong, vẻ mặt vẫn chẳng mảy may gợn sóng, im lặng không lên tiếng.
Kiều Mạt kế bên nghe vậy lại cau mày hỏi:
“Tôi có hai vấn đề.”
Kim Bác Á nhìn Kiều Mạt, gật đầu bảo: “Cậu nói đi.”
Kiều Mạt nhìn Kim Lan, hỏi: “Ban nãy ông nói, vào thời thượng cổ, phong ấn không chỉ phong ấn lối đi giữa hai giới phàm ma, mà còn đồng thời phong ấn một Ma thần, nói cách khác, trong hang hẳn vẫn còn một Ma thần đúng chứ?”
Ánh mắt Kim Lan trầm xuống, đáp: “Thật không dám giấu giếm, hang Thanh Viên là nơi nhiều thế hệ Kim gia bảo hộ phong ấn, đồng thời cũng là cấm địa của Thanh Viên môn, gia quy của Kim gia cũng quy định không được bước vào hang Thanh Viên, thành thử các đời con cháu bao gồm cả ta đều chưa từng đặt chân vào hang, tình huống cụ thể bên trong không cách nào hiểu hết. Còn về ý kiến cho rằng phong ấn cả Ma thần, đó chỉ là lời truyền miệng qua nhiều thế hệ chưởng môn của Thanh Viên môn. Còn rốt cuộc trong hang có phong ấn Ma thần hay không, chúng ta cũng không thể xác định, dù sao con cháu Kim gia chưa có ai tận mắt thấy.”
Nghe xong, Kiều Mạt gật đầu, sau đó dòm sang Kim Đình, lại nhìn nhìn những người khác trong Kim gia, cuối cùng dừng trên người Kim Bác Á, hỏi:
“Cách sắp xếp này của ông là căn cứ theo quy luật nào? Tại sao bắt Kim Trăn đi hang Thanh Viên mà không để anh trai ảnh đi? Trưởng ấu có thứ tự, đáng lẽ chuyện trọng yếu như vậy phải ưu tiên giao cho trưởng bối và anh lớn chứ? Dù dựa theo nồng độ máu, thì máu của mấy người các ông cũng thuần túy hơn Kim Trăn mà.”
Kim Bác Á nhìn Kiều Mạt, trong mắt ánh lên tia sáng u ám, trầm giọng đáp: “Vừa rồi sư tổ nói con cháu Kim gia chưa ai từng bước vào hang Thanh Viên, kỳ thực cũng không hẳn.”
Kim Lan nghe thế thì lập tức ra vẻ kinh ngạc, nhìn sang Kim Bác Á: “Có người từng vào hang sao?”
Kim Bác Á gật đầu, tầm mắt dừng trên người Kim Trăn.
“Hang Thanh Viên là cấm địa, nhưng số lượng chi thứ Kim gia và đệ tử ngoại môn đông đúc, nhiều đời trôi qua cũng khó tránh có kẻ tò mò muốn lén đi vào. Tuy nhiên chưa từng có ai thành công, bởi bất luận là ai, chỉ cần bước chân vào chu vi trăm mét xung quanh cửa hang thì sẽ cảm giác được lực đẩy cực mạnh, căn bản không cách nào tiếp cận. Ngay cả vị tổ tiên đã phi thăng của Kim gia cũng chưa từng vào hang. Song hơn mười năm trước, tôi dẫn Kim Trăn sáu tuổi lên núi, rồi nó lạc đường trong núi, tôi với anh cả tìm kiếm rất lâu, cuối cùng phát hiện nó ngất xỉu trước cửa hang Thanh Viên.”
Kim Bác Á vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người trong Kim gia đồng loạt chĩa vào mặt Kim Trăn. Ai ai cũng biết tai nạn năm sáu tuổi của Kim Trăn, cũng bắt đầu từ đó, thân thể hắn mới xảy ra biến hóa.
Kim Bác Á nhìn Kim Trăn, nói tiếp: “Lúc tôi với anh cả phát hiện Kim Trăn, thân thể nó nằm trong dây thừng kết giới trước cửa hang, chưa từng có ai vượt qua chỗ đó. Hơn nữa, khi tôi với anh cả đi vào hang, lực đẩy mạnh mẽ kia cũng đã biến mất, tình huống nguy cấp nên tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ ôm Kim Trăn ra rồi cấp tốc xuống núi tìm bác sĩ. Nhưng về sau, lúc tôi trở lại phụ cận hang Thanh Viên lần thứ hai, lực đẩy lại xuất hiện.”
Đoạn Kim Bác Á nhìn về phía Kiều Mạt: “Cho nên Kim Trăn là người duy nhất có thể vào hang Thanh Viên.”
“Nhưng mà, tại sao lại vậy?” Người lên tiếng chính là Cô Hồng sư thái.
Kim Bác Á lắc đầu: “Tôi cũng không rõ nguyên nhân trong đó, những năm gần đây tình huống thân thể Kim Trăn vẫn luôn khác hẳn người thường, rốt cuộc là tốt hay xấu cũng chưa tra ra nguyên nhân. Hiện tại đối diện với đại nạn, tôi cũng không thể bận tâm chuyện khác, chỉ có thể áp dụng phương thức sắp xếp này, Kim Trăn là lựa chọn thích hợp nhất để vào hang Thanh Viên.”
Ai nấy nghe xong đều lặng thinh không lên tiếng, có lẽ người ngoài không biết nội tình, nhưng Kim lão gia và Kim Bác Cương đều ôm tâm trạng phức tạp. Kể từ lần ngất xỉu đó, cuộc sống của Kim Trăn có thể nói là thay đổi nghiêng trời lệch đất, thân thể vốn khỏe mạnh trở nên dị thường, thái độ của Kim Bác Á với hắn cũng chuyển biến một trăm tám mươi độ, vốn là người thừa kế tư chất tốt đẹp của Thanh Viên môn, thoáng cái biến thành ma vật thần kinh hư hư thực thực. Tuy những trưởng bối khác không quay ngoắt thái độ đột ngột như Kim Bác Á, song những năm gần đây cũng kiêng kỵ Kim Trăn hoặc ít hoặc nhiều. Hiện tại ai mà ngờ, cậu con út bị lạnh nhạt và nghi ngờ suốt mười mấy năm của Kim gia lại trở thành nhân tố mấu chốt cứu vớt muôn dân vạn vật chứ.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, sắc mặt Kim Bác Cương cực kỳ ảm đạm, ánh mắt nhìn con mình hàm chứa ít áy náy và mong mỏi khó nói rõ.
Kiều Mạt lại tỏ ra giận dữ, cậu trừng Kim Bác Á, mặt hơi đỏ lên. Lần này nghe Kim Bác Á nói xong, Kiều Mạt nảy sinh xúc động muốn xông lên dần ông ta một trận tơi bời, cậu cũng không quan tâm hành vi của Kim Bác Á có nhân danh đạo đức chính nghĩa gì hay không, chỉ đau lòng Kim Trăn phải chịu uất ức ngần ấy năm, giờ họ còn muốn tận sức ép khô tia giá trị cuối cùng trên người hắn.
Lũ người trần tục kia chẳng những không có nhân tình, mà da mặt còn dày hơn vảy của Đại long tộc mình nhiều!
Hoàng tử nhỏ thầm phẫn nộ trong lòng.
Bấy giờ, Kim Lan cũng nhìn Kim Trăn, trầm tư hồi lâu, sau cùng chậm rãi lên tiếng:
“Kim Trăn, tuy con là con cháu Kim gia ta, nhưng việc này ta cũng không muốn cưỡng cầu. Chẳng ai biết tình huống trong hang Thanh Viên, mấy ngàn năm tới nay, đây là lần đầu tiên nhà họ Kim chúng ta khởi động lại phong ấn ngũ hành, phương pháp vừa nói cũng chỉ là lý luận được lưu truyền. Trong hang có khả năng che giấu nguy hiểm không muốn ai biết, quá trình phong ấn cũng có khả năng gặp phải đủ loại tình huống. Chuyện Bác Á kể về con, ta cũng không hiểu hết, kế hoạch ban đầu của ta là sau khi thôi động hỏa trụ, nếu vẫn không cách nào tiến vào hang Thanh Viên thì ta sẽ thử dùng Phần Thiên Hỏa Kích để cưỡng chế xâm nhập. Cho nên, con không phải lựa chọn duy nhất tiến vào hang.”
Kim Lan đánh giá thân thể Kim Trăn một lát, ngữ khí có chút nghiêm trọng: “Chỉ có thể nói ta bế quan quá lâu rồi, nếu sớm biết việc này…”
Nói tới đây, Kim Lan khẽ thở dài, đoạn lắc đầu, nói tiếp:
“Kim Trăn, nếu con không muốn vào hang thì theo Huyền Vô đại sư đến kim trụ đi. Tiểu đạo hữu Kiều Mạt nói đúng, trọng trách nặng nề mà nguy hiểm như vậy không nên để đám tiểu bối các con gánh vác.”
Nét mặt Kim Trăn vẫn không hề dao động, hắn nghe Kim Lan nói xong chỉ bảo:
“Con đi.”
Kim Lan ngẩn ra, vội nói: “Con nên biết, hiện tại phong ấn ngũ hành bị tổn hại, nếu trong hang thật sự phong ấn Ma thần, một khi hắn tỉnh lại, sự việc sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.”
Kim Trăn mở miệng ngắt lời Kim Lan: “Không cần nói, con biết rồi.”
Kim Lan nghe vậy, lặng im giây lát, cuối cùng gật đầu, nhìn Kim Trăn bằng ánh mắt tán thưởng và thấu hiểu, đoạn xoay qua nói với mọi người:
“Nếu đã vậy, mời mọi người xuất phát đến trụ của từng người ngay bây giờ. Sau khi bố trí xong hết thảy, tôi sẽ ra hiệu lệnh thống nhất, thành bại quyết định bởi lần hành động này, Kim Lan xin cám ơn các vị trước.”
Kim Lan đứng dậy, cúi đầu thật thấp trước ngũ đại môn phái.
Sau đó mọi người tuần tự rời đi, đến khu vực đặt trụ.
Kiều Mạt đi theo Kim Trăn mà có chút không nỡ, muốn kéo tay hắn lại không dám kéo, vừa giận vừa lo, nhìn hắn bằng vẻ mặt xoắn xuýt.
Kim Trăn quay lại, ánh mắt nhìn Kiều Mạt đượm chút âu lo:
“Sao em lại lỗ mãng nhận lời ông chú cố? Chưa ai từng dùng phong ấn ngũ hành này cả, không biết phải hao tốn bao nhiêu công lực, không chừng còn gặp phải nguy hiểm gì đó.”
Kiều Mạt bĩu môi, bất mãn đáp: “Anh còn nói em? Hổng phải chính anh còn nhận nhiệm vụ nguy hiểm hơn sao, lỡ trong hang kia thực sự có Ma thần, anh vào đó đánh thức hắn, cái hắn xơi tái luôn anh thì biết làm sao.”
Nghe thế, Kim Trăn không kiềm được mà cong môi, xoa xoa đầu Kiều Mạt: “Yên tâm đi, anh không sao đâu, anh linh cảm trong hang Thanh Viên có điều anh muốn biết, dù không phải vì phong ấn thì sớm muộn gì anh cũng phải vào một lần.”
Đôi mắt to của Kiều Mạt hơi ươn ướt, nhìn Kim Trăn một cách đáng thương: “Kim Kim, anh phải đồng ý với em, nhất định phải bình an trở về nha.”
Kim Trăn gật đầu, dịu dàng nhìn Kiều Mạt: “Em cũng phải đồng ý với anh, mọi chuyện không cần cậy mạnh, hết sức là đủ rồi, dù gặp phải tình huống nào cũng không được tổn thương bản thân. Nếu phong ấn thất bại, em phải mau chóng rời khỏi núi Thanh Viên.”
Kiều Mạt lắc đầu, kiên định đáp: “Em sẽ dẫn anh cùng đi.”
Kim Trăn nhíu mày, toan mở miệng thì phía sau vang lên giọng Kim Lan:
“Kim Trăn.”
Kim Trăn ngoái lại, thấy trong phòng chỉ còn mỗi Kim Lan và Kim Bác Á. Hắn trầm tĩnh ngẩng đầu nhìn ông chú cố thoạt trông chỉ xấp xỉ tuổi mình, ấn tượng của hắn dành cho người này rất đặc biệt, hắn nhớ vào năm bốn tuổi, Kim Lan từng bế hắn và nói: “Quả là một cậu bé thông minh dễ thương, xem ra Kim gia ta lại sắp xuất hiện một kỳ tài tu luyện rồi.”
Khi ấy, Kim Lan giơ cao hai tay, bế Kim Trăn vượt qua đầu mình và chọc hắn cười. Kim Trăn thuở bé lại khắc sâu nụ cười hiền hòa tuấn tú của Kim Lan dưới ánh mặt trời, nụ cười đó cũng là ký ức dịu dàng duy nhất mà Kim Trăn cảm nhận được tại Kim gia, ngoại trừ Hoắc Lan.
Kim Trăn ngẩng lên nhìn Kim Lan, khẽ gật đầu: “Ông chú cố còn chuyện gì không ạ?”
Kim Lan nhìn Kim Trăn thoáng chốc, không nói gì, chỉ vươn tay ra, một tia chân khí đỏ rực bắn từ đầu ngón tay về phía đan điền của Kim Trăn, lưỡi đao khí chui vào cơ thể hắn ngay khoảnh khắc ấy.
Kim Trăn nhận thấy cảm giác nóng rực chui vào bụng, không khỏi ngây ra.
Hai người Kiều Mạt và Kim Bác Á chứng kiến tình huống như vậy thì không hẹn mà cùng kinh hãi.
Mắt Kiều Mạt hiện rõ sát ý, đang muốn vươn tay gọi Long Ngâm, thì Kim Trăn đã nhận ra cậu đang tức giận, vội đưa tay nắm chặt tay Kiều Mạt ngay tắp lự, ngăn cản động tác của cậu.
Còn Kim Bác Á lại kinh ngạc hỏi: “Sư tổ, sao người lại giải cấm chế trong cơ thể nó ngay lúc này?”
Nghe Kim Bác Á nói, Kiều Mạt mới hiểu hành động vừa rồi của Kim Lan là giải cấm chế cho Kim Trăn. Cậu lập tức nhìn Kim Trăn, Kim Trăn khẽ gật đầu với cậu, cậu liền nhướng mày mừng rỡ, lệ khí quanh thân biến mất, ra chiều cảm động nhìn Kim Lan. Tốc độ biến sắc mặt trôi chảy tự nhiên hơn hồi đi diễn trong đoàn phim chả biết bao nhiêu lần…
Kim Lan lại chẳng buồn ngó ngàng ánh mắt cảm kích “cháy bỏng” của Kiều Mạt, chỉ nghiêm túc nhìn Kim Trăn:
“Kim Trăn, con từ nhỏ đã có tư chất tốt, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ con đã là một kỳ tài của Kim gia ta. Đáng tiếc, việc đã tới nước này, ta không biết viên nội đan hệ mộc trong cơ thể con từ đâu đến, song hiện tại trong người con có ma khí là sự thật. Ta đã biết chuyện Bác Á gây ra cho con năm xưa, tuy nó cũng chỉ vì muốn bảo đảm chắc chắn nên mới làm thế, nhưng phương pháp quả thực hơi cực đoan. Chặt đứt kinh mạch của con là nó sai, hiện giờ ta đã giải trừ cấm chế phong ma trong cơ thể con, con có thể tự do điều khiển hai viên nội đan rồi, nhưng suy cho cùng là phúc hay họa thì sau này phải dựa vào chính con thôi.”
Kim Lan thở dài: “Mấy năm nay Kim gia nợ con nhiều lắm, nếu hôm nay có thể vượt qua kiếp nạn này, ta chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp trừ bỏ ma khí trong người con. Hi vọng mai sau vẫn còn cơ hội bù đắp…”
Mặt Kim Trăn trầm lặng như nước, vẻ mặt tựa hồ lại càng lạnh hơn: “Không cần.”
Nói xong, Kim Trăn quay lưng, sải bước về hướng hang Thanh Viên trên đỉnh núi. Kiều Mạt đứng tại chỗ nhìn Kim Trăn bỏ đi, không kiềm được kinh ngạc, bèn bước nhanh đuổi theo.
Từ nãy vẻ mặt Kim Trăn đã có chút không ổn lắm, Kiều Mạt nhìn hắn đầy lo lắng, hỏi:
“Kim Kim, anh không sao chứ?”
Kim Trăn ngẩng đầu, nhìn về phía cửa hang trên đỉnh núi, ánh mắt sâu hun hút như có điều suy nghĩ:
“Quả nhiên là nơi này, rốt cuộc tìm được rồi.”
Kiều Mạt nghe vậy thì không hiểu lắm, cậu lơ ngơ chớp chớp mắt:
“Kim Kim, anh…”
Kim Trăn nhìn sang Kiều Mạt, dặn: “Nhớ kỹ lời anh, chăm sóc bản thân cho tốt, chờ anh trở lại.”
Kiều Mạt ngây ngốc gật đầu, Kim Trăn liền tức tốc bước thật nhanh lên đỉnh núi. Trông theo bóng lưng Kim Trăn rời đi, trong lòng Kiều Mạt bỗng trào dâng niềm bất an, cảm giác giống như Kim Trăn cứ thế rời khỏi thế giới của cậu vậy…
Kiều Mạt ra sức lắc lắc đầu, ngăn cản mình suy nghĩ lung tung. Lúc này, phía sau có một tiểu đệ tử Thanh Viên tiến lên, nói với Kiều Mạt:
“Anh Kiều Mạt, sư tôn sai tôi dẫn anh đến thủy trụ, các vị đại sư khác đi cả rồi.”
Kiều Mạt gật đầu, quay lại nhìn phương hướng Kim Trăn biến mất một lát, dằn nén bất an trong lòng, theo người đưa tin đến chỗ thủy trụ.
Giờ phút này, tại đại sảnh chỉ còn Kim Lan và Kim Bác Á.
Kim Lan nhìn lên hang Thanh Viên trên đỉnh núi, trong mắt hiện rõ sầu lo. Hồi lâu sau, giọng hắn mới vang lên trong phòng, mang theo chút lạnh lẽo.
“Bác Á, con biết rõ tình huống thân thể Kim Trăn và nguy hiểm trong hang còn bố trí cho nó đi hang Thanh Viên, tức là ôm tâm tư muốn nó có đi không có về đúng chứ?”
Nghe vậy, thân mình Kim Bác Á khẽ run lên, sắc mặt trắng bệch, trầm mặc một chốc mới gật đầu thưa:
“Dạ phải.”
Kim Lan quay phắt người lại, trường kích trong tay đâm mạnh xuống đất, nhìn Kim Bác Á bằng ánh mắt phẫn nộ:
“Nó là con cháu Kim gia ta, hổ dữ còn không ăn thịt con, năm xưa con nuôi nấng nó như con ruột, cớ sao lại muốn làm vậy.”
Mặt Kim Bác Á tái nhợt, nhưng trong mắt lại hàm chứa sự kiên định không thể nghi ngờ:
“Sư tổ, con đã quan sát hai viên nội đan trong cơ thể Kim Trăn, tư chất của nó có thể nói là thể chất tu luyện tuyệt hảo hiếm thấy trong suốt gần ngàn năm qua. Một khi nó nắm giữ phương pháp tu luyện chính quy, tu vi của nó sẽ tăng tiến vùn vụt, nhân gian gần như không ai có khả năng trông theo bóng lưng nó. Nhưng ma khí trong cơ thể nó cũng mạnh chẳng kém gì nội đan, kể từ lần nó ngất xỉu, viên nội đan hệ mộc kia liền xuất hiện, ma khí cũng ngày càng tăng mạnh. Nếu không khống chế thì sớm muộn cũng có ngày nó trở thành đại họa. Ba năm trước nó từng nổi ma tính một lần, đánh trọng thương một đồ đệ tu vi cao của con, từ đó con liền biết viên nội đan trong người nó vượt xa cấp bậc ma vật bình thường. Để trừ hậu hoạn, con chỉ đành đả thương kinh mạch nó, phong ấn viên nội đan hệ mộc.”
Trong mắt Kim Lan đượm chút đau lòng, hắn nói:
“Khoan nhắc đến lý do trong cơ thể Kim Trăn xuất hiện ma khí, dù nó bị ma vật xâm lấn thật đi chăng nữa, thì con với tư cách người thân kiêm sư phụ của nó, sao lại có thể dùng cách thức lạnh lùng tiêu cực nhường ấy đối xử với nó? Nếu một ngày nó thực sự trở thành ma vật không thể nghịch chuyển, các con chính là thủ phạm gây nên hậu quả xấu.”
Kim Bác Á khẽ cúi đầu, không đáp.
Kim Lan nói tiếp: “Hôm nay Kim Trăn tiến vào hang Thanh Viên, cả ta và con đều biết một khi năm viên mệnh châu trồi lên, cánh cửa Ma giới trong hang sẽ mở ra, chỉ trông chờ vào lực phong ấn của dây thừng trước cửa hang để áp chế, nhưng đối với Kim Trăn trong hang mà nói, khoảnh khắc ấy nó sẽ phải đối mặt với vô vàn nguy hiểm. Giả sử có ma vật mạnh mẽ hung tàn chui ra từ cửa, nó chắc chắn sẽ chết. Cho dù nó may mắn tránh được một kiếp, song nếu không thoát ra trước khi phong ấn hoàn thành, vậy có khả năng nó sẽ bị phong ấn luôn bên trong…”
Nói đến đây, Kim Lan dừng lại, trong mắt lóe lên tia sáng, nhìn Kim Bác Á hỏi:
“Chẳng lẽ… Đây là mục đích của con?”
Kim Bác Á ngẩng đầu, mặt tái mét không còn hột máu, khẽ cau mày, gật đầu bảo:
“Sư tổ, con đã từng có một hoài nghi, chính là ngày ấy sau khi Kim Trăn tiến vào hang, Ma thần Hậu Khanh bị phong ấn đã xâm lấn thân thể nó. Nhưng về sau con lại tìm đọc nhiều tư liệu cổ, phát hiện thuộc tính của Ma thần Hậu Khanh năm đó là thổ chứ không phải mộc, nên suy đoán này có lẽ không chính xác. Sau nữa, sức mạnh mà Kim Trăn phát ra khi đả thương Trúc Ảnh khiến con cảm giác được rằng, dù ma vật trong người nó không phải Hậu Khanh, thì nhất định cũng là ma vật hùng mạnh tương đương cấp bậc Ma thần. Vì vậy, bất luận là loại nào, Kim Trăn cũng không thể ở lại nhân gian.”
Kim Lan nhìn Kim Bác Á, cất giọng chậm rãi: “Thế nên con định nhân cơ hội này diệt trừ hoặc phong ấn nó.”
Kim Bác Á gật đầu, ánh mắt kiên định: “Sư tổ, Kim gia chúng ta nhiều thế hệ xem trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình, con đâu thể biết rõ có ma vật nguy hại nhân gian mà vẫn mặc kệ không quan tâm.” Kim Bác Á trầm mặc, ánh mắt lộ rõ nỗi đau xót, cắn răng nói:
“Dù nó là người thân của con, con cũng không thể trơ mắt nhìn nó thành ma rồi gieo rắc tai họa cho chúng sinh.”
Kim Lan nhìn Kim Bác Á thật lâu, cuối cùng hít nhẹ một hơi, trong mắt ánh lên tia thất vọng:
“Bác Á, tổ huấn dĩ nhiên quan trọng, song không thể lãng quên tình người. Người có thiện có ác, ma cũng có xấu có tốt, ma rốt cuộc là gì? Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, sau đại chiến Trác Lộc, phe Xi Vưu thất bại, kể từ đó liền phân chia thần ma. Ma giới có ma vật ham giết chóc thành tánh, nhân gian cũng có hạng người âm hiểm đồ thán sinh linh, ma sinh ra từ tâm.”
Kim Lan quay người nhìn lên đỉnh núi, nói tiếp:
“Tuy trong hang Thanh Viên tràn đầy nguy nan, nhưng thể chất và cảnh ngộ của Kim Trăn đều khác hẳn người thường, trên người nó có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích, hôm nay ta giải phong ấn cho nó, chỉ hi vọng nó có thêm năng lực tự bảo vệ mình, bình an trở về.”
Trong mắt Kim Bác Á hiện rõ lo lắng, mở miệng nói:
“Sư tổ, nếu cấm chế trong cơ thể Kim Trăn bị giải trừ, có khả năng sẽ kích phát ma khí tiềm tàng nhiều năm, đến lúc ấy ma tính của nó đại phát, phong ấn ngũ hành sẽ…”
Kim Lan khoát tay, ánh mắt cương quyết, lạnh nhạt đáp:
“Dù trong cơ thể Kim Trăn thực sự có ma vật, thì bản tính của nó vẫn còn. Thằng bé là con cháu Kim gia ta, nó sẽ không trơ mắt nhìn vạn vật nhân gian lâm vào vạn kiếp bất phục, ta tin tưởng nó.”
Tác giả :
Thịnh Trang Vũ Bộ