Bàn Ti Động 38 Hào
Chương 152: Lòng vòng trước Quỷ Môn quan
Ta cảm thấy ta đang đi trên một con đường rất dài, ta không biết ta từ đâu tới, cũng không biết con đường này dẫn đến đâu. Ta dừng không được, đôi chân dường như không phải là của mình, máy móc bước về phía trước.
Không cần ai phải nói, ta biết đây là một con đường có đi không có về, ta cũng biết mình không nên đi tiếp, thế nhưng ta dừng không được.
Hơn nữa, dừng lại, để làm gì?
Ta không biết về từ đâu, ta cũng không biết, về làm gì.
Xa xa dường như có ai đang khóc thảm, kêu rên, tiếng kêu cứu thê lương, tiếng giận dữ quát mắng, nhưng chúng, đều không liên quan tới ta.
Ta cũng không có biện pháp đi bận tâm thay cho người ngoài.
Ta chỉ là, từng bước một, tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng, bước chân lại chậm dần.
Có thứ gì đó vướng chân ta.
Ta không thể cúi đầu, thậm chí, ta đã không còn công năng “nhìn” bình thường.
Ta chỉ cảm giác được, có thứ gì cuốn lấy chân ta, sau đó, cuốn lấy eo ta, bả vai, cánh tay, kéo ta ngược lại.
Thứ kia quấn rất chặt, ta sắp bị siết thành khối vụn.
Thế nhưng loại sức mạnh này rất lớn, còn hơn quán tính ta muốn đi về phía trước.
Ta cảm giác mình giống như một con diều, bị một cái dây rất dài kéo. Cho dù gió ra sức thổi ta về phía ngược lại, thế nhưng sợi dây thừng kia vẫn kiên quyết, kéo ta về phương hướng ban đầu.
Sức mạnh ấy càng lúc càng nhanh, ta cảm thấy ta bị kéo xẹt qua trên không trung, hai chân sớm đã rời khỏi mặt đất, thân thể không cảm giác được sức nặng.
Mãi đến khi, ta cảm giác mình đột nhiên không còn trói buộc, nặng nề rơi xuống.
Tay chân co quắp một trận, giống như… một cơn ác mộng vừa kết thúc.
Ta hỗn loạn, cảm thấy trong cổ họng giống như hỏa thiêu, ta từ từ mở mắt ra, a, dường như… mọi thứ đều không có gì thay đổi.
“A, sư phó, người tỉnh rồi?”
Thanh âm của Hôi Đại Mao nghe dịu dàng chưa từng thấy, ta nhìn nhìn bên giường, hắn đã bưng một chén canh tới: “Người thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, cũng ngủ bốn ngày rồi.”
Ta muốn giơ tay lên nhận lấy chén thuốc, thế nhưng không động đậy được.
Tẩu hỏa nhập ma?
Thì ra cảm giác này chính là tẩu hỏa nhập ma… Rất đau.
Yêu cũng không phải là kiên cường đến kim cương bất hoại, cũng sẽ gặp phải nguy hiểm như thế.
Ta nhớ tới đoạn trí nhớ mơ hồ ban nãy, không biết đó có phải là Quỷ Môn quan? Hoàng Tuyền lộ trong truyền thuyết hay không?
Có lẽ phải, có lẽ không.
Thế nhưng ta bây giờ đã trở lại.
Hôi Đại Mao kê một cái gối sau lưng cho ta, sau đó múc từng thìa canh thuốc đút cho ta.
Môi ta thử động một cái, nhưng không phát ra được thanh âm nào.
“Không cần vội vã nói chuyện, trước tiên dưỡng thân thể đi.”
Hôi Đại Mao có chút cuống chân cuống tay, một chén thuốc lãng phí không ít, bất quá vẫn là cho ta uống ít nhất được phân nửa.
Lúc hắn lấy khăn vải lau khóe miệng cho ta, ta rốt cuộc có thể phát ra một chút thanh âm. Chén thuốc vừa mới uống không biết là vị gì, thế nhưng sau khi uống vào cảm giác ấm áp lan tràn trong thân thể, ta biết thân thể mình bây giờ có bộ dạng gì, toàn bộ rối loạn, hơn nữa pháp lực khô kiệt. Có lẽ, không khác trạng thái khi ta dầu hết đèn tắt lâm vào ngủ say sau biến cố Đào Hoa quan lần trước, không, có lẽ còn tệ hơn. Lúc ấy ít nhất không có kinh mạch rối loạn nội thương nặng nề.
Tầm mắt ta chậm rãi hướng xuống dưới, thứ buộc ta, kéo ta về ấy…
Hẳn là là dải băng Tử Hằng tặng ta này? Dải băng tên là Lưu Vân.
Lại nhờ Tử Hằng cứu ta một mạng.
Thế nhưng, chỉ trông vào dải băng này, là có thể làm được sao? Có phải còn có…
Ta có chút nghi hoặc, thế nhưng chỉ cần hơi chút dụng tâm suy nghĩ, liền cảm thấy trong óc có vô số cái kim nhỏ đang đâm vào!
“Nghỉ ngơi đi.”
Ta có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, lần này rốt cuộc phát ra được thanh âm, mặc dù trầm thiếu chút nữa thì nghe không được: “Đừng nói cho, đỉnh Đông Dương…”
Bên giường một mảnh trầm mặc.
Ta mở mắt ra, nhìn hắn.
Hôi Đại Mao chậm chạp gật đầu, ta mới một lần nữa nhắm mắt lại.
Ta thật sự là rất vô dụng.
Gặp được chút việc, lại không ai đánh ta giết ta độc ta, ta cư nhiên tự mình làm cho tẩu hỏa nhập ma, nói ra còn không cười rụng răng hàm người ta?
Phượng Nghi… không biết bây giờ ở đâu, đang làm những gì.
Người của Lý gia, có lẽ còn ở lại trong động đi…
Ta khi ngủ khi tỉnh, phần lớn thời gian đều là hôn mê, cũng có khi là ý thức không rõ, là một loại trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh. Lúc này ta có thể nghe được bên cạnh có người đi lại, khẽ nói chuyện, có người cho ta uống thuốc, còn làm thông kinh mạch, điều tức vận khí thay ta.
Lúc tỉnh, luôn có thể nhìn thấy Hôi Đại Mao trông ta, hắn chuyện gì cũng không mượn tay người khác, mặc dù thoạt nhìn không bình tĩnh như bình thường, làm việc cũng ẩu hơn, thế nhưng tâm ý của hắn làm ta cảm động.
Nói thật ra, thu đồ đệ này thực sự không phí công, tuyệt đối ta là kiếm được.
Cho dù không đề cập tới khổ cực trung tâm của hắn ngày thường, không nhìn thân thiết chu đáo mấy ngày nay của hắn, chỉ nói ta lúc trước ngủ say ba trăm năm kia… Sau khi Lý Kha mất, hắn trông Bàn Ti động, còn bảo vệ ta.
Ta vẫn là sư phó của người ta cơ đấy, kết quả toàn cần đồ đệ bận tâm phí công, sư phó đây làm thật sự là có chút mặt dày. Ừm, ta trước kia rất ghét Đường Tăng, chỉ thuận nước giong thuyền xé một mảnh giấy, để Tôn Ngộ Không từ dưới chân núi chui ra, sau đó con khỉ liền ra sống vào chết nuốt giận bán mạng một đường cho hắn, đồng thời còn phải chiếu cố hắn ăn mặc ở đi lại, dẫn đường và hậu cần đều một mình ôm lấy mọi việc, còn thường thường bị hủy hoại tinh thần và giày vò thân thể — lời chú cẩn cô kia, ta cũng phải hận nghiến răng nghiến lợi thay cho con khỉ…
Ôi, được rồi, ta không phải Đường tăng, ít nhất ta cũng chưa từng tra tấn Hôi Đại Mao.
Tinh thần ta dần dần khá hơn trước, khi tỉnh dài hơn, lúc ngủ ngắn hơn. Ta suy nghĩ, ngày khác ta phải bồi thường bồi thường Hôi Đại Mao cho tốt, cho hắn thoải mái hưởng thụ nhiều hơn, ít để cho hắn làm việc vất vả. A, đúng, Thải Mai sư cô còn tặng ta không ít thuốc bổ này, pháp bảo hộ thân này, dù sao cái ta có thể sử dụng cũng có hạn, không bằng mượn hoa hiến phật, dùng để cảm ơn Hôi Đại Mao là tốt nhất.
Chờ khi ta có thể tự mình ngồi, uống nước uống thuốc, cũng có thể tự mình vận khí điều tức, mới có chút kỳ quái vì sao những con chuột con nhện khác trong động cũng không đến thăm ta.
Hôi Đại Mao giải thích, bởi vì sợ tin tức ta bị thương nặng sẽ khiến toàn bộ trên dưới động đều bất an, lo lắng sợ hãi, cho nên không nói với người bên ngoài.
Ta gật đầu tán thành, khen hắn chuyện này làm tốt.
Thấm thoát, ta đã ngủ trên giường gần một tháng… Cảm giác mình tựa như người thực vật, các khớp xương cũng sắp gỉ sét rồi.
Mấy ngày nay… đỉnh Đông Dương cũng không có tin tức gì.
Phượng Nghi hắn… một lần cũng không xuất hiện trước mặt ta.
Thi thoảng vừa nghĩ đến chuyện này, ta sẽ lập tức nghĩ những chuyện khác dời suy nghĩ đi.
Trời đã sáng, trải qua ánh mặt trời chiết xạ phản xạ chiếu trước cửa sổ, hoa nở trong đình viện trái lại rất có sức sống, Hôi Đại Mao đun thuốc gì đó chỗ góc phòng ngoài cửa sổ. Ta rất muốn nhìn xem hoa đỏ cây xanh ngoài cửa sổ, đỡ mình chậm rãi ngồi dậy, sau đó đi từng bước một đến phía trước cửa sổ.
Ừm, bên ngoài còn có chút gió, thổi vào mặt, có phần ấm áp.
Ta nheo mắt lại nhìn lên trên, ánh mặt trời chiếu từ trên phản xạ xuống làm ta đầu váng mắt hoa, ta giơ cánh tay lên che trước mắt, lại không nỡ không nhìn.
Thực sự, đến Quỷ Môn quan lòng vòng.
Mới cảm giác sống tốt đẹp như thế.
Ta không muốn phí hoài bản thân mình chút nào, thực sự.
Cho nên trận tẩu hỏa nhập ma này, ta một mặt cảm thấy kỳ quái, một mặt lại cảm thấy mất mặt.
Thật sự, rất mất mặt.
Không người nào có lỗi với ta, ta lại yếu đuối muốn chết, gặp phải chút chuyện đã muốn chết muốn sống.
Phượng Nghi còn sống, ta còn sống… Lý Phù Phong, hắn cũng còn sống.
Tất cả mọi người còn sống thì tốt rồi. Những chuyện khác, đều không quan trọng.
Ta đứng không vững lắm, sấp người dưới, nằm nhoài trên bệ cửa sổ.
Gió nhẹ thổi cây hoa lá cây khe khẽ, vang xào xạc. Ta có thể ngửi được hương hoa, hương lá cỏ, không biết tên nào trong động thèm ăn, có lẽ lại đi bên ngoài đào tổ ong trộm mật, có thể ngửi được mùi mật hoa loáng thoáng. Còn có sáng chói của ánh mặt trời, hình dạng của đóa hoa, xúc cảm gió khẽ thổi vào mặt.
Chân thật như thế, tốt đẹp như thế.
Ta rất yêu sinh mệnh, ta không muốn chết chút nào.
Bởi vì, chỉ có còn sống, mới có hi vọng.
Còn sống, mới có hết thảy.
Hôi Đại Mao đang dùng quạt hương bồ quạt lửa của lò thuốc, bỗng nhiên ngừng tay, quay đầu nhìn ra ngoài.
Ta bây giờ không cảm giác linh mẫn bằng hắn, sau khi hắn phát hiện, ta cũng quay đầu, mới nhìn thấy Lý Phù Phong.
Hắn mặc một bộ quần áo màu vàng hơi đỏ, có chút giống đạo bào thân đối, đang đứng phía ngoài cửa viện.
Hắn so với trong ấn tượng của ta… dường như gầy hơn.
Cũng có thể là ta nhớ lầm.
Ánh mắt hắn đen láy, lẳng lặng đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Cây quạt trong tay Hôi Đại Mao đập xuống bên cạnh bếp lò, bị ngọn lửa nhen lên, nhất thời nổi lên khói. Hắn ối một tiếng vỗ đốm lửa phía trên, ta phục hồi tinh thần lại, khàn giọng nói: “Lý công tử, mời vào ngồi một lát đi.”
Hắn chậm rãi đi tới, ta nhìn hắn, ta nghĩ… ta tựa hồ thấy được một chút bóng dáng của Lý Kha, thế nhưng tỉ mỉ muốn đi tìm dấu vết ấy, lại cảm thấy cũng không giống lắm.
Hắn đi vào gian ngoài, ta vịn tường chậm rãi đi ra, thở sâu, cũng bước khỏi cửa buồng.
“Ngồi đi.”
Hắn không có ngồi, chỉ thấp giọng hỏi: “Ta nghe nói, ngươi hình như bị bệnh vài ngày.”
“Phải, bệnh nhỏ.”
Hôi Đại Mao không biết từ đâu bưng ra hai chén trà, đưa cho hắn một chén, chén kia đặt trước mặt ta. Lò thuốc bên ngoài vẫn còn đang cháy đấy, thế nhưng hắn lại đứng ở kia không đi, tựa hồ có chút cảnh giác, cứ như sợ người này tổn thương đến ta.
Mặc dù ta bây giờ rất suy yếu, thế nhưng cũng không đến mức một người phàm liền xử ý được ta.
Hắn hơi do dự: “Ừm, có một việc nhỏ, chỉ sợ phải phiền toái ngươi.”
Trong lòng ta không biết vì sao, dâng lên một cỗ bi thương chua chát, nhàn nhạt.
Đối thoại của chúng ta như vậy, thực sự chẳng khác nào người lạ.
Chúng ta sẽ khách khí như vậy, nói đoạn tình cũ ngày trước ấy sao?
Cuống lưỡi hơi chua đắng, ta chậm rãi bưng trà lên, uống một ngụm, nghe thấy người đối diện kia nói: “Một vị tộc huynh của ta, hẳn là có chỗ nào đắc tội, cho nên… bị tạm giam lại. Ta muốn đến, nhận lỗi thay hắn, lại xin một cái tình.”
Ta hơi sửng sốt, sau một lúc lâu mới nhớ ta hắn nói tới ai.
Chính là… người nhìn trộm trong sân bị ta đả thương kia.
Ta còn thật sự không biết hắn bây giờ thế nào, ban đầu cũng không định nghiêm túc so đo với hắn.
Ta quay đầu nhìn Hôi Đại Mao, người nọ hẳn là hắn coi chừng.
Thế nhưng Hôi Đại Mao cũng lộ vẻ có chút mê hoặc, có lẽ là bận quá cũng nhất thời không nhớ được người đó.
Ta nói: “A, là có chút hiểu lầm, nếu ngươi nói thế, vậy để Đại Mao đưa hắn về đi. Đại Mao, người ngày hôm đó, lập tức sai người đưa đến chỗ của Lý… Lý viên ngoại đi.”
Phụ thân của Lý Phù Phong, ta vốn đều gọi hắn là Lý mập mạp, nhưng trước mặt người khác đương nhiên không thể xưng hô như vậy được.
Người đối diện vẫn còn có chút trầm mặc, bộ dáng có lời muốn nói lại không mở miệng.
Ta nghĩ, hắn lấy chuyện đó để mở đầu, lời nói đằng sau muốn nói lại thôi, có lẽ là vì Hôi Đại Mao đứng ở một bên.
Ta quay đầu nháy mắt với Đại Mao.
Hôi Đại Mao rõ ràng cũng nhìn thấy ra hiệu của ta, hai chân lại giống như đóng đinh trên mặt đất, không có chút ý tứ di chuyển.
Ta hắng hắng giọng, khẽ ho rồi nói: “Đại Mao, ngươi đi xem thử thuốc sắc thế nào.”
Không cần ai phải nói, ta biết đây là một con đường có đi không có về, ta cũng biết mình không nên đi tiếp, thế nhưng ta dừng không được.
Hơn nữa, dừng lại, để làm gì?
Ta không biết về từ đâu, ta cũng không biết, về làm gì.
Xa xa dường như có ai đang khóc thảm, kêu rên, tiếng kêu cứu thê lương, tiếng giận dữ quát mắng, nhưng chúng, đều không liên quan tới ta.
Ta cũng không có biện pháp đi bận tâm thay cho người ngoài.
Ta chỉ là, từng bước một, tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng, bước chân lại chậm dần.
Có thứ gì đó vướng chân ta.
Ta không thể cúi đầu, thậm chí, ta đã không còn công năng “nhìn” bình thường.
Ta chỉ cảm giác được, có thứ gì cuốn lấy chân ta, sau đó, cuốn lấy eo ta, bả vai, cánh tay, kéo ta ngược lại.
Thứ kia quấn rất chặt, ta sắp bị siết thành khối vụn.
Thế nhưng loại sức mạnh này rất lớn, còn hơn quán tính ta muốn đi về phía trước.
Ta cảm giác mình giống như một con diều, bị một cái dây rất dài kéo. Cho dù gió ra sức thổi ta về phía ngược lại, thế nhưng sợi dây thừng kia vẫn kiên quyết, kéo ta về phương hướng ban đầu.
Sức mạnh ấy càng lúc càng nhanh, ta cảm thấy ta bị kéo xẹt qua trên không trung, hai chân sớm đã rời khỏi mặt đất, thân thể không cảm giác được sức nặng.
Mãi đến khi, ta cảm giác mình đột nhiên không còn trói buộc, nặng nề rơi xuống.
Tay chân co quắp một trận, giống như… một cơn ác mộng vừa kết thúc.
Ta hỗn loạn, cảm thấy trong cổ họng giống như hỏa thiêu, ta từ từ mở mắt ra, a, dường như… mọi thứ đều không có gì thay đổi.
“A, sư phó, người tỉnh rồi?”
Thanh âm của Hôi Đại Mao nghe dịu dàng chưa từng thấy, ta nhìn nhìn bên giường, hắn đã bưng một chén canh tới: “Người thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, cũng ngủ bốn ngày rồi.”
Ta muốn giơ tay lên nhận lấy chén thuốc, thế nhưng không động đậy được.
Tẩu hỏa nhập ma?
Thì ra cảm giác này chính là tẩu hỏa nhập ma… Rất đau.
Yêu cũng không phải là kiên cường đến kim cương bất hoại, cũng sẽ gặp phải nguy hiểm như thế.
Ta nhớ tới đoạn trí nhớ mơ hồ ban nãy, không biết đó có phải là Quỷ Môn quan? Hoàng Tuyền lộ trong truyền thuyết hay không?
Có lẽ phải, có lẽ không.
Thế nhưng ta bây giờ đã trở lại.
Hôi Đại Mao kê một cái gối sau lưng cho ta, sau đó múc từng thìa canh thuốc đút cho ta.
Môi ta thử động một cái, nhưng không phát ra được thanh âm nào.
“Không cần vội vã nói chuyện, trước tiên dưỡng thân thể đi.”
Hôi Đại Mao có chút cuống chân cuống tay, một chén thuốc lãng phí không ít, bất quá vẫn là cho ta uống ít nhất được phân nửa.
Lúc hắn lấy khăn vải lau khóe miệng cho ta, ta rốt cuộc có thể phát ra một chút thanh âm. Chén thuốc vừa mới uống không biết là vị gì, thế nhưng sau khi uống vào cảm giác ấm áp lan tràn trong thân thể, ta biết thân thể mình bây giờ có bộ dạng gì, toàn bộ rối loạn, hơn nữa pháp lực khô kiệt. Có lẽ, không khác trạng thái khi ta dầu hết đèn tắt lâm vào ngủ say sau biến cố Đào Hoa quan lần trước, không, có lẽ còn tệ hơn. Lúc ấy ít nhất không có kinh mạch rối loạn nội thương nặng nề.
Tầm mắt ta chậm rãi hướng xuống dưới, thứ buộc ta, kéo ta về ấy…
Hẳn là là dải băng Tử Hằng tặng ta này? Dải băng tên là Lưu Vân.
Lại nhờ Tử Hằng cứu ta một mạng.
Thế nhưng, chỉ trông vào dải băng này, là có thể làm được sao? Có phải còn có…
Ta có chút nghi hoặc, thế nhưng chỉ cần hơi chút dụng tâm suy nghĩ, liền cảm thấy trong óc có vô số cái kim nhỏ đang đâm vào!
“Nghỉ ngơi đi.”
Ta có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, lần này rốt cuộc phát ra được thanh âm, mặc dù trầm thiếu chút nữa thì nghe không được: “Đừng nói cho, đỉnh Đông Dương…”
Bên giường một mảnh trầm mặc.
Ta mở mắt ra, nhìn hắn.
Hôi Đại Mao chậm chạp gật đầu, ta mới một lần nữa nhắm mắt lại.
Ta thật sự là rất vô dụng.
Gặp được chút việc, lại không ai đánh ta giết ta độc ta, ta cư nhiên tự mình làm cho tẩu hỏa nhập ma, nói ra còn không cười rụng răng hàm người ta?
Phượng Nghi… không biết bây giờ ở đâu, đang làm những gì.
Người của Lý gia, có lẽ còn ở lại trong động đi…
Ta khi ngủ khi tỉnh, phần lớn thời gian đều là hôn mê, cũng có khi là ý thức không rõ, là một loại trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh. Lúc này ta có thể nghe được bên cạnh có người đi lại, khẽ nói chuyện, có người cho ta uống thuốc, còn làm thông kinh mạch, điều tức vận khí thay ta.
Lúc tỉnh, luôn có thể nhìn thấy Hôi Đại Mao trông ta, hắn chuyện gì cũng không mượn tay người khác, mặc dù thoạt nhìn không bình tĩnh như bình thường, làm việc cũng ẩu hơn, thế nhưng tâm ý của hắn làm ta cảm động.
Nói thật ra, thu đồ đệ này thực sự không phí công, tuyệt đối ta là kiếm được.
Cho dù không đề cập tới khổ cực trung tâm của hắn ngày thường, không nhìn thân thiết chu đáo mấy ngày nay của hắn, chỉ nói ta lúc trước ngủ say ba trăm năm kia… Sau khi Lý Kha mất, hắn trông Bàn Ti động, còn bảo vệ ta.
Ta vẫn là sư phó của người ta cơ đấy, kết quả toàn cần đồ đệ bận tâm phí công, sư phó đây làm thật sự là có chút mặt dày. Ừm, ta trước kia rất ghét Đường Tăng, chỉ thuận nước giong thuyền xé một mảnh giấy, để Tôn Ngộ Không từ dưới chân núi chui ra, sau đó con khỉ liền ra sống vào chết nuốt giận bán mạng một đường cho hắn, đồng thời còn phải chiếu cố hắn ăn mặc ở đi lại, dẫn đường và hậu cần đều một mình ôm lấy mọi việc, còn thường thường bị hủy hoại tinh thần và giày vò thân thể — lời chú cẩn cô kia, ta cũng phải hận nghiến răng nghiến lợi thay cho con khỉ…
Ôi, được rồi, ta không phải Đường tăng, ít nhất ta cũng chưa từng tra tấn Hôi Đại Mao.
Tinh thần ta dần dần khá hơn trước, khi tỉnh dài hơn, lúc ngủ ngắn hơn. Ta suy nghĩ, ngày khác ta phải bồi thường bồi thường Hôi Đại Mao cho tốt, cho hắn thoải mái hưởng thụ nhiều hơn, ít để cho hắn làm việc vất vả. A, đúng, Thải Mai sư cô còn tặng ta không ít thuốc bổ này, pháp bảo hộ thân này, dù sao cái ta có thể sử dụng cũng có hạn, không bằng mượn hoa hiến phật, dùng để cảm ơn Hôi Đại Mao là tốt nhất.
Chờ khi ta có thể tự mình ngồi, uống nước uống thuốc, cũng có thể tự mình vận khí điều tức, mới có chút kỳ quái vì sao những con chuột con nhện khác trong động cũng không đến thăm ta.
Hôi Đại Mao giải thích, bởi vì sợ tin tức ta bị thương nặng sẽ khiến toàn bộ trên dưới động đều bất an, lo lắng sợ hãi, cho nên không nói với người bên ngoài.
Ta gật đầu tán thành, khen hắn chuyện này làm tốt.
Thấm thoát, ta đã ngủ trên giường gần một tháng… Cảm giác mình tựa như người thực vật, các khớp xương cũng sắp gỉ sét rồi.
Mấy ngày nay… đỉnh Đông Dương cũng không có tin tức gì.
Phượng Nghi hắn… một lần cũng không xuất hiện trước mặt ta.
Thi thoảng vừa nghĩ đến chuyện này, ta sẽ lập tức nghĩ những chuyện khác dời suy nghĩ đi.
Trời đã sáng, trải qua ánh mặt trời chiết xạ phản xạ chiếu trước cửa sổ, hoa nở trong đình viện trái lại rất có sức sống, Hôi Đại Mao đun thuốc gì đó chỗ góc phòng ngoài cửa sổ. Ta rất muốn nhìn xem hoa đỏ cây xanh ngoài cửa sổ, đỡ mình chậm rãi ngồi dậy, sau đó đi từng bước một đến phía trước cửa sổ.
Ừm, bên ngoài còn có chút gió, thổi vào mặt, có phần ấm áp.
Ta nheo mắt lại nhìn lên trên, ánh mặt trời chiếu từ trên phản xạ xuống làm ta đầu váng mắt hoa, ta giơ cánh tay lên che trước mắt, lại không nỡ không nhìn.
Thực sự, đến Quỷ Môn quan lòng vòng.
Mới cảm giác sống tốt đẹp như thế.
Ta không muốn phí hoài bản thân mình chút nào, thực sự.
Cho nên trận tẩu hỏa nhập ma này, ta một mặt cảm thấy kỳ quái, một mặt lại cảm thấy mất mặt.
Thật sự, rất mất mặt.
Không người nào có lỗi với ta, ta lại yếu đuối muốn chết, gặp phải chút chuyện đã muốn chết muốn sống.
Phượng Nghi còn sống, ta còn sống… Lý Phù Phong, hắn cũng còn sống.
Tất cả mọi người còn sống thì tốt rồi. Những chuyện khác, đều không quan trọng.
Ta đứng không vững lắm, sấp người dưới, nằm nhoài trên bệ cửa sổ.
Gió nhẹ thổi cây hoa lá cây khe khẽ, vang xào xạc. Ta có thể ngửi được hương hoa, hương lá cỏ, không biết tên nào trong động thèm ăn, có lẽ lại đi bên ngoài đào tổ ong trộm mật, có thể ngửi được mùi mật hoa loáng thoáng. Còn có sáng chói của ánh mặt trời, hình dạng của đóa hoa, xúc cảm gió khẽ thổi vào mặt.
Chân thật như thế, tốt đẹp như thế.
Ta rất yêu sinh mệnh, ta không muốn chết chút nào.
Bởi vì, chỉ có còn sống, mới có hi vọng.
Còn sống, mới có hết thảy.
Hôi Đại Mao đang dùng quạt hương bồ quạt lửa của lò thuốc, bỗng nhiên ngừng tay, quay đầu nhìn ra ngoài.
Ta bây giờ không cảm giác linh mẫn bằng hắn, sau khi hắn phát hiện, ta cũng quay đầu, mới nhìn thấy Lý Phù Phong.
Hắn mặc một bộ quần áo màu vàng hơi đỏ, có chút giống đạo bào thân đối, đang đứng phía ngoài cửa viện.
Hắn so với trong ấn tượng của ta… dường như gầy hơn.
Cũng có thể là ta nhớ lầm.
Ánh mắt hắn đen láy, lẳng lặng đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Cây quạt trong tay Hôi Đại Mao đập xuống bên cạnh bếp lò, bị ngọn lửa nhen lên, nhất thời nổi lên khói. Hắn ối một tiếng vỗ đốm lửa phía trên, ta phục hồi tinh thần lại, khàn giọng nói: “Lý công tử, mời vào ngồi một lát đi.”
Hắn chậm rãi đi tới, ta nhìn hắn, ta nghĩ… ta tựa hồ thấy được một chút bóng dáng của Lý Kha, thế nhưng tỉ mỉ muốn đi tìm dấu vết ấy, lại cảm thấy cũng không giống lắm.
Hắn đi vào gian ngoài, ta vịn tường chậm rãi đi ra, thở sâu, cũng bước khỏi cửa buồng.
“Ngồi đi.”
Hắn không có ngồi, chỉ thấp giọng hỏi: “Ta nghe nói, ngươi hình như bị bệnh vài ngày.”
“Phải, bệnh nhỏ.”
Hôi Đại Mao không biết từ đâu bưng ra hai chén trà, đưa cho hắn một chén, chén kia đặt trước mặt ta. Lò thuốc bên ngoài vẫn còn đang cháy đấy, thế nhưng hắn lại đứng ở kia không đi, tựa hồ có chút cảnh giác, cứ như sợ người này tổn thương đến ta.
Mặc dù ta bây giờ rất suy yếu, thế nhưng cũng không đến mức một người phàm liền xử ý được ta.
Hắn hơi do dự: “Ừm, có một việc nhỏ, chỉ sợ phải phiền toái ngươi.”
Trong lòng ta không biết vì sao, dâng lên một cỗ bi thương chua chát, nhàn nhạt.
Đối thoại của chúng ta như vậy, thực sự chẳng khác nào người lạ.
Chúng ta sẽ khách khí như vậy, nói đoạn tình cũ ngày trước ấy sao?
Cuống lưỡi hơi chua đắng, ta chậm rãi bưng trà lên, uống một ngụm, nghe thấy người đối diện kia nói: “Một vị tộc huynh của ta, hẳn là có chỗ nào đắc tội, cho nên… bị tạm giam lại. Ta muốn đến, nhận lỗi thay hắn, lại xin một cái tình.”
Ta hơi sửng sốt, sau một lúc lâu mới nhớ ta hắn nói tới ai.
Chính là… người nhìn trộm trong sân bị ta đả thương kia.
Ta còn thật sự không biết hắn bây giờ thế nào, ban đầu cũng không định nghiêm túc so đo với hắn.
Ta quay đầu nhìn Hôi Đại Mao, người nọ hẳn là hắn coi chừng.
Thế nhưng Hôi Đại Mao cũng lộ vẻ có chút mê hoặc, có lẽ là bận quá cũng nhất thời không nhớ được người đó.
Ta nói: “A, là có chút hiểu lầm, nếu ngươi nói thế, vậy để Đại Mao đưa hắn về đi. Đại Mao, người ngày hôm đó, lập tức sai người đưa đến chỗ của Lý… Lý viên ngoại đi.”
Phụ thân của Lý Phù Phong, ta vốn đều gọi hắn là Lý mập mạp, nhưng trước mặt người khác đương nhiên không thể xưng hô như vậy được.
Người đối diện vẫn còn có chút trầm mặc, bộ dáng có lời muốn nói lại không mở miệng.
Ta nghĩ, hắn lấy chuyện đó để mở đầu, lời nói đằng sau muốn nói lại thôi, có lẽ là vì Hôi Đại Mao đứng ở một bên.
Ta quay đầu nháy mắt với Đại Mao.
Hôi Đại Mao rõ ràng cũng nhìn thấy ra hiệu của ta, hai chân lại giống như đóng đinh trên mặt đất, không có chút ý tứ di chuyển.
Ta hắng hắng giọng, khẽ ho rồi nói: “Đại Mao, ngươi đi xem thử thuốc sắc thế nào.”
Tác giả :
Vệ Phong