Bạn trai kỳ lạ của tôi
Chương 60-1: Không rời đi là vì hắn (1)
Lan Lan nói: “Tớ cảm thấy người đó một chút cũng không thể tín nhiệm, đôi khi trên mặt biểu tình quá khoa trương.”
“Hắn chính là muốn tôi tin tưởng đó. Lần đầu tiên tôi gặp hắn thì thấy bàn tay hắn có dị học văn, loại bàn tay có hoa văn này nếu là người bình thường thì cả đời đều không ngừng làm việc mà vẫn chẳng có gì. Nhưng nếu là hòa thượng hoặc đạo sỹ thì lại tha hồ phát tài.”
Lan Lan đột nhiên như phát hiện ra cái gì, tò mò hỏi:
“Tông Thịnh ca, lúc trước mẹ em có tìm người xem chỉ tay cho em, có một bà khá kỳ quái, người ta toàn là xem vân bàn tay, chỉ tay, còn bà ta chỉ nhìn bàn tay em mà nói cả đống thứ. Người ta đều nói bà ta xem rát chuẩn, liệu có p hải bà ta gạt người không Meo_mup?”
“Bà ta có lừa gạt k hông tôi không biết. Nhưng ngành này, không chỉ xem chỉ tay, mà còn mu bàn tay, móng tay, mặt, lỗ tai, cổ, thân thể, mông, chân, đến cả hoa văn bàn chân, đều là có thể xem.”
“A! Thật là có xem mu bàn tay.” meo_mup
Nghe hắn nói xong, tôi phì cười, Lan Lan vỗ vai hỏi tôi: “Cậu cười cái gì?”
“Tớ đang nghĩ tới hồi đó tụi mình ở trong ký túc xá coi phim ma, có người cởi hết đồ ra đó.”
Lúc này không chỉ có tôi, mà cả Lan Lan cũng lăn ra cười. vì trong phim đó lão đạo sỹ là đồ giả, lão nghĩ ra kế xem tướng cho các minh tinh,lột sạch đồ của họ để mà xe,.
Tông Thịnh nhẹ nhàng lăc đầu.
3 người cùng nhau ăn cơm trưa rồi Tông Thịnh mới chở cô ấy về nhà. Trên xe, nhìn Lan Lan thẹn thùng cười với Lan Lan, tôi có cảm giác khó chịu. không biết sau này khi Lan Lan phat hiện ra quan hệ thật của tôi và hắn, liệu cô ấy có hận tôi không?
Tông Thịnh lái xe ra đường lớn: ~Meo_mup~
“Em có muốn đổi chỗ thực tập không? ở khu thành Nam nhà tôi cũng có một chỗ mới mở đang tuyển dụng đó, hay em qua đó làm?”
“Thôi, làm mấy cái đó phải nhìn sắc mặt người khác đó, khác biệt lắm.” tôi buồn bã hỏi:”Anh nói sau này Lan Lan biết chuyện có thể trở mặt với chúng ta khong?”
“Em cảm thấy cô ấy thích tôi?”
“Ánh mắt cô ấy nhìn anh…”
“Em rõ ràng thích một người còn không biết! Nếu không, thì với sóng mắt đào hoa này làm sao tới giờ còn chưa có bạn trai chứ?”
Tôi trừng mắt nhìn hắn rồi nói ra suy nghĩ của mình:
“Tôi không định rời đi, hiện tại Thẩm Kế Ân muốn lợi dụng tôi, như vậy đồng nghĩa chúng ta cũng có thể lợi dụng gã, lưu lại khách sạn tuy có nguy hiểm nhưng cũng có thể nắm thông tin. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, anh khô ng nên quên người ta coi anh là thức ăn đó. Tới lúc bị ăn thì lại thành một b ộ phận của con quỷ tường.”
“Hắn chính là muốn tôi tin tưởng đó. Lần đầu tiên tôi gặp hắn thì thấy bàn tay hắn có dị học văn, loại bàn tay có hoa văn này nếu là người bình thường thì cả đời đều không ngừng làm việc mà vẫn chẳng có gì. Nhưng nếu là hòa thượng hoặc đạo sỹ thì lại tha hồ phát tài.”
Lan Lan đột nhiên như phát hiện ra cái gì, tò mò hỏi:
“Tông Thịnh ca, lúc trước mẹ em có tìm người xem chỉ tay cho em, có một bà khá kỳ quái, người ta toàn là xem vân bàn tay, chỉ tay, còn bà ta chỉ nhìn bàn tay em mà nói cả đống thứ. Người ta đều nói bà ta xem rát chuẩn, liệu có p hải bà ta gạt người không Meo_mup?”
“Bà ta có lừa gạt k hông tôi không biết. Nhưng ngành này, không chỉ xem chỉ tay, mà còn mu bàn tay, móng tay, mặt, lỗ tai, cổ, thân thể, mông, chân, đến cả hoa văn bàn chân, đều là có thể xem.”
“A! Thật là có xem mu bàn tay.” meo_mup
Nghe hắn nói xong, tôi phì cười, Lan Lan vỗ vai hỏi tôi: “Cậu cười cái gì?”
“Tớ đang nghĩ tới hồi đó tụi mình ở trong ký túc xá coi phim ma, có người cởi hết đồ ra đó.”
Lúc này không chỉ có tôi, mà cả Lan Lan cũng lăn ra cười. vì trong phim đó lão đạo sỹ là đồ giả, lão nghĩ ra kế xem tướng cho các minh tinh,lột sạch đồ của họ để mà xe,.
Tông Thịnh nhẹ nhàng lăc đầu.
3 người cùng nhau ăn cơm trưa rồi Tông Thịnh mới chở cô ấy về nhà. Trên xe, nhìn Lan Lan thẹn thùng cười với Lan Lan, tôi có cảm giác khó chịu. không biết sau này khi Lan Lan phat hiện ra quan hệ thật của tôi và hắn, liệu cô ấy có hận tôi không?
Tông Thịnh lái xe ra đường lớn: ~Meo_mup~
“Em có muốn đổi chỗ thực tập không? ở khu thành Nam nhà tôi cũng có một chỗ mới mở đang tuyển dụng đó, hay em qua đó làm?”
“Thôi, làm mấy cái đó phải nhìn sắc mặt người khác đó, khác biệt lắm.” tôi buồn bã hỏi:”Anh nói sau này Lan Lan biết chuyện có thể trở mặt với chúng ta khong?”
“Em cảm thấy cô ấy thích tôi?”
“Ánh mắt cô ấy nhìn anh…”
“Em rõ ràng thích một người còn không biết! Nếu không, thì với sóng mắt đào hoa này làm sao tới giờ còn chưa có bạn trai chứ?”
Tôi trừng mắt nhìn hắn rồi nói ra suy nghĩ của mình:
“Tôi không định rời đi, hiện tại Thẩm Kế Ân muốn lợi dụng tôi, như vậy đồng nghĩa chúng ta cũng có thể lợi dụng gã, lưu lại khách sạn tuy có nguy hiểm nhưng cũng có thể nắm thông tin. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, anh khô ng nên quên người ta coi anh là thức ăn đó. Tới lúc bị ăn thì lại thành một b ộ phận của con quỷ tường.”
Tác giả :
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu