Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện
Chương 64: Thí nghiệm thất bại
Edit: Ry
Tinh thần Tống Thanh Thời cực mỏi mệt, cậu thiếp đi, nằm trong ngực Việt Vô Hoan, như một con bạch tuộc, chỉ sợ đối phương biến mất không thấy nữa, nắm rất chặt, có chết cũng không chịu thả.
Việt Vô Hoan lại nếm trải mùi vị không thể cử động, may là hiệu quả của dược vật không tệ, cũng không quá khó chịu. Y muốn thử nghiêng người, để Tống Thanh Thời điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, nhưng sau đó lại phát hiện eo bị quấn chặt, cử động thế nào cũng sẽ đè lên cánh tay của đối phương, đành phải giữ nguyên, dùng Huyết Vương Đằng kéo chăn tới đắp lên cả hai.
Một khi tôn chủ bắt đầu dính người, hoàn toàn không gánh nổi...
Việt Vô Hoan nhẹ nhàng giúp người trong ngực tháo dây cột tóc, xõa tung mái tóc dài, từng sợi tóc đen mềm mại rơi xuống, hòa vào với mái tóc đã trải rộng của y, không phân biệt được của ai với ai.
Y bỗng nổi hứng nghịch ngợm, tranh thủ lúc Tống Thanh Thời không phát hiện, lặng lẽ nhặt lên một lọn tóc dài, sau đó tết vào với tóc mình, thắt một cái nút lỏng lẻo, thưởng thức thỏa mãn xong thì lại giấu vào trong tóc, để đó đợi sáng mai dậy rồi lại tháo ra.
Ngọc Dạ Quang khép lại, rèm lụa xanh cũng buông.
Việt Vô Hoan vươn tay ôm lấy người trong ngực không có chút phòng bị nào với y, ngửi hương thuốc khiến lòng y yên bình, hồi tưởng lại những cái hôn ngọt ngào mà cuồng loạn kia, cảm thấy niềm hạnh phúc hiện giờ có chút không chân thực.
Đây chính là tình huống mà y khát vọng nhất.
Thân mật bên nhau, trong mắt chỉ có người kia, lại không vượt quá giới hạn.
Đạo tâm vô tình của tôn chủ rất vững chắc, có nghĩa là dù có làm gì đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không nảy sinh tình cảm ở phương diện đó.
Việt Vô Hoan không khỏi nở một nụ cười tự giễu, từ lâu y đã là ma vật được gió trăng nuôi ra, biết rõ cơ thể và và khuôn mặt đẹp của mình sẽ dễ dàng khơi dậy dục vọng của nam nhân, được chứng kiến đủ loại trò hề nên chỉ cần một ánh mắt, y đã có thể biết đối phương muốn cái gì. Y bị huấn luyện thành bản năng, ngay cả lúc đang hôn cũng lơ đãng dùng kỹ xảo để trêu chọc, khi phát hiện ra thì đã muộn, may mà Tống Thanh Thời không hề bị lay động, cơ thể cũng không bị khơi dậy nên cảm giác gì.
Nụ hôn Tống Thanh Thời chính là nụ hôn đơn thuần nhất, giống như đứa trẻ đang đòi kẹo.
Người như y, cũng có thể cảm giác được sự ngọt ngào tốt đẹp trong đó...
Nếu đạo tâm vô tình của tôn chủ bị ảnh hưởng thì sao?
Việt Vô Hoan nghĩ, y cảm thấy mình không đủ hiểu biết về đạo vô tình, cần thu thập tư liệu có liên quan, nghiên cứu kỹ càng hơn một chút.
...
Buổi sáng Tống Thanh Thời thức giấc, phát hiện mình đè người ta cả đêm, có chút ngượng ngùng, cho y một nụ hôn chào buổi sáng, sau đó đứng lên vội vàng rửa mặt, rồi chạy tới phòng nghiên cứu, nhiệt tình hăng hái tuyệt đối, bắt đầu lại một quá trình nghiên cứu độc lý mới.
Hắc Tử Điệp là kịch độc có tính tiếp xúc, khi Nhiếp độc tôn tinh luyện Độc Linh Thạch, không có cách nào để lọc tạp chất tốt hơn. Bây giờ cậu có thủ pháp và kỹ thuật chiết xuất tốt hơn, có thể gia tăng độc tố của Độc Linh Thạch lên gấp năm lần, lại điều chỉnh những vật liệu phụ trợ bị tạp chất ảnh hưởng, rất có thể sẽ làm ra được thứ kịch độc giết chết được tu sĩ Phân Thần
Tinh luyện Độc Linh Thạch rất nguy hiểm.
Tống Thanh Thời không dám tùy tiện để trợ thủ đụng vào, cậu một mình ở trong phòng nghiên cứu làm đi làm lại thí nghiệm, còn làm mười cái phiên bản bồn nuôi cấy, gây giống Hoa Trùng Khuẩn phụ trợ khuếch tán độc tố. Chỉ khi Hoa Trùng Khuẩn và Độc Linh Thạch có thể kết hợp hoàn mỹ, Hắc Tử Điệp mới tính là thành công.
Việt Vô Hoan cho Huyết Vương Đằng bò vào tìm cậu mấy lần, nhưng thấy cậu vô cùng chăm chú, không rảnh để tâm đến những chuyện khác, thì cũng thôi.
Trên tay y còn có một đống việc cần phải hoàn thành, ngoài đóng sổ sách nội vụ ra thì còn phải tăng cường trận sương độc, làm thêm vài độc ngẫu, dùng hết khả năng để thiết kế Dược Vương Cốc thành pháo đài tường đồng vách sắt.
Mười cái bồn nuôi cấy dung hợp đều thất bại, không phải là Hoa Trùng Khuẩn mất tác dụng thì cũng là độc tính của Độc Linh Thạch giảm xuống...
Tống Thanh Thời ghi chép lại thất bại, xong đưa đám suốt ba khắc đồng hồ.
Cậu từ phòng thí nghiệm ra đã là hoàng hôn. Cậu vuốt đôi mắt mỏi mệt, tiến về học đường, trông thấy Thanh Loan đang cùng đám học đồ làm nghiên cứu luyện đan, hình như là đang thí nghiệm cách bào chế mới.
Tiếc là thí nghiệm của nàng cũng thất bại, từ trong lò thoát ra khói đen, còn có mùi hôi thối.
Thanh Loan im lặng một hồi, để Vinh Diệp ghi chép quá trình và kết quả.
Vinh Diệp nhìn sắc trời, tủi thân nói: "Thanh Loan tỷ tỷ, tất cả mọi người đều đói rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi."
Thanh Loan từ chối: "Ghi chép xong đã."
Vinh Diệp không hiểu: "Dù sao thì kết quả đều là thất bại, tại sao còn phải ghi chép? Tỷ xem, trên cuốn sổ này đều là thất bại thất bại thất bại, ít nhất cũng bảy tám chục lần rồi, có giá trị gì không?"
Minh Hồng mở miệng nói: "Đây là việc tôn chủ yêu cầu phải làm, mỗi lần thí nghiệm, mặc kệ đúng sai, đều phải ghi lại."
"Vậy chắc chắn là tôn chủ rất lợi hại rồi." Vinh Diệp vừa nghe là Tống Thanh Thời dặn dò thì không dám bác bỏ nữa, hắn chán nản vừa viết viết vừa than thở: "Chúng ta quá ngu ngốc, cứ thất bại mãi thôi. Thanh Loan tỷ nói là sau này Dược Vương Cốc còn thu thêm nhiều học đồ nữa, phải giấu cái ghi chép này đi mới được, không thể để cho sư đệ sư muội nhìn thấy, nếu không bọn họ sẽ cười chê chúng ta vô dụng."
Thanh Loan đang định nói gì đó thì thấy Tống Thanh Thời đi vào, nàng vội vàng hành lễ.
Bọn nhỏ ngừng vui đùa ầm ĩ, quy củ đứng ngay ngắn.
Tống Thanh Thời mỉm cười cầm lấy bản ghi chép trong tay Vinh Diệp, lật xem vài trang: "Sai lầm cũng không được giấu đi, phải đặt ở phòng thí nghiệm, vĩnh viễn bảo tồn, về sau có nghiên cứu loại dược vật này, chúng ta có thể dựa vào đó để loại trừ phương án sai... Bao gồm tất cả những thí nghiệm mà các ngươi đã làm trước đó, toàn bộ tư liệu phải lưu trữ lại, chúng ta phải hiểu rõ vì sao lại thất bại."
Vinh Diệp mặt đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Bao gồm cả lần ta làm nổ lò luyện đan ư?"
"Đúng." Tống Thanh Thời cười nói: "Như vậy mọi người đều sẽ biết, khi luyện chế Hồi Xuân Đan không thể bỏ thêm Đan Hoàng, nếu không sẽ làm nổ lò luyện."
Vinh Diệp hơi hiểu được, nhưng vẫn chưa đủ thấu đáo.
"Không cần phải sợ thất bại." Tống Thanh Thời nhìn đống thí nghiệm thất bại của Thanh Loan, xác nhận trong quá trình không có gì sai sót: "Trong việc nghiên cứu y dược, thất bại là chuyện thường thấy nhất, rất nhiều người đều thất bại, thất bại cả trăm lần, nghìn lần... Thành công chỉ là may mắn."
Vinh Diệp cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tôn chủ, ngài cũng sẽ thất bại ư?"
Tống Thanh Thời không nhịn được cười: "Các ngươi có biết Thủ Tâm Đan không?"
"Biết!" Bọn nhỏ mồm năm miệng mười đồng loạt đáp, mặt mũi tràn đầy sự sùng bái: "Đó là đan dược trước kia tôn chủ nghiên cứu chế tạo ra, rất có lợi cho tâm mạch bị tổn thương! Tất cả mọi người đều nói khi đan dược này xuất hiện đã kiến Tu Tiên giới khiếp sợ, thay đổi phương pháp trị liệu với vết thương trong tâm mạch, tôn chủ nhờ vậy mà được vinh danh là luyện đan sư thiên tài."
Trong cặp mắt hoa đào của Vinh Diệp ngập tràn sùng bái: "Tôn chủ vốn là thiên tài, chúng ta còn kém xa."
"Ngươi sai rồi." Tống Thanh Thời cười nói cho hắn biết: "Để nghiên cứu chế tạo được ra Thủ Tâm Đan, ta đã thất bại 3672 lần."
Vinh Diệp sững sờ.
"Hàng thứ hai mươi chín trong thư viện, phía trên cùng chất đống hơn 600 cuốn sổ ghi chép, đó đều là ghi chép về những thất bại của ta năm đó. Mấy chuyện như làm nổ lò luyện đan, ta đã làm vô số lần." Tống Thanh Thời hồi tưởng lại những chuyện lý thú trong quá khứ, không khỏi bật cười: "Cuối cùng một lần ta ngủ gật, vô tình làm rơi Thảo Dảm Lạc vào trong dược liệu, mới thành công."
Cậu biết trí thông minh của mình, mặc dù có chút thông minh, nhưng vẫn còn cách thiên tài rất xa, chỉ có thể cố gắng, không ngừng thử nghiệm.
"Không cần phải sợ thất bại." Tống Thanh Thời trông thấy Việt Vô Hoan đi từ rừng đào bên kia tới đây, ý cười trong mắt càng thêm dịu dàng: "Mỗi lần thất bại đều là một lần loại trừ sai lầm, chỉ cần kiên trì không từ bỏ, rồi sẽ có lúc tìm được đáp án chính xác."
Vinh Diệp thấy cậu chuẩn bị rời đi, không nhịn được hỏi: "Tôn chủ, giờ ngài vẫn còn thất bại sao?"
Dược Vương Tiên Tôn đã là tu sĩ Nguyên Anh, là danh y đệ nhất thiên hạ, tất cả mọi người đều nói không có đan dược nào mà cậu không luyện được, không có bệnh nhân nào mà cậu không chữa khỏi.
Tống Thanh Thời đứng ở cửa, quay đầu lại: "Ta vẫn luôn thất bại."
Ánh hoàng hôn vàng rực chiếu rọi, sự dịu dàng trên mặt cậu với người kia còn chưa kịp tan đi, rơi vào trong mắt từng người, như thể thứ tình cảm đẹp nhất họ từng thấy, khiến cho người ta khát vọng, hâm mộ.
Tống Thanh Thời đi về phía Việt Vô Hoan, hai người vừa nói vừa cười rời đi.
Vinh Diệp nhìn Việt Vô Hoan, lại nhớ tới viên ngọc giao nhân mỹ lệ kia, hiện giờ viên ngọc đó đã được luồn vào ngọc bội đeo bên hông y, ngọc bội cũng là long ngọc tốt nhất, trắng như mỡ đông, ở giữa còn có đường vân màu vàng kim, giống như rồng vàng ẩn mình trong mây, còn phủ một lớp linh khí hệ Thủy nhàn nhạt, có thể tẩm bổ cho kinh mạch hệ Mộc.
Đêm qua, Vô Hoan tiên trưởng nghỉ ở cung Phục Linh? Hôm nay đã thay ngọc bội mới?
Thanh Loan tỷ tỷ luôn luôn nói Vô Hoan tiên trưởng và tôn chủ không có loại quan hệ đó, dặn mọi người đừng có lắm miệng đồn bậy. Minh Hồng và Khánh Vân đều tin lời Thanh Loan tỷ tỷ nói là Vô Hoan tiên trưởng và tôn chủ ở trong tẩm cung đàm luận học thuật, làm đề toán, nghiên cứu trận pháp... Có đôi khi vì làm đến quá khuya nên lười về phòng mình, nên mới ngủ chung một phòng luôn.
Hắn từng hàm súc đưa ra nghi ngờ.
Minh Hồng hoàn toàn không hiểu: "Hai người nam nhân trưởng thành thì còn có thể làm gì khác?"
Vinh Diệp tức suýt ngất: "Ngươi quên việc mình suýt chút nữa bị bán rồi à?"
"Trên đời này nào có nhiều người thích nam phong như vậy? Bên trong Dược Vương Cốc không có những chuyện rối loạn đó đâu." Minh Hồng là điển hình của kiểu sẹo lành quên đau, mỗi lần chàng nhớ tới những chuyện ghê tởm kia, mặt đều đen xì, kiên quyết bảo vệ đức hạnh của ân nhân: "Tôn chủ của chúng ta tuyệt đối không phải là loại người đó! Hắn sẽ không làm những chuyện xấu xa đó với Vô Hoan ca!"
Vinh Diệp nghe xong khóe miệng co rút...
Bên trong Dược Vương Cốc thật ra cũng có vài đôi tình nhân cùng giới, nhưng mà Minh Hồng hoàn toàn không thấy được, mà có thấy thì cũng chỉ cho rằng người ta là huynh đệ tốt. Ngay cả chính Vinh Diệp cũng có khuynh hướng thích nam nhân, thỉnh thoảng cũng sẽ có người lấy lòng hắn. Cho nên hắn mới không thích đi tắm chung với đám dược phó trong nhà tắm lớn, không thích bị người khác nhìn thấy cơ thể mình. Minh Hồng lại không ý thức được tính hướng của bằng hữu, chẳng những không ngần ngại chút nào chạy tới nhà tắm, mà còn rủ hắn đi chung vô số lần, nói là tắm suối nước nóng dễ chịu lắm...
Nếu không phải hắn biết rõ cái thứ trông lạnh lùng thanh cao này thật ra là một tên đần trong chuyện tình cảm, thì có khi hắn cũng đã hiểu lầm.
Hà Khánh Vân còn kể, đã từng có người nổi ý dụ dỗ Minh Hồng trong phòng tắm, muốn chiếm tiện nghi, sau đó Minh Hồng hiểu lầm đối phương đang gây hấn với mình, hơn nữa tên kia còn nói vài từ bất kính với Thanh Loan, thế là Minh Hồng lôi người ra ngoài đánh cho một trận, khiến tên kia nửa tháng không xuống nổi giường. Từ ngày đó về sau, hình như cũng không còn bất cứ tên nam nhân nào dám có ý tưởng với chàng, nhưng ngược lại, trong đám dược phó có không ít thiếu nữ bắt đầu thầm mến chàng.
Vì cái gì bằng hữu của hắn toàn là mấy tên ngu xuẩn vậy?!
Vinh Diệp tức ngực vô cùng...
Hắn quyết định vẫn phải dựa vào chính mình.
Trong lúc Dược Vương Tiên Tôn bế quan, Việt Vô Hoan trông coi tất cả mọi thứ, hắn nhìn ra được là Việt Vô Hoan không có hứng thú với nữ nhân, cũng từng muốn thử quyến rũ, ít nhiều đổi lấy chút đan dược tu luyện. Nhưng mà khuôn mặt quỷ đó của Việt Vô Hoan thật sự khiến hắn sợ hãi, không hạ nổi quyết tâm, lại thêm quãng thời gian đó Thanh Loan tỷ tỷ cứ điên cuồng giao bài tập cho bọn họ, làm mãi cũng không hết, thế là đành phải tạm dừng tâm tư.
Hắn biết Việt Vô Hoan cực kỳ thông minh tài giỏi, rất được tín nhiệm, cũng không mong mình sẽ có được đãi ngộ giống vậy.
Hắn chỉ muốn dùng nhan sắc đổi lấy chút lợi ích, đạt được Trúc Cơ...
Nếu như có thể trở thành tu sĩ chân chính, mẫu thân chắc sẽ không mắng hắn là đồ mệnh thối nữa nhỉ?
Vinh Diệp đứng núi này trông núi nọ.
Tinh thần Tống Thanh Thời cực mỏi mệt, cậu thiếp đi, nằm trong ngực Việt Vô Hoan, như một con bạch tuộc, chỉ sợ đối phương biến mất không thấy nữa, nắm rất chặt, có chết cũng không chịu thả.
Việt Vô Hoan lại nếm trải mùi vị không thể cử động, may là hiệu quả của dược vật không tệ, cũng không quá khó chịu. Y muốn thử nghiêng người, để Tống Thanh Thời điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, nhưng sau đó lại phát hiện eo bị quấn chặt, cử động thế nào cũng sẽ đè lên cánh tay của đối phương, đành phải giữ nguyên, dùng Huyết Vương Đằng kéo chăn tới đắp lên cả hai.
Một khi tôn chủ bắt đầu dính người, hoàn toàn không gánh nổi...
Việt Vô Hoan nhẹ nhàng giúp người trong ngực tháo dây cột tóc, xõa tung mái tóc dài, từng sợi tóc đen mềm mại rơi xuống, hòa vào với mái tóc đã trải rộng của y, không phân biệt được của ai với ai.
Y bỗng nổi hứng nghịch ngợm, tranh thủ lúc Tống Thanh Thời không phát hiện, lặng lẽ nhặt lên một lọn tóc dài, sau đó tết vào với tóc mình, thắt một cái nút lỏng lẻo, thưởng thức thỏa mãn xong thì lại giấu vào trong tóc, để đó đợi sáng mai dậy rồi lại tháo ra.
Ngọc Dạ Quang khép lại, rèm lụa xanh cũng buông.
Việt Vô Hoan vươn tay ôm lấy người trong ngực không có chút phòng bị nào với y, ngửi hương thuốc khiến lòng y yên bình, hồi tưởng lại những cái hôn ngọt ngào mà cuồng loạn kia, cảm thấy niềm hạnh phúc hiện giờ có chút không chân thực.
Đây chính là tình huống mà y khát vọng nhất.
Thân mật bên nhau, trong mắt chỉ có người kia, lại không vượt quá giới hạn.
Đạo tâm vô tình của tôn chủ rất vững chắc, có nghĩa là dù có làm gì đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không nảy sinh tình cảm ở phương diện đó.
Việt Vô Hoan không khỏi nở một nụ cười tự giễu, từ lâu y đã là ma vật được gió trăng nuôi ra, biết rõ cơ thể và và khuôn mặt đẹp của mình sẽ dễ dàng khơi dậy dục vọng của nam nhân, được chứng kiến đủ loại trò hề nên chỉ cần một ánh mắt, y đã có thể biết đối phương muốn cái gì. Y bị huấn luyện thành bản năng, ngay cả lúc đang hôn cũng lơ đãng dùng kỹ xảo để trêu chọc, khi phát hiện ra thì đã muộn, may mà Tống Thanh Thời không hề bị lay động, cơ thể cũng không bị khơi dậy nên cảm giác gì.
Nụ hôn Tống Thanh Thời chính là nụ hôn đơn thuần nhất, giống như đứa trẻ đang đòi kẹo.
Người như y, cũng có thể cảm giác được sự ngọt ngào tốt đẹp trong đó...
Nếu đạo tâm vô tình của tôn chủ bị ảnh hưởng thì sao?
Việt Vô Hoan nghĩ, y cảm thấy mình không đủ hiểu biết về đạo vô tình, cần thu thập tư liệu có liên quan, nghiên cứu kỹ càng hơn một chút.
...
Buổi sáng Tống Thanh Thời thức giấc, phát hiện mình đè người ta cả đêm, có chút ngượng ngùng, cho y một nụ hôn chào buổi sáng, sau đó đứng lên vội vàng rửa mặt, rồi chạy tới phòng nghiên cứu, nhiệt tình hăng hái tuyệt đối, bắt đầu lại một quá trình nghiên cứu độc lý mới.
Hắc Tử Điệp là kịch độc có tính tiếp xúc, khi Nhiếp độc tôn tinh luyện Độc Linh Thạch, không có cách nào để lọc tạp chất tốt hơn. Bây giờ cậu có thủ pháp và kỹ thuật chiết xuất tốt hơn, có thể gia tăng độc tố của Độc Linh Thạch lên gấp năm lần, lại điều chỉnh những vật liệu phụ trợ bị tạp chất ảnh hưởng, rất có thể sẽ làm ra được thứ kịch độc giết chết được tu sĩ Phân Thần
Tinh luyện Độc Linh Thạch rất nguy hiểm.
Tống Thanh Thời không dám tùy tiện để trợ thủ đụng vào, cậu một mình ở trong phòng nghiên cứu làm đi làm lại thí nghiệm, còn làm mười cái phiên bản bồn nuôi cấy, gây giống Hoa Trùng Khuẩn phụ trợ khuếch tán độc tố. Chỉ khi Hoa Trùng Khuẩn và Độc Linh Thạch có thể kết hợp hoàn mỹ, Hắc Tử Điệp mới tính là thành công.
Việt Vô Hoan cho Huyết Vương Đằng bò vào tìm cậu mấy lần, nhưng thấy cậu vô cùng chăm chú, không rảnh để tâm đến những chuyện khác, thì cũng thôi.
Trên tay y còn có một đống việc cần phải hoàn thành, ngoài đóng sổ sách nội vụ ra thì còn phải tăng cường trận sương độc, làm thêm vài độc ngẫu, dùng hết khả năng để thiết kế Dược Vương Cốc thành pháo đài tường đồng vách sắt.
Mười cái bồn nuôi cấy dung hợp đều thất bại, không phải là Hoa Trùng Khuẩn mất tác dụng thì cũng là độc tính của Độc Linh Thạch giảm xuống...
Tống Thanh Thời ghi chép lại thất bại, xong đưa đám suốt ba khắc đồng hồ.
Cậu từ phòng thí nghiệm ra đã là hoàng hôn. Cậu vuốt đôi mắt mỏi mệt, tiến về học đường, trông thấy Thanh Loan đang cùng đám học đồ làm nghiên cứu luyện đan, hình như là đang thí nghiệm cách bào chế mới.
Tiếc là thí nghiệm của nàng cũng thất bại, từ trong lò thoát ra khói đen, còn có mùi hôi thối.
Thanh Loan im lặng một hồi, để Vinh Diệp ghi chép quá trình và kết quả.
Vinh Diệp nhìn sắc trời, tủi thân nói: "Thanh Loan tỷ tỷ, tất cả mọi người đều đói rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi."
Thanh Loan từ chối: "Ghi chép xong đã."
Vinh Diệp không hiểu: "Dù sao thì kết quả đều là thất bại, tại sao còn phải ghi chép? Tỷ xem, trên cuốn sổ này đều là thất bại thất bại thất bại, ít nhất cũng bảy tám chục lần rồi, có giá trị gì không?"
Minh Hồng mở miệng nói: "Đây là việc tôn chủ yêu cầu phải làm, mỗi lần thí nghiệm, mặc kệ đúng sai, đều phải ghi lại."
"Vậy chắc chắn là tôn chủ rất lợi hại rồi." Vinh Diệp vừa nghe là Tống Thanh Thời dặn dò thì không dám bác bỏ nữa, hắn chán nản vừa viết viết vừa than thở: "Chúng ta quá ngu ngốc, cứ thất bại mãi thôi. Thanh Loan tỷ nói là sau này Dược Vương Cốc còn thu thêm nhiều học đồ nữa, phải giấu cái ghi chép này đi mới được, không thể để cho sư đệ sư muội nhìn thấy, nếu không bọn họ sẽ cười chê chúng ta vô dụng."
Thanh Loan đang định nói gì đó thì thấy Tống Thanh Thời đi vào, nàng vội vàng hành lễ.
Bọn nhỏ ngừng vui đùa ầm ĩ, quy củ đứng ngay ngắn.
Tống Thanh Thời mỉm cười cầm lấy bản ghi chép trong tay Vinh Diệp, lật xem vài trang: "Sai lầm cũng không được giấu đi, phải đặt ở phòng thí nghiệm, vĩnh viễn bảo tồn, về sau có nghiên cứu loại dược vật này, chúng ta có thể dựa vào đó để loại trừ phương án sai... Bao gồm tất cả những thí nghiệm mà các ngươi đã làm trước đó, toàn bộ tư liệu phải lưu trữ lại, chúng ta phải hiểu rõ vì sao lại thất bại."
Vinh Diệp mặt đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Bao gồm cả lần ta làm nổ lò luyện đan ư?"
"Đúng." Tống Thanh Thời cười nói: "Như vậy mọi người đều sẽ biết, khi luyện chế Hồi Xuân Đan không thể bỏ thêm Đan Hoàng, nếu không sẽ làm nổ lò luyện."
Vinh Diệp hơi hiểu được, nhưng vẫn chưa đủ thấu đáo.
"Không cần phải sợ thất bại." Tống Thanh Thời nhìn đống thí nghiệm thất bại của Thanh Loan, xác nhận trong quá trình không có gì sai sót: "Trong việc nghiên cứu y dược, thất bại là chuyện thường thấy nhất, rất nhiều người đều thất bại, thất bại cả trăm lần, nghìn lần... Thành công chỉ là may mắn."
Vinh Diệp cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tôn chủ, ngài cũng sẽ thất bại ư?"
Tống Thanh Thời không nhịn được cười: "Các ngươi có biết Thủ Tâm Đan không?"
"Biết!" Bọn nhỏ mồm năm miệng mười đồng loạt đáp, mặt mũi tràn đầy sự sùng bái: "Đó là đan dược trước kia tôn chủ nghiên cứu chế tạo ra, rất có lợi cho tâm mạch bị tổn thương! Tất cả mọi người đều nói khi đan dược này xuất hiện đã kiến Tu Tiên giới khiếp sợ, thay đổi phương pháp trị liệu với vết thương trong tâm mạch, tôn chủ nhờ vậy mà được vinh danh là luyện đan sư thiên tài."
Trong cặp mắt hoa đào của Vinh Diệp ngập tràn sùng bái: "Tôn chủ vốn là thiên tài, chúng ta còn kém xa."
"Ngươi sai rồi." Tống Thanh Thời cười nói cho hắn biết: "Để nghiên cứu chế tạo được ra Thủ Tâm Đan, ta đã thất bại 3672 lần."
Vinh Diệp sững sờ.
"Hàng thứ hai mươi chín trong thư viện, phía trên cùng chất đống hơn 600 cuốn sổ ghi chép, đó đều là ghi chép về những thất bại của ta năm đó. Mấy chuyện như làm nổ lò luyện đan, ta đã làm vô số lần." Tống Thanh Thời hồi tưởng lại những chuyện lý thú trong quá khứ, không khỏi bật cười: "Cuối cùng một lần ta ngủ gật, vô tình làm rơi Thảo Dảm Lạc vào trong dược liệu, mới thành công."
Cậu biết trí thông minh của mình, mặc dù có chút thông minh, nhưng vẫn còn cách thiên tài rất xa, chỉ có thể cố gắng, không ngừng thử nghiệm.
"Không cần phải sợ thất bại." Tống Thanh Thời trông thấy Việt Vô Hoan đi từ rừng đào bên kia tới đây, ý cười trong mắt càng thêm dịu dàng: "Mỗi lần thất bại đều là một lần loại trừ sai lầm, chỉ cần kiên trì không từ bỏ, rồi sẽ có lúc tìm được đáp án chính xác."
Vinh Diệp thấy cậu chuẩn bị rời đi, không nhịn được hỏi: "Tôn chủ, giờ ngài vẫn còn thất bại sao?"
Dược Vương Tiên Tôn đã là tu sĩ Nguyên Anh, là danh y đệ nhất thiên hạ, tất cả mọi người đều nói không có đan dược nào mà cậu không luyện được, không có bệnh nhân nào mà cậu không chữa khỏi.
Tống Thanh Thời đứng ở cửa, quay đầu lại: "Ta vẫn luôn thất bại."
Ánh hoàng hôn vàng rực chiếu rọi, sự dịu dàng trên mặt cậu với người kia còn chưa kịp tan đi, rơi vào trong mắt từng người, như thể thứ tình cảm đẹp nhất họ từng thấy, khiến cho người ta khát vọng, hâm mộ.
Tống Thanh Thời đi về phía Việt Vô Hoan, hai người vừa nói vừa cười rời đi.
Vinh Diệp nhìn Việt Vô Hoan, lại nhớ tới viên ngọc giao nhân mỹ lệ kia, hiện giờ viên ngọc đó đã được luồn vào ngọc bội đeo bên hông y, ngọc bội cũng là long ngọc tốt nhất, trắng như mỡ đông, ở giữa còn có đường vân màu vàng kim, giống như rồng vàng ẩn mình trong mây, còn phủ một lớp linh khí hệ Thủy nhàn nhạt, có thể tẩm bổ cho kinh mạch hệ Mộc.
Đêm qua, Vô Hoan tiên trưởng nghỉ ở cung Phục Linh? Hôm nay đã thay ngọc bội mới?
Thanh Loan tỷ tỷ luôn luôn nói Vô Hoan tiên trưởng và tôn chủ không có loại quan hệ đó, dặn mọi người đừng có lắm miệng đồn bậy. Minh Hồng và Khánh Vân đều tin lời Thanh Loan tỷ tỷ nói là Vô Hoan tiên trưởng và tôn chủ ở trong tẩm cung đàm luận học thuật, làm đề toán, nghiên cứu trận pháp... Có đôi khi vì làm đến quá khuya nên lười về phòng mình, nên mới ngủ chung một phòng luôn.
Hắn từng hàm súc đưa ra nghi ngờ.
Minh Hồng hoàn toàn không hiểu: "Hai người nam nhân trưởng thành thì còn có thể làm gì khác?"
Vinh Diệp tức suýt ngất: "Ngươi quên việc mình suýt chút nữa bị bán rồi à?"
"Trên đời này nào có nhiều người thích nam phong như vậy? Bên trong Dược Vương Cốc không có những chuyện rối loạn đó đâu." Minh Hồng là điển hình của kiểu sẹo lành quên đau, mỗi lần chàng nhớ tới những chuyện ghê tởm kia, mặt đều đen xì, kiên quyết bảo vệ đức hạnh của ân nhân: "Tôn chủ của chúng ta tuyệt đối không phải là loại người đó! Hắn sẽ không làm những chuyện xấu xa đó với Vô Hoan ca!"
Vinh Diệp nghe xong khóe miệng co rút...
Bên trong Dược Vương Cốc thật ra cũng có vài đôi tình nhân cùng giới, nhưng mà Minh Hồng hoàn toàn không thấy được, mà có thấy thì cũng chỉ cho rằng người ta là huynh đệ tốt. Ngay cả chính Vinh Diệp cũng có khuynh hướng thích nam nhân, thỉnh thoảng cũng sẽ có người lấy lòng hắn. Cho nên hắn mới không thích đi tắm chung với đám dược phó trong nhà tắm lớn, không thích bị người khác nhìn thấy cơ thể mình. Minh Hồng lại không ý thức được tính hướng của bằng hữu, chẳng những không ngần ngại chút nào chạy tới nhà tắm, mà còn rủ hắn đi chung vô số lần, nói là tắm suối nước nóng dễ chịu lắm...
Nếu không phải hắn biết rõ cái thứ trông lạnh lùng thanh cao này thật ra là một tên đần trong chuyện tình cảm, thì có khi hắn cũng đã hiểu lầm.
Hà Khánh Vân còn kể, đã từng có người nổi ý dụ dỗ Minh Hồng trong phòng tắm, muốn chiếm tiện nghi, sau đó Minh Hồng hiểu lầm đối phương đang gây hấn với mình, hơn nữa tên kia còn nói vài từ bất kính với Thanh Loan, thế là Minh Hồng lôi người ra ngoài đánh cho một trận, khiến tên kia nửa tháng không xuống nổi giường. Từ ngày đó về sau, hình như cũng không còn bất cứ tên nam nhân nào dám có ý tưởng với chàng, nhưng ngược lại, trong đám dược phó có không ít thiếu nữ bắt đầu thầm mến chàng.
Vì cái gì bằng hữu của hắn toàn là mấy tên ngu xuẩn vậy?!
Vinh Diệp tức ngực vô cùng...
Hắn quyết định vẫn phải dựa vào chính mình.
Trong lúc Dược Vương Tiên Tôn bế quan, Việt Vô Hoan trông coi tất cả mọi thứ, hắn nhìn ra được là Việt Vô Hoan không có hứng thú với nữ nhân, cũng từng muốn thử quyến rũ, ít nhiều đổi lấy chút đan dược tu luyện. Nhưng mà khuôn mặt quỷ đó của Việt Vô Hoan thật sự khiến hắn sợ hãi, không hạ nổi quyết tâm, lại thêm quãng thời gian đó Thanh Loan tỷ tỷ cứ điên cuồng giao bài tập cho bọn họ, làm mãi cũng không hết, thế là đành phải tạm dừng tâm tư.
Hắn biết Việt Vô Hoan cực kỳ thông minh tài giỏi, rất được tín nhiệm, cũng không mong mình sẽ có được đãi ngộ giống vậy.
Hắn chỉ muốn dùng nhan sắc đổi lấy chút lợi ích, đạt được Trúc Cơ...
Nếu như có thể trở thành tu sĩ chân chính, mẫu thân chắc sẽ không mắng hắn là đồ mệnh thối nữa nhỉ?
Vinh Diệp đứng núi này trông núi nọ.
Tác giả :
Phượng Vũ Niết