Bản Thông Báo Tử Vong
Quyển 4 - Chương 2: Mưa gió bão bùng
Tiết đầu xuân, chính là mùa đẹp nhất trong thành phố này. Cơn gió xuân ấm áp, đất đai thơm ngát. Sau khi trải qua mấy trận mưa ngâu ẩm ướt, những mầm non mềm đua nhau đâm chồi nảy lộc từ những nhánh cây khô gầy đã lâu, phủ lên cho thành phố này một lớp sương mù lãng đãng, và cả màu xanh mơn mởn căng tràn sức sống làm say đắm lòng người. Có lẽ cảnh đẹp này chính là ngụ ý khi đặt tên “Nhà hàng Lục Dương Xuân”
. Đây không phải là lần đầu tiên A Hoa đến nhà hàng này, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái biểu diễn trên sân khấu đó. Năm ngoái khi A Thắng - thuộc hạ của anh ta gặp phải tai nạn ô tô một cách kỳ lạ khiến cho mất mạng, A Hoa đã từng lần theo manh mối và đến nơi này điều tra. Lúc đó anh ta cũng tìm hiểu được A Thắng trước khi chết đã mạo phạm cô gái này, nhưng anh ta không nghĩ được ra có ai lại đứng ra bênh vực che chở cho cô gái cô độc không có chỗ dựa này chứ? Về sau, anh ta cuối cùng cũng có được đáp án. Một người thanh niên trẻ có tên là Đỗ Minh Cường đã đưa bức ảnh này đến trước mặt anh ta, đồng thời nhờ anh ta chăm sóc cô gái này. A Hoa hận thấu xương người thanh niên đó, nhưng anh ta lại không có cách nào từ chối được yêu cầu của đối phương. Bởi vì đối phương đồng thời còn đưa đến một cuộn băng ghi âm, trong cuộn băng ghi âm đó ghi lại quá trình lập mưu bàn kế giữa A Hoa và Phó tổng Tập đoàn Long Vũ - Mông Phương Lượng. Bởi vì Đặng Hoa bị ám sát, Tập đoàn Long Vũ một dạo rơi vào trong cảnh nội chiến. Vị Phó tổng giám đốc Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng đều muốn nhân cơ hội đó để ngồi lên vị trí cao nhất, toàn quyền khống chế cả tập đoàn. Còn A Hoa vì muốn bảo vệ quyền lợi của vợ góa con côi Đặng thị, ngầm tính toán hợp lực với Mông Phương Lượng để trừ khử Lâm Hằng Cán, tiếp đó lại trở tay quay ngược lại giết chết Mông Phương Lượng. Kế hoạch này mặc dù không thể nào giấu được đôi mắt của La Phi - Đội trưởng đội Cảnh sát hình sự, nhưng La Phi lại không thể nào tìm được chứng cứ then chốt - cuộn băng ghi âm đó. A Hoa nhận lấy cuộn băng ghi âm, đồng thời cũng nhận sự ủy thác của Đỗ Minh Cường. Bất luận giữa bọn họ tồn tại mâu thuẫn như thế nào, A Hoa nhất định phải hoàn thành sự ủy thác này. 50 Nhận ân huệ của người khác, thì phải trung thành làm việc, đây chính là nguyên tắc xử lý công việc của A Hoa. Bởi vì nguyên tắc này, anh ta phải giúp Đỗ Minh Cường chăm sóc cô gái có tên là Trịnh Giai đó. Tương tự, cũng chính vì nguyên tắc này, anh ta nhất định phải giết chết Đỗ Minh Cường. Trong quan niệm của anh ta, hai sự việc này không hề mâu thuẫn với nhau. Cho nên anh ta lại một lần nữa đến “Nhà hàng Lục Dương Xuân”
. A Hoa ngồi ở một góc khuất nhất. Anh ta không gọi đồ ăn, chỉ gọi một cốc rượu và từ từ nhâm nhi. Khi âm nhạc du dương truyền tới, anh ta biết tại sao Đỗ Minh Cường lại say mê nơi này. Đây đúng là một nơi có thể khiến người ta yên tĩnh, đặc biệt là đối với những người có nội tâm không hề yên tĩnh. Kết thúc bản nhạc, cô gái đứng dậy, khẽ khàng cúi chào mọi người. Đồng thời cô mở to đôi mắt, nhìn về hướng mà A Hoa đang ngồi. Đôi mắt cô mặc dù rất to nhưng lại u tối. A Hoa biết cô gái này không nhìn thấy gì cả, anh ta cũng biết đối phương không phải là đang tìm kiếm mình. Anh ta tỉnh bơ ngồi yên, nghịch ngợm chút rượu còn lại trong ly. Khi cô gái cất bước đi về phía cánh gà, anh ta liền ngửa cổ, uống hết toàn bộ số rượu còn lại trong ly. Nửa giờ đồng hồ sau, cô gái xuất hiện ở trong quán cafe cách “Nhà hàng Lục Dương Xuân”
không xa. Cô ngồi ở vị trí quen thuộc đó, như thể đang chờ đợi điều gì. Chú chó dẫn đường đáng yêu ngoan ngoãn đang nằm nhoài bên cạnh chân cô, đó là người bạn thân thiết nhất của cô - Ngưu Ngưu. Mấy tháng nay, cô gái và người bạn của cô đã quen với sự chờ đợi không có chút hy vọng này. Nhưng hằng ngày cô vẫn đến đây ngồi một lúc, cô tin rằng rồi sẽ có một ngày người đó cuối cùng cãng xuất hiện, cũng đột ngột giống như khi anh ấy rời đi vậy. Cô gái lặng lẽ ngồi giây lát, dùng đôi tai để quan sát những vị khách đi lại trong quán cafe. Đột nhiên, cô chợt trở nên chăm chú, bởi vì cô nghe thấy có người đang đi về hướng mình ngồi, hơn nữa từ tiết tấu và độ rắn rỏi của bước chân, có thể đoán biết đối phương là một người nam giới. Trái tim trong lồng ngực cô gái đập rộn ràng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục nhịp bình ổn trong nỗi thất vọng, bởi vì Ngưu Ngưu đứng bật dậy, trong cổ họng phát ra tiếng sủa “gâu gâu”
trầm đục, như thể muốn cảnh báo với chủ nhân vậy. Vậy thì chắc chắn không phải là anh ấy rồi, Ngưu Ngưu từ lâu đã quen thuộc với mùi của anh ấy, nhìn thấy anh ấy thì sẽ vui mừng quẫy đuôi. Cô gái tự nói với mình. Trong lúc thất vọng, cô cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc và cảnh giác. 51 “Chào cô!”
Người vừa mới đến lên tiếng chào trước. Giọng nói người đó nghe rất quen, cô gái thoáng suy ngẫm liền lập tức nhớ lại chuyện gì đó. “Là anh à?”
Cô gái chau mày, cô cúi người khẽ vuốt ve mấy cái vào đầu Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu lại nằm phục xuống dưới chân cô, nhưng đôi mắt vẫn mở to nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến đó. “Tôi tên A Hoa, chúng ta đã từng gặp nhau một lần.”
Người mới đến thầm kinh ngạc về trí nhớ hơn người của cô gái, sau đó lại giải thích: “Nhưng tôi đến không phải vì chuyện của lần trước.”
Cô gái khẽ “ồ”
một tiếng, thần sắc thả lỏng hơn một chút. “Tôi có thể ngồi ở đây được không?”
A Hoa nhìn cô gái hỏi. Sau khi được đối phương gật đầu đồng ý, anh ta ngồi xuống ghế sofa đối diện với cô gái. “Anh tìm tôi có việc gì à? Sao anh lại biết tôi ở đây?”
Trong lòng cô gái vẫn còn rất nhiều điều nghi hoặc. “Có người bảo tôi đến đây tìm cô.”
“Là anh ấy!”
Cô gái hỏi vẻ sốt sắng và kinh ngạc. A Hoa thản nhiên trả lời: “Là anh ta.”
Mặc dù cả hai người đều không nói ra tên của người đó, nhưng cô gái chắc chắn đã có được câu trả lời khẳng định. Sau cơn kích động ban đầu, cô bình tĩnh lại thì chợt ngẩn người băn khoăn. Hồi lâu sau, cô mới lẩm nhẩm hỏi: “Anh ấy hiện giờ đang ở đâu?”
Đối phương đưa ra câu trả lời không được coi là trả lời: “Anh ta không hy vọng cô biết được quá nhiều.”
Cô gái lộ ra nụ cười đau khổ: Mình đã biết được quá nhiều sao? Mình không biết người đó từ đâu đến, cũng không biết anh ấy đi đâu; Mình không biết anh ấy làm gì, cũng không biết anh ấy bao nhiêu tuổi; Mình thậm chí không biết tên của anh ấy, gương mặt của anh ấy, việc này lẽ nào cũng được tính là biết quá nhiều sao? Nhưng tại sao mình lại quan tâm đến anh ấy như vậy? Có lẽ giống như tên quái nhân đó từng nói, tất cả đều là “số mệnh”
? Thế nhưng ngay vào lúc mình tin tưởng nhất về số mệnh đó, anh ấy tại sao đột nhiên lại biến mất không để lại chút dấu vết gì? Cô gái có quá nhiều câu hỏi, nhưng lại bị một câu nói tỉnh bơ của A Hoa chặn tất cả lại. Nhưng câu nói đó cũng không phải hoàn toàn không có chút 52 thông tin nào, ít nhất cô gái bây giờ cũng biết người đó vẫn được an toàn, hơn nữa đối phương vẫn quan tâm đến mình. Nghĩ đến điều này cô gái cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều, cô chuyển hướng đề tài: “Vậy anh tìm tôi có việc gì?”
A Hoa không trực tiếp trả lời, anh ta hỏi ngược lại: “Anh ta nói cần phải chăm sóc cô, giúp cô chữa khỏi mắt có phải vậy không?”
Cô gái do dự một lát, sau đó gật đầu. “Anh ta không đến được nữa... cho nên anh ta nhờ tôi giúp anh ta hoàn thành một số việc, hoàn thành lời hứa đối với cô.”
“Đến không được nữa...”
Cô gái từ từ thấu hiểu hàm nghĩa của mấy chữ này, khẽ hỏi: “Là tạm thời không đến được hay là có ý gì khác?”
A Hoa tin rằng người đó mãi mãi cũng không thể đến được, bởi vì người đó đã trở thành con cua trong rọ của mình rồi, anh ta sao có thể cho phép đối phương tiếp tục sống sót chứ? Nhưng nhìn cô gái trước mặt, A Hoa lại không có dũng khí để nói rõ ra suy nghĩ thực trong lòng mình. Sau khi trầm mặc trong giây lát, anh ta hàm hồ trả lời: “Tôi không biết.”
Cô gái cúi đầu không nói gì nữa. Cho đến tận khi cô lại nghe thấy giọng nói của A Hoa. “Tôi cần chứng minh thư của cô.”
“Gì cơ?”
Cô gái cảm thấy khó hiểu trước yêu cầu đột ngột này. “Thời gian trước tôi vẫn luôn liên hệ với chuyên gia khoa Mắt của Mỹ, bây giờ tất cả mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ đợi cô đi Mỹ để làm phẫu thuật.”
A Hoa giải thích: “Mấy ngày tới tôi sẽ giúp cô làm hộ chiếu và visa, cho nên tạm thời cô phải đưa chứng minh thư của cô cho tôi.”
Cô gái gật đầu thể hiện đã hiểu, cô lôi ví và rút ra chứng minh thư của mình. Khi A Hoa nhận lấy chứng minh thư liền mỉm cười, bởi vì hành động thoải mái của đối phương rõ ràng đã thể hiện ra một sự tín nhiệm, anh ta rất thích thứ cảm giác này. Đương nhiên, sự tín nhiệm này phần lớn chắc là xuất phát từ trên nền tảng cơ sở từ một người đàn ông khác. Nghĩ đến đây, A Hoa không nén được ngắm nghía cô gái đó. Trước mặt anh ta là một khuôn mặt thanh tú trắng trẻo toát ra thứ khí chất thanh cao. 53 A Hoa cũng đã từng gặp rất nhiều cô gái đẹp, nhưng nếu đem so những người phụ nữ đó và cô gái này thì rõ ràng đã thiếu một thứ gì đó vô cùng quan trọng. A Hoa bất giác cảm thấy hơi ngưỡng mộ tên đó. Rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra câu chuyện như thế nào nhỉ? A Hoa nhìn cô gái, hứng thú vận động trí óc. Nhưng nét mặt anh ta vẫn tỏ ra lạnh lùng thản nhiên. Anh ta không thích để lộ ra bất cứ tình cảm nào của mình, điều này đã trở thành thói quen khó có thể thay đổi suốt bao năm nay của anh ta. Sau khi chia tay với cô gái, A Hoa lái xe đến khách sạn Khải Huyền Môn ở trung tâm thành phố. Đây là khách sạn năm sao nổi tiếng nhất tỉnh thành, đồng thời cũng là sản nghiệp thuộc về Tập đoàn Long Vũ. A Hoa có được một phòng riêng đặc biệt cao cấp ở tầng cao nhất, nhưng anh ta không vào thẳng phòng, mà đến khu vực xông hơi ở tầng 2, tắm thật thoải mái, sau đó chợp mắt ở trong phòng xông hơi cá nhân. Giây lát sau, một người nhân viên phục vụ khẽ đẩy cửa bước vào, cung kính cúi chào, nói: “Anh Hoa, anh đến rồi.”
A Hoa nhắm hờ mắt “ừ”
một tiếng. “Gọi một cô em đến để mát xa cho anh nhé?”
Người nhân viên phục vụ lại tươi cười hỏi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh ta bèn quay người bước ra ngoài. Phòng xông hơi này là nơi A Hoa thường xuyên tới, cho nên nhân viên phục vụ đã hiểu rõ khẩu vị của anh ta từ lâu rồi. Giây lát sau, anh ta bèn dẫn một cô gái lẳng lơ diêm dúa bước vào trong phòng xông hơi. “Anh Hoa, anh thấy cô em này có được không?”
Nằm ngoài dự liệu của anh ta, A Hoa nhìn chằm chằm vào cô gái đó hồi lâu, cuối cùng lại lắc đầu. “Vậy để em đổi người khác cho anh.”
Nhân viên phục vụ vội vàng đuổi cô gái đó ra khỏi phòng, rồi lại gọi một cô gái đẹp khác bước vào. Cô gái này chân dài eo thon, tóc búi cao, rõ ràng mang theo thứ khí chất lạnh lùng diễm lệ cao quý. Nhưng A Hoa vẫn có vẻ không hài lòng, anh ta trầm ngâm một lúc, nói với nhân viên phục vụ: “Thế này đi, cậu hãy gọi thêm mấy người vào đây để tôi so sánh.”
54 “Vâng!”
Nhân viên phục vụ đi ra ngoài. A Hoa đã lên tiếng gọi thêm vài người, anh ta sao dám chậm trễ chứ? Khi người nhân viên phục vụ một lần nữa quay trở lại, phía sau anh ta dẫn theo cả một nhóm các cô gái, gần như đứng đầy cả căn phòng. “Anh Hoa, anh xem xem, có người phù hợp không?”
Người nhân viên phục vụ đó hỏi vẻ thận trọng, trong lòng cũng thầm thấp thỏm, không biết hôm nay A Hoa sao lại kén chọn như thế? Ánh mắt A Hoa quét một lượt trong cả nhóm các cô gái xinh đẹp, cuối cùng dừng lại ở góc phòng. Ở đó có một cô gái đang đứng, dáng người cô ấy không cao, thậm chí hơi gầy yếu, trong khi những cô gái khác đều đang ra sức phô bày sự đầy đặn của mình, cô lại đứng yên, thần thái rất yên tĩnh. A Hoa chỉ về phía cô gái đó: “Cô ấy.”
Người nhân viên phục vụ theo hướng chỉ tay của A Hoa đi đến trước mặt cô gái, hỏi lại như để chứng thực: “Là cô ta sao?”
A Hoa gật đầu. “Anh Hoa hôm nay lại muốn đổi khẩu vị à?”
Nhân viên phục vụ đẩy cô gái đến trước mặt A Hoa: “Đi đi. Anh Hoa chấm cô chính là phúc phận của cô.”
Cô gái cúi đầu gọi “Anh Hoa”
rồi dùng tay vén tóc mình. Còn những cô gái khác và người nhân viên phục vụ đó thì lại biết ý rời khỏi phòng. A Hoa ngắm nghía cô gái thật kĩ, mặc dù là cô gái chốn phong trần, nhưng ánh mắt lại toát ra vài phần khí chất thanh tú xinh đẹp. “Cô tên là gì?”
Anh ta lạnh lùng hỏi một câu. “Minh Minh.”
Cô gái vừa trả lời vừa ngồi đến đầu giường. Đôi tay mềm mại khẽ ấn xuống lồng ngực A Hoa, “Anh Hoa mệt cả ngày rồi nhỉ? Anh hãy thư giãn một chút.”
A Hoa nhắm mắt lại, cùng với nhịp điệu bàn tay mềm mại đó lướt trên lồng ngực anh ta, bên tai anh ta hình như lại vang lên tiếng nhạc dịu dàng du dương đó... Có thể là sự phục vụ của Minh Minh quá hoàn mỹ, cả đêm nay A Hoa ngủ rất ngon. Khi anh ta ở trong phòng ngủ của khách sạn chợt bừng mở mắt, sắc trời đã sáng tỏ. Anh ta xuống giường vén rèm cửa, để cho ánh nắng đầu xuân ấm áp chiếu vào, mang lại cho con người thứ khoái cảm uể oải lười biếng. Nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ 50 phút, A Hoa biết mình không thể được thả lỏng hưởng thụ quá lâu, anh ta vẫn còn phải quay về Tập đoàn Long Vũ, để chuẩn bị buổi phát mại đất đai được tiến hành vào chiều nay. 55 Từ sau khi trừ khử được Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng, quyền lực của Tập đoàn Long Vũ đều tập trung vào tay một mình A Hoa. Mặc dù bản thân anh ta không hề tham lam những thứ này, nhưng vợ con A Hoa còn non yếu, vẫn chưa thể toàn diện tiếp quản tập đoàn, cho nên A Hoa bắt buộc phải gánh vác trách nhiệm nặng nề này. Gần đây thị trường bất động sản có sức hút mạnh mẽ, thu hút rất nhiều nhà đầu tư. Mảnh đất chiều nay phát mại nằm ở Tân Thành - khu vực mới khai thác xây dựng, tiềm lực tăng giá rất lớn. Nếu như có thể lấy được mảnh đất này, ít ra có thể bảo đảm được lợi ích trong năm năm của Tập đoàn Long Vũ. Điều quan trọng hơn là, lợi dụng hạng mục này để vợ con Đặng thị tham dự vào, bồi dưỡng thế lực mới trung thành với họ, bản thân mình cũng có thể yên tâm để tháo bỏ trọng trách nặng nề, thực hiện di nguyện của Đặng tổng. Cho nên đối với lần phát mại này, A Hoa bắt buộc phải giành được, hơn nữa anh ta cũng tràn đầy sự tự tin, dù sao với thế lực của Tập đoàn Long Vũ, trong cả tỉnh ai có thể đối chọi lại được chứ? Có điều trong nội bộ tập đoàn vừa mới trải qua cơn chấn động kịch liệt, điều này có thể sẽ khiến cho vài kẻ luôn rình mò nhân cơ hội để lấn tới. Trong lúc đang đi đi lại lại, tiếng chuông di động chợt vang lên. A Hoa lấy chiếc di động để ở đầu giường lên nhìn, là một số điện thoại quen thuộc. A Hoa ấn nút nghe: “A lô, anh Long à?”
Nhân vật có tên anh Long này từng là tâm phúc của Phó tổng giám đốc tập đoàn - Lâm Hằng Cán. Sau khi Đặng Hoa chết, anh ta vốn dĩ muốn nhờ thế lực của Lâm Hằng Cán để ngoi lên, nhưng sao có thể ngờ được Lâm Hằng Cán lại mất mạng ở trong Tập đoàn Long Vũ. Từ đó anh Long cũng bị rớt lại, lúc này đây anh ta đột nhiên gọi điện thoại tới, A Hoa thấp thoáng cảm thấy chưa chắc đã là việc gì tốt đẹp. “Ha ha, A Hoa à.”
Anh Long ở đầu dây bên kia phát ra giọng nói rất thân mật, “Đã lâu không gặp, có nhớ anh không?”
“Ha.”
A Hoa cũng cười theo, rồi lại hỏi, “Có chuyện gì không?”
“Mời cậu ăn bữa cơm, nhà hàng Vượng Hải. Mau đến đây đi.”
“Bây giờ à?”
“Đúng vậy, tôi đang đợi cậu đấy, không gặp không về.”
“Bây giờ e là không được rồi, chiều nay có miếng đất cần phải đấu thầu...”
“Tôi biết.”
Anh Long ngắt lời A Hoa, cười nói: “Cậu tưởng tôi tìm cậu làm gì chứ? Chính là vì muốn thương lượng về việc đấu thầu đấy!”
56 A Hoa ngẩn người, nghĩ thầm: Việc đấu thầu này thì có liên quan gì tới anh? Câu nói này mặc dù không trực tiếp nói ra, nhưng anh Long như thể đoán được vậy, ngược lại mở miệng chặn họng anh ta trước một bước: “Sao thế, A Hoa? Có phải là Lâm tổng chết rồi, ở trong Tập đoàn Long Vũ, lời nói của tôi không có tí tác dụng nào phải không?”
Câu nói này của đối phương khiến A Hoa không tiện nói thêm gì nữa. Vốn dĩ cái chết của Lâm Hằng Cán đã để lại trong lòng hai người điều vướng mắc, bây giờ đại cục vừa mới được ổn định, A Hoa không muốn lại gây lên làn sóng nào nữa. Suy nghĩ thêm, anh Long đã nói rõ là muốn nói chuyện về việc đấu thầu, thì cũng có thể đến đó xem sao, bất luận là việc tốt hay việc xấu, ít ra cũng có tâm lý chuẩn bị. Nghĩ đến đây, A Hoa bèn cười “hi”
một tiếng, nói: “Anh Long nói gì thế? Tôi đến ngay đây.”
Tắt điện thoại xong, A Hoa rửa mặt súc miệng qua loa, xuống dưới tầng lái xe ô tô đến thẳng nhà hàng Vượng Hải. Nửa giờ đồng hồ sau đến nơi, từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông có thân hình to lớn vạm vỡ đang đứng ở trước cửa nhà hàng nhìn ngó dáo dác, người này chính là anh Long. A Hoa đỗ xe xong đi lên phía trước, chào hỏi anh Long. “Đến nhanh thế, được lắm!”
Anh Long vỗ vai A Hoa, “Đi nào, lên tầng 3, tôi đã đặt phòng riêng rồi.”
A Hoa cười nhàn nhạt, đi theo anh Long vào trong nhà hàng và đi lên tầng. Đến tầng 3, vừa mới rẽ ra khỏi cầu thang đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa, đồng thời một con chó Béc giê to lớn từ trong góc hành lang nhảy xồ ra, bừng bừng khí thế lao thẳng vào hai người. Anh Long sợ hãi giật nảy mình, lùi lại phía sau mấy bước. A Hoa thì lại lập tức lên gân cốt, để chuẩn bị nghênh chiến. Con chó đó chuẩn bị lao vào người A Hoa, thì nghe thấy có người hét lên: “Vết Sẹo, quay lại!”
Con chó đó rất biết nghe lời, lập tức quay đầu chạy về hướng người phát ra câu nói. Chủ nhân của nó đi đến nắm lấy vòng cổ của con chó, tiện đà vuốt ve vào cổ nó mấy cái. Con chó lập tức vẫy đuôi rối rít, rõ ràng là vô cùng thân thiết với người đó. “Ôi, ông chủ Cao à, con chó to ông nuôi này đúng là muốn dọa cho người ta bị mắc bệnh tim đấy.”
Anh Long vỗ vào lồng ngực mình, thở dốc, nói. “Súc sinh không biết gì, hai vị đừng trách cứ. Nào, vào đây ngồi đi.”
57 Người được gọi là “ông chủ Cao”
vẫy tay nói, người này chừng hơn 40 tuổi, thân hình trung bình, trên khuôn mặt gầy gò là chiếc mũi diều hâu quặp, đôi mắt không to nhưng rất sắc nhọn như luôn áp đảo đối phương. A Hoa quay đầu nhìn anh Long, có vẻ hơi khó hiểu. “Để tôi nói rõ một chút: Hôm nay tôi chỉ là phụ trách mời khách, ông chủ Cao mới là người chủ mời.”
Anh Long vừa nói vừa đi lên mấy bước, đi đến giữa hai người, rồi lại chỉ vào A Hoa, “Đây là người anh em của tôi, A Hoa. Hai vị đều là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, không cần tôi phải giới thiệu thêm nữa chứ? Ha ha!”
A Hoa đứng nguyên vị trí không nhúc nhích, sắc mặt lại dần trỏ nên nặng nề. Đúng vậy, ông chủ Cao đang đứng đối diện đây thì không cần phải giới thiệu nữa, bởi vì từ lâu anh ta đã nghe đến đại danh của đối phương rồi. Mười năm trước, khi A Hoa vừa mới ở bên cạnh Đặng Hoa, Đặng Hoa đã từng nói với anh ta câu này: “Nếu như có một ngày ta bị giết, cậu báo thù cho ta, người đầu tiên cần tìm chính là Cao Đức Sâm. Trong khắp tỉnh thành, người có khả năng ra tay với ta nhất, không có ai khác ngoài người này!”
Từ đó A Hoa bèn bắt đầu chú ý đến từng nhất cử nhất động của Cao Đức Sâm, ấn tượng sâu sắc nhất của anh ta đối với người này chính là chiếc mũi diều hâu nham hiểm đó. Anh ta còn biết: tên Cao Đức Sâm này cũng là nhân vật lợi hại thông tỏ hai giới trắng đen trong tỉnh thành, giữa anh ta và Đặng Hoa, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến kinh thiên động địa. Nhưng sau đó thế lực của Đặng Hoa càng lúc càng hùng mạnh, Cao Đức Sâm thì lại không có động thái gì lớn, anh ta yên phận ở trên địa bàn phía Nam Thành của mình, như thể không muốn đấu tranh với nội bộ của tỉnh thành. Cuối cùng Đặng Hoa hình thành cục diện một tập đoàn độc tôn, nhưng ông ta từ trước tới nay cũng không chủ động gây chuyện với Cao Đức Sâm. Nhân vật này cũng dần dần bị A Hoa lãng quên. Bây giờ thời thế đã thay đổi, Đặng Hoa đã chết dưới sự thiết kế dàn dựng của Eumenides, và Cao Đức Sâm lúc này đây lại đột ngột xuất hiện, việc này mang ý nghĩa gì chứ? Cao Đức Sâm đương nhiên có thể đoán được nỗi e ngại trong lòng A Hoa, anh ta lại cười nói: “Tôi vốn dĩ cần phải tự mình đến mời người anh em A Hoa, nhưng lại sợ quá đường đột cho nên mới nhờ A Long. Người anh em A Hoa không trách tội chứ?”
Thấy đối phương bình thản như vậy, A Hoa cũng bình tĩnh trả lời: “Ông chủ Cao nặng lời rồi. Anh mời khách, tôi ăn cơm, có gì mà đường đột với không đường đột chứ? Chỉ cần có duyên ngồi cùng nhau, mọi người đều là anh em.”
58 Anh Long cười ha ha: “Tôi đã nói rồi mà, người anh em A Hoa là một người rất thoải mái! Nào nào nào, mau vào phòng ngồi xuống nói chuyện.”
Trong khi nói, anh ta đã ôm lấy vai của A Hoa, để dẫn A Hoa bước vào trong phòng, tỏ ra giống như là một nửa phần chủ nhân vậy. Cao Đức Sâm đứng ở gần đó tươi cười nghênh đón, nhưng con chó to có tên Vết Sẹo ở bên cạnh anh ta lại không có vẻ gì thân thiện cả. Con súc sinh đó cong lưng lên, hai mắt toát ra tia sáng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào A Hoa, trong miệng phát ra từng tiếng gầm gừ hung dữ. “Im miệng!”
Cao Đức Sâm khẽ vuốt đầu Vết Sẹo, nhưng nó lại không nghe lời, vẫn cứ gầm gừ, không để A Hoa lại gần. “Con súc sinh này hiểu được tính người, nó cảm nhận được sự uy hiếp của cậu.”
Cao Đức Sâm nhìn A Hoa cười nói, “Trên người cậu có sát khí.”
Anh Long đứng bên cũng phụ họa: “Ông chủ Cao, con Vết Sẹo của ông là một con chó, người anh em A Hoa của tôi, đó là một con sói!”
A Hoa mỉm cười, hình như không hiểu được ngụ ý trong lời nói của hai người này. “Vết Sẹo chỉ là không thân quen với tôi nhỉ?”
Anh ta vừa nói vừa đi vòng qua phía con chó đó. “Nào nào nào, hãy vào phòng đi.”
Cao Đức Sâm lại lần nữa mời chào, “Đây là địa bàn của tôi, hai vị xin cứ thoải mái.”
Anh Long nhường cho A Hoa đi lên trước tiên, ba người lần lượt tiến vào phòng. Khí thế sang trọng của căn phòng thì không cần nói nữa, ở vị trí trung tâm phòng bày một chiếc bàn tròn có đường kính rộng tới bốn mét, nhưng trên bàn lại chỉ bày ba bộ đồ ăn. Mấy người anh em cốt cán đứng ở trong phòng để hầu hạ, nhìn thấy ba người bước vào bèn nhất loạt cúi chào: “Chào đại ca!”
Cao Đức Sâm chẳng buồn liếc nhìn mấy tiểu đệ đó, chỉ vào ghế dành cho vị khách quý ở giữa bàn: “Người anh em A Hoa, mời ngồi ghế trên.”
A Hoa lạnh lùng đáp lời: “Ông chủ Cao khách sáo rồi.”
Đi lên trước điềm nhiên ngồi xuống, ông chủ Cao lại mời anh Long ngồi xuống vị trí bên tay phải A Hoa, còn mình thì ngồi ở vị trí tay trái A Hoa. Vết Sẹo cũng ngồi xuống bên cạnh chủ nhân mình, cơ thể nó rất lớn, cho dù là lúc ngồi cũng cao bằng một người. Anh Long nhìn con chó đó chép miệng nói: “Từ lâu đã nghe nói ông chủ Cao yêu quý chó, hôm nay mới thực sự được mở mắt. Loại chó Béc giê thuần chủng này, ai thấy lại không thích chứ?”
59 “Con chó này là tôi nhờ người mang từ Đức về đấy, tôi đã nuôi mấy năm rồi, hằng ngày chỉ riêng thịt đã phải ăn mất mấy cân.”
Cao Đức Sâm vuốt đầu Vết Sẹo, “Các cậu nhìn xem, ở bên tai trái nó, ở đó có một vết sẹo, đó là hai năm trước, ở Nam Thành có một tên oắt con muốn hãm hại tôi, con chó này đã đỡ một đao cho tôi.”
“Con chó giỏi thật!”
Anh Long khen ngợi thật lòng, “Chả trách mà gọi nó là Vết Sẹo.”
Vết Sẹo hình như nghe hiểu lời con người đang khen ngợi, nó ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hiên ngang. A Hoa ngồi yên, hình như không có hứng thú đối với sự việc giữa hai người này và một con chó. Cao Đức Sâm không muốn để anh ta bị đơn độc, bèn hỏi chuyện: “Người anh em A Hoa không có hứng thú với chó thì phải?”
A Hoa cười “ha”
một tiếng, nói: “Tôi là người thô lỗ, không biết cách nuôi chó, chỉ biết ăn thịt chó.”
Anh Long thấy buồn cười trước câu nói của A Hoa, anh ta vừa cười ha ha vừa vỗ vào vai A Hoa, nói vẻ bông đùa: “Người anh em, thịt con chó này cậu ăn không nổi đâu. Loại chó Béc giê thuần chủng như thế này, giá của nó phải mười mấy vạn tệ đấy.”
Cao Đức Sâm cũng cười, nhưng sự quan tâm của anh ta lại tập trung vào nửa câu sau trong câu nói của A Hoa. “Người thô lỗ, ha, người thô lỗ rất tốt mà. Ăn nói và xử lý công việc đều ngay thẳng, không cần vòng vo rườm rà. Tôi thích kết bạn với người thô lỗ.”
Sau hồi cảm thán, cao Đức Sâm vẫy tay với mấy người tiểu đệ: “Mau đem thực đơn lại cho người anh em A Hoa xem.”
Một tiểu đệ dẫn đầu vội vàng đi tới, cung kính đưa thực đơn đến trước bàn. Nhưng A Hoa lại không giơ tay ra nhận, chỉ nói một câu: “Không cần xem, khách theo ý chủ.”
Động tác của tiểu đệ dừng lại lưng chừng, tiến không được mà lui cũng không xong, đành phải nhìn Cao Đức Sâm như thể cầu cứu. Cao Đức Sâm cũng không từ chối, xua tay nói: “Vậy thì để tôi bố trí nhé.”
Tiểu đệ bèn thu lại thực đơn, đưa cho Cao Đức Sâm giấy và bút để ghi món ăn. Cao Đức Sâm giải thích với hai vị khách: “Họ đều biết thói quen của tôi. Khi tôi gọi món không bao giờ xem thực đơn, chỉ viết mấy món đồ ăn mình muốn, giao cho đầu bếp làm là được.”
Vừa nói vừa cầm bút viết sột soạt trên giấy. Anh 60 ta viết rất nhanh, loáng một cái đã viết xong tên các món ăn giao cho tiểu đệ, dặn dò: “Dặn nhà bếp làm nhanh, mau đưa đồ ăn lên.”
Tiểu đệ nhanh nhẹn trả lời: “Dạ vâng.”
Cao Đức Sâm lại vỗ vào con Vết Sẹo: “Mày cũng đi ra ngoài đi, tao và hai vị khách quý cần phải ăn cơm rồi.”
Giọng nói của anh ta rất dịu dàng, như thể đang dỗ dành đứa con yêu của mình vậy. Vết Sẹo “gâu”
một tiếng, ngoáy đuôi đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo tiểu đệ. Tiểu đệ cũng không dừng lại nữa, một tay cầm lấy thực đơn, một tay giữ vòng cổ con Vết Sẹo, dẫn con chó to đó ra khỏi cửa đi về phía nhà bếp. Lát sau có nhân viên phục vụ bê ra bốn món ăn khai vị, còn một tiểu đệ khác rót rượu ngon cho ba vị đại ca. Chỉ là người tiểu đệ dẫn đầu lúc trước cầm danh sách món ăn đó vẫn không quay trở lại, chắc là đang đôn đốc công việc ở nhà bếp. Cao Đức Sâm nâng ly rượu lên: “Cảm ơn hai người anh em đã đến đây, tạm thời chưa nói gì cả, ly rượu này tôi xin kính hai vị, cạn chén!”
Nói vậy liền uống một hơi cạn sạch. Anh Long nói: “Cảm ơn ông chủ Cao!”
rồi cũng uống cạn ly rượu. A Hoa cũng nâng ly rượu để trước mặt mình lên, mặc dù không nói gì nhưng cũng uống một hơi cạn sạch. Lập tức lại có tiểu đệ đi đến tiếp rượu, Cao Đức Sâm không ngừng nghỉ, lại nâng ly thứ hai lên. Theo như thông lệ của cuộc rượu, ly rượu thứ hai này chủ nhân cần phải nói một chút. “Mấy năm nay mọi người đều ở tỉnh thành, cũng không đi lại nhiều. Cho nên hôm nay tôi đặc biệt bày mâm rượu này, mời hai người anh em đến đây gặp gỡ. Cũng chẳng có ý gì khác, chỉ là muốn có thêm mối liên hệ với hai người anh em, sau này giữa chúng ta cũng tiện hỗ trợ nhau.”
Nói xong những lời này, anh ta ngẩng cổ, dốc cạn ly rượu thứ hai vào trong ruột. Anh Long cũng uống hết theo ly thứ hai, bày tỏ thái độ, nói: “Nói phải lắm. Mọi người đều là luôn cố gắng gây dựng, không dựa vào anh em thì dựa vào gì chứ? Có câu tục ngữ nói, đoàn kết thì có sức mạnh lớn!”
A Hoa chỉ uống rượu theo, vẫn trầm mặc không nói. Cao Đức Sâm thấy bầu không khí có vẻ hơi lạnh, bèn đặt ly xuống nhìn thẳng vào đối phương và nói: “Người anh em A Hoa, cậu thấy thế nào?”
A Hoa cầm chiếc ly trong tay nghịch ngợm giây lát, cuối cùng cũng mở miệng: “Cùng giúp đỡ nhau đương nhiên là tốt. Tuổi tác của ông chủ Cao nhiều hơn hai người chúng tôi, vậy thì cần phải nâng đỡ hai người anh em chúng tôi rồi.”
Anh Long nghe thấy câu nói đáng tin tưởng như vậy, không giấu nổi sắc mặt vui mừng, lên tiếng khẳng định: “Điều đó thì chắc chắn rồi, ông chủ Cao mời chúng ta ăn cơm, chẳng phải là cái ý này sao?”
61 Cao Đức Sâm thì lại nghe ra được ý tứ trong lời nói của A Hoa, anh ta chỉ mỉm cười cho phải phép, chờ đợi đối phương nói tiếp. Quả nhiên, lời của anh Long vừa mới dứt, A Hoa lại nói tiếp: “Chiều hôm nay Tập đoàn Long Vũ sẽ mua mảnh đất ở Tân Thành. Đợi sau khi miếng đất đó nằm trong tay, trên phương diện xây dựng công trình còn phải nhờ ông chủ Cao chỉ giáo thêm. Dù sao tiểu đệ vừa mới tiếp nhận vận hành công ty, còn rất nhiều việc vẫn còn thiếu kinh nghiệm.”
Cao Đức Sâm liếm môi, rơi vào sự trầm mặc, nụ cười của anh Long cũng đông cứng ở trên mặt. Vốn dĩ lần này họ hẹn A Hoa đến, chính là muốn thương lượng một chút về miếng đất chiều nay. Thật không ngờ A Hoa không đợi bọn họ nêu ra, đã tranh một bước thể hiện ra khí thế bắt buộc phải giành được miếng đất đó. Lần này thì khách lại trở thành chủ, ngược lại khiến cho Cao Đức Sâm không tiện mở miệng nữa. Sau một khoảng tĩnh lặng, anh Long đỡ lời: “Ôi, sự việc này lát nữa hãy nói. Nào, mọi người hãy cạn ly thứ ba nào. Ông chủ Cao, ly này đến lượt chúng tôi mời anh.”
Anh Long vừa mới nâng ly rượu, Cao Đức Sâm lại ra hiệu bằng tay “khoan đã”
. Tiếp đến anh ta nâng ly rượu của mình lên, trầm ngâm nói: “A Hoa quả nhiên là một hảo hán thẳng tính... Cậu đã nhắc đến miếng đất đó, vậy thì chúng ta hãy mở rộng đề tài này đi. Miếng đất ở Tân Thành, ông anh già của cậu là tôi đây cũng muốn có được.”
A Hoa nâng ly lên: “Vậy thì đợi sau buổi phát mại chiều nay kết thúc, tôi sẽ mời ông chủ Cao uống rượu, để tạ lỗi với ông anh.”
Ngữ khí của anh ta vẫn thản nhiên tỉnh bơ, như thể miếng đất đó đã thuộc Tập đoàn Long Vũ rồi. Cao Đức Sâm rụt tay lại, rút ly rượu lại. Anh ta khẽ than: “Người anh em A Hoa, tôi biết Tập đoàn Long Vũ trước nay tài chính dồi dào, các cậu muốn lấy miếng đất đó, e rằng không có ai có thể đấu lại được các cậu. Nhưng mọi người đấu đi đấu lại thì có gì hay chứ? Đến lúc đó ngược lại lại lợi cho người ngoài. Nếu cậu tin được ông anh này, hay là cứ nghe tôi nói vài câu trước.”
A Hoa cũng đặt ly rượu xuống. Qua mấy câu đối đáp, anh ta đã có phần chiếm thế thượng phong, bây giờ đối phương đã có lời muốn nói, thì cứ yên lặng quan sát xem sao. Cao Đức Sâm sau khi cân nhắc một lát, lại nói tiếp: “Năm đó khi Đặng tổng còn sống, Tập đoàn Long Vũ muốn lấy mảnh đất đó, tôi nghĩ cả tỉnh thành không ai dám phản đối. Nhưng bây giờ Đặng tổng đã đi rồi, tình thế khó tránh khỏi trở nên phức tạp hơn. Vương Ma Tử ở Đông Thành, Bành Đại Bào ở khu vực ngoại ô, còn có cả khu vực thành phố, bao gồm cả mấy ông chủ lớn ở các 62 thành phố khác, hiện nay đều đang thèm muốn mảnh đất đó. Trong tình huống này, cho dù các cậu có thể lấy được mảnh đất đó, e rằng giá cả cũng chưa chắc có thể được như ý.”
A Hoa gật đầu, điều này thì anh ta cũng tán đồng. Sau khi Đặng Hoa chết, sự đe dọa của Tập đoàn Long Vũ đã không còn được như trước, và nếu càng có nhiều người tham gia đấu thầu, mức giá cuối cùng chắc chắn là sẽ càng cao. Thấy đối phương tiếp nhận lời đánh giá của mình, Cao Đức Sâm chợt phấn chấn tinh thần, nhân đà đưa ra dự tính của mình: “Nếu như hai nhà chúng ta cùng liên kết lại, cục diện chắc chắn sẽ đổi khác.”
A Hoa hơi nheo mắt: “Liên kết như thế nào?”
Cao Đức Sâm đón lấy ánh mắt của A Hoa: “Không giấu gì cậu, mấy hôm nay tôi đã xử lý ổn thỏa những người muốn tham gia đấu thầu khác, chiều hôm nay, bọn họ chẳng qua chỉ đến để tham gia vui chơi chút thôi. Bây giờ thì chỉ còn lại hai người cậu và tôi, nếu như chúng ta đều không nâng mức giá lên, thì giá cả miếng đất này không thể tăng cao được.”
A Hoa đã hiểu ý tứ của Cao Đức Sâm, chỉ là vấn đề then chốt nhất thì đối phương lại chưa nói rõ. Anh ta không thích vòng vo, hỏi thẳng luôn vào vấn đề: “Nếu chúng ta đều không đưa ra giá, vậy thì rốt cuộc miếng đất này sẽ bán cho ai?”
Cao Đức Sâm cười: “Vừa rồi cậu cũng đã nói, cậu không có nhiều kinh nghiệm trên phương diện xây dựng công trình. Nếu đã như vậy, thà rằng cứ giao miếng đất này cho tôi. Sau đó chúng ta có thể cùng làm, đến lúc đó phần của cậu, ông anh này quyết không bạc đãi cậu đâu.”
“Điều này thì tôi có thể đảm bảo.”
Anh Long vỗ ngực nói, “Ông chủ Cao xử lý công việc, những chỗ cần rõ ràng thì quyết không hàm hồ.”
“Phần của tôi...”
A Hoa tỉ mỉ suy ngẫm giây lát, hỏi: “Ý anh là nói của cá nhân tôi hay là của Tập đoàn Long Vũ?”
Cao Đức Sâm cười “ha ha”
: “Việc này thì có khác biệt gì lớn chứ? Theo ý tôi, hay là Tập đoàn Long Vũ sáp nhập vào công ty tôi, tài sản của tập đoàn thì tính là cổ phần của hai người anh em trong công ty của tôi.”
Câu nói này đã triệt để bại lộ ra dã tâm của Cao Đức Sâm: Thật không ngờ anh ta muốn thông qua A Hoa và anh Long để đào chân tường Tập đoàn Long Vũ, cuối cùng thực hiện được mục đích thôn tính Tập đoàn Long Vũ. Suy nghĩ này ngay cả anh Long cũng là lần đầu tiên hay tin, anh ta mở to mắt, yết hầu “ực”
một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt. 63 Lòng tham của đối phương thực sự quá lớn, nhưng điều kiện đưa ra thì lại đủ hấp dẫn đấy! A Hoa nhìn chăm chăm vào ly rượu trước mặt hồi lâu không nói. Cao Đức Sâm lại một lần nữa nâng ly lên: “Hai vị nếu không chê Cao mỗ bất tài, thì hãy uống ly rượu thứ ba này đi!”
Nói xong liền cạn ly trước. Anh Long cầm ly rượu của mình lên, quay sang liếc nhìn thấy A Hoa vẫn không nhúc nhích, bèn do dự rồi đặt ly xuống. Cao Đức Sâm cũng dự liệu sẽ có cục diện này, dù sao thì trách nhiệm của việc này quá lớn, nếu vào vị trí ai thì cũng đều khó có thể lập tức đưa ra quyết định. Anh ta cũng không thúc giục, chỉ cười nói: “Xem ra người anh em A Hoa vẫn còn nghi ngờ đối với thành ý của tôi nhỉ. Không sao, không sao!”
Sau khi nói liền hai câu “không sao”
, anh ta quay lại nhìn tiểu đệ ở phía sau lưng: “Chúng mày đi giục xem sao, rượu đã uống mấy ly rồi, mà đồ ăn nóng sao vẫn chưa đưa lên?”
Một tiểu đệ bước nhanh ra khỏi phòng, chưa đầy nửa phút sau đã quay lại, thở dốc báo cáo: “Cao tổng, món ăn chính đã làm xong rồi, đang bê lên đây!”
Cao Đức Sâm gật đầu, tiểu đệ đó lại đứng phía sau anh ta. Đúng lúc này, hương thơm ngào ngạt bay đến. Sáng nay A Hoa ngủ dậy vẫn chưa ăn gì, ngửi thấy mùi thơm này, cảm giác thèm ăn lại trào dâng. Cùng với những tiếng bước chân vội vã, cậu tiểu đệ dẫn đầu lúc trước đặt món ăn cũng bước vào trong phòng. Hai tay cậu ta bưng một nồi đồng lớn, mùi hương thơm ngào ngạt chính là tỏa ra từ trong nồi đồng đó. Cao Đức Sâm ra hiệu bằng mắt, tiểu đệ dẫn đầu bèn đặt nồi đồng xuống trước mặt A Hoa. Đầy cả một nồi, từng miếng thịt hầm đỏ au béo ngậy. Một tiểu đệ khác đi đến cầm chiếc muôi đặt ở trong nồi, múc từng muôi thịt vào trong bát của ba vị đại ca. Cao Đức Sâm ra hiệu mời bằng tay: “Ăn đi, đừng có khách sáo.”
Anh Long đã bị hương thơm của thịt làm cho thèm nhỏ dãi, anh ta gắp một miếng thịt cho vào miệng, vừa ăn vừa khen ngợi: “Ngon lắm ngon lắm, thuộc hạ của ông chủ Cao, cho dù là đầu bếp cũng thật là xuất sắc.”
Cao Đức Sâm cũng gắp một miếng thịt thưởng thức, đồng thời nói với A Hoa: “Người anh em A Hoa, đừng ngẩn người ra thế, món ăn này là đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy.”
“Chuẩn bị cho tôi? Vậy thì tôi lại phải thưởng thức thật kĩ rồi.”
Thấy đối phương nhiệt tình như vậy, A Hoa cũng không tiện tỏ ra quá lạnh lùng, anh ta 64 gắp miếng thịt ở trong bát lên, trước khi bỏ vào miệng lại tiện thể hỏi một câu: “Đúng là rất thơm đấy, là thịt gì vậy?”
Ánh mắt Cao Đức Sâm chợt sắc lạnh, nói: “Thịt chó.”
A Hoa ngẩn người: “Thịt chó?”
“Người anh em A Hoa chẳng phải vừa mới nói: Không biết nuôi chó, chỉ biết ăn thịt chó sao? Cho nên tôi đã bảo thuộc hạ làm thịt Vết Sẹo, làm thành nồi thịt chó này, mời người anh em A Hoa thưởng thức!”
Cao Đức Sâm dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn vào mắt A Hoa, nói rành rọt từng từ một. Anh Long nghe thấy vậy trợn tròn mắt, bộ dạng không thể nào tin nổi, sau đó anh ta vội vàng nhè hết miếng thịt đang nhai dở ở trong miệng ra: “Đây là... đây là thịt của Vết Sẹo?! Ông chủ Cao, anh, anh sao lại phải làm thế chứ?”
“Trước mặt người anh em, một con chó thì có là gì chứ?”
Cao Đức Sâm lại thoải mái nuốt miếng thịt chó ở trong miệng xuống bụng, thần sắc vô cùng thản nhiên. Đôi đũa trong tay A Hoa dừng lại giữa khoảng không, anh ta nhìn vào người đàn ông có chiếc mũi diều hâu ở trước mắt, cuối cùng đã hiểu được Đặng Hoa tại sao lại liệt con người này vào đối thủ hàng đầu của mình. Nếu như cuộc giao đấu lúc trước đã từng khiến A Hoa dần dần khinh địch thì lúc này đây anh ta đã thực sự cảm thấy lạnh sống lưng. Cái người ngồi bên cạnh mình đây, thủ đoạn tàn nhẫn thâm độc, đúng là chưa từng nghe thấy bao giờ! Người này không chỉ là để thể hiện sự thành ý của mình mà đã giết con chó yêu quý đã theo mình suốt bao năm để hầm thành một nồi thịt chó, điều đáng sợ hơn là: Anh ta chỉ thông qua một tờ giấy ghi thực đơn món ăn để đưa ra mệnh lệnh với thuộc hạ của mình, hơn nữa tên tiểu đệ nhìn thấy thực đơn món ăn lại không đưa ra bất cứ câu hỏi nào. Có thể nhận thấy, con người này thường ngày nói ra lời thì bắt buộc phải thực hiện, trước mặt bao nhiêu người từ lâu đã hình thành lên sự uy nghiêm đáng sợ khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi! Đây là một kẻ độc ác hung dữ, vì muốn đạt được mục đích của mình không từ bất cứ thủ đoạn nào cả; Đây là một kẻ liều lĩnh vì lợi ích của mình mà không nề hà việc róc thịt chặt xương; Đây là một kẻ dã tâm có sự thưởng phạt phân minh và nuôi một lũ tiểu đệ vô cùng trung thành! Bất luận là ai trở thành kẻ thù địch với loại người như thế này, đều là một việc vô cùng nguy hiểm. Cao Đức Sâm nhận ra sự biến hóa tâm trạng của A Hoa, anh ta lại một lần nữa rót đầy rượu trắng vào trong ly của mình, nâng ly lên mời rượu hai vị khách, nói: “Thế nào? Có nồi thịt chó này để nhắm rượu, hai vị chắc không còn chỉ nâng cốc lên nữa chứ?”
Sau khi nói xong anh ta lại uống cạn ly rượu, đồng 65 thời dùng ánh mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào hai người bên cạnh. Trong ánh mắt đó toát ra thứ áp lực vô hình nhưng lại vô cùng nặng nề. Anh Long bị thứ áp lực đó đè nén gần như thở không nổi, cuối cùng anh ta nâng ly rượu của mình lên, từ từ đưa đến miệng, nghiến răng một cái, uống một hớp hết sạch. Sau đó anh ta quay sang, cùng Cao Đức Sâm dồn ánh mắt tập trung vào A Hoa. Sau khi trầm mặc hồi lâu, lúc này A Hoa mới lên tiếng: “Thịnh tình của ông chủ Cao, A Hoa đã nhận rồi, nhưng nồi thịt chó này, tôi đúng là không ăn nổi.”
Cao Đức Sâm đã chờ đợi được câu trả lời này mặc dù khiến anh ta hơi thất vọng, nhưng cũng không vượt ra ngoài sự dự liệu của anh ta. Sau khi thở dài một tiếng, anh ta khẽ đặt ly rượu không xuống bàn, nói vẻ trang nghiêm: “Nếu như nồi thịt chó này cậu không muốn ăn, e rằng sau này cũng không có đồ ăn nào có thể dành cho cậu nữa rồi!”
“Tôi hiểu.”
A Hoa không nói thêm gì nữa, đứng dậy nói một câu: “Xin cáo từ.”
Nói xong cũng không đợi Cao Đức Sâm trả lời, tự mình rời khỏi đó. “Việc này...”
Anh Long bị rớt lại một mình trên bàn ăn, rõ ràng là rất sượng sùng, anh ta thận trọng nhìn Cao Đức Sâm: “Hay là để tôi khuyên nhủ thêm cậu ta?”
Cao Đức Sâm xua tay: “Không cần đâu.”
Anh ta lại gắp lên một miếng thịt, vừa nhai vừa cảm thán: “Miếng thịt thơm ngon thế này mà có người lại không muốn ăn, tự anh ta muốn chết đói, tôi có thể có cách nào được chứ?”
“Anh ta không ăn thì chúng ta ăn!”
Anh Long lớn tiếng nói như thể tuyên thệ, sau đó anh ta cũng gắp miếng thịt ở trong bát lên, ăn luôn không chút e dè gì nữa. Khi A Hoa bước ra khỏi nhà hàng Vượng Hải đã vào đúng giữa trưa, ánh nắng chói chang, cơn gió ấm áp thổi tới nhưng anh ta lại có một thứ cảm giác nặng nề sắp bị cơn mưa gió bão bùng bao vây. Cho dù lúc trước đã có một thứ dự cảm chẳng lành, nhưng tốc độ và mức độ hung dữ của đợt mưa bão cuộn trào này vẫn vượt ra ngoài sự dự liệu của A Hoa. Hai giờ rưỡi chiều, A Hoa dẫn theo đội của anh ta đến đại sảnh tầng 1 của Trung tâm hội nghị Phổ Lan, cuộc phát mại miếng đất ở Tân Thành chuẩn bị tiến hành ở đây. Cao Đức Sâm đang ngồi ở vị trí trung tâm của phòng phát mại, anh ta uể oải ngậm một điếu thuốc, thần thái nhàn tản. Còn những người tham gia khác sau 66 khi tiến vào hội trường cũng đều chủ động chào hỏi Cao Đức Sâm, mọi người đều nhìn nhau mỉm cười, rất nhiều việc đã thấu hiểu rõ rồi. Cao Đức Sâm không nói khoác, anh ta đúng là đã xử lý ổn thỏa tất cả những người đến tham gia đấu thầu, những người đó hôm nay đến đây chẳng qua chỉ để làm nền mà thôi. “Xử lý ổn thỏa”
- mấy chữ này nghe rất đơn giản, trên thực tế thì lại bao hàm quá nhiều học vấn. Đối với những người khác nhau thì cần có những thủ đoạn khác nhau, có lúc dùng đến “tiền”
, có lúc lại dùng đến “mạng”
. Đương nhiên cũng có một số người, bất luận là anh dùng “tiền”
hay là dùng “mạng”
cũng đều không có tác dụng, đến lúc này thì không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể liều mình va vào nhau, liều “thực lực”
. Cao Đức Sâm cảm thấy ưu điểm lớn nhất của mình chính là luôn có thể phán đoán ra thực lực hai bên giữa địch và mình. Cho nên anh ta biết lúc nào có thể liều, lúc nào không thể liều. Lúc Đặng Hoa có thế lực, người trong cả tỉnh thành đều nhìn Cao Đức Sâm, đợi giữa anh ta và Đặng Hoa xảy ra cuộc long tranh hổ đấu, nhưng anh ta lại rút lui. Chỉ cần trong phạm vi thế lực của Đặng Hoa, Cao Đức Sâm không bao giờ tranh, bởi vì anh ta biết mình không đủ thực lực đó. Rất nhiều người do đó cho rằng Cao Đức Sâm chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi, nhưng sự hiểu biết bao năm nay tích tụ được của những người này trong khoảng thời gian mấy tháng đã thực sự thay đổi. Sau khi Đặng Hoa chết, Cao Đức Sâm bèn giở ra toàn bộ thực lực của mình, anh ta tin rằng cả tỉnh thành không có ai có thể thắng được mình. Đúng là, thực lực của anh ta nhanh chóng dẹp yên tất cả, bây giờ cũng chỉ có Tập đoàn Long Vũ là có thể đứng trước mặt anh ta, cũng chỉ có A Hoa - kẻ không chịu ăn “thịt chó”
. Khi A Hoa bước vào sảnh phát mại, Cao Đức Sâm đặc biệt đứng dậy vẫy tay với đối phương, gương mặt anh ta tươi cười như thể là chào hỏi với người bạn cũ thân thiết nhất của mình. A Hoa lại chỉ khẽ gật đầu, sau đó anh ta tìm một vị trí ở trong góc ngồi xuống, khuôn mặt lạnh tanh. Anh ta không thích để bất cứ ai nhìn thấy tâm trạng của mình, bất luận là tâm trạng chân thành hay là giả tạo, bởi vì rất nhiều khi nhược điểm trên tinh thần của anh đã thông qua những thứ tâm trạng này để truyền đạt cho đối phương của anh. 67 Điều quan trọng nhất là: Tập trung tinh thần để làm tốt việc của mình. Đây chính là quy tắc lúc này đây A Hoa đang nhất mực tuân theo. Hơn nữa đối với việc phân tích địch và mình, anh ta trước khi xuất phát đã suy nghĩ thấu suốt. “Mảnh đất phát mại lần này tổng diện tích là sáu mươi mẫu, tổng cộng bốn mươi nghìn mét vuông. Theo như tỉ lệ sức chứa quy hoạch 2.0, miếng đất này có thể xây dựng được tổng diện tích số căn hộ thương mại là tám mươi nghìn mét vuông. Bây giờ giá căn hộ thương mại ở khu vực Tân Thành bình quân khoảng 3000 tệ một mét vuông, giá vốn của xây dựng và những thứ khác khoảng 1000 tệ một mét vuông, cho nên chúng ta bỏ ra 2000 tệ mỗi mét vuông cho chi phí mặt bằng, trên phương diện lý luận thì sẽ không lãi cũng không lỗ. Nếu tính đoán như vậy, giá cao nhất của mảnh đất này là một trăm sáu mươi triệu tệ. Nhưng chúng ta vẫn có thể suy xét đến việc giá nhà trong khu vực Tân Thành sẽ còn tăng lên, theo như nghiên cứu của chúng tôi, giá khu vực này hai năm sau ít nhất sẽ rơi vào khoảng 4000 tệ trở lên, như vậy thì giá trị cao nhất mảnh đất này có thể đạt được đến hai trăm bốn mươi triệu tệ. Đây là phần quá rõ ràng, mọi người đều biết tính toán ra được, thế nhưng Tập đoàn Long Vũ vẫn còn có một số ưu thế bí mật. Trên thực tế, họ có thể làm tỉ lệ sức chứa thành 3.0, mối quan hệ mọi tầng lớp thì năm xưa Đặng tổng đã xử lý ổn thỏa, cho nên diện tích căn hộ thương mại chúng ta có thể xây dựng thực ra là một trăm hai mươi nghìn mét vuông, quy đổi thành giá thành của miếng đất này sẽ là ba trăm sáu mươi triệu tệ, vậy có nghĩa là ba trăm sáu mươi triệu tệ mới là mức giá chạm vạch đỏ của đợt đấu thầu lần này. Suy xét đến việc Cao Đức Sâm cũng quyết tâm giành được miếng đất này, cho nên khi chúng ta đấu thầu, chúng ta có thể đột phá thêm một chút. Nếu như Cao Đức Sâm hét ba trăm sáu mươi triệu tệ, chúng ta có thể hét bốn trăm triệu tệ. Đây là một con số tương đối nguy hiểm, rất có thể chẳng kiếm được tiền, nhưng cho dù là bị lỗ cũng vẫn nằm trong phạm vi Tập đoàn Long Vũ có thể gánh vác được, chỉ cần có thể đè bẹp được Cao Đức Sâm, thì sự mạo hiểm này cũng rất đáng. Nếu như Cao Đức Sâm tiếp tục hét giá lên cao, thì chúng ta không cần nữa, cứ đợi cho miếng đất này kéo anh ta cho đến chết.”
Những lời phân tích này là của chuyên gia Tư vấn công trình của Tập đoàn Long Vũ, A Hoa không chút nghi ngờ về độ tính toán chuẩn xác và tầm mắt của ông ta. Cho nên hôm nay anh ta đến hiện trường vụ đấu giá vốn không cần suy xét xem Cao Đức Sâm muốn làm gì, anh ta chỉ cần vận hành theo phương châm mà chuyên gia đã đặt ra, những việc khác thì mặc kệ cho Cao Đức Sâm muốn bày trò thế nào cũng được. Cao Đức Sâm vẫn rít từng hơi thuốc, không biết lúc này đây anh ta đang nghĩ những gì? 68 Ba giờ chiều, cuộc phát mại chính thức bắt đầu. Người hướng dẫn chương trình trước tiên tuyên bố danh sách những người tham gia đấu thầu, sau đó lại đưa ra giá đấu thầu thấp nhất là một trăm hai mươi triệu tệ, đồng thời tuyên bố khởi động quy trình đấu giá. “Một trăm hai mươi lăm triệu tệ.”
Một người thấp béo ngồi ở hàng ghế đầu giơ ra bảng báo giá trước. Nhưng tiếp đó lại có người bám theo ngay: “Một trăm hai tám triệu tệ.”
Người giơ biển số tiền lần này là một người phụ nữ trung niên. “Một trăm ba mươi triệu tệ.”
“Một trăm ba lăm triệu tệ.”
“Một trăm bốn mươi triệu tệ.”
... Những người giơ bảng giá tiền thi nhau đấu giá, nhưng mức tăng giá lại không lớn. A Hoa lạnh lùng quan sát, anh ta biết những người giơ bảng giá này đều chỉ là đang tạo bầu không khí mà thôi, họ vốn không phải là những người thực sự tham dự. Người thực sự tham dự ngoài mình ra thì chỉ có Cao Đức Sâm đang ngồi nhả khói thuốc ở giữa đoàn người đó thôi. Sau khi những người tham dự làm nền đó đều đã báo giá hết một lượt, Cao Đức Sâm cuối cùng cũng lên tiếng. “Một trăm tám mươi triệu tệ.”
Anh ta báo ra con số cao nhất ở hiện trường cho đến lúc này. Hiện trường như thể nhận được chỉ lệnh nào đó, những tiếng đấu giá huyên náo chợt ngừng bặt. Mọi người hình như đều bị chấn động bởi cái giá này, mặc dù ai cũng có thể hiểu được một trăm tám mươi triệu tệ vẫn còn lâu mới đạt đến ngưỡng giá đấu thầu. “Một trăm tám mươi triệu tệ lần thứ nhất.”
Người chủ trì bắt đầu gõ búa. Cao Đức Sâm ung dung nhả ra một vòng tròn khói thuốc, sau đó anh ta quay lại nhìn A Hoa ở góc phòng, anh ta biết chỉ có người đó còn tiếp tục nâng giá lên. Quả nhiên, trước khi người chủ trì gõ búa lần hai, A Hoa hét lên cái giá của mình. “Ba trăm triệu tệ!”
Giọng của anh ta không to nhưng lại vô cùng khí thế. Hiện trường lập tức vang lên những tiếng xôn xao, ánh mắt tất cả mọi người đều đồng loạt hướng về phía A Hoa. Giá của anh ta đưa ra không chỉ vượt xa giá 69 của Cao Đức Sâm, thậm chí đã vượt xa cả đánh giá của hầu hết mọi người về giá trị của miếng đất này, sao có thể không khiến cho người ta kinh ngạc chứ? Và đây cũng chính là hiệu quả mà A Hoa muốn tạo ra. Anh ta tin chắc Cao Đức Sâm chắc chắn sẽ liên tục bám theo giá tiền mà mình đưa ra, nếu đã như vậy, thì một lần nói luôn giá cao, trước tiên hãy cứ đè nén đối phương trên phương diện khí thế. Dưới những ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, A Hoa quay sang nhìn Cao Đức Sâm, ánh mắt anh ta vô cùng kiên định, truyền đạt tín hiệu cứng rắn mà ai nấy đều có thể hiểu được. Cao Đức Sâm né tránh ánh mắt của A Hoa, anh ta ném đầu mẩu thuốc lá xuống dưới đất, lấy gót giày giẫm lên mấy cái. “Ba trăm triệu tệ lần thứ nhất.”
Người chủ trì lại bắt đầu gõ búa. Những người ở đó lại chuyển dời tiêu điểm, họ lần lượt nhìn về phía Cao Đức Sâm, chờ đợi anh ta phản kích. A Hoa cũng đang chờ đợi, tin rằng Cao Đức Sâm sẽ không cứ thế mà nhận thua, hơn nữa với bản lĩnh của người này, anh ta tương tự cũng có thể xây được căn hộ vượt ra khỏi tỉ lệ dung tích quy hoạch trên mảnh đất này. Cho nên ba trăm triệu tệ quyết không thể là điểm cuối cùng trong đợt tranh đấu lần này của bọn họ. “Ba trăm triệu tệ lần thứ hai.”
Cao Đức Sâm lại chỉ cúi đầu, anh ta vẫn đang đọ sức với miếng đầu mẩu thuốc lá đáng thương đó. Một số người không nhẫn nại được đã bắt đầu ghé tai thì thầm bàn luận. Ông chủ Cao ngông cuồng tự cao tự đại lẽ nào lại bị A Hoa mới ra một đòn đã chịu thua rồi. Ngay cả chính bản thân A Hoa cũng cảm thấy hơi băn khoăn buồn rầu. Biểu hiện lúc này của Cao Đức Sâm hình như anh ta mới thực sự là làm nền, tình hình hiện trường sắp xảy ra việc gì vốn không hề liên quan gì đến anh ta cả. Mọi người không chờ đợi thấy sự phản kích của Cao Đức Sâm, thứ mà họ đợi được chính là tiếng gõ cuối cùng của người hướng dẫn chương trình và tiếng nói to dõng dạc: “Ba trăm triệu tệ, đã xong!”
Tất cả mọi người ngồi ở hiện trường đều cảm thấy mơ màng khó hiểu, nét mặt vô cùng băn khoăn. Họ không thể hiểu nổi Cao Đức Sâm đã mất bao nhiêu công sức để lên kế hoạch cho buổi phát mại này, lẽ nào cứ thế cam tâm làm nền cho A Hoa? 70 Lúc này đây Cao Đức Sâm cuối cùng cũng ngẩng đầu, anh ta nhìn A Hoa mỉm cười, giơ hiệu dấu tay chúc mừng. Nụ cười của đối phương không phải là giả tạo, A Hoa thấp thoáng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không biết vấn đề xảy ra ở đâu. Và tình thế ở hiện trường cũng không cho anh ta quá nhiều thời gian để suy nghĩ, người chủ trì ở trên bục sân khấu đã thúc giục: “Mời Tập đoàn Long Vũ trúng thầu lên đây để ký kết những giấy tờ liên quan.”
A Hoa và mọi người cùng đứng dậy đi về phía bục sân khấu. Trong đoàn đội này có luật sư, có nhân viên phân tích kinh tế, có người quản lý tài chính, tất cả đều là những nhân tài xuất chúng. Người chủ trì bày ra một tập tài liệu, đồng thời dặn dò
. Đây không phải là lần đầu tiên A Hoa đến nhà hàng này, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái biểu diễn trên sân khấu đó. Năm ngoái khi A Thắng - thuộc hạ của anh ta gặp phải tai nạn ô tô một cách kỳ lạ khiến cho mất mạng, A Hoa đã từng lần theo manh mối và đến nơi này điều tra. Lúc đó anh ta cũng tìm hiểu được A Thắng trước khi chết đã mạo phạm cô gái này, nhưng anh ta không nghĩ được ra có ai lại đứng ra bênh vực che chở cho cô gái cô độc không có chỗ dựa này chứ? Về sau, anh ta cuối cùng cũng có được đáp án. Một người thanh niên trẻ có tên là Đỗ Minh Cường đã đưa bức ảnh này đến trước mặt anh ta, đồng thời nhờ anh ta chăm sóc cô gái này. A Hoa hận thấu xương người thanh niên đó, nhưng anh ta lại không có cách nào từ chối được yêu cầu của đối phương. Bởi vì đối phương đồng thời còn đưa đến một cuộn băng ghi âm, trong cuộn băng ghi âm đó ghi lại quá trình lập mưu bàn kế giữa A Hoa và Phó tổng Tập đoàn Long Vũ - Mông Phương Lượng. Bởi vì Đặng Hoa bị ám sát, Tập đoàn Long Vũ một dạo rơi vào trong cảnh nội chiến. Vị Phó tổng giám đốc Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng đều muốn nhân cơ hội đó để ngồi lên vị trí cao nhất, toàn quyền khống chế cả tập đoàn. Còn A Hoa vì muốn bảo vệ quyền lợi của vợ góa con côi Đặng thị, ngầm tính toán hợp lực với Mông Phương Lượng để trừ khử Lâm Hằng Cán, tiếp đó lại trở tay quay ngược lại giết chết Mông Phương Lượng. Kế hoạch này mặc dù không thể nào giấu được đôi mắt của La Phi - Đội trưởng đội Cảnh sát hình sự, nhưng La Phi lại không thể nào tìm được chứng cứ then chốt - cuộn băng ghi âm đó. A Hoa nhận lấy cuộn băng ghi âm, đồng thời cũng nhận sự ủy thác của Đỗ Minh Cường. Bất luận giữa bọn họ tồn tại mâu thuẫn như thế nào, A Hoa nhất định phải hoàn thành sự ủy thác này. 50 Nhận ân huệ của người khác, thì phải trung thành làm việc, đây chính là nguyên tắc xử lý công việc của A Hoa. Bởi vì nguyên tắc này, anh ta phải giúp Đỗ Minh Cường chăm sóc cô gái có tên là Trịnh Giai đó. Tương tự, cũng chính vì nguyên tắc này, anh ta nhất định phải giết chết Đỗ Minh Cường. Trong quan niệm của anh ta, hai sự việc này không hề mâu thuẫn với nhau. Cho nên anh ta lại một lần nữa đến “Nhà hàng Lục Dương Xuân”
. A Hoa ngồi ở một góc khuất nhất. Anh ta không gọi đồ ăn, chỉ gọi một cốc rượu và từ từ nhâm nhi. Khi âm nhạc du dương truyền tới, anh ta biết tại sao Đỗ Minh Cường lại say mê nơi này. Đây đúng là một nơi có thể khiến người ta yên tĩnh, đặc biệt là đối với những người có nội tâm không hề yên tĩnh. Kết thúc bản nhạc, cô gái đứng dậy, khẽ khàng cúi chào mọi người. Đồng thời cô mở to đôi mắt, nhìn về hướng mà A Hoa đang ngồi. Đôi mắt cô mặc dù rất to nhưng lại u tối. A Hoa biết cô gái này không nhìn thấy gì cả, anh ta cũng biết đối phương không phải là đang tìm kiếm mình. Anh ta tỉnh bơ ngồi yên, nghịch ngợm chút rượu còn lại trong ly. Khi cô gái cất bước đi về phía cánh gà, anh ta liền ngửa cổ, uống hết toàn bộ số rượu còn lại trong ly. Nửa giờ đồng hồ sau, cô gái xuất hiện ở trong quán cafe cách “Nhà hàng Lục Dương Xuân”
không xa. Cô ngồi ở vị trí quen thuộc đó, như thể đang chờ đợi điều gì. Chú chó dẫn đường đáng yêu ngoan ngoãn đang nằm nhoài bên cạnh chân cô, đó là người bạn thân thiết nhất của cô - Ngưu Ngưu. Mấy tháng nay, cô gái và người bạn của cô đã quen với sự chờ đợi không có chút hy vọng này. Nhưng hằng ngày cô vẫn đến đây ngồi một lúc, cô tin rằng rồi sẽ có một ngày người đó cuối cùng cãng xuất hiện, cũng đột ngột giống như khi anh ấy rời đi vậy. Cô gái lặng lẽ ngồi giây lát, dùng đôi tai để quan sát những vị khách đi lại trong quán cafe. Đột nhiên, cô chợt trở nên chăm chú, bởi vì cô nghe thấy có người đang đi về hướng mình ngồi, hơn nữa từ tiết tấu và độ rắn rỏi của bước chân, có thể đoán biết đối phương là một người nam giới. Trái tim trong lồng ngực cô gái đập rộn ràng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục nhịp bình ổn trong nỗi thất vọng, bởi vì Ngưu Ngưu đứng bật dậy, trong cổ họng phát ra tiếng sủa “gâu gâu”
trầm đục, như thể muốn cảnh báo với chủ nhân vậy. Vậy thì chắc chắn không phải là anh ấy rồi, Ngưu Ngưu từ lâu đã quen thuộc với mùi của anh ấy, nhìn thấy anh ấy thì sẽ vui mừng quẫy đuôi. Cô gái tự nói với mình. Trong lúc thất vọng, cô cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc và cảnh giác. 51 “Chào cô!”
Người vừa mới đến lên tiếng chào trước. Giọng nói người đó nghe rất quen, cô gái thoáng suy ngẫm liền lập tức nhớ lại chuyện gì đó. “Là anh à?”
Cô gái chau mày, cô cúi người khẽ vuốt ve mấy cái vào đầu Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu lại nằm phục xuống dưới chân cô, nhưng đôi mắt vẫn mở to nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến đó. “Tôi tên A Hoa, chúng ta đã từng gặp nhau một lần.”
Người mới đến thầm kinh ngạc về trí nhớ hơn người của cô gái, sau đó lại giải thích: “Nhưng tôi đến không phải vì chuyện của lần trước.”
Cô gái khẽ “ồ”
một tiếng, thần sắc thả lỏng hơn một chút. “Tôi có thể ngồi ở đây được không?”
A Hoa nhìn cô gái hỏi. Sau khi được đối phương gật đầu đồng ý, anh ta ngồi xuống ghế sofa đối diện với cô gái. “Anh tìm tôi có việc gì à? Sao anh lại biết tôi ở đây?”
Trong lòng cô gái vẫn còn rất nhiều điều nghi hoặc. “Có người bảo tôi đến đây tìm cô.”
“Là anh ấy!”
Cô gái hỏi vẻ sốt sắng và kinh ngạc. A Hoa thản nhiên trả lời: “Là anh ta.”
Mặc dù cả hai người đều không nói ra tên của người đó, nhưng cô gái chắc chắn đã có được câu trả lời khẳng định. Sau cơn kích động ban đầu, cô bình tĩnh lại thì chợt ngẩn người băn khoăn. Hồi lâu sau, cô mới lẩm nhẩm hỏi: “Anh ấy hiện giờ đang ở đâu?”
Đối phương đưa ra câu trả lời không được coi là trả lời: “Anh ta không hy vọng cô biết được quá nhiều.”
Cô gái lộ ra nụ cười đau khổ: Mình đã biết được quá nhiều sao? Mình không biết người đó từ đâu đến, cũng không biết anh ấy đi đâu; Mình không biết anh ấy làm gì, cũng không biết anh ấy bao nhiêu tuổi; Mình thậm chí không biết tên của anh ấy, gương mặt của anh ấy, việc này lẽ nào cũng được tính là biết quá nhiều sao? Nhưng tại sao mình lại quan tâm đến anh ấy như vậy? Có lẽ giống như tên quái nhân đó từng nói, tất cả đều là “số mệnh”
? Thế nhưng ngay vào lúc mình tin tưởng nhất về số mệnh đó, anh ấy tại sao đột nhiên lại biến mất không để lại chút dấu vết gì? Cô gái có quá nhiều câu hỏi, nhưng lại bị một câu nói tỉnh bơ của A Hoa chặn tất cả lại. Nhưng câu nói đó cũng không phải hoàn toàn không có chút 52 thông tin nào, ít nhất cô gái bây giờ cũng biết người đó vẫn được an toàn, hơn nữa đối phương vẫn quan tâm đến mình. Nghĩ đến điều này cô gái cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều, cô chuyển hướng đề tài: “Vậy anh tìm tôi có việc gì?”
A Hoa không trực tiếp trả lời, anh ta hỏi ngược lại: “Anh ta nói cần phải chăm sóc cô, giúp cô chữa khỏi mắt có phải vậy không?”
Cô gái do dự một lát, sau đó gật đầu. “Anh ta không đến được nữa... cho nên anh ta nhờ tôi giúp anh ta hoàn thành một số việc, hoàn thành lời hứa đối với cô.”
“Đến không được nữa...”
Cô gái từ từ thấu hiểu hàm nghĩa của mấy chữ này, khẽ hỏi: “Là tạm thời không đến được hay là có ý gì khác?”
A Hoa tin rằng người đó mãi mãi cũng không thể đến được, bởi vì người đó đã trở thành con cua trong rọ của mình rồi, anh ta sao có thể cho phép đối phương tiếp tục sống sót chứ? Nhưng nhìn cô gái trước mặt, A Hoa lại không có dũng khí để nói rõ ra suy nghĩ thực trong lòng mình. Sau khi trầm mặc trong giây lát, anh ta hàm hồ trả lời: “Tôi không biết.”
Cô gái cúi đầu không nói gì nữa. Cho đến tận khi cô lại nghe thấy giọng nói của A Hoa. “Tôi cần chứng minh thư của cô.”
“Gì cơ?”
Cô gái cảm thấy khó hiểu trước yêu cầu đột ngột này. “Thời gian trước tôi vẫn luôn liên hệ với chuyên gia khoa Mắt của Mỹ, bây giờ tất cả mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ đợi cô đi Mỹ để làm phẫu thuật.”
A Hoa giải thích: “Mấy ngày tới tôi sẽ giúp cô làm hộ chiếu và visa, cho nên tạm thời cô phải đưa chứng minh thư của cô cho tôi.”
Cô gái gật đầu thể hiện đã hiểu, cô lôi ví và rút ra chứng minh thư của mình. Khi A Hoa nhận lấy chứng minh thư liền mỉm cười, bởi vì hành động thoải mái của đối phương rõ ràng đã thể hiện ra một sự tín nhiệm, anh ta rất thích thứ cảm giác này. Đương nhiên, sự tín nhiệm này phần lớn chắc là xuất phát từ trên nền tảng cơ sở từ một người đàn ông khác. Nghĩ đến đây, A Hoa không nén được ngắm nghía cô gái đó. Trước mặt anh ta là một khuôn mặt thanh tú trắng trẻo toát ra thứ khí chất thanh cao. 53 A Hoa cũng đã từng gặp rất nhiều cô gái đẹp, nhưng nếu đem so những người phụ nữ đó và cô gái này thì rõ ràng đã thiếu một thứ gì đó vô cùng quan trọng. A Hoa bất giác cảm thấy hơi ngưỡng mộ tên đó. Rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra câu chuyện như thế nào nhỉ? A Hoa nhìn cô gái, hứng thú vận động trí óc. Nhưng nét mặt anh ta vẫn tỏ ra lạnh lùng thản nhiên. Anh ta không thích để lộ ra bất cứ tình cảm nào của mình, điều này đã trở thành thói quen khó có thể thay đổi suốt bao năm nay của anh ta. Sau khi chia tay với cô gái, A Hoa lái xe đến khách sạn Khải Huyền Môn ở trung tâm thành phố. Đây là khách sạn năm sao nổi tiếng nhất tỉnh thành, đồng thời cũng là sản nghiệp thuộc về Tập đoàn Long Vũ. A Hoa có được một phòng riêng đặc biệt cao cấp ở tầng cao nhất, nhưng anh ta không vào thẳng phòng, mà đến khu vực xông hơi ở tầng 2, tắm thật thoải mái, sau đó chợp mắt ở trong phòng xông hơi cá nhân. Giây lát sau, một người nhân viên phục vụ khẽ đẩy cửa bước vào, cung kính cúi chào, nói: “Anh Hoa, anh đến rồi.”
A Hoa nhắm hờ mắt “ừ”
một tiếng. “Gọi một cô em đến để mát xa cho anh nhé?”
Người nhân viên phục vụ lại tươi cười hỏi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh ta bèn quay người bước ra ngoài. Phòng xông hơi này là nơi A Hoa thường xuyên tới, cho nên nhân viên phục vụ đã hiểu rõ khẩu vị của anh ta từ lâu rồi. Giây lát sau, anh ta bèn dẫn một cô gái lẳng lơ diêm dúa bước vào trong phòng xông hơi. “Anh Hoa, anh thấy cô em này có được không?”
Nằm ngoài dự liệu của anh ta, A Hoa nhìn chằm chằm vào cô gái đó hồi lâu, cuối cùng lại lắc đầu. “Vậy để em đổi người khác cho anh.”
Nhân viên phục vụ vội vàng đuổi cô gái đó ra khỏi phòng, rồi lại gọi một cô gái đẹp khác bước vào. Cô gái này chân dài eo thon, tóc búi cao, rõ ràng mang theo thứ khí chất lạnh lùng diễm lệ cao quý. Nhưng A Hoa vẫn có vẻ không hài lòng, anh ta trầm ngâm một lúc, nói với nhân viên phục vụ: “Thế này đi, cậu hãy gọi thêm mấy người vào đây để tôi so sánh.”
54 “Vâng!”
Nhân viên phục vụ đi ra ngoài. A Hoa đã lên tiếng gọi thêm vài người, anh ta sao dám chậm trễ chứ? Khi người nhân viên phục vụ một lần nữa quay trở lại, phía sau anh ta dẫn theo cả một nhóm các cô gái, gần như đứng đầy cả căn phòng. “Anh Hoa, anh xem xem, có người phù hợp không?”
Người nhân viên phục vụ đó hỏi vẻ thận trọng, trong lòng cũng thầm thấp thỏm, không biết hôm nay A Hoa sao lại kén chọn như thế? Ánh mắt A Hoa quét một lượt trong cả nhóm các cô gái xinh đẹp, cuối cùng dừng lại ở góc phòng. Ở đó có một cô gái đang đứng, dáng người cô ấy không cao, thậm chí hơi gầy yếu, trong khi những cô gái khác đều đang ra sức phô bày sự đầy đặn của mình, cô lại đứng yên, thần thái rất yên tĩnh. A Hoa chỉ về phía cô gái đó: “Cô ấy.”
Người nhân viên phục vụ theo hướng chỉ tay của A Hoa đi đến trước mặt cô gái, hỏi lại như để chứng thực: “Là cô ta sao?”
A Hoa gật đầu. “Anh Hoa hôm nay lại muốn đổi khẩu vị à?”
Nhân viên phục vụ đẩy cô gái đến trước mặt A Hoa: “Đi đi. Anh Hoa chấm cô chính là phúc phận của cô.”
Cô gái cúi đầu gọi “Anh Hoa”
rồi dùng tay vén tóc mình. Còn những cô gái khác và người nhân viên phục vụ đó thì lại biết ý rời khỏi phòng. A Hoa ngắm nghía cô gái thật kĩ, mặc dù là cô gái chốn phong trần, nhưng ánh mắt lại toát ra vài phần khí chất thanh tú xinh đẹp. “Cô tên là gì?”
Anh ta lạnh lùng hỏi một câu. “Minh Minh.”
Cô gái vừa trả lời vừa ngồi đến đầu giường. Đôi tay mềm mại khẽ ấn xuống lồng ngực A Hoa, “Anh Hoa mệt cả ngày rồi nhỉ? Anh hãy thư giãn một chút.”
A Hoa nhắm mắt lại, cùng với nhịp điệu bàn tay mềm mại đó lướt trên lồng ngực anh ta, bên tai anh ta hình như lại vang lên tiếng nhạc dịu dàng du dương đó... Có thể là sự phục vụ của Minh Minh quá hoàn mỹ, cả đêm nay A Hoa ngủ rất ngon. Khi anh ta ở trong phòng ngủ của khách sạn chợt bừng mở mắt, sắc trời đã sáng tỏ. Anh ta xuống giường vén rèm cửa, để cho ánh nắng đầu xuân ấm áp chiếu vào, mang lại cho con người thứ khoái cảm uể oải lười biếng. Nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ 50 phút, A Hoa biết mình không thể được thả lỏng hưởng thụ quá lâu, anh ta vẫn còn phải quay về Tập đoàn Long Vũ, để chuẩn bị buổi phát mại đất đai được tiến hành vào chiều nay. 55 Từ sau khi trừ khử được Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng, quyền lực của Tập đoàn Long Vũ đều tập trung vào tay một mình A Hoa. Mặc dù bản thân anh ta không hề tham lam những thứ này, nhưng vợ con A Hoa còn non yếu, vẫn chưa thể toàn diện tiếp quản tập đoàn, cho nên A Hoa bắt buộc phải gánh vác trách nhiệm nặng nề này. Gần đây thị trường bất động sản có sức hút mạnh mẽ, thu hút rất nhiều nhà đầu tư. Mảnh đất chiều nay phát mại nằm ở Tân Thành - khu vực mới khai thác xây dựng, tiềm lực tăng giá rất lớn. Nếu như có thể lấy được mảnh đất này, ít ra có thể bảo đảm được lợi ích trong năm năm của Tập đoàn Long Vũ. Điều quan trọng hơn là, lợi dụng hạng mục này để vợ con Đặng thị tham dự vào, bồi dưỡng thế lực mới trung thành với họ, bản thân mình cũng có thể yên tâm để tháo bỏ trọng trách nặng nề, thực hiện di nguyện của Đặng tổng. Cho nên đối với lần phát mại này, A Hoa bắt buộc phải giành được, hơn nữa anh ta cũng tràn đầy sự tự tin, dù sao với thế lực của Tập đoàn Long Vũ, trong cả tỉnh ai có thể đối chọi lại được chứ? Có điều trong nội bộ tập đoàn vừa mới trải qua cơn chấn động kịch liệt, điều này có thể sẽ khiến cho vài kẻ luôn rình mò nhân cơ hội để lấn tới. Trong lúc đang đi đi lại lại, tiếng chuông di động chợt vang lên. A Hoa lấy chiếc di động để ở đầu giường lên nhìn, là một số điện thoại quen thuộc. A Hoa ấn nút nghe: “A lô, anh Long à?”
Nhân vật có tên anh Long này từng là tâm phúc của Phó tổng giám đốc tập đoàn - Lâm Hằng Cán. Sau khi Đặng Hoa chết, anh ta vốn dĩ muốn nhờ thế lực của Lâm Hằng Cán để ngoi lên, nhưng sao có thể ngờ được Lâm Hằng Cán lại mất mạng ở trong Tập đoàn Long Vũ. Từ đó anh Long cũng bị rớt lại, lúc này đây anh ta đột nhiên gọi điện thoại tới, A Hoa thấp thoáng cảm thấy chưa chắc đã là việc gì tốt đẹp. “Ha ha, A Hoa à.”
Anh Long ở đầu dây bên kia phát ra giọng nói rất thân mật, “Đã lâu không gặp, có nhớ anh không?”
“Ha.”
A Hoa cũng cười theo, rồi lại hỏi, “Có chuyện gì không?”
“Mời cậu ăn bữa cơm, nhà hàng Vượng Hải. Mau đến đây đi.”
“Bây giờ à?”
“Đúng vậy, tôi đang đợi cậu đấy, không gặp không về.”
“Bây giờ e là không được rồi, chiều nay có miếng đất cần phải đấu thầu...”
“Tôi biết.”
Anh Long ngắt lời A Hoa, cười nói: “Cậu tưởng tôi tìm cậu làm gì chứ? Chính là vì muốn thương lượng về việc đấu thầu đấy!”
56 A Hoa ngẩn người, nghĩ thầm: Việc đấu thầu này thì có liên quan gì tới anh? Câu nói này mặc dù không trực tiếp nói ra, nhưng anh Long như thể đoán được vậy, ngược lại mở miệng chặn họng anh ta trước một bước: “Sao thế, A Hoa? Có phải là Lâm tổng chết rồi, ở trong Tập đoàn Long Vũ, lời nói của tôi không có tí tác dụng nào phải không?”
Câu nói này của đối phương khiến A Hoa không tiện nói thêm gì nữa. Vốn dĩ cái chết của Lâm Hằng Cán đã để lại trong lòng hai người điều vướng mắc, bây giờ đại cục vừa mới được ổn định, A Hoa không muốn lại gây lên làn sóng nào nữa. Suy nghĩ thêm, anh Long đã nói rõ là muốn nói chuyện về việc đấu thầu, thì cũng có thể đến đó xem sao, bất luận là việc tốt hay việc xấu, ít ra cũng có tâm lý chuẩn bị. Nghĩ đến đây, A Hoa bèn cười “hi”
một tiếng, nói: “Anh Long nói gì thế? Tôi đến ngay đây.”
Tắt điện thoại xong, A Hoa rửa mặt súc miệng qua loa, xuống dưới tầng lái xe ô tô đến thẳng nhà hàng Vượng Hải. Nửa giờ đồng hồ sau đến nơi, từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông có thân hình to lớn vạm vỡ đang đứng ở trước cửa nhà hàng nhìn ngó dáo dác, người này chính là anh Long. A Hoa đỗ xe xong đi lên phía trước, chào hỏi anh Long. “Đến nhanh thế, được lắm!”
Anh Long vỗ vai A Hoa, “Đi nào, lên tầng 3, tôi đã đặt phòng riêng rồi.”
A Hoa cười nhàn nhạt, đi theo anh Long vào trong nhà hàng và đi lên tầng. Đến tầng 3, vừa mới rẽ ra khỏi cầu thang đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa, đồng thời một con chó Béc giê to lớn từ trong góc hành lang nhảy xồ ra, bừng bừng khí thế lao thẳng vào hai người. Anh Long sợ hãi giật nảy mình, lùi lại phía sau mấy bước. A Hoa thì lại lập tức lên gân cốt, để chuẩn bị nghênh chiến. Con chó đó chuẩn bị lao vào người A Hoa, thì nghe thấy có người hét lên: “Vết Sẹo, quay lại!”
Con chó đó rất biết nghe lời, lập tức quay đầu chạy về hướng người phát ra câu nói. Chủ nhân của nó đi đến nắm lấy vòng cổ của con chó, tiện đà vuốt ve vào cổ nó mấy cái. Con chó lập tức vẫy đuôi rối rít, rõ ràng là vô cùng thân thiết với người đó. “Ôi, ông chủ Cao à, con chó to ông nuôi này đúng là muốn dọa cho người ta bị mắc bệnh tim đấy.”
Anh Long vỗ vào lồng ngực mình, thở dốc, nói. “Súc sinh không biết gì, hai vị đừng trách cứ. Nào, vào đây ngồi đi.”
57 Người được gọi là “ông chủ Cao”
vẫy tay nói, người này chừng hơn 40 tuổi, thân hình trung bình, trên khuôn mặt gầy gò là chiếc mũi diều hâu quặp, đôi mắt không to nhưng rất sắc nhọn như luôn áp đảo đối phương. A Hoa quay đầu nhìn anh Long, có vẻ hơi khó hiểu. “Để tôi nói rõ một chút: Hôm nay tôi chỉ là phụ trách mời khách, ông chủ Cao mới là người chủ mời.”
Anh Long vừa nói vừa đi lên mấy bước, đi đến giữa hai người, rồi lại chỉ vào A Hoa, “Đây là người anh em của tôi, A Hoa. Hai vị đều là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, không cần tôi phải giới thiệu thêm nữa chứ? Ha ha!”
A Hoa đứng nguyên vị trí không nhúc nhích, sắc mặt lại dần trỏ nên nặng nề. Đúng vậy, ông chủ Cao đang đứng đối diện đây thì không cần phải giới thiệu nữa, bởi vì từ lâu anh ta đã nghe đến đại danh của đối phương rồi. Mười năm trước, khi A Hoa vừa mới ở bên cạnh Đặng Hoa, Đặng Hoa đã từng nói với anh ta câu này: “Nếu như có một ngày ta bị giết, cậu báo thù cho ta, người đầu tiên cần tìm chính là Cao Đức Sâm. Trong khắp tỉnh thành, người có khả năng ra tay với ta nhất, không có ai khác ngoài người này!”
Từ đó A Hoa bèn bắt đầu chú ý đến từng nhất cử nhất động của Cao Đức Sâm, ấn tượng sâu sắc nhất của anh ta đối với người này chính là chiếc mũi diều hâu nham hiểm đó. Anh ta còn biết: tên Cao Đức Sâm này cũng là nhân vật lợi hại thông tỏ hai giới trắng đen trong tỉnh thành, giữa anh ta và Đặng Hoa, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến kinh thiên động địa. Nhưng sau đó thế lực của Đặng Hoa càng lúc càng hùng mạnh, Cao Đức Sâm thì lại không có động thái gì lớn, anh ta yên phận ở trên địa bàn phía Nam Thành của mình, như thể không muốn đấu tranh với nội bộ của tỉnh thành. Cuối cùng Đặng Hoa hình thành cục diện một tập đoàn độc tôn, nhưng ông ta từ trước tới nay cũng không chủ động gây chuyện với Cao Đức Sâm. Nhân vật này cũng dần dần bị A Hoa lãng quên. Bây giờ thời thế đã thay đổi, Đặng Hoa đã chết dưới sự thiết kế dàn dựng của Eumenides, và Cao Đức Sâm lúc này đây lại đột ngột xuất hiện, việc này mang ý nghĩa gì chứ? Cao Đức Sâm đương nhiên có thể đoán được nỗi e ngại trong lòng A Hoa, anh ta lại cười nói: “Tôi vốn dĩ cần phải tự mình đến mời người anh em A Hoa, nhưng lại sợ quá đường đột cho nên mới nhờ A Long. Người anh em A Hoa không trách tội chứ?”
Thấy đối phương bình thản như vậy, A Hoa cũng bình tĩnh trả lời: “Ông chủ Cao nặng lời rồi. Anh mời khách, tôi ăn cơm, có gì mà đường đột với không đường đột chứ? Chỉ cần có duyên ngồi cùng nhau, mọi người đều là anh em.”
58 Anh Long cười ha ha: “Tôi đã nói rồi mà, người anh em A Hoa là một người rất thoải mái! Nào nào nào, mau vào phòng ngồi xuống nói chuyện.”
Trong khi nói, anh ta đã ôm lấy vai của A Hoa, để dẫn A Hoa bước vào trong phòng, tỏ ra giống như là một nửa phần chủ nhân vậy. Cao Đức Sâm đứng ở gần đó tươi cười nghênh đón, nhưng con chó to có tên Vết Sẹo ở bên cạnh anh ta lại không có vẻ gì thân thiện cả. Con súc sinh đó cong lưng lên, hai mắt toát ra tia sáng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào A Hoa, trong miệng phát ra từng tiếng gầm gừ hung dữ. “Im miệng!”
Cao Đức Sâm khẽ vuốt đầu Vết Sẹo, nhưng nó lại không nghe lời, vẫn cứ gầm gừ, không để A Hoa lại gần. “Con súc sinh này hiểu được tính người, nó cảm nhận được sự uy hiếp của cậu.”
Cao Đức Sâm nhìn A Hoa cười nói, “Trên người cậu có sát khí.”
Anh Long đứng bên cũng phụ họa: “Ông chủ Cao, con Vết Sẹo của ông là một con chó, người anh em A Hoa của tôi, đó là một con sói!”
A Hoa mỉm cười, hình như không hiểu được ngụ ý trong lời nói của hai người này. “Vết Sẹo chỉ là không thân quen với tôi nhỉ?”
Anh ta vừa nói vừa đi vòng qua phía con chó đó. “Nào nào nào, hãy vào phòng đi.”
Cao Đức Sâm lại lần nữa mời chào, “Đây là địa bàn của tôi, hai vị xin cứ thoải mái.”
Anh Long nhường cho A Hoa đi lên trước tiên, ba người lần lượt tiến vào phòng. Khí thế sang trọng của căn phòng thì không cần nói nữa, ở vị trí trung tâm phòng bày một chiếc bàn tròn có đường kính rộng tới bốn mét, nhưng trên bàn lại chỉ bày ba bộ đồ ăn. Mấy người anh em cốt cán đứng ở trong phòng để hầu hạ, nhìn thấy ba người bước vào bèn nhất loạt cúi chào: “Chào đại ca!”
Cao Đức Sâm chẳng buồn liếc nhìn mấy tiểu đệ đó, chỉ vào ghế dành cho vị khách quý ở giữa bàn: “Người anh em A Hoa, mời ngồi ghế trên.”
A Hoa lạnh lùng đáp lời: “Ông chủ Cao khách sáo rồi.”
Đi lên trước điềm nhiên ngồi xuống, ông chủ Cao lại mời anh Long ngồi xuống vị trí bên tay phải A Hoa, còn mình thì ngồi ở vị trí tay trái A Hoa. Vết Sẹo cũng ngồi xuống bên cạnh chủ nhân mình, cơ thể nó rất lớn, cho dù là lúc ngồi cũng cao bằng một người. Anh Long nhìn con chó đó chép miệng nói: “Từ lâu đã nghe nói ông chủ Cao yêu quý chó, hôm nay mới thực sự được mở mắt. Loại chó Béc giê thuần chủng này, ai thấy lại không thích chứ?”
59 “Con chó này là tôi nhờ người mang từ Đức về đấy, tôi đã nuôi mấy năm rồi, hằng ngày chỉ riêng thịt đã phải ăn mất mấy cân.”
Cao Đức Sâm vuốt đầu Vết Sẹo, “Các cậu nhìn xem, ở bên tai trái nó, ở đó có một vết sẹo, đó là hai năm trước, ở Nam Thành có một tên oắt con muốn hãm hại tôi, con chó này đã đỡ một đao cho tôi.”
“Con chó giỏi thật!”
Anh Long khen ngợi thật lòng, “Chả trách mà gọi nó là Vết Sẹo.”
Vết Sẹo hình như nghe hiểu lời con người đang khen ngợi, nó ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hiên ngang. A Hoa ngồi yên, hình như không có hứng thú đối với sự việc giữa hai người này và một con chó. Cao Đức Sâm không muốn để anh ta bị đơn độc, bèn hỏi chuyện: “Người anh em A Hoa không có hứng thú với chó thì phải?”
A Hoa cười “ha”
một tiếng, nói: “Tôi là người thô lỗ, không biết cách nuôi chó, chỉ biết ăn thịt chó.”
Anh Long thấy buồn cười trước câu nói của A Hoa, anh ta vừa cười ha ha vừa vỗ vào vai A Hoa, nói vẻ bông đùa: “Người anh em, thịt con chó này cậu ăn không nổi đâu. Loại chó Béc giê thuần chủng như thế này, giá của nó phải mười mấy vạn tệ đấy.”
Cao Đức Sâm cũng cười, nhưng sự quan tâm của anh ta lại tập trung vào nửa câu sau trong câu nói của A Hoa. “Người thô lỗ, ha, người thô lỗ rất tốt mà. Ăn nói và xử lý công việc đều ngay thẳng, không cần vòng vo rườm rà. Tôi thích kết bạn với người thô lỗ.”
Sau hồi cảm thán, cao Đức Sâm vẫy tay với mấy người tiểu đệ: “Mau đem thực đơn lại cho người anh em A Hoa xem.”
Một tiểu đệ dẫn đầu vội vàng đi tới, cung kính đưa thực đơn đến trước bàn. Nhưng A Hoa lại không giơ tay ra nhận, chỉ nói một câu: “Không cần xem, khách theo ý chủ.”
Động tác của tiểu đệ dừng lại lưng chừng, tiến không được mà lui cũng không xong, đành phải nhìn Cao Đức Sâm như thể cầu cứu. Cao Đức Sâm cũng không từ chối, xua tay nói: “Vậy thì để tôi bố trí nhé.”
Tiểu đệ bèn thu lại thực đơn, đưa cho Cao Đức Sâm giấy và bút để ghi món ăn. Cao Đức Sâm giải thích với hai vị khách: “Họ đều biết thói quen của tôi. Khi tôi gọi món không bao giờ xem thực đơn, chỉ viết mấy món đồ ăn mình muốn, giao cho đầu bếp làm là được.”
Vừa nói vừa cầm bút viết sột soạt trên giấy. Anh 60 ta viết rất nhanh, loáng một cái đã viết xong tên các món ăn giao cho tiểu đệ, dặn dò: “Dặn nhà bếp làm nhanh, mau đưa đồ ăn lên.”
Tiểu đệ nhanh nhẹn trả lời: “Dạ vâng.”
Cao Đức Sâm lại vỗ vào con Vết Sẹo: “Mày cũng đi ra ngoài đi, tao và hai vị khách quý cần phải ăn cơm rồi.”
Giọng nói của anh ta rất dịu dàng, như thể đang dỗ dành đứa con yêu của mình vậy. Vết Sẹo “gâu”
một tiếng, ngoáy đuôi đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo tiểu đệ. Tiểu đệ cũng không dừng lại nữa, một tay cầm lấy thực đơn, một tay giữ vòng cổ con Vết Sẹo, dẫn con chó to đó ra khỏi cửa đi về phía nhà bếp. Lát sau có nhân viên phục vụ bê ra bốn món ăn khai vị, còn một tiểu đệ khác rót rượu ngon cho ba vị đại ca. Chỉ là người tiểu đệ dẫn đầu lúc trước cầm danh sách món ăn đó vẫn không quay trở lại, chắc là đang đôn đốc công việc ở nhà bếp. Cao Đức Sâm nâng ly rượu lên: “Cảm ơn hai người anh em đã đến đây, tạm thời chưa nói gì cả, ly rượu này tôi xin kính hai vị, cạn chén!”
Nói vậy liền uống một hơi cạn sạch. Anh Long nói: “Cảm ơn ông chủ Cao!”
rồi cũng uống cạn ly rượu. A Hoa cũng nâng ly rượu để trước mặt mình lên, mặc dù không nói gì nhưng cũng uống một hơi cạn sạch. Lập tức lại có tiểu đệ đi đến tiếp rượu, Cao Đức Sâm không ngừng nghỉ, lại nâng ly thứ hai lên. Theo như thông lệ của cuộc rượu, ly rượu thứ hai này chủ nhân cần phải nói một chút. “Mấy năm nay mọi người đều ở tỉnh thành, cũng không đi lại nhiều. Cho nên hôm nay tôi đặc biệt bày mâm rượu này, mời hai người anh em đến đây gặp gỡ. Cũng chẳng có ý gì khác, chỉ là muốn có thêm mối liên hệ với hai người anh em, sau này giữa chúng ta cũng tiện hỗ trợ nhau.”
Nói xong những lời này, anh ta ngẩng cổ, dốc cạn ly rượu thứ hai vào trong ruột. Anh Long cũng uống hết theo ly thứ hai, bày tỏ thái độ, nói: “Nói phải lắm. Mọi người đều là luôn cố gắng gây dựng, không dựa vào anh em thì dựa vào gì chứ? Có câu tục ngữ nói, đoàn kết thì có sức mạnh lớn!”
A Hoa chỉ uống rượu theo, vẫn trầm mặc không nói. Cao Đức Sâm thấy bầu không khí có vẻ hơi lạnh, bèn đặt ly xuống nhìn thẳng vào đối phương và nói: “Người anh em A Hoa, cậu thấy thế nào?”
A Hoa cầm chiếc ly trong tay nghịch ngợm giây lát, cuối cùng cũng mở miệng: “Cùng giúp đỡ nhau đương nhiên là tốt. Tuổi tác của ông chủ Cao nhiều hơn hai người chúng tôi, vậy thì cần phải nâng đỡ hai người anh em chúng tôi rồi.”
Anh Long nghe thấy câu nói đáng tin tưởng như vậy, không giấu nổi sắc mặt vui mừng, lên tiếng khẳng định: “Điều đó thì chắc chắn rồi, ông chủ Cao mời chúng ta ăn cơm, chẳng phải là cái ý này sao?”
61 Cao Đức Sâm thì lại nghe ra được ý tứ trong lời nói của A Hoa, anh ta chỉ mỉm cười cho phải phép, chờ đợi đối phương nói tiếp. Quả nhiên, lời của anh Long vừa mới dứt, A Hoa lại nói tiếp: “Chiều hôm nay Tập đoàn Long Vũ sẽ mua mảnh đất ở Tân Thành. Đợi sau khi miếng đất đó nằm trong tay, trên phương diện xây dựng công trình còn phải nhờ ông chủ Cao chỉ giáo thêm. Dù sao tiểu đệ vừa mới tiếp nhận vận hành công ty, còn rất nhiều việc vẫn còn thiếu kinh nghiệm.”
Cao Đức Sâm liếm môi, rơi vào sự trầm mặc, nụ cười của anh Long cũng đông cứng ở trên mặt. Vốn dĩ lần này họ hẹn A Hoa đến, chính là muốn thương lượng một chút về miếng đất chiều nay. Thật không ngờ A Hoa không đợi bọn họ nêu ra, đã tranh một bước thể hiện ra khí thế bắt buộc phải giành được miếng đất đó. Lần này thì khách lại trở thành chủ, ngược lại khiến cho Cao Đức Sâm không tiện mở miệng nữa. Sau một khoảng tĩnh lặng, anh Long đỡ lời: “Ôi, sự việc này lát nữa hãy nói. Nào, mọi người hãy cạn ly thứ ba nào. Ông chủ Cao, ly này đến lượt chúng tôi mời anh.”
Anh Long vừa mới nâng ly rượu, Cao Đức Sâm lại ra hiệu bằng tay “khoan đã”
. Tiếp đến anh ta nâng ly rượu của mình lên, trầm ngâm nói: “A Hoa quả nhiên là một hảo hán thẳng tính... Cậu đã nhắc đến miếng đất đó, vậy thì chúng ta hãy mở rộng đề tài này đi. Miếng đất ở Tân Thành, ông anh già của cậu là tôi đây cũng muốn có được.”
A Hoa nâng ly lên: “Vậy thì đợi sau buổi phát mại chiều nay kết thúc, tôi sẽ mời ông chủ Cao uống rượu, để tạ lỗi với ông anh.”
Ngữ khí của anh ta vẫn thản nhiên tỉnh bơ, như thể miếng đất đó đã thuộc Tập đoàn Long Vũ rồi. Cao Đức Sâm rụt tay lại, rút ly rượu lại. Anh ta khẽ than: “Người anh em A Hoa, tôi biết Tập đoàn Long Vũ trước nay tài chính dồi dào, các cậu muốn lấy miếng đất đó, e rằng không có ai có thể đấu lại được các cậu. Nhưng mọi người đấu đi đấu lại thì có gì hay chứ? Đến lúc đó ngược lại lại lợi cho người ngoài. Nếu cậu tin được ông anh này, hay là cứ nghe tôi nói vài câu trước.”
A Hoa cũng đặt ly rượu xuống. Qua mấy câu đối đáp, anh ta đã có phần chiếm thế thượng phong, bây giờ đối phương đã có lời muốn nói, thì cứ yên lặng quan sát xem sao. Cao Đức Sâm sau khi cân nhắc một lát, lại nói tiếp: “Năm đó khi Đặng tổng còn sống, Tập đoàn Long Vũ muốn lấy mảnh đất đó, tôi nghĩ cả tỉnh thành không ai dám phản đối. Nhưng bây giờ Đặng tổng đã đi rồi, tình thế khó tránh khỏi trở nên phức tạp hơn. Vương Ma Tử ở Đông Thành, Bành Đại Bào ở khu vực ngoại ô, còn có cả khu vực thành phố, bao gồm cả mấy ông chủ lớn ở các 62 thành phố khác, hiện nay đều đang thèm muốn mảnh đất đó. Trong tình huống này, cho dù các cậu có thể lấy được mảnh đất đó, e rằng giá cả cũng chưa chắc có thể được như ý.”
A Hoa gật đầu, điều này thì anh ta cũng tán đồng. Sau khi Đặng Hoa chết, sự đe dọa của Tập đoàn Long Vũ đã không còn được như trước, và nếu càng có nhiều người tham gia đấu thầu, mức giá cuối cùng chắc chắn là sẽ càng cao. Thấy đối phương tiếp nhận lời đánh giá của mình, Cao Đức Sâm chợt phấn chấn tinh thần, nhân đà đưa ra dự tính của mình: “Nếu như hai nhà chúng ta cùng liên kết lại, cục diện chắc chắn sẽ đổi khác.”
A Hoa hơi nheo mắt: “Liên kết như thế nào?”
Cao Đức Sâm đón lấy ánh mắt của A Hoa: “Không giấu gì cậu, mấy hôm nay tôi đã xử lý ổn thỏa những người muốn tham gia đấu thầu khác, chiều hôm nay, bọn họ chẳng qua chỉ đến để tham gia vui chơi chút thôi. Bây giờ thì chỉ còn lại hai người cậu và tôi, nếu như chúng ta đều không nâng mức giá lên, thì giá cả miếng đất này không thể tăng cao được.”
A Hoa đã hiểu ý tứ của Cao Đức Sâm, chỉ là vấn đề then chốt nhất thì đối phương lại chưa nói rõ. Anh ta không thích vòng vo, hỏi thẳng luôn vào vấn đề: “Nếu chúng ta đều không đưa ra giá, vậy thì rốt cuộc miếng đất này sẽ bán cho ai?”
Cao Đức Sâm cười: “Vừa rồi cậu cũng đã nói, cậu không có nhiều kinh nghiệm trên phương diện xây dựng công trình. Nếu đã như vậy, thà rằng cứ giao miếng đất này cho tôi. Sau đó chúng ta có thể cùng làm, đến lúc đó phần của cậu, ông anh này quyết không bạc đãi cậu đâu.”
“Điều này thì tôi có thể đảm bảo.”
Anh Long vỗ ngực nói, “Ông chủ Cao xử lý công việc, những chỗ cần rõ ràng thì quyết không hàm hồ.”
“Phần của tôi...”
A Hoa tỉ mỉ suy ngẫm giây lát, hỏi: “Ý anh là nói của cá nhân tôi hay là của Tập đoàn Long Vũ?”
Cao Đức Sâm cười “ha ha”
: “Việc này thì có khác biệt gì lớn chứ? Theo ý tôi, hay là Tập đoàn Long Vũ sáp nhập vào công ty tôi, tài sản của tập đoàn thì tính là cổ phần của hai người anh em trong công ty của tôi.”
Câu nói này đã triệt để bại lộ ra dã tâm của Cao Đức Sâm: Thật không ngờ anh ta muốn thông qua A Hoa và anh Long để đào chân tường Tập đoàn Long Vũ, cuối cùng thực hiện được mục đích thôn tính Tập đoàn Long Vũ. Suy nghĩ này ngay cả anh Long cũng là lần đầu tiên hay tin, anh ta mở to mắt, yết hầu “ực”
một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt. 63 Lòng tham của đối phương thực sự quá lớn, nhưng điều kiện đưa ra thì lại đủ hấp dẫn đấy! A Hoa nhìn chăm chăm vào ly rượu trước mặt hồi lâu không nói. Cao Đức Sâm lại một lần nữa nâng ly lên: “Hai vị nếu không chê Cao mỗ bất tài, thì hãy uống ly rượu thứ ba này đi!”
Nói xong liền cạn ly trước. Anh Long cầm ly rượu của mình lên, quay sang liếc nhìn thấy A Hoa vẫn không nhúc nhích, bèn do dự rồi đặt ly xuống. Cao Đức Sâm cũng dự liệu sẽ có cục diện này, dù sao thì trách nhiệm của việc này quá lớn, nếu vào vị trí ai thì cũng đều khó có thể lập tức đưa ra quyết định. Anh ta cũng không thúc giục, chỉ cười nói: “Xem ra người anh em A Hoa vẫn còn nghi ngờ đối với thành ý của tôi nhỉ. Không sao, không sao!”
Sau khi nói liền hai câu “không sao”
, anh ta quay lại nhìn tiểu đệ ở phía sau lưng: “Chúng mày đi giục xem sao, rượu đã uống mấy ly rồi, mà đồ ăn nóng sao vẫn chưa đưa lên?”
Một tiểu đệ bước nhanh ra khỏi phòng, chưa đầy nửa phút sau đã quay lại, thở dốc báo cáo: “Cao tổng, món ăn chính đã làm xong rồi, đang bê lên đây!”
Cao Đức Sâm gật đầu, tiểu đệ đó lại đứng phía sau anh ta. Đúng lúc này, hương thơm ngào ngạt bay đến. Sáng nay A Hoa ngủ dậy vẫn chưa ăn gì, ngửi thấy mùi thơm này, cảm giác thèm ăn lại trào dâng. Cùng với những tiếng bước chân vội vã, cậu tiểu đệ dẫn đầu lúc trước đặt món ăn cũng bước vào trong phòng. Hai tay cậu ta bưng một nồi đồng lớn, mùi hương thơm ngào ngạt chính là tỏa ra từ trong nồi đồng đó. Cao Đức Sâm ra hiệu bằng mắt, tiểu đệ dẫn đầu bèn đặt nồi đồng xuống trước mặt A Hoa. Đầy cả một nồi, từng miếng thịt hầm đỏ au béo ngậy. Một tiểu đệ khác đi đến cầm chiếc muôi đặt ở trong nồi, múc từng muôi thịt vào trong bát của ba vị đại ca. Cao Đức Sâm ra hiệu mời bằng tay: “Ăn đi, đừng có khách sáo.”
Anh Long đã bị hương thơm của thịt làm cho thèm nhỏ dãi, anh ta gắp một miếng thịt cho vào miệng, vừa ăn vừa khen ngợi: “Ngon lắm ngon lắm, thuộc hạ của ông chủ Cao, cho dù là đầu bếp cũng thật là xuất sắc.”
Cao Đức Sâm cũng gắp một miếng thịt thưởng thức, đồng thời nói với A Hoa: “Người anh em A Hoa, đừng ngẩn người ra thế, món ăn này là đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy.”
“Chuẩn bị cho tôi? Vậy thì tôi lại phải thưởng thức thật kĩ rồi.”
Thấy đối phương nhiệt tình như vậy, A Hoa cũng không tiện tỏ ra quá lạnh lùng, anh ta 64 gắp miếng thịt ở trong bát lên, trước khi bỏ vào miệng lại tiện thể hỏi một câu: “Đúng là rất thơm đấy, là thịt gì vậy?”
Ánh mắt Cao Đức Sâm chợt sắc lạnh, nói: “Thịt chó.”
A Hoa ngẩn người: “Thịt chó?”
“Người anh em A Hoa chẳng phải vừa mới nói: Không biết nuôi chó, chỉ biết ăn thịt chó sao? Cho nên tôi đã bảo thuộc hạ làm thịt Vết Sẹo, làm thành nồi thịt chó này, mời người anh em A Hoa thưởng thức!”
Cao Đức Sâm dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn vào mắt A Hoa, nói rành rọt từng từ một. Anh Long nghe thấy vậy trợn tròn mắt, bộ dạng không thể nào tin nổi, sau đó anh ta vội vàng nhè hết miếng thịt đang nhai dở ở trong miệng ra: “Đây là... đây là thịt của Vết Sẹo?! Ông chủ Cao, anh, anh sao lại phải làm thế chứ?”
“Trước mặt người anh em, một con chó thì có là gì chứ?”
Cao Đức Sâm lại thoải mái nuốt miếng thịt chó ở trong miệng xuống bụng, thần sắc vô cùng thản nhiên. Đôi đũa trong tay A Hoa dừng lại giữa khoảng không, anh ta nhìn vào người đàn ông có chiếc mũi diều hâu ở trước mắt, cuối cùng đã hiểu được Đặng Hoa tại sao lại liệt con người này vào đối thủ hàng đầu của mình. Nếu như cuộc giao đấu lúc trước đã từng khiến A Hoa dần dần khinh địch thì lúc này đây anh ta đã thực sự cảm thấy lạnh sống lưng. Cái người ngồi bên cạnh mình đây, thủ đoạn tàn nhẫn thâm độc, đúng là chưa từng nghe thấy bao giờ! Người này không chỉ là để thể hiện sự thành ý của mình mà đã giết con chó yêu quý đã theo mình suốt bao năm để hầm thành một nồi thịt chó, điều đáng sợ hơn là: Anh ta chỉ thông qua một tờ giấy ghi thực đơn món ăn để đưa ra mệnh lệnh với thuộc hạ của mình, hơn nữa tên tiểu đệ nhìn thấy thực đơn món ăn lại không đưa ra bất cứ câu hỏi nào. Có thể nhận thấy, con người này thường ngày nói ra lời thì bắt buộc phải thực hiện, trước mặt bao nhiêu người từ lâu đã hình thành lên sự uy nghiêm đáng sợ khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi! Đây là một kẻ độc ác hung dữ, vì muốn đạt được mục đích của mình không từ bất cứ thủ đoạn nào cả; Đây là một kẻ liều lĩnh vì lợi ích của mình mà không nề hà việc róc thịt chặt xương; Đây là một kẻ dã tâm có sự thưởng phạt phân minh và nuôi một lũ tiểu đệ vô cùng trung thành! Bất luận là ai trở thành kẻ thù địch với loại người như thế này, đều là một việc vô cùng nguy hiểm. Cao Đức Sâm nhận ra sự biến hóa tâm trạng của A Hoa, anh ta lại một lần nữa rót đầy rượu trắng vào trong ly của mình, nâng ly lên mời rượu hai vị khách, nói: “Thế nào? Có nồi thịt chó này để nhắm rượu, hai vị chắc không còn chỉ nâng cốc lên nữa chứ?”
Sau khi nói xong anh ta lại uống cạn ly rượu, đồng 65 thời dùng ánh mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào hai người bên cạnh. Trong ánh mắt đó toát ra thứ áp lực vô hình nhưng lại vô cùng nặng nề. Anh Long bị thứ áp lực đó đè nén gần như thở không nổi, cuối cùng anh ta nâng ly rượu của mình lên, từ từ đưa đến miệng, nghiến răng một cái, uống một hớp hết sạch. Sau đó anh ta quay sang, cùng Cao Đức Sâm dồn ánh mắt tập trung vào A Hoa. Sau khi trầm mặc hồi lâu, lúc này A Hoa mới lên tiếng: “Thịnh tình của ông chủ Cao, A Hoa đã nhận rồi, nhưng nồi thịt chó này, tôi đúng là không ăn nổi.”
Cao Đức Sâm đã chờ đợi được câu trả lời này mặc dù khiến anh ta hơi thất vọng, nhưng cũng không vượt ra ngoài sự dự liệu của anh ta. Sau khi thở dài một tiếng, anh ta khẽ đặt ly rượu không xuống bàn, nói vẻ trang nghiêm: “Nếu như nồi thịt chó này cậu không muốn ăn, e rằng sau này cũng không có đồ ăn nào có thể dành cho cậu nữa rồi!”
“Tôi hiểu.”
A Hoa không nói thêm gì nữa, đứng dậy nói một câu: “Xin cáo từ.”
Nói xong cũng không đợi Cao Đức Sâm trả lời, tự mình rời khỏi đó. “Việc này...”
Anh Long bị rớt lại một mình trên bàn ăn, rõ ràng là rất sượng sùng, anh ta thận trọng nhìn Cao Đức Sâm: “Hay là để tôi khuyên nhủ thêm cậu ta?”
Cao Đức Sâm xua tay: “Không cần đâu.”
Anh ta lại gắp lên một miếng thịt, vừa nhai vừa cảm thán: “Miếng thịt thơm ngon thế này mà có người lại không muốn ăn, tự anh ta muốn chết đói, tôi có thể có cách nào được chứ?”
“Anh ta không ăn thì chúng ta ăn!”
Anh Long lớn tiếng nói như thể tuyên thệ, sau đó anh ta cũng gắp miếng thịt ở trong bát lên, ăn luôn không chút e dè gì nữa. Khi A Hoa bước ra khỏi nhà hàng Vượng Hải đã vào đúng giữa trưa, ánh nắng chói chang, cơn gió ấm áp thổi tới nhưng anh ta lại có một thứ cảm giác nặng nề sắp bị cơn mưa gió bão bùng bao vây. Cho dù lúc trước đã có một thứ dự cảm chẳng lành, nhưng tốc độ và mức độ hung dữ của đợt mưa bão cuộn trào này vẫn vượt ra ngoài sự dự liệu của A Hoa. Hai giờ rưỡi chiều, A Hoa dẫn theo đội của anh ta đến đại sảnh tầng 1 của Trung tâm hội nghị Phổ Lan, cuộc phát mại miếng đất ở Tân Thành chuẩn bị tiến hành ở đây. Cao Đức Sâm đang ngồi ở vị trí trung tâm của phòng phát mại, anh ta uể oải ngậm một điếu thuốc, thần thái nhàn tản. Còn những người tham gia khác sau 66 khi tiến vào hội trường cũng đều chủ động chào hỏi Cao Đức Sâm, mọi người đều nhìn nhau mỉm cười, rất nhiều việc đã thấu hiểu rõ rồi. Cao Đức Sâm không nói khoác, anh ta đúng là đã xử lý ổn thỏa tất cả những người đến tham gia đấu thầu, những người đó hôm nay đến đây chẳng qua chỉ để làm nền mà thôi. “Xử lý ổn thỏa”
- mấy chữ này nghe rất đơn giản, trên thực tế thì lại bao hàm quá nhiều học vấn. Đối với những người khác nhau thì cần có những thủ đoạn khác nhau, có lúc dùng đến “tiền”
, có lúc lại dùng đến “mạng”
. Đương nhiên cũng có một số người, bất luận là anh dùng “tiền”
hay là dùng “mạng”
cũng đều không có tác dụng, đến lúc này thì không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể liều mình va vào nhau, liều “thực lực”
. Cao Đức Sâm cảm thấy ưu điểm lớn nhất của mình chính là luôn có thể phán đoán ra thực lực hai bên giữa địch và mình. Cho nên anh ta biết lúc nào có thể liều, lúc nào không thể liều. Lúc Đặng Hoa có thế lực, người trong cả tỉnh thành đều nhìn Cao Đức Sâm, đợi giữa anh ta và Đặng Hoa xảy ra cuộc long tranh hổ đấu, nhưng anh ta lại rút lui. Chỉ cần trong phạm vi thế lực của Đặng Hoa, Cao Đức Sâm không bao giờ tranh, bởi vì anh ta biết mình không đủ thực lực đó. Rất nhiều người do đó cho rằng Cao Đức Sâm chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi, nhưng sự hiểu biết bao năm nay tích tụ được của những người này trong khoảng thời gian mấy tháng đã thực sự thay đổi. Sau khi Đặng Hoa chết, Cao Đức Sâm bèn giở ra toàn bộ thực lực của mình, anh ta tin rằng cả tỉnh thành không có ai có thể thắng được mình. Đúng là, thực lực của anh ta nhanh chóng dẹp yên tất cả, bây giờ cũng chỉ có Tập đoàn Long Vũ là có thể đứng trước mặt anh ta, cũng chỉ có A Hoa - kẻ không chịu ăn “thịt chó”
. Khi A Hoa bước vào sảnh phát mại, Cao Đức Sâm đặc biệt đứng dậy vẫy tay với đối phương, gương mặt anh ta tươi cười như thể là chào hỏi với người bạn cũ thân thiết nhất của mình. A Hoa lại chỉ khẽ gật đầu, sau đó anh ta tìm một vị trí ở trong góc ngồi xuống, khuôn mặt lạnh tanh. Anh ta không thích để bất cứ ai nhìn thấy tâm trạng của mình, bất luận là tâm trạng chân thành hay là giả tạo, bởi vì rất nhiều khi nhược điểm trên tinh thần của anh đã thông qua những thứ tâm trạng này để truyền đạt cho đối phương của anh. 67 Điều quan trọng nhất là: Tập trung tinh thần để làm tốt việc của mình. Đây chính là quy tắc lúc này đây A Hoa đang nhất mực tuân theo. Hơn nữa đối với việc phân tích địch và mình, anh ta trước khi xuất phát đã suy nghĩ thấu suốt. “Mảnh đất phát mại lần này tổng diện tích là sáu mươi mẫu, tổng cộng bốn mươi nghìn mét vuông. Theo như tỉ lệ sức chứa quy hoạch 2.0, miếng đất này có thể xây dựng được tổng diện tích số căn hộ thương mại là tám mươi nghìn mét vuông. Bây giờ giá căn hộ thương mại ở khu vực Tân Thành bình quân khoảng 3000 tệ một mét vuông, giá vốn của xây dựng và những thứ khác khoảng 1000 tệ một mét vuông, cho nên chúng ta bỏ ra 2000 tệ mỗi mét vuông cho chi phí mặt bằng, trên phương diện lý luận thì sẽ không lãi cũng không lỗ. Nếu tính đoán như vậy, giá cao nhất của mảnh đất này là một trăm sáu mươi triệu tệ. Nhưng chúng ta vẫn có thể suy xét đến việc giá nhà trong khu vực Tân Thành sẽ còn tăng lên, theo như nghiên cứu của chúng tôi, giá khu vực này hai năm sau ít nhất sẽ rơi vào khoảng 4000 tệ trở lên, như vậy thì giá trị cao nhất mảnh đất này có thể đạt được đến hai trăm bốn mươi triệu tệ. Đây là phần quá rõ ràng, mọi người đều biết tính toán ra được, thế nhưng Tập đoàn Long Vũ vẫn còn có một số ưu thế bí mật. Trên thực tế, họ có thể làm tỉ lệ sức chứa thành 3.0, mối quan hệ mọi tầng lớp thì năm xưa Đặng tổng đã xử lý ổn thỏa, cho nên diện tích căn hộ thương mại chúng ta có thể xây dựng thực ra là một trăm hai mươi nghìn mét vuông, quy đổi thành giá thành của miếng đất này sẽ là ba trăm sáu mươi triệu tệ, vậy có nghĩa là ba trăm sáu mươi triệu tệ mới là mức giá chạm vạch đỏ của đợt đấu thầu lần này. Suy xét đến việc Cao Đức Sâm cũng quyết tâm giành được miếng đất này, cho nên khi chúng ta đấu thầu, chúng ta có thể đột phá thêm một chút. Nếu như Cao Đức Sâm hét ba trăm sáu mươi triệu tệ, chúng ta có thể hét bốn trăm triệu tệ. Đây là một con số tương đối nguy hiểm, rất có thể chẳng kiếm được tiền, nhưng cho dù là bị lỗ cũng vẫn nằm trong phạm vi Tập đoàn Long Vũ có thể gánh vác được, chỉ cần có thể đè bẹp được Cao Đức Sâm, thì sự mạo hiểm này cũng rất đáng. Nếu như Cao Đức Sâm tiếp tục hét giá lên cao, thì chúng ta không cần nữa, cứ đợi cho miếng đất này kéo anh ta cho đến chết.”
Những lời phân tích này là của chuyên gia Tư vấn công trình của Tập đoàn Long Vũ, A Hoa không chút nghi ngờ về độ tính toán chuẩn xác và tầm mắt của ông ta. Cho nên hôm nay anh ta đến hiện trường vụ đấu giá vốn không cần suy xét xem Cao Đức Sâm muốn làm gì, anh ta chỉ cần vận hành theo phương châm mà chuyên gia đã đặt ra, những việc khác thì mặc kệ cho Cao Đức Sâm muốn bày trò thế nào cũng được. Cao Đức Sâm vẫn rít từng hơi thuốc, không biết lúc này đây anh ta đang nghĩ những gì? 68 Ba giờ chiều, cuộc phát mại chính thức bắt đầu. Người hướng dẫn chương trình trước tiên tuyên bố danh sách những người tham gia đấu thầu, sau đó lại đưa ra giá đấu thầu thấp nhất là một trăm hai mươi triệu tệ, đồng thời tuyên bố khởi động quy trình đấu giá. “Một trăm hai mươi lăm triệu tệ.”
Một người thấp béo ngồi ở hàng ghế đầu giơ ra bảng báo giá trước. Nhưng tiếp đó lại có người bám theo ngay: “Một trăm hai tám triệu tệ.”
Người giơ biển số tiền lần này là một người phụ nữ trung niên. “Một trăm ba mươi triệu tệ.”
“Một trăm ba lăm triệu tệ.”
“Một trăm bốn mươi triệu tệ.”
... Những người giơ bảng giá tiền thi nhau đấu giá, nhưng mức tăng giá lại không lớn. A Hoa lạnh lùng quan sát, anh ta biết những người giơ bảng giá này đều chỉ là đang tạo bầu không khí mà thôi, họ vốn không phải là những người thực sự tham dự. Người thực sự tham dự ngoài mình ra thì chỉ có Cao Đức Sâm đang ngồi nhả khói thuốc ở giữa đoàn người đó thôi. Sau khi những người tham dự làm nền đó đều đã báo giá hết một lượt, Cao Đức Sâm cuối cùng cũng lên tiếng. “Một trăm tám mươi triệu tệ.”
Anh ta báo ra con số cao nhất ở hiện trường cho đến lúc này. Hiện trường như thể nhận được chỉ lệnh nào đó, những tiếng đấu giá huyên náo chợt ngừng bặt. Mọi người hình như đều bị chấn động bởi cái giá này, mặc dù ai cũng có thể hiểu được một trăm tám mươi triệu tệ vẫn còn lâu mới đạt đến ngưỡng giá đấu thầu. “Một trăm tám mươi triệu tệ lần thứ nhất.”
Người chủ trì bắt đầu gõ búa. Cao Đức Sâm ung dung nhả ra một vòng tròn khói thuốc, sau đó anh ta quay lại nhìn A Hoa ở góc phòng, anh ta biết chỉ có người đó còn tiếp tục nâng giá lên. Quả nhiên, trước khi người chủ trì gõ búa lần hai, A Hoa hét lên cái giá của mình. “Ba trăm triệu tệ!”
Giọng của anh ta không to nhưng lại vô cùng khí thế. Hiện trường lập tức vang lên những tiếng xôn xao, ánh mắt tất cả mọi người đều đồng loạt hướng về phía A Hoa. Giá của anh ta đưa ra không chỉ vượt xa giá 69 của Cao Đức Sâm, thậm chí đã vượt xa cả đánh giá của hầu hết mọi người về giá trị của miếng đất này, sao có thể không khiến cho người ta kinh ngạc chứ? Và đây cũng chính là hiệu quả mà A Hoa muốn tạo ra. Anh ta tin chắc Cao Đức Sâm chắc chắn sẽ liên tục bám theo giá tiền mà mình đưa ra, nếu đã như vậy, thì một lần nói luôn giá cao, trước tiên hãy cứ đè nén đối phương trên phương diện khí thế. Dưới những ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, A Hoa quay sang nhìn Cao Đức Sâm, ánh mắt anh ta vô cùng kiên định, truyền đạt tín hiệu cứng rắn mà ai nấy đều có thể hiểu được. Cao Đức Sâm né tránh ánh mắt của A Hoa, anh ta ném đầu mẩu thuốc lá xuống dưới đất, lấy gót giày giẫm lên mấy cái. “Ba trăm triệu tệ lần thứ nhất.”
Người chủ trì lại bắt đầu gõ búa. Những người ở đó lại chuyển dời tiêu điểm, họ lần lượt nhìn về phía Cao Đức Sâm, chờ đợi anh ta phản kích. A Hoa cũng đang chờ đợi, tin rằng Cao Đức Sâm sẽ không cứ thế mà nhận thua, hơn nữa với bản lĩnh của người này, anh ta tương tự cũng có thể xây được căn hộ vượt ra khỏi tỉ lệ dung tích quy hoạch trên mảnh đất này. Cho nên ba trăm triệu tệ quyết không thể là điểm cuối cùng trong đợt tranh đấu lần này của bọn họ. “Ba trăm triệu tệ lần thứ hai.”
Cao Đức Sâm lại chỉ cúi đầu, anh ta vẫn đang đọ sức với miếng đầu mẩu thuốc lá đáng thương đó. Một số người không nhẫn nại được đã bắt đầu ghé tai thì thầm bàn luận. Ông chủ Cao ngông cuồng tự cao tự đại lẽ nào lại bị A Hoa mới ra một đòn đã chịu thua rồi. Ngay cả chính bản thân A Hoa cũng cảm thấy hơi băn khoăn buồn rầu. Biểu hiện lúc này của Cao Đức Sâm hình như anh ta mới thực sự là làm nền, tình hình hiện trường sắp xảy ra việc gì vốn không hề liên quan gì đến anh ta cả. Mọi người không chờ đợi thấy sự phản kích của Cao Đức Sâm, thứ mà họ đợi được chính là tiếng gõ cuối cùng của người hướng dẫn chương trình và tiếng nói to dõng dạc: “Ba trăm triệu tệ, đã xong!”
Tất cả mọi người ngồi ở hiện trường đều cảm thấy mơ màng khó hiểu, nét mặt vô cùng băn khoăn. Họ không thể hiểu nổi Cao Đức Sâm đã mất bao nhiêu công sức để lên kế hoạch cho buổi phát mại này, lẽ nào cứ thế cam tâm làm nền cho A Hoa? 70 Lúc này đây Cao Đức Sâm cuối cùng cũng ngẩng đầu, anh ta nhìn A Hoa mỉm cười, giơ hiệu dấu tay chúc mừng. Nụ cười của đối phương không phải là giả tạo, A Hoa thấp thoáng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không biết vấn đề xảy ra ở đâu. Và tình thế ở hiện trường cũng không cho anh ta quá nhiều thời gian để suy nghĩ, người chủ trì ở trên bục sân khấu đã thúc giục: “Mời Tập đoàn Long Vũ trúng thầu lên đây để ký kết những giấy tờ liên quan.”
A Hoa và mọi người cùng đứng dậy đi về phía bục sân khấu. Trong đoàn đội này có luật sư, có nhân viên phân tích kinh tế, có người quản lý tài chính, tất cả đều là những nhân tài xuất chúng. Người chủ trì bày ra một tập tài liệu, đồng thời dặn dò
Tác giả :
Chu Hạo Huy