Bạn trai kỳ lạ của tôi
Chương 223-2
Đúng lúc này, bên ngoài xe xuất hiện một người mặc đồ bảo vệ, bộ đồ rộng rinh mặc trên người thật sự không thích hợp. Hắn nói: “Em gái à, dù chồng em chỉ cần vài giây xong việc, cũng đừng có làm ở bãi đỗ xe. Đằng sau còn có xe xếp hàng, các ngươi muốn thì mau đi ra ngoài đi.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội ngồi lại đeo dây an toàn, nói khẽ: “Đi mau, đi nhanh đi.”
Tông Thịnh xụ mặt, không nói chuyện, ta là 囧 đến độ muốn tìm cái khe đất mà chui vào đi.
Xe ra khỏi khu vực nội thành chạy về hướng nhà chúng tôi. Dọc đường đi, vì quá mất mặt nên tôi im thin thít tới tận khi xe dừng lại trong sân.
Căn nhà này chúng tôi vẫn chưa có làm cổng chính, sân còn chưa san bằng chứ nói chi tới chăm chút sân cỏ vườn tược, chỉ để nguyên như thế, mục đích sử dụng chính cũng chỉ là dùng để phơi chăn mà thôi.
Ngừng xe rồi tôi chỉ muốn chạy lên phòng cuộn mình trong chăn. Quá mất mặt!
Nhưng xe dừng mà cửa vẫn khóa. Tôi vặn cửa, tính mở ra thì bên kia ai kia lại đóng cửa khóa lại.
“Này, mở cửa đi.” tôi quay sang nhìn.
“Xem miệng vết thương.” Anh mặt không có chút biểu tình mà nói, chậm rãi cởi khuy áo sơmi nút thứ hai, nút thứ ba, nút thứ tư… ơ, không đúng. Sao cởi càng lúc càng nhiều! Tình huống này có vẻ… tuyệt đối không đúng!
“Tông Thịnh, chúng ta trở về rồi mới xem đi.”
“Đây chẳng phải là nhà chúng ta sao?” anh nói, kéo cổ áo ra sau vai.
Trên vai, miệng vết thương đã không còn đỏ rực như tối qua, mà vẫn còn một vết sẹo thật to.
“Gỗ sét đánh quả thật là thứ tốt. Anh là sinh vật thuộc tính thuần âm, bị đâm bị thương, thật sự quá nặng. Tối qua như vậy mà vẫn không thể hoàn toàn bình phục.”
Anh lại dán sát vào người tôi, thấp giọng thì thầm bên tai tôi, “Tiếp tục nhỉ, nếu không cái sẹo này không mất đi được đâu. Còn chạm vào nữa sẽ chảy máu đó.”
Tôi lùi lại đằng sau tính tránh, nhưng tay ai kia đã vòng tới sau cổ tôi, ép sát đầu tôi vào bả vai bị thương của mình.
Động tác đột ngột khiến môi tôi hôn thẳng lên vết sẹo trên vai anh, bên tai chợt vang lên tiếng cười đắc ý.
“Chúng ta vào nhà đi được không?” cứ như thế này… lần trước anh phát cuồng trong xe, cuối cùng phải thay toàn bộ nội thất của xe tốn hết một đống tiền đó.
“Anh tưởng là thích ở trong xe, còn nữa, chồng em không phải vài giây là xong việc đâu.”
Thời gian còn lại, anh dùng thân thể của mình để chứng minh cho tôi thấy điều này!!!
Tôi đây là chọc trúng ai rồi? Đâu phải là tôi nói sai đâu, rõ ràng là bảo vệ kia hiểu sai ý tôi mà. cùng ta chứng minh rồi những lời này. Ta đây là chiêu ai chọc ai? Tông Thịnh sao lại cứ không chịu buông tha cho tôi chứ.
Chơi trò này trong sân nhà mình cũng có chỗ tốt là không bị người qua đường hay xe chạy ngang hoài nghi hay tới gần, nhưng mà thật sự mỗi khi có xe hàng xóm chạy ngang qua, tôi vẫn giật thót cả người.
Sáng hôm sau, tôi mặc lại bộ đồ đã nhiều ngày không mặc: váy ngắn và giày cao gót. Vì thời tiết, nên tôi còn đi tất chân khá dày, cả áo khoác lông, trang điểm, cột tóc lên cao, nhìn qua rất giống một nhân viên chuyên nghiệp.
Tông Thịnh chở tôi tới nơi, dừng xe cách tòa nhà văn phòng tập đoàn Tông An một đoạn. Tự dưng tôi nhớ ra, nhỡ đâu Tông Đại Hoành tự thanh toán tiền điện thoại thì sao? Nhưng mà với hiểu biết của tôi về ông ta, chắc điều này cũng khó xảy ra.
Tông Thịnh thả tôi xuống xe rồi đi ngay. Tôi cũng không biết là anh đang làm gì, nhưng có vẻ vô cùng bận rộn. Chuyện ở tòa nhà Linh Linh, còn cả bố trận đều do anh tự làm hết.
Tôi nhìn theo đuôi xe anh rời đi, nhỏ giọng nói: “Tin tưởng em vậy sao, không sợ em làm hỏng việc à?”
Tôi cầm bản sao chứng minh của Tông Đại Hoành đi vào bên trong tòa nhà công ty di động, bên trong máy sưởi thực ấm áp, tôi lấy số rồi ngồi đợi. Có một nhân viên mặc đồng phục đi tới hỏi tôi tới có việc gì, tôi đáp là muốn lấy bản sao cuộc gọi. Tôi vốn dĩ đang khá tự tin, nhưng bị hỏi lại tự dưng có chút bối rối.
Tôi cũng không biết mật mã của tài khoản Tông Đại hoành, lúc nhân viên hỏi tôi nghĩ ngay ra một cái cớ.
“Chị à, em nói chị nghe một bí mật, em tới đây thay sếp em đó, ông ấy cảm thấy là mình vô cùng bận rộn, mấy chuyện thế này nên để cho lính đi làm thay mới có thể chứng minh được giá trị của sếp. Mà ông ta lại cảm thấy nếu nói cho em nghe mật mã tài khoản di động, cũng lộ ra chuyện bao nuôi tiểu tam bên ngoài, cho nên…” tôi đưa bản sao chứng minh của Tông Đại Hoành cho cô ta, “Ông ấy có đưa cho em ngày tháng cần tra xét ra đây này.”
Nhân viên ngồi quầy cười cười rồi quay người rời đi.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội ngồi lại đeo dây an toàn, nói khẽ: “Đi mau, đi nhanh đi.”
Tông Thịnh xụ mặt, không nói chuyện, ta là 囧 đến độ muốn tìm cái khe đất mà chui vào đi.
Xe ra khỏi khu vực nội thành chạy về hướng nhà chúng tôi. Dọc đường đi, vì quá mất mặt nên tôi im thin thít tới tận khi xe dừng lại trong sân.
Căn nhà này chúng tôi vẫn chưa có làm cổng chính, sân còn chưa san bằng chứ nói chi tới chăm chút sân cỏ vườn tược, chỉ để nguyên như thế, mục đích sử dụng chính cũng chỉ là dùng để phơi chăn mà thôi.
Ngừng xe rồi tôi chỉ muốn chạy lên phòng cuộn mình trong chăn. Quá mất mặt!
Nhưng xe dừng mà cửa vẫn khóa. Tôi vặn cửa, tính mở ra thì bên kia ai kia lại đóng cửa khóa lại.
“Này, mở cửa đi.” tôi quay sang nhìn.
“Xem miệng vết thương.” Anh mặt không có chút biểu tình mà nói, chậm rãi cởi khuy áo sơmi nút thứ hai, nút thứ ba, nút thứ tư… ơ, không đúng. Sao cởi càng lúc càng nhiều! Tình huống này có vẻ… tuyệt đối không đúng!
“Tông Thịnh, chúng ta trở về rồi mới xem đi.”
“Đây chẳng phải là nhà chúng ta sao?” anh nói, kéo cổ áo ra sau vai.
Trên vai, miệng vết thương đã không còn đỏ rực như tối qua, mà vẫn còn một vết sẹo thật to.
“Gỗ sét đánh quả thật là thứ tốt. Anh là sinh vật thuộc tính thuần âm, bị đâm bị thương, thật sự quá nặng. Tối qua như vậy mà vẫn không thể hoàn toàn bình phục.”
Anh lại dán sát vào người tôi, thấp giọng thì thầm bên tai tôi, “Tiếp tục nhỉ, nếu không cái sẹo này không mất đi được đâu. Còn chạm vào nữa sẽ chảy máu đó.”
Tôi lùi lại đằng sau tính tránh, nhưng tay ai kia đã vòng tới sau cổ tôi, ép sát đầu tôi vào bả vai bị thương của mình.
Động tác đột ngột khiến môi tôi hôn thẳng lên vết sẹo trên vai anh, bên tai chợt vang lên tiếng cười đắc ý.
“Chúng ta vào nhà đi được không?” cứ như thế này… lần trước anh phát cuồng trong xe, cuối cùng phải thay toàn bộ nội thất của xe tốn hết một đống tiền đó.
“Anh tưởng là thích ở trong xe, còn nữa, chồng em không phải vài giây là xong việc đâu.”
Thời gian còn lại, anh dùng thân thể của mình để chứng minh cho tôi thấy điều này!!!
Tôi đây là chọc trúng ai rồi? Đâu phải là tôi nói sai đâu, rõ ràng là bảo vệ kia hiểu sai ý tôi mà. cùng ta chứng minh rồi những lời này. Ta đây là chiêu ai chọc ai? Tông Thịnh sao lại cứ không chịu buông tha cho tôi chứ.
Chơi trò này trong sân nhà mình cũng có chỗ tốt là không bị người qua đường hay xe chạy ngang hoài nghi hay tới gần, nhưng mà thật sự mỗi khi có xe hàng xóm chạy ngang qua, tôi vẫn giật thót cả người.
Sáng hôm sau, tôi mặc lại bộ đồ đã nhiều ngày không mặc: váy ngắn và giày cao gót. Vì thời tiết, nên tôi còn đi tất chân khá dày, cả áo khoác lông, trang điểm, cột tóc lên cao, nhìn qua rất giống một nhân viên chuyên nghiệp.
Tông Thịnh chở tôi tới nơi, dừng xe cách tòa nhà văn phòng tập đoàn Tông An một đoạn. Tự dưng tôi nhớ ra, nhỡ đâu Tông Đại Hoành tự thanh toán tiền điện thoại thì sao? Nhưng mà với hiểu biết của tôi về ông ta, chắc điều này cũng khó xảy ra.
Tông Thịnh thả tôi xuống xe rồi đi ngay. Tôi cũng không biết là anh đang làm gì, nhưng có vẻ vô cùng bận rộn. Chuyện ở tòa nhà Linh Linh, còn cả bố trận đều do anh tự làm hết.
Tôi nhìn theo đuôi xe anh rời đi, nhỏ giọng nói: “Tin tưởng em vậy sao, không sợ em làm hỏng việc à?”
Tôi cầm bản sao chứng minh của Tông Đại Hoành đi vào bên trong tòa nhà công ty di động, bên trong máy sưởi thực ấm áp, tôi lấy số rồi ngồi đợi. Có một nhân viên mặc đồng phục đi tới hỏi tôi tới có việc gì, tôi đáp là muốn lấy bản sao cuộc gọi. Tôi vốn dĩ đang khá tự tin, nhưng bị hỏi lại tự dưng có chút bối rối.
Tôi cũng không biết mật mã của tài khoản Tông Đại hoành, lúc nhân viên hỏi tôi nghĩ ngay ra một cái cớ.
“Chị à, em nói chị nghe một bí mật, em tới đây thay sếp em đó, ông ấy cảm thấy là mình vô cùng bận rộn, mấy chuyện thế này nên để cho lính đi làm thay mới có thể chứng minh được giá trị của sếp. Mà ông ta lại cảm thấy nếu nói cho em nghe mật mã tài khoản di động, cũng lộ ra chuyện bao nuôi tiểu tam bên ngoài, cho nên…” tôi đưa bản sao chứng minh của Tông Đại Hoành cho cô ta, “Ông ấy có đưa cho em ngày tháng cần tra xét ra đây này.”
Nhân viên ngồi quầy cười cười rồi quay người rời đi.
Tác giả :
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu