Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?
Chương 31: Số mệnh đã định
Khi nhìn thấy Khắc Hàn và Lạc Hi đi cạnh nhau, nắm tay nhau, trong lòng bà dâng lên cảm giác bất an khó tả. Loại cảm giác này, chính xác như năm ấy, bà liền nghĩ, không lẽ hai đứa trẻ này cũng giống như mình?
Đặc biệt khi loại cảm giác này ngày càng rõ ràng, lúc bà nhìn vào hai người họ thấy rất rõ, rất rõ, hình ảnh của rất nhiều năm sau, một hiện thực tàn khốc!
Hoài lão lão lo lắng đến mức nhanh chóng gọi hai người mẹ ra ngoài kích động cảnh cáo. Bi thương thay, bà không thể nói gì nhiều hơn với họ rằng Khắc Hàn và Lạc Hi tuyệt đối không thể ở cạnh nhau. Mạng hai đứa nó khắc nhau một cách mãnh liệt, tình huống xấu nhất trả giá cho sự ngoan cố chính là cái chết của một trong hai người.
Hai người mẹ nghe nói thế sắc mặt tái xanh, bàng hoàng không nói nên lời. Rõ ràng là con của họ đã được dành cho những thứ tốt đẹp nhất, nhưng Nguyệt Lão lại không chiếu cố họ, dây tơ hồng không thể vì họ mà thắt chặt.
Sau khi hai gia đình họ trở về, Hoài lão lão một mình đi dạo trên đồng cỏ xanh ngát phía sau ngôi chùa. Một đoạn kí ức thời còn trẻ của bà đột nhiên ùa về, nhắc nhở bà đã từng sai lầm trong lựa chọn của mình, vì sự sai lầm đó mà đánh mất người mình yêu thương nhất.
Nhớ đến bản thân mình hồi đó, bà không muốn Lạc Hi cùng Khắc Hàn lại phải chịu sự khổ đau như bà. Nỗi đau mất đi người mình yêu thương nhất, thật sự có thể so sánh với hình phạt xuyên tim dưới địa ngục.
Ngày xưa ấy, bà biết rằng bà cùng người mình yêu thương không thể ở bên cạnh nhau, nhưng bà không có cách nào quên đi người. Bà quyết định đánh cược một lần, dùng tình yêu của mình, cùng với thượng đế chơi một ván. Cuối cùng bà thua cuộc mang theo con tim đầy vết thương trở về, tình yêu của bà không đủ để giữ lấy mạng sống của người bà yêu. Nỗi đau này không một ai có thể thấu hiểu, không ai có thể cùng bà gánh vác, bà hiểu nó đau đớn đế mức nào.
Vậy nên bà không thể để một việc như vậy lập lại một lần ở mấy chục năm sau. Khắc Hàn và Lạc Hi, định sẵn là không có hy vọng ở cùng nhau. Cho dù yêu nhau nhiều thế nào, có thể hy sinh vì nhau thì thế nào? Một người bình thường làm sao có thể đùa nghịch với thượng đế? Nhưng mà.. có thể có ngoại lệ hay không?
Trên đường về nhà hai bà mẹ chẳng ai tập trung vào câu chuyện mọi người đang cùng nhau nói, tinh thần vô cùng sa sút.
Xe dừng trước biệt thự, Lạc Hi đi đến cổng bỗng cảm thấy thiếu thiếu gì đó, quay người lại ra là mẹ vẫn còn ngồi trên xe.
– Mẹ, tới nhà rồi.
Nó ở trước mặt mẹ Huyên đang ngây người huơ tay.
– À.. Ra đây.
Lạc Hi nhìn mẹ mình có chút kì quái, nhưng rất nhanh đã quên đi cùng nhau đi vào nhà.
Trong lòng Tiểu Huyên cả ngày thấp thỏm không yên, cứ nhìn con gái rồi lại thở dài, ánh mắt bi thương. Con gái, lần này mẹ phải làm thế nào đây.
Triều gia
Hải Yên bên này cũng giống bên kia, đứng trong bếp làm cơm chốc chốc lại ngó ra con trai đang xem tivi bên ngoài thở dài. Hoắc Luân đi khắp nhà tìm vợ, vào đến bếp nhìn thấy biểu hiện lo lắng của vợ mình, mày kiếm nhíu lại.
– Yên Yên.. – Anh đi tới bên cạnh. – Làm sao đấy?
– À, không có gì, có lẽ say nắng rồi, hơi nhức đầu. – Hải Yên cười gượng, trả lời qua loa.
– Lên phòng nghỉ đi, đừng nấu gì nữa, anh không đói. – Hoắc Luân làm động tác dìu vợ lên lầu.
– Con sẽ đói. – Cô nhìn hắn bên ngoài phòng khách.
– Nó đói sẽ tự biết sang nhà con dâu tìm đồ ăn. Lên phòng, nhanh.
Hoắc Luân nghiêm giọng ra lệnh khiến Hải Yên không thể nào không nghe theo. Đồng thời, hai từ “con dâu” ngọt ngào được thốt ra từ miệng chồng mình khiến cô đau lòng. Có lẽ việc này không chỉ khiến hai đứa nhỏ bị tổn thương, mà bậc cha mẹ như họ cũng khó lòng chấp nhận.
Khắc Hàn quay sang nhìn hình ảnh tình tứ của cha mẹ mình, chép miệng cười cười.
Buổi tối đó, là một đêm khó ngủ..
Hải Yên trằn trọn lăn qua lăn lại không chợp mắt được, lăn đến người bên cạnh cũng không thể ngủ. Hoắc Luân dang tay ôm lấy người đang làm loạn thấp giọng hỏi:
– Có tâm sự?
Hải Yên xoay người rúc vào trong lòng anh, phiền não nói:
– Em không biết phải làm thế nào.
– Làm sao? Em làm việc có lỗi với anh rồi à. – Giọng Hoắc Luân như đang đùa nhưng lại có chút lạnh.
– Suy nghĩ bậy bạ cái gì.
Hải Yên khổ não than, giờ phút này còn có thể ăn dấm chua, cô đang lo lắng chết đi được.
– Thế thì làm sao?
– Lúc sáng, Hoài lão lão gọi em và Huyên ra ngoài nói chuyện. – Cô chậm rãi kể.
– Ừ, thế nào? – Hoắc Luân cưng chiều vuốt tóc vợ.
– Lão lão nói, Hi Hi và Tiểu Hàn không thể ở cạnh nhau.
– Cái gì? – Hoắc Luân bất ngờ la lớn.
Tin tức này thật sự chấn động, đến người luôn luôn có thể giữ được bình tĩnh như anh cũng phải ngạc nhiên.
– Suỵt.. Nhỏ thôi. – Hải Yên vội vàng che miệng anh lại.
– Tại sao? – Vẻ mặt Hoắc Luân rõ khổ não hỏi vợ.
– Không biết. Hoài lão lão không chịu nói, chỉ nói với bọn em rằng hai đứa không thể ở cạnh nhau.
– Nếu tụi nhỏ không muốn thế?
– Tình huống xấu nhất là một trong hai không thể tiếp tục tồn tại.
Đồng tử Hoắc Luân trợn to, chuyện gì thế này, câu chuyện hoang đường như vậy cư nhiên lại xảy ra trên người con trai họ.
– Chúng ta phải tách tụi nhỏ ra sao? Nhưng mà, chuyện này em không cảm thấy hoang đường? Sau này em không nên tin vào những thứ này nhiều quá.
– Em không biết. Em chẳng biết phải làm thế nào. Anh cũng biết trước giờ những gì Hoài lão lão nói chưa từng sai lệch. Cho dù là hoang đường đi nữa thì em cũng không muốn nó xảy ra, thà rằng sớm tránh đi còn hơn để xảy đến mới tin tưởng. – Hải Yên như sắp khóc đến nơi. – Thì ra vẫn còn người có tình duyên trắc trở hơn chúng ta, mà lại chính là Tiểu Hàn.
– Không sao đâu, chuyện này từ từ anh sẽ nghĩ cách. Ngủ thôi. – Hoắc Luân ôm vợ vào lòng.
– Sẽ không sao chứ? – Hải Yên vẫn còn lo lắng ngước mắt lên hỏi.
– Không sao cả, trời sập cũng có anh cùng em chống đỡ. Ngoan, ngủ thôi.
Hoắc Luân an ủi vợ xong, đợi vợ ngủ say, chính mình lại trằn trọc không ngủ được. Bản thân suy nghĩ đây thật sự là một câu chuyện khó tin, nhưng trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ, có lẽ đúng là sớm tránh đi sẽ tốt hơn.
Anh đã từng nói rằng vợ chồng mình vì gia đình ngăn cấm mà gặp phải rất nhiều khó khăn mới đến được với nhau, nên nhất định chuyện của con trai sau này anh sẽ không nhúng tay vào, nhưng không nghĩ đến sẽ có lúc tình thế bắt buộc anh phải làm trái với lời mình từng nói.
Sáng hôm sau
Mọi việc sinh hoạt hằng ngày vẫn diễn ra như bình thường, một bàn ba người cùng nhau ăn sáng xong. Triều Khắc Hàn đứng dậy xách balo chuẩn bị đi, đột nhiên quay người lại nói với ba mẹ:
– Ba mẹ, hôm nay con đi chơi với Lạc Hi.
Hai người kinh ngạc nhìn nhau, lâu lắm rồi mới nghe được con trai trước khi ra cửa thưa với mình một tiếng.
Trong lúc Hải Yên còn đang suy nghĩ có nên tách bọn chúng ra từ bây giờ hay không, chưa kịp trả lời đã bị chồng cướp lời.
– Ừ đi đi.
Hắn nhanh chóng rời khỏi nhà.
Hải Yên nhìn chồng mình đang thảnh thơi đọc báo, thật sự không hiểu tại sao anh lại làm thế.
– Đừng nhìn anh như vậy. – Hoắc Luân xếp báo vào.
– Ý câu nói “anh sẽ nghĩ cách” của anh là như vậy sao? – Cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
– Bà xã đại nhân, em lại nghi ngờ năng lực của anh?
– Không tin anh được, có lẽ phải để em tự mình giải quyết. – Hải Yên đột nhiên xăn tay áo, như chuẩn bị ra trận.
– Này này, kích động như vậy làm gì. – Hoắc Luân nhanh chóng ngăn vợ lại. – Hết năm nay, để Khắc Hàn đi du học Mỹ.
– Hả? – Mắt cô mở rõ to. – Đi.. đi Mỹ? Tại sao?
– Em muốn để nó ở đây để hai đứa nó tiếp tục như vậy?
– Không. Nhưng anh đột ngột quyết định thế có khó khăn cho bọn chúng không?
– Con trai mình rất thông minh.
Triều Hoắc Luân chỉ để lại một câu nói, khoát áo vest lên rồi đứng lên thơm vào trán vợ một cái, nhắn nhủ:
– Công ty có việc gấp, anh đi một chút liền về.
– Tết cũng phải đi làm, anh đấy, chính là đại cuồng công việc. – Hải Yên bắt đầu cằn nhằn.
– Có hợp đồng đột xuất thôi mà. Em lại cằn nhằn rồi. Bà xã à, em nhằn thêm một chút nữa là sẽ xấu đi đấy. – Anh cười cười.
– Không biết, mau về đấy.
– Được, tối cùng em ăn cơm.
Triều Hoắc Luân chạy đến công ty một chuyến nhanh chóng ký xong bản hợp đồng đến không đúng thời điểm. Thuận đường đi làm hồ sơ du học giúp con trai, hôm qua anh suy nghĩ cả đêm cuối cùng nghĩ ra được cách này.
Khoảng cách địa lý không phải là khó khăn lớn nhất trong tình yêu, nhưng mà xa mặt thì cách lòng. Nhất là khi hai bên chẳng có bất kì phương tiện nào để biết về cuộc sống của nhau! Ải này xem chừng cũng không phải dễ dàng.
(Còn tiếp)
Đặc biệt khi loại cảm giác này ngày càng rõ ràng, lúc bà nhìn vào hai người họ thấy rất rõ, rất rõ, hình ảnh của rất nhiều năm sau, một hiện thực tàn khốc!
Hoài lão lão lo lắng đến mức nhanh chóng gọi hai người mẹ ra ngoài kích động cảnh cáo. Bi thương thay, bà không thể nói gì nhiều hơn với họ rằng Khắc Hàn và Lạc Hi tuyệt đối không thể ở cạnh nhau. Mạng hai đứa nó khắc nhau một cách mãnh liệt, tình huống xấu nhất trả giá cho sự ngoan cố chính là cái chết của một trong hai người.
Hai người mẹ nghe nói thế sắc mặt tái xanh, bàng hoàng không nói nên lời. Rõ ràng là con của họ đã được dành cho những thứ tốt đẹp nhất, nhưng Nguyệt Lão lại không chiếu cố họ, dây tơ hồng không thể vì họ mà thắt chặt.
Sau khi hai gia đình họ trở về, Hoài lão lão một mình đi dạo trên đồng cỏ xanh ngát phía sau ngôi chùa. Một đoạn kí ức thời còn trẻ của bà đột nhiên ùa về, nhắc nhở bà đã từng sai lầm trong lựa chọn của mình, vì sự sai lầm đó mà đánh mất người mình yêu thương nhất.
Nhớ đến bản thân mình hồi đó, bà không muốn Lạc Hi cùng Khắc Hàn lại phải chịu sự khổ đau như bà. Nỗi đau mất đi người mình yêu thương nhất, thật sự có thể so sánh với hình phạt xuyên tim dưới địa ngục.
Ngày xưa ấy, bà biết rằng bà cùng người mình yêu thương không thể ở bên cạnh nhau, nhưng bà không có cách nào quên đi người. Bà quyết định đánh cược một lần, dùng tình yêu của mình, cùng với thượng đế chơi một ván. Cuối cùng bà thua cuộc mang theo con tim đầy vết thương trở về, tình yêu của bà không đủ để giữ lấy mạng sống của người bà yêu. Nỗi đau này không một ai có thể thấu hiểu, không ai có thể cùng bà gánh vác, bà hiểu nó đau đớn đế mức nào.
Vậy nên bà không thể để một việc như vậy lập lại một lần ở mấy chục năm sau. Khắc Hàn và Lạc Hi, định sẵn là không có hy vọng ở cùng nhau. Cho dù yêu nhau nhiều thế nào, có thể hy sinh vì nhau thì thế nào? Một người bình thường làm sao có thể đùa nghịch với thượng đế? Nhưng mà.. có thể có ngoại lệ hay không?
Trên đường về nhà hai bà mẹ chẳng ai tập trung vào câu chuyện mọi người đang cùng nhau nói, tinh thần vô cùng sa sút.
Xe dừng trước biệt thự, Lạc Hi đi đến cổng bỗng cảm thấy thiếu thiếu gì đó, quay người lại ra là mẹ vẫn còn ngồi trên xe.
– Mẹ, tới nhà rồi.
Nó ở trước mặt mẹ Huyên đang ngây người huơ tay.
– À.. Ra đây.
Lạc Hi nhìn mẹ mình có chút kì quái, nhưng rất nhanh đã quên đi cùng nhau đi vào nhà.
Trong lòng Tiểu Huyên cả ngày thấp thỏm không yên, cứ nhìn con gái rồi lại thở dài, ánh mắt bi thương. Con gái, lần này mẹ phải làm thế nào đây.
Triều gia
Hải Yên bên này cũng giống bên kia, đứng trong bếp làm cơm chốc chốc lại ngó ra con trai đang xem tivi bên ngoài thở dài. Hoắc Luân đi khắp nhà tìm vợ, vào đến bếp nhìn thấy biểu hiện lo lắng của vợ mình, mày kiếm nhíu lại.
– Yên Yên.. – Anh đi tới bên cạnh. – Làm sao đấy?
– À, không có gì, có lẽ say nắng rồi, hơi nhức đầu. – Hải Yên cười gượng, trả lời qua loa.
– Lên phòng nghỉ đi, đừng nấu gì nữa, anh không đói. – Hoắc Luân làm động tác dìu vợ lên lầu.
– Con sẽ đói. – Cô nhìn hắn bên ngoài phòng khách.
– Nó đói sẽ tự biết sang nhà con dâu tìm đồ ăn. Lên phòng, nhanh.
Hoắc Luân nghiêm giọng ra lệnh khiến Hải Yên không thể nào không nghe theo. Đồng thời, hai từ “con dâu” ngọt ngào được thốt ra từ miệng chồng mình khiến cô đau lòng. Có lẽ việc này không chỉ khiến hai đứa nhỏ bị tổn thương, mà bậc cha mẹ như họ cũng khó lòng chấp nhận.
Khắc Hàn quay sang nhìn hình ảnh tình tứ của cha mẹ mình, chép miệng cười cười.
Buổi tối đó, là một đêm khó ngủ..
Hải Yên trằn trọn lăn qua lăn lại không chợp mắt được, lăn đến người bên cạnh cũng không thể ngủ. Hoắc Luân dang tay ôm lấy người đang làm loạn thấp giọng hỏi:
– Có tâm sự?
Hải Yên xoay người rúc vào trong lòng anh, phiền não nói:
– Em không biết phải làm thế nào.
– Làm sao? Em làm việc có lỗi với anh rồi à. – Giọng Hoắc Luân như đang đùa nhưng lại có chút lạnh.
– Suy nghĩ bậy bạ cái gì.
Hải Yên khổ não than, giờ phút này còn có thể ăn dấm chua, cô đang lo lắng chết đi được.
– Thế thì làm sao?
– Lúc sáng, Hoài lão lão gọi em và Huyên ra ngoài nói chuyện. – Cô chậm rãi kể.
– Ừ, thế nào? – Hoắc Luân cưng chiều vuốt tóc vợ.
– Lão lão nói, Hi Hi và Tiểu Hàn không thể ở cạnh nhau.
– Cái gì? – Hoắc Luân bất ngờ la lớn.
Tin tức này thật sự chấn động, đến người luôn luôn có thể giữ được bình tĩnh như anh cũng phải ngạc nhiên.
– Suỵt.. Nhỏ thôi. – Hải Yên vội vàng che miệng anh lại.
– Tại sao? – Vẻ mặt Hoắc Luân rõ khổ não hỏi vợ.
– Không biết. Hoài lão lão không chịu nói, chỉ nói với bọn em rằng hai đứa không thể ở cạnh nhau.
– Nếu tụi nhỏ không muốn thế?
– Tình huống xấu nhất là một trong hai không thể tiếp tục tồn tại.
Đồng tử Hoắc Luân trợn to, chuyện gì thế này, câu chuyện hoang đường như vậy cư nhiên lại xảy ra trên người con trai họ.
– Chúng ta phải tách tụi nhỏ ra sao? Nhưng mà, chuyện này em không cảm thấy hoang đường? Sau này em không nên tin vào những thứ này nhiều quá.
– Em không biết. Em chẳng biết phải làm thế nào. Anh cũng biết trước giờ những gì Hoài lão lão nói chưa từng sai lệch. Cho dù là hoang đường đi nữa thì em cũng không muốn nó xảy ra, thà rằng sớm tránh đi còn hơn để xảy đến mới tin tưởng. – Hải Yên như sắp khóc đến nơi. – Thì ra vẫn còn người có tình duyên trắc trở hơn chúng ta, mà lại chính là Tiểu Hàn.
– Không sao đâu, chuyện này từ từ anh sẽ nghĩ cách. Ngủ thôi. – Hoắc Luân ôm vợ vào lòng.
– Sẽ không sao chứ? – Hải Yên vẫn còn lo lắng ngước mắt lên hỏi.
– Không sao cả, trời sập cũng có anh cùng em chống đỡ. Ngoan, ngủ thôi.
Hoắc Luân an ủi vợ xong, đợi vợ ngủ say, chính mình lại trằn trọc không ngủ được. Bản thân suy nghĩ đây thật sự là một câu chuyện khó tin, nhưng trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ, có lẽ đúng là sớm tránh đi sẽ tốt hơn.
Anh đã từng nói rằng vợ chồng mình vì gia đình ngăn cấm mà gặp phải rất nhiều khó khăn mới đến được với nhau, nên nhất định chuyện của con trai sau này anh sẽ không nhúng tay vào, nhưng không nghĩ đến sẽ có lúc tình thế bắt buộc anh phải làm trái với lời mình từng nói.
Sáng hôm sau
Mọi việc sinh hoạt hằng ngày vẫn diễn ra như bình thường, một bàn ba người cùng nhau ăn sáng xong. Triều Khắc Hàn đứng dậy xách balo chuẩn bị đi, đột nhiên quay người lại nói với ba mẹ:
– Ba mẹ, hôm nay con đi chơi với Lạc Hi.
Hai người kinh ngạc nhìn nhau, lâu lắm rồi mới nghe được con trai trước khi ra cửa thưa với mình một tiếng.
Trong lúc Hải Yên còn đang suy nghĩ có nên tách bọn chúng ra từ bây giờ hay không, chưa kịp trả lời đã bị chồng cướp lời.
– Ừ đi đi.
Hắn nhanh chóng rời khỏi nhà.
Hải Yên nhìn chồng mình đang thảnh thơi đọc báo, thật sự không hiểu tại sao anh lại làm thế.
– Đừng nhìn anh như vậy. – Hoắc Luân xếp báo vào.
– Ý câu nói “anh sẽ nghĩ cách” của anh là như vậy sao? – Cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
– Bà xã đại nhân, em lại nghi ngờ năng lực của anh?
– Không tin anh được, có lẽ phải để em tự mình giải quyết. – Hải Yên đột nhiên xăn tay áo, như chuẩn bị ra trận.
– Này này, kích động như vậy làm gì. – Hoắc Luân nhanh chóng ngăn vợ lại. – Hết năm nay, để Khắc Hàn đi du học Mỹ.
– Hả? – Mắt cô mở rõ to. – Đi.. đi Mỹ? Tại sao?
– Em muốn để nó ở đây để hai đứa nó tiếp tục như vậy?
– Không. Nhưng anh đột ngột quyết định thế có khó khăn cho bọn chúng không?
– Con trai mình rất thông minh.
Triều Hoắc Luân chỉ để lại một câu nói, khoát áo vest lên rồi đứng lên thơm vào trán vợ một cái, nhắn nhủ:
– Công ty có việc gấp, anh đi một chút liền về.
– Tết cũng phải đi làm, anh đấy, chính là đại cuồng công việc. – Hải Yên bắt đầu cằn nhằn.
– Có hợp đồng đột xuất thôi mà. Em lại cằn nhằn rồi. Bà xã à, em nhằn thêm một chút nữa là sẽ xấu đi đấy. – Anh cười cười.
– Không biết, mau về đấy.
– Được, tối cùng em ăn cơm.
Triều Hoắc Luân chạy đến công ty một chuyến nhanh chóng ký xong bản hợp đồng đến không đúng thời điểm. Thuận đường đi làm hồ sơ du học giúp con trai, hôm qua anh suy nghĩ cả đêm cuối cùng nghĩ ra được cách này.
Khoảng cách địa lý không phải là khó khăn lớn nhất trong tình yêu, nhưng mà xa mặt thì cách lòng. Nhất là khi hai bên chẳng có bất kì phương tiện nào để biết về cuộc sống của nhau! Ải này xem chừng cũng không phải dễ dàng.
(Còn tiếp)
Tác giả :
Băng Kỳ Lâm