Bán Tiên
Chương 46 Hỏa Tất Xuất
(Hỏa Tất Xuất, tạm dịch = Dế mèn lửa)
Không nói tới một loạt quá trình chuẩn bị và lừa dối trước đó, chỉ luận phương pháp thoát thân sau cùng thì thực ra cũng đơn giản.
Chỉ cần bên trong động không còn người khác, chỉ cần nghĩ biện pháp đem những người khác dẫn ra ngoài động, hắn mới có thể tìm đến vị trí gần cửa động, sau đó lại thiết kế đem đám người Thiết Diệu Thanh dẫn vào bên trong động. Đợi mọi người đi qua, hắn lại từ vị trí ẩn nấp gần cửa động hiện thân, nhanh chóng bỏ trốn mất dạng, mịt mờ Hoang Cổ tử địa, muốn tìm được hắn rất khó khăn.
Huống hồ người ta có đại sự quan trọng, ắt hẳn rất không có khả năng tiêu hao thời gian để đi lùng bắt hắn.
Ngay cả vị trí ẩn nấp gần cửa động cũng đã được hắn tính toán sẵn rồi. Trên toàn bộ đường đi hắn đều suy nghĩ làm cách nào thoát thân, trên đường đều quan sát địa hình và hoàn cảnh, khi thì đưa ra dự định xấu nhất, khi thì nghĩ biện pháp chuẩn bị chạy thoát thân, lúc tiến vào dường hầm này thì hắn liền tại khu vực phụ cận lối vào phát hiện phía trên địa đạo có một hốc lõm thích hợp ẩn nấp.
Điểm then chốt trong toàn bộ kế sách thoát thân chính là muốn những người kia tin tưởng hắn chạy không được, tin tưởng hắn sẽ không chạy.
Đương nhiên, liên lụy tới một khoản tiền tài lớn, hắn cũng sẽ không nói chạy liền chạy, vẫn là tận lực thử xem.
Tìm đến nơi này, xác định đám người Thiết Diệu Thanh đã rút đi khỏi đây, hắn lại lần nữa đi vòng vèo, rất nhanh trở lại chỗ ba cây hương kia, khoanh chân ngồi xuống.
Ba cây hương đã tắt lâu rồi, bên cạnh không có ngoại nhân, hắn cũng lười thắp tiếp, nhìn chằm chằm những biến hóa rất nhỏ của làn khói mù phiêu đãng...
Ánh sao lấp lánh, nhóm người Thiết Diệu Thanh đi ra sơn động, lại trở về đến nơi lần đầu gặp mặt Dữu Khánh.
Nhìn màn đêm xung quanh, Thiết Diệu Thanh nhìn nhìn Hứa Phí và Trùng Nhi vẫn luôn câu nệ, nghiêng đầu nói với Tôn Bình: "Bọn họ đi theo bôn ba một ngày, hẳn cũng đã mệt mỏi rồi, làm cho bọn hắn chút đồ ăn thức uống, để bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được." Tôn Bình đáp, rồi quay đầu lại ra dấu cho trượng phu Chu Thượng Bưu của mình đi làm.
Thấy ngay cả hai đồng bạn của Dữu Khánh cũng phải quan tâm chiếu cố, Trình Sơn Bình có phần bất mãn, lên tiếng nói: "Lão bản nương, đến tột cùng chúng ta đang nháo chuyện gì, việc liên quan tới tính mạng Đông gia, không kéo dài thời gian được, chúng ta cứ tùy ý tên tiểu tử kia quấy rối lãng phí thời gian như vậy sao? Chúng ta cứ đi ra như vậy, tùy ý tiểu tử kia một mình ở lại bên trong, không có người nào trông chừng, ngươi không sợ hắn bỏ chạy sao?"
Trùng Nhi hơi bĩu môi, mặc dù không nói lời nào, lại tin tưởng vững chắc Dữu Khánh sẽ không ném bọn họ không quản tới.
Có Hứa Phí và Trùng Nhi tại, Tôn Bình cũng không tin Dữu Khánh bỏ chạy, tiếp lời: "Nếu hắn có thể tại dưới đất sâu như vậy đào được một cái địa đạo thông đến đất mặt chạy thoát được, vậy thì xem như hắn có bản lĩnh, nếu có bản lĩnh như vậy thì ta còn là thật sự không oán hắn."
Trình Sơn Bình không nói gì, suy nghĩ cũng phải, tại vị trí sâu trong lòng đất như vậy mà trong khoảng thời gian ngắn đào được địa đạo thoát thân ra ngoài là không có khả năng, chỉ cần cố thủ cửa động, người xác thực chạy không thoát, nhưng thực sự thì y không phải muốn biểu đạt ý tứ này.
Thiết Diệu Thanh giơ nón lên, hai mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt y, chân thành nói: "Lão Trình, chúng ta đã nói rồi, tạm thời để hắn làm thử xem. Nếu chúng ta có biện pháp, cần gì phải để hắn đi thử." Ngoài miệng an ủi như vậy, nội tâm kì thực đối với Dữu Khánh có mong đợi không nhỏ.
Tình hình hai chữ 'An không' nàng vẫn còn nhớ rõ như mới, trong lòng giữ kín như bưng đối với tồn tại trong sâu xa kia.
"Ai!" Lời đã nói đến nước này, Trình Sơn Bình chỉ có thể là than thở một tiếng, lắc đầu bỏ qua.
Trong mắt Tôn Bình hiện lên sự nghi ngờ, cảm thấy Trình Sơn Bình tựa hồ có một sự lo lắng khó giải thích, có thể lý giải là lo lắng cho sự an nguy của Đông gia, nhưng lúc trước không có rõ ràng như thế, nàng rõ ràng cảm giác thấy là tại sau khi Dữu Khánh xuất hiện, với loại cảm giác không có căn cứ này nàng cũng nói không rõ là như thế nào.
Nghe được nói chuyện, Hứa Phí lo lắng, cũng không biết mình đã tạo ra cái nghiệt gì, làm gì phải tiến đến kết bạn với 'A Sĩ Hành', hiện tại hắn rất hối hận, nếu là không quen biết vị 'Sĩ Hành huynh' kia, vậy thì sẽ không đến mức hốt hoảng lo sợ lưu lạc đến đây.
Qua một chuyến như thế, hắn liền phát hiện đường giang hồ không dễ đi, triệt để bỏ xuống ý nghĩ không hiện thực đã từng có, chỉ muốn sống rời đi...
Chờ chờ, ăn uống no đủ rồi, một đám người vẫn đang chờ đợi, co người ở một đống cỏ khô trong góc, Hứa Phí và Trùng Nhi trong lòng căng thẳng cũng không ngủ được.
Đến sau nửa đêm thì đám người Thiết Diệu Thanh từng người quay đầu lại nhìn về phía cửa động, mùi vị khói lửa nhàn nhạt cuối cùng từ bên trong động bay ra tới rồi...
Ở chỗ sâu trong bên trong động, ngồi khoanh chân tĩnh tọa, Dữu Khánh phát hiện khói mù đã bắt đầu chậm rãi phai nhạt.
Nơi đây không khí lưu thông không nhanh, khói tụ tập từ từ phai nhạt, nghĩa là thời gian đã trôi qua rất lâu.
Dữu Khánh âm thầm cười khổ, phát hiện lần nếm thử này quả nhiên là không được, là chính mình suy nghĩ nhiều, mình đã tận lực rồi, cần phải đi rồi, tiếp tục kéo dài, kéo tới toàn bộ khói mù tan hết, đám người Thiết Diệu Thanh e rằng sẽ tiến đến nhìn xem kết quả, đến lúc đó khiến cho hoài nghi, e rằng cả ba người đều đừng nghĩ đi được.
Muốn trốn thì phải thừa dịp trốn đi tại thời điểm đám người Thiết Diệu Thanh cho rằng hắn không có khả năng trốn.
Mình năng lực hữu hạn, chỉ có thể xin lỗi Hứa Phí và Trùng Nhi rồi.
Ngay tại lúc hắn chuẩn bị đứng dậy, chuẩn bị đem toàn bộ số gỗ lúc trước chưa dùng tới khi sắp đặt lô-cốt gỗ ném hết vào trong dung nham nhằm gia tăng khói lửa thì thông qua đám khói mù đang được quan sát chằm chằm kia, mí mắt hắn chợt kịch liệt nhảy lên một cái, lập tức đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm.
Nhìn chằm chằm vào làn khói mù đang chậm rãi phiêu đãng trên nền ánh sáng đỏ, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Là bọt khí dung nham phun lên bùng nổ tạo ra phản ứng sao? Không phải, hắn có thể khẳng định, phản ứng của dao động này là lúc trước chưa từng xuất hiện qua, hắn lập tức tập trung tinh thần tỉ mỉ quan sát...
Hồ dung nham tràn ngập khói, trên một đảo nhỏ trong hồ, dưới một cây cột đá, một điểm đen trồi lên khỏi dung nham, sau khi hơi hơi thích ứng với hoàn cảnh sương mù, chợt đột nhiên nhảy ra khỏi dung nham đỏ rực, rơi tại trên đảo nhỏ, là một con côn trùng.
Côn trùng màu nâu đen, giống như đúc màu của nham thạch khu vực hồ dung nham, thậm chí giáp xác nhấp nhô bên ngoài thân cũng giống như bề mặt nham thạch. Sáu cái chân dài nhiều đốt có gai ngược sắc bén, chậm rãi di chuyển thân thể tại trên đảo nhỏ, hai con mắt lớn nhìn như hai viên Hắc bảo thạch tựa như đang cẩn thận quan sát hoàn cảnh khói mù này.
Hơi cảm giác thấy không thích hợp, côn trùng lập tức giương cánh, cánh vừa mới giang ra mới có thể nhìn thấy trong cánh màu đen có ẩn hiện sáng bóng lam nhạt.
Nhìn tổng thể thì đầu của côn trùng cũng không lớn, chỉ nhỏ hơn một chút so với ngón tay cái của người bình thường, nhưng mà cái đầu lại chiếm đến phân nửa toàn bộ thân thể, cái đầu thuộc phần lớn, phân nửa thân thể còn lại có hình dáng cái trùy.
Tựa hồ là vì để cho thứ gì đó chú ý, côn trùng vừa nhai nghiến vừa từ trong cái miệng sắc nhọn phun ra từng tia lửa.
Âm thầm chờ đợi và quan sát một lúc, xung quanh y nguyên không có bất cứ bất thường gì, côn trùng tựa hồ yên tâm không ít, lúc này mới chậm rãi bò ra khỏi dung nham, nhảy nhảy lên trụ đá, cái miệng sắc nhọn không biết gặm cái gì ở mặt ngoài của trụ, giống như là đang tìm thức ăn...
Tĩnh tọa ở bên ngoài, Dữu Khánh không dám có bất cứ một một cử động nhỏ nào, đã xác định, xác định có một con tiểu động vật từ trong dung nham xuất hiện rồi, cho dù chưa từng thấy qua, nhưng chỉ cần không ngốc là có thể đoán được thứ xuất hiện đó là cái gì.
Âm thầm chờ đợi, đợi cho tiểu động vật ổn định động tĩnh, đợi khi tính ra được vị trí đại khái của tiểu động vật, đợi sau khi đổi một hơi thật sâu, Dữu Khánh chậm rãi đưa tay cầm lấy bình kim loại nhỏ cỡ trái táo, thứ mà Thiết Diệu Thanh chế tạo ra để chứa Hỏa Tất Xuất kia.
Nhẹ nhàng mà vặn mở nắp đậy, nhét nắp đậy tại trên đai lưng, chậm rãi đứng dậy, lặng lẽ lần mò tới cửa động vào hồ dung nham, đồng thời nhìn chằm chằm quan sát động tĩnh của khói mù, hơi cảm giác thấy côn trùng kia có khác thường, hắn liền lập tức nín thở ngưng thần bất động, đợi cho côn trùng phản ứng trở lại bình thường, hắn lại tiếp tục lần mò đi tới.
Chậm rãi đến cửa động, lại lần nữa xác nhận hoàn cảnh trong khói mù, xác định vị trí chuẩn xác của côn trùng, hắn chậm rãi giơ lên một chân đạp tại trên vách tường, cả người vận sức chờ phát động âm thầm chờ đợi một hồi, chợt bỗng nhiên duỗi chân phóng ra, cả người lao về phía khói mù đỏ rực.
Người tại không trung, bình kim loại hình như cái chén trong tay Dữu Khánh vật chợt được ném mạnh ra, vù một tiếng bắn về phía cái bóng lờ mờ đang hoang mang trên trụ đá.
Côn trùng trên trụ đá phản ứng thực sự nhạy bén, chợt thấy trong khói mù có thứ gì lóe tới, lại nghe được tiếng xé gió, lập tức nhảy lên lao về phía hồ dung nham, tốc độ lóe lên có thể nói cực nhanh, nhưng chờ nó kịp có phản ứng thì vẫn là đã muộn rồi, một đoàn bóng đen bao vây nó lại, ầm, đánh về trên trụ đá, vật hình chén kim loại mạnh mẽ khảm sâu vào trong tảng đá, phân nửa đã chìm vào trong đá.
Đương đương đương đương...
Tiếng kim loại va chạm gấp gáp vang lên lanh lảnh tại trong chén kim loại, chén kim loại khảm trên trụ đá rõ ràng bị côn trùng giam bên trong đụng cho buông lỏng ra, cũng rất nhanh đem chén kim loại hất tung lên khỏi tảng đá.
Một bóng người chân đạp mặt hồ dung nham lại lần nữa nhảy lên, đế giày dưới chân trong nháy mắt bốc ra ánh lửa cũng không quản, chỉ tập trung nhào tới nhanh chóng xuất thủ.
Dữu Khánh một tay đem chén kim loại vừa văng ra ấn trở về trên thạch trụ. Một loạt hành động vừa rồi quả thực là mạo hiểm.
Âm thanh đinh đương gấp gáp lại không ngừng vang lên.
Vội vàng đạp tắt ánh lửa dưới lòng bàn chân, cảm nhận bên trong chén kim loại truyền đến động tĩnh va chạm mãnh liệt, trong lòng Dữu Khánh cuồng hô may mắn, chỉ sai kém một chút xíu, nếu chậm hơn chỉ chút xíu thôi thì đã để cho nó chạy thoát rồi.
Sau khi tự mình trải nghiệm một chuyến, cuối cùng hắn đã minh bạch vì sao vật này lại khó bắt, phản ứng quả thực quá nhanh, hắn dùng biện pháp đánh lén đột nhiên xuất thủ, còn xém chút thất thủ, từ đó có thể nghĩ mà biết rồi.
Hắn may mắn có được đám khói mù này, nếu như không có lớp khói mù làm che mắt thì căn bản không có biện pháp tới gần tiểu gia hỏa này, chỉ cần có bóng người dao động lắc lư trong không gian lòng đất này, tiểu gia hỏa sẽ lập tức biến mất, làm gì đến lượt ngươi phát hiện nó trước, trách không được đám người Thiết Diệu Thanh không có biện pháp nào đối phó tiểu ngoạn ý này.
May mà khói mù hỗ trợ Quan Tự quyết tạo ra hiệu quả che mắt Hỏa Tất Xuất, khiến nó không thể đúng lúc phát hiện có người tới gần, hắn được lợi bởi điều này nên mới đắc thủ.
Chưa từng có kinh nghiệm trong phương diện này, lộng xảo thành xảo, hắn như thế nào có thể không thầm hô may mắn.
Cảm nhận thấy động tĩnh va chạm mãnh liệt bên trong chén, Dữu Khánh không nghĩ tới sức lực tiểu gia hỏa mạnh như vậy, thảo nào tốc độ bật ra chạy trốn thật nhanh. Hắn thở phào nhẹ nhõm, có vật này trong tay, hẳn là không cần phải gấp gáp chạy trốn, khoản tài vật kia của mình cũng có khả năng cầm về.
Hắn thấy may mắn khi ngay tại thời điểm mình sắp buông tha thì xuất hiện bước ngoặt, nguy hiểm thật...
Người ngoài động thực sự là đợi đã quá lâu rồi, theo trời sẩm tối không bao lâu chờ tới bây giờ, chờ đến khi bầu trời ửng sáng, như thế nào có thể không nghi ngờ.
Cuối cùng còn là đang ngồi trên chiếu, Trình Sơn Bình trước tiên đứng lên, "Lão bản nương, ngươi xem khói đã chuyển nhạt, nhiều nhất một canh giờ nữa trời sẽ sáng lên rồi, cứ chờ như vậy không phải là biện pháp, bên trong đến tột cùng xảy ra chuyện gì chúng ta không rõ ràng chút gì, để ta vào xem đi."
Thiết Diệu Thanh chần chừ, có thể nhận nại chờ tới bây giờ vẫn là bởi vì từng trải qua lần thần tích kia, nếu không thì không có khả năng mặc kệ Dữu Khánh một mình ở bên trong lâu như vậy. Dữu Khánh chậm chạp không có phản ứng, lòng tin của nàng cũng dần dần dao động.
Bởi vì những lời này, nàng rời khỏi đu dây, đi qua mọi người, "Ta đi là được."
Thuận tay lấy một cái khăn mặt đẫm ướt.
Nhưng mà mới vừa đi đến cửa động, thân thể mềm mại thướt tha với khuôn mặt bị nón che nửa một nửa của nàng liền khựng lại rồi, nghi hoặc, suy tư, dần dần lộ ra vẻ nghiêng tai lắng nghe.