Bạn trai kỳ lạ của tôi
Chương 38: Lại là quỷ thai
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi trừng mắt liếc hắn: “Vậy còn cấp 2, cấp 3 thì sao? Anh đẹp trai vậy, có bạn gái không?”
“Cô cho rằng tôi có đôi mắt đào hoa như cô sao? Năm nào tôi cũng đổi trường, h ơn nữa cũng không có chơi với các bạn, có khi hết năm học, lúc đổi trường thì cả nửa lớp còn không biết tên của tôi.”
“Mỉa mai mắt hoa đào gì chứ? À, đúng rồi, anh nói sau này Lan Lan sẽ gả được cho một người tốt hả? nhìn tay cô ấy là xem được hả”
“Ừ, cho nên, cô không cần lo lắng cho cô ấy, chỉ cần lần này đừng lôi cô ấy bị liên lụy vào thì cô ấy sẽ kh ông có việc gì, sẽ tốt hơn cô nhiều đó. Đưa tay cô tôi xem nào.”
Tôi đưa tay cho hắn, chợt phat giác, chúng tôi thật rất hiếm khi nói chuyện đàng hoàng với nhau. Hắn đang cầm tay của tôi, chưa nói gì thì cửa phòng đã bị người ta mở ra. Một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi đi vào, nhìn thấy chúng tôi thì có điểm hơi ngây ngốc, nhưng vẫn mặt dày nói:
“Tông Thịnh, lão tiên sinh kia không cùng cậu trở vềà?”
Tông Thịnh buông tay tôi ra, dập thuốc lá, dựa vào bàn trang điểm: “Ông còn có việc.”
“Cậu, cậu, cậu giúp tôi với, tôi trả công cho cậu.” Người đàn ông ấp úng, nhưng Tông Thịnh vẫn mặt lạnh không nói chuyện khiến anh ta không biết phải nói sao. Do dự một lát, anh ta nói: “Vợ của tôi, cô ấy, cô ấy mang Quỷ Thai. Đứa nhỏ đó, chúng tôi không thể sinh!”
Tông Thịnh vẫn luôn lạnh nhạt cúi đầu bỗng nghe thấy thế thì nghiêng đầu, hắn híp mắt nhìn anh ta, trong mắt đầy nguy hiểm: “Sao lại không sinh? Làm sao ngươi xác định là quỷ thai?”
Anh ta nói: “Chính là, khi vợ tôi về quê vợ thì trên đường gặp phải đám ma đang hạ táng. Vợ tôi nhường đường, nhưng không hiểu sao đêm đến lại nằm mơ thấy bị người chết cưỡng hiếp. cậu nói coi, có tức không. Chết rồi mà còn to gan đến vậy! Ban đầu, tôi tưởng vợ về nhà mẹ có lăng nhăng với gã nào, nên vừa đánh vừa kéo cô ta đi đến bệnh viện để phá thai. Nhưng mà trên đường đi thì tôi bị lật xe bị thương, còn vợ tôi thì không bị gì cả.
Đêm đó, tôi nằm mơ thấy người kia nói nếu tôi dám làm gì đứa nhỏ thì gã sẽ giết tôi. Lúc này, tôi mới tin. Tông Thịnh, cậu đi theo lão tiên sinh lâu như vậy cũng học được nhiều thứ rồi, cậu giúp tôi với. Nếu sinh quỷ thai ra, thì nhà chúng tôi đi đời mất. cậu biết không, năm đó cậu sinh ra thì cả thôn bị đại hạn, ông cậu phải chi biết bao nhiêu tiền cậu biết không? Khi còn bé, cậu lại làm người ta bị thương thì bà cậu cũng phải đi bôi thường cho người ta. Còn nữa, cái lần cậu suýt nữa giết chết người, cậu…”
Tông Thịnh đen mặt, tôi thấy hắn đang cúi đầu động đậy mấy ngón tay, cảm giác như sắp động thủ tới nơi rồi; tôi vội chạy qua nắm lấy tay hắn. “Chú à, chú về trước đi, việc này để Tông Thịnh suy nghĩ đã. Chú xem, chú tự ý lên lầu nếu bà thấy được thì…”
Anh ta lúc này mới phát hiện ra mình đã nói sai, vội đi xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Ưu Tuyền à, gia cảnh tôi cháu biết rồi đó, cố giúp tôi nha.”
Sau khi anh ta đi xuống, Tông Thịnh hất tay tôi ra: “Buông tay!”
Quả nhiên âm tình bất định, có phải là tôi chọc hắn sinh khí đâu. “Anh không muốn giúp ông ta thì đừng giúp, anh đừng nóng giận mà.”
Tông Thịnh vốn rất cao, tôi đứng cạnh bên phải ngẩng đầu mới có thể nhìn hắn. Hắn cũng nhìn tôi, đôi mắt đen với đồng tử đỏ cứ thế như khóa chặt vào tôi.
Khoảng cách thật gần, tôi lấy lòng hắn cười nói:
“Đeo kính sát tròng nếu không thoải mái thì gỡ xuống trước nha, dù sao cũng đang ở trong phòng của anh. Khóa cửa lại là xong, không ai dám vào đâu. Dứoi lầu ăn uống chắc phải tới tối mịt, anh tháo kính ra ngủ một giấc cho khỏe, khi nào xuống lầu thì đeo vào là được. hộp kính đâu? Có mang theo không?”
Tôi vừa nói xong, hắn đột nhiên cúi đầu hôn lên môi tôi, không một chút chần chờ, đầu lưỡi đã xông vào càn quấy trong khoang miệng tôi.
“Ưm…” tôi không cách nào phản kháng. Hắn cường thế, hắn mạnh mẽ, hương vị của hắn cùng với vị tanh ngọt của máu hắn cứ thế ùa vào miệng tôi.
Nụ hôn này, rất dài, cuối cùng khiến tôi có chút choáng váng, không có phản kháng, chỉ có thể vô lực mà bị hắn ôm. Cũng quen dần với hương vị máu huyết của hắn.
Tôi bỗng tỉnh táo lại khi cảm giác được cổ mình có chút lạnh.
Ôi mẹ ơi! Hắn liếm phần động mạch trên cổ tôi, còn cắn nhẹ vào chỗ mạch máu đang đập của tôi!
“A!”
Tôi kêu lên, có chút sợ hãi, vội đẩy hắn ra rồi lật người đứng ở phía bên kia chiếc giường, duy trì khoảng cách thật xa với hắn.
Hắn hẳn không nghĩ tới đang lúc trầm mê mà tôi đột nhiên đẩy hắn ra bỏ chạy.
Hắn đứng thẳng lại, ngón tay cái quệt ngang môi… hic … nhìn tôi lạnh lùng.
Người này lại làm sao đây? Hôn tôi, cũng đã hôn rồi, còn làm ra vẻ lạnh lùng băng giá.
“Anh… anh đó, không cho anh cắn tôi, cũng không cho anh hút máu tôi. Tôi… tôi đã đáp ứng uống máu anh rồi, giúp anh khôi phục cơ thể mà. Cũng đáp ứng làm việc cho anh, anh mà còn cắn tôi… tôi chết rồi sao…”
“Cô là đồ ngốc à?! Hừ!”
Hắn ném lại một câu rồi mở cửa đi xuống nhà dưới.
Tôi vẫn ngây ngốc đứng ở bên kia giường, có chút không biết nên làm thế nào.
Tôi đưa tay lên che miệng, thật sự là đã bị hắn hôn rồi, chắc chắn là hôn!
Màn đêm dần buông, tôi cũng đi xuống nhà.
Ba tôi đã uống say, mẹ đang đỡ lấy ba, lại còn đứng nói chuyện với ông Tông Thịnh cái gì mà thông gia này nọ. Mẹ tôi chỉ mải đỡ lấy ba, hình như hoàn toàn không quan tâm đến việc đêm nay tôi có về nhà ngủ hay không.
Cô họ của Tông Thịnh, 31 tuổi vẫn chưa lấy chồng, đã trở t hành gái ế, cô ả đứng nhìn tôi đang ngây người ở cửa phòng khách nhìn ba mẹ về nhà, cô ta mở miệng nói:
“Số cô đúng là số hưởng nhỉ. Còn tưởng rằng cả đời này ở giá cho nó rồi, ai ngờ nó lại quay trở lại. Còn trở lại hoành tráng vậy nữa chứ! Còn nhìn cái gì, nhà cô thiếu bà nó nhiều tiền vậy, còn không biết cố gắng hầu hạ đi à. Đừng có mà đắc ý, coi chừng bị nó hành cho chết ở trên giường. Hừ, nhìn cái quái gì? Mau đi dọn dẹp bàn ăn? Không phải là con dâu nhà này sao? Chả lẽ để cho tiểu cô tôi tới làm à?”
Tập tục ở đây nếu trong nhà có tiệc rượu thì đều là dâu con phải dọn dẹp. Con gái đã gả ra ngoài thì khi về nhà k hông cần phải làm gì hết. Tôi ậm ừ, nhỏ giọng đáp: “Tôi đã gả vào cửa đâu, mà cô cũng đã gả ra ngoài đâu!”
“Mày!!!” Cô ả vừa định phát tác thì Tông Thịnh bên kia đã gọi: “Tông Ưu Tuyền, đi ra ngoài với tôi một lát nào!”
-
Tôi trừng mắt liếc hắn: “Vậy còn cấp 2, cấp 3 thì sao? Anh đẹp trai vậy, có bạn gái không?”
“Cô cho rằng tôi có đôi mắt đào hoa như cô sao? Năm nào tôi cũng đổi trường, h ơn nữa cũng không có chơi với các bạn, có khi hết năm học, lúc đổi trường thì cả nửa lớp còn không biết tên của tôi.”
“Mỉa mai mắt hoa đào gì chứ? À, đúng rồi, anh nói sau này Lan Lan sẽ gả được cho một người tốt hả? nhìn tay cô ấy là xem được hả”
“Ừ, cho nên, cô không cần lo lắng cho cô ấy, chỉ cần lần này đừng lôi cô ấy bị liên lụy vào thì cô ấy sẽ kh ông có việc gì, sẽ tốt hơn cô nhiều đó. Đưa tay cô tôi xem nào.”
Tôi đưa tay cho hắn, chợt phat giác, chúng tôi thật rất hiếm khi nói chuyện đàng hoàng với nhau. Hắn đang cầm tay của tôi, chưa nói gì thì cửa phòng đã bị người ta mở ra. Một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi đi vào, nhìn thấy chúng tôi thì có điểm hơi ngây ngốc, nhưng vẫn mặt dày nói:
“Tông Thịnh, lão tiên sinh kia không cùng cậu trở vềà?”
Tông Thịnh buông tay tôi ra, dập thuốc lá, dựa vào bàn trang điểm: “Ông còn có việc.”
“Cậu, cậu, cậu giúp tôi với, tôi trả công cho cậu.” Người đàn ông ấp úng, nhưng Tông Thịnh vẫn mặt lạnh không nói chuyện khiến anh ta không biết phải nói sao. Do dự một lát, anh ta nói: “Vợ của tôi, cô ấy, cô ấy mang Quỷ Thai. Đứa nhỏ đó, chúng tôi không thể sinh!”
Tông Thịnh vẫn luôn lạnh nhạt cúi đầu bỗng nghe thấy thế thì nghiêng đầu, hắn híp mắt nhìn anh ta, trong mắt đầy nguy hiểm: “Sao lại không sinh? Làm sao ngươi xác định là quỷ thai?”
Anh ta nói: “Chính là, khi vợ tôi về quê vợ thì trên đường gặp phải đám ma đang hạ táng. Vợ tôi nhường đường, nhưng không hiểu sao đêm đến lại nằm mơ thấy bị người chết cưỡng hiếp. cậu nói coi, có tức không. Chết rồi mà còn to gan đến vậy! Ban đầu, tôi tưởng vợ về nhà mẹ có lăng nhăng với gã nào, nên vừa đánh vừa kéo cô ta đi đến bệnh viện để phá thai. Nhưng mà trên đường đi thì tôi bị lật xe bị thương, còn vợ tôi thì không bị gì cả.
Đêm đó, tôi nằm mơ thấy người kia nói nếu tôi dám làm gì đứa nhỏ thì gã sẽ giết tôi. Lúc này, tôi mới tin. Tông Thịnh, cậu đi theo lão tiên sinh lâu như vậy cũng học được nhiều thứ rồi, cậu giúp tôi với. Nếu sinh quỷ thai ra, thì nhà chúng tôi đi đời mất. cậu biết không, năm đó cậu sinh ra thì cả thôn bị đại hạn, ông cậu phải chi biết bao nhiêu tiền cậu biết không? Khi còn bé, cậu lại làm người ta bị thương thì bà cậu cũng phải đi bôi thường cho người ta. Còn nữa, cái lần cậu suýt nữa giết chết người, cậu…”
Tông Thịnh đen mặt, tôi thấy hắn đang cúi đầu động đậy mấy ngón tay, cảm giác như sắp động thủ tới nơi rồi; tôi vội chạy qua nắm lấy tay hắn. “Chú à, chú về trước đi, việc này để Tông Thịnh suy nghĩ đã. Chú xem, chú tự ý lên lầu nếu bà thấy được thì…”
Anh ta lúc này mới phát hiện ra mình đã nói sai, vội đi xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Ưu Tuyền à, gia cảnh tôi cháu biết rồi đó, cố giúp tôi nha.”
Sau khi anh ta đi xuống, Tông Thịnh hất tay tôi ra: “Buông tay!”
Quả nhiên âm tình bất định, có phải là tôi chọc hắn sinh khí đâu. “Anh không muốn giúp ông ta thì đừng giúp, anh đừng nóng giận mà.”
Tông Thịnh vốn rất cao, tôi đứng cạnh bên phải ngẩng đầu mới có thể nhìn hắn. Hắn cũng nhìn tôi, đôi mắt đen với đồng tử đỏ cứ thế như khóa chặt vào tôi.
Khoảng cách thật gần, tôi lấy lòng hắn cười nói:
“Đeo kính sát tròng nếu không thoải mái thì gỡ xuống trước nha, dù sao cũng đang ở trong phòng của anh. Khóa cửa lại là xong, không ai dám vào đâu. Dứoi lầu ăn uống chắc phải tới tối mịt, anh tháo kính ra ngủ một giấc cho khỏe, khi nào xuống lầu thì đeo vào là được. hộp kính đâu? Có mang theo không?”
Tôi vừa nói xong, hắn đột nhiên cúi đầu hôn lên môi tôi, không một chút chần chờ, đầu lưỡi đã xông vào càn quấy trong khoang miệng tôi.
“Ưm…” tôi không cách nào phản kháng. Hắn cường thế, hắn mạnh mẽ, hương vị của hắn cùng với vị tanh ngọt của máu hắn cứ thế ùa vào miệng tôi.
Nụ hôn này, rất dài, cuối cùng khiến tôi có chút choáng váng, không có phản kháng, chỉ có thể vô lực mà bị hắn ôm. Cũng quen dần với hương vị máu huyết của hắn.
Tôi bỗng tỉnh táo lại khi cảm giác được cổ mình có chút lạnh.
Ôi mẹ ơi! Hắn liếm phần động mạch trên cổ tôi, còn cắn nhẹ vào chỗ mạch máu đang đập của tôi!
“A!”
Tôi kêu lên, có chút sợ hãi, vội đẩy hắn ra rồi lật người đứng ở phía bên kia chiếc giường, duy trì khoảng cách thật xa với hắn.
Hắn hẳn không nghĩ tới đang lúc trầm mê mà tôi đột nhiên đẩy hắn ra bỏ chạy.
Hắn đứng thẳng lại, ngón tay cái quệt ngang môi… hic … nhìn tôi lạnh lùng.
Người này lại làm sao đây? Hôn tôi, cũng đã hôn rồi, còn làm ra vẻ lạnh lùng băng giá.
“Anh… anh đó, không cho anh cắn tôi, cũng không cho anh hút máu tôi. Tôi… tôi đã đáp ứng uống máu anh rồi, giúp anh khôi phục cơ thể mà. Cũng đáp ứng làm việc cho anh, anh mà còn cắn tôi… tôi chết rồi sao…”
“Cô là đồ ngốc à?! Hừ!”
Hắn ném lại một câu rồi mở cửa đi xuống nhà dưới.
Tôi vẫn ngây ngốc đứng ở bên kia giường, có chút không biết nên làm thế nào.
Tôi đưa tay lên che miệng, thật sự là đã bị hắn hôn rồi, chắc chắn là hôn!
Màn đêm dần buông, tôi cũng đi xuống nhà.
Ba tôi đã uống say, mẹ đang đỡ lấy ba, lại còn đứng nói chuyện với ông Tông Thịnh cái gì mà thông gia này nọ. Mẹ tôi chỉ mải đỡ lấy ba, hình như hoàn toàn không quan tâm đến việc đêm nay tôi có về nhà ngủ hay không.
Cô họ của Tông Thịnh, 31 tuổi vẫn chưa lấy chồng, đã trở t hành gái ế, cô ả đứng nhìn tôi đang ngây người ở cửa phòng khách nhìn ba mẹ về nhà, cô ta mở miệng nói:
“Số cô đúng là số hưởng nhỉ. Còn tưởng rằng cả đời này ở giá cho nó rồi, ai ngờ nó lại quay trở lại. Còn trở lại hoành tráng vậy nữa chứ! Còn nhìn cái gì, nhà cô thiếu bà nó nhiều tiền vậy, còn không biết cố gắng hầu hạ đi à. Đừng có mà đắc ý, coi chừng bị nó hành cho chết ở trên giường. Hừ, nhìn cái quái gì? Mau đi dọn dẹp bàn ăn? Không phải là con dâu nhà này sao? Chả lẽ để cho tiểu cô tôi tới làm à?”
Tập tục ở đây nếu trong nhà có tiệc rượu thì đều là dâu con phải dọn dẹp. Con gái đã gả ra ngoài thì khi về nhà k hông cần phải làm gì hết. Tôi ậm ừ, nhỏ giọng đáp: “Tôi đã gả vào cửa đâu, mà cô cũng đã gả ra ngoài đâu!”
“Mày!!!” Cô ả vừa định phát tác thì Tông Thịnh bên kia đã gọi: “Tông Ưu Tuyền, đi ra ngoài với tôi một lát nào!”
-
Tác giả :
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu