Bạn Trai Tôi Là Quái Vật
Chương 57: Chuỗi siêu thị
Bởi vì đêm qua bị lăn đi lăn lại đến quá nửa đêm như vậy, buổi sáng Đỗ Tu Nhiên vẫn còn rất buồn ngủ, Ngô Kình Thương không đành lòng đánh thức anh, liền đứng dậy thu thập một chút rồi mang nhóc con nửa tỉnh nửa mê bắt đầu đi làm.
Đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt dưới lầu, mùi canh thực thơm nức mũi tản ra, bé con trong ngực Ngô Kình Thương đã uốn éo đòi ăn, Ngô Kình Thương vỗ mông bé một cái, nhưng vẫn dừng chân, chỉ bởi vì là tầm này bình thường Đỗ Tu Nhiên đã sớm rời giường cơm nước đầy đủ cho lớn bé trong nhà, đừng nói là nhóc con kia đói bụng, cậu cũng đã sớm mốc meo rồi, sờ sờ túi quần, bên trong là một trăm đồng Đỗ Tu Nhiên mấy ngày trước đút vào, giờ nếu mua cho nhóc kia một túi bánh bao nhỏ, linh tinh còn lại khoảng chín mươi bốn đồng, một bữa cơm xem ra cũng đủ.
Sau đó dứt khoát khiêng nhóc con đi vào, vâng, là khiêng chứ không phải bế ẵm gì, nhóc con thường xuyên vắt vẻo trên bả vai Ngô Kình Thương, cũng đã luyện được kĩ thuật, tay còn nắm chặt tóc Ngô Kình Thương hết nhìn đông rồi nhìn tây.
Ngô Kình Thương vừa đi vào, mọi người trong cửa hàng đều nhất loạt ngẩng đầu lên, lọt vào tầm mắt là một người đàn ông cao lớn cường tráng được một đứa nhỏ cưỡi lên cổ, nói sao cũng có chút quái dị, thế nhưng động tác của một lớn một nhỏ như vậy lúc này lại biểu lộ vô cùng hài hòa mà tự nhiên, làm cho người khác cảm thấy đúng là người cùng nhà.
Nhóc con túm lấy tóc Ngô Kình Thương nha nha chỉ vào bên trong cửa hàng, động tác như đang khoái trá cưỡi khoái mã, Ngô Kình Thương không kiên nhẫn tét vào mông nó một cái, lần này thì xem ra một vòng thực khách trong cửa hàng đều tức giận rồi, bất bình mà nghĩ sao lại có người bố như vậy? Đứa nhỏ được bao nhiêu tuổi mà đánh nó như vậy? Cưỡi lên cổ như thế, lỡ như ngã xuống đất một cái thì làm sao bây giờ.
Tựu chung là tất cả mọi người đều cho rằng đứa nhỏ kia chắc chắn khóc nháo, thế nhưng để họ thất vọng rồi, bị Ngô Kình Thương tét một cái không thương tiếc vào mông như vậy, nhóc con đầu tiên là lảo đảo thân mình một chút, sau đó mắt to chăm chăm nhìn xuống đất xem xét một hồi, nhẫn nhịn nghẹn tiếng nức nở trong miệng mà không có bật ra, sau đó ghé vào bả vai Ngô Kình Thương chậm rãi nhích cái mông nhỏ, hai chân nhỏ giạng ra quắp chặt vào cổ Ngô Kình Thương, bàn tay bé nhỏ ôm lấy đầu cậu, chi chi nha nha cười vài tiếng lấy lòng, sau đó lại tiếp tục động tác cưỡi ngựa vừa nãy, thực khiến mọi người phải dở khóc dở cười, đứa nhỏ này con nhà ai vậy a, can đảm cũng quá lớn đi?
Ông chủ nhỏ trong cửa tiệm có biết nhóc con, vì cuối tuần Đỗ Tu Nhiên thường xuyên mang bé tới đây ăn cơm, cửa hàng này vệ sinh vô cùng sạch sẽ, Đỗ Tu Nhiên cũng không ngừng nhắc tới bên tai Ngô Kình Thương.
Ông chủ mặt tươi cười hỏi: “Muốn ăn chút gì đó? Cửa tiệm chúng tôi bên này có bánh bao nhỏ và mì giá hợp lí.”
Ngô Kình Thương ngại nhóc con trên vai loay hoay linh tinh liền túm lấy chun quần bé lôi nó xuống, sau đó mới nói: “Cho bát mì.” Ngô Kình Thương lấy tay ước lượng lớn nhỏ mới nói: “Lớn bằng từng này a, âu to như thế này này.”
Lão bản cửa hàng sững sờ trong giây lát lại lập tức cười nói: “Được, xin chờ một chút.” Sau đó xoay người vào bếp.
Nhóc con để mặc cho Ngô Kình Thương xách qua xách lại, hai chân nhỏ đập đập vào nhau, một người phụ nữ bên cạnh nhịn không được mà nói: “Cậu kia, trẻ con không thể xách như vậy được, sẽ bị nghẹn họng a.”
Ngô Kình Thương quay đầu liếc người kia một cái, sau đó mới do dự mà hạ nhóc con xuống một cái bàn trống, nhóc con vừa được “hạ cánh” lập tức có tinh thần, quyết lắc mông nhỏ bò đông bò tây, cái mũi còn khịt khịt ngửi mùi, mấy người trong tiệm nghe vậy không nhịn được mà cười.
Một hồi công phu bếp núc, ông chủ bưng bát lên, một âu to bằng cả cái chậu còn nóng hôi hổi, nhóc con hít hít cái mũi nhỏ leo đến cạnh bàn yên lặng thăm dò bát mì kia.
Ngô Kình Thương cầm đũa gắp ra một bát nhỏ bắt đầu ăn, nhóc con thấy Ngô Kình Thương đã động đũa cũng đứng ngồi không yên, cọ cọ mặt vào cổ cậu như con cún nhỏ đợi chủ nhân cho ăn.
Ngô Kình Thương ăn xong một bát, liếc đến thằng nhóc đang chảy nước miếng bên cạnh, buông đũa xuống, nhíu mày bực mình một trận mới với lấy cái bát nữa trên bàn, cho chút mì vào trong rồi đút một sợi vào miệng nhóc con, sợi mì của quán đặc biệt dài, lại rất dai, nhóc con ngồi một bên vui vẻ dẩu miệng hút mì sợi, răng nhỏ cũng nhấm nhấm chút, ăn đến là say sưa, vài người tới mua cơm nhìn đến mà giật mình.
Ngô Kình Thương ăn nhanh, loáng cái đã xử xong cả “chậu” mì, nhóc con cũng chén xong bát mì, Ngô Kình Thương còn gọi thêm bát súp, ăn hơn phân nửa lại đút cho nhóc con hết, đánh chén no say hai người mới thanh toán tiền rời đi, mà những người còn đang há hốc mồm trong tiệm vội hỏi ngay ông chủ người vừa rồi là ai, còn đứa bé kia con nhà ai vậy, cũng quá háu ăn đí, bé tí đã biết húp mì, không sợ không tiêu hóa được hay sao?
Ông chủ cũng lắc đầu, nói không rõ lắm, cũng không quen.
Ngô Kình Thương mang nhóc con đi làm được nửa ngày, bởi vì buổi sáng đi vội quên mang seat belt, mà đặt nhóc xuống đất cũng không ổn, trên mặt đất đều là bụi xi măng bẩn vô cùng, Ngô Kình Thương đơn giản là cho nó bám lấy áo mình mà đu.
Nhóc con không bị đai lưng giữ, chỉ có thể cố vươn tay ra sau lưng Ngô Kình Thương bám chặt lấy, thế nhưng nó cũng không phải đứa trẻ bình thương, bàn tay phi thường có lực, đáng ngạc nhiên là bị “đu” đến trưa cũng không thấy bị rơi lần nào, lúc rảnh rỗi còn nhích nhích chân bò tới bò lui, bò lên tận bả vai Ngô Kình Thương cạc cạc cười hai tiếng.
Đầu giờ chiều ăn cơm xong, Ngô Kình Thương mang nhóc con đi mua seat belt, vừa trở về đã thấy lão Trương cùng làm tìm cậu nói: “Ai, Tiểu Ngô, có người tìm cậu.”
Ngô Kình Thương vừa nhìn thấy hai người tới tìm mình thì sửng sốt, lập tức nói: “Tại sao lại là các anh.”
Tìm cậu không ai khác chính là đội trưởng đội lính đánh thuê Thiên Lang đoàn Tôn Uy cùng đội viên Lưu Thanh Vân.
Tới một quán bar phụ cận, ba người cùng nhóc con mới ngồi xuống, Tôn Uy vươn tay trêu chọc nhóc con, nó ghé vào bả vai Ngô Kình Thương, nắm chặt cổ áo cậu rồi xoay người hậm hực đá đá Tôn Uy, cái miệng nhỏ còn bẹp bẹp nói: “Đá….đá….”
Tôn Uy thu tay về, sờ sờ mũi nhìn Ngô Kình Thương nói: “Thiên Lang giải tán, tôi cùng Thanh Vân thương lượng với nhau muốn tới nương tựa cậu…..”
Ngô Kình Thương uống một hớp rượu nói: “Tôi có thể không nuôi nổi hai người.” Lập tức nhìn về phía Lưu Thanh Vân: “Tay đã tốt hẳn chưa?”
Lưu Thanh Vân tự giễu vỗ vỗ cánh tay trụi lủi của mình nói: “Đứt hẳn, sạch sẽ một cánh tay, Tôn đội nói, tôi như vậy mới có điểm suất nha, chính là phiên bản hiện đại của Dương Quá đó, haha.”
Nghe vậy Ngô Kình Thương không cười mà cúi đầu tiếp tục nhấm rượu, lúc này Tôn Uy mới móc ra một tấm thẻ đặt lên bàn đưa cho Ngô Kình Thương nói: “Tiền trong này tôi đều như cậu nói phân chia hết cho anh em trong đội, ngoài tiền thuốc men, thì cả đội tổng cộng mười tám người, trừ tôi và Thanh Vân thì còn mười sáu, một người được chia bốn trăm vạn, gia đình Lão Nhị cùng Lão Lục đều được nhận tiền, hết thảy đều đã thỏa đáng.” Anh dừng lại nói: “Tấm thẻ này……còn thừa năm trăm vạn.”
Ngô Kình Thương nghe xong ngẩng đầu nhìn Lưu Thanh Vân, gật đầu hỏi: “Các anh về sau có tính toán gì không?”
Tôn Uy nói: “Trong Thiên Lang chỉ tôi với Thanh Vân là chưa có gia đình, không nghề ngỗng gì, tuổi tác cũng lớn, cho nên mới muốn tới A thị này nhờ cậu.”
Ngô Kình Thương đặt chén rượu xuống, thắc mắc hỏi: “Theo tôi? Làm bốc vác?”
Tôn Uy vội nói: “Cũng không phải như vậy, là như thế này, tôi cùng Thanh Vân mấy năm nay cũng có chút vốn liếng, trong tay cũng có chút nhân lực, muốn mở một chuỗi siêu thị lớn ở A thị này…..”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ, liền đem tấm thẻ bạch kim trên bàn đưa cho Tôn Uy nói: “Dùng tiền trong thẻ này……”
Tôn Uy nói: “Kỳ thật không cần mở siêu thị này nọ, không bằng chúng ta góp vốn chung, mỗi người đều làm ra tiền, lợi nhuận thu về chia đều, thế nào?”
Lưu Thanh Vân nói: “Đương nhiên, đều là huynh đệ, lỗ thì cũng chịu, lãi thì chia nhau.”
Tôn Uy nói: “Cũng không đến mức bị lỗ, chỉ là vấn đề lãi ít hay nhiều thôi.”
Ngô Kình Thương nghe xong nửa ngày mới nói: “Mấy điều các anh nói tôi không hiểu lắm, đều tùy các anh đi, cần dùng thì nói với tôi một tiếng, tôi phải đi làm đây.” Nói xong liền muốn đứng dậy.
Tôn Uy vội vàng ngăn lại: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, để tôi tính sơ sơ chi phí đã.” Tôn Uy lấy ra cái máy tính nhỏ nhỏ, bấm bấm một hồi nói: “Mỗi người bốn trăm hai mươi vạn, không vấn đề chứ Thanh Vân?”
Lưu Thanh Vân cười nói: “Trong tay tôi có sáu trăm vạn, hẳn là không vấn đề gì.”
Tôn Uy nói: “Vậy được cứ tính thế đi, tôi sẽ đưa lại cho Tiểu Ngô tám mươi vạn.”
Ngô Kình Thương nói: “Bỏ đi, đều đóng vào hết đi.”
Tôn Uy nói: “Vậy không được, nên nhiều thì nhiều, nên ít thì ít a.” Nói xong mở máy tính hỏi: “Chuyển vào tài khoản của cậu chứ?”
Ngô Kình Thương thấy vậy liền nói: “Tôi không có thẻ.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Chuyển vào tài khoản của Đỗ Tu Nhiên a.”
Tôn Uy sau đó thì bề bộn công việc, liền bảo Ngô Kình Thương để lại số điện thoại, về sau còn tiện liên lạc, Ngô Kình Thương lúc này mới ra khỏi quán bar, không quên xách thằng nhóc đang gục bên bàn đem đi.
Nhóc con mặt đỏ phừng phừng ngủ gà ngủ gật trên lưng Ngô Kình Thương, chủ yếu là nó thừa lúc Ngô Kình Thương cùng người khác nói chuyện liền trộm uống vào ngụm rượu trong chén cậu, kết quả là vừa ực một cái mặt đã như cái bánh bao, nóng rát, cũng may nhóc cũng không giống với đứa trẻ thông thường, không thì cái miệng cùng dạ dày kia tuyệt không chịu được.
Bé đánh một giấc tới tối về nhà mới tỉnh, thấy Đỗ Tu Nhiên tới đón nó mới bắt đầu đùa giỡn làm nũng như thường ngày, Ngô Kình Thương ôm vai Đỗ Tu Nhiên vừa đi vừa nói.
Đỗ Tu Nhiên ôm nhóc con nghi hoặc hỏi: “Vừa nãy đi mua thức ăn, tự nhiên thấy tiền trong thẻ nhiều hơn rất nhiều, đã xảy ra chuyện gì a?”
Ngô Kình Thương ừ một tiếng, liền đem sự tình hôm nay “khai báo” toàn bộ cho Đỗ Tu Nhiên, anh nghe xong nghĩ nghĩ nói: “Tôi cảm thấy đây là chuyện tốt, chung vốn làm ăn buôn bán, cậu cũng không cần mỗi ngày phải vất vả đi chuyển hàng này nọ a.”
Ngô Kình Thương nói: “Ân, Tôn Uy nói là cứ để anh ấy lo, công việc bốc vác này cũng không nên làm lâu dài.”
Đỗ Tu Nhiên ngẩng đầu nói: “Vậy đơn giản là mặc kệ đi? Mấy ngày này ở nhà trông Tiểu Bảo……..”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ cũng không định bàn lùi, chỉ nói: “Để xem a.”
Đỗ Tu Nhiên rất cao hứng, ôm nhóc con hôn một cái nói: “Buổi tối làm mấy món ngon, cho cậu cùng Tiểu Bảo no bụng a.” Nhóc con cũng cảm giác được Đỗ Tu Nhiên đang vui vẻ nên cũng tung tăng như chim sẻ bám theo sau anh.
Buổi tối cơm nước xong, Ngô Kình Thương ôm eo nhỏ của Đỗ Tu Nhiên “vận động” nửa ngày mới mở miệng nói: “Hình như anh có kì nghỉ đông phải không?”
Đỗ Tu Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve tóc Ngô Kình Thương nói: “Ân, nhanh lên.”
Ngô Kình Thương lại nói: “Anh nghĩ cả nhà chúng ta cùng đi du lịch thì thế nào………”
Đỗ Tu Nhiên dừng lại, hỏi: “Đi a, đi đâu?”
Ngô Kình Thương nói: “Canada”
Đỗ Tu Nhiên kinh dị cúi đầu nhìn Ngô Kình Thương nói: “Canada? Chỗ này………..có phải quá xa không?”
Ngô Kình Thương mút mạnh ngực Đỗ Tu Nhiên một cái, khóe miệng cười nói: “Không xa, còn có thể thuận tiện làm giấy hôn thú nữa.”
Đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt dưới lầu, mùi canh thực thơm nức mũi tản ra, bé con trong ngực Ngô Kình Thương đã uốn éo đòi ăn, Ngô Kình Thương vỗ mông bé một cái, nhưng vẫn dừng chân, chỉ bởi vì là tầm này bình thường Đỗ Tu Nhiên đã sớm rời giường cơm nước đầy đủ cho lớn bé trong nhà, đừng nói là nhóc con kia đói bụng, cậu cũng đã sớm mốc meo rồi, sờ sờ túi quần, bên trong là một trăm đồng Đỗ Tu Nhiên mấy ngày trước đút vào, giờ nếu mua cho nhóc kia một túi bánh bao nhỏ, linh tinh còn lại khoảng chín mươi bốn đồng, một bữa cơm xem ra cũng đủ.
Sau đó dứt khoát khiêng nhóc con đi vào, vâng, là khiêng chứ không phải bế ẵm gì, nhóc con thường xuyên vắt vẻo trên bả vai Ngô Kình Thương, cũng đã luyện được kĩ thuật, tay còn nắm chặt tóc Ngô Kình Thương hết nhìn đông rồi nhìn tây.
Ngô Kình Thương vừa đi vào, mọi người trong cửa hàng đều nhất loạt ngẩng đầu lên, lọt vào tầm mắt là một người đàn ông cao lớn cường tráng được một đứa nhỏ cưỡi lên cổ, nói sao cũng có chút quái dị, thế nhưng động tác của một lớn một nhỏ như vậy lúc này lại biểu lộ vô cùng hài hòa mà tự nhiên, làm cho người khác cảm thấy đúng là người cùng nhà.
Nhóc con túm lấy tóc Ngô Kình Thương nha nha chỉ vào bên trong cửa hàng, động tác như đang khoái trá cưỡi khoái mã, Ngô Kình Thương không kiên nhẫn tét vào mông nó một cái, lần này thì xem ra một vòng thực khách trong cửa hàng đều tức giận rồi, bất bình mà nghĩ sao lại có người bố như vậy? Đứa nhỏ được bao nhiêu tuổi mà đánh nó như vậy? Cưỡi lên cổ như thế, lỡ như ngã xuống đất một cái thì làm sao bây giờ.
Tựu chung là tất cả mọi người đều cho rằng đứa nhỏ kia chắc chắn khóc nháo, thế nhưng để họ thất vọng rồi, bị Ngô Kình Thương tét một cái không thương tiếc vào mông như vậy, nhóc con đầu tiên là lảo đảo thân mình một chút, sau đó mắt to chăm chăm nhìn xuống đất xem xét một hồi, nhẫn nhịn nghẹn tiếng nức nở trong miệng mà không có bật ra, sau đó ghé vào bả vai Ngô Kình Thương chậm rãi nhích cái mông nhỏ, hai chân nhỏ giạng ra quắp chặt vào cổ Ngô Kình Thương, bàn tay bé nhỏ ôm lấy đầu cậu, chi chi nha nha cười vài tiếng lấy lòng, sau đó lại tiếp tục động tác cưỡi ngựa vừa nãy, thực khiến mọi người phải dở khóc dở cười, đứa nhỏ này con nhà ai vậy a, can đảm cũng quá lớn đi?
Ông chủ nhỏ trong cửa tiệm có biết nhóc con, vì cuối tuần Đỗ Tu Nhiên thường xuyên mang bé tới đây ăn cơm, cửa hàng này vệ sinh vô cùng sạch sẽ, Đỗ Tu Nhiên cũng không ngừng nhắc tới bên tai Ngô Kình Thương.
Ông chủ mặt tươi cười hỏi: “Muốn ăn chút gì đó? Cửa tiệm chúng tôi bên này có bánh bao nhỏ và mì giá hợp lí.”
Ngô Kình Thương ngại nhóc con trên vai loay hoay linh tinh liền túm lấy chun quần bé lôi nó xuống, sau đó mới nói: “Cho bát mì.” Ngô Kình Thương lấy tay ước lượng lớn nhỏ mới nói: “Lớn bằng từng này a, âu to như thế này này.”
Lão bản cửa hàng sững sờ trong giây lát lại lập tức cười nói: “Được, xin chờ một chút.” Sau đó xoay người vào bếp.
Nhóc con để mặc cho Ngô Kình Thương xách qua xách lại, hai chân nhỏ đập đập vào nhau, một người phụ nữ bên cạnh nhịn không được mà nói: “Cậu kia, trẻ con không thể xách như vậy được, sẽ bị nghẹn họng a.”
Ngô Kình Thương quay đầu liếc người kia một cái, sau đó mới do dự mà hạ nhóc con xuống một cái bàn trống, nhóc con vừa được “hạ cánh” lập tức có tinh thần, quyết lắc mông nhỏ bò đông bò tây, cái mũi còn khịt khịt ngửi mùi, mấy người trong tiệm nghe vậy không nhịn được mà cười.
Một hồi công phu bếp núc, ông chủ bưng bát lên, một âu to bằng cả cái chậu còn nóng hôi hổi, nhóc con hít hít cái mũi nhỏ leo đến cạnh bàn yên lặng thăm dò bát mì kia.
Ngô Kình Thương cầm đũa gắp ra một bát nhỏ bắt đầu ăn, nhóc con thấy Ngô Kình Thương đã động đũa cũng đứng ngồi không yên, cọ cọ mặt vào cổ cậu như con cún nhỏ đợi chủ nhân cho ăn.
Ngô Kình Thương ăn xong một bát, liếc đến thằng nhóc đang chảy nước miếng bên cạnh, buông đũa xuống, nhíu mày bực mình một trận mới với lấy cái bát nữa trên bàn, cho chút mì vào trong rồi đút một sợi vào miệng nhóc con, sợi mì của quán đặc biệt dài, lại rất dai, nhóc con ngồi một bên vui vẻ dẩu miệng hút mì sợi, răng nhỏ cũng nhấm nhấm chút, ăn đến là say sưa, vài người tới mua cơm nhìn đến mà giật mình.
Ngô Kình Thương ăn nhanh, loáng cái đã xử xong cả “chậu” mì, nhóc con cũng chén xong bát mì, Ngô Kình Thương còn gọi thêm bát súp, ăn hơn phân nửa lại đút cho nhóc con hết, đánh chén no say hai người mới thanh toán tiền rời đi, mà những người còn đang há hốc mồm trong tiệm vội hỏi ngay ông chủ người vừa rồi là ai, còn đứa bé kia con nhà ai vậy, cũng quá háu ăn đí, bé tí đã biết húp mì, không sợ không tiêu hóa được hay sao?
Ông chủ cũng lắc đầu, nói không rõ lắm, cũng không quen.
Ngô Kình Thương mang nhóc con đi làm được nửa ngày, bởi vì buổi sáng đi vội quên mang seat belt, mà đặt nhóc xuống đất cũng không ổn, trên mặt đất đều là bụi xi măng bẩn vô cùng, Ngô Kình Thương đơn giản là cho nó bám lấy áo mình mà đu.
Nhóc con không bị đai lưng giữ, chỉ có thể cố vươn tay ra sau lưng Ngô Kình Thương bám chặt lấy, thế nhưng nó cũng không phải đứa trẻ bình thương, bàn tay phi thường có lực, đáng ngạc nhiên là bị “đu” đến trưa cũng không thấy bị rơi lần nào, lúc rảnh rỗi còn nhích nhích chân bò tới bò lui, bò lên tận bả vai Ngô Kình Thương cạc cạc cười hai tiếng.
Đầu giờ chiều ăn cơm xong, Ngô Kình Thương mang nhóc con đi mua seat belt, vừa trở về đã thấy lão Trương cùng làm tìm cậu nói: “Ai, Tiểu Ngô, có người tìm cậu.”
Ngô Kình Thương vừa nhìn thấy hai người tới tìm mình thì sửng sốt, lập tức nói: “Tại sao lại là các anh.”
Tìm cậu không ai khác chính là đội trưởng đội lính đánh thuê Thiên Lang đoàn Tôn Uy cùng đội viên Lưu Thanh Vân.
Tới một quán bar phụ cận, ba người cùng nhóc con mới ngồi xuống, Tôn Uy vươn tay trêu chọc nhóc con, nó ghé vào bả vai Ngô Kình Thương, nắm chặt cổ áo cậu rồi xoay người hậm hực đá đá Tôn Uy, cái miệng nhỏ còn bẹp bẹp nói: “Đá….đá….”
Tôn Uy thu tay về, sờ sờ mũi nhìn Ngô Kình Thương nói: “Thiên Lang giải tán, tôi cùng Thanh Vân thương lượng với nhau muốn tới nương tựa cậu…..”
Ngô Kình Thương uống một hớp rượu nói: “Tôi có thể không nuôi nổi hai người.” Lập tức nhìn về phía Lưu Thanh Vân: “Tay đã tốt hẳn chưa?”
Lưu Thanh Vân tự giễu vỗ vỗ cánh tay trụi lủi của mình nói: “Đứt hẳn, sạch sẽ một cánh tay, Tôn đội nói, tôi như vậy mới có điểm suất nha, chính là phiên bản hiện đại của Dương Quá đó, haha.”
Nghe vậy Ngô Kình Thương không cười mà cúi đầu tiếp tục nhấm rượu, lúc này Tôn Uy mới móc ra một tấm thẻ đặt lên bàn đưa cho Ngô Kình Thương nói: “Tiền trong này tôi đều như cậu nói phân chia hết cho anh em trong đội, ngoài tiền thuốc men, thì cả đội tổng cộng mười tám người, trừ tôi và Thanh Vân thì còn mười sáu, một người được chia bốn trăm vạn, gia đình Lão Nhị cùng Lão Lục đều được nhận tiền, hết thảy đều đã thỏa đáng.” Anh dừng lại nói: “Tấm thẻ này……còn thừa năm trăm vạn.”
Ngô Kình Thương nghe xong ngẩng đầu nhìn Lưu Thanh Vân, gật đầu hỏi: “Các anh về sau có tính toán gì không?”
Tôn Uy nói: “Trong Thiên Lang chỉ tôi với Thanh Vân là chưa có gia đình, không nghề ngỗng gì, tuổi tác cũng lớn, cho nên mới muốn tới A thị này nhờ cậu.”
Ngô Kình Thương đặt chén rượu xuống, thắc mắc hỏi: “Theo tôi? Làm bốc vác?”
Tôn Uy vội nói: “Cũng không phải như vậy, là như thế này, tôi cùng Thanh Vân mấy năm nay cũng có chút vốn liếng, trong tay cũng có chút nhân lực, muốn mở một chuỗi siêu thị lớn ở A thị này…..”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ, liền đem tấm thẻ bạch kim trên bàn đưa cho Tôn Uy nói: “Dùng tiền trong thẻ này……”
Tôn Uy nói: “Kỳ thật không cần mở siêu thị này nọ, không bằng chúng ta góp vốn chung, mỗi người đều làm ra tiền, lợi nhuận thu về chia đều, thế nào?”
Lưu Thanh Vân nói: “Đương nhiên, đều là huynh đệ, lỗ thì cũng chịu, lãi thì chia nhau.”
Tôn Uy nói: “Cũng không đến mức bị lỗ, chỉ là vấn đề lãi ít hay nhiều thôi.”
Ngô Kình Thương nghe xong nửa ngày mới nói: “Mấy điều các anh nói tôi không hiểu lắm, đều tùy các anh đi, cần dùng thì nói với tôi một tiếng, tôi phải đi làm đây.” Nói xong liền muốn đứng dậy.
Tôn Uy vội vàng ngăn lại: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, để tôi tính sơ sơ chi phí đã.” Tôn Uy lấy ra cái máy tính nhỏ nhỏ, bấm bấm một hồi nói: “Mỗi người bốn trăm hai mươi vạn, không vấn đề chứ Thanh Vân?”
Lưu Thanh Vân cười nói: “Trong tay tôi có sáu trăm vạn, hẳn là không vấn đề gì.”
Tôn Uy nói: “Vậy được cứ tính thế đi, tôi sẽ đưa lại cho Tiểu Ngô tám mươi vạn.”
Ngô Kình Thương nói: “Bỏ đi, đều đóng vào hết đi.”
Tôn Uy nói: “Vậy không được, nên nhiều thì nhiều, nên ít thì ít a.” Nói xong mở máy tính hỏi: “Chuyển vào tài khoản của cậu chứ?”
Ngô Kình Thương thấy vậy liền nói: “Tôi không có thẻ.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Chuyển vào tài khoản của Đỗ Tu Nhiên a.”
Tôn Uy sau đó thì bề bộn công việc, liền bảo Ngô Kình Thương để lại số điện thoại, về sau còn tiện liên lạc, Ngô Kình Thương lúc này mới ra khỏi quán bar, không quên xách thằng nhóc đang gục bên bàn đem đi.
Nhóc con mặt đỏ phừng phừng ngủ gà ngủ gật trên lưng Ngô Kình Thương, chủ yếu là nó thừa lúc Ngô Kình Thương cùng người khác nói chuyện liền trộm uống vào ngụm rượu trong chén cậu, kết quả là vừa ực một cái mặt đã như cái bánh bao, nóng rát, cũng may nhóc cũng không giống với đứa trẻ thông thường, không thì cái miệng cùng dạ dày kia tuyệt không chịu được.
Bé đánh một giấc tới tối về nhà mới tỉnh, thấy Đỗ Tu Nhiên tới đón nó mới bắt đầu đùa giỡn làm nũng như thường ngày, Ngô Kình Thương ôm vai Đỗ Tu Nhiên vừa đi vừa nói.
Đỗ Tu Nhiên ôm nhóc con nghi hoặc hỏi: “Vừa nãy đi mua thức ăn, tự nhiên thấy tiền trong thẻ nhiều hơn rất nhiều, đã xảy ra chuyện gì a?”
Ngô Kình Thương ừ một tiếng, liền đem sự tình hôm nay “khai báo” toàn bộ cho Đỗ Tu Nhiên, anh nghe xong nghĩ nghĩ nói: “Tôi cảm thấy đây là chuyện tốt, chung vốn làm ăn buôn bán, cậu cũng không cần mỗi ngày phải vất vả đi chuyển hàng này nọ a.”
Ngô Kình Thương nói: “Ân, Tôn Uy nói là cứ để anh ấy lo, công việc bốc vác này cũng không nên làm lâu dài.”
Đỗ Tu Nhiên ngẩng đầu nói: “Vậy đơn giản là mặc kệ đi? Mấy ngày này ở nhà trông Tiểu Bảo……..”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ cũng không định bàn lùi, chỉ nói: “Để xem a.”
Đỗ Tu Nhiên rất cao hứng, ôm nhóc con hôn một cái nói: “Buổi tối làm mấy món ngon, cho cậu cùng Tiểu Bảo no bụng a.” Nhóc con cũng cảm giác được Đỗ Tu Nhiên đang vui vẻ nên cũng tung tăng như chim sẻ bám theo sau anh.
Buổi tối cơm nước xong, Ngô Kình Thương ôm eo nhỏ của Đỗ Tu Nhiên “vận động” nửa ngày mới mở miệng nói: “Hình như anh có kì nghỉ đông phải không?”
Đỗ Tu Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve tóc Ngô Kình Thương nói: “Ân, nhanh lên.”
Ngô Kình Thương lại nói: “Anh nghĩ cả nhà chúng ta cùng đi du lịch thì thế nào………”
Đỗ Tu Nhiên dừng lại, hỏi: “Đi a, đi đâu?”
Ngô Kình Thương nói: “Canada”
Đỗ Tu Nhiên kinh dị cúi đầu nhìn Ngô Kình Thương nói: “Canada? Chỗ này………..có phải quá xa không?”
Ngô Kình Thương mút mạnh ngực Đỗ Tu Nhiên một cái, khóe miệng cười nói: “Không xa, còn có thể thuận tiện làm giấy hôn thú nữa.”
Tác giả :
Nguyệt Hạ Kim Hồ