Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?
Chương 8: Chuẩn bị cho lễ hội
Ánh mặt trời ấm áp rọi vào khung cửa sổ, chiếu lên chiếc giường trắng tinh giữa phòng. Thân hình nhỏ đang lười biếng trong tấm chăn dày khẽ cựa mình. Thời tiết lành lạnh thế này, làm cho ta cảm thấy thật muốn ngủ.
Từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt cô gái nhỏ, được ánh mặt trời chiếu qua lung linh rạng ngời đến kì lạ.
Khuôn mặt trái xoan cổ điển với làn da trắng nõn mượt mà, không có một vết tích của mụn. Đôi mắt nâu vốn to tròn mọng nước, nay được che lấp đi bởi mí mắt khép hờ. Hàng lông mi cong dày, theo từng cử động nhỏ trên mặt mà rung động. Lông mày đẹp như được tỉa cắt tỉ mỉ, sóng mũi cao thẳng tắp. Đôi môi hồng đào hơi mấp máy, lâu lâu lại cong lên cười mị hoặc, trong mộng đẹp gặp được gì nha cô gái?
Mộc Lạc Hi mang vẻ đẹp hoàn hảo của người con gái phương Đông, từng chi tiết tạo nên khuôn mặt hài hòa, dịu dàng. 15 tuổi rồi nha, thiếu nữ rồi! Có phải cũng nên biết yêu đi?
I’ll be by your side, ’til the day I die
I’ll be wait until hear you say I Do
Something old, something new
Something borrowed, something blue
I’ll be wait until I hear you say I Do
I Do love you, yes I Do love you
I’ll be wait until hear you say I Do
Coz I love you, love you …
– I Do – 911 –
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, nó đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên đầu giường. Mơ mơ màng màng cũng không thèm nhìn xem ai gọi đến đã bấn nghe.
– CON KIA!!!! MÀY CÓ DẬY CHƯA HẢ???
Tiếng Ly Hân hét hết volum bên đầu dây kia làm nó giật mình, đưa điện cách xa lỗ tai mình một chút.
– Mày hết chuyện làm hả đi phá giấc ngủ của tao. – Nó ngái ngủ đáp.
– Chắc tao đập mày quá, hôm qua đã hẹn nay đi chuẩn bị cho lễ mà. Mày cứ như ở trển mới xuống í. – Ly Hân tiếp tục hét lớn.
– A tao quên mất, dậy liềnnn.
– Tao cho mày năm phút, xuống dưới nhà liền.
– Rồi rồi.
Nó lười biếng nhấc thân dậy, nó làm vệ sinh cá nhân xong, mới lật đật lục tủ tìm áo mặc. Lúc nào cũng là câu hỏi “hôm nay mặc gì?”
Sau một hồi loay hoay nó chọn một chiếc quần legging đen phối với áo couptop trắng. Tuy mặt mộc mà vẫn trắng hồng, mái tóc đen buộc đuôi ngựa cao, một mặt năng động.
Nhờ hiệu ứng của quần đen, chân nó trông thon lại càng dài hơn, thêm vào đôi giày Nike trắng, hoàn hảo!
Nó gom hết điện thoại các thứ vào balô, xách lên thong thả xuống lầu. Vừa tới phòng khách nó đã thấy hắn ngồi ở đó, đúng vậy chỉ là ngồi và không làm gì thêm nữa. Lúc này nó mới để ý quan sát hắn.
Cả người một bộ màu đen, áo thun trắng, quần jean đen, giày thể thao trắng. Nhưng mà, đôi giày đó giống đôi nó đang mang, chẳng phải là lần trước hai người cùng đi mua sao!? Không hẹn thì thế nào lại mặc chung màu áo, màu quần, lại còn giày cũng giống nhau!?
Nó đứng ở góc cầu thang nhìn hắn, hắn lúc này vẫn chưa biết nó đã xuống. Gương mặt hắn lúc trầm tư suy nghĩ đặc biệt hút hồn, trông rất nam tính còn mê người. Mí mắt hơn rũ xuống khiến hàng lông mi che đi con mắt sắc lạnh đen láy. Môi mỏng khép hờ, hai tay chống cằm, tư thế rất là suy tư.
Nhìn hắn một hồi nó giật mình, bị điên rồi mới thấy hắn đẹp.
– Tao xong rồi. – Nó đi tới.
Lúc này hắn mới ngước lên, ngập ngừng một hồi, quả nhiên nó mặc gì cũng đẹp.
– Ừ đi.
Hắn đứng dậy, tay bỏ vào trong túi quần, bước về phía cửa, nó lững thững bước theo sau.
– Mẹ, con đi một lát. – Nó quay lại nói vọng vào.
Bà Mộc không nói gì chỉ đứng trong bếp quay đầu lại mỉm cười hiền hậu.
– Xe đâu?
Ra khỏi cổng, nó mới phát hiện hắn không lái xe, chẳng lẽ muốn đi bộ? Từ đây đến công viên tụi nó nói còn xa lắm nha.
– Đi xe máy.
Hắn hất đầu về phía chiếc Airblance màu trắng, rồi kéo tay nó đi qua.
– Mày lạ! Sáng nắng đi xe máy, tối mát thì lái xe hơi. Ngược quá ngược. – Nó bĩu môi.
– Tao thích.
Hắn vừa trả lời vừa đội nón bảo hiểm lên, lo cho mình xong hắn mới quay qua giúp nó đội. Hắn thích giúp nó những việc nhỏ nhỏ thế này, cảm giác rất thành tựu.
– Leo lên. – Hắn gọi.
Nó leo lên sau yên, tay đặt trên hông hắn, chỉ là đặt không có ôm. Mắt hắn nhanh chóng xẹt qua một tia cười, vặn ga chiếc xe lập tức phóng đi.
Nó theo quan tính bị giật ngược ra sau, sợ hãi đến mức không nghĩ gì đã ôm chặt hắn. Tên này tính giết nó sao, chạy nhanh như vậy làm gì, cũng không phải gấp gáp.
Cô gái ngốc! Không nhanh như thế thì mày chịu ôm tao sao?
– Từ… Từ.. Từ từ.. TỪ TỪ THÔI.
Nó nói lắp bắp không rõ đột nhiên la lớn lên, hắn gấp gáp đi đầu thai hay sao mà chạy như điên vậy.
Hắn bị nó chọc đến phì cười, nó lúc nào cũng nhát gan như vậy, hắn có thể yên tâm nó sẽ cũng dựa dẫm vào hắn hoài hoài. Đến khi xe chạy chậm lại nó mới thở phào, tính bỏ tay ra thì đã bị hắn bắt được, cố định trên eo hắn không cho bỏ ra.
Chừng 15 phút sau, hắn và nó đã có mặt hội tụ với bọn chúng, vừa tới nó đã lãnh ngay cả tràng chửi của con Hân
– Mày hại cả đám đợi mày cả sáng đó con quỷ. Hẹn rồi mà cũng quên được. – Cô tức sôi máu.
– Ahihi.. Xin lỗi mà – Nó gãi đầu, cười lấy lòng. – Đừng giận nha, tí tao khao mày ăn. – Nó nịnh.
– Nhớ đó.
Hân quăng lại câu nói rồi ngoảnh mặt đi, chiêu này lúc nào cũng có hiệu quả mà.
– Nè được rồi bàn coi thi gì rồi tập luôn đi. – Mẫn Di gọi cả đám lại.
– Thì hát với thời trang gì gì đó bữa nói rồi mà. – Triết Nhã ảo não nói.
– Ủa sao nhìn mày mệt vậy? – Nó lại gần chớp mắt hỏi.
– Còn hỏi, đợi mày nguyên buổi sáng, chưa ăn gì lại còn buồn ngủ nè. – Nhã ngáp.
– Xì có tiếng thôi mà lâu lắm đâu. – Nó bĩu môi.
– Có tiếng thôi mà, nó nghe hay ghê, mày thử đợi coi. – Con Hân lại mắng nó.
– Được được không cãi không cãi nữa, đi ăn rồi bàn luôn lát quay lại tập?
Nó làm động tác hạ hoả, đề nghị đi ăn.
– Ừ đi đi, đói sắp chết. – Nhã kéo tụi nó đi.
Tụi nó chọn quán hủ tiếu gần công viên, bắt đầu chiến. Ăn đến no nê mới đã động tới việc thi
– Giờ tính sao? – Di vừa nhai vừa nói.
– Huh?.. Sao cũng được. – Nó dựa vào ghế nói.
– Già mà sao cũng được? Mày thi mà màu phải có định ý của mày chớ. – Nhã cốc đầu nó.
– Thì hỏi Khắc Hàn đi.
– Hát bài nào ý nghĩa xíu. – Từ Mã nói.
– Nói về tình bạn hay tình yêu, hát đôi hay nè. – Cẩn Trịnh gật gù.
– Dạo đang cuồng I Do. – Nó cười lớn.
– Bài đó hay á. Mà hát hai người kì lắm ba. – Ly Hân vỗ tay cái bộp.
– Kì thiệt. – Nó chống cằm.
– Some đi. – Triết Nhã búng tay.
– Hả?! Mày điênn!! Hết chuyện đi hát nhạc Hường Quắc. – Nó kí đầu Nhã.
– Á đau. Thì dịch ra khớp với nhạc rồi hát, tao thấy nhạc bài nó vui với lời cũng hay nữa. – Nhã vừa xoa đầu vừa nói.
– Ừ cũng được. – Hắn chiêm vô.
– Dịch ra đi rồi tính tiếp, Mã đâu Mã ơii. – Ly Hân ngó nghiêng.
– Gì?
– Mày dịch đi, nhanh nhanh lên lát cho hai đứa nó tập luôn.
Hân đưa anh điện thoại, chỉ chỉ vào đống lời chằng chịt, Từ Mã đã từng học tiếng Hàn miễng cưỡng mà nói cũng có thể hiểu hết. Từ Mã cầm điện thoại, cắm cúi vừa nghe vừa viết lên giấy, kêu được hắn làm việc cũng chỉ có Ly Hân mà thôi.
– Bài này phải hát như đối thoại vậy á, mới hay. – Mẫn Di lên tiếng.
– Ừ đúng rồi, hai bây hát như là đnag nói chuyện ấy, biểu cảm cũng phải vui lên nữa. – Tiết Nhã cũng nói theo.
– Biết rồi! – Nó và hắn đồng thanh.
– Tiết mục thứ hai sao rồi? – Trịnh Cẩn lơ là hỏi.
– À, hôm qua Bội đưa bản vẽ cho tao rồi, nè!
Mẫn Di vừa nói vừa lấy một xấp giấy trong cặp ra, hình vẽ rất đẹp còn bắt mắt, tương lai mấy đứa này làm thiết kế cũng không tồi. Một xấp khoảng chừng hai mươi tờ, mỗi tờ mỗi kiểu đều khác nhau, nhưng không có màu sắc.
Nó vừa nhìn đã bị thu hút bởi chiếc đầm vô cùng dễ thương, cổ tròn và tay ngắn bình thường, thân váy được trang trí với những họa tiết nhỏ nhỏ. Vòng eo được bó sát, trang trí là cành dây leo quấn quanh, chân váy xòe có thêm những bông hoa nho nhỏ. Nó cảm thấy đẹp một phần là vì kiểu dáng nhẹ nhàng, mặt khác là vì Bội Bội vẽ quá sinh động đi, từng chi tiết nhỏ đầu phác họa kĩ càng, ý tưởng cũng rất độc đáo.
– Đẹp quá! Cứ thế nào làm đi. Thích cái này ghê. – Nó chỉ chỉ chiếc đầm lúc nãy.
– Ừ vậy đi. – Mẫn Di xếp lại bỏ vào cặp.
– Đi thôi, tao tính tiền tụi bây đi trước đi. – Nhã đứng dậy đến quầy tính tiền.
Tụi nó quay lại công viên, ngồi trên hàng ghế đá rộng, bắt đầu lấy đồ ra, lúc này Từ Mã cũng đã dịch xong.
– Xong rồi! Coi qua đi. – Anh đưa cho Hân.
– Có đôi lúc anh trở nên bốc đồng mà chẳng nhận ra. Nhưng cảm xúc dành cho em vẫn không hề thay đổi. Có vẻ anh là kẻ khác người em nhỉ? Bởi bao lâu nay anh chỉ sống có một mình. – Ly Hân đọc lời nam lên.
– Nằm thẫn thờ trong căn phòng trống vắng. Có một tập phim trên TV mà hình như hôm qua em đã xem. Em cứ cầm chiếc điện thoại chẳng khi nào đổ chuông. Rồi bỗng nhiên chìm vào giấc ngủ.
Nó cũng hùa đọc theo, còn gật gù tỏ ý khen hay.
– Ổn đó! Mà chị đúng không vậy má? – Mẫn Di vỗ vai anh.
– Đúng chứ. Sao sai được. Hai bây ghép vô nhạc thử coi khớp không, rồi chỉnh sửa xíu. – Anh trả lời.
– Okay okay. – Hắn giơ kí hiệu tay lên. – Có loa không?
– Có nè.
Triết Nhã lấy loa từ trong cặp ra, gắn USB vào bật một đoạn nhạc không lời lên.
– Thử đi.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, điệu nhạc vui tươi, trầm bổng, thích hợp cho những đôi trẻ mới yêu nghe vui tai vô cùng. Hắn bắt nhịp trước, ghép thử đoạn dịch lúc nãy.
Có đôi lúc anh trở nên bốc đồng mà chẳng nhận ra.
Nhưng cảm xúc dành cho em vẫn không hề thay đổi.
Có vẻ anh là kẻ khác người em nhỉ?
Bởi bao lâu nay anh chỉ sống có một mình.
Giọng hát hắn khỏe khoắn mà có chút nhẹ nhàng, nghe vào rất ấm áp, hắn vừa hát vừa duy trì nụ cười trên môi, trong mắt cũng đầy ý cười. Trong lúc hát cũng cố tình trêu nó, thể hiện vô cùng thân thiết, kết thúc lời hát của mình hắn còn cưng chiều nựng má nó. Nó chớp mắt một cái, rồi mỉm cười, đôi mắt long lanh nhìn hắn, cất giọng hát.
Nằm thẫn thờ trong căn phòng trống vắng.
Có một tập phim trên TV mà hình như hôm qua em đã xem.
Em cứ cầm chiếc điện thoại chẳng khi nào đổ chuông.
Rồi bỗng nhiên chìm vào giấc ngủ.
Chất giọng trong veo ngọt ngào, khiến người nghe như được nhấc bổng lên thiên đường, biểu cảm trên gương mặt nó lại dễ thương. Tưởng tượng như nàng tiên nữ lạc xuống trần gian, với giọng ca ngọt ngào của mình mang nhân loại xoay vòng lên tận trời cao. Nó liên tục làm những cử chỉ dễ thương, cũng không ngại ngùng thân thiết với hắn, trông hai người như đôi tình nhân mới yêu trong bài hát này vậy.
Những ngày qua em dường như là của anh,
Ngỡ là thuộc về anh nhưng hóa ra lại không phải.
Anh dường như là của em,
Ngỡ thế nhưng hóa ra lại thuộc về ai khác.
Anh thực sự có chút hoài nghi về mối quan hệ của chúng ta.
Đừng cứng đầu nữa mà.
Trông có vẻ như ta đang hẹn hò, nhưng lại không phải thế.
Anh khiến em bối rối vô cùng.
Hắn đi đến khoát vai nó, nhìn nó hát với ánh mắt đầy sự cưng chiều và âu yếm, nó ngước lên nhìn hắn, cười đến híp mắt. Hai đứa nó hát bài này chắc có lẽ còn hay hơn cả bản gốc cơ, một trai một gái đẹp đôi như thế cùng nhau song ca ở công viên điều hiển nhiên là sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Mọi người đều đang ngầm khen ngợi, có người khen họ hát hay, có người lại ganh tị tình cảm của họ dành cho nhau. Cũng có người từ lâu đã đắm chìm trong khung cảnh mơ mộng đó, đưa mình nhẹ chìm vào dòng nhạc.
– Tụi nó dễ thương quá. – Ly Hân cười cười.
– Mày thích vậy hả? – TỪ Mã xen vào.
– Ai mà không thích.
Cô lơ là đáp, làm sao mà biết được mình chỉ vô tình đáp một câu, người ta lại ghi nhớ lâu tới vậy, vì mình làm nên bao nhiêu điều bất ngờ.
———————————
Dạo này lười quá nên bỏ bê mấy hôm để mấy mem đợi rồi :)) tuần sau bù cho mấy chap luôn nha :3 hihi :> mấy đứa đừng quên ta nhaa :(( yêuyêu :))
Từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt cô gái nhỏ, được ánh mặt trời chiếu qua lung linh rạng ngời đến kì lạ.
Khuôn mặt trái xoan cổ điển với làn da trắng nõn mượt mà, không có một vết tích của mụn. Đôi mắt nâu vốn to tròn mọng nước, nay được che lấp đi bởi mí mắt khép hờ. Hàng lông mi cong dày, theo từng cử động nhỏ trên mặt mà rung động. Lông mày đẹp như được tỉa cắt tỉ mỉ, sóng mũi cao thẳng tắp. Đôi môi hồng đào hơi mấp máy, lâu lâu lại cong lên cười mị hoặc, trong mộng đẹp gặp được gì nha cô gái?
Mộc Lạc Hi mang vẻ đẹp hoàn hảo của người con gái phương Đông, từng chi tiết tạo nên khuôn mặt hài hòa, dịu dàng. 15 tuổi rồi nha, thiếu nữ rồi! Có phải cũng nên biết yêu đi?
I’ll be by your side, ’til the day I die
I’ll be wait until hear you say I Do
Something old, something new
Something borrowed, something blue
I’ll be wait until I hear you say I Do
I Do love you, yes I Do love you
I’ll be wait until hear you say I Do
Coz I love you, love you …
– I Do – 911 –
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, nó đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên đầu giường. Mơ mơ màng màng cũng không thèm nhìn xem ai gọi đến đã bấn nghe.
– CON KIA!!!! MÀY CÓ DẬY CHƯA HẢ???
Tiếng Ly Hân hét hết volum bên đầu dây kia làm nó giật mình, đưa điện cách xa lỗ tai mình một chút.
– Mày hết chuyện làm hả đi phá giấc ngủ của tao. – Nó ngái ngủ đáp.
– Chắc tao đập mày quá, hôm qua đã hẹn nay đi chuẩn bị cho lễ mà. Mày cứ như ở trển mới xuống í. – Ly Hân tiếp tục hét lớn.
– A tao quên mất, dậy liềnnn.
– Tao cho mày năm phút, xuống dưới nhà liền.
– Rồi rồi.
Nó lười biếng nhấc thân dậy, nó làm vệ sinh cá nhân xong, mới lật đật lục tủ tìm áo mặc. Lúc nào cũng là câu hỏi “hôm nay mặc gì?”
Sau một hồi loay hoay nó chọn một chiếc quần legging đen phối với áo couptop trắng. Tuy mặt mộc mà vẫn trắng hồng, mái tóc đen buộc đuôi ngựa cao, một mặt năng động.
Nhờ hiệu ứng của quần đen, chân nó trông thon lại càng dài hơn, thêm vào đôi giày Nike trắng, hoàn hảo!
Nó gom hết điện thoại các thứ vào balô, xách lên thong thả xuống lầu. Vừa tới phòng khách nó đã thấy hắn ngồi ở đó, đúng vậy chỉ là ngồi và không làm gì thêm nữa. Lúc này nó mới để ý quan sát hắn.
Cả người một bộ màu đen, áo thun trắng, quần jean đen, giày thể thao trắng. Nhưng mà, đôi giày đó giống đôi nó đang mang, chẳng phải là lần trước hai người cùng đi mua sao!? Không hẹn thì thế nào lại mặc chung màu áo, màu quần, lại còn giày cũng giống nhau!?
Nó đứng ở góc cầu thang nhìn hắn, hắn lúc này vẫn chưa biết nó đã xuống. Gương mặt hắn lúc trầm tư suy nghĩ đặc biệt hút hồn, trông rất nam tính còn mê người. Mí mắt hơn rũ xuống khiến hàng lông mi che đi con mắt sắc lạnh đen láy. Môi mỏng khép hờ, hai tay chống cằm, tư thế rất là suy tư.
Nhìn hắn một hồi nó giật mình, bị điên rồi mới thấy hắn đẹp.
– Tao xong rồi. – Nó đi tới.
Lúc này hắn mới ngước lên, ngập ngừng một hồi, quả nhiên nó mặc gì cũng đẹp.
– Ừ đi.
Hắn đứng dậy, tay bỏ vào trong túi quần, bước về phía cửa, nó lững thững bước theo sau.
– Mẹ, con đi một lát. – Nó quay lại nói vọng vào.
Bà Mộc không nói gì chỉ đứng trong bếp quay đầu lại mỉm cười hiền hậu.
– Xe đâu?
Ra khỏi cổng, nó mới phát hiện hắn không lái xe, chẳng lẽ muốn đi bộ? Từ đây đến công viên tụi nó nói còn xa lắm nha.
– Đi xe máy.
Hắn hất đầu về phía chiếc Airblance màu trắng, rồi kéo tay nó đi qua.
– Mày lạ! Sáng nắng đi xe máy, tối mát thì lái xe hơi. Ngược quá ngược. – Nó bĩu môi.
– Tao thích.
Hắn vừa trả lời vừa đội nón bảo hiểm lên, lo cho mình xong hắn mới quay qua giúp nó đội. Hắn thích giúp nó những việc nhỏ nhỏ thế này, cảm giác rất thành tựu.
– Leo lên. – Hắn gọi.
Nó leo lên sau yên, tay đặt trên hông hắn, chỉ là đặt không có ôm. Mắt hắn nhanh chóng xẹt qua một tia cười, vặn ga chiếc xe lập tức phóng đi.
Nó theo quan tính bị giật ngược ra sau, sợ hãi đến mức không nghĩ gì đã ôm chặt hắn. Tên này tính giết nó sao, chạy nhanh như vậy làm gì, cũng không phải gấp gáp.
Cô gái ngốc! Không nhanh như thế thì mày chịu ôm tao sao?
– Từ… Từ.. Từ từ.. TỪ TỪ THÔI.
Nó nói lắp bắp không rõ đột nhiên la lớn lên, hắn gấp gáp đi đầu thai hay sao mà chạy như điên vậy.
Hắn bị nó chọc đến phì cười, nó lúc nào cũng nhát gan như vậy, hắn có thể yên tâm nó sẽ cũng dựa dẫm vào hắn hoài hoài. Đến khi xe chạy chậm lại nó mới thở phào, tính bỏ tay ra thì đã bị hắn bắt được, cố định trên eo hắn không cho bỏ ra.
Chừng 15 phút sau, hắn và nó đã có mặt hội tụ với bọn chúng, vừa tới nó đã lãnh ngay cả tràng chửi của con Hân
– Mày hại cả đám đợi mày cả sáng đó con quỷ. Hẹn rồi mà cũng quên được. – Cô tức sôi máu.
– Ahihi.. Xin lỗi mà – Nó gãi đầu, cười lấy lòng. – Đừng giận nha, tí tao khao mày ăn. – Nó nịnh.
– Nhớ đó.
Hân quăng lại câu nói rồi ngoảnh mặt đi, chiêu này lúc nào cũng có hiệu quả mà.
– Nè được rồi bàn coi thi gì rồi tập luôn đi. – Mẫn Di gọi cả đám lại.
– Thì hát với thời trang gì gì đó bữa nói rồi mà. – Triết Nhã ảo não nói.
– Ủa sao nhìn mày mệt vậy? – Nó lại gần chớp mắt hỏi.
– Còn hỏi, đợi mày nguyên buổi sáng, chưa ăn gì lại còn buồn ngủ nè. – Nhã ngáp.
– Xì có tiếng thôi mà lâu lắm đâu. – Nó bĩu môi.
– Có tiếng thôi mà, nó nghe hay ghê, mày thử đợi coi. – Con Hân lại mắng nó.
– Được được không cãi không cãi nữa, đi ăn rồi bàn luôn lát quay lại tập?
Nó làm động tác hạ hoả, đề nghị đi ăn.
– Ừ đi đi, đói sắp chết. – Nhã kéo tụi nó đi.
Tụi nó chọn quán hủ tiếu gần công viên, bắt đầu chiến. Ăn đến no nê mới đã động tới việc thi
– Giờ tính sao? – Di vừa nhai vừa nói.
– Huh?.. Sao cũng được. – Nó dựa vào ghế nói.
– Già mà sao cũng được? Mày thi mà màu phải có định ý của mày chớ. – Nhã cốc đầu nó.
– Thì hỏi Khắc Hàn đi.
– Hát bài nào ý nghĩa xíu. – Từ Mã nói.
– Nói về tình bạn hay tình yêu, hát đôi hay nè. – Cẩn Trịnh gật gù.
– Dạo đang cuồng I Do. – Nó cười lớn.
– Bài đó hay á. Mà hát hai người kì lắm ba. – Ly Hân vỗ tay cái bộp.
– Kì thiệt. – Nó chống cằm.
– Some đi. – Triết Nhã búng tay.
– Hả?! Mày điênn!! Hết chuyện đi hát nhạc Hường Quắc. – Nó kí đầu Nhã.
– Á đau. Thì dịch ra khớp với nhạc rồi hát, tao thấy nhạc bài nó vui với lời cũng hay nữa. – Nhã vừa xoa đầu vừa nói.
– Ừ cũng được. – Hắn chiêm vô.
– Dịch ra đi rồi tính tiếp, Mã đâu Mã ơii. – Ly Hân ngó nghiêng.
– Gì?
– Mày dịch đi, nhanh nhanh lên lát cho hai đứa nó tập luôn.
Hân đưa anh điện thoại, chỉ chỉ vào đống lời chằng chịt, Từ Mã đã từng học tiếng Hàn miễng cưỡng mà nói cũng có thể hiểu hết. Từ Mã cầm điện thoại, cắm cúi vừa nghe vừa viết lên giấy, kêu được hắn làm việc cũng chỉ có Ly Hân mà thôi.
– Bài này phải hát như đối thoại vậy á, mới hay. – Mẫn Di lên tiếng.
– Ừ đúng rồi, hai bây hát như là đnag nói chuyện ấy, biểu cảm cũng phải vui lên nữa. – Tiết Nhã cũng nói theo.
– Biết rồi! – Nó và hắn đồng thanh.
– Tiết mục thứ hai sao rồi? – Trịnh Cẩn lơ là hỏi.
– À, hôm qua Bội đưa bản vẽ cho tao rồi, nè!
Mẫn Di vừa nói vừa lấy một xấp giấy trong cặp ra, hình vẽ rất đẹp còn bắt mắt, tương lai mấy đứa này làm thiết kế cũng không tồi. Một xấp khoảng chừng hai mươi tờ, mỗi tờ mỗi kiểu đều khác nhau, nhưng không có màu sắc.
Nó vừa nhìn đã bị thu hút bởi chiếc đầm vô cùng dễ thương, cổ tròn và tay ngắn bình thường, thân váy được trang trí với những họa tiết nhỏ nhỏ. Vòng eo được bó sát, trang trí là cành dây leo quấn quanh, chân váy xòe có thêm những bông hoa nho nhỏ. Nó cảm thấy đẹp một phần là vì kiểu dáng nhẹ nhàng, mặt khác là vì Bội Bội vẽ quá sinh động đi, từng chi tiết nhỏ đầu phác họa kĩ càng, ý tưởng cũng rất độc đáo.
– Đẹp quá! Cứ thế nào làm đi. Thích cái này ghê. – Nó chỉ chỉ chiếc đầm lúc nãy.
– Ừ vậy đi. – Mẫn Di xếp lại bỏ vào cặp.
– Đi thôi, tao tính tiền tụi bây đi trước đi. – Nhã đứng dậy đến quầy tính tiền.
Tụi nó quay lại công viên, ngồi trên hàng ghế đá rộng, bắt đầu lấy đồ ra, lúc này Từ Mã cũng đã dịch xong.
– Xong rồi! Coi qua đi. – Anh đưa cho Hân.
– Có đôi lúc anh trở nên bốc đồng mà chẳng nhận ra. Nhưng cảm xúc dành cho em vẫn không hề thay đổi. Có vẻ anh là kẻ khác người em nhỉ? Bởi bao lâu nay anh chỉ sống có một mình. – Ly Hân đọc lời nam lên.
– Nằm thẫn thờ trong căn phòng trống vắng. Có một tập phim trên TV mà hình như hôm qua em đã xem. Em cứ cầm chiếc điện thoại chẳng khi nào đổ chuông. Rồi bỗng nhiên chìm vào giấc ngủ.
Nó cũng hùa đọc theo, còn gật gù tỏ ý khen hay.
– Ổn đó! Mà chị đúng không vậy má? – Mẫn Di vỗ vai anh.
– Đúng chứ. Sao sai được. Hai bây ghép vô nhạc thử coi khớp không, rồi chỉnh sửa xíu. – Anh trả lời.
– Okay okay. – Hắn giơ kí hiệu tay lên. – Có loa không?
– Có nè.
Triết Nhã lấy loa từ trong cặp ra, gắn USB vào bật một đoạn nhạc không lời lên.
– Thử đi.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, điệu nhạc vui tươi, trầm bổng, thích hợp cho những đôi trẻ mới yêu nghe vui tai vô cùng. Hắn bắt nhịp trước, ghép thử đoạn dịch lúc nãy.
Có đôi lúc anh trở nên bốc đồng mà chẳng nhận ra.
Nhưng cảm xúc dành cho em vẫn không hề thay đổi.
Có vẻ anh là kẻ khác người em nhỉ?
Bởi bao lâu nay anh chỉ sống có một mình.
Giọng hát hắn khỏe khoắn mà có chút nhẹ nhàng, nghe vào rất ấm áp, hắn vừa hát vừa duy trì nụ cười trên môi, trong mắt cũng đầy ý cười. Trong lúc hát cũng cố tình trêu nó, thể hiện vô cùng thân thiết, kết thúc lời hát của mình hắn còn cưng chiều nựng má nó. Nó chớp mắt một cái, rồi mỉm cười, đôi mắt long lanh nhìn hắn, cất giọng hát.
Nằm thẫn thờ trong căn phòng trống vắng.
Có một tập phim trên TV mà hình như hôm qua em đã xem.
Em cứ cầm chiếc điện thoại chẳng khi nào đổ chuông.
Rồi bỗng nhiên chìm vào giấc ngủ.
Chất giọng trong veo ngọt ngào, khiến người nghe như được nhấc bổng lên thiên đường, biểu cảm trên gương mặt nó lại dễ thương. Tưởng tượng như nàng tiên nữ lạc xuống trần gian, với giọng ca ngọt ngào của mình mang nhân loại xoay vòng lên tận trời cao. Nó liên tục làm những cử chỉ dễ thương, cũng không ngại ngùng thân thiết với hắn, trông hai người như đôi tình nhân mới yêu trong bài hát này vậy.
Những ngày qua em dường như là của anh,
Ngỡ là thuộc về anh nhưng hóa ra lại không phải.
Anh dường như là của em,
Ngỡ thế nhưng hóa ra lại thuộc về ai khác.
Anh thực sự có chút hoài nghi về mối quan hệ của chúng ta.
Đừng cứng đầu nữa mà.
Trông có vẻ như ta đang hẹn hò, nhưng lại không phải thế.
Anh khiến em bối rối vô cùng.
Hắn đi đến khoát vai nó, nhìn nó hát với ánh mắt đầy sự cưng chiều và âu yếm, nó ngước lên nhìn hắn, cười đến híp mắt. Hai đứa nó hát bài này chắc có lẽ còn hay hơn cả bản gốc cơ, một trai một gái đẹp đôi như thế cùng nhau song ca ở công viên điều hiển nhiên là sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Mọi người đều đang ngầm khen ngợi, có người khen họ hát hay, có người lại ganh tị tình cảm của họ dành cho nhau. Cũng có người từ lâu đã đắm chìm trong khung cảnh mơ mộng đó, đưa mình nhẹ chìm vào dòng nhạc.
– Tụi nó dễ thương quá. – Ly Hân cười cười.
– Mày thích vậy hả? – TỪ Mã xen vào.
– Ai mà không thích.
Cô lơ là đáp, làm sao mà biết được mình chỉ vô tình đáp một câu, người ta lại ghi nhớ lâu tới vậy, vì mình làm nên bao nhiêu điều bất ngờ.
———————————
Dạo này lười quá nên bỏ bê mấy hôm để mấy mem đợi rồi :)) tuần sau bù cho mấy chap luôn nha :3 hihi :> mấy đứa đừng quên ta nhaa :(( yêuyêu :))
Tác giả :
Băng Kỳ Lâm