Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn
Chương 207: Chiến khang tử - hạ vũ phi
Hạ Lan Nhật nhìn đối thủ của mình. Khẽ gật đầu chào, nhưng trong lòng âm thầm đánh giá. Theo tin tình báo của hắn. Khang Tử là một lão hồ ly chính hiệu. Đúng theo kiểu người, miệng nam mô A di đà phật mà bụng lại chứa đựng một bồ dao găm. Nếu không, hắn cũng không thể dễ dàng đoạt được ngôi vị chưởng môn. Tử Vân Phái đúng thật là nơi tôn sùng lực lượng. người tài không thiếu bao giờ.
Vì vậy, đối với Khang Tử, Hạ Lan Nhật tuy có tự tin nhưng so với Kính Tử chân nhân thì thêm nhiều cảnh giác. Vì vậy, chiêu đầu tiên, hắn không sử dụng lại những chiêu thức đã đánh nhau với Kính Tử như trước đó. Hạ Lan thiếu chủ quyết tâm phải mài mòn ngạo khí của người này trước rồi mới một chiêu hạ gục đối phương.
Nguyệt lộng Trường Giang. Đi!
Kèm theo tiếng hét lớn của Hạ Lan Nhật. Vô số phi đao lại hướng Khang Tử bủa vây. Quỹ đạo của phi đao theo đường cong khác nhau. Rải rác trên dưới luân phiên, từ bốn bề nhằm vào Khang Tử.
Khang chưởng môn nhanh chóng ngã rạp người xuống mặt đất, tiếp theo đó, giẫm mạnh bàn chân, trượt ra sau. Một đợt phi tiêu không tập kết đúng mục tiêu, rơi đầy trên võ đài.
Khang Tử rút ra thanh kiếm đeo bên hông. Nhắm Hạ Lan Nhật đánh ra một chiêu cách không. Một đợt phong nhận hình vòng cung hướng Hạ Lan thiếu chủ lao đi. Kiếm khí bốc cao, người ở trên khán đài ba phía Đông, Tây, Nam cũng có thể dễ dàng cảm nhận.
Phi đao là vũ khí tầm xa. Kiếm lại là vũ khí cận chiến. Nếu xét về bản chất, bất lợi sẽ nghiêng về phía Khang Tử. Nhưng mà, vị chưởng môn của Tử Vân Phái lại sở hữu một bộ kiếm kỹ có tên là Phong Sát Kiếm. Các chiêu thức trong bộ kiếm này đều có thể cách không gây thương tích, diệt sát đối phương.
Hai bên đối chiến với nhau, phải nói đến đất lở trời rung. Mỗi lần Khang Tử ra tay. Kiếm khí sôi trào, đất đá chung quanh và trên võ đài bay lên mù mịt.
- Lợi hại!
Kính Tử thốt lên. Có cảm giác như mặt mũi của lão vừa được người này gỡ lại. Hả hê vô cùng.
Có lẽ, giờ phút này, ngoại trừ bản thân Hạ Lan Nhật và Ngô Đông, không có ai tin tưởng tuyệt đối vào vị thiếu chủ trẻ tuổi này.
Hạ Lan Nhật đối diện với Phong Sát Kiếm của Khang Tử vẫn duy trì bộ dáng bình tĩnh. Từ xa vừa tránh né những chiêu thức như bão vũ lướt tới, vừa cân nhắc tình hình, tìm ra khuyết điểm của đối phương.
Hắn lấy ra thêm một lượt phi đao, kẹp vào giữa các ngón tay. Cổ tay khẽ xoay chuyển, một tiếng hét lớn vang lên:
- Loan Nguyệt Vũ, lên!
Phi đao bay ra, mỗi chiếc hướng theo một quỹ đạo khác nhau. Có cái vượt lên trên, có cái luồn xuống dưới. Phi đao màu bạc, tựa như ánh trăng giữa không trung khiêu vũ. Mỗi một quỹ tích chuyển động của nó đều uyển chuyển, xinh đẹp vô cùng.
Nhưng mà, đừng nhìn thấy bề ngoài như vậy mà lầm. Chỉ cần kiểm tra những lỗ hổng sâu hoắm trên võ đài do một chiêu Loan nguyệt vũ tạo thành, cũng đủ thấy phi đao của Hạ Lan Nhật có sức công phá cỡ nào. Đúng là có thể hình dung bằng hai từ: “Khủng khiếp” a.
Phía bên kia, Khang Tử cũng xuất kiếm. Một kiếm trận vô ảnh hình thành, cản bước tiến của phi đao. Nhưng vì quỹ tích của phi đao biến ảo khôn lường, lại chuyên nhằm vào những yếu điểm trên cơ thể hắn mà đánh vào. Vì thế, Khang Tử bắt đầu tỏ ra luống cuống.
Loan Nguyệt Vũ hết lớp này tới lớp khác lần lượt xuất hiện, ép cho đối thủ không kịp thở. Kiếm khí vì đó cũng rối loạn. Hạ Lan Nhật đạt được mục đích của mình. Nhưng mà hắn tuyệt không chủ quan.
Trận chiến trên đài càng lúc càng gay cấn. Bầu không khí trên quảng trường liên tục lên xuống, khi thì nóng hầm hập, khi thì lạnh như băng. Thế nhưng, đối với phạm vi trên đỉnh hai cây đại thụ phía xa vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Vô Sắc được linh quả cải tạo cơ thể, cặp mắt vì thế cũng rất tinh tường. Tiểu sư phụ rất sùng bái Hạ Lan Nhật. Nhìn thấy vị thiếu chủ áo bào trắng lơ lửng giữa trời, mỗi động tác đều đẹp như tranh vẽ, Vô Sắc cảm thấy có chút hâm mộ, khát khao. Ước chi một ngày, võ công của mình cũng cao siêu như vậy.
- Sư phụ. Phi đao của Hạ Lan thí chủ phi thường, phi thường lợi hại. Nhưng mà kiếm thuật của Khang Tử thí chủ cũng rất cao thâm.
- “Thiện tai, thiện tai. Vô Sắc. Khi con nhìn nhận sự việc, đừng để vẻ bề ngoài của nó ảnh hưởng mà đưa ra những phán đoán sai lầm. Kiếm thuật của Khang Tử nhìn lợi hại, mạnh mẽ là vậy, nhưng cũng chỉ được vẻ bề ngoài. Mỗi chiêu xuất ra đều hao tổn tinh lực rất nhiều. Vận dụng càng lâu dài, tinh lực trong cơ thể càng khô kiệt. Thảm bại là chuyện đương nhiên. Nhưng mà Hạ Lan thí chủ, phi đao như hòa vào hơi thở, điều khiển rất tự nhiên, quả thật là tùy tâm sở dục.
Không bao lâu nữa, trận chiến sẽ nhanh chóng hạ màn”.
Quỷ hòa thượng tranh thủ giải thích cho đồ đệ của mình. Quả thật, tiếp theo, không đầy một khắc, trận chiến của Hạ Lan Nhật và Khang Tử kết thúc. Chưởng môn Tử Vân phái bị một phi đao xuyên giữa lòng bàn tay phải, không thể tiếp tục cầm kiếm. Cứ thế nhận thua.
Sau khi Khang Tử rời khỏi võ đài. Hạ Lan Nhật bắt đầu thu thập phi đao từ hai trận đấu vừa qua. Đệ tử của Trường Sinh Phái cũng động thân, giúp vị thiếu chủ của mình thu về vũ khí, chờ đợi trận đấu kết tiếp.
Một màn này lọt vào mắt Trần Tùng. Hắn cảm thấy khá buồn cười.
- Còn tưởng tên này cũng có giới chỉ không gian, cất trữ phi đao nhiều vô hạn. Ha ha. Đánh xong rồi lại đi nhặt lượm như thế. Đúng là khôi hài a. Đợi sau khi võ lâm đại hội kết thúc, ta nhất định tặng hắn một phần đại lễ mới được.
………………………………………………………………………….
Mặc dù những kẻ dã tâm với ngôi vị võ lâm minh chủ khác nhìn thấy Khang Tử vừa xuống đài, đã lập tức muốn xông lên. Nhưng mà tranh thủ lúc người ta chưa kịp nghỉ ngơi đã lao vào chiếm tiện nghi, chỉ sợ thiên hạ chê cười. Cuối cùng đành nhịn.
Nửa khắc trôi qua. Hạ Lan Nhật cũng khôi phục lại không sai sót, tiếp tục trận thi đấu thứ ba.
Lần này là chưởng môn Đông Nhạc Phái – Vũ Phi. Một nam tử sức vóc cao to vận trên người bộ trường bào đỏ thẫm. Gương mặt góc cạnh của hắn ửng lên một màu đỏ như người say rượu. Thế nhưng, từ bước chân trầm ổn đến điệu bộ mạnh mẽ đều cho thấy, hắn phi thường tỉnh táo. Mặt đỏ, chỉ là một đặc điểm ngoại hình.
Vũ Phi vác trên vai mình một lưỡi rìu thật lớn, nặng khoảng ngàn cân. Đây là vũ khí thành danh của vị chưởng môn Đông Nhạc Phái, rìu Khai Thiên. Chỉ với bộ dáng và tên gọi thế này, Khai Thiên rìu đã có thể được xếp vào bảng thập đại vũ khí tại Đông Cưu đại lục.
- Ha ha. Không ngờ con rùa đen này cũng góp mặt tranh náo nhiệt. Tiếc rằng, bản thân hắn lại không có lợi thế trước một cao thủ khinh công như Hạ Lan Nhật a.
- Đúng vậy, Hạ Lan thiếu chủ chuyên công kích tầm xa. Vũ Phi làm gì có cơ hội tiến lại gần mà giao đấu với hắn. Hồ đồ a.
- Trận chiến này không cần coi cũng biết kết quả ra sao. Vũ Phi thế nào chẳng giống như Kính Tử chân nhân và chưởng môn Tử Vân phái vừa nãy.
…
Vô số thanh âm bàn luận từ bốn phía vang lên. Trên võ đài, hai bên thái dương của Vũ Phi giật giật. Hắn thật sự tức giận rồi a.
Vũ Phi hướng Hạ Lan Vũ, lớn tiếng nói: Tiểu tử, lên đi!
Hạ Lan Vũ đáp trả: Ngươi không có tư cách gọi ta là tiểu tử.
Vừa nói xong, một lớp phi đao vũ lộng bung ra, lao đến chỗ của Vũ Phi. Cái lưỡi to của rìu Khai Thiên trở thành lá chắn đầu tiên. Âm thanh “coong coong coong” liên tục vang lên. Tiếng kim loại đinh tai kéo dài. Vũ Phi đắc ý cười. Ai nói hắn hồ đồ, cứ chống mắt lên coi cho biết.
Nhưng mà trận chiến này lại đúng như dự đoán của tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Sau một hồi giằng co. Một chiêu Loan Nguyệt Vũ của thiếu chủ Trường Sinh phái đã đâm trúng vào yếu huyệt của đối phương.
Trên võ đài. Vũ Phi hai mắt trừng to. Nhìn Khai Thiên Rìu cắm phập vào nền đá. Hai cổ tay của hắn bị phi đao xuyên thủng. Thất bại. Thất bại ê chề a.
Quỷ hòa thượng nhìn thấy kết quả, trong lòng có chút xúc động nho nhỏ. Tay hắn lần tràng hạt, miệng khẽ lẩm bẩm: - Ngã phật từ bi a. Tên Vũ Phi này sao không yên phận làm giáo chủ Đông Nhạc Phái. Sở trường đâm bị thóc, chọc bị gạo của bọn hắn, đâu thích hợp thể hiện trên võ đài sinh tử như thế này a.
Vô Sắc: “…”
Ba trận chiến, Hạ Lan Nhật đều toàn thắng. Những người quan chiến, trong lòng vô cùng phức tạp. Vừa muốn xông lên, lại sợ kết cục mình còn thảm hơn ba vị chưởng môn mới vừa khi.
Trong đó, đám đệ tử Trung Sơn Phái, Hoa Mông Phái nhìn thấy Hạ Lan Nhật thì trong ánh mắt lóe qua một tia ghen tỵ rất rõ ràng. Nhưng mà nhìn lên Võ Đài, Hạ Lan Nhật lúc này mang đến cho bọn họ một cảm giác to lớn, vững chắc tựa thái sơn. Dù cho mưa gió đến đâu vẫn không thể nào quật ngã được hắn, không thể nào gột rửa được sự tự tin, ngạo nghễ của hắn.
Ngô Đông trên mặt rực rỡ nụ cười. Lão thấy đệ tử của mình lợi hại như thế, trong lòng lấy làm tự hào, kiêu ngạo. Từ trên chiếc ghế chủ vị tại khán đài phía bắc, lão đứng thẳng dậy, hướng toàn thể quần hùng lớn lớn tiếng nói:
- Chư vị, vừa rồi, chắc hẳn mọi người đều tận mắt chứng kiến được bản lĩnh thật sự của Hạ Lan Nhật. Quả thật, võ lâm chúng ta cần một minh chủ như hắn. Chúng ta cần một luồng gió mới thúc đẩy sự phát triển của các bang phái trên giang hồ. Chúng ta cần một người trẻ tuổi, dám nghĩ, dám làm dẫn dắt quần hùng chúng ta, chinh phục những thử thách, khó khăn. Để đồng đạo giang hồ đoàn kết một lòng, diệt ác, trừ gian, thay trời hành đạo….. bô lô ba la….
Ngô Đông hưng phấn quá khích, nói một tràng dài. Đại diện của các bang phái nơi này nhíu chặt cặp mày. Quả thật, có thể kẹp chết một con rùi. Trong lòng họ vô cùng khó chịu. Không lẽ cứ như vậy giao chức Minh chủ võ lâm lại cho tên thiếu chủ Trường Sinh Phái miệng còn hôi sữa này. Nhưng mà võ nghệ mình không bằng người, biết sao bây giờ a?
Vì vậy, đối với Khang Tử, Hạ Lan Nhật tuy có tự tin nhưng so với Kính Tử chân nhân thì thêm nhiều cảnh giác. Vì vậy, chiêu đầu tiên, hắn không sử dụng lại những chiêu thức đã đánh nhau với Kính Tử như trước đó. Hạ Lan thiếu chủ quyết tâm phải mài mòn ngạo khí của người này trước rồi mới một chiêu hạ gục đối phương.
Nguyệt lộng Trường Giang. Đi!
Kèm theo tiếng hét lớn của Hạ Lan Nhật. Vô số phi đao lại hướng Khang Tử bủa vây. Quỹ đạo của phi đao theo đường cong khác nhau. Rải rác trên dưới luân phiên, từ bốn bề nhằm vào Khang Tử.
Khang chưởng môn nhanh chóng ngã rạp người xuống mặt đất, tiếp theo đó, giẫm mạnh bàn chân, trượt ra sau. Một đợt phi tiêu không tập kết đúng mục tiêu, rơi đầy trên võ đài.
Khang Tử rút ra thanh kiếm đeo bên hông. Nhắm Hạ Lan Nhật đánh ra một chiêu cách không. Một đợt phong nhận hình vòng cung hướng Hạ Lan thiếu chủ lao đi. Kiếm khí bốc cao, người ở trên khán đài ba phía Đông, Tây, Nam cũng có thể dễ dàng cảm nhận.
Phi đao là vũ khí tầm xa. Kiếm lại là vũ khí cận chiến. Nếu xét về bản chất, bất lợi sẽ nghiêng về phía Khang Tử. Nhưng mà, vị chưởng môn của Tử Vân Phái lại sở hữu một bộ kiếm kỹ có tên là Phong Sát Kiếm. Các chiêu thức trong bộ kiếm này đều có thể cách không gây thương tích, diệt sát đối phương.
Hai bên đối chiến với nhau, phải nói đến đất lở trời rung. Mỗi lần Khang Tử ra tay. Kiếm khí sôi trào, đất đá chung quanh và trên võ đài bay lên mù mịt.
- Lợi hại!
Kính Tử thốt lên. Có cảm giác như mặt mũi của lão vừa được người này gỡ lại. Hả hê vô cùng.
Có lẽ, giờ phút này, ngoại trừ bản thân Hạ Lan Nhật và Ngô Đông, không có ai tin tưởng tuyệt đối vào vị thiếu chủ trẻ tuổi này.
Hạ Lan Nhật đối diện với Phong Sát Kiếm của Khang Tử vẫn duy trì bộ dáng bình tĩnh. Từ xa vừa tránh né những chiêu thức như bão vũ lướt tới, vừa cân nhắc tình hình, tìm ra khuyết điểm của đối phương.
Hắn lấy ra thêm một lượt phi đao, kẹp vào giữa các ngón tay. Cổ tay khẽ xoay chuyển, một tiếng hét lớn vang lên:
- Loan Nguyệt Vũ, lên!
Phi đao bay ra, mỗi chiếc hướng theo một quỹ đạo khác nhau. Có cái vượt lên trên, có cái luồn xuống dưới. Phi đao màu bạc, tựa như ánh trăng giữa không trung khiêu vũ. Mỗi một quỹ tích chuyển động của nó đều uyển chuyển, xinh đẹp vô cùng.
Nhưng mà, đừng nhìn thấy bề ngoài như vậy mà lầm. Chỉ cần kiểm tra những lỗ hổng sâu hoắm trên võ đài do một chiêu Loan nguyệt vũ tạo thành, cũng đủ thấy phi đao của Hạ Lan Nhật có sức công phá cỡ nào. Đúng là có thể hình dung bằng hai từ: “Khủng khiếp” a.
Phía bên kia, Khang Tử cũng xuất kiếm. Một kiếm trận vô ảnh hình thành, cản bước tiến của phi đao. Nhưng vì quỹ tích của phi đao biến ảo khôn lường, lại chuyên nhằm vào những yếu điểm trên cơ thể hắn mà đánh vào. Vì thế, Khang Tử bắt đầu tỏ ra luống cuống.
Loan Nguyệt Vũ hết lớp này tới lớp khác lần lượt xuất hiện, ép cho đối thủ không kịp thở. Kiếm khí vì đó cũng rối loạn. Hạ Lan Nhật đạt được mục đích của mình. Nhưng mà hắn tuyệt không chủ quan.
Trận chiến trên đài càng lúc càng gay cấn. Bầu không khí trên quảng trường liên tục lên xuống, khi thì nóng hầm hập, khi thì lạnh như băng. Thế nhưng, đối với phạm vi trên đỉnh hai cây đại thụ phía xa vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Vô Sắc được linh quả cải tạo cơ thể, cặp mắt vì thế cũng rất tinh tường. Tiểu sư phụ rất sùng bái Hạ Lan Nhật. Nhìn thấy vị thiếu chủ áo bào trắng lơ lửng giữa trời, mỗi động tác đều đẹp như tranh vẽ, Vô Sắc cảm thấy có chút hâm mộ, khát khao. Ước chi một ngày, võ công của mình cũng cao siêu như vậy.
- Sư phụ. Phi đao của Hạ Lan thí chủ phi thường, phi thường lợi hại. Nhưng mà kiếm thuật của Khang Tử thí chủ cũng rất cao thâm.
- “Thiện tai, thiện tai. Vô Sắc. Khi con nhìn nhận sự việc, đừng để vẻ bề ngoài của nó ảnh hưởng mà đưa ra những phán đoán sai lầm. Kiếm thuật của Khang Tử nhìn lợi hại, mạnh mẽ là vậy, nhưng cũng chỉ được vẻ bề ngoài. Mỗi chiêu xuất ra đều hao tổn tinh lực rất nhiều. Vận dụng càng lâu dài, tinh lực trong cơ thể càng khô kiệt. Thảm bại là chuyện đương nhiên. Nhưng mà Hạ Lan thí chủ, phi đao như hòa vào hơi thở, điều khiển rất tự nhiên, quả thật là tùy tâm sở dục.
Không bao lâu nữa, trận chiến sẽ nhanh chóng hạ màn”.
Quỷ hòa thượng tranh thủ giải thích cho đồ đệ của mình. Quả thật, tiếp theo, không đầy một khắc, trận chiến của Hạ Lan Nhật và Khang Tử kết thúc. Chưởng môn Tử Vân phái bị một phi đao xuyên giữa lòng bàn tay phải, không thể tiếp tục cầm kiếm. Cứ thế nhận thua.
Sau khi Khang Tử rời khỏi võ đài. Hạ Lan Nhật bắt đầu thu thập phi đao từ hai trận đấu vừa qua. Đệ tử của Trường Sinh Phái cũng động thân, giúp vị thiếu chủ của mình thu về vũ khí, chờ đợi trận đấu kết tiếp.
Một màn này lọt vào mắt Trần Tùng. Hắn cảm thấy khá buồn cười.
- Còn tưởng tên này cũng có giới chỉ không gian, cất trữ phi đao nhiều vô hạn. Ha ha. Đánh xong rồi lại đi nhặt lượm như thế. Đúng là khôi hài a. Đợi sau khi võ lâm đại hội kết thúc, ta nhất định tặng hắn một phần đại lễ mới được.
………………………………………………………………………….
Mặc dù những kẻ dã tâm với ngôi vị võ lâm minh chủ khác nhìn thấy Khang Tử vừa xuống đài, đã lập tức muốn xông lên. Nhưng mà tranh thủ lúc người ta chưa kịp nghỉ ngơi đã lao vào chiếm tiện nghi, chỉ sợ thiên hạ chê cười. Cuối cùng đành nhịn.
Nửa khắc trôi qua. Hạ Lan Nhật cũng khôi phục lại không sai sót, tiếp tục trận thi đấu thứ ba.
Lần này là chưởng môn Đông Nhạc Phái – Vũ Phi. Một nam tử sức vóc cao to vận trên người bộ trường bào đỏ thẫm. Gương mặt góc cạnh của hắn ửng lên một màu đỏ như người say rượu. Thế nhưng, từ bước chân trầm ổn đến điệu bộ mạnh mẽ đều cho thấy, hắn phi thường tỉnh táo. Mặt đỏ, chỉ là một đặc điểm ngoại hình.
Vũ Phi vác trên vai mình một lưỡi rìu thật lớn, nặng khoảng ngàn cân. Đây là vũ khí thành danh của vị chưởng môn Đông Nhạc Phái, rìu Khai Thiên. Chỉ với bộ dáng và tên gọi thế này, Khai Thiên rìu đã có thể được xếp vào bảng thập đại vũ khí tại Đông Cưu đại lục.
- Ha ha. Không ngờ con rùa đen này cũng góp mặt tranh náo nhiệt. Tiếc rằng, bản thân hắn lại không có lợi thế trước một cao thủ khinh công như Hạ Lan Nhật a.
- Đúng vậy, Hạ Lan thiếu chủ chuyên công kích tầm xa. Vũ Phi làm gì có cơ hội tiến lại gần mà giao đấu với hắn. Hồ đồ a.
- Trận chiến này không cần coi cũng biết kết quả ra sao. Vũ Phi thế nào chẳng giống như Kính Tử chân nhân và chưởng môn Tử Vân phái vừa nãy.
…
Vô số thanh âm bàn luận từ bốn phía vang lên. Trên võ đài, hai bên thái dương của Vũ Phi giật giật. Hắn thật sự tức giận rồi a.
Vũ Phi hướng Hạ Lan Vũ, lớn tiếng nói: Tiểu tử, lên đi!
Hạ Lan Vũ đáp trả: Ngươi không có tư cách gọi ta là tiểu tử.
Vừa nói xong, một lớp phi đao vũ lộng bung ra, lao đến chỗ của Vũ Phi. Cái lưỡi to của rìu Khai Thiên trở thành lá chắn đầu tiên. Âm thanh “coong coong coong” liên tục vang lên. Tiếng kim loại đinh tai kéo dài. Vũ Phi đắc ý cười. Ai nói hắn hồ đồ, cứ chống mắt lên coi cho biết.
Nhưng mà trận chiến này lại đúng như dự đoán của tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Sau một hồi giằng co. Một chiêu Loan Nguyệt Vũ của thiếu chủ Trường Sinh phái đã đâm trúng vào yếu huyệt của đối phương.
Trên võ đài. Vũ Phi hai mắt trừng to. Nhìn Khai Thiên Rìu cắm phập vào nền đá. Hai cổ tay của hắn bị phi đao xuyên thủng. Thất bại. Thất bại ê chề a.
Quỷ hòa thượng nhìn thấy kết quả, trong lòng có chút xúc động nho nhỏ. Tay hắn lần tràng hạt, miệng khẽ lẩm bẩm: - Ngã phật từ bi a. Tên Vũ Phi này sao không yên phận làm giáo chủ Đông Nhạc Phái. Sở trường đâm bị thóc, chọc bị gạo của bọn hắn, đâu thích hợp thể hiện trên võ đài sinh tử như thế này a.
Vô Sắc: “…”
Ba trận chiến, Hạ Lan Nhật đều toàn thắng. Những người quan chiến, trong lòng vô cùng phức tạp. Vừa muốn xông lên, lại sợ kết cục mình còn thảm hơn ba vị chưởng môn mới vừa khi.
Trong đó, đám đệ tử Trung Sơn Phái, Hoa Mông Phái nhìn thấy Hạ Lan Nhật thì trong ánh mắt lóe qua một tia ghen tỵ rất rõ ràng. Nhưng mà nhìn lên Võ Đài, Hạ Lan Nhật lúc này mang đến cho bọn họ một cảm giác to lớn, vững chắc tựa thái sơn. Dù cho mưa gió đến đâu vẫn không thể nào quật ngã được hắn, không thể nào gột rửa được sự tự tin, ngạo nghễ của hắn.
Ngô Đông trên mặt rực rỡ nụ cười. Lão thấy đệ tử của mình lợi hại như thế, trong lòng lấy làm tự hào, kiêu ngạo. Từ trên chiếc ghế chủ vị tại khán đài phía bắc, lão đứng thẳng dậy, hướng toàn thể quần hùng lớn lớn tiếng nói:
- Chư vị, vừa rồi, chắc hẳn mọi người đều tận mắt chứng kiến được bản lĩnh thật sự của Hạ Lan Nhật. Quả thật, võ lâm chúng ta cần một minh chủ như hắn. Chúng ta cần một luồng gió mới thúc đẩy sự phát triển của các bang phái trên giang hồ. Chúng ta cần một người trẻ tuổi, dám nghĩ, dám làm dẫn dắt quần hùng chúng ta, chinh phục những thử thách, khó khăn. Để đồng đạo giang hồ đoàn kết một lòng, diệt ác, trừ gian, thay trời hành đạo….. bô lô ba la….
Ngô Đông hưng phấn quá khích, nói một tràng dài. Đại diện của các bang phái nơi này nhíu chặt cặp mày. Quả thật, có thể kẹp chết một con rùi. Trong lòng họ vô cùng khó chịu. Không lẽ cứ như vậy giao chức Minh chủ võ lâm lại cho tên thiếu chủ Trường Sinh Phái miệng còn hôi sữa này. Nhưng mà võ nghệ mình không bằng người, biết sao bây giờ a?
Tác giả :
Mymy2018