Bàn Tròn Trí Mạng
Chương 66 Đường nhỏ
Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Sau khi hai người tắm rửa thay đồ mùa hè xong, Lục Vũ nắm tay dắt Giang Vấn Nguyên ra khỏi phòng tắm. Hắn dẫn Giang Vấn Nguyên đi một đoạn dài trong phòng ngủ, để cậu ngồi lên chiếc giường duy nhất trong phòng.
"Trời đã tối hẳn, nhà bốn tầng cũ kỹ này không có điện, chỉ dùng nến chiếu sáng. Hai đầu giường có treo nến, phía trên giường không treo đèn, cậu có thể yên tâm hoạt động. Thế nhưng, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không cậu không cần đến đầu giường còn lại. Phía đó cách giường khoảng sáu mét là cửa sổ sát đất có thể quan sát toàn bộ phòng ngủ, ở đó đặt vài ghế sòa, một kệ sách và một bàn trà nhỏ, phía trên còn treo một đèn trần không nhẹ. Cậu không nhìn thấy, lỡ có ai đó ném vỡ cửa sổ hoặc đèn treo rơi xuống đều rất nguy hiểm."
Sau khi Lục Vũ nói rõ những điều cần chú ý thì viết vào lòng bàn tay cậu hai chữ, "Giờ tôi đi tìm chút đồ ăn, cậu ở đây chờ tôi một lát. Khi tôi trở về nếu cậu có bất kỳ nghi ngờ gì thì xác nhận ám hiệu mới với tôi."
Giang Vấn Nguyên nắm chặt tay, giống như muốn bắt lấy hai chữ Lục Vũ vừa viết vậy, "Anh đi đi, tôi chờ anh về."
giáo viên chậm rãi buông tay Lục Vũ trong bóng tối, giường nhẹ đi, một loạt tiếng bước chân vững vàng vang lên, cửa phòng khép ra đóng lại. Trong phòng chỉ dư lại mình Giang Vấn Nguyên.
Giang Vấn Nguyên ngồi im tại chỗ. Để tránh việc không nhìn thấy mang đến sợ hãi, cậu ép buộc mình bình tĩnh lại, bắt đầu sắp xếp lại tình huống lúc này.
Điểm đặc biệt nhất của thế giới trò chơi này là không có NPC dẫn đường.
Sau khi Giang Vấn Nguyên biết AJWY là ID của Trần Miên, đã xem qua một lượt tất cả những mục bài viết của hắn. AJWY không có ở khu Quán Thủy, chỉ có bài phổ cập khoa học miễn phí và thu phí. Nhưng trong số đó có một bài rất đặc biệt – thiệp treo giải thưởng.
Bài viết có tiêu đề "Thu thập tình hình cụ thể của thế giới không NPC có thù lao", tiền thưởng mỗi cái là mười vạn cứng. Phản hồi bên dưới cơ bản đều thảo luận chuyện thế giới không có NPC có thật không, dù có người chơi nhận thì cuối cùng cũng bị vạch mặt là bịa đặt để lấy tiền thưởng. Sau đó, vì có quá nhiều nghi ngờ trò chơi Bàn tròn không NPC có tồn tại không, bài viết này trở nên trầm lặng.
Bây giờ sự thật đã chứng minh trò chơi không NPC thực sự tồn tại. Vậy nên, chuyện AJWY treo thưởng cho thông tin loại trò chơi này chứng minh hai chuyện: trò chơi Bàn tròn không NPC không nhiều, xác xuất gặp phải... cực thấp.
Giang Vấn Nguyên bất giác nắm chặt ga giường, dù cậu không bị thu mắt thì muốn qua màn này cũng không nhẹ nhàng. Màn chơi ẩn một cái bẫy rất sâu lần trước làm cậu nghi ngờ, nhưng màn chơi này, giờ khắc này làm cậu cảm nhận được, trò chơi Bàn tròn đang nhắm vào cậu.
Nếu Bàn tròn nhằm vào cậu vì nguyện vọng "bất lương", tại sao nó không đối đãi với Tề Tư Viễn như vậy mà lại bố trí kẻ phản bội dày đặc? Màn trước Giang Vấn Nguyên không hề ngờ rằng trò chơi Bàn tròn lại lần nữa đưa Lữ Anh Kỳ đến trước mặt cậu, còn đem theo Lữ Kỳ Diệu vào cùng. Cậu còn tận mắt chứng kiến Lữ Anh Kỳ chết như thế nào vì tiết lộ tin tức cho cậu.
Giang Vấn Nguyên có hai cách lý giải về phương thức trò chơi Bàn tròn nhắm vào cậu. Thứ nhất, nó có ác ý sâu đậm với cậu, muốn dồn cậu vào chỗ chết; thứ hai, nó dùng cậu làm miếng mồi ngon dụ Trần Miên cắn câu!
Giang Vấn Nguyên hít sâu hai lần, không tiếp tục nghĩ sâu hơn nữa. Bây giờ cậu là người trong cuộc, bất luận trò chơi Bàn tròn có âm mưu gì cũng chỉ có thể bị động ứng phó. Thay vì nghĩ những chuyện không chạm được vào biên giới sự thật, không bằng ngẫm xem nên qua màn như thế nào.
Bản đồ màn chơi này có kết cấu khép kín, người chơi xuất hiện ở một con đường nhỏ, cuối hai đầu đường có hai tòa nhà lâu đời kiến trúc giống nhau, đường và nhà đều bị rừng rậm phủ kín. Cố ý muốn chia người chơi làm hai hướng, thiết kế như vậy chắc chắn có ý nghĩa đặc thù nào đó.
Trừ bản đồ ra còn có vấn đề về khí hậu. Giang Vấn Nguyên vừa tắm xong, loay hoay một chút đã ra mồ hôi. Lục Vũ có nói nhiệt độ màn chơi này khoảng 35-40 độ C, mưu liên tục vẫn không thể hạ nhiệt. Cần phải chú ý điều tra điểm kỳ lạ này.
Sau khi Lục Vũ rời khỏi, Giang Vấn Nguyên có dùng AI có thể dùng khi mất internet cài trong điện thoại* để đặt báo thức, cứ cách mười phút lại nhắc một lần. Đồng hồ đã reo ba lần mà Lục Vũ vẫn chưa trở lại.
*Anh Túc: nguyên văn là "用手机可以脱网工作的智能", mình nghĩ một dạng giống Siri của Iphone vậy.
Giang Vấn Nguyên hơi đứng ngồi không yên, sờ gậy dò đường đặt ở tử đầu giường, nắm chặt lấy nó, ép mình bình tĩnh lại. Lục Vũ chưa về chắc chắn đã gặp được phiền phức nào đó, tình huống của cậu bây giờ không tiện tìm người, có tìm được cũng chỉ kéo chân sau. Nếu quá một giờ nữa Lục Vũ vẫn không về, cậu sẽ dùng con rối giao thiệp với người khác, cùng đi tìm Lục Vũ.
Vẫn may, sau khi điện thoại lại vang bốn lần thì Lục Vũ trở lại.
Mất đi thị lực, những giác quan khác trên người Giang Vấn Nguyên trở nên nhạy bén hơn nhiều, trên người Lục Vũ có mùi máu nhàn nhạt. Giang Vấn Nguyên chống gậy đứng dậy, dò dẫm đi vài bước đến cửa, "Lục Vũ, anh bị thương?"
"Tôi không bị thương." Lục Vũ vội vàng đón lấy cậu. Hắn dắt tay cậu, trên tay vẫn còn đọng nước, "Nhà bốn tầng không có đồ ăn, cũng không có nguyên liệu nấu, nên tôi vào khu rừng sau nhà một chuyến. Ngoài trái cây thì còn săn được một con thỏ, vừa gϊếŧ bỏ vào nồi rồi. Cậu ăn trái cây trước đi."
Lục Vũ dịu dàng dẫn Giang Vấn Nguyên lại giường lần nữa. Giang Vấn Nguyên buông gậy ra, sờ quần áo trên người hắn, "Anh ra ngoài lâu như vậy, nên tắm trước đi."
Lục Vũ nhét trái cây vào tay Giang Vấn Nguyên, "Tôi tùy tiện thay quần áo là được. Tôi còn phải đi nấu con thỏ trong bếp, cậu ăn trái cây trước, phải một lúc nữa mới làm xong thỏ."
Người chơi không thể mang vật gì có lực sát thương vào trò chơi, trừ quần áo, giày dép và trang sức trên người, những vật muốn mang theo phải gom lại vào balo hoặc vali, trọng lượng không được quá 10kg, không thì sẽ không mang vào được. Vật phẩm thiết yếu cần mang rất nhiều, chỗ còn dư cho đồ ăn không lớn, bây giờ nhà bốn tầng lại không có đồ ăn, người chơi rất dễ lâm vào tình trạng nguy cấp thiếu lương thực.
Chuyện trông con thỏ trong bếp là cực kỳ cần thiết, nhưng Giang Vấn Nguyên đã chờ Lục Vũ hơn một giờ, không muốn chờ hắn nữa, "Lục Vũ, tay nghề anh tốt không?"
Lục Vũ cười gượng, "Nấu chín, ăn được."
Giang Vấn Nguyên cầm gậy dò đường đứng dậy lần nữa, "Tôi và anh cùng đến bếp nhìn con thỏ đó đi. Tay nghề của tôi cũng được, tôi nói, anh làm theo tôi."
Lục Vũ nghĩ một lát, "Được rồi."
Lục Vũ thay quần áo rất nhanh. Khi hắn dẫn Giang Vấn Nguyên đến bếp thì thấy một người chơi trông mong canh trước nồi nước. Lục Vũ thả con thỏ vào nồi trước rồi mới đi tìm Giang Vấn Nguyên, vì chỉ có nhà bếp trong nhà bốn tầng mới nhóm lửa được, muốn ăn phải nấu ở đây. Khi đó hắn đã kiểm tra một lần, không có gia vị khác thường nào, người chơi không mang độc vào trò chơi được nên Lục Vũ không lo lắng con thỏ sẽ có vấn đề.
Nhưng Lục Vũ không ngờ sẽ có người thèm thuồng thỏ của hắn một cách quang minh chính đại như vậy.
Người chơi đó ngượng ngùng gãi đầu, "Chào hai vị đại lão, tôi tên Từ Châu, là người mới vừa qua một màn. Tôi mang dụng cụ sống sót quá nhiều nên không có chỗ để lương khô, dạo một vòng rừng rậm cũng không tìm được đồ ăn gì... Tôi thấy thịt con thỏ đại lão đặt trong nồi không xử lí đúng cách, khi ăn sẽ rất tanh. Không thì tôi làm thịt nó, hai người chia cho tôi vài miếng nha. Tay nghề của tôi cực tốt!"
Giang Vấn Nguyên nâng gậy gõ lên đất hai cái, hấp dẫn sự chú ý của Từ Châu, "Chúng tôi có chia một ít thịt thỏ, nhưng trừ chuyện làm thịt, tôi vẫn còn điều kiện khác."
Từ Châu kinh ngạc nhìn Giang Vấn Nguyên, y vẫn tưởng giữa hai người, Lục Vũ mới là người có địa vị cao hơn, không ngờ lại là Giang Vấn Nguyên. Giang Vấn Nguyên mù vẫn có thể giành được vị trí quan trọng như vậy chắc chắn thực lực không tầm thường. Thái độ Từ Châu kính cẩn hẳn lên, "Ngài nói xem là điều kiện gì trước đã, chỉ cần có thể làm được thì tôi đồng ý hết." anhhtucc. wordpress. com
Giang Vấn Nguyên thong thả, "Không cần hồi hộp vậy. Tôi không tiện hành động, Lục Vũ cần chăm sóc tôi dẫn đến lực hành động cả hai giảm xuống. Màn chơi này không có NPC, tôi cần tin tức rất lớn, anh muốn đồ ăn thì mang tin đến đổi. Lượng đồ ăn có được dựa trên chất lượng tình báo anh cung cấp. Cuộc đổi chác này có hiệu lực lâu dài."
Nếu là người khác khẳng định sẽ do dự, vì họ nhiều ít vẫn có thực lực tranh giành con rối. Nhưng Từ Châu không giống vậy, y mới qua một màn, không có dã tâm quá lớn với con rối. Từ Châu đáp không do dự: "Cám ơn đại lão, tôi nguyện ý dùng tin tức đổi đồ ăn! Tôi bắt đầu làm thịt nó nha?"
Sau cái gật cho phép của Giang Vấn Nguyên, Từ Châu xắn tay áo, vớt con thỏ cho vào nước lạnh rửa sạch sẽ, vừa nhanh nhẹn xử lí vừa vắt óc suy nghĩ tin tức.
"Trước khi hai người đến, đi về hướng này có 13 người chơi. Chúng tôi tìm khắp bốn tầng nhưng không gặp người nào, hơn nữa ở đây hoàn toàn không có đồ ăn. Chỉ có người chơi đi nhanh tương đối may mắn tìm được dây thường xuân trên tường nhà. Thường xuân này khác với hiện thực, bên trên kết một ít quả. Người may mắn đó hái toàn bộ, độc chiếm đồ ăn duy nhất trong nhà bốn tầng. Vì số lượng không nhiều lắm, chỉ có mười mấy trái nên mới không loạn cả lên."
Nhà bốn tầng không có đồ ăn, dây thường xuân lại có, điểm này khá kỳ lạ. Giang Vấn Nguyên hỏi Từ Châu: "Vậy anh có thấy những trái đó trông thế nào không?"
Nói đến quả này Từ Châu lại hận đời.
"Tôi là người chơi đến đây đầu tiên, nhưng tôi ngu ngốc quá, không nghĩ đến chuyện kiểm tra phòng bếp, để mấy kẻ kia đoạt lấy tiên cơ hái trái cây. Quả trên dây thường xuân đỏ thẫm, không trái nào giống trái nào, tròn, dẹp, dài, nhọn hình nào cũng có. Song tất cả có một điểm chung là ăn rất ngon, còn không có hột. Chuyện ăn ngon là người chơi khác nói, tôi không rõ lắm là vị gì. Tin tức của tôi chí nhiêu đó, không còn nữa, có thể đổi nhiều ít thì đại lão phân đi."
Giang Vấn Nguyên tự hỏi một lúc rồi nói với Từ Châu: "Anh cực lực chú ý những người đã ăn quả giúp tôi, tôi có thể cho anh nhiều thêm một ít."
Bản thân Từ Châu không có thiện cảm với mấy người chơi độc chiếm đồ ăn đó, giúp Giang Vấn Nguyên giám sát cũng không thấy lương tâm có gì cắn rứt, "Được, đại lão, tôi sẽ thật chú ý họ!"
Trong chuyện nấu nướng Từ Châu không nói dối, nồi thịt thỏ y nấu quả thực mang hương vị đặc biệt.
Giang Vấn Nguyên nói sau khi bưng nồi lên: "Nồi thịt này anh có thể lấy một phần tư. Có điều tôi không tiện hoạt động, bộ phận nhiều thịt để lại cho tôi."
Có thể lấy được một phần tư Từ Châu đã thỏa mãn vô cùng, nào còn ý kiến bắt bẻ thịt nhiều hay ít. Từ Châu nghĩ đại lão muốn giữ thể diện, không muốn người khác nhìn thấy mình chật vật lúc ăn cơm. Y dùng một đĩa lớn lấy phần thịt của mình rồi mang đến để Giang Vấn Nguyên ước lượng, sau khi được cho phép mang đi thì mãn nguyện rời khỏi bếp.
Từ Châu đi rồi, Lục Vũ nãy giờ vẫn im lặng mới nói: "Cậu không cần đề phòng tôi như vậy."
Giang Vấn Nguyên không để ý đến Lục Vũ, cậu sờ vào một cái đĩa giống với cái của Từ Châu, nâng đĩa đến trước mặt Lục Vũ, "Giúp tôi xếp thịt lên đi."
Lục Vũ xếp thịt cho cậu, Giang Vấn Nguyên cầm lên ước lượng, sau khi xác nhận chỉ nặng hơn dĩa của Từ Châu hai phần mới sờ đến muỗng, thong thả ăn tối. Phần lớn xương bị Từ Châu lấy đi, Giang Vấn Nguyên căn cứ vào phần của Từ Châu dùng bữa, kiên quyết không ăn nhiều, Lục Vũ chỉ có thể ăn luôn phần dư lại.
Con thỏ Lục Vũ săn được vẫn còn nhỏ, không có nhiều thịt lắm, Giang Vấn Nguyên mới ăn lửng bụng đã hết rồi, chỉ có thể gặm trái cây Lục Vũ hái về. Lương khô trong balo Giang Vấn Nguyên không định động vào, cần giữ lại để đối phó bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Tuy vẫn còn đói, nhưng cùng nằm chung một giường, ngủ chung một nơi với Lục Vũ, Giang Vấn Nguyên đã cảm thấy hạnh phúc.
Giang Vấn Nguyên ngủ đủ bảy tiếng thì bị đồng hồ sinh học đánh thức. Cậu sờ sang bên cạnh, chỗ Lục Vũ nằm đã không còn ấm nữa. Bên cửa sổ truyền đến âm thanh mưa nện lên mặt kính rõ ràng, trận mưa này dầm dề từ hôm qua đến giờ mà vẫn chưa dừng lại.
Giang Vấn Nguyên khó khăn dựa vào trí nhớ đến phòng tắm rửa mặt, loay hoay gần hai mươi phút mới xong, Lục Vũ tinh mơ rời giường cũng đã trở lại. Lục Vũ nhìn Giang Vấn Nguyên bước ra khỏi phòng tắm cũng không nói gì, dựa vào tính hiếu thắng của cậu thì chắc chắn không muốn ỷ lại hắn quá mức. Lục Vũ đi đến cạnh Giang Vấn Nguyên, "Tôi dạo một vòng trong rừng, chỉ hái ít trái cây, không săn được thịt. Bữa sáng nay chỉ có thể qua loa vậy thôi."
Giang Vấn Nguyên chạm vào cơ thể Lục Vũ, hắn giống một người vừa tham quan dưới sông lên, toàn thân ướt đẫm. Nhưng Giang Vấn Nguyên không định thúc giục hắn tắm rửa thay quần áo, "Ăn sáng xong thì chúng ta trở về nhà ba tầng đi, xem tình huống nơi đó có giống nơi này không."
Lục Vũ cũng có ý định này, "Cậu ăn xong chúng ta xuất phát."
Thế giới này thật sự kỳ quái, khí hậu là nhiệt độ cao ẩm ướt, lại mưa liên tục. Lục Vũ đã tìm khắp bốn tầng lầu nhưng không hề tìm ra cây dù nào. Hai người không mang ô, chỉ có thể tiếp tục đi dầm mưa.
Giang Vấn Nguyên đã đi qua đường nhỏ một lần, thêm Lục Vũ dắt tay và gậy dò đường, hôm nay tốc độ cậu còn nhanh hơn một chút, cơ bản có thể ngang bằng với người bình thường khi đi bộ.
Nhưng kỳ lạ là họ đi một hồi lâu nhưng vẫn không đến được nhà ba tầng kiểu cũ.
Giang Vấn Nguyên dừng bước, "Lục Vũ, tôi cảm thấy không đúng lắm, anh nhìn thời gian xem."
Lục Vũ nhìn đồng hồ thì nghiêm túc lên, "Bảy giờ mười lăm chúng ta ra khỏi nhà, bây giờ là tám giờ hai mươi."
Một giờ năm phút, Giang Vấn Nguyên còn đi nhanh hơn hôm qua, nhưng họ lại không thể đi xong con đường hôm qua hoàn thành trong 42 phút.
Giang Vấn Nguyên cau mày, "Không đúng. Con đường này có vấn đề!"
Lục Vũ lau nước mưa trên mặt, "Chúng ta đi thêm một giờ đi, nếu không đến được nhà ba tầng thì trở về đường cũ."
Giang Vấn Nguyên lờ mờ hiểu rằng họ đã rơi vào bẫy, thật ra cậu không ôm hy vọng lớn lắm về chuyện tìm được nhà ba tầng. Nhưng dù không có hy vọng không được từ bỏ. Giang Vấn Nguyên khẽ cắn môi, "Đi hai giờ nữa đi, có điều đừng đi trên đường nhỏ. Anh nói hai bên đường là rừng đúng không, chúng ta dọc theo đường nhỏ, đi ở rừng!"
...
Anh Túc: Quắn quéo hình ảnh cặp chồng chồng dắt tay nhau đi trong rừng rậm.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~.