Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh
Chương 65: Giao tiếp không thông là hổng chấp nhận được
Hai ngày sau đó, Hoa Linh không đến tìm Kiều Mạt nữa. Tình trạng cơ thể Kiều Mạt đang từ từ hồi phục, chân khí mà Hoa Linh rót cho cậu ngày ấy có trợ giúp không nhỏ, hôm sau cậu đã có thể xuống giường đi lại.
Nhưng thái độ hai ngày này của Kim Trăn lại khiến Kiều Mạt thấy là lạ, tuy Kim Trăn vẫn chăm sóc cậu chu đáo, cơ mà nói ít hơn thấy rõ, cũng không thường xuyên ôm cậu ngồi trên giường như trước nữa, cứ chuẩn bị bữa ăn xong là hắn lập tức ngồi vào bàn xử lý công việc của đoàn phim.
Kiều Mạt cảm thấy bất thường, song nhìn giấy tờ chồng chất như núi trên bàn, trực giác cho rằng trong đoàn phim chắc phải bề bộn nhiều việc lắm, nên cũng không mấy để tâm.
Yêu một người, nên cho người ấy chút không gian thả lỏng, khoảng cách sinh ra cái đẹp.
***
Ngặt nỗi hoàng tử nhỏ sùng bái thầy Ô mù quáng lại chưa từng xem tiểu phẩm của chú Bổn Sơn, không biết còn một loại tình huống gọi là “khoảng cách có, cái đẹp không có.”
*Bổn Sơn: tên đầy đủ là Triệu Bổn Sơn, là diễn viên, đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất của TQ
Vì thế, mấy ngày này, dưới sự cố ý của Kim Trăn và vô ý của Kiều Mạt, hai người giao tiếp ít đi hẳn.
Sáng ngày thứ ba, lúc Kim Trăn đi mua bữa sáng cho Kiều Mạt, Kiều Mạt trong phòng nhận được điện thoại của Ngao Tứ, câu đầu tiên của Ngao Tứ trong điện thoại chính là:
“Tiểu Cửu, Tiểu Vũ bị thương à?”
Nghe ngữ khí khẩn trương lo lắng của anh hai, Kiều Mạt than thở: “Anh hai, anh biết tin hơi bị trễ à nha, anh Mạc xuất viện từ hôm kia rồi.”
“Mấy bữa trước anh không ở nhân gian, Tiểu Vũ không biết số liên lạc xuyên ba giới của anh, hôm nay về anh mới biết tin, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Ngao Tứ hỏi.
Thế là Kiều Mạt kể lại sự kiện động đất ngày ấy từ đầu tới đuôi một lần. Nghe xong, Ngao Tứ đầu kia lập tức nổi sùng: “Đệt! Lại còn bị thương trong nước á? Con thủy yêu đui mù nào dám động tới người của bản thái tử, sao em không biến nó thành bột rong hả.”
Hoàng tử nhỏ tủi thân: “Anh hai, tu vi của em không đủ, cuối cùng phải hiện hình rồng mới miễn cưỡng dọa được nó quay về đó.”
Ngao Tứ tức giận: “Mày đúng là đáng thất vọng, mỗi sợi rong cũng đếch đối phó nổi, rõ là vứt hết mặt mũi Long tộc chúng ta. Anh mày đã bảo mau mau tìm cái đỉnh hữu dụng đi, Độ Kiếp xong thì chạy lẹ về Long cung, gần đây nhân gian không yên ổn, thế lực Ma tộc đang rục rịch, tí tẹo tu vi ấy của mày mà cứ nán lại mãi coi chừng thí luôn cái mạng nhỏ…”
Nhị hoàng tử nổi giận đùng đùng răn dạy Kiều Mạt năm phút đồng hồ, cuối cùng thở hổn hển một hơi, ngữ khí hơi dịu đi, hỏi: “Em thì sao? Có bị thương không?”
Kiều Mạt tiếp tục tủi thân mà rằng: “Không có, nhưng thể lực cạn kiệt ghê lắm, hôm qua mới xuống nổi giường.”
Ngao Tứ: “Tiên đan của Thái Thượng Lão Quân mà anh gửi cho em sắp tới rồi, nhưng dạo này thiếu hàng, số lượng không nhiều lắm, chỉ có sáu viên thôi, ăn tiết kiệm một chút.”
Kiều Mạt nghe vậy thì mừng húm, mỹ mãn gật đầu, trong lòng dự định cho mình ba viên, Kim Kim ba viên, cũng gần đủ chữa kinh mạch cho Kim Kim rồi.
“Anh còn có việc, giờ chưa qua được, thằng sáu gặp ít phiền phức ở nhân gian, anh phải đi giải quyết giùm nó, kim đan anh gửi chuyển phát nhanh cho em rồi, địa chỉ nhận là khách sạn, nhớ chú ý kiểm tra rồi nhận hàng.” Ngao Tứ dặn tiếp.
Kiều Mạt gật đầu: “Cám ơn anh hai, yên tâm đi, em nhất định chăm sóc anh Mạc thiệt tốt.”
Ngao Tứ hừ lạnh: “Chú ý chăm sóc chính mình ấy, gặp nguy hiểm phải dùng đầu óc cho linh hoạt vào, giờ không có ai che chở em đâu, đừng ngu ngu ngơ ngơ như trước nữa. Đỉnh kia của em… Thôi, khỏi nhắc tới cũng được, em tự xem rồi giải quyết đi.”
Nhưng đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên, Kim Trăn mua bữa sáng về.
Kiều Mạt đang nằm sấp trên giường, không để ý âm thanh Kim Trăn vào phòng, nghe Ngao Tứ nói thế trong điện thoại thì sực nhớ tới Hoa Linh, bèn mở miệng hỏi:
“Đúng rồi, anh hai, song tu có thể tiến hành đồng thời với cả hai người không?”
Kim Trăn vừa vào cửa thì nghe thấy câu này, hắn thoáng sửng sốt, cau mày, dừng chân theo bản năng, rồi nghe Kiều Mạt tiếp tục lên tiếng:
“Hử? Tức là có thể á?”
“Thì có một người, anh ta là thuần hệ kim, hơn nữa tu vi rất cao.”
“Anh ta từng giúp em hai lần, em cảm thấy thuộc tính chân khí của anh ta rất xứng đôi với em, nếu không nhờ anh ta giúp, lần này em cũng chẳng hồi phục lẹ vầy đâu.”
“… Nói thì nói thế, nhưng em nghĩ Kim Kim không đồng ý đâu.”
“Haiz, em biết mà, được rồi, để em nghĩ thêm cái đã.”
…
Kiều Mạt thở dài, cúp điện thoại, vừa quay người liền thấy Kim Trăn cầm bữa sáng vào.
“Kim Kim, anh về rồi hả?” Kiều Mạt hơi kinh ngạc.
Sắc mặt Kim Trăn thoáng sầm xuống, ánh mắt nhìn Kiều Mạt có vẻ nghiêm trọng, hắn đặt bữa sáng lên bàn, đi đến cạnh Kiều Mạt, trầm giọng hỏi:
“Em có chuyện gì muốn nói với anh không?”
Kiều Mạt nhìn sắc mặt Kim Trăn, do dự một lúc, rụt rè hỏi:
“Kim Kim, anh… có đồng ý em… cùng người khác… song tu không?”
Vỏn vẹn một câu mà Kiều Mạt lắp bắp hết nửa phút, hơn nữa càng về phía sau càng lí nhí, hai chữ song tu cuối cùng gần như chỉ còn lại khẩu hình.
Kim Trăn nhìn Kiều Mạt chằm chằm, ánh mắt dần lạnh lẽo, mãi sau mới đáp: “Em nói thử xem?”
Kiều Mạt lập tức thở phào, ra chiều như được đại xá, nói: “Được rồi, không có gì quan trọng đâu.”
Dứt lời, cậu xuống giường đi đến bên bàn, bắt đầu ăn sáng. Kim Trăn nhìn Kiều Mạt giây lát, không nói gì, tới trước bàn tiếp tục làm chuyện của mình.
Ăn sáng xong, Kiều Mạt liền qua phòng Mạc Vũ Sinh truyền đạt nỗi lo lắng của Ngao Tứ đối với việc anh bị thương. Mạc Vũ Sinh cũng chẳng tỏ ra vui sướng và cảm động lắm, song ánh mắt vẫn thoảng toát ra hơi ấm.
“Anh hai nói gần đây ảnh hơi bận, bằng không nhất định sẽ về thăm anh, anh Mạc đừng buồn nghen.” Kiều Mạt an ủi Mạc Vũ Sinh.
Mạc Vũ Sinh cười xoa đầu Kiều Mạt, bảo: “Có gì đâu mà buồn, anh cũng chẳng phải phụ nữ, vả lại người anh phải cám ơn đàng hoàng là cậu mới đúng, nghe nói cậu mạo hiểm nhảy xuống cứu anh, Kiều Mạt, cám ơn cậu.”
Kiều Mạt nghe vậy, cười lắc đầu: “Anh Mạc, em luôn xem anh như người thân, cứu anh là việc nên làm mà.”
Hai người hàn huyên vui vẻ hồi lâu, mãi đến trưa Kiều Mạt mới lưu luyến rời phòng Mạc Vũ Sinh. Trở lại phòng mình, Kiều Mạt phát hiện Kim Trăn không có trong phòng, nhìn đồng hồ, đoán chừng Kim Trăn đang ở nhà ăn dưới lầu, cậu ngẫm nghĩ rồi quyết định thừa dịp này đi quan tâm đồng chí trợ lý Ô Mãn đã lâu không gặp.
Ô Mãn mở cửa phòng, thấy Kiều Mạt đứng trước cửa thì hơi có vẻ ngạc nhiên, Kiều Mạt thấy kỳ kỳ, hình như lần trước lúc mở cửa thấy mình, hắn cũng trưng bản mặt này.
“Ô Mãn, con cú mèo của ngươi sao rồi, ta nghe Kim Kim nói ngươi còn nuôi…” Kiều Mạt vừa hỏi vừa vô phòng, chữ “nó” trong miệng chưa kịp thốt ra, hoàng tử nhỏ đã kinh ngạc trợn tròn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.
Chỉ thấy con cú mèo đang ngồi trên cửa sổ phòng Ô Mãn, chẳng qua không phải “nó” nữa, mà là “cô”.
Cú mèo vẫn giữ nguyên hình dáng thiếu nữ áo đen gặp tại cổng miếu sơn thần hôm ấy, chỉ là trông trẻ tuổi hơn, mang dáng dấp tiểu loli chừng năm sáu tuổi, thân hình cũng nhỏ hơn một cỡ.
Mặc áo choàng đen dài qua gối, chân trần, hai cẳng chân trắng nõn vắt vẻo dưới cửa sổ, mái tóc đen dài đến eo, cô mở đôi mắt to, như con búp bê tinh xảo đang bình tĩnh nhìn Kiều Mạt.
Kiều Mạt khẽ há miệng, mãi sau mới chỉ tay về phía cô nàng, hỏi Ô Mãn:
“Nó, khôi phục?”
Ô Mãn: …
Điện hạ không hổ là điện hạ, năng lực chuyển ngữ cảnh pro dễ sợ.
Ô Mãn gật gật đầu, chưa kịp lên tiếng đã thấy cú mèo nhỏ trên cửa sổ nhảy xuống, nhảy tới đối diện Kiều Mạt, tò mò ngửa đầu nhìn cậu, mở miệng nói: “Ngươi, còn sống?”
Kiều Mạt kinh ngạc: “Ta, đáng chết sao?”
Trong mắt cú mèo nhỏ hiện lên tia mờ mịt, mắt to chớp chớp, không đáp.
Ô Mãn thấy thế bèn vươn tay kéo Kiều Mạt sang một bên, có chút xấu hổ mà rằng:
“Điện hạ, vết thương của nó vẫn chưa lành hẳn, đến hôm nay mới khôi phục hình người, tôi muốn đợi dăm bữa nữa mới kêu nó đi.”
Kiều Mạt dòm dòm tiểu loli đã nhảy về cửa sổ ngồi, lại nhìn nhìn Ô Mãn, thở dài nói:
“Không sao, bản thân ngươi nhớ chú ý hơn là được rồi, hôm nay anh hai gọi điện tới bảo gần đây Ma tộc đang gây động tĩnh rất lớn tại nhân gian, giờ trông nó có vẻ vô hại, nhưng nếu bị sát khí của ma vật khác ảnh hưởng, có thể sẽ trở nên nguy hiểm.”
Ô Mãn nhìn cú mèo nhỏ bằng ánh mắt phức tạp, cất giọng hơi lưỡng lự: “Điện hạ, tôi cảm thấy Ma tộc tựa hồ cũng có người này người kia, không phải tất cả ma vật đều tội ác tày trời.”
Kiều Mạt nghe vậy, vừa định lên tiếng thì chợt nhớ tới Hoa Linh, do dự một thoáng, cuối cùng không phản bác Ô Mãn.
Trước khi đi, Kiều Mạt sực nhớ đến ba đại Ma vương của Ma giới, liền hỏi Ô Mãn:
“Ô Mãn, ngươi biết ba đại Ma vương của Ma giới là ai không?”
Ô Mãn gật đầu, hơi ngạc nhiên nhìn Kiều Mạt: “Điện hạ, đừng nói cả vụ này ngài cũng không biết nha.”
Kiều Mạt ngẩng đầu, trả lời đúng lý hợp tình: “Ma tôn Ma vương Ma sử, cộng lại còn đông hơn anh trai ta, ai mà nhớ cho nổi.”
Ô Mãn quen rồi nên vẫn bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích: “Ba đại Ma vương của Ma giới là Phi Liêm, Bình Ế, Ngân Linh Tử. Phân công quản lý các công việc của Ma giới, sau đại chiến Trác Lộc năm xưa, mười đại Ma thần thương vong thảm trọng, sáu chết một bị phong ấn, ba người còn lại tới Ma giới giải cứu Phi Liêm và Bình Ế vẫn chưa bị diệt nguyên thần, từ đó Ma giới có hai Ma tôn và ba Ma vương. Bọn họ giấu tài ở Ma giới, tích lũy sức mạnh, nghỉ ngơi lấy sức mấy ngàn năm, về sau Phi Liêm lục tục bồi dưỡng thêm mười hai tâm phúc, trở thành Ma sử, Ma giới cũng ngày càng trở nên lớn mạnh.”
Kiều Mạt nghe xong thì gật đầu, yên lặng nhớ kỹ tên ba người này, hỏi tiếp:
“Vậy hai Ma tôn thì sao?”
Ô Mãn lắc đầu: “Hai người họ thực sự là nhân vật trong truyền thuyết, nghe đồn là một đôi anh em, từ khi thương tích của Phi Liêm và Bình Ế lành hẳn, Ma giới vẫn luôn do ba Ma vương quản lý. Về phần hai Ma tôn, hình như mấy ngàn năm qua chưa ai từng gặp họ, ở Tiên giới cũng truyền lưu đủ loại phiên bản, thậm chí có người nói thực ra hai người họ chết từ lâu rồi, lưu lại danh hiệu Ma tôn chỉ để chấn nhiếp tam giới thôi.”
Kiều Mạt gật đầu như có điều suy nghĩ, sau đó tạm biệt Ô Mãn, về phòng mình.
Kim Trăn vẫn vắng mặt, nhưng bất đồng với ban nãy chính là trên bàn có thêm một phần cơm trưa gói từ nhà ăn về.
Kiều Mạt ngồi vào bàn ăn hai miếng, tự dưng cảm thấy chả có khẩu vị gì, nhìn thức ăn vẫn là món mình thích, nhưng chẳng hiểu sao hoàn toàn không muốn ăn, cứ thấy thiếu thiếu cái gì.
Suy tư cả buổi, hoàng tử nhỏ rốt cuộc hiểu ra, là do thiếu Kim Trăn bên cạnh. Bình thường giờ này Kim Trăn toàn ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn xơm, xong mới rời đi làm việc của mình.
Kiều Mạt nhìn thức ăn trên bàn, cuối cùng cũng loáng thoáng cảm nhận được bất thường. Mấy ngày này, ban ngày Kim Trăn nói chuyện với cậu rất ít, buổi tối cũng không gặp cậu, hai người trên giường dưới giường, thậm chí cả cái ôm cũng không có.
Khoảng cách này hình như hơi xa quá thì phải…
Cái đẹp đâu?
Hoàng tử nhỏ ngồi bên bàn ngẫm nghĩ tìm tòi hồi lâu, sau cùng vẫn chẳng tìm thấy tí ti dấu vết của cái đẹp.
Nhóc chậm tiêu rốt cuộc ý thức được tình huống sai sai, bèn ném đôi đũa trong tay đi, vội vã chạy ra ngoài cửa..
Vừa chạy vừa nghĩ bụng:
Khoảng cách sinh ra cái đẹp gì chớ, phắn mịa đi, khoảng cách đẹp nhất giữa mình với Kim Kim là âm 30cm.
.
Nhưng thái độ hai ngày này của Kim Trăn lại khiến Kiều Mạt thấy là lạ, tuy Kim Trăn vẫn chăm sóc cậu chu đáo, cơ mà nói ít hơn thấy rõ, cũng không thường xuyên ôm cậu ngồi trên giường như trước nữa, cứ chuẩn bị bữa ăn xong là hắn lập tức ngồi vào bàn xử lý công việc của đoàn phim.
Kiều Mạt cảm thấy bất thường, song nhìn giấy tờ chồng chất như núi trên bàn, trực giác cho rằng trong đoàn phim chắc phải bề bộn nhiều việc lắm, nên cũng không mấy để tâm.
Yêu một người, nên cho người ấy chút không gian thả lỏng, khoảng cách sinh ra cái đẹp.
***
Ngặt nỗi hoàng tử nhỏ sùng bái thầy Ô mù quáng lại chưa từng xem tiểu phẩm của chú Bổn Sơn, không biết còn một loại tình huống gọi là “khoảng cách có, cái đẹp không có.”
*Bổn Sơn: tên đầy đủ là Triệu Bổn Sơn, là diễn viên, đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất của TQ
Vì thế, mấy ngày này, dưới sự cố ý của Kim Trăn và vô ý của Kiều Mạt, hai người giao tiếp ít đi hẳn.
Sáng ngày thứ ba, lúc Kim Trăn đi mua bữa sáng cho Kiều Mạt, Kiều Mạt trong phòng nhận được điện thoại của Ngao Tứ, câu đầu tiên của Ngao Tứ trong điện thoại chính là:
“Tiểu Cửu, Tiểu Vũ bị thương à?”
Nghe ngữ khí khẩn trương lo lắng của anh hai, Kiều Mạt than thở: “Anh hai, anh biết tin hơi bị trễ à nha, anh Mạc xuất viện từ hôm kia rồi.”
“Mấy bữa trước anh không ở nhân gian, Tiểu Vũ không biết số liên lạc xuyên ba giới của anh, hôm nay về anh mới biết tin, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Ngao Tứ hỏi.
Thế là Kiều Mạt kể lại sự kiện động đất ngày ấy từ đầu tới đuôi một lần. Nghe xong, Ngao Tứ đầu kia lập tức nổi sùng: “Đệt! Lại còn bị thương trong nước á? Con thủy yêu đui mù nào dám động tới người của bản thái tử, sao em không biến nó thành bột rong hả.”
Hoàng tử nhỏ tủi thân: “Anh hai, tu vi của em không đủ, cuối cùng phải hiện hình rồng mới miễn cưỡng dọa được nó quay về đó.”
Ngao Tứ tức giận: “Mày đúng là đáng thất vọng, mỗi sợi rong cũng đếch đối phó nổi, rõ là vứt hết mặt mũi Long tộc chúng ta. Anh mày đã bảo mau mau tìm cái đỉnh hữu dụng đi, Độ Kiếp xong thì chạy lẹ về Long cung, gần đây nhân gian không yên ổn, thế lực Ma tộc đang rục rịch, tí tẹo tu vi ấy của mày mà cứ nán lại mãi coi chừng thí luôn cái mạng nhỏ…”
Nhị hoàng tử nổi giận đùng đùng răn dạy Kiều Mạt năm phút đồng hồ, cuối cùng thở hổn hển một hơi, ngữ khí hơi dịu đi, hỏi: “Em thì sao? Có bị thương không?”
Kiều Mạt tiếp tục tủi thân mà rằng: “Không có, nhưng thể lực cạn kiệt ghê lắm, hôm qua mới xuống nổi giường.”
Ngao Tứ: “Tiên đan của Thái Thượng Lão Quân mà anh gửi cho em sắp tới rồi, nhưng dạo này thiếu hàng, số lượng không nhiều lắm, chỉ có sáu viên thôi, ăn tiết kiệm một chút.”
Kiều Mạt nghe vậy thì mừng húm, mỹ mãn gật đầu, trong lòng dự định cho mình ba viên, Kim Kim ba viên, cũng gần đủ chữa kinh mạch cho Kim Kim rồi.
“Anh còn có việc, giờ chưa qua được, thằng sáu gặp ít phiền phức ở nhân gian, anh phải đi giải quyết giùm nó, kim đan anh gửi chuyển phát nhanh cho em rồi, địa chỉ nhận là khách sạn, nhớ chú ý kiểm tra rồi nhận hàng.” Ngao Tứ dặn tiếp.
Kiều Mạt gật đầu: “Cám ơn anh hai, yên tâm đi, em nhất định chăm sóc anh Mạc thiệt tốt.”
Ngao Tứ hừ lạnh: “Chú ý chăm sóc chính mình ấy, gặp nguy hiểm phải dùng đầu óc cho linh hoạt vào, giờ không có ai che chở em đâu, đừng ngu ngu ngơ ngơ như trước nữa. Đỉnh kia của em… Thôi, khỏi nhắc tới cũng được, em tự xem rồi giải quyết đi.”
Nhưng đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên, Kim Trăn mua bữa sáng về.
Kiều Mạt đang nằm sấp trên giường, không để ý âm thanh Kim Trăn vào phòng, nghe Ngao Tứ nói thế trong điện thoại thì sực nhớ tới Hoa Linh, bèn mở miệng hỏi:
“Đúng rồi, anh hai, song tu có thể tiến hành đồng thời với cả hai người không?”
Kim Trăn vừa vào cửa thì nghe thấy câu này, hắn thoáng sửng sốt, cau mày, dừng chân theo bản năng, rồi nghe Kiều Mạt tiếp tục lên tiếng:
“Hử? Tức là có thể á?”
“Thì có một người, anh ta là thuần hệ kim, hơn nữa tu vi rất cao.”
“Anh ta từng giúp em hai lần, em cảm thấy thuộc tính chân khí của anh ta rất xứng đôi với em, nếu không nhờ anh ta giúp, lần này em cũng chẳng hồi phục lẹ vầy đâu.”
“… Nói thì nói thế, nhưng em nghĩ Kim Kim không đồng ý đâu.”
“Haiz, em biết mà, được rồi, để em nghĩ thêm cái đã.”
…
Kiều Mạt thở dài, cúp điện thoại, vừa quay người liền thấy Kim Trăn cầm bữa sáng vào.
“Kim Kim, anh về rồi hả?” Kiều Mạt hơi kinh ngạc.
Sắc mặt Kim Trăn thoáng sầm xuống, ánh mắt nhìn Kiều Mạt có vẻ nghiêm trọng, hắn đặt bữa sáng lên bàn, đi đến cạnh Kiều Mạt, trầm giọng hỏi:
“Em có chuyện gì muốn nói với anh không?”
Kiều Mạt nhìn sắc mặt Kim Trăn, do dự một lúc, rụt rè hỏi:
“Kim Kim, anh… có đồng ý em… cùng người khác… song tu không?”
Vỏn vẹn một câu mà Kiều Mạt lắp bắp hết nửa phút, hơn nữa càng về phía sau càng lí nhí, hai chữ song tu cuối cùng gần như chỉ còn lại khẩu hình.
Kim Trăn nhìn Kiều Mạt chằm chằm, ánh mắt dần lạnh lẽo, mãi sau mới đáp: “Em nói thử xem?”
Kiều Mạt lập tức thở phào, ra chiều như được đại xá, nói: “Được rồi, không có gì quan trọng đâu.”
Dứt lời, cậu xuống giường đi đến bên bàn, bắt đầu ăn sáng. Kim Trăn nhìn Kiều Mạt giây lát, không nói gì, tới trước bàn tiếp tục làm chuyện của mình.
Ăn sáng xong, Kiều Mạt liền qua phòng Mạc Vũ Sinh truyền đạt nỗi lo lắng của Ngao Tứ đối với việc anh bị thương. Mạc Vũ Sinh cũng chẳng tỏ ra vui sướng và cảm động lắm, song ánh mắt vẫn thoảng toát ra hơi ấm.
“Anh hai nói gần đây ảnh hơi bận, bằng không nhất định sẽ về thăm anh, anh Mạc đừng buồn nghen.” Kiều Mạt an ủi Mạc Vũ Sinh.
Mạc Vũ Sinh cười xoa đầu Kiều Mạt, bảo: “Có gì đâu mà buồn, anh cũng chẳng phải phụ nữ, vả lại người anh phải cám ơn đàng hoàng là cậu mới đúng, nghe nói cậu mạo hiểm nhảy xuống cứu anh, Kiều Mạt, cám ơn cậu.”
Kiều Mạt nghe vậy, cười lắc đầu: “Anh Mạc, em luôn xem anh như người thân, cứu anh là việc nên làm mà.”
Hai người hàn huyên vui vẻ hồi lâu, mãi đến trưa Kiều Mạt mới lưu luyến rời phòng Mạc Vũ Sinh. Trở lại phòng mình, Kiều Mạt phát hiện Kim Trăn không có trong phòng, nhìn đồng hồ, đoán chừng Kim Trăn đang ở nhà ăn dưới lầu, cậu ngẫm nghĩ rồi quyết định thừa dịp này đi quan tâm đồng chí trợ lý Ô Mãn đã lâu không gặp.
Ô Mãn mở cửa phòng, thấy Kiều Mạt đứng trước cửa thì hơi có vẻ ngạc nhiên, Kiều Mạt thấy kỳ kỳ, hình như lần trước lúc mở cửa thấy mình, hắn cũng trưng bản mặt này.
“Ô Mãn, con cú mèo của ngươi sao rồi, ta nghe Kim Kim nói ngươi còn nuôi…” Kiều Mạt vừa hỏi vừa vô phòng, chữ “nó” trong miệng chưa kịp thốt ra, hoàng tử nhỏ đã kinh ngạc trợn tròn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.
Chỉ thấy con cú mèo đang ngồi trên cửa sổ phòng Ô Mãn, chẳng qua không phải “nó” nữa, mà là “cô”.
Cú mèo vẫn giữ nguyên hình dáng thiếu nữ áo đen gặp tại cổng miếu sơn thần hôm ấy, chỉ là trông trẻ tuổi hơn, mang dáng dấp tiểu loli chừng năm sáu tuổi, thân hình cũng nhỏ hơn một cỡ.
Mặc áo choàng đen dài qua gối, chân trần, hai cẳng chân trắng nõn vắt vẻo dưới cửa sổ, mái tóc đen dài đến eo, cô mở đôi mắt to, như con búp bê tinh xảo đang bình tĩnh nhìn Kiều Mạt.
Kiều Mạt khẽ há miệng, mãi sau mới chỉ tay về phía cô nàng, hỏi Ô Mãn:
“Nó, khôi phục?”
Ô Mãn: …
Điện hạ không hổ là điện hạ, năng lực chuyển ngữ cảnh pro dễ sợ.
Ô Mãn gật gật đầu, chưa kịp lên tiếng đã thấy cú mèo nhỏ trên cửa sổ nhảy xuống, nhảy tới đối diện Kiều Mạt, tò mò ngửa đầu nhìn cậu, mở miệng nói: “Ngươi, còn sống?”
Kiều Mạt kinh ngạc: “Ta, đáng chết sao?”
Trong mắt cú mèo nhỏ hiện lên tia mờ mịt, mắt to chớp chớp, không đáp.
Ô Mãn thấy thế bèn vươn tay kéo Kiều Mạt sang một bên, có chút xấu hổ mà rằng:
“Điện hạ, vết thương của nó vẫn chưa lành hẳn, đến hôm nay mới khôi phục hình người, tôi muốn đợi dăm bữa nữa mới kêu nó đi.”
Kiều Mạt dòm dòm tiểu loli đã nhảy về cửa sổ ngồi, lại nhìn nhìn Ô Mãn, thở dài nói:
“Không sao, bản thân ngươi nhớ chú ý hơn là được rồi, hôm nay anh hai gọi điện tới bảo gần đây Ma tộc đang gây động tĩnh rất lớn tại nhân gian, giờ trông nó có vẻ vô hại, nhưng nếu bị sát khí của ma vật khác ảnh hưởng, có thể sẽ trở nên nguy hiểm.”
Ô Mãn nhìn cú mèo nhỏ bằng ánh mắt phức tạp, cất giọng hơi lưỡng lự: “Điện hạ, tôi cảm thấy Ma tộc tựa hồ cũng có người này người kia, không phải tất cả ma vật đều tội ác tày trời.”
Kiều Mạt nghe vậy, vừa định lên tiếng thì chợt nhớ tới Hoa Linh, do dự một thoáng, cuối cùng không phản bác Ô Mãn.
Trước khi đi, Kiều Mạt sực nhớ đến ba đại Ma vương của Ma giới, liền hỏi Ô Mãn:
“Ô Mãn, ngươi biết ba đại Ma vương của Ma giới là ai không?”
Ô Mãn gật đầu, hơi ngạc nhiên nhìn Kiều Mạt: “Điện hạ, đừng nói cả vụ này ngài cũng không biết nha.”
Kiều Mạt ngẩng đầu, trả lời đúng lý hợp tình: “Ma tôn Ma vương Ma sử, cộng lại còn đông hơn anh trai ta, ai mà nhớ cho nổi.”
Ô Mãn quen rồi nên vẫn bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích: “Ba đại Ma vương của Ma giới là Phi Liêm, Bình Ế, Ngân Linh Tử. Phân công quản lý các công việc của Ma giới, sau đại chiến Trác Lộc năm xưa, mười đại Ma thần thương vong thảm trọng, sáu chết một bị phong ấn, ba người còn lại tới Ma giới giải cứu Phi Liêm và Bình Ế vẫn chưa bị diệt nguyên thần, từ đó Ma giới có hai Ma tôn và ba Ma vương. Bọn họ giấu tài ở Ma giới, tích lũy sức mạnh, nghỉ ngơi lấy sức mấy ngàn năm, về sau Phi Liêm lục tục bồi dưỡng thêm mười hai tâm phúc, trở thành Ma sử, Ma giới cũng ngày càng trở nên lớn mạnh.”
Kiều Mạt nghe xong thì gật đầu, yên lặng nhớ kỹ tên ba người này, hỏi tiếp:
“Vậy hai Ma tôn thì sao?”
Ô Mãn lắc đầu: “Hai người họ thực sự là nhân vật trong truyền thuyết, nghe đồn là một đôi anh em, từ khi thương tích của Phi Liêm và Bình Ế lành hẳn, Ma giới vẫn luôn do ba Ma vương quản lý. Về phần hai Ma tôn, hình như mấy ngàn năm qua chưa ai từng gặp họ, ở Tiên giới cũng truyền lưu đủ loại phiên bản, thậm chí có người nói thực ra hai người họ chết từ lâu rồi, lưu lại danh hiệu Ma tôn chỉ để chấn nhiếp tam giới thôi.”
Kiều Mạt gật đầu như có điều suy nghĩ, sau đó tạm biệt Ô Mãn, về phòng mình.
Kim Trăn vẫn vắng mặt, nhưng bất đồng với ban nãy chính là trên bàn có thêm một phần cơm trưa gói từ nhà ăn về.
Kiều Mạt ngồi vào bàn ăn hai miếng, tự dưng cảm thấy chả có khẩu vị gì, nhìn thức ăn vẫn là món mình thích, nhưng chẳng hiểu sao hoàn toàn không muốn ăn, cứ thấy thiếu thiếu cái gì.
Suy tư cả buổi, hoàng tử nhỏ rốt cuộc hiểu ra, là do thiếu Kim Trăn bên cạnh. Bình thường giờ này Kim Trăn toàn ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn xơm, xong mới rời đi làm việc của mình.
Kiều Mạt nhìn thức ăn trên bàn, cuối cùng cũng loáng thoáng cảm nhận được bất thường. Mấy ngày này, ban ngày Kim Trăn nói chuyện với cậu rất ít, buổi tối cũng không gặp cậu, hai người trên giường dưới giường, thậm chí cả cái ôm cũng không có.
Khoảng cách này hình như hơi xa quá thì phải…
Cái đẹp đâu?
Hoàng tử nhỏ ngồi bên bàn ngẫm nghĩ tìm tòi hồi lâu, sau cùng vẫn chẳng tìm thấy tí ti dấu vết của cái đẹp.
Nhóc chậm tiêu rốt cuộc ý thức được tình huống sai sai, bèn ném đôi đũa trong tay đi, vội vã chạy ra ngoài cửa..
Vừa chạy vừa nghĩ bụng:
Khoảng cách sinh ra cái đẹp gì chớ, phắn mịa đi, khoảng cách đẹp nhất giữa mình với Kim Kim là âm 30cm.
.
Tác giả :
Thịnh Trang Vũ Bộ