Bạn Trai Ta Là Con Sói
Chương 15
đề nghị các tình yêu không ăn uống gì khi đọc chap này đặc biệt là đoạn cuối a~~ mọi hành động ngoài ý muốn nào xảy ra ta không chịu trách nhiệm a~~
Hạ Phùng Tuyền vừa mới tắm rửa xong, đầu tóc ẩm ướt, nước không ngừng nhỏ xuống thân hình rám nắng của hắn, cũng khá là gợi cảm.
“Cô mang cà phê đến cho tôi?” Hạ Phùng Tuyền lướt qua cô, ngồi xuống trên giường, bắt đầu lau khô tóc.
Bởi vì giường này tương đối cao, mà Hạ Phùng Tuyền ngồi cũng không khép chân lại, cộng thêm việc hắn chỉ quấn mỗi khăn tắm cho nên Diệp Tây Hi đã lóang thóang nhìn thấy một thứ không nên nhìn. (mọi người đóan ra cái gì không ~^0^~)
Mấy giây sau, tai cô liền đỏ bừng lên, vội vàng chuyển ánh mắt đi chỗ khác, không mạch lạc ấp úng nói “Cái kia…Tôi…Cà phê…tôi đi đây!”
Vừa nói vừa cuống cuồng rời đi, lại bị Hạ Phùng Tuyền cho một câu ngăn lại “Thấy rõ ràng chưa?” trong giọng nói còn mang ý cừơi.
Diệp Tây Hi khóe miệng cứng ngắc: “Thấy rõ cái gì cơ?”
“Trong lòng cô hiểu rõ mà.” Hạ Phùng Tuyền lời nói sâu xa, liếc nhìn cô nín cười.
Cái này, Diệp Tây Hi ngay cả khuôn mặt cũng đỏ dần lên vẫn mạnh miệng nói: “Ha ha ha không biết anh đang nói cái gì a~”
Nói xong liền chạy vội đi, tốc độ cực nhanh, trước nay chưa từng có.
Hạ Phùng Tuyền chỉ cảm thấy một làn gió thổi qua người mình, hắn ho nhẹ một tiếng, ngón tay trỏ phía trước nói “Cửa ở bên kia.”
“Biết rồi!”
Cơn gió đang từ hướng cửa sổ lao vội ra ngoài cửa phòng (chị này khôn ghê, tý thì coi như nhảy lầu tự tử tèn ten hết chuyện….á há há)
Cửa phòng đóng sập lại, Hạ Phùng Tuyền bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm, khẽ mỉm cười.
Ăn điểm tâm xong, Diệp cha liền dẫn Diệp Tây Hi về nhà.
Mở cửa, ông ấy cũng không thèm nhìn bốn phía, trực tiếp bước vào phòng ngủ.
Diệp Tây Hi kinh ngạc nhìn cha mình nhấc một quyển sách khỏi tầng thứ ba của giá sách xuống, nhấn cái nút bên trong nó, tiếp theo, không chỉ tủ sách mà ngay cả bức tường cũng biến mất.
Trong phòng ngủ của cha lại có mật thất ư, Diệp Tây Hi trong lòng hiện lên vô số tia nghi vấn, nhưng khi cô vừa bước vào, thấy rõ vật trước mặt mình thì hốt nhiên chi gian cái gì cũng sáng tỏ.
Trong gian phòng tối có đặt một cỗ quan tài bằng thủy tinh, bên trong có đặt thi thể một con sói.
Đó là một con sói màu đen, thân hình xinh xắn, nó nhắm chặt mắt lại dường như không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Đây chính là…mẹ con?” Diệp Tây Hi nhẹ giọng hỏi.
Diệp cha cũng nhìn thi thể của vợ mình, trong mắt đầy yêu thương “Không sai, bà ấy vừa là mẹ con..và cũng vừa là một người sói.”
“Cuối cùng thì cái gì đã xảy ra vậy cha?” Diệp Tây Hi đau lòng hỏi.
Diệp cha ngập ngừng một lát mới tiếp tục nói: “Cha gặp mẹ con, bà ấy rất giống con bây giờ, trong một buổi từ thiện cho cô nhi viện, bà ấy yên lặng ngồi đánh dương cầm, nhìn những đứa trẻ vẻ mặt ánh lên niềm vui kia mà khóe miệng cũng nở một nụ cười vui vẻ theo, bà ấy dường như rất hạnh phúc.”
“Sau đó cha mẹ lại tình cờ gặp nhau ở cô nhi viện trong một lần khác, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, thế mới biết chúng ta đều yêu quý trẻ con. Dần dần, cha mẹ gặp gỡ nhiều hơn, sau đó…mẹ và cha yêu nhau!”
“Cuộc sống bắt đầu như vậy, rất hạnh phúc và vui vẻ. Nhưng dù tình cảm cha mẹ đã rất sâu sắc, Mạt Tâm vẫn thường lơ đãng lộ ra khuôn mặt u sầu, cha liền vặn hỏi mẹ con, rốt cục thì bà ấy cũng thẳng thắn nói cho cha biết sự thật bà ấy là người sói. Cha rất kinh ngạc nhưng ngay sau đó đã đón nhận sự thật này nhưng người nhà mẹ con lại không đồng ý cho cha mẹ đến với nhau.”
“Cuối cùng, cha mẹ bỏ trốn. Không bao lâu thì mẹ con mang thai, mấy tháng sau dưới sự giúp đỡ của mẹ Bách Thanh thì con ra đời. Lúc đó cha thực nghĩ rằng cả nhà ba người chúng ta sẽ sống vui vẻ đầm ấm bên nhau nhưng thật không ngờ, mẹ con vì mất máu quá nhiều mà qua đời…”
“Sau này cha cứ như vậy gà trống nuôi con, vốn cho là mọi việc đã kết thúc rồi thật không bao giờ nghĩ đến con lại là người sói không sợ đạn bạc trong truyền thuyết. Du Gia trăm phương ngàn kế muốn bắt con, cho nên liền cấu kết với Khắc Lỗ Tư lừa con lên núi định chọn thời điểm thích hợp sẽ bắt cóc con, coi đó như một vụ mất tích ngoài ý muốn. Nhưng Phùng Tuyền lại đi trước một bước, nó nhận được tin tức liền lên núi bảo vệ con. Lúc ấy cũng bởi cha không muốn cuộc sống của con bị khuấy đảo nên đã nhờ Phùng Tuyền tạm thời không tiết lộ chân tướng. Nhưng bởi vì con lại quá mực tin tưởng Du Giang Nam nên vẫn bị bọn họ bắt đi.”
Nghe vậy, Diệp Tây Hi ngượng ngùng cười trừ một tiếng.
Diệp cha lại tiếp tục nói: “Xem ra, Du gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con lần này đâu. Vì thế, Tây Hi à, bây giờ cha con mình bàn bạc một chút ha, kể từ ngày hôm nay, con sẽ đến ở cùng đám người nhà Phùng Tuyền được không?”
Diệp Tây Hi khóe miệng run run “Cùng Hạ Phùng Tuyền sống chung một mái nhà ấy ạ? Cha, không nên, con muốn ở cùng với cha!”
“Đừng trẻ con như thế!” Diệp cha nói: “Cha vừa mới nhận được lời mời của một viện nghiên cứu của Mỹ, cha đã quyết định sẽ tham gia cùng bọn họ. Địa chỉ của viện nghiên cứu này rất bí mật, tạm thời Du gia khó mà tìm ra được, cho nên bọn chúng không thể bắt cha uy hiếp con được.”
“Nhưng mà,” Diệp Tây Hi nhỏ giọng nói: “Con không muốn ở cùng một chỗ với Hạ Phùng Tuyền.”
“Đừng nói như vậy, hai con đều là thanh niên trẻ tuổi, rất nhanh sẽ hiểu nhau ngay ý mà.” Diệp cha vỗ võ bả vai con gái yêu an ủi, thấm thía nói “Tây Hi, bởi thân phận đặc biệt của con, sau này nhất định sẽ gặp rất nhiều tai ương, cho nên bắt đầu từ bây giờ, con phải học cách trưởng thành tự lập đi.”
Diệp Tây Hi định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói gì chỉ gật đầu đáp ứng cha.
Mấy ngày sau, Diệp cha rời đi rồi, Diệp Tây Hi vẫn lưu luyến không rời nhưng cũng chẳng thể làm gì khác chỉ có thể đến ở trong biệt thự Hạ gia.
Cùng ở đây trừ Hạ Phùng Tuyền ra còn có Hạ Từ Viện và anh (hoặc em) sinh đôi của cô ấy Hạ Hư Nguyên và Từ Như Tĩnh được bọn họ may mắn cứu, dĩ nhiên, còn có quản gia A Khoan thỉnh thoảng cũng góp mặt.
Vào ở có mấy ngày, Diệp Tây Hi liền phát giác ra mình hình như đi nhầm vào nơi tụ tập của những quái nhân a~ ^0^
Vốn nghĩ rằng chuyện cũng thật bình thường khi Từ Viện cả ngày thích hóa trang thành người khác, dĩ nhiên nếu là hóa trang thành Marylyn Monroe hoặc Clark Gable…. thì nhất định là vui vẻ rồi nhưng mà đằng này thì, hết lần này đến lần khác cô ấy đều hóa trang thành những nhân vật vừa nhìn đã khiến người ta muốn hạ đường huyết rồi, ví dụ như quái nhân gác chuông, ví dụ như Sadako, ví dụ như Tomie… Hơn nữa ký thuật hóa trang của cô ấy lại rất chuyên nghiệp, nhiều lần hóa trang làm Diệp Tây Hi sợ đến tim như ngừng đập.
Vốn cho là Hạ Hư Nguyên tuy có hơi biến thái nhưng là không phụ sự mong đợi của cô, bên ngoài không có những biểu hiện nào kì quái, thật không ngờ hắn lại xây dưng ngay trong nhà mình một mật thất thường xuyên lén lút chui vào bên trong. Diệp Tây Hi ngày nào đó không cẩn thận bị Hạ Phùng Tuyền giật dây đi thăm quan vài vòng, sau đó trở về sắc mặt trắng bệch, ba ngày không có ăn cơm—Bên trong phòng ấy bày đầy những bình thủy tinh, tòan bộ bình đều chứa dung dịch màu xanh biếc ngâm các bộ phận cơ thể người a~ , tim, phổi, thận, đại tràng, ruột non, ruột già, hai con mắt, lưỡi, bộ óc…thậm chí còn có thi thể của một đứa bé trai xui xẻo không rõ nguồn gốc nữa. (anh này là đại đại BT a~~ sinh vật ngoài vũ trụ đó =.=)
đây là hình Marylyn Monroe nha, các tình yêu cứ từ từ thưởng thức ha
còn đây là Clark Gable
và tèn ten đây là Sadako chuẩn bị tinh thần a~~
cuối cùng là Tomie (ta thật không ngờ Tát Không Không sensei cũng thích Junji Itou a~~)
Hạ Phùng Tuyền vừa mới tắm rửa xong, đầu tóc ẩm ướt, nước không ngừng nhỏ xuống thân hình rám nắng của hắn, cũng khá là gợi cảm.
“Cô mang cà phê đến cho tôi?” Hạ Phùng Tuyền lướt qua cô, ngồi xuống trên giường, bắt đầu lau khô tóc.
Bởi vì giường này tương đối cao, mà Hạ Phùng Tuyền ngồi cũng không khép chân lại, cộng thêm việc hắn chỉ quấn mỗi khăn tắm cho nên Diệp Tây Hi đã lóang thóang nhìn thấy một thứ không nên nhìn. (mọi người đóan ra cái gì không ~^0^~)
Mấy giây sau, tai cô liền đỏ bừng lên, vội vàng chuyển ánh mắt đi chỗ khác, không mạch lạc ấp úng nói “Cái kia…Tôi…Cà phê…tôi đi đây!”
Vừa nói vừa cuống cuồng rời đi, lại bị Hạ Phùng Tuyền cho một câu ngăn lại “Thấy rõ ràng chưa?” trong giọng nói còn mang ý cừơi.
Diệp Tây Hi khóe miệng cứng ngắc: “Thấy rõ cái gì cơ?”
“Trong lòng cô hiểu rõ mà.” Hạ Phùng Tuyền lời nói sâu xa, liếc nhìn cô nín cười.
Cái này, Diệp Tây Hi ngay cả khuôn mặt cũng đỏ dần lên vẫn mạnh miệng nói: “Ha ha ha không biết anh đang nói cái gì a~”
Nói xong liền chạy vội đi, tốc độ cực nhanh, trước nay chưa từng có.
Hạ Phùng Tuyền chỉ cảm thấy một làn gió thổi qua người mình, hắn ho nhẹ một tiếng, ngón tay trỏ phía trước nói “Cửa ở bên kia.”
“Biết rồi!”
Cơn gió đang từ hướng cửa sổ lao vội ra ngoài cửa phòng (chị này khôn ghê, tý thì coi như nhảy lầu tự tử tèn ten hết chuyện….á há há)
Cửa phòng đóng sập lại, Hạ Phùng Tuyền bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm, khẽ mỉm cười.
Ăn điểm tâm xong, Diệp cha liền dẫn Diệp Tây Hi về nhà.
Mở cửa, ông ấy cũng không thèm nhìn bốn phía, trực tiếp bước vào phòng ngủ.
Diệp Tây Hi kinh ngạc nhìn cha mình nhấc một quyển sách khỏi tầng thứ ba của giá sách xuống, nhấn cái nút bên trong nó, tiếp theo, không chỉ tủ sách mà ngay cả bức tường cũng biến mất.
Trong phòng ngủ của cha lại có mật thất ư, Diệp Tây Hi trong lòng hiện lên vô số tia nghi vấn, nhưng khi cô vừa bước vào, thấy rõ vật trước mặt mình thì hốt nhiên chi gian cái gì cũng sáng tỏ.
Trong gian phòng tối có đặt một cỗ quan tài bằng thủy tinh, bên trong có đặt thi thể một con sói.
Đó là một con sói màu đen, thân hình xinh xắn, nó nhắm chặt mắt lại dường như không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Đây chính là…mẹ con?” Diệp Tây Hi nhẹ giọng hỏi.
Diệp cha cũng nhìn thi thể của vợ mình, trong mắt đầy yêu thương “Không sai, bà ấy vừa là mẹ con..và cũng vừa là một người sói.”
“Cuối cùng thì cái gì đã xảy ra vậy cha?” Diệp Tây Hi đau lòng hỏi.
Diệp cha ngập ngừng một lát mới tiếp tục nói: “Cha gặp mẹ con, bà ấy rất giống con bây giờ, trong một buổi từ thiện cho cô nhi viện, bà ấy yên lặng ngồi đánh dương cầm, nhìn những đứa trẻ vẻ mặt ánh lên niềm vui kia mà khóe miệng cũng nở một nụ cười vui vẻ theo, bà ấy dường như rất hạnh phúc.”
“Sau đó cha mẹ lại tình cờ gặp nhau ở cô nhi viện trong một lần khác, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, thế mới biết chúng ta đều yêu quý trẻ con. Dần dần, cha mẹ gặp gỡ nhiều hơn, sau đó…mẹ và cha yêu nhau!”
“Cuộc sống bắt đầu như vậy, rất hạnh phúc và vui vẻ. Nhưng dù tình cảm cha mẹ đã rất sâu sắc, Mạt Tâm vẫn thường lơ đãng lộ ra khuôn mặt u sầu, cha liền vặn hỏi mẹ con, rốt cục thì bà ấy cũng thẳng thắn nói cho cha biết sự thật bà ấy là người sói. Cha rất kinh ngạc nhưng ngay sau đó đã đón nhận sự thật này nhưng người nhà mẹ con lại không đồng ý cho cha mẹ đến với nhau.”
“Cuối cùng, cha mẹ bỏ trốn. Không bao lâu thì mẹ con mang thai, mấy tháng sau dưới sự giúp đỡ của mẹ Bách Thanh thì con ra đời. Lúc đó cha thực nghĩ rằng cả nhà ba người chúng ta sẽ sống vui vẻ đầm ấm bên nhau nhưng thật không ngờ, mẹ con vì mất máu quá nhiều mà qua đời…”
“Sau này cha cứ như vậy gà trống nuôi con, vốn cho là mọi việc đã kết thúc rồi thật không bao giờ nghĩ đến con lại là người sói không sợ đạn bạc trong truyền thuyết. Du Gia trăm phương ngàn kế muốn bắt con, cho nên liền cấu kết với Khắc Lỗ Tư lừa con lên núi định chọn thời điểm thích hợp sẽ bắt cóc con, coi đó như một vụ mất tích ngoài ý muốn. Nhưng Phùng Tuyền lại đi trước một bước, nó nhận được tin tức liền lên núi bảo vệ con. Lúc ấy cũng bởi cha không muốn cuộc sống của con bị khuấy đảo nên đã nhờ Phùng Tuyền tạm thời không tiết lộ chân tướng. Nhưng bởi vì con lại quá mực tin tưởng Du Giang Nam nên vẫn bị bọn họ bắt đi.”
Nghe vậy, Diệp Tây Hi ngượng ngùng cười trừ một tiếng.
Diệp cha lại tiếp tục nói: “Xem ra, Du gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con lần này đâu. Vì thế, Tây Hi à, bây giờ cha con mình bàn bạc một chút ha, kể từ ngày hôm nay, con sẽ đến ở cùng đám người nhà Phùng Tuyền được không?”
Diệp Tây Hi khóe miệng run run “Cùng Hạ Phùng Tuyền sống chung một mái nhà ấy ạ? Cha, không nên, con muốn ở cùng với cha!”
“Đừng trẻ con như thế!” Diệp cha nói: “Cha vừa mới nhận được lời mời của một viện nghiên cứu của Mỹ, cha đã quyết định sẽ tham gia cùng bọn họ. Địa chỉ của viện nghiên cứu này rất bí mật, tạm thời Du gia khó mà tìm ra được, cho nên bọn chúng không thể bắt cha uy hiếp con được.”
“Nhưng mà,” Diệp Tây Hi nhỏ giọng nói: “Con không muốn ở cùng một chỗ với Hạ Phùng Tuyền.”
“Đừng nói như vậy, hai con đều là thanh niên trẻ tuổi, rất nhanh sẽ hiểu nhau ngay ý mà.” Diệp cha vỗ võ bả vai con gái yêu an ủi, thấm thía nói “Tây Hi, bởi thân phận đặc biệt của con, sau này nhất định sẽ gặp rất nhiều tai ương, cho nên bắt đầu từ bây giờ, con phải học cách trưởng thành tự lập đi.”
Diệp Tây Hi định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói gì chỉ gật đầu đáp ứng cha.
Mấy ngày sau, Diệp cha rời đi rồi, Diệp Tây Hi vẫn lưu luyến không rời nhưng cũng chẳng thể làm gì khác chỉ có thể đến ở trong biệt thự Hạ gia.
Cùng ở đây trừ Hạ Phùng Tuyền ra còn có Hạ Từ Viện và anh (hoặc em) sinh đôi của cô ấy Hạ Hư Nguyên và Từ Như Tĩnh được bọn họ may mắn cứu, dĩ nhiên, còn có quản gia A Khoan thỉnh thoảng cũng góp mặt.
Vào ở có mấy ngày, Diệp Tây Hi liền phát giác ra mình hình như đi nhầm vào nơi tụ tập của những quái nhân a~ ^0^
Vốn nghĩ rằng chuyện cũng thật bình thường khi Từ Viện cả ngày thích hóa trang thành người khác, dĩ nhiên nếu là hóa trang thành Marylyn Monroe hoặc Clark Gable…. thì nhất định là vui vẻ rồi nhưng mà đằng này thì, hết lần này đến lần khác cô ấy đều hóa trang thành những nhân vật vừa nhìn đã khiến người ta muốn hạ đường huyết rồi, ví dụ như quái nhân gác chuông, ví dụ như Sadako, ví dụ như Tomie… Hơn nữa ký thuật hóa trang của cô ấy lại rất chuyên nghiệp, nhiều lần hóa trang làm Diệp Tây Hi sợ đến tim như ngừng đập.
Vốn cho là Hạ Hư Nguyên tuy có hơi biến thái nhưng là không phụ sự mong đợi của cô, bên ngoài không có những biểu hiện nào kì quái, thật không ngờ hắn lại xây dưng ngay trong nhà mình một mật thất thường xuyên lén lút chui vào bên trong. Diệp Tây Hi ngày nào đó không cẩn thận bị Hạ Phùng Tuyền giật dây đi thăm quan vài vòng, sau đó trở về sắc mặt trắng bệch, ba ngày không có ăn cơm—Bên trong phòng ấy bày đầy những bình thủy tinh, tòan bộ bình đều chứa dung dịch màu xanh biếc ngâm các bộ phận cơ thể người a~ , tim, phổi, thận, đại tràng, ruột non, ruột già, hai con mắt, lưỡi, bộ óc…thậm chí còn có thi thể của một đứa bé trai xui xẻo không rõ nguồn gốc nữa. (anh này là đại đại BT a~~ sinh vật ngoài vũ trụ đó =.=)
đây là hình Marylyn Monroe nha, các tình yêu cứ từ từ thưởng thức ha
còn đây là Clark Gable
và tèn ten đây là Sadako chuẩn bị tinh thần a~~
cuối cùng là Tomie (ta thật không ngờ Tát Không Không sensei cũng thích Junji Itou a~~)
Tác giả :
Tát Không Không