Bàn Ti Động 38 Hào
Chương 6: Đạo sĩ yêu quái giương mắt nhìn
Tiểu đạo sĩ do dự nửa ngày, vẫn là hái hai bụi hôi tuyến thảo, sau đó dùng hai hòn đá đập nát lá cỏ ra nước, đắp lên miệng vết thương.
Ta nằm ở một bên nhìn hắn: “Ai, ngươi từ chỗ nào tới? Muốn làm gì?”
Im lặng là vàng, tiểu đạo sĩ cắn môi không nói lời nào.
“Ngươi làm sao bị thương?”
“Ngươi làm được đạo thuật gì?”
Ta hỏi bảy tám câu, sau cùng hỏi một câu ngươi tên là gì, tiểu đạo sĩ cuối cùng mới mở miệng vàng, nhỏ giọng: “Ta là Lý Kha.”
“Lý Kha?” A đúng, đạo sĩ không giống hòa thượng, hòa thượng vừa xuất gia liền chém tục duyên thế gian tất cả đều là hư vô, tên họ ban đầu cũng từ bỏ, đạo sĩ thì không như vậy. Tên họ bình thường đều có thể giữ lại, các đạo sĩ Toàn Chân giáo trong Xạ điêu đều chỉ là đổi tên mà thôi, họ không bắt buộc phải đổi.
“Là Kha gì?”
Tiểu đạo sĩ dùng cái tay vết thương không nặng nhặt kiếm gỗ đào lên, trên mặt đất vẽ ra chữ.
“Nha, thì ra là Kha này.”
“Ngươi, ngươi biết chữ?”
“Ừ.” Ta gật gật đầu.
“Vậy ngươi… có tên không?”
Ta nhất thời giống như bị đánh một côn vào đầu.
Ta có tên, đương nhiên là có tên. Nhưng là cái tên này…
Đánh chết ta cũng không nói được.
Ta chỉ chớp mắt, thấy rừng hoa đào trong sơn cốc sau cơn mưa càng thêm ẩm ướt tươi đẹp, nói với tiểu đạo sĩ Lý Kha: “Ta tên là Đào Hoa.”
“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa sao?” (1)
“Ừm.”
“Tên rất hay…” Tiểu đạo sĩ vừa mới nói nửa câu, rồi lại như nhớ tới chuyện gì quan trọng hơn, lập tức lại cắn chặt môi không nói.
“Ngươi không nên đi tiếp về phía trước, nơi này của chúng ta cũng là có trận thế, ngoại nhân không thể tự ý vào. Nếu là các sư huynh sư tỷ của ta, ngươi tiểu đạo sĩ này a tám phần là sẽ gặp đại xui xẻo. Ngươi đi nhanh đi.” Ta nghĩ nghĩ lại bổ một câu: “Phương hướng ngươi có biết hay không?”
Hắn không lên tiếng, có lẽ là mắc cỡ ngại nói không biết.
“Từ chỗ này hướng đông có thể rời núi.” Ta chỉ đường cho hắn xem: “Ngươi theo con đường này đi ra ngoài, ra đến ngoài núi chỗ có làng xóm lại hỏi người ta đường quay về chỗ ngươi nên về.”
Tiểu đạo sĩ vẫn là không nói lời nào, nhưng là bụng hắn lại không đúng lúc lên tiếng, tiếng động còn rất buồn cười.
“Rồn rột…”
Ta sững ra, tiểu đạo sĩ xấu hổ, mặt đầu tiên là đỏ lên, lại từ từ nhạt dần màu đỏ, biến thành một loại màu trắng yếu ớt.
Ta hỏi: “Ngươi đói bụng sao?”
Tiểu đạo sĩ Lý Kha trợn mắt nhìn ta.
Thật sự là không nhìn được lòng người tốt… ờ, lòng nhện tốt. Ta là có ý tốt, hắn lại vẫn là đề phòng cảnh giới như thế.
Bất quá, cũng khó trách.
Ta là yêu, hắn là đạo, kẻ thù trời sinh.
Hắn nếu không phải là một tiểu đạo sĩ, sẽ không ít hiểu biết, nói không chừng đã dùng kiếm gỗ đào đem ta XX rồi… Cắt đoạn cắt khối cắt sợi, chiên dầu nướng lửa đạp dẹp lép… Thủ đoạn của bọn đạo sĩ vô cùng đa dạng, các sư tỷ vừa nhắc tới liền thao thao bất tuyệt.
A a a, thật là đáng sợ, ta mau bảo chính mình dừng lại, không cần lại suy nghĩ theo cái hướng khủng bố ấy.
“Ta cũng không có gì ăn… Ừm,” Ta cúi đầu một cái lại thấy được một cọng cỏ dại gọi là ngọn hoang hoang: “A, rễ cỏ này có thể ăn, nước ngòn ngọt, có thể đỡ đói.”
Tiểu đạo sĩ nhìn cọng cỏ kia, lại nhìn ta, vẻ mặt khó tin.
“Rễ cỏ, làm sao ăn?”
“Rễ cỏ làm sao không thể ăn?” Hoá ra đây là một tiểu đạo sĩ xuất thân phú quý? Ngọn hoang hoang này, các sư tỷ nói trong nhiều năm mất mùa người không có cơm ăn phải dựa vào thứ này mà cứu mạng đấy.
“Ngươi là yêu.” Tiểu đạo sĩ hé miệng ra chính là đả kích người khác: “Yêu đều xấu, sư phó của ta đã nói thế.”
“Này, ngươi đây…” Ta nói hai chữ lại dừng.
Hắn một tiểu hài nhi, ta so đo với hắn cái gì chứ.
“Có câu cửa miệng, tai nghe là giả, mắt thấy là thật. Ngươi thấy ta làm điều ác chưa? Ta là giết người hay là phóng hỏa?”
“Yêu quái sẽ lừa người, ta không thể tin ngươi.”
Ta quả thực muốn trợn trắng hai mắt: “Ta còn nghĩ biện pháp trị thương cho ngươi, bây giờ lại cho ngươi hết đói, ngươi thích tin hay không thì tùy. Này, tay ngươi còn đau hay không?”
Hắn sửng sốt một chút, giơ tay lên nhìn xem, còn khua hai cái, thành thành thật thật nói: “Không còn đau.”
“Vậy ít nhất cái này ta không có lừa ngươi đi? Cỏ này thực sự có thể ăn, ngươi nếu không tin thì đào chút ra, ta ăn cho ngươi xem.”
Bụng tiểu đạo sĩ còn đang thì thầm xướng Không thành ký (2), hơn nữa rất có xu hướng càng xướng càng sôi nổi.
Hắn nửa xoay người sang chỗ khác, dùng kiếm gỗ loạt xoạt đào đất lên.
Tuy rằng không nhìn thấy mặt, nhưng là ta lại có thể thấy lỗ tai và cổ hắn, đều tựa như bôi một tầng son phấn, từ từ hồng lên. Da mặt mỏng như vậy a, ta phỏng chừng ta lúc này nếu là cười lạnh hai tiếng hoặc là châm chọc một câu, hắn nói không chừng ngay tại chỗ đào hố đem chính mình chôn xuống luôn.
Tiểu đạo sĩ đào rất không thuần thục, đào một hồi lâu mới đào được một rễ cỏ hoang hoang, bất quá rễ cỏ này thật ra mọc rất dày, lau lau bùn phía trên, lại lột đi một tầng vỏ mỏng ngoài cùng, bên trong lộ ra ngọn rễ trắng bóc, to bằng ngón tay.
Ta xung phong trước, đầu tiên cắn một miếng.
Lý Kha cắn theo một miếng.
Răng hắn thực sự là vừa trắng vừa nhỏ lại vừa đều, bộ dạng cái miệng nhỏ ăn làm cho ta nhớ lại con sóc nhỏ ta từng nuôi ngày trước…
Thực đáng yêu, nhưng là nuôi không được bao lâu thì nó chết.
Lúc ấy ta thực rất đau lòng.
“Ngọt chứ?” Ta nói: “Ta không có lừa ngươi.”
Hắn gật gật đầu, sau đó lại cắn một miếng, rất nhanh ăn hết đoạn ngọn rễ kia, ăn xong còn liếm liếm ngón tay, tựa hồ vẫn còn muốn nữa.
Xem ra hôm nay là sẽ không mưa nữa, ta giãn ra gân cốt, tám chân lần lượt chuyển động một chút, tính trở về.
“Ai, cái kia, Đào Hoa.”
“Hử?” Ta có chút kinh ngạc, ăn đã ăn rồi, thương đã trị rồi, đường đi ra ngoài cũng đã chỉ cho hắn rồi, còn có cái gì?
Khuôn mặt tiểu đạo sĩ lại nghẹn đỏ, hắn làm sao thích đỏ mặt như thế a?
Ta ở trong lòng lấy cho hắn một cái biệt danh, cứ kêu tiểu hồng kiểm (3) là được.
“Đa, đa tạ ngươi…”
A, lại còn nói lời cảm ơn với ta.
Khà khà khà, ta trộm cười hề hề. Dù sao thể tích ta đặc biệt nhỏ, hắn cũng không thể nào thấy được con nhện có biểu tình gì.
“Không khách khí. Như thế này, chuyện ngày hôm nay ngươi nên nhớ kỹ đừng quên. Sau này nếu như lúc nào đấy ta gặp khó khăn, ngươi cũng mở rộng bàn tay giúp giúp ta là được.”
Hắn không chần chừ suy nghĩ, gật đầu một cái: “Được.”
“Vậy đi nhanh đi, đừng chậm trễ, ta cũng phải đi về.”
Thế nhưng tiểu đạo sĩ lại vẫn đi theo phía sau ta.
“Ngươi là… yêu tinh Đào Hoa quan, phải không?”
“Cái đấy có quan hệ gì với ngươi a?”
“Ta… Sư phó của ta nói Đào Hoa quan chủ là yêu xấu, ngươi, ngươi là liên hệ thế nào với Đào Hoa quan chủ? Ngươi có quan hệ gì với nàng không?”
Ta thở dài: “Ta đã nói, yêu chưa chắc tất cả đều xấu, người cũng chưa chắc tất cả đều tốt. Việc này ngươi trưởng thành từ từ liền minh bạch…”
“Ta không còn nhỏ!” Hắn nhấn mạnh, nắm thật chặt kiếm gỗ đào.
“Phải phải, không nhỏ, không nhỏ.” Tiểu hài tử chung quy vẫn ghét bị nói là nhỏ, cái này ta hiểu: “Vậy ngươi đừng đi theo ta yêu xấu này, mau về chỗ ngươi nên về đi.”
“Ngươi!” Tiểu đạo sĩ tựa hồ bị những lời này của ta chọc tới, xoay người bước đi.
“Này, này!” Ta đuổi theo phía sau gọi hai tiếng, tiểu đạo sĩ vành mắt hồng hồng, quay đầu nhìn ta: “Ngươi còn gọi ta làm gì?”
Ta giơ một chân phải đằng trước lên, nhỏ giọng nói: “Ngươi… ừm, đi nhầm hướng, bên kia mới là phía đông.”
…
…
Tiểu đạo sĩ không nói gì, thế nhưng người lại dường như đang phát run a?
Ta không nói gì, thì ra là có người so với ta cảm giác về phương hướng còn kém hơn, ta có phải nên tự an ủi bản thân hay không?
Tiểu đạo sĩ lại không nhìn ta, phi thật nhanh chạy qua người ta.
Ôi, hài tử này da mặt thật mỏng.
Ta một đường chạy về, mưa đã tạnh mọi người trong sân tất cả đều như cũ. Ta dọn dẹp lấy bảng đen ra, tiếp tục bắt đầu hoạt động dạy học của ta.
Tám chân ngay ngắn dùng phấn viết chép chữ cần học lên trên bảng đen, dẫn dắt mấy vị đồng môn hiếu học hiếm thấy cùng nhau đọc.
Vân đối vũ, tuyết đối phong, vãn chiếu đối tình không…
Minh đối ám, đạm đối nùng, mộ cổ đối thần chung…
Không biết tiểu đạo sĩ trở về chưa? Chỉ mong hắn sẽ không lại lạc đường.
Đạo và ma không cùng tồn tại…
Đạo sĩ này còn rất nhỏ, biết đâu hắn trưởng thành, cũng sẽ trở thành một đạo sĩ tróc yêu đáng ghét.
Có lẽ sẽ không, ai biết được.
Khúc nhạc đệm nhỏ này rất nhanh bị ta quên đi, ngày lại ngày trôi qua bận bịu mà phong phú, khiến ta vui vẻ nhất chính là mùa mưa đã đến, hai ba mươi ngày liền đều mưa xuống, lôi kia đánh a, sét kia giật a, lòng của ta nở hoa từng đóa!
Chú thích
(1) Câu đầu tiên trong bài thơ “Đào yêu” trong Kinh thi của Khổng Tử (tham khảo), Đào Hoa là lấy từ chữ đầu và chữ cuối trong câu này, chữ “hoa” ở đây không giống chữ “hoa” trong “Đào Hoa quan” ↑
(2) ý chỉ bụng kêu khi đói ↑
(3) hồng kiểm tức là mặt đỏ ↑
Ta nằm ở một bên nhìn hắn: “Ai, ngươi từ chỗ nào tới? Muốn làm gì?”
Im lặng là vàng, tiểu đạo sĩ cắn môi không nói lời nào.
“Ngươi làm sao bị thương?”
“Ngươi làm được đạo thuật gì?”
Ta hỏi bảy tám câu, sau cùng hỏi một câu ngươi tên là gì, tiểu đạo sĩ cuối cùng mới mở miệng vàng, nhỏ giọng: “Ta là Lý Kha.”
“Lý Kha?” A đúng, đạo sĩ không giống hòa thượng, hòa thượng vừa xuất gia liền chém tục duyên thế gian tất cả đều là hư vô, tên họ ban đầu cũng từ bỏ, đạo sĩ thì không như vậy. Tên họ bình thường đều có thể giữ lại, các đạo sĩ Toàn Chân giáo trong Xạ điêu đều chỉ là đổi tên mà thôi, họ không bắt buộc phải đổi.
“Là Kha gì?”
Tiểu đạo sĩ dùng cái tay vết thương không nặng nhặt kiếm gỗ đào lên, trên mặt đất vẽ ra chữ.
“Nha, thì ra là Kha này.”
“Ngươi, ngươi biết chữ?”
“Ừ.” Ta gật gật đầu.
“Vậy ngươi… có tên không?”
Ta nhất thời giống như bị đánh một côn vào đầu.
Ta có tên, đương nhiên là có tên. Nhưng là cái tên này…
Đánh chết ta cũng không nói được.
Ta chỉ chớp mắt, thấy rừng hoa đào trong sơn cốc sau cơn mưa càng thêm ẩm ướt tươi đẹp, nói với tiểu đạo sĩ Lý Kha: “Ta tên là Đào Hoa.”
“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa sao?” (1)
“Ừm.”
“Tên rất hay…” Tiểu đạo sĩ vừa mới nói nửa câu, rồi lại như nhớ tới chuyện gì quan trọng hơn, lập tức lại cắn chặt môi không nói.
“Ngươi không nên đi tiếp về phía trước, nơi này của chúng ta cũng là có trận thế, ngoại nhân không thể tự ý vào. Nếu là các sư huynh sư tỷ của ta, ngươi tiểu đạo sĩ này a tám phần là sẽ gặp đại xui xẻo. Ngươi đi nhanh đi.” Ta nghĩ nghĩ lại bổ một câu: “Phương hướng ngươi có biết hay không?”
Hắn không lên tiếng, có lẽ là mắc cỡ ngại nói không biết.
“Từ chỗ này hướng đông có thể rời núi.” Ta chỉ đường cho hắn xem: “Ngươi theo con đường này đi ra ngoài, ra đến ngoài núi chỗ có làng xóm lại hỏi người ta đường quay về chỗ ngươi nên về.”
Tiểu đạo sĩ vẫn là không nói lời nào, nhưng là bụng hắn lại không đúng lúc lên tiếng, tiếng động còn rất buồn cười.
“Rồn rột…”
Ta sững ra, tiểu đạo sĩ xấu hổ, mặt đầu tiên là đỏ lên, lại từ từ nhạt dần màu đỏ, biến thành một loại màu trắng yếu ớt.
Ta hỏi: “Ngươi đói bụng sao?”
Tiểu đạo sĩ Lý Kha trợn mắt nhìn ta.
Thật sự là không nhìn được lòng người tốt… ờ, lòng nhện tốt. Ta là có ý tốt, hắn lại vẫn là đề phòng cảnh giới như thế.
Bất quá, cũng khó trách.
Ta là yêu, hắn là đạo, kẻ thù trời sinh.
Hắn nếu không phải là một tiểu đạo sĩ, sẽ không ít hiểu biết, nói không chừng đã dùng kiếm gỗ đào đem ta XX rồi… Cắt đoạn cắt khối cắt sợi, chiên dầu nướng lửa đạp dẹp lép… Thủ đoạn của bọn đạo sĩ vô cùng đa dạng, các sư tỷ vừa nhắc tới liền thao thao bất tuyệt.
A a a, thật là đáng sợ, ta mau bảo chính mình dừng lại, không cần lại suy nghĩ theo cái hướng khủng bố ấy.
“Ta cũng không có gì ăn… Ừm,” Ta cúi đầu một cái lại thấy được một cọng cỏ dại gọi là ngọn hoang hoang: “A, rễ cỏ này có thể ăn, nước ngòn ngọt, có thể đỡ đói.”
Tiểu đạo sĩ nhìn cọng cỏ kia, lại nhìn ta, vẻ mặt khó tin.
“Rễ cỏ, làm sao ăn?”
“Rễ cỏ làm sao không thể ăn?” Hoá ra đây là một tiểu đạo sĩ xuất thân phú quý? Ngọn hoang hoang này, các sư tỷ nói trong nhiều năm mất mùa người không có cơm ăn phải dựa vào thứ này mà cứu mạng đấy.
“Ngươi là yêu.” Tiểu đạo sĩ hé miệng ra chính là đả kích người khác: “Yêu đều xấu, sư phó của ta đã nói thế.”
“Này, ngươi đây…” Ta nói hai chữ lại dừng.
Hắn một tiểu hài nhi, ta so đo với hắn cái gì chứ.
“Có câu cửa miệng, tai nghe là giả, mắt thấy là thật. Ngươi thấy ta làm điều ác chưa? Ta là giết người hay là phóng hỏa?”
“Yêu quái sẽ lừa người, ta không thể tin ngươi.”
Ta quả thực muốn trợn trắng hai mắt: “Ta còn nghĩ biện pháp trị thương cho ngươi, bây giờ lại cho ngươi hết đói, ngươi thích tin hay không thì tùy. Này, tay ngươi còn đau hay không?”
Hắn sửng sốt một chút, giơ tay lên nhìn xem, còn khua hai cái, thành thành thật thật nói: “Không còn đau.”
“Vậy ít nhất cái này ta không có lừa ngươi đi? Cỏ này thực sự có thể ăn, ngươi nếu không tin thì đào chút ra, ta ăn cho ngươi xem.”
Bụng tiểu đạo sĩ còn đang thì thầm xướng Không thành ký (2), hơn nữa rất có xu hướng càng xướng càng sôi nổi.
Hắn nửa xoay người sang chỗ khác, dùng kiếm gỗ loạt xoạt đào đất lên.
Tuy rằng không nhìn thấy mặt, nhưng là ta lại có thể thấy lỗ tai và cổ hắn, đều tựa như bôi một tầng son phấn, từ từ hồng lên. Da mặt mỏng như vậy a, ta phỏng chừng ta lúc này nếu là cười lạnh hai tiếng hoặc là châm chọc một câu, hắn nói không chừng ngay tại chỗ đào hố đem chính mình chôn xuống luôn.
Tiểu đạo sĩ đào rất không thuần thục, đào một hồi lâu mới đào được một rễ cỏ hoang hoang, bất quá rễ cỏ này thật ra mọc rất dày, lau lau bùn phía trên, lại lột đi một tầng vỏ mỏng ngoài cùng, bên trong lộ ra ngọn rễ trắng bóc, to bằng ngón tay.
Ta xung phong trước, đầu tiên cắn một miếng.
Lý Kha cắn theo một miếng.
Răng hắn thực sự là vừa trắng vừa nhỏ lại vừa đều, bộ dạng cái miệng nhỏ ăn làm cho ta nhớ lại con sóc nhỏ ta từng nuôi ngày trước…
Thực đáng yêu, nhưng là nuôi không được bao lâu thì nó chết.
Lúc ấy ta thực rất đau lòng.
“Ngọt chứ?” Ta nói: “Ta không có lừa ngươi.”
Hắn gật gật đầu, sau đó lại cắn một miếng, rất nhanh ăn hết đoạn ngọn rễ kia, ăn xong còn liếm liếm ngón tay, tựa hồ vẫn còn muốn nữa.
Xem ra hôm nay là sẽ không mưa nữa, ta giãn ra gân cốt, tám chân lần lượt chuyển động một chút, tính trở về.
“Ai, cái kia, Đào Hoa.”
“Hử?” Ta có chút kinh ngạc, ăn đã ăn rồi, thương đã trị rồi, đường đi ra ngoài cũng đã chỉ cho hắn rồi, còn có cái gì?
Khuôn mặt tiểu đạo sĩ lại nghẹn đỏ, hắn làm sao thích đỏ mặt như thế a?
Ta ở trong lòng lấy cho hắn một cái biệt danh, cứ kêu tiểu hồng kiểm (3) là được.
“Đa, đa tạ ngươi…”
A, lại còn nói lời cảm ơn với ta.
Khà khà khà, ta trộm cười hề hề. Dù sao thể tích ta đặc biệt nhỏ, hắn cũng không thể nào thấy được con nhện có biểu tình gì.
“Không khách khí. Như thế này, chuyện ngày hôm nay ngươi nên nhớ kỹ đừng quên. Sau này nếu như lúc nào đấy ta gặp khó khăn, ngươi cũng mở rộng bàn tay giúp giúp ta là được.”
Hắn không chần chừ suy nghĩ, gật đầu một cái: “Được.”
“Vậy đi nhanh đi, đừng chậm trễ, ta cũng phải đi về.”
Thế nhưng tiểu đạo sĩ lại vẫn đi theo phía sau ta.
“Ngươi là… yêu tinh Đào Hoa quan, phải không?”
“Cái đấy có quan hệ gì với ngươi a?”
“Ta… Sư phó của ta nói Đào Hoa quan chủ là yêu xấu, ngươi, ngươi là liên hệ thế nào với Đào Hoa quan chủ? Ngươi có quan hệ gì với nàng không?”
Ta thở dài: “Ta đã nói, yêu chưa chắc tất cả đều xấu, người cũng chưa chắc tất cả đều tốt. Việc này ngươi trưởng thành từ từ liền minh bạch…”
“Ta không còn nhỏ!” Hắn nhấn mạnh, nắm thật chặt kiếm gỗ đào.
“Phải phải, không nhỏ, không nhỏ.” Tiểu hài tử chung quy vẫn ghét bị nói là nhỏ, cái này ta hiểu: “Vậy ngươi đừng đi theo ta yêu xấu này, mau về chỗ ngươi nên về đi.”
“Ngươi!” Tiểu đạo sĩ tựa hồ bị những lời này của ta chọc tới, xoay người bước đi.
“Này, này!” Ta đuổi theo phía sau gọi hai tiếng, tiểu đạo sĩ vành mắt hồng hồng, quay đầu nhìn ta: “Ngươi còn gọi ta làm gì?”
Ta giơ một chân phải đằng trước lên, nhỏ giọng nói: “Ngươi… ừm, đi nhầm hướng, bên kia mới là phía đông.”
…
…
Tiểu đạo sĩ không nói gì, thế nhưng người lại dường như đang phát run a?
Ta không nói gì, thì ra là có người so với ta cảm giác về phương hướng còn kém hơn, ta có phải nên tự an ủi bản thân hay không?
Tiểu đạo sĩ lại không nhìn ta, phi thật nhanh chạy qua người ta.
Ôi, hài tử này da mặt thật mỏng.
Ta một đường chạy về, mưa đã tạnh mọi người trong sân tất cả đều như cũ. Ta dọn dẹp lấy bảng đen ra, tiếp tục bắt đầu hoạt động dạy học của ta.
Tám chân ngay ngắn dùng phấn viết chép chữ cần học lên trên bảng đen, dẫn dắt mấy vị đồng môn hiếu học hiếm thấy cùng nhau đọc.
Vân đối vũ, tuyết đối phong, vãn chiếu đối tình không…
Minh đối ám, đạm đối nùng, mộ cổ đối thần chung…
Không biết tiểu đạo sĩ trở về chưa? Chỉ mong hắn sẽ không lại lạc đường.
Đạo và ma không cùng tồn tại…
Đạo sĩ này còn rất nhỏ, biết đâu hắn trưởng thành, cũng sẽ trở thành một đạo sĩ tróc yêu đáng ghét.
Có lẽ sẽ không, ai biết được.
Khúc nhạc đệm nhỏ này rất nhanh bị ta quên đi, ngày lại ngày trôi qua bận bịu mà phong phú, khiến ta vui vẻ nhất chính là mùa mưa đã đến, hai ba mươi ngày liền đều mưa xuống, lôi kia đánh a, sét kia giật a, lòng của ta nở hoa từng đóa!
Chú thích
(1) Câu đầu tiên trong bài thơ “Đào yêu” trong Kinh thi của Khổng Tử (tham khảo), Đào Hoa là lấy từ chữ đầu và chữ cuối trong câu này, chữ “hoa” ở đây không giống chữ “hoa” trong “Đào Hoa quan” ↑
(2) ý chỉ bụng kêu khi đói ↑
(3) hồng kiểm tức là mặt đỏ ↑
Tác giả :
Vệ Phong