Bạn Trai Tôi Là Quái Vật
Chương 50: Ngô Tiểu Bảo
Bé con nhà ai? Vấn đề này thì Ngô Kình Thương cũng chẳng biết, theo cái tên nghiên cứu viên tóc tai một mớ kia thì lúc hắn nhận được đứa trẻ này thì nó đã là phôi thai thành hình rồi.
Bàn tay bé tinh nghịch nha nha đùa trước mặt Đỗ Tu Nhiên, bị anh kéo xuống, vừa nhìn thấy bàn tay bé thì đau lòng vô cùng, mu bàn tay nhỏ nhắn toàn nốt sưng đỏ, có chỗ còn chảy máu, Đỗ Tu Nhiên vội vàng ủ bé vào trong ngực dùng áo gió bọc lại.
Vừa ôm bé vừa trách mắng: “Nào có ai lại đối xử với đứa nhỏ như vậy cơ chứ? Cũng thiệt là, mà vừa nãy nhiều người như vậy cũng không biết tìm gì đó bọc nó vào, xem giờ nó bị lạnh đến mức nào rồi này?”
Ngô Kình Thương không nói lời nào, chỉ cọ cọ cái mũi rồi ôm Đỗ Tu Nhiên nói: “Gió lớn quá, vào nhà rồi nói.”
Vào trong nhà Ngô Kình Thương đơn giản kể lại chuyện cho Đỗ Tu Nhiên một lần, thằng nhỏ kia là một đứa trẻ bình thường, chỉ là bị tiêm loại huyết thanh đặc biệt nên mới bị biến dị như vậy.
Đỗ Tu Nhiên nhớ tới chuyện gì, nhìn bé con có chút giật mình.
Chuyện của mình trước đây Ngô Kình Thương cũng không quá để ý, tỷ như vì cái gì mà mình sinh ra đã khác người thường như vậy, nhưng nhìn đến đứa trẻ này, cậu lần đầu tiên tha thiết muốn hỏi Đỗ Tu Nhiên, cậu luôn cảm thấy Đỗ Tu Nhiên dường như biết gì đó về thân thế của cậu, Ngô Kình Thương do dự hỏi: “Tôi với đứa trẻ này có phải là quan hệ gì đó không?” Nếu không tại sao lại biến dị giống nhau đến vậy.
Đỗ Tu Nhiên nghe xong sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Ngô Kình Thương, sau đó lựa chọn trầm mặc, chuyện này thật sự không nói thành lời, loại huyết thanh đặc biệt kia, Đỗ Tu Nhiên đoán có thể là sản phẩm nghiên cứu của đám người Nhật Bản dựa trên mẫu máu lấy được trên người tiểu quỷ, cho nên lúc tiêm nó vào cơ thể đứa nhỏ này, sẽ sinh ra biến dị đồng dạng.
Mà Ngô Kình Thương……Đỗ Tu Nhiên cũng cảm thấy mù mịt, cho dù linh hồn của cậu ấy kiếp trước có là quái vật hay không, nhưng kiếp này đáng nhẽ phải đổi thân thể khác chứ, thế nhưng tại sao lại vẫn biến dị?
Lúc anh bò qua cái cây cầu gỗ kia thì chỉ đem theo một con mắt của quái vật, chẳng lẽ là tại con mắt kia?
Tóm lại việc này quá mức quỷ dị, Đỗ Tu Nhiên nghĩ mãi mà không ra, còn chuyện bọn họ tái sinh trong thế giới này, cũng đều là vấn đề mà ngay cả khoa học cũng chả giải thích nổi.
Muốn nói đến quan hệ giữa Ngô Kình Thương và đứa bé này….nội tâm Đỗ Tu Nhiên càng mờ mịt, trong người đứa nhỏ này có máu của kiếp trước Ngô Kình Thường, cũng bởi vì lượng máu đó mà thể chất biến đổi, theo góc độ khoa học mà nói, là gien di truyền Ngô Kình Thương cho đứa nhỏ này, cho nên Ngô Kình Thương chính là cha của nó? Đỗ Tu Nhiên xoa xoa thái dương đau nhức, đại khái là từ thời điểm đứa nhỏ bị biến dị, bọn họ đã nên có quan hệ cha con a………..
Đứa bé phi thường dính chặt lấy Đỗ Tu Nhiên, không biết tại sao, thế nhưng từ lúc được Đỗ Tu Nhiên ôm, nó ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, thậm chí còn giữ chặt lấy cánh tay Đỗ Tu Nhiên, anh đòi đổi tư thế nó cũng không chịu, Đỗ Tu Nhiên muốn đặt nó lên giường, kết quả cu cậu bám dính trên người anh không buông, bàn tay bé nhỏ chuyên chú ôm lấy ngón tay Đỗ Tu Nhiên quyết không tha.
Ngô Kình Thương thấy nhãi con này thực đáng ghét, lông mày nhíu chặt, với tay nắm chân thằng bé, bực mình nói: “Ở đâu ra nhãi con này, ngày mai đem vứt ngay lập tức.”
Đứa bé tựa hồ rất sợ Ngô Kình Thương, cái chân bị nắm quẫy đạp không ngừng, muốn thoát khỏi bàn tay Ngô Kình Thương, một bên nha nha vươn đôi tay nhỏ bé tới Đỗ Tu Nhiên, đôi mắt ngập nước nhìn anh thập phần đáng thương.
Ngô Kình Thương ngược lại xách ngược thằng bé lên, đét vào mông bé một cái, thấp giọng hù dọa: “Còn dám giãy? Giãy nữa ông đây sẽ phi mày ra ngoài cửa sổ……” Đứa nhỏ hự hự hai tiếng, sau đó đột nhiên khóc òa.
Thấy thế Đỗ Tu Nhiên đùng đùng nổi giận đoạt lấy bé con trong tay Ngô Kình Thương, xì một tiếng thách thức nói: “Có bản lĩnh nhỉ, một đứa nhỏ còn bú sữa mẹ mà cũng dọa nạt, cậu nói cậu dọa nó cái gì?” Nói xong ôm sang một bên dỗ dành, cũng may Đỗ Tu Nhiên trước kia đã từng chăm sóc bảo bối của anh trai mình cho nên cũng có chút kinh nghiệm, tiện tay cầm lấy cái thìa nhỏ đùa với nó, chỉ chốc lát bé con lập tức vui vẻ, ôm chặt cái thìa nhỏ mà chơi, nước mắt vẫn còn đọng trên hàng mi, vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm thử rồi an tâm dựa vào ngực Đỗ Tu Nhiên ngủ ngon lành, bàn tay non nớt vẫn không quên nắm chặt ngón trỏ của anh.
Ngô Kình Thương thấy vậy, giấm chua trong bụng ứa ra, nếu không phải nhãi con kia có móng tay giống mình, sợ người khác phát hiện sẽ phiền toái không còn lâu mới đem về.
Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên tìm một chiếc chăn bọc đứa nhỏ kia lại rồi đặt lên giường, liền nhanh chóng đi đến nói: “Ngày mai đem nó cho Tôn Uy, để anh ta nghĩ biện pháp xử lý.”
Đỗ Tu Nhiên cúi đầu nhìn bé con nửa ngày, thở dài, quay đầu nói với Ngô Kình Thương: “Không cần, tôi nuôi nó.”
Nghe xong Ngô Kình Thương mặt cũng không quá vui, buồn bực không lên tiếng.
Đỗ Tu Nhiên biết cậu khó chịu, đành phải giải thích nói: “Đứa nhỏ này rất giống cậu, nhưng còn nhỏ như vậy, cái gì cũng chưa biết, nếu để nó cho người không biết chuyện, sau này người đó phát hiện bí mật của nó, không chừng sẽ coi nó như quái vật mà giết, vậy phải làm thế nào? Nếu đây chỉ là một đứa trẻ bình thường, tôi sẽ để cậu đem nó tới người nhận nuôi thích hợp, nhưng hiện tại tình huống này, giao cho ai cũng không an toàn, chỉ có thể để chúng ta nuôi nó……”
Ngô Kình Thương nhướng mày, liếc nhãi con ngủ say trên giường, thầm nghĩ thật đáng giận, chẵng lẽ thực sự không thoát được?
Bé con ngủ ngoan cả đêm không tỉnh, rất nghe lời, buổi sáng tỉnh dậy cũng chỉ trừng to mắt nhìn nhìn khắp nơi, không khóc quấy, Đỗ Tu Nhiên thương bé, sáng sớm đã ra cửa hàng gần nhà mua bình cũng sữa bột , sau đó đun nước pha sữa, thử nhiệt độ thích hợp mới cho bé uống.
Dạ dày bé con cũng thật lớn, uống xong một bình lớn chưa đủ no, miệng nha nha chân tay vung loạn xạ ý muốn uống nữa, Ngô Kình Thương thừa dịp Đỗ Tu Nhiên không chú ý, lấy tay chọc chọc vào cái bụng tròn vo của nhãi con, bé con chuyển mắt nhìn về phía Ngô Kình Thương, một lát sau liền òa lên khóc, trong họng còn như bị nghẹn, khụ khụ vài tiếng, thấy thế Ngô Kình Thương vội rút tay lại xoay người.
Đỗ Tu Nhiên pha xong bình sữa liền thấy bé con khóc nhè, vội vàng ôm lấy dỗ dành nửa ngày, đút nó bình sữa vừa pha mới dỗ được bé nín khóc.
Buổi chiều Tôn Uy đưa vé xe cho Ngô Kình Thương, chuyện cậu rời đi phân nửa người trong đội còn chưa biết, ý của Tôn Uy là muốn tổ chức một buổi chia tay, nhưng vừa nói ra Ngô Kình Thương vội từ chối ngay, cậu chán ghét lễ nghi rườm ra như vậy, thật không ý nghĩa, chỉ muốn sau khi mình rời đi thì Tôn Uy có đôi lời với đội viên là được.
Vì vậy Ngô Kình Thương dắt Đỗ Tu Nhiên lên xe trở về, Đỗ Tu Nhiên dùng chăn bọc kín đứa nhỏ mệt mỏi trở về A thị, về đến nhà mới vội nuốt được miếng cơm đã cấp tốc đi siêu thị, mua một xe đầy đồ dùng trẻ em mang về.
Sau đó bận tới bận lui, hết tắm rửa lại mặc quần áo cho bé con, Ngô Kình Thương bên cạnh như bị biến thành không khí, khỏi cần đề cập.
Nhìn Đỗ Tu Nhiên ôm thằng nhỏ đã tắm rửa sạch sẽ vào trong phòng, sau đó thì ngồi chơi với nó, yêu thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị chọc cười đỏ rần, Ngô Kình Thương cảm thấy hỏa bốc trong người từ từ lan ra, lúc này Đỗ Tu Nhiên đột nhiên quay đầu cười hỏi Ngô Kình Thương nói: “Cậu đặt một cái tên cho nó a.”
Ngô Kình Thương bực bội tựa vào cửa, nghe anh nói thì nhàn nhạt nói: “Tùy tiện.”
Đỗ Tu Nhiên nghĩ nghĩ nói: “Ngô Tiểu Bảo thế nào? Tiểu gia hỏa của ca ca tôi gọi là Tiểu Bối, đứa nhỏ này đặt là Tiểu Bảo, vừa vặn thành một đôi bảo bối.”
Ngô Kình Thương nghe xong sững sờ, nhìn chằm chằm Đỗ Tu Nhiên nói: “Vì sao lại họ Ngô?” Mà không phải họ Đỗ.
Đỗ Tu Nhiên cười nói: “Nó là con cậu, đương nhiên họ Ngô.”
“Tôi không có con.” Ngô Kình Thương nhíu mày nói.
Đỗ Tu Nhiên phản bác: “Ai nói không có? Trên thế giới này làm con của cậu chỉ có nó thôi……”
Ngô Kình Thương biết chuyện biến dị Đỗ Tu Nhiên nói là đúng, ý tứ trong lời nói cậu cũng hiểu, tuy miệng không thừa nhận nhưng trong lòng hiểu rõ việc Đỗ Tu Nhiên bảo nhận nuôi đứa trẻ kia là có lý, Ngô Kình Thương nhếch miệng nói: “Nhãi con này biến dị một nửa, không giống tôi……..” Dứt lời đi đến bên giường.
Thấy nhãi con kia mặc một bộ quần áo mềm mại Đỗ Tu Nhiên mua cho, mở to miệng cười toét với anh, bàn tay nắm chặt lấy ngón tay Đỗ Tu Nhiên, lúc này nhìn nó cũng có vẻ đáng yêu một chút, không giống với lúc ở phòng thí nghiệm bò loạn trên đất kia.
Ngô Kình Thương bất mãn nói: “Tên nhãi con này cứ bám dính lấy anh, có ý đồ gì?”
Đỗ Tu Nhiên đang đùa với bé con, lập tức trả lời: “Nói cái gì đó? Nó còn nhỏ như vậy ý đồ cái rắm, ngược lại là cậu, lúc bé cứ chằm chằm nhìn vào bát cơm của tôi, cậu mới có ý đồ quá đáng………”
Ngô Kình Thương có chút xấu hổ, thầm nghĩ: Lúc trước không phải vì tuổi nhỏ mà không hiểu chuyện. Cậu là cố ý nha.
Nghĩ thế cậu lập tức lân la tới cạnh Đỗ Tu Nhiên, vòng tay ôm lấy anh, thấy Đỗ Tu Nhiên mải mê chơi với đứa nhỏ kia, cậu mấy lần muốn nói lại thôi.
Đỗ Tu Nhiên quay đầu chủ động nói: “Cứ quyết đinh như vậy a, về sau nhờ Triệu đội tìm cách đưa tên nó vào hộ khẩu, gọi là Ngô Tiểu Bảo, ây da, tiểu quỷ, cậu mau nhìn, Tiểu Bảo nó thật đáng yêu quá đi………”
Ngô Kình Thương híp mắt nhìn cái miệng chưa mọc răng đang khanh khách của nhãi con, nghĩ một lúc lâu mới do dự vươn tay nắm bàn tay phải của nó, muốn nhìn một chút xem mu bàn tay bị kim đâm của nó đã đỡ hay chưa.
Thế nhưng vừa mới chạm vào, bé con lập tức nghiêm mặt, nụ cười tắt ngúm, nâng bàn tay bé nhỏ đánh Ngô Kình Thương một cái, sau đó nhanh mông bò tới chỗ Đỗ Tu Nhiên, bắt lấy áo anh, trốn trong ngực Đỗ Tu Nhiên cảnh giác nhìn Ngô Kình Thương.
Này thì không tức mới là lạ, Ngô Kình Thương xông lên muốn bắt nhãi con kia tét cho vài trận, kết quả bị Đỗ Tu Nhiên ngăn lại, anh cười nói: “Thật sự là càng ngày càng không có tiền đồ, chấp nhặt với một đứa nhỏ, nó biết cái gì a?”
Ngô Kình Thương trán nổi gân xanh, nó không biết? Không biết còn chọc tức cậu như vậy.
Đỗ Tu Nhiên biết lần này thực sự làm Ngô Kình Thương khó chịu, liền ôm bé con kéo tay bé ra, dỗ dành: “Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bao đây là cha của con a, là cậu ấy cứu con ra a, cho nên phải cảm tạ cha nha, không được đánh cha a……”
Ngô Kình Thương thù lù một chỗ sinh hờn dỗi, liếc mắt nhìn nhãi con, bé con kia cũng thường xuyên lấp trong áo Đỗ Tu Nhiên trộm nhìn cậu, Ngô Kình Thương đột nhiên cong khóe miệng, dùng tốc độ sét đánh nhéo bàn chân lộ ra ngoài của nó, sau đó giả bộ như không có chuyện gì uốn éo đi chải tóc, bé con chớp mắt một cái, vô tội nhìn bàn chân nhỏ của mình, nửa ngày sau cảm thấy đau đớn bắt đầu gào khóc.
Nhìn bộ dạng xấu xí khóc mếu của nhãi con, trong lòng Ngô Kình Thương thấy thoải mái hơn nhiều……
Bàn tay bé tinh nghịch nha nha đùa trước mặt Đỗ Tu Nhiên, bị anh kéo xuống, vừa nhìn thấy bàn tay bé thì đau lòng vô cùng, mu bàn tay nhỏ nhắn toàn nốt sưng đỏ, có chỗ còn chảy máu, Đỗ Tu Nhiên vội vàng ủ bé vào trong ngực dùng áo gió bọc lại.
Vừa ôm bé vừa trách mắng: “Nào có ai lại đối xử với đứa nhỏ như vậy cơ chứ? Cũng thiệt là, mà vừa nãy nhiều người như vậy cũng không biết tìm gì đó bọc nó vào, xem giờ nó bị lạnh đến mức nào rồi này?”
Ngô Kình Thương không nói lời nào, chỉ cọ cọ cái mũi rồi ôm Đỗ Tu Nhiên nói: “Gió lớn quá, vào nhà rồi nói.”
Vào trong nhà Ngô Kình Thương đơn giản kể lại chuyện cho Đỗ Tu Nhiên một lần, thằng nhỏ kia là một đứa trẻ bình thường, chỉ là bị tiêm loại huyết thanh đặc biệt nên mới bị biến dị như vậy.
Đỗ Tu Nhiên nhớ tới chuyện gì, nhìn bé con có chút giật mình.
Chuyện của mình trước đây Ngô Kình Thương cũng không quá để ý, tỷ như vì cái gì mà mình sinh ra đã khác người thường như vậy, nhưng nhìn đến đứa trẻ này, cậu lần đầu tiên tha thiết muốn hỏi Đỗ Tu Nhiên, cậu luôn cảm thấy Đỗ Tu Nhiên dường như biết gì đó về thân thế của cậu, Ngô Kình Thương do dự hỏi: “Tôi với đứa trẻ này có phải là quan hệ gì đó không?” Nếu không tại sao lại biến dị giống nhau đến vậy.
Đỗ Tu Nhiên nghe xong sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Ngô Kình Thương, sau đó lựa chọn trầm mặc, chuyện này thật sự không nói thành lời, loại huyết thanh đặc biệt kia, Đỗ Tu Nhiên đoán có thể là sản phẩm nghiên cứu của đám người Nhật Bản dựa trên mẫu máu lấy được trên người tiểu quỷ, cho nên lúc tiêm nó vào cơ thể đứa nhỏ này, sẽ sinh ra biến dị đồng dạng.
Mà Ngô Kình Thương……Đỗ Tu Nhiên cũng cảm thấy mù mịt, cho dù linh hồn của cậu ấy kiếp trước có là quái vật hay không, nhưng kiếp này đáng nhẽ phải đổi thân thể khác chứ, thế nhưng tại sao lại vẫn biến dị?
Lúc anh bò qua cái cây cầu gỗ kia thì chỉ đem theo một con mắt của quái vật, chẳng lẽ là tại con mắt kia?
Tóm lại việc này quá mức quỷ dị, Đỗ Tu Nhiên nghĩ mãi mà không ra, còn chuyện bọn họ tái sinh trong thế giới này, cũng đều là vấn đề mà ngay cả khoa học cũng chả giải thích nổi.
Muốn nói đến quan hệ giữa Ngô Kình Thương và đứa bé này….nội tâm Đỗ Tu Nhiên càng mờ mịt, trong người đứa nhỏ này có máu của kiếp trước Ngô Kình Thường, cũng bởi vì lượng máu đó mà thể chất biến đổi, theo góc độ khoa học mà nói, là gien di truyền Ngô Kình Thương cho đứa nhỏ này, cho nên Ngô Kình Thương chính là cha của nó? Đỗ Tu Nhiên xoa xoa thái dương đau nhức, đại khái là từ thời điểm đứa nhỏ bị biến dị, bọn họ đã nên có quan hệ cha con a………..
Đứa bé phi thường dính chặt lấy Đỗ Tu Nhiên, không biết tại sao, thế nhưng từ lúc được Đỗ Tu Nhiên ôm, nó ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, thậm chí còn giữ chặt lấy cánh tay Đỗ Tu Nhiên, anh đòi đổi tư thế nó cũng không chịu, Đỗ Tu Nhiên muốn đặt nó lên giường, kết quả cu cậu bám dính trên người anh không buông, bàn tay bé nhỏ chuyên chú ôm lấy ngón tay Đỗ Tu Nhiên quyết không tha.
Ngô Kình Thương thấy nhãi con này thực đáng ghét, lông mày nhíu chặt, với tay nắm chân thằng bé, bực mình nói: “Ở đâu ra nhãi con này, ngày mai đem vứt ngay lập tức.”
Đứa bé tựa hồ rất sợ Ngô Kình Thương, cái chân bị nắm quẫy đạp không ngừng, muốn thoát khỏi bàn tay Ngô Kình Thương, một bên nha nha vươn đôi tay nhỏ bé tới Đỗ Tu Nhiên, đôi mắt ngập nước nhìn anh thập phần đáng thương.
Ngô Kình Thương ngược lại xách ngược thằng bé lên, đét vào mông bé một cái, thấp giọng hù dọa: “Còn dám giãy? Giãy nữa ông đây sẽ phi mày ra ngoài cửa sổ……” Đứa nhỏ hự hự hai tiếng, sau đó đột nhiên khóc òa.
Thấy thế Đỗ Tu Nhiên đùng đùng nổi giận đoạt lấy bé con trong tay Ngô Kình Thương, xì một tiếng thách thức nói: “Có bản lĩnh nhỉ, một đứa nhỏ còn bú sữa mẹ mà cũng dọa nạt, cậu nói cậu dọa nó cái gì?” Nói xong ôm sang một bên dỗ dành, cũng may Đỗ Tu Nhiên trước kia đã từng chăm sóc bảo bối của anh trai mình cho nên cũng có chút kinh nghiệm, tiện tay cầm lấy cái thìa nhỏ đùa với nó, chỉ chốc lát bé con lập tức vui vẻ, ôm chặt cái thìa nhỏ mà chơi, nước mắt vẫn còn đọng trên hàng mi, vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm thử rồi an tâm dựa vào ngực Đỗ Tu Nhiên ngủ ngon lành, bàn tay non nớt vẫn không quên nắm chặt ngón trỏ của anh.
Ngô Kình Thương thấy vậy, giấm chua trong bụng ứa ra, nếu không phải nhãi con kia có móng tay giống mình, sợ người khác phát hiện sẽ phiền toái không còn lâu mới đem về.
Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên tìm một chiếc chăn bọc đứa nhỏ kia lại rồi đặt lên giường, liền nhanh chóng đi đến nói: “Ngày mai đem nó cho Tôn Uy, để anh ta nghĩ biện pháp xử lý.”
Đỗ Tu Nhiên cúi đầu nhìn bé con nửa ngày, thở dài, quay đầu nói với Ngô Kình Thương: “Không cần, tôi nuôi nó.”
Nghe xong Ngô Kình Thương mặt cũng không quá vui, buồn bực không lên tiếng.
Đỗ Tu Nhiên biết cậu khó chịu, đành phải giải thích nói: “Đứa nhỏ này rất giống cậu, nhưng còn nhỏ như vậy, cái gì cũng chưa biết, nếu để nó cho người không biết chuyện, sau này người đó phát hiện bí mật của nó, không chừng sẽ coi nó như quái vật mà giết, vậy phải làm thế nào? Nếu đây chỉ là một đứa trẻ bình thường, tôi sẽ để cậu đem nó tới người nhận nuôi thích hợp, nhưng hiện tại tình huống này, giao cho ai cũng không an toàn, chỉ có thể để chúng ta nuôi nó……”
Ngô Kình Thương nhướng mày, liếc nhãi con ngủ say trên giường, thầm nghĩ thật đáng giận, chẵng lẽ thực sự không thoát được?
Bé con ngủ ngoan cả đêm không tỉnh, rất nghe lời, buổi sáng tỉnh dậy cũng chỉ trừng to mắt nhìn nhìn khắp nơi, không khóc quấy, Đỗ Tu Nhiên thương bé, sáng sớm đã ra cửa hàng gần nhà mua bình cũng sữa bột , sau đó đun nước pha sữa, thử nhiệt độ thích hợp mới cho bé uống.
Dạ dày bé con cũng thật lớn, uống xong một bình lớn chưa đủ no, miệng nha nha chân tay vung loạn xạ ý muốn uống nữa, Ngô Kình Thương thừa dịp Đỗ Tu Nhiên không chú ý, lấy tay chọc chọc vào cái bụng tròn vo của nhãi con, bé con chuyển mắt nhìn về phía Ngô Kình Thương, một lát sau liền òa lên khóc, trong họng còn như bị nghẹn, khụ khụ vài tiếng, thấy thế Ngô Kình Thương vội rút tay lại xoay người.
Đỗ Tu Nhiên pha xong bình sữa liền thấy bé con khóc nhè, vội vàng ôm lấy dỗ dành nửa ngày, đút nó bình sữa vừa pha mới dỗ được bé nín khóc.
Buổi chiều Tôn Uy đưa vé xe cho Ngô Kình Thương, chuyện cậu rời đi phân nửa người trong đội còn chưa biết, ý của Tôn Uy là muốn tổ chức một buổi chia tay, nhưng vừa nói ra Ngô Kình Thương vội từ chối ngay, cậu chán ghét lễ nghi rườm ra như vậy, thật không ý nghĩa, chỉ muốn sau khi mình rời đi thì Tôn Uy có đôi lời với đội viên là được.
Vì vậy Ngô Kình Thương dắt Đỗ Tu Nhiên lên xe trở về, Đỗ Tu Nhiên dùng chăn bọc kín đứa nhỏ mệt mỏi trở về A thị, về đến nhà mới vội nuốt được miếng cơm đã cấp tốc đi siêu thị, mua một xe đầy đồ dùng trẻ em mang về.
Sau đó bận tới bận lui, hết tắm rửa lại mặc quần áo cho bé con, Ngô Kình Thương bên cạnh như bị biến thành không khí, khỏi cần đề cập.
Nhìn Đỗ Tu Nhiên ôm thằng nhỏ đã tắm rửa sạch sẽ vào trong phòng, sau đó thì ngồi chơi với nó, yêu thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị chọc cười đỏ rần, Ngô Kình Thương cảm thấy hỏa bốc trong người từ từ lan ra, lúc này Đỗ Tu Nhiên đột nhiên quay đầu cười hỏi Ngô Kình Thương nói: “Cậu đặt một cái tên cho nó a.”
Ngô Kình Thương bực bội tựa vào cửa, nghe anh nói thì nhàn nhạt nói: “Tùy tiện.”
Đỗ Tu Nhiên nghĩ nghĩ nói: “Ngô Tiểu Bảo thế nào? Tiểu gia hỏa của ca ca tôi gọi là Tiểu Bối, đứa nhỏ này đặt là Tiểu Bảo, vừa vặn thành một đôi bảo bối.”
Ngô Kình Thương nghe xong sững sờ, nhìn chằm chằm Đỗ Tu Nhiên nói: “Vì sao lại họ Ngô?” Mà không phải họ Đỗ.
Đỗ Tu Nhiên cười nói: “Nó là con cậu, đương nhiên họ Ngô.”
“Tôi không có con.” Ngô Kình Thương nhíu mày nói.
Đỗ Tu Nhiên phản bác: “Ai nói không có? Trên thế giới này làm con của cậu chỉ có nó thôi……”
Ngô Kình Thương biết chuyện biến dị Đỗ Tu Nhiên nói là đúng, ý tứ trong lời nói cậu cũng hiểu, tuy miệng không thừa nhận nhưng trong lòng hiểu rõ việc Đỗ Tu Nhiên bảo nhận nuôi đứa trẻ kia là có lý, Ngô Kình Thương nhếch miệng nói: “Nhãi con này biến dị một nửa, không giống tôi……..” Dứt lời đi đến bên giường.
Thấy nhãi con kia mặc một bộ quần áo mềm mại Đỗ Tu Nhiên mua cho, mở to miệng cười toét với anh, bàn tay nắm chặt lấy ngón tay Đỗ Tu Nhiên, lúc này nhìn nó cũng có vẻ đáng yêu một chút, không giống với lúc ở phòng thí nghiệm bò loạn trên đất kia.
Ngô Kình Thương bất mãn nói: “Tên nhãi con này cứ bám dính lấy anh, có ý đồ gì?”
Đỗ Tu Nhiên đang đùa với bé con, lập tức trả lời: “Nói cái gì đó? Nó còn nhỏ như vậy ý đồ cái rắm, ngược lại là cậu, lúc bé cứ chằm chằm nhìn vào bát cơm của tôi, cậu mới có ý đồ quá đáng………”
Ngô Kình Thương có chút xấu hổ, thầm nghĩ: Lúc trước không phải vì tuổi nhỏ mà không hiểu chuyện. Cậu là cố ý nha.
Nghĩ thế cậu lập tức lân la tới cạnh Đỗ Tu Nhiên, vòng tay ôm lấy anh, thấy Đỗ Tu Nhiên mải mê chơi với đứa nhỏ kia, cậu mấy lần muốn nói lại thôi.
Đỗ Tu Nhiên quay đầu chủ động nói: “Cứ quyết đinh như vậy a, về sau nhờ Triệu đội tìm cách đưa tên nó vào hộ khẩu, gọi là Ngô Tiểu Bảo, ây da, tiểu quỷ, cậu mau nhìn, Tiểu Bảo nó thật đáng yêu quá đi………”
Ngô Kình Thương híp mắt nhìn cái miệng chưa mọc răng đang khanh khách của nhãi con, nghĩ một lúc lâu mới do dự vươn tay nắm bàn tay phải của nó, muốn nhìn một chút xem mu bàn tay bị kim đâm của nó đã đỡ hay chưa.
Thế nhưng vừa mới chạm vào, bé con lập tức nghiêm mặt, nụ cười tắt ngúm, nâng bàn tay bé nhỏ đánh Ngô Kình Thương một cái, sau đó nhanh mông bò tới chỗ Đỗ Tu Nhiên, bắt lấy áo anh, trốn trong ngực Đỗ Tu Nhiên cảnh giác nhìn Ngô Kình Thương.
Này thì không tức mới là lạ, Ngô Kình Thương xông lên muốn bắt nhãi con kia tét cho vài trận, kết quả bị Đỗ Tu Nhiên ngăn lại, anh cười nói: “Thật sự là càng ngày càng không có tiền đồ, chấp nhặt với một đứa nhỏ, nó biết cái gì a?”
Ngô Kình Thương trán nổi gân xanh, nó không biết? Không biết còn chọc tức cậu như vậy.
Đỗ Tu Nhiên biết lần này thực sự làm Ngô Kình Thương khó chịu, liền ôm bé con kéo tay bé ra, dỗ dành: “Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bao đây là cha của con a, là cậu ấy cứu con ra a, cho nên phải cảm tạ cha nha, không được đánh cha a……”
Ngô Kình Thương thù lù một chỗ sinh hờn dỗi, liếc mắt nhìn nhãi con, bé con kia cũng thường xuyên lấp trong áo Đỗ Tu Nhiên trộm nhìn cậu, Ngô Kình Thương đột nhiên cong khóe miệng, dùng tốc độ sét đánh nhéo bàn chân lộ ra ngoài của nó, sau đó giả bộ như không có chuyện gì uốn éo đi chải tóc, bé con chớp mắt một cái, vô tội nhìn bàn chân nhỏ của mình, nửa ngày sau cảm thấy đau đớn bắt đầu gào khóc.
Nhìn bộ dạng xấu xí khóc mếu của nhãi con, trong lòng Ngô Kình Thương thấy thoải mái hơn nhiều……
Tác giả :
Nguyệt Hạ Kim Hồ