Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn
Chương 253: Rời khỏi Thiên Thu Thành
Những xà nữ này nhanh chóng tiếp cận Hoài Mặc, cuốn lấy hắn. Hoài Mặc càng cố gắng giãy giụa thì càng bị xiết lấy thật chặt. Gương mặt hắn tím tái, hít thở không thông.
Hiểu My lạnh lùng nhìn Hoài Mặc đang đắm chìm trong cơn ác mộng tử vong. Gương mặt hắn tái xanh, hai bên thái dương mạch máu co giật từng cơn như con giun oằn lên điên loạn. Sau đó, cô nàng nhàn nhã mở cửa nhã gian, bước thẳng ra ngoài.
Đám tay chân của Hoài Mặc bị đuổi đi, hoàn toàn không hay biết những chuyện này. Nhưng mà đợi lâu quá vẫn không thấy thiếu gia xuất hiện. Bọn chúng vội vã chạy tới, đập cửa nhã gian.
Bên trong quá im lặng. Bốn tên gia nhân ngơ ngác nhìn nhau, sự hoài nghi dâng lên dồn dập. Cuối cùng, cũng có một tên liều lĩnh, đạp cửa phòng xông vào.
- Thiếu gia.
Mấy tiếng kêu hoảng hốt liên tục hét lên.
Hoài Mặc được gia nhân đỡ trở về phủ. Không lâu sau thì tắt thở. Bộ dạng lúc chết của hắn khiến cho phụ mẫu của hắn đau lòng chết đi sống lại. Họ quyết tâm, phải tìm bằng được Trần Hiểu My báo thù.
……………………………………………………………………….
Mấy hôm sau.
Cửa thành Thiên Thu, một đoàn người đông đảo dắt díu nhau ra khỏi thành. Đi đầu là mấy con ngựa biến dị, bờm đỏ, tai nhọn, bốn vó cứng như huyền thiết màu đen. Đây là Kỳ Mã - loại yêu thú cấp thấp tồn tại phổ biến tại địa ngục Thâm Uyên, thích hợp cho những thường nhân di chuyển, qua lại.
Hiểu My cưỡi trên một con Kỳ Mã – nhìn đoàn xe ngựa phía sau, mỉm cười nói với ba nam tử bên cạnh.
- Với tốc độ này, chắc còn lâu lắm chúng ta mới trở lại Bảo Mệnh Thành. Nếu như có yêu thú phi hành thì hay biết mấy a.
- Cảm giác giống như làm bảo tiêu. Cũng có chút thú vị. Ha ha.
Lạc Vô Trần sảng khoái cười to.
Đoàn người đi được hai hôm thì đã đến một khe núi đỏ, xung quanh vắng lặng, không người. Nơi này nằm giữa Thiên Thu Thành và Hoắc Thành. Còn được mệnh danh là “Tử vong sơn đạo”. Hai bên vách núi vút cao, vô cùng thuận tiện cho việc chặn giết, mai phục.
Nhìn con đường phía trước ẩn ẩn sát khí, Hiểu My nhếch mép cười. Bọn chuột nhắt theo đuôi có lẽ cho rằng dẫn theo một đoàn già trẻ bé lớn thế này, nhóm người của cô không thể nào qua được. Bọn chúng chọn nơi này ra tay, ngoài không kích hay hỏa phục thì cũng chẳng có thêm tuyệt chiêu mới mẻ gì. Đúng là ấu trĩ mà.
Lạc Vô Trần, Hạ Lan Nhật và Khúc Văn cũng tiến tới. Nhìn về phía trước, cười lạnh.
- Hạ trại.
Lạc sư huynh quay lại phía sau lên tiếng.
Mấy chiếc xe ngựa lần lượt dừng lại. Trong lúc Mai Ngọc Long chỉ huy tộc nhân của mình sắp xếp đồ đạc, dựng trại, chuẩn bị cơm. Tam lão Mai Gia và Hoài Bảo vội vã tiến tới gần bốn người Hiểu My. Mai Thế Quân lên tiếng hỏi:
- Trần cô nương. Lẽ nào phía trước quả thật có mai phục.
- Bọn chúng theo ta mấy hôm rồi. Giờ muốn ra tay cũng không có gì lạ. Nhưng mà ta cứ thích chơi trò mèo vờn chuột. Xem thử ai sốt ruột hơn cho biết. Hắc hắc.
Hiểu My không cần che giấu, thẳng thắng thừa nhận. Mỗ nữ còn dặn dò thêm:
- Nói với người bên ta, cứ tự nhiên ăn uống, nghỉ ngơi, không cần hoảng sợ. Phía trước có kịch hay đang chờ.
- Đã biết!
Mai Thế Quân đáp lời, sau đó xoay người trở lại chỗ các tộc nhân của mình. Lần này, Mai gia dẫn theo ba mươi người, chia ra bảy xe ngựa. Hoài Gia thì chỉ dẫn theo mười người, ba xe ngựa. Hành trang nhỏ gọn, những thứ quan trọng, cồng kềnh đều được đặt vào giới chỉ không gian. Họ biết bản thân không đủ lợi hại, nên cả chặng đường đều rất ngoan ngoãn, phối hợp với mọi yêu cầu của bốn người Hiểu My. Chỉ mong bản thân không trở thành gánh nặng cho Trần cô nương trên con đường rời khỏi Thâm Uyên địa ngục.
Nhìn thấy biểu hiện của Mai gia và Hoài gia, Hiểu My cảm thấy vui vẻ, hài lòng. Nào giờ, không sợ kẻ thù tài giỏi mà chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Chỉ cần bên mình không loạn, dù cho phía trước có là đầm rồng, hang hổ thì cô vẫn tự tin một chiêu quét sạch cả “sơn đạo Tử Vong”.
Vì thế, kế tiếp, một màn quỷ dị xảy ra. Phía trước sơn đạo một khoảng hơn hai mươi dặm. Một đoàn người nhàn nhã hạ trại nghỉ ngơi. Khói bếp, mùi thức ăn ngát thơm lượn lờ giữa khí trời đỏ rực, âm u của Thâm Uyên địa ngục. Tiếng cười của tiểu nữ nhi Mai Ngọc Long còn réo rắt vang vọng. Cảm giác bình yên, thư thái vô cùng.
Đối lập với cảnh tượng đoàn người bên Hiểu My. Trên vách núi hai bên sơn đạo. Một đại đội nhân thủ hơn ba trăm người đang rạp mình chờ đợi. Nếu như Hoài Bảo có mặt tại đây, sẽ dễ dàng nhận ra. Trong đại đội này, không ít người là hộ vệ, gia nhân của các chi thứ bên gia tộc mình. Một bộ phận còn lại là người từng tham gia đại hội đấu giá, muốn nhắm tới bảo vật trong tay nhóm người Hiểu My. Người chết vì ăn, chim chết vì mồi. Không kẻ nào là lương thiện cả.
Nhưng mà chờ đợi quá lâu mà đoàn người trước sơn đạo vẫn bình chân như vại, dường như không một ai muốn đặt chân, bước vào sơn đạo này. Bọn họ càng lúc càng sốt ruột, hấp tấp không yên.
Hiểu My đợi cho người bên mình nghỉ ngơi đầy đủ. Mỗ nữ mỉm cười với ba nam tử bên cạnh rồi ung dung bước tới. Cách lối vào sơn đạo hơn trăm bước chân, mỗ nữ dừng lại, dõng dạc hét to.
- Hoặc bây giờ rút lui, ta có thể bảo toàn cho các ngươi một mạng. Còn chấp mê bất ngộ, tương lai có chuyện gì, cũng chớ có trách ta.
Hiểu My nói xong thì im lặng chờ đợi. Đại đội trên vách núi liếc mắt nhìn cô khinh thường.
Hiểu My không vội. Cô nàng triệu hồi Như Ý côn, đắc ý nói:
- Cơ hội đã trôi qua. Hi vọng mọi người đừng hối hận. Thiên Long bạt sơn, đi!
Hiểu My vừa dứt lời. Như Ý côn vũ lộng một đường, quét thẳng về phía hai bên vách núi.
Tiếng đất đá ầm ầm vỡ nát. Tiếng la hét, cầu cứu liên tiếp vang lên.
Không ngừng lại tại đó, thêm vài chiêu Thiên Long Bạt Sơn tung ra. Chỉ trong chớp mắt, sơn đạo trước mắt đã được san bằng. Đám người Mai gia, Hoài Gia sững sờ nhìn theo bóng lưng của nữ nhân như ẩn như hiện trong làn khói bụi mịt mù đỏ rực.
- Chiến lực kinh khủng. – Mai Quốc Vũ nhảy cẫng lên, trong lòng ngập tràn hưng phấn, kích động.
- Nhị ca. Muội cũng muốn lợi hại như vậy.
Mai Như Nguyệt ào ào phụ họa. Hai phu thê Mai Ngọc Long nhìn thấy, bất đắc dĩ, lắc đầu cười trừ.
Bên này, Hiểu My đang từng bước dẫm lên “đại lộ mênh mông” vừa được cô nàng kiến tạo. Đám người mai phục té từ trên cao xuống, kẻ chết, người thương vong. Máu của họ hòa vào mặt đất của địa ngục Thâm Uyên. Mùi gỉ sắt trong không khí càng thêm oi nồng, đáng sợ.
- Yêu nữ. Ngươi tàn sát, giết hại nhiều người, sớm muộn gì cũng bị quả báo.
Không biết kẻ nào đó mở đầu mắng chửi. Tiếp theo, nhiều thanh âm tương tự cũng lớn tiếng hùa theo.
Hiểu My cảm thấy thế giới này phi lý quá rồi. Bản thân cô đã cảnh báo, cũng cho cơ hội, nhưng bọn họ cố chấp bỏ qua. Bây giờ âm mưu bị hủy, đại đội triệt vong thì quay đầu lại, mắng cô là yêu nữ.
“Yêu nữ”… lần đầu tiên mỗ nữ bị người khác mắng bằng hai từ này. Không biết có nên tiếp tục phát huy hay nhân từ, bỏ qua cho bọn họ.
Sau một cái chớp mắt tự đấu tranh, mâu thuẫn với chính mình, Hiểu My thở dài, quyết định: “Haiz. Dù sao, cũng phải để lại đức cho con cháu. Nên tha được thì cứ tha thôi”.
- Ta nói lại lần nữa. Nếu bây giờ mọi người rút lui, ta sẽ không tiếp tục truy cứu. Dù sao, các ngươi không phải là đối thủ của ta.
Mấy kẻ đang nằm lăn lộn nghe được tiếng của cô, trong lòng tự nhận không phải đối thủ, cho nên lê lết thân thể bị thương bỏ trốn.
Nhưng mà, vẫn còn có người không chịu tỉnh ngộ.
Nam tử trung niên ôm một bên tay bị thương, chân cũng gãy dập. Nhưng ánh mắt của hắn nhìn Hiểu My lại ngập tràn căm hận. Tiếng nói của hắn rít qua kẽ răng, bén nhọn mà cũng độc ác, hung dữ vô cùng.
- Yêu nữ, trả mạng cho con trai ta.
- Con trai của ngươi? Ta không quen.
Hiểu My dứt khoát nói. Nam tử trung niên nghe vậy, đôi mắt đỏ sọc. Hắn hét lớn.
- Sao lại không quen, sao có thể không quen. Là ngươi, chính là ngươi đã hại nó. Nếu không, tại sao khi nó theo ngươi vào “Thiên hạ đệ nhất lâu”, lúc rời khỏi thì trở thành một cái xác không hồn.
Ngươi chính là ác ma, là hung thủ giết người. Ta nguyền rủa ngươi trọn đời, trọn kiếp này….. A..
Nam tử trung niên chưa kịp nói hết câu thì cái đầu của hắn đã văng lên. Phi tiêu của Hạ Lan Nhật lướt qua, ánh sáng bạc lóe lên, vẽ vào không trung một đường cong xinh đẹp.
- Đối với những kẻ này, tốt nhất là hạ sát thủ. Phí thời gian với hắn chỉ tổ làm ô uế tai của mình.
Hạ Lan Nhật bước tới cạnh bên Hiểu My. Nhướng mày lên tiếng.
Haiz. Thượng bất chính, hạ tất loạn. Hiểu My chỉ cần nghe nhắc tới Thiên Hạ đệ nhất Lâu thì đã biết được lai lịch của nam tử này. Hắn chắc chắn là phụ thân của tên Hoài Mặc kia.
Làm cha làm mẹ, ai lại chả yêu thương, cưng chiều con cái do mình dứt ruột đẻ ra. Nhưng mà nếu chỉ dùng tình cảm mù quáng để cưng chiều một cách vô tội vạ thì khác nào đẩy con mình tới con đường diệt vong trong định mệnh.
Bản thân Hoài Mặc nếu được dạy dỗ nghiêm khắc. Phụ thân của hắn nếu có thể nghiêm khắc, làm gương như Hoài Bảo hay Mai Ngọc Long, kết quả của bọn họ chắc chắn sẽ không thê thảm thế này.
Hiểu My nắm chặt Như Ý côn trong tay, thi triển một chiêu Thiên Long Cửu Khúc. Con đường trước mặt ánh lửa ngập tràn. Những ân oán nơi này, thôi thì cứ hóa thành tàn tro, tan vào hư không vô tận.
Hiểu My lạnh lùng nhìn Hoài Mặc đang đắm chìm trong cơn ác mộng tử vong. Gương mặt hắn tái xanh, hai bên thái dương mạch máu co giật từng cơn như con giun oằn lên điên loạn. Sau đó, cô nàng nhàn nhã mở cửa nhã gian, bước thẳng ra ngoài.
Đám tay chân của Hoài Mặc bị đuổi đi, hoàn toàn không hay biết những chuyện này. Nhưng mà đợi lâu quá vẫn không thấy thiếu gia xuất hiện. Bọn chúng vội vã chạy tới, đập cửa nhã gian.
Bên trong quá im lặng. Bốn tên gia nhân ngơ ngác nhìn nhau, sự hoài nghi dâng lên dồn dập. Cuối cùng, cũng có một tên liều lĩnh, đạp cửa phòng xông vào.
- Thiếu gia.
Mấy tiếng kêu hoảng hốt liên tục hét lên.
Hoài Mặc được gia nhân đỡ trở về phủ. Không lâu sau thì tắt thở. Bộ dạng lúc chết của hắn khiến cho phụ mẫu của hắn đau lòng chết đi sống lại. Họ quyết tâm, phải tìm bằng được Trần Hiểu My báo thù.
……………………………………………………………………….
Mấy hôm sau.
Cửa thành Thiên Thu, một đoàn người đông đảo dắt díu nhau ra khỏi thành. Đi đầu là mấy con ngựa biến dị, bờm đỏ, tai nhọn, bốn vó cứng như huyền thiết màu đen. Đây là Kỳ Mã - loại yêu thú cấp thấp tồn tại phổ biến tại địa ngục Thâm Uyên, thích hợp cho những thường nhân di chuyển, qua lại.
Hiểu My cưỡi trên một con Kỳ Mã – nhìn đoàn xe ngựa phía sau, mỉm cười nói với ba nam tử bên cạnh.
- Với tốc độ này, chắc còn lâu lắm chúng ta mới trở lại Bảo Mệnh Thành. Nếu như có yêu thú phi hành thì hay biết mấy a.
- Cảm giác giống như làm bảo tiêu. Cũng có chút thú vị. Ha ha.
Lạc Vô Trần sảng khoái cười to.
Đoàn người đi được hai hôm thì đã đến một khe núi đỏ, xung quanh vắng lặng, không người. Nơi này nằm giữa Thiên Thu Thành và Hoắc Thành. Còn được mệnh danh là “Tử vong sơn đạo”. Hai bên vách núi vút cao, vô cùng thuận tiện cho việc chặn giết, mai phục.
Nhìn con đường phía trước ẩn ẩn sát khí, Hiểu My nhếch mép cười. Bọn chuột nhắt theo đuôi có lẽ cho rằng dẫn theo một đoàn già trẻ bé lớn thế này, nhóm người của cô không thể nào qua được. Bọn chúng chọn nơi này ra tay, ngoài không kích hay hỏa phục thì cũng chẳng có thêm tuyệt chiêu mới mẻ gì. Đúng là ấu trĩ mà.
Lạc Vô Trần, Hạ Lan Nhật và Khúc Văn cũng tiến tới. Nhìn về phía trước, cười lạnh.
- Hạ trại.
Lạc sư huynh quay lại phía sau lên tiếng.
Mấy chiếc xe ngựa lần lượt dừng lại. Trong lúc Mai Ngọc Long chỉ huy tộc nhân của mình sắp xếp đồ đạc, dựng trại, chuẩn bị cơm. Tam lão Mai Gia và Hoài Bảo vội vã tiến tới gần bốn người Hiểu My. Mai Thế Quân lên tiếng hỏi:
- Trần cô nương. Lẽ nào phía trước quả thật có mai phục.
- Bọn chúng theo ta mấy hôm rồi. Giờ muốn ra tay cũng không có gì lạ. Nhưng mà ta cứ thích chơi trò mèo vờn chuột. Xem thử ai sốt ruột hơn cho biết. Hắc hắc.
Hiểu My không cần che giấu, thẳng thắng thừa nhận. Mỗ nữ còn dặn dò thêm:
- Nói với người bên ta, cứ tự nhiên ăn uống, nghỉ ngơi, không cần hoảng sợ. Phía trước có kịch hay đang chờ.
- Đã biết!
Mai Thế Quân đáp lời, sau đó xoay người trở lại chỗ các tộc nhân của mình. Lần này, Mai gia dẫn theo ba mươi người, chia ra bảy xe ngựa. Hoài Gia thì chỉ dẫn theo mười người, ba xe ngựa. Hành trang nhỏ gọn, những thứ quan trọng, cồng kềnh đều được đặt vào giới chỉ không gian. Họ biết bản thân không đủ lợi hại, nên cả chặng đường đều rất ngoan ngoãn, phối hợp với mọi yêu cầu của bốn người Hiểu My. Chỉ mong bản thân không trở thành gánh nặng cho Trần cô nương trên con đường rời khỏi Thâm Uyên địa ngục.
Nhìn thấy biểu hiện của Mai gia và Hoài gia, Hiểu My cảm thấy vui vẻ, hài lòng. Nào giờ, không sợ kẻ thù tài giỏi mà chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Chỉ cần bên mình không loạn, dù cho phía trước có là đầm rồng, hang hổ thì cô vẫn tự tin một chiêu quét sạch cả “sơn đạo Tử Vong”.
Vì thế, kế tiếp, một màn quỷ dị xảy ra. Phía trước sơn đạo một khoảng hơn hai mươi dặm. Một đoàn người nhàn nhã hạ trại nghỉ ngơi. Khói bếp, mùi thức ăn ngát thơm lượn lờ giữa khí trời đỏ rực, âm u của Thâm Uyên địa ngục. Tiếng cười của tiểu nữ nhi Mai Ngọc Long còn réo rắt vang vọng. Cảm giác bình yên, thư thái vô cùng.
Đối lập với cảnh tượng đoàn người bên Hiểu My. Trên vách núi hai bên sơn đạo. Một đại đội nhân thủ hơn ba trăm người đang rạp mình chờ đợi. Nếu như Hoài Bảo có mặt tại đây, sẽ dễ dàng nhận ra. Trong đại đội này, không ít người là hộ vệ, gia nhân của các chi thứ bên gia tộc mình. Một bộ phận còn lại là người từng tham gia đại hội đấu giá, muốn nhắm tới bảo vật trong tay nhóm người Hiểu My. Người chết vì ăn, chim chết vì mồi. Không kẻ nào là lương thiện cả.
Nhưng mà chờ đợi quá lâu mà đoàn người trước sơn đạo vẫn bình chân như vại, dường như không một ai muốn đặt chân, bước vào sơn đạo này. Bọn họ càng lúc càng sốt ruột, hấp tấp không yên.
Hiểu My đợi cho người bên mình nghỉ ngơi đầy đủ. Mỗ nữ mỉm cười với ba nam tử bên cạnh rồi ung dung bước tới. Cách lối vào sơn đạo hơn trăm bước chân, mỗ nữ dừng lại, dõng dạc hét to.
- Hoặc bây giờ rút lui, ta có thể bảo toàn cho các ngươi một mạng. Còn chấp mê bất ngộ, tương lai có chuyện gì, cũng chớ có trách ta.
Hiểu My nói xong thì im lặng chờ đợi. Đại đội trên vách núi liếc mắt nhìn cô khinh thường.
Hiểu My không vội. Cô nàng triệu hồi Như Ý côn, đắc ý nói:
- Cơ hội đã trôi qua. Hi vọng mọi người đừng hối hận. Thiên Long bạt sơn, đi!
Hiểu My vừa dứt lời. Như Ý côn vũ lộng một đường, quét thẳng về phía hai bên vách núi.
Tiếng đất đá ầm ầm vỡ nát. Tiếng la hét, cầu cứu liên tiếp vang lên.
Không ngừng lại tại đó, thêm vài chiêu Thiên Long Bạt Sơn tung ra. Chỉ trong chớp mắt, sơn đạo trước mắt đã được san bằng. Đám người Mai gia, Hoài Gia sững sờ nhìn theo bóng lưng của nữ nhân như ẩn như hiện trong làn khói bụi mịt mù đỏ rực.
- Chiến lực kinh khủng. – Mai Quốc Vũ nhảy cẫng lên, trong lòng ngập tràn hưng phấn, kích động.
- Nhị ca. Muội cũng muốn lợi hại như vậy.
Mai Như Nguyệt ào ào phụ họa. Hai phu thê Mai Ngọc Long nhìn thấy, bất đắc dĩ, lắc đầu cười trừ.
Bên này, Hiểu My đang từng bước dẫm lên “đại lộ mênh mông” vừa được cô nàng kiến tạo. Đám người mai phục té từ trên cao xuống, kẻ chết, người thương vong. Máu của họ hòa vào mặt đất của địa ngục Thâm Uyên. Mùi gỉ sắt trong không khí càng thêm oi nồng, đáng sợ.
- Yêu nữ. Ngươi tàn sát, giết hại nhiều người, sớm muộn gì cũng bị quả báo.
Không biết kẻ nào đó mở đầu mắng chửi. Tiếp theo, nhiều thanh âm tương tự cũng lớn tiếng hùa theo.
Hiểu My cảm thấy thế giới này phi lý quá rồi. Bản thân cô đã cảnh báo, cũng cho cơ hội, nhưng bọn họ cố chấp bỏ qua. Bây giờ âm mưu bị hủy, đại đội triệt vong thì quay đầu lại, mắng cô là yêu nữ.
“Yêu nữ”… lần đầu tiên mỗ nữ bị người khác mắng bằng hai từ này. Không biết có nên tiếp tục phát huy hay nhân từ, bỏ qua cho bọn họ.
Sau một cái chớp mắt tự đấu tranh, mâu thuẫn với chính mình, Hiểu My thở dài, quyết định: “Haiz. Dù sao, cũng phải để lại đức cho con cháu. Nên tha được thì cứ tha thôi”.
- Ta nói lại lần nữa. Nếu bây giờ mọi người rút lui, ta sẽ không tiếp tục truy cứu. Dù sao, các ngươi không phải là đối thủ của ta.
Mấy kẻ đang nằm lăn lộn nghe được tiếng của cô, trong lòng tự nhận không phải đối thủ, cho nên lê lết thân thể bị thương bỏ trốn.
Nhưng mà, vẫn còn có người không chịu tỉnh ngộ.
Nam tử trung niên ôm một bên tay bị thương, chân cũng gãy dập. Nhưng ánh mắt của hắn nhìn Hiểu My lại ngập tràn căm hận. Tiếng nói của hắn rít qua kẽ răng, bén nhọn mà cũng độc ác, hung dữ vô cùng.
- Yêu nữ, trả mạng cho con trai ta.
- Con trai của ngươi? Ta không quen.
Hiểu My dứt khoát nói. Nam tử trung niên nghe vậy, đôi mắt đỏ sọc. Hắn hét lớn.
- Sao lại không quen, sao có thể không quen. Là ngươi, chính là ngươi đã hại nó. Nếu không, tại sao khi nó theo ngươi vào “Thiên hạ đệ nhất lâu”, lúc rời khỏi thì trở thành một cái xác không hồn.
Ngươi chính là ác ma, là hung thủ giết người. Ta nguyền rủa ngươi trọn đời, trọn kiếp này….. A..
Nam tử trung niên chưa kịp nói hết câu thì cái đầu của hắn đã văng lên. Phi tiêu của Hạ Lan Nhật lướt qua, ánh sáng bạc lóe lên, vẽ vào không trung một đường cong xinh đẹp.
- Đối với những kẻ này, tốt nhất là hạ sát thủ. Phí thời gian với hắn chỉ tổ làm ô uế tai của mình.
Hạ Lan Nhật bước tới cạnh bên Hiểu My. Nhướng mày lên tiếng.
Haiz. Thượng bất chính, hạ tất loạn. Hiểu My chỉ cần nghe nhắc tới Thiên Hạ đệ nhất Lâu thì đã biết được lai lịch của nam tử này. Hắn chắc chắn là phụ thân của tên Hoài Mặc kia.
Làm cha làm mẹ, ai lại chả yêu thương, cưng chiều con cái do mình dứt ruột đẻ ra. Nhưng mà nếu chỉ dùng tình cảm mù quáng để cưng chiều một cách vô tội vạ thì khác nào đẩy con mình tới con đường diệt vong trong định mệnh.
Bản thân Hoài Mặc nếu được dạy dỗ nghiêm khắc. Phụ thân của hắn nếu có thể nghiêm khắc, làm gương như Hoài Bảo hay Mai Ngọc Long, kết quả của bọn họ chắc chắn sẽ không thê thảm thế này.
Hiểu My nắm chặt Như Ý côn trong tay, thi triển một chiêu Thiên Long Cửu Khúc. Con đường trước mặt ánh lửa ngập tràn. Những ân oán nơi này, thôi thì cứ hóa thành tàn tro, tan vào hư không vô tận.
Tác giả :
Mymy2018