Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi
Chương 20
Edit: Thỏ
Sáng hôm nay, tôi nằm trên giường hưởng thụ sự phục vụ tận tâm của Khương Tự. Có cảm giác Khương Tự đã thay đổi hoàn toàn, trước kia ở trên giường tôi rất sợ hắn, bởi lẽ hắn làm vô cùng mạnh bạo, một chút khoái cảm tôi cũng không có. Giờ thì không giống nhau, chẳng những Khương Tự hầu hạ tôi thoải mái, dễ chịu mà còn sướng đến bắn, bằng không tôi cũng chẳng đồng ý làm chuyện rạo rực này giữa ban ngày ban mặt đâu.
Kết quả ngay lúc đê mê nhất, tôi lại nghe thấy Lục Hổ gõ cửa.
Khương Tự nghe tiếng cốc cốc vang lên thì thả chậm tốc độ nghiền nát, tôi như cá nằm trên thớt mà giãy lên, thế mà hắn vẫn không chịu ra vào. Tôi dứt khoát trở mình đè hắn dưới thân, sau đó chủ động cưỡi trên người hắn, vô cùng thỏa mãn.
Khương Tự như con mèo nhỏ nhìn tôi bằng đôi mắt mê mang, hắn xuýt xoa khe khẽ. Quá mẹ nó gợi cảm rồi, tôi bỗng nảy sinh một loại ảo giác muốn chà đạp hắn…
Phỏng chừng đợi chúng tôi không được, Lục Hổ có chút nóng nảy. Y nói vọng vào phòng. “Lương Tiểu Mai tới.”
Tinh trùng lên não khiến tôi nhất thời không dậy nổi, Lương Tiểu Mai là ai?
Chờ đến khi cả hai thở hổn hển nằm liệt trên giường không nhúc nhích, tôi mới chậm chạp nhận ra… Tôi đệch, ai đến? Tiểu Mai à?!
“Nhanh lên, mặc quần áo vào.” Tôi đỡ eo bò dậy, ngay lập tức hít hà một hơi. Khương Tự kéo tôi ấn trở về giường, hắn cúi đầu hôn tôi, bấy giờ tôi phát hiện hắn (lại) cương rồi.
Gương mặt hắn tươi cười ngây dại dại: “Lần nữa được không?”
Tôi thật muốn khóc, vừa mới nhún đến bắn cơ mà!
Khương Tự không nói hai lời, chỉ đâm một phát lại ngập vào trong. Cơ thể tôi run lên, thằng em đáng thương bất đắc dĩ phải chào cờ.
Tôi không ngừng run rẩy cầu xin hắn: “Tự nhi, anh… tiết chế một chút…”
“Đông Đông, em có yêu anh không?”
Đã không nhớ rõ đây là lần trả lời thứ mấy, “Yêu…”
“Yêu nhiều bao nhiêu?” Hắn cố chấp hỏi và gặm từng tấc da thịt trên cổ tôi một cách điên cuồng. Ngón tay vuốt ve bụng tôi, nét mặt cuồng say mang theo muôn vàn phấn khởi, chẳng khác nào trạng thái đê mê sau khi cắn thuốc.
Tôi cái gì cũng nói không thành lời, chỉ cố cắn răng để không phát ra âm thanh rên rỉ. Căn nhà này cách âm không tốt, tôi thật sự không muốn để Tiểu Mai ngoài kia biết tôi và Khương Tự đang hăng say làm chuyện xấu hổ này đâu… Một Lục Hổ thôi đã đủ lắm!
Khương Tự càng thúc tôi mạnh bạo: “Đông Đông, anh muốn chơi em trước mặt cô ta, làm sao bây giờ?”
Tôi không ngăn được sự run rẩy.
“…Anh dám!”
Khương Tự nghiêm túc trả lời: “Anh dám.”
Tôi đệch! Thân thể tôi không xong rồi, nó trở nên hưng phấn ngoài dự đoán, tôi chỉ đành rưng rưng hô to với Lục Hổ ngoài kia: “Lục Hổ… Trước hết hãy đưa Tiểu Mai trở về…”
Một lúc lâu mới nghe được câu trả lời của Lục Hổ: “Đã đưa về.”
Tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bắt gặp đôi mắt Khương Tự đỏ au. Hắn lấy còng tay trên tủ đầu giường và khóa tay tôi ở đó, hắn chơi tôi chết đi sống lại.
Lúc làm tình xong, tôi thấy mình sắp liệt rồi.
“Sau này em có vâng lời anh không? Hửm, có vâng lời không?” Khương Tự véo véo cằm, ngắm tôi.
Tôi nhắm mắt, mơ màng sắp ngủ, nào còn hơi đâu quan tâm hắn nói gì. Thân thể mệt mỏi khiến thần trí tôi u mê, tôi cũng không biết mình nói gì, hoặc có nói hay không tôi cũng quên mất. Cứ thế tôi chìm vào giấc ngủ.
Lần nữa tỉnh dậy trời đã tối. Cổ họng tôi nóng rát, khô cằn; lúc đứng dậy muốn uống nước thì chân đã bị thứ gì trói buộc, vừa cử động vang lên một chuỗi leng keng. Tôi bật đèn ngủ thì thấy chân tôi bị xích rồi.
Tôi ngơ ngẩn hồi lâu, đầu óc hỗn độn hồi lâu mới đoán ra được đây là kiệt tác của Khương Tự. Tôi hé môi, khàn khàn gọi tên hắn.
“Khương Tự.”
“Anh ở đây.” Người nằm bên mép giường ngồi dậy, thân mật dựa gần.
“Em khát nước.”
Khương Tự bước xuống rót nước cho tôi, tôi một hơi uống sạch, lúc này mới bất mãn chỉ vào dây xích: “Cởi bỏ cho em.”
“Không được.” Khương Tự lắc lắc đầu, “Em sẽ chạy lung tung.”
“Em muốn đi WC!” Tôi nổi đóa, trên giường bị còng thì quả nhiên tình thú, nhưng xuống giường vẫn còng thì bệnh chắc rồi!
“Để anh bế em đi.” Dứt lời hắn muốn ôm tôi thật.
Tôi đang sửng sốt thì hắn đã bế tôi vào nhà vệ sinh. Dây xích kéo dài trên mặt đất, vừa với khoảng cách từ đây đến đó. Lúc này tôi cảm thấy có gì sai sai nên vừa trút bầu tâm sự, vừa hỏi hắn: “Lục Hổ đâu?”
“Anh bảo anh ta về chỗ ông nội rồi.”
“Sao lại bảo về?”
“Bởi vì anh không muốn em nhìn người khác.” Khương Tự nghiêm túc giúp tôi kéo khóa quần, sau đó ôm tôi thả trên đệm.
“Chờ đã, chuyện gì đang xảy ra?” Tôi khó tin mà nhìn Khương Tự. “Anh đang nghiêm túc hả? Anh muốn giam giữ em cả đời?”
Khương Tự dịu dàng mơn trớn mặt tôi, biểu cảm hắn đầy thương yêu, quyến luyến. “Như vậy chúng ta mới vĩnh viễn ở bên nhau.”
Tôi khiếp sợ nhìn hắn: “Vợ, anh sao thế?”
Ngày hôm qua vẫn tốt mà, tại sao hôm nay lại biến thành người khác? Chẳng lẽ phát bệnh? Thế thì cũng phải có dấu hiệu chứ? Tại sao bất thình lình như vậy?
Khương Tự vui vẻ hôn lên mắt tôi: “Đông Đông, chắc em đói bụng rồi. Anh đi nấu cơm cho em, ở đây ngoan ngoãn chờ anh, đừng chạy lung tung đấy.”
Tôi nhìn hắn đóng lại cửa phòng mới lê thân thể trần trụi xuống giường mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Giữa màn đêm tối tăm chỉ có phòng tôi là sáng đèn, tựa như biển cả mênh mông chỉ có một ngọn hải đăng duy nhất. Ngọn hải đăng tỏa ra ánh sáng mỏng manh, hoang vắng và cô độc.
Tôi chắc rằng mình đang nằm mơ.
***
Khương Tự cứ thế mà phát bệnh, thẳng đến ngày thứ ba tôi mới xác nhận một sự thật – rằng hắn đã điên rồi.
Ban đầu tôi quát hắn, vô dụng. Sau đó tôi nổi giận, hắn vẫn trơ ra. Cả ngày hắn dính sát tôi, đi vệ sinh hắn cũng đi theo, tôi không nói gì hắn cũng không nói gì, tôi sao hắn vậy. Cuối cùng tôi chịu không nổi, đành phải xuống nước van lơn hắn nhưng hắn vẫn ngó lơ. Tôi không thể đánh hay mắng hắn nên cũng lâm vào bế tắc, chỉ còn biết cam chịu trong phòng. Trừ khi bị hắn đè xuống làm tình thì chỉ biết thẩn thờ nhìn cảnh vật.
Có chết tôi cũng không nghĩ sự việc sẽ thành ra thế này. Rõ ràng mấy ngày qua vẫn tốt, hắn còn để Lý Minh và đàn chị đến thăm tôi, kể cả Tiểu Mai – chắc chắn đã được hắn đồng ý nên Lục Hổ mới dám đưa vào. Tôi còn tưởng rằng rốt cuộc hắn đã chấp nhận bọn họ và thôi ghen tuông ấu trĩ…
Không không, tôi đột nhiên nghĩ đến nguyên do khác. Hắn để bọn họ đến gặp tôi, nếu suy nghĩ ở một góc độ khác thì chính là để họ chào tạm biệt với tôi? Tuy giả thiết này có hơi gượng ép, nhưng nếu sự thật Khương Tự đã làm như thế – khởi nguồn từ việc hắn giam cầm tôi, thì mọi chuyện vốn không phải là đột ngột phát sinh. Khương Tự đã có tính toán sẵn rồi. Nhưng toan tính bắt đầu từ đâu? Từ lúc tôi còn nằm trong bệnh viện hoặc trúng đạn, và thậm chí, sớm hơn?
Tôi nhận ra mình vốn không hiểu thấu hắn. Tôi nhìn dây xích, nhìn gian phòng tôi đã ở suốt năm ngày. Gần năm ngày nhưng tôi sắp không chịu được nữa. Tôi muốn thoát khỏi đây, từ trước đến nay tôi chưa từng có khát vọng thế này. Tôi chắc rằng nếu tôi còn như thế nữa, tôi sẽ điên lên mất.
Nói ra cũng châm chọc, ngày xưa lúc tôi còn độc thân, có một quãng thời gian tôi sa lầy vào game online chết dở. Cả tuần không rời khỏi ký túc xá, cơm ngày ba bữa đều do bạn cùng phòng cứu tế cho. Nếu không phải có đứa bị tâm thần mỗi ngày theo tôi đuổi cùng giết tận hại tôi không thể ngóc đầu lên, chắc rằng tôi vẫn sa lầy trong đó. Nào ngờ giờ đây mới bị nhốt năm ngày, tôi đã không chịu nổi.
Không biết mỗi ngày Khương Tự đi đâu, làm gì, nhưng mỗi ngày hắn đều có một khoảng thời gian biến mất. Tôi đoán rằng hắn muốn xử lý những chuyện khác, hơn nữa việc hắn giam tôi ở đây chắc chắn Lục Hổ cũng không biết, cho nên hắn muốn che đậy với ông nội mình. Nếu tôi đoán không sai, Khương Tự không hoàn toàn bị bệnh. Khương Tự vẫn còn lý trí, có lẽ… Chỉ những lúc gặp tôi thì hắn mới tương đối điên cuồng? Tôi cảm thấy nguyên do duy nhất có thể chứng minh chính là… bệnh tâm thần phân liệt của hắn ngày càng nghiêm trọng.
Khương Tự chọn biện pháp giam cầm tôi vì hắn muốn lấp đầy cảm giác an toàn thiếu hụt, nhưng hắn cũng không biết làm thế này sẽ khiến tình cảm tôi nhạt phai. Tôi có thể nhận ra tinh thần mình đang sa sút, thậm chí đôi khi sẽ trách móc hắn… Tôi lo quá, nếu tiếp tục cái đà này sẽ khiến tôi hận hắn mất thôi.
Tôi sợ hãi ôm lấy đầu mình, không không không, không thể nghĩ như vậy.
Hắn là Khương Tự, là vợ mày… Mặc kệ hắn làm gì, mày cũng không thể chia tay, đây không phải điều hắn muốn, vì hắn yêu mày lắm…
Tôi tự thôi miên bản thân thật nhiều lần, tôi phải dằn xuống những cảm xúc tiêu cực đang điên cuồng nảy sinh.
Trời tối, Khương Tự quay về. Hắn ôm chặt tôi, sau đó hôn lên má tôi, giọng tựa như thì thầm và than thở: “Đông Đông, anh rất nhớ em.”
Thấy tôi không trả lời, hắn càng ôm tôi thêm chặt. Tôi hừ một tiếng hắn mới buông ra, sau đó nhìn tôi bằng gương mặt đáng thương.
Tựa như chú chó nhìn chủ nhân, hắn cẩn thận dụi vào người tôi rồi lại lo lắng bị tôi ghét bỏ.
Tôi cố nén cơn xúc động trong lòng, ngoảnh đi không nhìn hắn.
Không có vật nuôi nào sẽ nhốt chủ nhân trong phòng để chủ nhân chỉ có thể yêu chiều mỗi nó. Hết thảy đều là Khương Tự ngụy trang, là hắn muốn giành lấy sự thương hại của tôi thông qua phương thức này. Tôi phải cứng rắn hơn, tôi muốn đặt mình vào thể chủ động, tạo thành uy hiếp.
Nếu anh giam tôi lại, tôi càng không muốn đến gần anh. Như vậy, anh sẽ làm gì?
Tôi quyết tâm, lần này phải thế, tuyệt không mềm lòng, thử xem ai sẽ kiên trì hơn ai?
Tôi và Khương Tự giằng co lẫn nhau.
Tôi áp dụng chính sách ‘ba không’ – lời hắn nói tôi không thèm nghe, được hắn hôn tôi bất động, hắn van nài tôi làm ngơ.
Ngày thứ nhất, Khương Tự đã nhận thấy sự lạnh nhạt của tôi, nhưng hắn chỉ im lặng và âm thầm kiên nhẫn.
Ngày hôm sau, hắn đã kích động hơn, tôi ngồi trong phòng nghe thấy thanh âm đồ đạc đổ vỡ dưới lầu.
Ngày thứ ba, hắn dứt khoát không đi đâu, cả ngày ở cạnh tôi như thế. Tôi giả vờ đọc sách, hắn liền đem những quyển sách trong phòng ném ra cửa sổ – thứ mà hắn đã mua cho tôi, vì sợ tôi nhàm chán không có gì làm. Nhưng bây giờ hắn không chịu được nữa, chỉ cần tôi dời mắt khỏi hắn một giây, hắn đã trở nên tức giận, nổi điên.
Tôi lạnh lùng nhìn Khương Tự vứt sách, rồi hắn u ám đến gần tôi. Tim tôi giật thót, nhưng vẫn cố hờ hững liếc ra cửa sổ.
Hắn khựng lại, sau đó kéo xoạch bức rèm, gian phòng bỗng chốc tối tăm; chỉ còn sót lại đây một Khương Tự với hơi thở man rồ không thể nào che giấu. Hắn tựa như con sư tử hung tàn, mà con sư tử này hiện tại đang quan sát tôi nhất cử nhất động. Hắn… sắp điên lên đấy.
“Nhìn anh…”
“Nhìn anh!”
Tôi chịu đựng cơn đau ở cằm, bị ép ngẩng đầu lên đón nhận tầm mắt hắn. Tôi cố tỏ ra bình thản, nhưng nếu không phải Khương Tự bệnh tim, đôi khi tôi thật muốn đấm hắn một đấm cho đỡ bứt rứt tâm can.
“Em.muốn.ra.khỏi.đây.” Tôi gằn từng chữ với hắn.
“Không.” Khương Tự thấp giọng trả lời. “Đông Đông ngoan, đừng tức giận, anh khó chịu lắm. Em đừng đối xử với anh như thế, anh yêu em, làm ơn nhìn anh đi…”
Anh khó chịu còn tôi thì không?! Thiếu chút nữa tôi đã mắng hắn, nhưng lại cố dằn những lời này.
“Em muốn ra khỏi đây.” Tôi quyết không dao động.
Khương Tự rướn tới hôn tôi, rồi hắn ấn tôi xuống giường. Tôi không thể nhịn được nữa mà trở mình tóm lấy tay đè hắn xuống, không cho hắn hôn.
Bị tôi siết không thể cử động, Khương Tự lặng lẽ nhìn tôi hồi lâu. Một lúc sau, tựa như đã quyết định cái gì, hắn rũ mắt và cọ xát thắt lưng vào người tôi.
Phút chốc tôi hiểu được ý định của hắn, tôi nhìn chằm chặp hắn hồi lâu… khoảnh khắc ấy tôi thấy buồn cười ghê gớm. Tôi bật cười.
Tôi hỏi: “Anh muốn để em làm anh?”
Hắn không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn tôi bằng ánh mắt nhẹ tênh, rõ ràng là cam chịu.
“Thì ra là thế, em hiểu rồi…” Tôi cười cười buông hắn ra, giờ phút này cũng không thiết nói gì thêm nữa. Tôi nằm vật ra giường, nhìn lên trên. Khương Tự mò đến ôm lấy tôi, dường như trong lòng có thứ gì dần tàn lụi.
Tôi cảm chỉ thấy… quá thất vọng mà thôi.
— —
Có thể đọc đến đây mọi người sẽ hoang mang vì hành động của Khương Tự. Và việc của Thỏ là trấn an mọi người. Câu chuyện có tình tiết rất vặn xoắn, suốt 20 chương này đây mới là điểm khởi đầu thôi. Nhưng Thỏ cam đoan với bạn là, Khương Tự chuẩn công, không phải công chúa (dù hay khóc thầm và sống nội tâm), càng không có việc đảo chính, các bạn yên tâm.
Thỏ sẽ nói tạm nguyên do vì sao Khương Tự chịu nằm kèo dưới – kèo mà hai người không ai nuốt nổi.
1/ Đông Đông vốn là trai thẳng, muốn có vợ là con gái, từng cự tuyệt Khương Tự 20 lần.
Khương Tự cứ nghĩ Đông Đông nhìn nam nhìn nữ là muốn yêu rồi làm chuyện đó với người ta, mà ở cạnh hắn thì chỉ được nằm dưới cho hắn làm, vì vậy Đông Đông muốn ‘rời khỏi đây’ là để nằm kèo trên với người khác, nên Khương Tự quyết định cam chịu nằm dưới để giữ được Đông Đông (dù hắn chưa tưởng tượng kèo đó mặn thế nào, trước đó do Đông Đông từng hỏi – anh có tin em làm anh không / nằm như vậy là muốn em làm anh sao * mang mục đích hù dọa cho vui). Mà Khương Tự bị bệnh tâm lý (trầm cảm/ tâm thần phân liệt/ rối loạn ám ảnh cưỡng chế) quá nặng nên không biết từ đầu Đông Đông đã cam nguyện làm bông cúc vì hắn và chỉ có hắn thôi, Đông Đông có thể kèo trên nhưng kèo trên và nhún với hắn -_-
Cha nội bị bệnh đủ thứ nên bất an lo lắng, tự thấy mình không có gì để giữ được Đông Đông hết nên mới xích người ta lại. Còn vài nguyên do nữa Thỏ sẽ phân tích sau ha. ❤
Edit chương này mà cảm xúc tùm lum la hết: ( tim Thỏ đau quá đi.
Sáng hôm nay, tôi nằm trên giường hưởng thụ sự phục vụ tận tâm của Khương Tự. Có cảm giác Khương Tự đã thay đổi hoàn toàn, trước kia ở trên giường tôi rất sợ hắn, bởi lẽ hắn làm vô cùng mạnh bạo, một chút khoái cảm tôi cũng không có. Giờ thì không giống nhau, chẳng những Khương Tự hầu hạ tôi thoải mái, dễ chịu mà còn sướng đến bắn, bằng không tôi cũng chẳng đồng ý làm chuyện rạo rực này giữa ban ngày ban mặt đâu.
Kết quả ngay lúc đê mê nhất, tôi lại nghe thấy Lục Hổ gõ cửa.
Khương Tự nghe tiếng cốc cốc vang lên thì thả chậm tốc độ nghiền nát, tôi như cá nằm trên thớt mà giãy lên, thế mà hắn vẫn không chịu ra vào. Tôi dứt khoát trở mình đè hắn dưới thân, sau đó chủ động cưỡi trên người hắn, vô cùng thỏa mãn.
Khương Tự như con mèo nhỏ nhìn tôi bằng đôi mắt mê mang, hắn xuýt xoa khe khẽ. Quá mẹ nó gợi cảm rồi, tôi bỗng nảy sinh một loại ảo giác muốn chà đạp hắn…
Phỏng chừng đợi chúng tôi không được, Lục Hổ có chút nóng nảy. Y nói vọng vào phòng. “Lương Tiểu Mai tới.”
Tinh trùng lên não khiến tôi nhất thời không dậy nổi, Lương Tiểu Mai là ai?
Chờ đến khi cả hai thở hổn hển nằm liệt trên giường không nhúc nhích, tôi mới chậm chạp nhận ra… Tôi đệch, ai đến? Tiểu Mai à?!
“Nhanh lên, mặc quần áo vào.” Tôi đỡ eo bò dậy, ngay lập tức hít hà một hơi. Khương Tự kéo tôi ấn trở về giường, hắn cúi đầu hôn tôi, bấy giờ tôi phát hiện hắn (lại) cương rồi.
Gương mặt hắn tươi cười ngây dại dại: “Lần nữa được không?”
Tôi thật muốn khóc, vừa mới nhún đến bắn cơ mà!
Khương Tự không nói hai lời, chỉ đâm một phát lại ngập vào trong. Cơ thể tôi run lên, thằng em đáng thương bất đắc dĩ phải chào cờ.
Tôi không ngừng run rẩy cầu xin hắn: “Tự nhi, anh… tiết chế một chút…”
“Đông Đông, em có yêu anh không?”
Đã không nhớ rõ đây là lần trả lời thứ mấy, “Yêu…”
“Yêu nhiều bao nhiêu?” Hắn cố chấp hỏi và gặm từng tấc da thịt trên cổ tôi một cách điên cuồng. Ngón tay vuốt ve bụng tôi, nét mặt cuồng say mang theo muôn vàn phấn khởi, chẳng khác nào trạng thái đê mê sau khi cắn thuốc.
Tôi cái gì cũng nói không thành lời, chỉ cố cắn răng để không phát ra âm thanh rên rỉ. Căn nhà này cách âm không tốt, tôi thật sự không muốn để Tiểu Mai ngoài kia biết tôi và Khương Tự đang hăng say làm chuyện xấu hổ này đâu… Một Lục Hổ thôi đã đủ lắm!
Khương Tự càng thúc tôi mạnh bạo: “Đông Đông, anh muốn chơi em trước mặt cô ta, làm sao bây giờ?”
Tôi không ngăn được sự run rẩy.
“…Anh dám!”
Khương Tự nghiêm túc trả lời: “Anh dám.”
Tôi đệch! Thân thể tôi không xong rồi, nó trở nên hưng phấn ngoài dự đoán, tôi chỉ đành rưng rưng hô to với Lục Hổ ngoài kia: “Lục Hổ… Trước hết hãy đưa Tiểu Mai trở về…”
Một lúc lâu mới nghe được câu trả lời của Lục Hổ: “Đã đưa về.”
Tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bắt gặp đôi mắt Khương Tự đỏ au. Hắn lấy còng tay trên tủ đầu giường và khóa tay tôi ở đó, hắn chơi tôi chết đi sống lại.
Lúc làm tình xong, tôi thấy mình sắp liệt rồi.
“Sau này em có vâng lời anh không? Hửm, có vâng lời không?” Khương Tự véo véo cằm, ngắm tôi.
Tôi nhắm mắt, mơ màng sắp ngủ, nào còn hơi đâu quan tâm hắn nói gì. Thân thể mệt mỏi khiến thần trí tôi u mê, tôi cũng không biết mình nói gì, hoặc có nói hay không tôi cũng quên mất. Cứ thế tôi chìm vào giấc ngủ.
Lần nữa tỉnh dậy trời đã tối. Cổ họng tôi nóng rát, khô cằn; lúc đứng dậy muốn uống nước thì chân đã bị thứ gì trói buộc, vừa cử động vang lên một chuỗi leng keng. Tôi bật đèn ngủ thì thấy chân tôi bị xích rồi.
Tôi ngơ ngẩn hồi lâu, đầu óc hỗn độn hồi lâu mới đoán ra được đây là kiệt tác của Khương Tự. Tôi hé môi, khàn khàn gọi tên hắn.
“Khương Tự.”
“Anh ở đây.” Người nằm bên mép giường ngồi dậy, thân mật dựa gần.
“Em khát nước.”
Khương Tự bước xuống rót nước cho tôi, tôi một hơi uống sạch, lúc này mới bất mãn chỉ vào dây xích: “Cởi bỏ cho em.”
“Không được.” Khương Tự lắc lắc đầu, “Em sẽ chạy lung tung.”
“Em muốn đi WC!” Tôi nổi đóa, trên giường bị còng thì quả nhiên tình thú, nhưng xuống giường vẫn còng thì bệnh chắc rồi!
“Để anh bế em đi.” Dứt lời hắn muốn ôm tôi thật.
Tôi đang sửng sốt thì hắn đã bế tôi vào nhà vệ sinh. Dây xích kéo dài trên mặt đất, vừa với khoảng cách từ đây đến đó. Lúc này tôi cảm thấy có gì sai sai nên vừa trút bầu tâm sự, vừa hỏi hắn: “Lục Hổ đâu?”
“Anh bảo anh ta về chỗ ông nội rồi.”
“Sao lại bảo về?”
“Bởi vì anh không muốn em nhìn người khác.” Khương Tự nghiêm túc giúp tôi kéo khóa quần, sau đó ôm tôi thả trên đệm.
“Chờ đã, chuyện gì đang xảy ra?” Tôi khó tin mà nhìn Khương Tự. “Anh đang nghiêm túc hả? Anh muốn giam giữ em cả đời?”
Khương Tự dịu dàng mơn trớn mặt tôi, biểu cảm hắn đầy thương yêu, quyến luyến. “Như vậy chúng ta mới vĩnh viễn ở bên nhau.”
Tôi khiếp sợ nhìn hắn: “Vợ, anh sao thế?”
Ngày hôm qua vẫn tốt mà, tại sao hôm nay lại biến thành người khác? Chẳng lẽ phát bệnh? Thế thì cũng phải có dấu hiệu chứ? Tại sao bất thình lình như vậy?
Khương Tự vui vẻ hôn lên mắt tôi: “Đông Đông, chắc em đói bụng rồi. Anh đi nấu cơm cho em, ở đây ngoan ngoãn chờ anh, đừng chạy lung tung đấy.”
Tôi nhìn hắn đóng lại cửa phòng mới lê thân thể trần trụi xuống giường mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Giữa màn đêm tối tăm chỉ có phòng tôi là sáng đèn, tựa như biển cả mênh mông chỉ có một ngọn hải đăng duy nhất. Ngọn hải đăng tỏa ra ánh sáng mỏng manh, hoang vắng và cô độc.
Tôi chắc rằng mình đang nằm mơ.
***
Khương Tự cứ thế mà phát bệnh, thẳng đến ngày thứ ba tôi mới xác nhận một sự thật – rằng hắn đã điên rồi.
Ban đầu tôi quát hắn, vô dụng. Sau đó tôi nổi giận, hắn vẫn trơ ra. Cả ngày hắn dính sát tôi, đi vệ sinh hắn cũng đi theo, tôi không nói gì hắn cũng không nói gì, tôi sao hắn vậy. Cuối cùng tôi chịu không nổi, đành phải xuống nước van lơn hắn nhưng hắn vẫn ngó lơ. Tôi không thể đánh hay mắng hắn nên cũng lâm vào bế tắc, chỉ còn biết cam chịu trong phòng. Trừ khi bị hắn đè xuống làm tình thì chỉ biết thẩn thờ nhìn cảnh vật.
Có chết tôi cũng không nghĩ sự việc sẽ thành ra thế này. Rõ ràng mấy ngày qua vẫn tốt, hắn còn để Lý Minh và đàn chị đến thăm tôi, kể cả Tiểu Mai – chắc chắn đã được hắn đồng ý nên Lục Hổ mới dám đưa vào. Tôi còn tưởng rằng rốt cuộc hắn đã chấp nhận bọn họ và thôi ghen tuông ấu trĩ…
Không không, tôi đột nhiên nghĩ đến nguyên do khác. Hắn để bọn họ đến gặp tôi, nếu suy nghĩ ở một góc độ khác thì chính là để họ chào tạm biệt với tôi? Tuy giả thiết này có hơi gượng ép, nhưng nếu sự thật Khương Tự đã làm như thế – khởi nguồn từ việc hắn giam cầm tôi, thì mọi chuyện vốn không phải là đột ngột phát sinh. Khương Tự đã có tính toán sẵn rồi. Nhưng toan tính bắt đầu từ đâu? Từ lúc tôi còn nằm trong bệnh viện hoặc trúng đạn, và thậm chí, sớm hơn?
Tôi nhận ra mình vốn không hiểu thấu hắn. Tôi nhìn dây xích, nhìn gian phòng tôi đã ở suốt năm ngày. Gần năm ngày nhưng tôi sắp không chịu được nữa. Tôi muốn thoát khỏi đây, từ trước đến nay tôi chưa từng có khát vọng thế này. Tôi chắc rằng nếu tôi còn như thế nữa, tôi sẽ điên lên mất.
Nói ra cũng châm chọc, ngày xưa lúc tôi còn độc thân, có một quãng thời gian tôi sa lầy vào game online chết dở. Cả tuần không rời khỏi ký túc xá, cơm ngày ba bữa đều do bạn cùng phòng cứu tế cho. Nếu không phải có đứa bị tâm thần mỗi ngày theo tôi đuổi cùng giết tận hại tôi không thể ngóc đầu lên, chắc rằng tôi vẫn sa lầy trong đó. Nào ngờ giờ đây mới bị nhốt năm ngày, tôi đã không chịu nổi.
Không biết mỗi ngày Khương Tự đi đâu, làm gì, nhưng mỗi ngày hắn đều có một khoảng thời gian biến mất. Tôi đoán rằng hắn muốn xử lý những chuyện khác, hơn nữa việc hắn giam tôi ở đây chắc chắn Lục Hổ cũng không biết, cho nên hắn muốn che đậy với ông nội mình. Nếu tôi đoán không sai, Khương Tự không hoàn toàn bị bệnh. Khương Tự vẫn còn lý trí, có lẽ… Chỉ những lúc gặp tôi thì hắn mới tương đối điên cuồng? Tôi cảm thấy nguyên do duy nhất có thể chứng minh chính là… bệnh tâm thần phân liệt của hắn ngày càng nghiêm trọng.
Khương Tự chọn biện pháp giam cầm tôi vì hắn muốn lấp đầy cảm giác an toàn thiếu hụt, nhưng hắn cũng không biết làm thế này sẽ khiến tình cảm tôi nhạt phai. Tôi có thể nhận ra tinh thần mình đang sa sút, thậm chí đôi khi sẽ trách móc hắn… Tôi lo quá, nếu tiếp tục cái đà này sẽ khiến tôi hận hắn mất thôi.
Tôi sợ hãi ôm lấy đầu mình, không không không, không thể nghĩ như vậy.
Hắn là Khương Tự, là vợ mày… Mặc kệ hắn làm gì, mày cũng không thể chia tay, đây không phải điều hắn muốn, vì hắn yêu mày lắm…
Tôi tự thôi miên bản thân thật nhiều lần, tôi phải dằn xuống những cảm xúc tiêu cực đang điên cuồng nảy sinh.
Trời tối, Khương Tự quay về. Hắn ôm chặt tôi, sau đó hôn lên má tôi, giọng tựa như thì thầm và than thở: “Đông Đông, anh rất nhớ em.”
Thấy tôi không trả lời, hắn càng ôm tôi thêm chặt. Tôi hừ một tiếng hắn mới buông ra, sau đó nhìn tôi bằng gương mặt đáng thương.
Tựa như chú chó nhìn chủ nhân, hắn cẩn thận dụi vào người tôi rồi lại lo lắng bị tôi ghét bỏ.
Tôi cố nén cơn xúc động trong lòng, ngoảnh đi không nhìn hắn.
Không có vật nuôi nào sẽ nhốt chủ nhân trong phòng để chủ nhân chỉ có thể yêu chiều mỗi nó. Hết thảy đều là Khương Tự ngụy trang, là hắn muốn giành lấy sự thương hại của tôi thông qua phương thức này. Tôi phải cứng rắn hơn, tôi muốn đặt mình vào thể chủ động, tạo thành uy hiếp.
Nếu anh giam tôi lại, tôi càng không muốn đến gần anh. Như vậy, anh sẽ làm gì?
Tôi quyết tâm, lần này phải thế, tuyệt không mềm lòng, thử xem ai sẽ kiên trì hơn ai?
Tôi và Khương Tự giằng co lẫn nhau.
Tôi áp dụng chính sách ‘ba không’ – lời hắn nói tôi không thèm nghe, được hắn hôn tôi bất động, hắn van nài tôi làm ngơ.
Ngày thứ nhất, Khương Tự đã nhận thấy sự lạnh nhạt của tôi, nhưng hắn chỉ im lặng và âm thầm kiên nhẫn.
Ngày hôm sau, hắn đã kích động hơn, tôi ngồi trong phòng nghe thấy thanh âm đồ đạc đổ vỡ dưới lầu.
Ngày thứ ba, hắn dứt khoát không đi đâu, cả ngày ở cạnh tôi như thế. Tôi giả vờ đọc sách, hắn liền đem những quyển sách trong phòng ném ra cửa sổ – thứ mà hắn đã mua cho tôi, vì sợ tôi nhàm chán không có gì làm. Nhưng bây giờ hắn không chịu được nữa, chỉ cần tôi dời mắt khỏi hắn một giây, hắn đã trở nên tức giận, nổi điên.
Tôi lạnh lùng nhìn Khương Tự vứt sách, rồi hắn u ám đến gần tôi. Tim tôi giật thót, nhưng vẫn cố hờ hững liếc ra cửa sổ.
Hắn khựng lại, sau đó kéo xoạch bức rèm, gian phòng bỗng chốc tối tăm; chỉ còn sót lại đây một Khương Tự với hơi thở man rồ không thể nào che giấu. Hắn tựa như con sư tử hung tàn, mà con sư tử này hiện tại đang quan sát tôi nhất cử nhất động. Hắn… sắp điên lên đấy.
“Nhìn anh…”
“Nhìn anh!”
Tôi chịu đựng cơn đau ở cằm, bị ép ngẩng đầu lên đón nhận tầm mắt hắn. Tôi cố tỏ ra bình thản, nhưng nếu không phải Khương Tự bệnh tim, đôi khi tôi thật muốn đấm hắn một đấm cho đỡ bứt rứt tâm can.
“Em.muốn.ra.khỏi.đây.” Tôi gằn từng chữ với hắn.
“Không.” Khương Tự thấp giọng trả lời. “Đông Đông ngoan, đừng tức giận, anh khó chịu lắm. Em đừng đối xử với anh như thế, anh yêu em, làm ơn nhìn anh đi…”
Anh khó chịu còn tôi thì không?! Thiếu chút nữa tôi đã mắng hắn, nhưng lại cố dằn những lời này.
“Em muốn ra khỏi đây.” Tôi quyết không dao động.
Khương Tự rướn tới hôn tôi, rồi hắn ấn tôi xuống giường. Tôi không thể nhịn được nữa mà trở mình tóm lấy tay đè hắn xuống, không cho hắn hôn.
Bị tôi siết không thể cử động, Khương Tự lặng lẽ nhìn tôi hồi lâu. Một lúc sau, tựa như đã quyết định cái gì, hắn rũ mắt và cọ xát thắt lưng vào người tôi.
Phút chốc tôi hiểu được ý định của hắn, tôi nhìn chằm chặp hắn hồi lâu… khoảnh khắc ấy tôi thấy buồn cười ghê gớm. Tôi bật cười.
Tôi hỏi: “Anh muốn để em làm anh?”
Hắn không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn tôi bằng ánh mắt nhẹ tênh, rõ ràng là cam chịu.
“Thì ra là thế, em hiểu rồi…” Tôi cười cười buông hắn ra, giờ phút này cũng không thiết nói gì thêm nữa. Tôi nằm vật ra giường, nhìn lên trên. Khương Tự mò đến ôm lấy tôi, dường như trong lòng có thứ gì dần tàn lụi.
Tôi cảm chỉ thấy… quá thất vọng mà thôi.
— —
Có thể đọc đến đây mọi người sẽ hoang mang vì hành động của Khương Tự. Và việc của Thỏ là trấn an mọi người. Câu chuyện có tình tiết rất vặn xoắn, suốt 20 chương này đây mới là điểm khởi đầu thôi. Nhưng Thỏ cam đoan với bạn là, Khương Tự chuẩn công, không phải công chúa (dù hay khóc thầm và sống nội tâm), càng không có việc đảo chính, các bạn yên tâm.
Thỏ sẽ nói tạm nguyên do vì sao Khương Tự chịu nằm kèo dưới – kèo mà hai người không ai nuốt nổi.
1/ Đông Đông vốn là trai thẳng, muốn có vợ là con gái, từng cự tuyệt Khương Tự 20 lần.
Khương Tự cứ nghĩ Đông Đông nhìn nam nhìn nữ là muốn yêu rồi làm chuyện đó với người ta, mà ở cạnh hắn thì chỉ được nằm dưới cho hắn làm, vì vậy Đông Đông muốn ‘rời khỏi đây’ là để nằm kèo trên với người khác, nên Khương Tự quyết định cam chịu nằm dưới để giữ được Đông Đông (dù hắn chưa tưởng tượng kèo đó mặn thế nào, trước đó do Đông Đông từng hỏi – anh có tin em làm anh không / nằm như vậy là muốn em làm anh sao * mang mục đích hù dọa cho vui). Mà Khương Tự bị bệnh tâm lý (trầm cảm/ tâm thần phân liệt/ rối loạn ám ảnh cưỡng chế) quá nặng nên không biết từ đầu Đông Đông đã cam nguyện làm bông cúc vì hắn và chỉ có hắn thôi, Đông Đông có thể kèo trên nhưng kèo trên và nhún với hắn -_-
Cha nội bị bệnh đủ thứ nên bất an lo lắng, tự thấy mình không có gì để giữ được Đông Đông hết nên mới xích người ta lại. Còn vài nguyên do nữa Thỏ sẽ phân tích sau ha. ❤
Edit chương này mà cảm xúc tùm lum la hết: ( tim Thỏ đau quá đi.
Tác giả :
Nhục Nhục Nam Sơn Quân