Bạn trai kỳ lạ của tôi
Chương 41-2: Chú định là thương tổn 2
Tôi vội rời giường, rửa mặt chải đầu rồi xuống lầu. Bà Tông Thịnh đưa chúng tôi ra ăn sáng.
Nói là ăn sáng, vậy mà cũng tới hai bàn, toàn là họ hàng nhà hắn.
Ở quê là thế, mỗi lần có tiệc đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Ăn làm 3 ngày: ngày chuẩn bị, ngày tiệc, và ngày ăn thừa. Những đĩa hôm qua chưa đụng đũa đã được đóng phần mang về hết cả rồi.
Bà cô kia cũng ở đây, cô ả nhìn tôi âm dương quái khí nói: “Ồ, Ưu Tuyền, cô còn ổn k hông? Đêm qua kêu lớn tiếng như vậy, là sợ người khác không biết cô cùng Tông Thịnh đã làm gì sao? Chậc, hiện tại người trẻ tuổi a, thím, thím nói bọn nó làm vậy làm gì? Đúng rồi, nhà bọn họ có phải còn thiếu nhà của chúng ta vài vạn đúng không?”
Bà Tông Thịnh vừa định nói tôi đã cướp lời nói trước: “Cô à, da mặt tôi dày, kêu cũng kêu rồi, phải thế nào nữa? Nhà tôi có thiếu tiền đi nữa, thì tôi với Tông Thịnh cũng là đính ước từ bé, ai mà chẳng biết! Nói tới nói lui, đây cũng là bà tôi, là ông xã của tôi, tôi đã thực hiện lời hứa, chí ít cũng đã đem mình gả tới đây còn gì. Ừ nhỉ, năm nay tôi 23, cũng thích hợp gả chồng rồi.”
Nhìn mặt bà cô kia càng lúc càng khó coi. Ở nông thôn, con gái tuổi này mà còn không có gả đi, thì chắc chắn là sẽ ở giá luôn. Tôi nói không động tới cô ả một chữ, nhưng ai nghe mà kh ông hiểu chứ.
Cô ả sưng mặt bỏ đi. Bà Tông Thịnh hiếm hoi cười với tôi, còn gắp cho tôi một cái cánh gà. “Con cũng không nên như thế, người ngoài nghe thấy còn tưởng là nhà chúng ta ức hiếp con đó!”
Tuy bà nói chuyện không dễ nghe nhưng có thể cảm giác bà kh ông hề chỉ trích khi tôi làm khó cô ả, thậm chí còn rất vui. Mọi người đều nói sau lưng rằng, bà cô này không chịu lấy chồng vì muốn được chia của của nhà Tông Thịnh.
Đêm qua, tôi kêu chẳng khác gì kêu cứu mạng, thật sự có chút quá phận!
Ăn sáng xong, tôi cùng Tông Thịnh liền lên xe chuẩn bị trở về. Lên xe, đeo dây an toàn xong, Tông Thịnh nghiêng đầu nhìn tôi cười.
Hắn rất ít cười, thường xuyên trưng bộ mặt lạnh như tảng băng. Hiện tại nhìn hắn cười như vậy đáy lòng tôi có chút ngứa ngáy:
“Anh cười cái gì?”
“Không nghĩ tới em sẽ nói như vậy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, không muốn cùng hắn nói chuyện. Lúc hắn ở bên ngoài chịu ủy khuất, chẳng phải tôi cũng chịu ủy khuất sao?
Đám họ hàng nhà bọn họ, nhìn thấy tôi đều làm như thể tôi đang tranh đoạt tiền tài với bọn họ.
Trước kia khi bọn họ nói, tôi cũng không nói lại, giờ Tông Thịnh đã trở lại, tuy rằng trong lòng tôi vẫn chưa nghĩ tới phải gả cho hắn, nhưng hắn vốn là người ‘phe ta’ nên lòng tự tin của tôi cũng tăng thêm vài phần.
Xe đột nhiên ngừng lại, phía trước là từ đường cửa thôn, nơi đó đã vây đầy người.
Có thể nghe được tiếng nam nhân tối hôm qua hô: “Ta hôm nay chính là muốn ở chỗ này động thổ, đây là Tông Thịnh kêu ta làm như vậy. Các ngươi là muốn nhìn toàn bộ thôn phải chịu tai ương sao?”
Trong đám người có người hô: “Chính hắn cũng là quỷ thai, ai biết hắn có tâm tư gì? Đem cái thứ dơ bẩn này chôn ở cửa từ đường không phải làm cho cả thôn bất an sao?”
“Hắn đi theo lão tiên sinh kia từ nhỏ, lúc trước chuyện của hắn chính là lão tiên sinh xử lý, hiện tại...”
“Loại chuyện này có cái gì tốt lành chứ.” Thôn trưởng trẻ tuổi đứng cạnh nói: “Đừng mê tín nữa. Cháu dâu à, không ấy thì đi bệnh viện mà làm, lão què lúc trước cũng từng phá thai hại chết người đó, không phải muốn m ình cũng vậy chứ! Đi bệnh viện đi, chuyện nhỏ mà. Thiếu tiền đi bệnh viện thì tôi đưa cho, thôn mình đừng làmmấy chuyện mê tín như vầy.”
Tông Thịnh nhìn đám người phía trước, nói: “Cái lão què đã từng làm người ta mất mạng à?”
“Tôi nghe mẹ nói, hơn chục năm trước ông ta giục sinh cho một sản phụ không biết làm sao vỡ tử cung xuất huyết mà chết.”
Thời đó ở quê, nhiều người còn sinh ở nhà, kêu thầy lang về đỡ đẻ, đại khái mấy biện pháp dân gian để giục sinh, làm tăng thêm sức để sinh con này nọ, nhưng nói chung cũng có thể gây nguy hiểm.
Tiéng phụ nữ khóc lóc ỉ ôi vang lên.
Tông Thịnh cau mày nói: “Còn đường khác để ra khỏi thôn không?”
Tôi vội chỉ đường cho hắn. Ngoài kia, người ta nói chuyện càng lúc càng nhắm vào Tông Thịnh, thôi thì đi khỏi là tốt nhất.
Xe rời khỏi con đường lát gạch xanh của thôn, ra tới con đường lớn, tôi mới thập giọng nói: “Mặc kệ bọn họ sao?”
“Phương pháp tôi đã nói cho bọn họ, làm không được thì đó chính là mệnh của bọn họ. Quỷ thai xuất hiện, dù có sinh ra hay không cũng đều ảnh hưởng tới người mẹ.”
Trong lòng tôi nặng nề, khó chịu nói không nên lời.
Về sau này, thật lâu, tôi nghe mẹ nói lại người phụ nữ kia sau cùng cũng bị đưa đi bệnh viện phá thai. Nhưng khi trên bàn mổ lại dị ứng thuốc gây tê khiến tim ngừng đập và ngừng thở. Bác sỹ cứu được nhưng do não thiếu oxy trong thời gian dài nên trở nên ngớ ngẩn. Nhưng tôi cảm thấy đây chính là trả thù.
Nghĩ lại lời Tông Thịnh nói, quỷ thai xuất hiện, dù sinh hay không thì cũng ảnh hưởng tới người mẹ.
Nói là ăn sáng, vậy mà cũng tới hai bàn, toàn là họ hàng nhà hắn.
Ở quê là thế, mỗi lần có tiệc đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Ăn làm 3 ngày: ngày chuẩn bị, ngày tiệc, và ngày ăn thừa. Những đĩa hôm qua chưa đụng đũa đã được đóng phần mang về hết cả rồi.
Bà cô kia cũng ở đây, cô ả nhìn tôi âm dương quái khí nói: “Ồ, Ưu Tuyền, cô còn ổn k hông? Đêm qua kêu lớn tiếng như vậy, là sợ người khác không biết cô cùng Tông Thịnh đã làm gì sao? Chậc, hiện tại người trẻ tuổi a, thím, thím nói bọn nó làm vậy làm gì? Đúng rồi, nhà bọn họ có phải còn thiếu nhà của chúng ta vài vạn đúng không?”
Bà Tông Thịnh vừa định nói tôi đã cướp lời nói trước: “Cô à, da mặt tôi dày, kêu cũng kêu rồi, phải thế nào nữa? Nhà tôi có thiếu tiền đi nữa, thì tôi với Tông Thịnh cũng là đính ước từ bé, ai mà chẳng biết! Nói tới nói lui, đây cũng là bà tôi, là ông xã của tôi, tôi đã thực hiện lời hứa, chí ít cũng đã đem mình gả tới đây còn gì. Ừ nhỉ, năm nay tôi 23, cũng thích hợp gả chồng rồi.”
Nhìn mặt bà cô kia càng lúc càng khó coi. Ở nông thôn, con gái tuổi này mà còn không có gả đi, thì chắc chắn là sẽ ở giá luôn. Tôi nói không động tới cô ả một chữ, nhưng ai nghe mà kh ông hiểu chứ.
Cô ả sưng mặt bỏ đi. Bà Tông Thịnh hiếm hoi cười với tôi, còn gắp cho tôi một cái cánh gà. “Con cũng không nên như thế, người ngoài nghe thấy còn tưởng là nhà chúng ta ức hiếp con đó!”
Tuy bà nói chuyện không dễ nghe nhưng có thể cảm giác bà kh ông hề chỉ trích khi tôi làm khó cô ả, thậm chí còn rất vui. Mọi người đều nói sau lưng rằng, bà cô này không chịu lấy chồng vì muốn được chia của của nhà Tông Thịnh.
Đêm qua, tôi kêu chẳng khác gì kêu cứu mạng, thật sự có chút quá phận!
Ăn sáng xong, tôi cùng Tông Thịnh liền lên xe chuẩn bị trở về. Lên xe, đeo dây an toàn xong, Tông Thịnh nghiêng đầu nhìn tôi cười.
Hắn rất ít cười, thường xuyên trưng bộ mặt lạnh như tảng băng. Hiện tại nhìn hắn cười như vậy đáy lòng tôi có chút ngứa ngáy:
“Anh cười cái gì?”
“Không nghĩ tới em sẽ nói như vậy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, không muốn cùng hắn nói chuyện. Lúc hắn ở bên ngoài chịu ủy khuất, chẳng phải tôi cũng chịu ủy khuất sao?
Đám họ hàng nhà bọn họ, nhìn thấy tôi đều làm như thể tôi đang tranh đoạt tiền tài với bọn họ.
Trước kia khi bọn họ nói, tôi cũng không nói lại, giờ Tông Thịnh đã trở lại, tuy rằng trong lòng tôi vẫn chưa nghĩ tới phải gả cho hắn, nhưng hắn vốn là người ‘phe ta’ nên lòng tự tin của tôi cũng tăng thêm vài phần.
Xe đột nhiên ngừng lại, phía trước là từ đường cửa thôn, nơi đó đã vây đầy người.
Có thể nghe được tiếng nam nhân tối hôm qua hô: “Ta hôm nay chính là muốn ở chỗ này động thổ, đây là Tông Thịnh kêu ta làm như vậy. Các ngươi là muốn nhìn toàn bộ thôn phải chịu tai ương sao?”
Trong đám người có người hô: “Chính hắn cũng là quỷ thai, ai biết hắn có tâm tư gì? Đem cái thứ dơ bẩn này chôn ở cửa từ đường không phải làm cho cả thôn bất an sao?”
“Hắn đi theo lão tiên sinh kia từ nhỏ, lúc trước chuyện của hắn chính là lão tiên sinh xử lý, hiện tại...”
“Loại chuyện này có cái gì tốt lành chứ.” Thôn trưởng trẻ tuổi đứng cạnh nói: “Đừng mê tín nữa. Cháu dâu à, không ấy thì đi bệnh viện mà làm, lão què lúc trước cũng từng phá thai hại chết người đó, không phải muốn m ình cũng vậy chứ! Đi bệnh viện đi, chuyện nhỏ mà. Thiếu tiền đi bệnh viện thì tôi đưa cho, thôn mình đừng làmmấy chuyện mê tín như vầy.”
Tông Thịnh nhìn đám người phía trước, nói: “Cái lão què đã từng làm người ta mất mạng à?”
“Tôi nghe mẹ nói, hơn chục năm trước ông ta giục sinh cho một sản phụ không biết làm sao vỡ tử cung xuất huyết mà chết.”
Thời đó ở quê, nhiều người còn sinh ở nhà, kêu thầy lang về đỡ đẻ, đại khái mấy biện pháp dân gian để giục sinh, làm tăng thêm sức để sinh con này nọ, nhưng nói chung cũng có thể gây nguy hiểm.
Tiéng phụ nữ khóc lóc ỉ ôi vang lên.
Tông Thịnh cau mày nói: “Còn đường khác để ra khỏi thôn không?”
Tôi vội chỉ đường cho hắn. Ngoài kia, người ta nói chuyện càng lúc càng nhắm vào Tông Thịnh, thôi thì đi khỏi là tốt nhất.
Xe rời khỏi con đường lát gạch xanh của thôn, ra tới con đường lớn, tôi mới thập giọng nói: “Mặc kệ bọn họ sao?”
“Phương pháp tôi đã nói cho bọn họ, làm không được thì đó chính là mệnh của bọn họ. Quỷ thai xuất hiện, dù có sinh ra hay không cũng đều ảnh hưởng tới người mẹ.”
Trong lòng tôi nặng nề, khó chịu nói không nên lời.
Về sau này, thật lâu, tôi nghe mẹ nói lại người phụ nữ kia sau cùng cũng bị đưa đi bệnh viện phá thai. Nhưng khi trên bàn mổ lại dị ứng thuốc gây tê khiến tim ngừng đập và ngừng thở. Bác sỹ cứu được nhưng do não thiếu oxy trong thời gian dài nên trở nên ngớ ngẩn. Nhưng tôi cảm thấy đây chính là trả thù.
Nghĩ lại lời Tông Thịnh nói, quỷ thai xuất hiện, dù sinh hay không thì cũng ảnh hưởng tới người mẹ.
Tác giả :
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu