Bạn Trai Hai Mặt
Chương 17: Câu chuyện 10 năm trước (tiếp)
Cái...cái quái gì đang xảy ra vậy? Là...là hôn sao?
- Khụ khụ! Nụ hôn đầu đời của tôi! Sao lại bị con nhỏ này cướp mất chứ?
La Đông Phong vừa ho vừa chùi miệng. Cậu than trời than đất như thể Tiểu Nguyệt Nhi là cục nợ của cậu không bằng.
Cả Tiểu Nguyệt Nhi cũng thế. Lau đi lau lại đôi môi đến mức nó đỏ mọng lên vì lau quá nhiều. Why? Tại sao lại có vũng nước dưới sàn? Là ai làm?
Đương nhiên là La Đông Phong rồi. Cô siết chặt tay lại. Lườm đôi mắt đầy sát khí về phía La Đông Phong. Hic! Sát khí mạnh mẽ như vạn lưỡi gươm sáng bóng chiếu thẳng vào La Đông Phong.
Nếu như không nhờ cánh tay bị thương của La Đông Phong và cả cánh tay bị thương của Tiểu Nguyệt Nhi thì chắc cậu đã đi chầu Diêm Vương nhờ cú chiêu Karate "tiều phu bổ củi" mà cô "học lỏm" được của Ran rồi. Thế nên, việc cậu bị thương cũng may đấy chứ.
Đúng lúc đó, tiếng chuông trong phòng vang lên. Là chuông báo giờ ăn trưa. Cuối cùng cũng được ăn trưa. Suốt từ sáng đến giờ cậu chưa có gì bỏ vào bụng. Thảo nào nó cứ réo suốt.
- Có đi được không đó?
Tiểu Nguyệt Nhi hỏi với khuôn mặt như thể đang chế diễu cậu. Mơ nhé! Đằng này đau tay chớ có phải đau chân đâu!
Xuống căng tin, mắt cậu sáng lên khi nhìn một đống thức ăn trên bàn. Sơn hào hải vị là đây. Cậu nhìn mà ứa cả nước miếng. Bụng lại đánh trống mạnh hơn nữa.
Bố mẹ cậu bước vào căng tin, họ vui vẻ mỉm cười hài lòng khi cả La Đông Phong và Tiểu Nguyệt Nhi đều đã ngồi chiễm chệ trên bàn ăn.
Khi đầu, cả La Đông Phong lẫn Tiểu Nguyệt Nhi đều nghĩ rằng, một căng tin nhiều món ăn như thế chỉ dành cho hai người, hóa ra, sau khi bố mẹ La Đông Phong đến thì một đám người là bệnh nhân nườm nợp kéo đến.
Ái chà, ăn trưa thôi mà cũng vui ghê!
Nhưng mà, đa số đều là người già, còn lại thì toàn là các bác đứng tuổi. Chẳng có bệnh nhân nào sàn sàn tuổi của La Đông Phong và Tiểu Nguyệt Nhi, thế nên hai người cũng cảm thấy hơi chán.
Buổi chiều, cả hai đều được xuất viện, ra khỏi bệnh viện ngột ngạt ấy đúng là thoải mái hơn thật. Cả hai vươn vai cùng một lúc, cùng nhau hít thở khí trời. Quả là trong lành.
Còn La Đông Phong thì vừa dơ tay lên đã nghe tiếng "rắc rắc" một tiếng rõ to. Chắc là do tay vẫn còn đau đây mà. Mà sao cậu thấy tay như nặng hơn vậy, sau khi cậu ngủ trưa dậy là thấy tay nặng như như chì, lại còn thấy rõ một vết kim đâm vào tay, chắc là lúc cậu ngủ, bác sĩ đã chuyền cho cậu đây mà. Mà sao tay nặng dữ vậy?
- Khụ khụ! Nụ hôn đầu đời của tôi! Sao lại bị con nhỏ này cướp mất chứ?
La Đông Phong vừa ho vừa chùi miệng. Cậu than trời than đất như thể Tiểu Nguyệt Nhi là cục nợ của cậu không bằng.
Cả Tiểu Nguyệt Nhi cũng thế. Lau đi lau lại đôi môi đến mức nó đỏ mọng lên vì lau quá nhiều. Why? Tại sao lại có vũng nước dưới sàn? Là ai làm?
Đương nhiên là La Đông Phong rồi. Cô siết chặt tay lại. Lườm đôi mắt đầy sát khí về phía La Đông Phong. Hic! Sát khí mạnh mẽ như vạn lưỡi gươm sáng bóng chiếu thẳng vào La Đông Phong.
Nếu như không nhờ cánh tay bị thương của La Đông Phong và cả cánh tay bị thương của Tiểu Nguyệt Nhi thì chắc cậu đã đi chầu Diêm Vương nhờ cú chiêu Karate "tiều phu bổ củi" mà cô "học lỏm" được của Ran rồi. Thế nên, việc cậu bị thương cũng may đấy chứ.
Đúng lúc đó, tiếng chuông trong phòng vang lên. Là chuông báo giờ ăn trưa. Cuối cùng cũng được ăn trưa. Suốt từ sáng đến giờ cậu chưa có gì bỏ vào bụng. Thảo nào nó cứ réo suốt.
- Có đi được không đó?
Tiểu Nguyệt Nhi hỏi với khuôn mặt như thể đang chế diễu cậu. Mơ nhé! Đằng này đau tay chớ có phải đau chân đâu!
Xuống căng tin, mắt cậu sáng lên khi nhìn một đống thức ăn trên bàn. Sơn hào hải vị là đây. Cậu nhìn mà ứa cả nước miếng. Bụng lại đánh trống mạnh hơn nữa.
Bố mẹ cậu bước vào căng tin, họ vui vẻ mỉm cười hài lòng khi cả La Đông Phong và Tiểu Nguyệt Nhi đều đã ngồi chiễm chệ trên bàn ăn.
Khi đầu, cả La Đông Phong lẫn Tiểu Nguyệt Nhi đều nghĩ rằng, một căng tin nhiều món ăn như thế chỉ dành cho hai người, hóa ra, sau khi bố mẹ La Đông Phong đến thì một đám người là bệnh nhân nườm nợp kéo đến.
Ái chà, ăn trưa thôi mà cũng vui ghê!
Nhưng mà, đa số đều là người già, còn lại thì toàn là các bác đứng tuổi. Chẳng có bệnh nhân nào sàn sàn tuổi của La Đông Phong và Tiểu Nguyệt Nhi, thế nên hai người cũng cảm thấy hơi chán.
Buổi chiều, cả hai đều được xuất viện, ra khỏi bệnh viện ngột ngạt ấy đúng là thoải mái hơn thật. Cả hai vươn vai cùng một lúc, cùng nhau hít thở khí trời. Quả là trong lành.
Còn La Đông Phong thì vừa dơ tay lên đã nghe tiếng "rắc rắc" một tiếng rõ to. Chắc là do tay vẫn còn đau đây mà. Mà sao cậu thấy tay như nặng hơn vậy, sau khi cậu ngủ trưa dậy là thấy tay nặng như như chì, lại còn thấy rõ một vết kim đâm vào tay, chắc là lúc cậu ngủ, bác sĩ đã chuyền cho cậu đây mà. Mà sao tay nặng dữ vậy?
Tác giả :
Elena