Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp
Chương 2: Có Cả Ngàn Thi Thể
Lúc gặp được Tưởng Từ Từ đã là buổi chiều hôm sau, Ninh Mật Đường đi tới khách sạn tìm cô ấy.
“Mật Đường, mình nói với cậu cái này, vốn dĩ là muốn tới nhà cậu ở nhưng mà chú Tưởng sợ mình chạy lung tung rồi lại đi lạc. Không cho phép mình làm thế, nếu không sẽ giận mình.” Tưởng Từ Từ kéo cô vào phòng khách sạn, một miệng nói liên tục.
“Giáo sư Tưởng đều có dự liệu cả.”
Tưởng Từ Từ trời sinh hơi ngốc, hơn nữa còn hơi nghiêm trọng, ngay cả đoạn đường ngắn ngủi từ thư viện về đến ký túc xá thôi cô ấy cũng đi lạc, không kể đến nhận biết phương hướng, huống chi nơi thành phố xa lạ. Khó trách giáo sư Tưởng luôn phải dặn dò rồi lo xa như vậy.
“Đến cậu cũng trêu chọc mình.” Tưởng Từ Từ cắn môi, trừng cô.
“Cậu cũng biết mình chỉ nói sự thật thôi.” Ninh Mật Đường chớp chớp mắt, lại nhìn: “Đúng rồi, giáo sư Tưởng đâu rồi?”
“Chú ấy lên đường đến hiện trường rồi. Mật Đường, chúng ta cũng nhanh xuất phát thôi.”
Nhắc đến điều này, Tưởng Từ Từ cực kì hưng phấn, cô ấy không thể chờ đợi được, gấp gáp lôi kéo tay Ninh Mật Đường chạy ra ngoài.
Cổ mộ được phát hiện có vị trí nằm ở vùng ngoại ô phía tây thành phố Thanh, bên kia còn chưa được khai phá, xung quanh đều là núi hoang đất trống.
“Hai vị, tới nơi rồi.” Tài xế quay đầu lại, đối với hai cô nương xinh đẹp phía sau nói: “Đừng trách tôi nhiều lời, hai cô gái chạy tới nơi này phải chú ý an toàn, mới đây tôi còn xem tin tức nói nơi này phát hiện mộ người chết đấy.”
“Vừa lúc bọn cháu chính là tới để xem ngôi mộ mà, nếu không có nó chúng cháu cũng không tới đâu.” Tưởng Từ Từ cười đến sáng lạn đem tiền trả khiến tài xế kinh hoảng mà trừng lớn hai mắt, đầy khϊế͙p͙ sợ.
Hai người vừa xuống xe, cửa vừa đóng lại, người tài xế đã cho xe chạy nhanh đến mất dạng.
“Ha, tài xế đại ca bị cậu dọa chạy rồi.” Ninh Mật Đường xoay người nhìn về phía xa xa, nơi có những núi bùn vàng, cây cối không mọc nổi, rất nhiều chỗ đều trụi lủi, toàn là cỏ dại.
“Anh ta quá nhát gan mà thôi. Đi, đi tìm chú của mình thôi, mình nghe được tiếng gì đó đấy.”
Tưởng Từ Từ đi về phía trước, Ninh Mật Đường bước nhanh vượt qua cô ấy: “Cậu đi theo mình, đừng đi loạn.”
Tưởng Từ Từ: “…”
Ninh Mật Đường chưa đến vùng ngoại ô phía tây này bao giờ, đối với nơi này một chút cũng không quen thuộc, nhưng cô cũng rất mau đi vòng qua núi, đi tới nơi phát hiện ra mộ cổ.
Cô nhìn về phía cách đó không xa, đã thiết lập dây cảnh giới, ngoài máy khai quật khảo cổ cùng nhân viên khảo cổ ra đều không được đi vào, bên cạnh đường cảnh giới còn có nhân viên tuần tra canh gác nghiêm ngặt, phòng ngừa quần chúng hiếu kì vây xem cũng như ngăn chặn việc đánh cắp văn vật.
“Hai người không thể vào được.”
Ninh Mật Đường cùng Tưởng Từ Từ vừa mới đến gần đường cảnh giới đã bị một viên tuần cảnh ngăn cản. Anh ta liếc nhìn mặt Ninh Mật Đường, ngây ra một lúc, giọng nói không tự giác hòa hoãn một chút: “Bên trong không thể tùy tiện vào được đâu, các người chỉ có thể đứng bên ngoài xem.”
“À, cái kia, kia là chú của tôi, tôi cũng là nhà khảo cổ học.” Tưởng Từ Từ đối với người ở không xa vẫy tay, chính là giáo sư Tưởng: “Chú, chú…”
Tưởng Chính ở tuổi bốn mươi, dáng người vẫn như cũ thon gầy, không có chút nào dấu hiệu béo phì ở tuổi trung niên, ngay cả khi thường xuyên tham gia các hoạt động khảo cổ, phơi nắng tắm mưa đến đen xạm, nhưng ở người này vẫn mang theo một thân hơi thở nho nhã của một quý ông. Đang thăm dò hiện trường, không nghĩ tới sẽ nghe được giọng của cháu gái.
Ông sải bước tới chỗ Mật Đường cùng Tưởng Từ Từ.
“Giáo sư Tưởng.” Nhân viên tuần cảnh thấy ông, cúi đầu tiếp đón.
Tưởng Chính gật gật đầu, đối với Tưởng Từ Từ buông lời giáo huấn: “Hồ nháo, không phải chú nói cháu ở khách sạn chờ sao?”
“Chú à, để chúng cháu giúp một tay đi.” Tưởng Từ Từ lời lẽ chính đáng: “Nhiều người dễ làm việc hơn. Nếu chú không đồng ý cũng mặc kệ, dù sao cháu cũng không đi.”
Tưởng Chính đối với đứa cháu gái này thật sự không cách nào nói được.
“Xin chào, giáo sư Tưởng.” Thấy Tưởng Chính nhìn qua, Ninh Mật Đường nhanh miệng chào hỏi.
“Chú nhớ, cháu là bạn cùng phòng với Từ Từ.” Tưởng Chính gật đầu.
“Vâng đúng rồi ạ.”
Tưởng Từ Từ đứng bên cạnh nhịn không được lại mở miệng: “Chú, chú à…”
Tưởng Chính biết tính cách của cháu gái mình, ông thở dài, xoay người nói với viên tuần cảnh rằng hai người là nhân viên kỹ thuật khảo cổ.
Vừa được vào, Tưởng Từ Từ vui sướиɠ hết lời nịnh bợ Tưởng Chính: “Chú, chú thật sự quá tốt.”
Tưởng Chính lại thở dài: “Chỉ cần cháu không gây phiền phức cho chú là được rồi, không cần cháu giúp đỡ gì đâu.”
“Sao có thể gây phiền phức chứ, phải biết rằng cháu tới đây bởi vì là chân truyền của chú, làm khảo cổ chuyên nghiệp tuyệt đối không có vấn đề gì, thực tế cháu cũng thấy qua rồi. Chú biết không, Mật Đường ấy, cậu ấy đối với sự hiểu biết về các nhân vật lịch sử cổ đại Trung Quốc cũng hữu ích lắm đấy, bọn cháu chính là hai nhân viên kỹ thuật khảo cổ, không có vấn đề gì.”
Thời tiết nóng bức, hiện trường xung quanh không có mái che, đều là một mảnh hoang vu toàn bùn đất vàng. Mọi người đều phải chấp nhận bị nướng dưới ánh mặt trời mãnh liệt gay gắt, phơi nắng đến đổ mồ hôi ướt đẫm.
Vùng đất hoang chính giữa có một cái hố sâu lớn hình chữ nhật chứa đầy bùn đất vàng. Rất nhiều giá đứng được dựng lên để đề phòng bùn đất sập xuống. Nghe nói hố này cao tương đương mười tầng, đứng từ trêи nhìn xuống quả thực làm người ta cảm thấy khủng khϊế͙p͙.
Lúc này Ninh Mật Đường đứng ở rào chắn bên cạnh nhìn xuống, lông mày cô từ khi lại gần cái hố vẫn luôn nhíu chặt, ngửi được mùi vị hôi thối đến buồn nôn.
“Chú mình nói đội khảo cổ ban đầu khai quật được hai cái quan tài. Lúc ấy bên trong là nước sơn đen như mực, bọn họ đem xương cốt người lấy ra, dọn dẹp quan tài sạch sẽ còn phát hiện một lượng lớn các vật thể lạ, cậu biết bên trong quan tài có gì không?” Tưởng Từ Từ đi tới, đứng trước mặt Ninh Mật Đường, hứng thú dâng trào mà tuôn.
“Phát hiện ra cái gì?” Ninh Mật Đường nhịn xuống cảm giác buồn nôn, hỏi.
Khuôn mặt Tưởng Từ Từ có điểm phấn khích: “Là ngọc, bên trong đầy là ngọc, cả hai quan tài đều là ngọc. Cho đến nay, mới chỉ có hai miếng ngọc được tìm thấy ở Trung Quốc, không nghĩ tới lần này một lần liền phát hiện ra cả đôi lớn.” Dừng một chút, cô ấy lại nói: “Tuy nhiên chú mình xem qua lại nói đó không phải là ngọc bích, chỉ là ngọc trai đen linh tinh nhìn giống ngọc bích mà thôi. Nhưng là đối với người dân thời đó họ lại nghĩ là ngọc bích. Ý nghĩa là như vậy, họ hy vọng sẽ lưu giữ được mấy thi thể này rồi bảo tồn chúng, bảo tồn đến vĩnh cửu.”
Ninh Mật Đường kinh ngạc một chút, cô cũng biết ngọc bích hiếm đến mức nào.
Thế mà lại tìm ra ngọc bích?
Cô trước kia có xem qua một ít tư liệu. “Trong lăng mộ của vua Chu được gắn hơn hai nghìn mảnh ngọc, diện tích gắn nạm hơn chín mét vuông. Ngọc bích xa hoa này đã ngốn gần như toàn bộ tài chính của triều đại đó, khiến đại bộ phận đều phẫn nộ không thể chịu được. Sau lại tới triều Đông Hán, triều đình quy chuẩn hệ thống chôn cất ngọc, lược bỏ đi việc sử dụng quan tài bằng ngọc bích, bảo lưu lại việc chế tác y phục gắn ngọc, vì vậy các cuộc khai quật khảo cổ học có thể sẽ tìm thấy những chiếc quan tài nạm ngọc bích so với y phục gắn ngọc càng hiếm.”
“Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là bọn họ phát hiện ra hai quan tài nạm ngọc, nhưng người được chôn cất bên trong chỉ là người bình thường, không tìm được ở thời đó họ có địa vị như thế nào.”
Ninh Mật Đường cũng rất tò mò.
Hiện tại đội khảo cổ còn đang khai quật, nửa năm trước bọn họ đã phát hiện ra sự tồn tại của cung điện ngầm. Những tảng đá bao bọc cung điện đã được di chuyển, từ vị trí Ninh Mật Đường đứng có thể nhìn thấy cửa vào.
Cô chỉ lắng nghe các nhân viên nói rằng ngay từ đầu các thành viên nhóm khảo cổ đã bị sốc khi nhìn thấy cảnh này. Tầng trệt của cung điện được bao phủ bởi ngọc Hoà Điền tốt nhất, cột chống cao ở hai bên đều được mạ một tầng vàng, ngay cả khi được bao phủ bởi hàng ngàn năm bụi đất vẫn không thể nào ngăn được vẻ xa hoa tráng lệ của cung điện.
“Tìm thấy rồi.”
Đột nhiên bên dưới truyền đến tiếng tiếng hét đầy phấn khích.
Ninh Mật Đường phảng phất nghĩ ý thức được gì đó, trái tim nhảy lên một hồi. Tiếp theo cô nhìn mọi người bận bịu công việc.
“Mật Đường, nhanh lên, chúng ta xuống dưới xem, không chừng là tìm được chủ nhân của cổ mộ đó.” Tưởng Từ Từ suy đoán, tâm tình mười phần kϊƈɦ động.
Ninh Mật Đường bước theo sau Tưởng Từ Từ, đi dọc theo lớp khai quật được các nhà khảo cổ tìm ra. Mỗi tầng tiếp theo, cô lại phát hiện dưới hố bốc lên mùi hôi thối càng nồng hơn, đem cô đến mức muốn ngất.
“Mật Đường, cậu sao thế?” Tưởng Từ Từ quay đầu lại nhìn cô, phát hiện mặt cô trắng bệch.
Ninh Mật Đường lắc đầu: “Mình không sao, đi thôi, phía dưới hình như thật sự phát hiện được gì đó.”
Một lát sau, hai người thật nhanh đã xuống tới đáy hố, mặt đất rộng lớn ước chừng phải bằng sân bóng đá, bọn họ nhìn đến chính là chiếc quan tài được nhân viên lục tục nâng ra.
“Làm sao vậy? Phát hiện chủ nhân của mộ cổ ư?” Tưởng Từ Từ hỏi một nhân viên khảo cổ.
“Chúng tôi tìm thấy ở gian giữa dưới cùng của cung điện ngầm.”
Một người đàn ông mặc áo sáng màu nói, anh ta vừa gia nhập đội khảo cổ không lâu cho nên kinh nghiệm của anh ta cũng ít hơn những người khác. Cảnh tượng anh ta vừa nhìn thấy trong cung điện ngầm dưới lòng đất khiến anh ta đời này không thể quên.
“Bên trong có bao nhiêu quan tài?” Ninh Mật Đường chau mày, đôi môi hồng nhuận đã sớm mất đi huyết sắc. Mùi thi thể bốc lên nồng đậm, càng ngày càng kinh hơn, cô nhịn không được vẫn mở miệng hỏi.
“111 cái quan tài, bên trong đều có ngọc cả.” Người đàn ông kia trả lời.
Số lượng ngọc trong cung điện dưới lòng đất kia lên tới 110 mà vị trí của chúng đều xoay quanh viên ngọc trắng khổng lồ nằm ở chính giữa. Anh ta chưa từng nhìn thấy nhiều quan tài đến như thế, khoảnh khắc anh ta nhìn thấy chúng, cùng so với ánh mắt lạnh lùng của những người xung quanh khiến anh ta không ngừng nổi da gà, cả người đều cứng ngắc.
“Trời ạ, nhiều như vậy.” Tưởng Từ Từ sợ đến nỗi miệng há hốc.
Ninh Mật Đường cũng không nghĩ rằng sẽ có nhiều quan tài như vậy, theo đạo lý, những người được chôn cất sẽ không được đối xử theo tiêu chuẩn cao như vậy, đã dùng tới ngọc bích, hẳn là phải biết rằng ngay cả chôn cất Hoàng Hậu cũng phải được sự cho phép của Hoàng Đế mới có thể sử dụng ngọc bích. Điều kỳ diệu là cô đã nhìn thấy viên ngọc được di chuyển ra phía ngoài, nó không hề hỏng hay sứt mẻ gì, không hề hư hao, đều được bảo tồn đến hoàn chỉnh, phảng phất đến ngàn năm thời gian chưa hề tồn tại.
Nhưng thật sự là mùi hôi thối tanh tưởi càng thêm rõ ràng, điều đó cho cô biết rằng nơi này chứa đựng hàng ngàn thi thể.
Phải mất một lúc lâu Tưởng Từ Từ mới hoàn hồn: “Mật Đường, chúng ta đi vào trong thôi.”
Ninh Mật Đường lắc đầu, cô sợ tiến vào rồi mùi hôi thối của tử thi sẽ thật sự đem cô nôn ra mật xanh mật vàng mất. “Chúng ta ở bên ngoài chờ đi, dù sao bên trong cũng không quen thuộc gì, vẫn là nên chờ giáo sư Tưởng ở đây thôi.”
Tưởng Từ Từ suy nghĩ một chút, không nói thêm gì nữa, hai người các cô không biết bên trong cổ mộ nơi nào có bẫy rập, vẫn là ngoan ngoãn chờ bọn họ, như vậy tương đối an toàn hơn.
Mặt trời sắp xuống núi, ánh tà dương khuất dần sau cái hố lớn, từng hàng ngọc được xếp thẳng thớm, ngày càng âm u lạnh lẽo.
Ninh Mật Đường đứng từ xa nhìn về phía một bộ quan tài ngọc bích được chế tác đến tinh xảo, nó được khảm một lượng lớn các miếng ngọc có hình dạng khác nhau, và trêи bức tường được dán vô số những miếng vàng đan chéo, cấu trúc đẹp vô cùng. Cô rất ngưỡng mộ trí tuệ tuyệt vời của người xưa, thủ công hạng nhất, thực sự có thể làm được chiếc quan tài hoa lệ tinh xảo như thế, không có gì để bàn cãi.
“Mật Đường, sắc mặt cậu thực sự rất xấu, có phải sợ hãi hay không?” Tưởng Từ Từ nhìn bạn tốt từ trêи xuống dưới, mặt càng ngày càng tái nhợt, vốn dĩ dưới ánh mặt trời da thịt trắng đến trong suốt, hiện giờ chạm vào có khi cũng nhợt nhạt, cô ấy không khỏi lo lắng nên mới hỏi.
“Ừ, có chút bị dọa sợ rồi.”
Quả thực số lượng quan tài trước mặt có hơi nhiều, hơn nữa những xác chết bên trong đều được bảo toàn đến nguyên vẹn, toàn bộ xương trắng không một chút hư hại khiến Tưởng Từ Từ cũng phải bối rối.
Cô ấy nuốt nước miếng, an ủi rằng: “Mình lần đầu tiên tham gia khảo cổ, thời điểm thấy xương trắng bị ăn mòn đến bốc mùi cũng thực sợ hãi, phản ứng của cậu bây giờ cũng là bình thường.”
Ninh Mật Đường đang muốn nói gì đó nhưng tầm mắt lại bị hấp dẫn ở cửa ra vào của cung điện.
“Mình thấy một bộ ngọc bích thật sự lớn.”
Tưởng Từ Từ nương theo cái nhìn kinh ngạc của cô, đập vào mắt là một viên ngọc trắng khổng lồ được nhấc lên. Ngọc bích tinh xảo và đẹp vô cùng, có thể thấy chính là một tác phẩm nghệ thuật lớn thời đó.
“Mật Đường, mình nói với cậu cái này, vốn dĩ là muốn tới nhà cậu ở nhưng mà chú Tưởng sợ mình chạy lung tung rồi lại đi lạc. Không cho phép mình làm thế, nếu không sẽ giận mình.” Tưởng Từ Từ kéo cô vào phòng khách sạn, một miệng nói liên tục.
“Giáo sư Tưởng đều có dự liệu cả.”
Tưởng Từ Từ trời sinh hơi ngốc, hơn nữa còn hơi nghiêm trọng, ngay cả đoạn đường ngắn ngủi từ thư viện về đến ký túc xá thôi cô ấy cũng đi lạc, không kể đến nhận biết phương hướng, huống chi nơi thành phố xa lạ. Khó trách giáo sư Tưởng luôn phải dặn dò rồi lo xa như vậy.
“Đến cậu cũng trêu chọc mình.” Tưởng Từ Từ cắn môi, trừng cô.
“Cậu cũng biết mình chỉ nói sự thật thôi.” Ninh Mật Đường chớp chớp mắt, lại nhìn: “Đúng rồi, giáo sư Tưởng đâu rồi?”
“Chú ấy lên đường đến hiện trường rồi. Mật Đường, chúng ta cũng nhanh xuất phát thôi.”
Nhắc đến điều này, Tưởng Từ Từ cực kì hưng phấn, cô ấy không thể chờ đợi được, gấp gáp lôi kéo tay Ninh Mật Đường chạy ra ngoài.
Cổ mộ được phát hiện có vị trí nằm ở vùng ngoại ô phía tây thành phố Thanh, bên kia còn chưa được khai phá, xung quanh đều là núi hoang đất trống.
“Hai vị, tới nơi rồi.” Tài xế quay đầu lại, đối với hai cô nương xinh đẹp phía sau nói: “Đừng trách tôi nhiều lời, hai cô gái chạy tới nơi này phải chú ý an toàn, mới đây tôi còn xem tin tức nói nơi này phát hiện mộ người chết đấy.”
“Vừa lúc bọn cháu chính là tới để xem ngôi mộ mà, nếu không có nó chúng cháu cũng không tới đâu.” Tưởng Từ Từ cười đến sáng lạn đem tiền trả khiến tài xế kinh hoảng mà trừng lớn hai mắt, đầy khϊế͙p͙ sợ.
Hai người vừa xuống xe, cửa vừa đóng lại, người tài xế đã cho xe chạy nhanh đến mất dạng.
“Ha, tài xế đại ca bị cậu dọa chạy rồi.” Ninh Mật Đường xoay người nhìn về phía xa xa, nơi có những núi bùn vàng, cây cối không mọc nổi, rất nhiều chỗ đều trụi lủi, toàn là cỏ dại.
“Anh ta quá nhát gan mà thôi. Đi, đi tìm chú của mình thôi, mình nghe được tiếng gì đó đấy.”
Tưởng Từ Từ đi về phía trước, Ninh Mật Đường bước nhanh vượt qua cô ấy: “Cậu đi theo mình, đừng đi loạn.”
Tưởng Từ Từ: “…”
Ninh Mật Đường chưa đến vùng ngoại ô phía tây này bao giờ, đối với nơi này một chút cũng không quen thuộc, nhưng cô cũng rất mau đi vòng qua núi, đi tới nơi phát hiện ra mộ cổ.
Cô nhìn về phía cách đó không xa, đã thiết lập dây cảnh giới, ngoài máy khai quật khảo cổ cùng nhân viên khảo cổ ra đều không được đi vào, bên cạnh đường cảnh giới còn có nhân viên tuần tra canh gác nghiêm ngặt, phòng ngừa quần chúng hiếu kì vây xem cũng như ngăn chặn việc đánh cắp văn vật.
“Hai người không thể vào được.”
Ninh Mật Đường cùng Tưởng Từ Từ vừa mới đến gần đường cảnh giới đã bị một viên tuần cảnh ngăn cản. Anh ta liếc nhìn mặt Ninh Mật Đường, ngây ra một lúc, giọng nói không tự giác hòa hoãn một chút: “Bên trong không thể tùy tiện vào được đâu, các người chỉ có thể đứng bên ngoài xem.”
“À, cái kia, kia là chú của tôi, tôi cũng là nhà khảo cổ học.” Tưởng Từ Từ đối với người ở không xa vẫy tay, chính là giáo sư Tưởng: “Chú, chú…”
Tưởng Chính ở tuổi bốn mươi, dáng người vẫn như cũ thon gầy, không có chút nào dấu hiệu béo phì ở tuổi trung niên, ngay cả khi thường xuyên tham gia các hoạt động khảo cổ, phơi nắng tắm mưa đến đen xạm, nhưng ở người này vẫn mang theo một thân hơi thở nho nhã của một quý ông. Đang thăm dò hiện trường, không nghĩ tới sẽ nghe được giọng của cháu gái.
Ông sải bước tới chỗ Mật Đường cùng Tưởng Từ Từ.
“Giáo sư Tưởng.” Nhân viên tuần cảnh thấy ông, cúi đầu tiếp đón.
Tưởng Chính gật gật đầu, đối với Tưởng Từ Từ buông lời giáo huấn: “Hồ nháo, không phải chú nói cháu ở khách sạn chờ sao?”
“Chú à, để chúng cháu giúp một tay đi.” Tưởng Từ Từ lời lẽ chính đáng: “Nhiều người dễ làm việc hơn. Nếu chú không đồng ý cũng mặc kệ, dù sao cháu cũng không đi.”
Tưởng Chính đối với đứa cháu gái này thật sự không cách nào nói được.
“Xin chào, giáo sư Tưởng.” Thấy Tưởng Chính nhìn qua, Ninh Mật Đường nhanh miệng chào hỏi.
“Chú nhớ, cháu là bạn cùng phòng với Từ Từ.” Tưởng Chính gật đầu.
“Vâng đúng rồi ạ.”
Tưởng Từ Từ đứng bên cạnh nhịn không được lại mở miệng: “Chú, chú à…”
Tưởng Chính biết tính cách của cháu gái mình, ông thở dài, xoay người nói với viên tuần cảnh rằng hai người là nhân viên kỹ thuật khảo cổ.
Vừa được vào, Tưởng Từ Từ vui sướиɠ hết lời nịnh bợ Tưởng Chính: “Chú, chú thật sự quá tốt.”
Tưởng Chính lại thở dài: “Chỉ cần cháu không gây phiền phức cho chú là được rồi, không cần cháu giúp đỡ gì đâu.”
“Sao có thể gây phiền phức chứ, phải biết rằng cháu tới đây bởi vì là chân truyền của chú, làm khảo cổ chuyên nghiệp tuyệt đối không có vấn đề gì, thực tế cháu cũng thấy qua rồi. Chú biết không, Mật Đường ấy, cậu ấy đối với sự hiểu biết về các nhân vật lịch sử cổ đại Trung Quốc cũng hữu ích lắm đấy, bọn cháu chính là hai nhân viên kỹ thuật khảo cổ, không có vấn đề gì.”
Thời tiết nóng bức, hiện trường xung quanh không có mái che, đều là một mảnh hoang vu toàn bùn đất vàng. Mọi người đều phải chấp nhận bị nướng dưới ánh mặt trời mãnh liệt gay gắt, phơi nắng đến đổ mồ hôi ướt đẫm.
Vùng đất hoang chính giữa có một cái hố sâu lớn hình chữ nhật chứa đầy bùn đất vàng. Rất nhiều giá đứng được dựng lên để đề phòng bùn đất sập xuống. Nghe nói hố này cao tương đương mười tầng, đứng từ trêи nhìn xuống quả thực làm người ta cảm thấy khủng khϊế͙p͙.
Lúc này Ninh Mật Đường đứng ở rào chắn bên cạnh nhìn xuống, lông mày cô từ khi lại gần cái hố vẫn luôn nhíu chặt, ngửi được mùi vị hôi thối đến buồn nôn.
“Chú mình nói đội khảo cổ ban đầu khai quật được hai cái quan tài. Lúc ấy bên trong là nước sơn đen như mực, bọn họ đem xương cốt người lấy ra, dọn dẹp quan tài sạch sẽ còn phát hiện một lượng lớn các vật thể lạ, cậu biết bên trong quan tài có gì không?” Tưởng Từ Từ đi tới, đứng trước mặt Ninh Mật Đường, hứng thú dâng trào mà tuôn.
“Phát hiện ra cái gì?” Ninh Mật Đường nhịn xuống cảm giác buồn nôn, hỏi.
Khuôn mặt Tưởng Từ Từ có điểm phấn khích: “Là ngọc, bên trong đầy là ngọc, cả hai quan tài đều là ngọc. Cho đến nay, mới chỉ có hai miếng ngọc được tìm thấy ở Trung Quốc, không nghĩ tới lần này một lần liền phát hiện ra cả đôi lớn.” Dừng một chút, cô ấy lại nói: “Tuy nhiên chú mình xem qua lại nói đó không phải là ngọc bích, chỉ là ngọc trai đen linh tinh nhìn giống ngọc bích mà thôi. Nhưng là đối với người dân thời đó họ lại nghĩ là ngọc bích. Ý nghĩa là như vậy, họ hy vọng sẽ lưu giữ được mấy thi thể này rồi bảo tồn chúng, bảo tồn đến vĩnh cửu.”
Ninh Mật Đường kinh ngạc một chút, cô cũng biết ngọc bích hiếm đến mức nào.
Thế mà lại tìm ra ngọc bích?
Cô trước kia có xem qua một ít tư liệu. “Trong lăng mộ của vua Chu được gắn hơn hai nghìn mảnh ngọc, diện tích gắn nạm hơn chín mét vuông. Ngọc bích xa hoa này đã ngốn gần như toàn bộ tài chính của triều đại đó, khiến đại bộ phận đều phẫn nộ không thể chịu được. Sau lại tới triều Đông Hán, triều đình quy chuẩn hệ thống chôn cất ngọc, lược bỏ đi việc sử dụng quan tài bằng ngọc bích, bảo lưu lại việc chế tác y phục gắn ngọc, vì vậy các cuộc khai quật khảo cổ học có thể sẽ tìm thấy những chiếc quan tài nạm ngọc bích so với y phục gắn ngọc càng hiếm.”
“Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là bọn họ phát hiện ra hai quan tài nạm ngọc, nhưng người được chôn cất bên trong chỉ là người bình thường, không tìm được ở thời đó họ có địa vị như thế nào.”
Ninh Mật Đường cũng rất tò mò.
Hiện tại đội khảo cổ còn đang khai quật, nửa năm trước bọn họ đã phát hiện ra sự tồn tại của cung điện ngầm. Những tảng đá bao bọc cung điện đã được di chuyển, từ vị trí Ninh Mật Đường đứng có thể nhìn thấy cửa vào.
Cô chỉ lắng nghe các nhân viên nói rằng ngay từ đầu các thành viên nhóm khảo cổ đã bị sốc khi nhìn thấy cảnh này. Tầng trệt của cung điện được bao phủ bởi ngọc Hoà Điền tốt nhất, cột chống cao ở hai bên đều được mạ một tầng vàng, ngay cả khi được bao phủ bởi hàng ngàn năm bụi đất vẫn không thể nào ngăn được vẻ xa hoa tráng lệ của cung điện.
“Tìm thấy rồi.”
Đột nhiên bên dưới truyền đến tiếng tiếng hét đầy phấn khích.
Ninh Mật Đường phảng phất nghĩ ý thức được gì đó, trái tim nhảy lên một hồi. Tiếp theo cô nhìn mọi người bận bịu công việc.
“Mật Đường, nhanh lên, chúng ta xuống dưới xem, không chừng là tìm được chủ nhân của cổ mộ đó.” Tưởng Từ Từ suy đoán, tâm tình mười phần kϊƈɦ động.
Ninh Mật Đường bước theo sau Tưởng Từ Từ, đi dọc theo lớp khai quật được các nhà khảo cổ tìm ra. Mỗi tầng tiếp theo, cô lại phát hiện dưới hố bốc lên mùi hôi thối càng nồng hơn, đem cô đến mức muốn ngất.
“Mật Đường, cậu sao thế?” Tưởng Từ Từ quay đầu lại nhìn cô, phát hiện mặt cô trắng bệch.
Ninh Mật Đường lắc đầu: “Mình không sao, đi thôi, phía dưới hình như thật sự phát hiện được gì đó.”
Một lát sau, hai người thật nhanh đã xuống tới đáy hố, mặt đất rộng lớn ước chừng phải bằng sân bóng đá, bọn họ nhìn đến chính là chiếc quan tài được nhân viên lục tục nâng ra.
“Làm sao vậy? Phát hiện chủ nhân của mộ cổ ư?” Tưởng Từ Từ hỏi một nhân viên khảo cổ.
“Chúng tôi tìm thấy ở gian giữa dưới cùng của cung điện ngầm.”
Một người đàn ông mặc áo sáng màu nói, anh ta vừa gia nhập đội khảo cổ không lâu cho nên kinh nghiệm của anh ta cũng ít hơn những người khác. Cảnh tượng anh ta vừa nhìn thấy trong cung điện ngầm dưới lòng đất khiến anh ta đời này không thể quên.
“Bên trong có bao nhiêu quan tài?” Ninh Mật Đường chau mày, đôi môi hồng nhuận đã sớm mất đi huyết sắc. Mùi thi thể bốc lên nồng đậm, càng ngày càng kinh hơn, cô nhịn không được vẫn mở miệng hỏi.
“111 cái quan tài, bên trong đều có ngọc cả.” Người đàn ông kia trả lời.
Số lượng ngọc trong cung điện dưới lòng đất kia lên tới 110 mà vị trí của chúng đều xoay quanh viên ngọc trắng khổng lồ nằm ở chính giữa. Anh ta chưa từng nhìn thấy nhiều quan tài đến như thế, khoảnh khắc anh ta nhìn thấy chúng, cùng so với ánh mắt lạnh lùng của những người xung quanh khiến anh ta không ngừng nổi da gà, cả người đều cứng ngắc.
“Trời ạ, nhiều như vậy.” Tưởng Từ Từ sợ đến nỗi miệng há hốc.
Ninh Mật Đường cũng không nghĩ rằng sẽ có nhiều quan tài như vậy, theo đạo lý, những người được chôn cất sẽ không được đối xử theo tiêu chuẩn cao như vậy, đã dùng tới ngọc bích, hẳn là phải biết rằng ngay cả chôn cất Hoàng Hậu cũng phải được sự cho phép của Hoàng Đế mới có thể sử dụng ngọc bích. Điều kỳ diệu là cô đã nhìn thấy viên ngọc được di chuyển ra phía ngoài, nó không hề hỏng hay sứt mẻ gì, không hề hư hao, đều được bảo tồn đến hoàn chỉnh, phảng phất đến ngàn năm thời gian chưa hề tồn tại.
Nhưng thật sự là mùi hôi thối tanh tưởi càng thêm rõ ràng, điều đó cho cô biết rằng nơi này chứa đựng hàng ngàn thi thể.
Phải mất một lúc lâu Tưởng Từ Từ mới hoàn hồn: “Mật Đường, chúng ta đi vào trong thôi.”
Ninh Mật Đường lắc đầu, cô sợ tiến vào rồi mùi hôi thối của tử thi sẽ thật sự đem cô nôn ra mật xanh mật vàng mất. “Chúng ta ở bên ngoài chờ đi, dù sao bên trong cũng không quen thuộc gì, vẫn là nên chờ giáo sư Tưởng ở đây thôi.”
Tưởng Từ Từ suy nghĩ một chút, không nói thêm gì nữa, hai người các cô không biết bên trong cổ mộ nơi nào có bẫy rập, vẫn là ngoan ngoãn chờ bọn họ, như vậy tương đối an toàn hơn.
Mặt trời sắp xuống núi, ánh tà dương khuất dần sau cái hố lớn, từng hàng ngọc được xếp thẳng thớm, ngày càng âm u lạnh lẽo.
Ninh Mật Đường đứng từ xa nhìn về phía một bộ quan tài ngọc bích được chế tác đến tinh xảo, nó được khảm một lượng lớn các miếng ngọc có hình dạng khác nhau, và trêи bức tường được dán vô số những miếng vàng đan chéo, cấu trúc đẹp vô cùng. Cô rất ngưỡng mộ trí tuệ tuyệt vời của người xưa, thủ công hạng nhất, thực sự có thể làm được chiếc quan tài hoa lệ tinh xảo như thế, không có gì để bàn cãi.
“Mật Đường, sắc mặt cậu thực sự rất xấu, có phải sợ hãi hay không?” Tưởng Từ Từ nhìn bạn tốt từ trêи xuống dưới, mặt càng ngày càng tái nhợt, vốn dĩ dưới ánh mặt trời da thịt trắng đến trong suốt, hiện giờ chạm vào có khi cũng nhợt nhạt, cô ấy không khỏi lo lắng nên mới hỏi.
“Ừ, có chút bị dọa sợ rồi.”
Quả thực số lượng quan tài trước mặt có hơi nhiều, hơn nữa những xác chết bên trong đều được bảo toàn đến nguyên vẹn, toàn bộ xương trắng không một chút hư hại khiến Tưởng Từ Từ cũng phải bối rối.
Cô ấy nuốt nước miếng, an ủi rằng: “Mình lần đầu tiên tham gia khảo cổ, thời điểm thấy xương trắng bị ăn mòn đến bốc mùi cũng thực sợ hãi, phản ứng của cậu bây giờ cũng là bình thường.”
Ninh Mật Đường đang muốn nói gì đó nhưng tầm mắt lại bị hấp dẫn ở cửa ra vào của cung điện.
“Mình thấy một bộ ngọc bích thật sự lớn.”
Tưởng Từ Từ nương theo cái nhìn kinh ngạc của cô, đập vào mắt là một viên ngọc trắng khổng lồ được nhấc lên. Ngọc bích tinh xảo và đẹp vô cùng, có thể thấy chính là một tác phẩm nghệ thuật lớn thời đó.
Tác giả :
Mỹ Nhân Vô Sương