Bàn Ti Động 38 Hào
Chương 75: Đệ thất thập ngũ chương
Ta bắt đầu hiểu, vì sao lúc chúng ta gặp lại, Tử Hằng cái gì cũng không nói, lại cắt ngang lời của ta.
Có rất nhiều chuyện, không có biện pháp nói.
Cũng nói không nên lời.
Ta với Tử Hằng đứng ở đầu thuyền bao lâu? Có lẽ không bao lâu, cũng có lẽ… rất lâu.
Ta mệt mỏi đi vào trong khoang thuyền, Hôi Đại Mao đã rời đi, một xấp bánh trăm quả vừa mới làm xong đặt trong mâm, còn nóng hôi hổi.
Ta cầm lấy một miếng bánh, bẻ ra, cắn xuống.
Bánh trăm quả từng rất thơm ngọt, bây giờ ăn, giống như nhai sáp.
Ta còn thật sự ăn, ăn hết sạch một mâm bánh trăm quả vừa làm xong.
Ta cần thứ gì đó bỏ thêm vào chính mình.
Ban nãy, ta cảm thấy trong cơ thể ta có thứ gì đó bị móc ra ngoài, thứ rất quan trọng, mất đi không biết đi đâu tìm về.
Thật là kỳ quái.
Tử Hằng luôn luôn cho ta. Ta cho tới bây giờ chưa từng hồi báo cho hắn cái gì. Một chút cũng chưa từng.
Nhưng chỉ là vừa rồi. Ở đầu thuyền. Ta cảm thấy ta có chút gì đó không thuộc về chính mình… Thật là kỳ quái.
Ta vẫn cảm thấy đói. Mở cái bọc của mình ra tìm đồ ăn.
Không có đồ ăn. Chỉ còn có mấy bình rượu.
Ta không muốn uống rượu.
Rượu đôi khi có thể làm cho ta cảm giác trong cơ thể mình có loại cảm giác nóng bỏng, đang thiêu đốt, khi đó, lại quên đi ý nghĩ trong lòng.
Thế nhưng ta bây giờ không muốn uống rượu. Ta cảm thấy trong lòng ta thực trống rỗng, rượu, không có khả năng lấp đầy.
Ta lại đi ra ngoài, theo mép thuyền, theo mùi thơm tìm đến phòng bếp. Không phải lúc ăn cơm, nơi này không có thức ăn gì, bất quá trên bếp lò có một cái lồng hấp, mở ra, bên trong có bánh bao hấp.
Ta từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy bánh bao mê người như thế, lại hoặc là nói. Ta từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy mình đói như thế.
Ta mặc kệ phỏng tay, lấy bánh bao trong lồng ra, ngốn nga ngốn nghiến nhét vào miệng.
Ta nếm không ra hương bánh bao, thử không ra là nhân gì, ta hung hăng nhét vào trong miệng, một lồng bánh bao rất nhanh thấy đáy. Sau đó ta lại mở lồng thứ hai. Ta cảm thấy ta giống như biến thành quỷ không thể siêu sinh trong ngạ quỷ đạo, ra sức ăn, vĩnh viễn cũng ăn không no.
Chúng ta có rất nhiều chuyện, không phải có pháp lực, đạo hạnh cao thâm là có thể làm được.
Ta với Lý Kha, chúng ta luôn luôn để lỡ nhau.
Ta và Tử Hằng, chúng ta đều biết đối phương có chuyện, lại không thể nói hết ra.
Hắn không thể bước trước một bước, ta thì nói không ra lời.
Ta bắt đầu hiểu. Vì sao có người lại bị chứng ăn vô độ.
Đó là một loại cảm giác lo lắng không cách nào loại bỏ, chỉ có không ngừng ăn, cảm giác mình mới có thể tồn tại. Mới có thể được cứu.
Ta ôm cái bụng căng tròn vo nằm trên giường, nghe bên ngoài có người oán giận nói mình không có thứ gì để ăn.
Ăn no quả nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều.
Thực ra ta và Tử Hằng không có khả năng có cái gì, chúng ta chỉ là… bạn tốt.
Nếu có cái gì, sớm đã có rồi. Ta biết hắn còn sớm hơn biết Lý Kha. Hắn giống như Phượng Nghi, bọn họ là một loại, ngay cả vị trí cũng không giống với chúng ta.
Ban đêm thuyền ngừng, bởi vì mưa càng lớn hơn.
Trên thuyền ngoại trừ chúng ta không có người ngoài, ừm, hoặc là nói. Không có yêu ngoài.
Dù sao chúng ta cũng không phải là người.
Hôi Đại Mao lên bờ đi mua đồ. Đúng vậy, chính hắn nói là mua. Thế nhưng hắn thường xuyên len lén lấy đi hàng hóa trong cửa hàng người ta, sau đó đặt tiền ở chỗ vốn để hàng. Hắn luôn coi đây cũng là mua, ta chung quy cảm thấy cái đó và mua bình thường có điểm khác biệt… Dù sao trộm là thiên tính của chuột. Chỉ cần hắn trả thù lao, vậy cũng xem là mua đi.
Hắn mỗi lần đi mua đồ đều phải đi thật lâu, Hôi Đại Mao phi thường cẩn thận, còn có thể mua cho ta son phấn bột nước khăn tay trâm vòng. Những thứ đó có cái ta từng nhìn thấy, có cái ta căn bản không biết, dù sao hắn thích mua. Mua liền chất đống.
Hắn thích trữ đồ, như vậy sẽ cho hắn cảm giác an toàn. Trời càng lạnh tật xấu này của hắn càng nghiêm trọng, không trữ đồ hắn ngủ không yên.
Thế nhưng lần này hắn đi không bao lâu, liền hốt hoảng trở lại, thậm chí dùng công phu thân pháp thảo thượng phi mà hắn rất ít dùng.
“Toàn bộ… Toàn bộ đã chết.”
Môi Hôi Đại Mao vẫn run rẩy, không biết là sợ hay bị mưa to giội. Hắn cũng không nhớ dùng cái pháp thuật cách nước tránh mưa cho mình, toàn thân đều ướt đẫm, giống như vừa mới vớt ra từ trong nước, chỗ hắn đứng kia. Nhanh chóng biến thành một cái hố nước nho nhỏ.
Ta vừa làm phép để cho nước trên người hắn biến thành bọt nước nhỏ vụn tản đi biến mất. Vừa hỏi: “Cái gì?”
“Người trên trấn, đều chết sạch…”
Hắn nói xong liền cúi đầu nôn nôn ọe ọe.
Độ tiếp thu của Hôi Đại Mao. Là rất cao.
Là chuột, thịt hư thối hắn cũng từng ăn rồi, trong quá trình cầu sinh, không có đạo đức quan gì, đầu tiên phải sống sót.
Thế nhưng hắn lại có thể ói thành như thế… “Vậy…” Chờ sau khi hắn bình tĩnh một chút, Tam Thất hỏi: “Đồng tộc của ngươi thì sao? Ngươi có tìm chúng nó hỏi thăm tin tức không?”
Đích xác, người một nơi có thể đều bị giết, nhưng mà chuột thì không.
“Không có… Một con cũng không có, trong tường, dưới đất nhà người ta, trong đất hoang khắp nơi đều trống trơn.” Hôi Đại Mao ôm đầu nói: “Ta đoán chúng nó đều sợ chạy rồi.”
Tử Hằng với Phượng Nghi sắc mặt âm u lên bờ, sau đó không bao lâu bọn họ cũng đã trở lại, lúc đi sắc mặt tái mét, lúc về sắc mặt trắng bệch.
Ta ở cạnh thuyền, nhìn thấy có màu đỏ mơ hồ, theo nước mưa, từ trong trấn kia chảy ra, chảy vào trong sông.
Người hầu trên thuyền bưng tới đồ ăn gì đó, bánh bột ngô đã khô, còn có lạc rang, phía trên rắc một chút muối.
“Trên thuyền không có thứ gì khác để ăn.”
Ta nhỏ giọng giải thích: “Ừm… Ta ngày hôm qua đói bụng, liền ăn, hơi nhiều…”
“Không sao, dù sao chúng ta cũng không cần ăn gì.”
Phượng Nghi tức giận nói, phẩy tay áo bỏ đi.
Tam Thất ôn nhu cười, cũng đứng lên: “Ta cũng không đói.”
Nàng khẳng định là đuổi theo Phượng Nghi đi.
Ta nhớ một câu nói trước đây từng nghe, bướm nhẹ nhàng bay lượn trong bụi hoa, thoạt nhìn rất đa tình. Con bướm chính mình cũng rất đẹp, rất lộng lẫy.
Thế nhưng bướm mù màu.
Vô luận là cái đẹp của hoa, hay là cái đẹp của chính nó, nó cũng nhìn không thấy.
Trong mắt bướm, rốt cuộc nhìn thấy là một thế giới như thế nào đây?
Ta vẫn cho là… cho là Tam Thất thích Phượng Nghi, nhất định thoát không được quan hệ với bề ngoài xuất chúng của hắn.
Thế nhưng bây giờ ta mới nghĩ ra, Tam Thất nàng không nhìn thấy màu sắc. Bề ngoài hào quang bắn ra bốn phía của Phượng Nghi kia, trong mắt nàng cũng chỉ là hình ảnh đen trắng u ám.
Vậy nàng thích chỗ nào của Phượng Nghi chứ?
Ta thật sự, không nghĩ ra.
“Tử Hằng, các ngươi rốt cuộc… nhìn thấy cái gì?”
Ta không muốn hỏi, thế những ngoại trừ hỏi hắn, ta cũng không có chỗ nào để hỏi thăm.
Biểu tình của Hôi Đại Mao thê thảm như thế. Ta hỏi lại, hắn nói không chừng sẽ ngất xỉu mất.
“Kiểu chết giống như con hươu tinh kia, người cả trấn, không phân biết già trẻ…”
Hôi Đại Mao bỗng nhiên chêm một câu: “Thai nhi chưa ra đời cũng thế.”
Ta lập tức cũng chịu không nổi, cảm thấy dạ dày co quắp.
Sau đó Hôi Đại Mao ngồi vào cái bàn bên cạnh, bẻ bánh bột ngô đã lạnh ăn lạc, còn tấm tắc khen: “Lạc lại có thể ăn ngon như thế.”
Ta thật sự chịu không nổi, quay đầu lao ra khỏi khoang thuyền.
Bên ngoài cũng có thể ngửi được huyết tinh khí, cho dù mưa còn đang rơi. Nước sông chảy ào ào, luồng huyết tinh khí kia, giống một cái tay dính bẩn. Sờ vào trán ngươi, sờ vào cổ ngươi, ngươi cảm thấy sợ hãi, lại thoát không xong.
Dường như hiểu rõ cảm giác của ta bây giờ, cũng có lẽ, những người khác trên thuyền đềug có cái cảm giác này.
Thuyền chạy.
Dây thừng không tiếng động tháo ra, thuyền một lần nữa di chuyển.
Phượng Nghi và Ngao Tử Hằng cũng không phải là đạo hạnh không đủ, thế nhưng, cái ma đầu xuống tay kia. Chạy quá nhanh, một chút khí tức, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Phẫn nộ của Phượng Nghi, thất bại của Tử Hằng, cũng không phải là bị đánh bại, mà là có khí lực và bi phẫn, lại không có chỗ mà phát.
Thậm chí không biết thứ giết người này, và thứ giết hươu ở kinh thành kia, có phải cùng một loại hay không.
Nếu như không phải. Vậy vấn đề rất nghiêm trọng, vì sao loại ma đầu này đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy? Thế gian này sắp sụp đổ sao?
Nếu như phải.. Vậy cũng vẫn rất nghiêm trọng, vì sao ma đầu kia lại đi cùng một đường với chúng ta? Nó đây là khiêu khích hay là… có âm mưu gì khác?
Ta cảm giác tim mình đập khác thường, lúc thì nhanh, lúc thì chậm.
Cảm giác rất kỳ quái… Ta có thể xác định, không phải là bởi vì cái loại lo âu vừa rồi ấy.
Là một loại… cảm giác bị thứ gì đó khác vướng bận.
Thế nhưng trên đời này, ai còn có thể có thể làm cho ta có cảm giác như thế?
Có lẽ, từng có người, đúng vậy. Từng có một người như vậy.
Thế nhưng người kia. Hắn đã sớm chết rồi.
“Sư phó?”
Hôi Đại Mao cả miệng vị lạc sáp qua đây: “Người đang phát ngốc cái gì vậy?”
“Không có việc gì.”
Thật sự không biết có nên đố kị Hôi Đại Mao một chút hay không, thần kinh hắn cứng cỏi rất dọa người. Mới vừa bởi vì thấy được cái loại tình cảnh đó ra sức nôn mửa, lại ăn một bụng lạc.
Trong bầu không khí áp lực, thuyền chúng ta tiếp tục đi về phía trước.
Ta vốn không biết thì ra đi đường thủy có thể thẳng tuốt trở về động nhện, mặc dù so với đi đường bộ vòng vèo quanh nhiều nơi hơn.
Nhưng chúng ta dù sao vẫn là đã trở lại.
Lúc lại nhìn thấy Già Hội sơn, ta cảm thấy khí lực toàn thân lập tức đều buông lỏng.
Cuối cùng cũng đã trở lại.
Khẩu khí này buông lỏng, nhất thời cảm thấy ngay cả khí lực bò về Bàn Ti động cũng không còn. Bất quá đoàn người chúng ta tất cả cũng không vội, cầm ô chậm rãi lên núi, gặp phải nơi dốc thì nhảy qua, gặp phải vực sâu thì bay qua.
Tử Hằng nói: “Chỗ này của ngươi thực sự là không giống, sửa sang… thành ra giống như một cái mê cung.”
“Ha hả,” Hôi Đại Mao cười ngốc nói: “Sư phó của ta nói, an toàn là số một.”
An toàn là số một
Cái này quan trọng nhất.
Sống, mới có tất cả.
Chết, không có gì cả.
Con đường uốn khúc, cạm bẫy quỷ dị, thậm chí đến cuối cùng, còn có một câu đố ghi trên bảng đá đã được thiết kế trước, trả lời được đáp án mới có thể đi qua cửa này.
Biểu tình của mọi người đều thay đổi… Ờ, nói như thế nào đây.
Ngay cả khóe miệng Phượng Nghi cũng như cười như không, lại giống như vẻ mặt châm chọc. Bất quá hắn thoạt nhìn rất khoái trá.
Ý thức tự bảo vệ mình của động vật nhỏ, mà ta cùng với Hôi Đại Mao loại nhện và chuột này có, làm cho vị thần điểu đây phi thường khoái trá.
Được rồi được rồi, ít nhất khoái trá còn tốt hơn không thoải mái.
Câu hỏi viết trên bảng đá rất đơn giản, Tam Thất đến gần đọc lên:
“Hai con yêu đại tiểu chia ra từ hai nơi Giáp Ất xuất phát, đại yêu phải đi ba ngày để đến Ất, tiểu yêu phải đi bốn ngày để đến Giáp. Hai con yêu nếu đồng thời xuất phát, sẽ gặp nhau khi nào? Lúc gặp nhau mỗi con cách mục đích còn có lộ trình bao lâu?”
Câu đố này, thật sự rất đơn giản.
Thế nhưng Tam Thất, Phượng Nghi, còn cả Tử Hằng, bọn họ đều bắt đầu bối rối.
Có rất nhiều chuyện, không có biện pháp nói.
Cũng nói không nên lời.
Ta với Tử Hằng đứng ở đầu thuyền bao lâu? Có lẽ không bao lâu, cũng có lẽ… rất lâu.
Ta mệt mỏi đi vào trong khoang thuyền, Hôi Đại Mao đã rời đi, một xấp bánh trăm quả vừa mới làm xong đặt trong mâm, còn nóng hôi hổi.
Ta cầm lấy một miếng bánh, bẻ ra, cắn xuống.
Bánh trăm quả từng rất thơm ngọt, bây giờ ăn, giống như nhai sáp.
Ta còn thật sự ăn, ăn hết sạch một mâm bánh trăm quả vừa làm xong.
Ta cần thứ gì đó bỏ thêm vào chính mình.
Ban nãy, ta cảm thấy trong cơ thể ta có thứ gì đó bị móc ra ngoài, thứ rất quan trọng, mất đi không biết đi đâu tìm về.
Thật là kỳ quái.
Tử Hằng luôn luôn cho ta. Ta cho tới bây giờ chưa từng hồi báo cho hắn cái gì. Một chút cũng chưa từng.
Nhưng chỉ là vừa rồi. Ở đầu thuyền. Ta cảm thấy ta có chút gì đó không thuộc về chính mình… Thật là kỳ quái.
Ta vẫn cảm thấy đói. Mở cái bọc của mình ra tìm đồ ăn.
Không có đồ ăn. Chỉ còn có mấy bình rượu.
Ta không muốn uống rượu.
Rượu đôi khi có thể làm cho ta cảm giác trong cơ thể mình có loại cảm giác nóng bỏng, đang thiêu đốt, khi đó, lại quên đi ý nghĩ trong lòng.
Thế nhưng ta bây giờ không muốn uống rượu. Ta cảm thấy trong lòng ta thực trống rỗng, rượu, không có khả năng lấp đầy.
Ta lại đi ra ngoài, theo mép thuyền, theo mùi thơm tìm đến phòng bếp. Không phải lúc ăn cơm, nơi này không có thức ăn gì, bất quá trên bếp lò có một cái lồng hấp, mở ra, bên trong có bánh bao hấp.
Ta từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy bánh bao mê người như thế, lại hoặc là nói. Ta từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy mình đói như thế.
Ta mặc kệ phỏng tay, lấy bánh bao trong lồng ra, ngốn nga ngốn nghiến nhét vào miệng.
Ta nếm không ra hương bánh bao, thử không ra là nhân gì, ta hung hăng nhét vào trong miệng, một lồng bánh bao rất nhanh thấy đáy. Sau đó ta lại mở lồng thứ hai. Ta cảm thấy ta giống như biến thành quỷ không thể siêu sinh trong ngạ quỷ đạo, ra sức ăn, vĩnh viễn cũng ăn không no.
Chúng ta có rất nhiều chuyện, không phải có pháp lực, đạo hạnh cao thâm là có thể làm được.
Ta với Lý Kha, chúng ta luôn luôn để lỡ nhau.
Ta và Tử Hằng, chúng ta đều biết đối phương có chuyện, lại không thể nói hết ra.
Hắn không thể bước trước một bước, ta thì nói không ra lời.
Ta bắt đầu hiểu. Vì sao có người lại bị chứng ăn vô độ.
Đó là một loại cảm giác lo lắng không cách nào loại bỏ, chỉ có không ngừng ăn, cảm giác mình mới có thể tồn tại. Mới có thể được cứu.
Ta ôm cái bụng căng tròn vo nằm trên giường, nghe bên ngoài có người oán giận nói mình không có thứ gì để ăn.
Ăn no quả nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều.
Thực ra ta và Tử Hằng không có khả năng có cái gì, chúng ta chỉ là… bạn tốt.
Nếu có cái gì, sớm đã có rồi. Ta biết hắn còn sớm hơn biết Lý Kha. Hắn giống như Phượng Nghi, bọn họ là một loại, ngay cả vị trí cũng không giống với chúng ta.
Ban đêm thuyền ngừng, bởi vì mưa càng lớn hơn.
Trên thuyền ngoại trừ chúng ta không có người ngoài, ừm, hoặc là nói. Không có yêu ngoài.
Dù sao chúng ta cũng không phải là người.
Hôi Đại Mao lên bờ đi mua đồ. Đúng vậy, chính hắn nói là mua. Thế nhưng hắn thường xuyên len lén lấy đi hàng hóa trong cửa hàng người ta, sau đó đặt tiền ở chỗ vốn để hàng. Hắn luôn coi đây cũng là mua, ta chung quy cảm thấy cái đó và mua bình thường có điểm khác biệt… Dù sao trộm là thiên tính của chuột. Chỉ cần hắn trả thù lao, vậy cũng xem là mua đi.
Hắn mỗi lần đi mua đồ đều phải đi thật lâu, Hôi Đại Mao phi thường cẩn thận, còn có thể mua cho ta son phấn bột nước khăn tay trâm vòng. Những thứ đó có cái ta từng nhìn thấy, có cái ta căn bản không biết, dù sao hắn thích mua. Mua liền chất đống.
Hắn thích trữ đồ, như vậy sẽ cho hắn cảm giác an toàn. Trời càng lạnh tật xấu này của hắn càng nghiêm trọng, không trữ đồ hắn ngủ không yên.
Thế nhưng lần này hắn đi không bao lâu, liền hốt hoảng trở lại, thậm chí dùng công phu thân pháp thảo thượng phi mà hắn rất ít dùng.
“Toàn bộ… Toàn bộ đã chết.”
Môi Hôi Đại Mao vẫn run rẩy, không biết là sợ hay bị mưa to giội. Hắn cũng không nhớ dùng cái pháp thuật cách nước tránh mưa cho mình, toàn thân đều ướt đẫm, giống như vừa mới vớt ra từ trong nước, chỗ hắn đứng kia. Nhanh chóng biến thành một cái hố nước nho nhỏ.
Ta vừa làm phép để cho nước trên người hắn biến thành bọt nước nhỏ vụn tản đi biến mất. Vừa hỏi: “Cái gì?”
“Người trên trấn, đều chết sạch…”
Hắn nói xong liền cúi đầu nôn nôn ọe ọe.
Độ tiếp thu của Hôi Đại Mao. Là rất cao.
Là chuột, thịt hư thối hắn cũng từng ăn rồi, trong quá trình cầu sinh, không có đạo đức quan gì, đầu tiên phải sống sót.
Thế nhưng hắn lại có thể ói thành như thế… “Vậy…” Chờ sau khi hắn bình tĩnh một chút, Tam Thất hỏi: “Đồng tộc của ngươi thì sao? Ngươi có tìm chúng nó hỏi thăm tin tức không?”
Đích xác, người một nơi có thể đều bị giết, nhưng mà chuột thì không.
“Không có… Một con cũng không có, trong tường, dưới đất nhà người ta, trong đất hoang khắp nơi đều trống trơn.” Hôi Đại Mao ôm đầu nói: “Ta đoán chúng nó đều sợ chạy rồi.”
Tử Hằng với Phượng Nghi sắc mặt âm u lên bờ, sau đó không bao lâu bọn họ cũng đã trở lại, lúc đi sắc mặt tái mét, lúc về sắc mặt trắng bệch.
Ta ở cạnh thuyền, nhìn thấy có màu đỏ mơ hồ, theo nước mưa, từ trong trấn kia chảy ra, chảy vào trong sông.
Người hầu trên thuyền bưng tới đồ ăn gì đó, bánh bột ngô đã khô, còn có lạc rang, phía trên rắc một chút muối.
“Trên thuyền không có thứ gì khác để ăn.”
Ta nhỏ giọng giải thích: “Ừm… Ta ngày hôm qua đói bụng, liền ăn, hơi nhiều…”
“Không sao, dù sao chúng ta cũng không cần ăn gì.”
Phượng Nghi tức giận nói, phẩy tay áo bỏ đi.
Tam Thất ôn nhu cười, cũng đứng lên: “Ta cũng không đói.”
Nàng khẳng định là đuổi theo Phượng Nghi đi.
Ta nhớ một câu nói trước đây từng nghe, bướm nhẹ nhàng bay lượn trong bụi hoa, thoạt nhìn rất đa tình. Con bướm chính mình cũng rất đẹp, rất lộng lẫy.
Thế nhưng bướm mù màu.
Vô luận là cái đẹp của hoa, hay là cái đẹp của chính nó, nó cũng nhìn không thấy.
Trong mắt bướm, rốt cuộc nhìn thấy là một thế giới như thế nào đây?
Ta vẫn cho là… cho là Tam Thất thích Phượng Nghi, nhất định thoát không được quan hệ với bề ngoài xuất chúng của hắn.
Thế nhưng bây giờ ta mới nghĩ ra, Tam Thất nàng không nhìn thấy màu sắc. Bề ngoài hào quang bắn ra bốn phía của Phượng Nghi kia, trong mắt nàng cũng chỉ là hình ảnh đen trắng u ám.
Vậy nàng thích chỗ nào của Phượng Nghi chứ?
Ta thật sự, không nghĩ ra.
“Tử Hằng, các ngươi rốt cuộc… nhìn thấy cái gì?”
Ta không muốn hỏi, thế những ngoại trừ hỏi hắn, ta cũng không có chỗ nào để hỏi thăm.
Biểu tình của Hôi Đại Mao thê thảm như thế. Ta hỏi lại, hắn nói không chừng sẽ ngất xỉu mất.
“Kiểu chết giống như con hươu tinh kia, người cả trấn, không phân biết già trẻ…”
Hôi Đại Mao bỗng nhiên chêm một câu: “Thai nhi chưa ra đời cũng thế.”
Ta lập tức cũng chịu không nổi, cảm thấy dạ dày co quắp.
Sau đó Hôi Đại Mao ngồi vào cái bàn bên cạnh, bẻ bánh bột ngô đã lạnh ăn lạc, còn tấm tắc khen: “Lạc lại có thể ăn ngon như thế.”
Ta thật sự chịu không nổi, quay đầu lao ra khỏi khoang thuyền.
Bên ngoài cũng có thể ngửi được huyết tinh khí, cho dù mưa còn đang rơi. Nước sông chảy ào ào, luồng huyết tinh khí kia, giống một cái tay dính bẩn. Sờ vào trán ngươi, sờ vào cổ ngươi, ngươi cảm thấy sợ hãi, lại thoát không xong.
Dường như hiểu rõ cảm giác của ta bây giờ, cũng có lẽ, những người khác trên thuyền đềug có cái cảm giác này.
Thuyền chạy.
Dây thừng không tiếng động tháo ra, thuyền một lần nữa di chuyển.
Phượng Nghi và Ngao Tử Hằng cũng không phải là đạo hạnh không đủ, thế nhưng, cái ma đầu xuống tay kia. Chạy quá nhanh, một chút khí tức, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Phẫn nộ của Phượng Nghi, thất bại của Tử Hằng, cũng không phải là bị đánh bại, mà là có khí lực và bi phẫn, lại không có chỗ mà phát.
Thậm chí không biết thứ giết người này, và thứ giết hươu ở kinh thành kia, có phải cùng một loại hay không.
Nếu như không phải. Vậy vấn đề rất nghiêm trọng, vì sao loại ma đầu này đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy? Thế gian này sắp sụp đổ sao?
Nếu như phải.. Vậy cũng vẫn rất nghiêm trọng, vì sao ma đầu kia lại đi cùng một đường với chúng ta? Nó đây là khiêu khích hay là… có âm mưu gì khác?
Ta cảm giác tim mình đập khác thường, lúc thì nhanh, lúc thì chậm.
Cảm giác rất kỳ quái… Ta có thể xác định, không phải là bởi vì cái loại lo âu vừa rồi ấy.
Là một loại… cảm giác bị thứ gì đó khác vướng bận.
Thế nhưng trên đời này, ai còn có thể có thể làm cho ta có cảm giác như thế?
Có lẽ, từng có người, đúng vậy. Từng có một người như vậy.
Thế nhưng người kia. Hắn đã sớm chết rồi.
“Sư phó?”
Hôi Đại Mao cả miệng vị lạc sáp qua đây: “Người đang phát ngốc cái gì vậy?”
“Không có việc gì.”
Thật sự không biết có nên đố kị Hôi Đại Mao một chút hay không, thần kinh hắn cứng cỏi rất dọa người. Mới vừa bởi vì thấy được cái loại tình cảnh đó ra sức nôn mửa, lại ăn một bụng lạc.
Trong bầu không khí áp lực, thuyền chúng ta tiếp tục đi về phía trước.
Ta vốn không biết thì ra đi đường thủy có thể thẳng tuốt trở về động nhện, mặc dù so với đi đường bộ vòng vèo quanh nhiều nơi hơn.
Nhưng chúng ta dù sao vẫn là đã trở lại.
Lúc lại nhìn thấy Già Hội sơn, ta cảm thấy khí lực toàn thân lập tức đều buông lỏng.
Cuối cùng cũng đã trở lại.
Khẩu khí này buông lỏng, nhất thời cảm thấy ngay cả khí lực bò về Bàn Ti động cũng không còn. Bất quá đoàn người chúng ta tất cả cũng không vội, cầm ô chậm rãi lên núi, gặp phải nơi dốc thì nhảy qua, gặp phải vực sâu thì bay qua.
Tử Hằng nói: “Chỗ này của ngươi thực sự là không giống, sửa sang… thành ra giống như một cái mê cung.”
“Ha hả,” Hôi Đại Mao cười ngốc nói: “Sư phó của ta nói, an toàn là số một.”
An toàn là số một
Cái này quan trọng nhất.
Sống, mới có tất cả.
Chết, không có gì cả.
Con đường uốn khúc, cạm bẫy quỷ dị, thậm chí đến cuối cùng, còn có một câu đố ghi trên bảng đá đã được thiết kế trước, trả lời được đáp án mới có thể đi qua cửa này.
Biểu tình của mọi người đều thay đổi… Ờ, nói như thế nào đây.
Ngay cả khóe miệng Phượng Nghi cũng như cười như không, lại giống như vẻ mặt châm chọc. Bất quá hắn thoạt nhìn rất khoái trá.
Ý thức tự bảo vệ mình của động vật nhỏ, mà ta cùng với Hôi Đại Mao loại nhện và chuột này có, làm cho vị thần điểu đây phi thường khoái trá.
Được rồi được rồi, ít nhất khoái trá còn tốt hơn không thoải mái.
Câu hỏi viết trên bảng đá rất đơn giản, Tam Thất đến gần đọc lên:
“Hai con yêu đại tiểu chia ra từ hai nơi Giáp Ất xuất phát, đại yêu phải đi ba ngày để đến Ất, tiểu yêu phải đi bốn ngày để đến Giáp. Hai con yêu nếu đồng thời xuất phát, sẽ gặp nhau khi nào? Lúc gặp nhau mỗi con cách mục đích còn có lộ trình bao lâu?”
Câu đố này, thật sự rất đơn giản.
Thế nhưng Tam Thất, Phượng Nghi, còn cả Tử Hằng, bọn họ đều bắt đầu bối rối.
Tác giả :
Vệ Phong