Bạn Trai Ta Là Con Sói
Chương 46
“Anh đừng nhìn tôi như vậy nữa có được không hả?” Diệp Tây Hi khiếp đảm run run hỏi.
“Được rồi, anh không nhìn nữa.” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt cười một tiếng: “Anh chỉ làm thôi.”
Lời vừa dứt, hắn trong nháy mắt đã bế thốc Diệp Tây Hi lên, quay một vòng, nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường.
Cái giường lớn kia lại đặc biệt mềm mại, Diệp Tây Hi cảm giác như mình đang rơi vào một đống bông cực lớn, trong lòng trống rỗng trống rỗng.
Cô kéo chăn đơn lùi về một góc giường, che kín trước ngực, đề phòng nhìn hắn.
Hạ Phùng Tuyền cũng bước lên giường, rất chậm rãi từng bước từng bước nhích tới gần chỗ cô.
Diệp Tây Hi thấy tình hình nguy hiểm cũng nhích người nhích người từng bước từng bước xa thêm một chút đến khi hết đường lui lưng đã chạm vào đầu giường.
Mà lúc này, Hạ Phùng Tuyền đã nhích tới gần gót chân của cô, kéo một phát rất mạnh mẽ giằng lấy cái chăn trong tay cô.
Diệp Tây Hi vội vàng co hai chân lên, cuộn mình định che hai chân trước ngực, nhưng mà như vậy, bắp đùi trắng nõn cùng quần lót khiêu gợi lại hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.
Hạ Phùng Tuyền trong mắt âm thầm bùng lên một ngọn lửa nho nhỏ.
Diệp Tây Hi sợ nhất chính là ánh mắt này của hắn, vội nói: “Anh đừng có làm loạn a!”
“Cái gì gọi là làm loạn? Là như này sao?” Hạ Phùng Tuyền nhích người tới gần, hôn lấy cái cổ bóng loáng của cô, sau đó di chuyển xuống phía dưới, chỗ đôi gò bồng đảo đầy đặn ẩn hiện sau lớp áo mỏng như cánh ve này ám muội nói: “Hay là như này?”
Diệp Tây Hi cả người run như cầy sấy, giãy dụa không ngừng đẩy hắn ra nhưng Hạ Phùng Tuyền chỉ cần một tay đã giữ chặt được tay cô, tay còn lại hoạt động rất tích cực, luồn vào trong váy, vuốt ve làn da mềm mại của cô.
Diệp Tây Hi cảm thấy từng đầu ngón tay của Hạ Phùng Tuyền khi chạm vào da thịt mình mang theo một luồng điện rất mãnh liệt nào đó, dòng điện đó thâm nhập vào từng tế bào thần kinh của cô, truyền đến tứ chi khiến cô tê liệt, cứng đờ người. Cô cắn môi, khó chịu giãy dụa quẫy đạp.
Cái cảm giác này mang theo một chút sỉ nhục, lại mang theo một chút kích thích xa lạ, mới mẻ làm cho cô thấy hoảng sợ.
Diệp Tây Hi ra sức giãy dụa nhưng mà Hạ Phùng Tuyền nào có bỏ qua đâu, cô chớp mắt một cái, chu cái miệng, rấm rức khóc: “Không nên đụng vào tôi…Van anh…”
Như cô mong muốn, Hạ Phùng Tuyền liền dừng động tác lại.
Diệp Tây Hi mừng thầm, tiếp tục khóc to hơn: “Ô ô ô ô Làm sao anh có thể đối với tôi như vậy, động tác quá thô bạo, anh thật sự là khốn khiếp mà!”
Hạ Phùng Tuyền giơ một ngón tay lên, lau đi nước mắt trên mặt cô, động tác rất ôn nhu, giọng nói cũng rất chi là mềm nhẹ: “Diệp Tây Hi, em thực sự nghĩ rằng anh dễ mắc lừa thế ư?”
Diệp Tây Hi trong lòng căng thẳng, vội vàng bày ra bộ mặt vô tội ngây thơ mắt đẫm lệ, nghĩ gia tăng tính chân thật của lời nói.
Nhưng Hạ Phùng Tuyền từ từ nâng cằm cô lên, ánh mắt đã bị dục hoả thiêu rụi: “Chẳng lẽ em không biết là làm như vậy, ngược lại sẽ làm cho nam nhân càng muốn em hơn sao?”
Diệp Tây Hi quả thật không biết, nếu không có chết cũng không tự chui đầu vào rọ như thế.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn, Hạ Phùng Tuyền bắt được bắp chân cô, chớp mắt kéo tuột cô ngã xuống giường.
Diệp Tây Hi kinh sợ giật mình kêu toáng lên, hai chân càng không ngừng quẫy đạp lung tung tứ phía, không để cho Hạ Phùng Tuyền có cơ hội nhích tới gần mình.
Nhưng Hạ Phùng Tuyền không nhanh không chậm, rất bình tĩnh bắt được hai chân khua loạn của Diệp Tây Hi, tách ra, luồn lách chen người vào giữa hai chân cô.
Động tác này hết sức hấp dẫn, Diệp Tây Hi vừa vội vừa thẹn, nhưng lại không thể làm gì được.
Hạ Phùng Tuyền vươn móng sói háo sắc của mình ra, bắt được quần lót của Diệp Tây Hi chẳng cần nghĩ nhiều xé một phát, ngắn ngủi kết thúc sinh mạng của chút vải ít ỏi kia.
Diệp Tây Hi chỉ nghe “Xoạt!” một tiếng, tiếp theo chợt cảm thấy khí lạnh vây quanh, mặt của cô cũng “Bùm!!” một cái đỏ bừng lên.
Hạ Phùng Tuyền cúi người xuống, trên người Diệp Tây Hi tản ra mùi dầu quả hạnh ngọt ngào, khiến hắn sinh ra một loại dục vọng muốn nuốt chửng cô vậy.
Bộ ngực của cô phập phồng lo sợ kịch liệt, vẻ đẹp đầy đặn thấp thoáng sau lớp vải mỏng càng khiêu gợi thêm dục vọng của nam nhân. Đôi môi căng mọng đỏ tươi, làn da mềm mại trắng nõn, hai mắt còn long lanh đẫm lệ.
Hạ Phùng Tuyền nhìn chằm chằm vào cô: “Em trốn không thoát đâu.”
Dứt lời, tay hắn vuốt dọc theo bắp đùi của cô tiến dần lên trên, đến những nơi sâu thẳm nhất.
“Được rồi, anh không nhìn nữa.” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt cười một tiếng: “Anh chỉ làm thôi.”
Lời vừa dứt, hắn trong nháy mắt đã bế thốc Diệp Tây Hi lên, quay một vòng, nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường.
Cái giường lớn kia lại đặc biệt mềm mại, Diệp Tây Hi cảm giác như mình đang rơi vào một đống bông cực lớn, trong lòng trống rỗng trống rỗng.
Cô kéo chăn đơn lùi về một góc giường, che kín trước ngực, đề phòng nhìn hắn.
Hạ Phùng Tuyền cũng bước lên giường, rất chậm rãi từng bước từng bước nhích tới gần chỗ cô.
Diệp Tây Hi thấy tình hình nguy hiểm cũng nhích người nhích người từng bước từng bước xa thêm một chút đến khi hết đường lui lưng đã chạm vào đầu giường.
Mà lúc này, Hạ Phùng Tuyền đã nhích tới gần gót chân của cô, kéo một phát rất mạnh mẽ giằng lấy cái chăn trong tay cô.
Diệp Tây Hi vội vàng co hai chân lên, cuộn mình định che hai chân trước ngực, nhưng mà như vậy, bắp đùi trắng nõn cùng quần lót khiêu gợi lại hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.
Hạ Phùng Tuyền trong mắt âm thầm bùng lên một ngọn lửa nho nhỏ.
Diệp Tây Hi sợ nhất chính là ánh mắt này của hắn, vội nói: “Anh đừng có làm loạn a!”
“Cái gì gọi là làm loạn? Là như này sao?” Hạ Phùng Tuyền nhích người tới gần, hôn lấy cái cổ bóng loáng của cô, sau đó di chuyển xuống phía dưới, chỗ đôi gò bồng đảo đầy đặn ẩn hiện sau lớp áo mỏng như cánh ve này ám muội nói: “Hay là như này?”
Diệp Tây Hi cả người run như cầy sấy, giãy dụa không ngừng đẩy hắn ra nhưng Hạ Phùng Tuyền chỉ cần một tay đã giữ chặt được tay cô, tay còn lại hoạt động rất tích cực, luồn vào trong váy, vuốt ve làn da mềm mại của cô.
Diệp Tây Hi cảm thấy từng đầu ngón tay của Hạ Phùng Tuyền khi chạm vào da thịt mình mang theo một luồng điện rất mãnh liệt nào đó, dòng điện đó thâm nhập vào từng tế bào thần kinh của cô, truyền đến tứ chi khiến cô tê liệt, cứng đờ người. Cô cắn môi, khó chịu giãy dụa quẫy đạp.
Cái cảm giác này mang theo một chút sỉ nhục, lại mang theo một chút kích thích xa lạ, mới mẻ làm cho cô thấy hoảng sợ.
Diệp Tây Hi ra sức giãy dụa nhưng mà Hạ Phùng Tuyền nào có bỏ qua đâu, cô chớp mắt một cái, chu cái miệng, rấm rức khóc: “Không nên đụng vào tôi…Van anh…”
Như cô mong muốn, Hạ Phùng Tuyền liền dừng động tác lại.
Diệp Tây Hi mừng thầm, tiếp tục khóc to hơn: “Ô ô ô ô Làm sao anh có thể đối với tôi như vậy, động tác quá thô bạo, anh thật sự là khốn khiếp mà!”
Hạ Phùng Tuyền giơ một ngón tay lên, lau đi nước mắt trên mặt cô, động tác rất ôn nhu, giọng nói cũng rất chi là mềm nhẹ: “Diệp Tây Hi, em thực sự nghĩ rằng anh dễ mắc lừa thế ư?”
Diệp Tây Hi trong lòng căng thẳng, vội vàng bày ra bộ mặt vô tội ngây thơ mắt đẫm lệ, nghĩ gia tăng tính chân thật của lời nói.
Nhưng Hạ Phùng Tuyền từ từ nâng cằm cô lên, ánh mắt đã bị dục hoả thiêu rụi: “Chẳng lẽ em không biết là làm như vậy, ngược lại sẽ làm cho nam nhân càng muốn em hơn sao?”
Diệp Tây Hi quả thật không biết, nếu không có chết cũng không tự chui đầu vào rọ như thế.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn, Hạ Phùng Tuyền bắt được bắp chân cô, chớp mắt kéo tuột cô ngã xuống giường.
Diệp Tây Hi kinh sợ giật mình kêu toáng lên, hai chân càng không ngừng quẫy đạp lung tung tứ phía, không để cho Hạ Phùng Tuyền có cơ hội nhích tới gần mình.
Nhưng Hạ Phùng Tuyền không nhanh không chậm, rất bình tĩnh bắt được hai chân khua loạn của Diệp Tây Hi, tách ra, luồn lách chen người vào giữa hai chân cô.
Động tác này hết sức hấp dẫn, Diệp Tây Hi vừa vội vừa thẹn, nhưng lại không thể làm gì được.
Hạ Phùng Tuyền vươn móng sói háo sắc của mình ra, bắt được quần lót của Diệp Tây Hi chẳng cần nghĩ nhiều xé một phát, ngắn ngủi kết thúc sinh mạng của chút vải ít ỏi kia.
Diệp Tây Hi chỉ nghe “Xoạt!” một tiếng, tiếp theo chợt cảm thấy khí lạnh vây quanh, mặt của cô cũng “Bùm!!” một cái đỏ bừng lên.
Hạ Phùng Tuyền cúi người xuống, trên người Diệp Tây Hi tản ra mùi dầu quả hạnh ngọt ngào, khiến hắn sinh ra một loại dục vọng muốn nuốt chửng cô vậy.
Bộ ngực của cô phập phồng lo sợ kịch liệt, vẻ đẹp đầy đặn thấp thoáng sau lớp vải mỏng càng khiêu gợi thêm dục vọng của nam nhân. Đôi môi căng mọng đỏ tươi, làn da mềm mại trắng nõn, hai mắt còn long lanh đẫm lệ.
Hạ Phùng Tuyền nhìn chằm chằm vào cô: “Em trốn không thoát đâu.”
Dứt lời, tay hắn vuốt dọc theo bắp đùi của cô tiến dần lên trên, đến những nơi sâu thẳm nhất.
Tác giả :
Tát Không Không