Bạn trai kỳ lạ của tôi
Chương 98-2
Ngưu Lực Phàm cũng nói: “Không phải cậu ấy lại chui vào kết giới của khách sạn chứ.”
“Tôi cũng lo là thế, tối qua…” tôi im bặt. tối qua tôi nói anh nghỉ ngơi cho tốt, nhưng mà không thấy ai. Hay là anh đã cố ý… tối qua, lúc trong phòng tắm là anh cố ý câu giờ, vì không muốn tôi quấy rầy chuyện anh muốn làm. “Ngưu Lực Phàm, giúp tôi tìm anh ấy thêm một lần đi, không biết chừng anh lại bị nhốt ở bên trong giống như lần trước?”
“Khả năng đó rất nhỏ, lần trước đã là một bài học rồi, lần này cậu ta chắc không mạo hiểm vậy chứ. Chờ thêm đi, nếu đến tối vẫn không có tin tức thì gọi tôi.”
Hắn gác máy, tôi bần thần không biết phải làm gì. Thành phố này không phải là nơi anh đã lớn lên, nên cũng chẳng quen thuộc gì, liệu có thể đi đâu? Tôi cũng chẳng buồn nghĩ tới mình chưa ăn gì, vội đi tới bến xe bus định về nhà anh xem sao, nếu anh không ở nhà, không ở khách sạn, cũng không ở chỗ Ngưu lực Phàm vậy có khả năng đã vào kết giới.
Lắc lư theo xe bus cuối cùng cũng tới biệt thự của anh ở ngoại ô, mở cửa vào nhà, hơi lạnh ùa vào mặt. Trong nhà vô cùng an tĩnh, anh tĩnh tới một chút tiếng động cũng không có.
“Tông Thịnh? Tông Thịnh?” Tôi gọi, vừa gọi vừa đi khắp cách phòng tìm anh, đến cả phòng để đồ cũng vào tìm, nhưng không thấy anh đâu.
Anh không có ở khách sạn, cũng không tham gia vụ việc cao ốc Linh Linh, rốt cuộc anh đã đi đâu?
Hay là về quê? Tôi ôm hy vọng mà gọi cho mẹ. tôi không dám gọi cho bà anh, sợ bị mắng. Mẹ tôi trả lời: “Tông Thịnh hả? không về đâu. Nó mà về khẳng định là cả đám người bu theo, người trong thôn cũng sẽ nói. Giờ không nghe gì nghĩa là nó không có về đâu.”
Tôi càng lúc càng gấp, trong đầu vẫn lởn vởn hình ảnh anh bị nhốt trong bóng đêm vô tận!
Chiều tôi về lại thành phố, đi tìm Ngưu Lực Phàm. Đơn giản, tôi muốn tối nay vào kết giới, đưa anh ra ngoài. Vừa tới tiệm cầm đồ của Ngưu Lục Phàm thì thấy hắn đang ngồi nói chuyện cùng một lão bà: “Yên tâm đi, con dâu bà lông mày rậm, con trai bà cũng lông mày rậm, là một cặp đó.”
“Người ta chẳng nói phụ nữ lông mày rậm là quản chồng sao?”
“Đàn ông lông mày thô chính là thích được vợ quản đó, chẳng phải quá hợp sao? Bà Hoàng à, không thể vì con dâu tương lai lông mày rậm mà không cho con cưới chứ? Chuyện vợ chồng, chỉ cần họ thấy ổn là được mà.”
“Nhưng mà con trai tôi bị quản…”
“Không có ai quản thì con trai bà sẽ bị phá sản, thất bại đó. Được rồi, bà Hoàng à, không nói với bà nữa, tôi còn có việc quan trọng phải làm.”
Bà Hoàng đó vừa quay người thấy tôi đang đợi thì cười với tôi, rồi quay sang chào NgưU lực Phàm đi ra ngoài.
“Không nghĩ tới, anh biết xem tướng.”
“Trước kia thì không, nhưng sau khi biết Tông Thịnh mới bắt đầu đọc sách. Những thứ cậu ta học được thật tạp nham, cái gì cũng biết luôn. Mà vẫn k hông tìm được Tông Thịnh à?”
Nếu tìm được thì tôi còn đến đây làm gì. “Anh nói anh ấy có chuyện không? Chắc chắn là đang ở kết giới rồi.”
Ngưu Lực Phàm kéo tôi ngồi xuống bàn trà, vừa pha trà vừa nói: “Lần trước cậu ta không ra được là do bị thương và cảm xúc bất ổn. lần này, vào là có kế hoạch nên tôi đoán có muốn làm cậu ta bị thương cũng không dễ dàng như vậy. Cậu ta có lẽ chỉ vào kiểm tra thôi, nên muốn thoát thân cũng không phải là khó. Em với cậu ta còn có huyết khế, còn sợ gì chứ? Đã có huyết khế thì dù cho chết đi vẫn tìm được nhau mà.”
“Giờ tôi phải làm sao?” tôi vội hỏi, lúc này vốn không có một chút manh mối.
“Chờ đến tối đi, giờ Tý nếu vẫn không thấy thì em lại cắt chút máu, đi theo cảm giác là tìm được thôi.” Giống như lần trước.
Nhưng tôi vẫn hỏi: “Nếu anh ấy không bị thương thì cũng theo huyết khế tìm được tôi chứ?” Nếu tôi có thể tìm được anh, anh lại không tìm thấy tôi thì đâu có công bằng.
“Có thể tìm được, có thể tìm được, cho dù đã chết đều có thể tìm trở về.” Ngưu Lực Phàm vừa nói xong, tôi cũng rời đi: “Tôi ở khách sạn đợi, 11 giờ phải không? Nếu anh ấy còn không xuất hiện thì 11 giờ tôi sẽ cắt tay đi tìm anh ấy.”
Tôi vừa định đi thì Ngưu Lực Phàm cũng nóng nảy: “Thôi thôi, chờ tôi, tôi lái xe đưa đi.”
Ngưu Lực Phàm không đưa tôi về thẳng khách sạn mà đi đường ghé vào một quán bán thức ăn nhanh. Hắn nói, hắn còn chưa ăn trưa. Tôi nhìn thấy đồ ăn mới nhớ, mình cả ngày cũng chưa ăn gì, đã đói tới bụng dán vào lưng!
Nhưng mà tôi cũng chẳng có tâm tình nào mà ăn nên chỉ nhấm nháp vài miếng. Ngưu Lực Phàm đưa miếng thịt tới trước mặt tôi: “Ăn đi, chút tối còn p hải cắt máu đó, người còn chưa tìm được thì người đã đổ nhào rồi.”
“Tôi cũng lo là thế, tối qua…” tôi im bặt. tối qua tôi nói anh nghỉ ngơi cho tốt, nhưng mà không thấy ai. Hay là anh đã cố ý… tối qua, lúc trong phòng tắm là anh cố ý câu giờ, vì không muốn tôi quấy rầy chuyện anh muốn làm. “Ngưu Lực Phàm, giúp tôi tìm anh ấy thêm một lần đi, không biết chừng anh lại bị nhốt ở bên trong giống như lần trước?”
“Khả năng đó rất nhỏ, lần trước đã là một bài học rồi, lần này cậu ta chắc không mạo hiểm vậy chứ. Chờ thêm đi, nếu đến tối vẫn không có tin tức thì gọi tôi.”
Hắn gác máy, tôi bần thần không biết phải làm gì. Thành phố này không phải là nơi anh đã lớn lên, nên cũng chẳng quen thuộc gì, liệu có thể đi đâu? Tôi cũng chẳng buồn nghĩ tới mình chưa ăn gì, vội đi tới bến xe bus định về nhà anh xem sao, nếu anh không ở nhà, không ở khách sạn, cũng không ở chỗ Ngưu lực Phàm vậy có khả năng đã vào kết giới.
Lắc lư theo xe bus cuối cùng cũng tới biệt thự của anh ở ngoại ô, mở cửa vào nhà, hơi lạnh ùa vào mặt. Trong nhà vô cùng an tĩnh, anh tĩnh tới một chút tiếng động cũng không có.
“Tông Thịnh? Tông Thịnh?” Tôi gọi, vừa gọi vừa đi khắp cách phòng tìm anh, đến cả phòng để đồ cũng vào tìm, nhưng không thấy anh đâu.
Anh không có ở khách sạn, cũng không tham gia vụ việc cao ốc Linh Linh, rốt cuộc anh đã đi đâu?
Hay là về quê? Tôi ôm hy vọng mà gọi cho mẹ. tôi không dám gọi cho bà anh, sợ bị mắng. Mẹ tôi trả lời: “Tông Thịnh hả? không về đâu. Nó mà về khẳng định là cả đám người bu theo, người trong thôn cũng sẽ nói. Giờ không nghe gì nghĩa là nó không có về đâu.”
Tôi càng lúc càng gấp, trong đầu vẫn lởn vởn hình ảnh anh bị nhốt trong bóng đêm vô tận!
Chiều tôi về lại thành phố, đi tìm Ngưu Lực Phàm. Đơn giản, tôi muốn tối nay vào kết giới, đưa anh ra ngoài. Vừa tới tiệm cầm đồ của Ngưu Lục Phàm thì thấy hắn đang ngồi nói chuyện cùng một lão bà: “Yên tâm đi, con dâu bà lông mày rậm, con trai bà cũng lông mày rậm, là một cặp đó.”
“Người ta chẳng nói phụ nữ lông mày rậm là quản chồng sao?”
“Đàn ông lông mày thô chính là thích được vợ quản đó, chẳng phải quá hợp sao? Bà Hoàng à, không thể vì con dâu tương lai lông mày rậm mà không cho con cưới chứ? Chuyện vợ chồng, chỉ cần họ thấy ổn là được mà.”
“Nhưng mà con trai tôi bị quản…”
“Không có ai quản thì con trai bà sẽ bị phá sản, thất bại đó. Được rồi, bà Hoàng à, không nói với bà nữa, tôi còn có việc quan trọng phải làm.”
Bà Hoàng đó vừa quay người thấy tôi đang đợi thì cười với tôi, rồi quay sang chào NgưU lực Phàm đi ra ngoài.
“Không nghĩ tới, anh biết xem tướng.”
“Trước kia thì không, nhưng sau khi biết Tông Thịnh mới bắt đầu đọc sách. Những thứ cậu ta học được thật tạp nham, cái gì cũng biết luôn. Mà vẫn k hông tìm được Tông Thịnh à?”
Nếu tìm được thì tôi còn đến đây làm gì. “Anh nói anh ấy có chuyện không? Chắc chắn là đang ở kết giới rồi.”
Ngưu Lực Phàm kéo tôi ngồi xuống bàn trà, vừa pha trà vừa nói: “Lần trước cậu ta không ra được là do bị thương và cảm xúc bất ổn. lần này, vào là có kế hoạch nên tôi đoán có muốn làm cậu ta bị thương cũng không dễ dàng như vậy. Cậu ta có lẽ chỉ vào kiểm tra thôi, nên muốn thoát thân cũng không phải là khó. Em với cậu ta còn có huyết khế, còn sợ gì chứ? Đã có huyết khế thì dù cho chết đi vẫn tìm được nhau mà.”
“Giờ tôi phải làm sao?” tôi vội hỏi, lúc này vốn không có một chút manh mối.
“Chờ đến tối đi, giờ Tý nếu vẫn không thấy thì em lại cắt chút máu, đi theo cảm giác là tìm được thôi.” Giống như lần trước.
Nhưng tôi vẫn hỏi: “Nếu anh ấy không bị thương thì cũng theo huyết khế tìm được tôi chứ?” Nếu tôi có thể tìm được anh, anh lại không tìm thấy tôi thì đâu có công bằng.
“Có thể tìm được, có thể tìm được, cho dù đã chết đều có thể tìm trở về.” Ngưu Lực Phàm vừa nói xong, tôi cũng rời đi: “Tôi ở khách sạn đợi, 11 giờ phải không? Nếu anh ấy còn không xuất hiện thì 11 giờ tôi sẽ cắt tay đi tìm anh ấy.”
Tôi vừa định đi thì Ngưu Lực Phàm cũng nóng nảy: “Thôi thôi, chờ tôi, tôi lái xe đưa đi.”
Ngưu Lực Phàm không đưa tôi về thẳng khách sạn mà đi đường ghé vào một quán bán thức ăn nhanh. Hắn nói, hắn còn chưa ăn trưa. Tôi nhìn thấy đồ ăn mới nhớ, mình cả ngày cũng chưa ăn gì, đã đói tới bụng dán vào lưng!
Nhưng mà tôi cũng chẳng có tâm tình nào mà ăn nên chỉ nhấm nháp vài miếng. Ngưu Lực Phàm đưa miếng thịt tới trước mặt tôi: “Ăn đi, chút tối còn p hải cắt máu đó, người còn chưa tìm được thì người đã đổ nhào rồi.”
Tác giả :
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu