Bàn Sơn
Chương 86: Chân thân pháp trận
Giải Linh trấn, sắt cơ nơi nơi, đằng binh giáp không có tình cảm sau khi trận pháp bắt đầu gặp người là giết, cho dù hai tên đệ tử của quốc sư có lòng phóng sinh cũng không có năng lực để làm, bọn họ căn bản là không thể khống chế được tòa đại trận này.
Khi quốc sư truyền xuống cho trận đồ này chỉ có tác dụng vây khốn thị trấn, cũng có ý bớt đi phần giết chóc. Nhưng hiện tại đã bị Linh Đang thay đổi trận pháp, đằng binh giáp sau khi giết sạch tiểu trấn sẽ tự tản đi, những nơi chúng đi qua tất nhiên là máu nhuộm thành sông.
Thanh y còn sót lại trong thị trấn vẫn đang gắng sức chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, ít ra, những nơi có mặt bọn họ, sau lưng họ còn có một nhóm bình dân sống sót, nhưng cũng chỉ đợi chết mà thôi!
Hai tên đệ tử của quốc sư đứng ở bên ngoài tiểu trấn, tiểu hòa thượng Hoan Hỉ mũi chân di di, nhíu mày nhìn một mảnh giết chóc cách đó không xa, đã không thể 'Hoan Hỉ*' được nữa.
(*hoan hỉ= vui vẻ, vui sướng)
Lão tứ Khanh Thương hai mắt đóng chặt, hình như đang yên lặng cảm thụ điều gì đó, qua một hồi lâu rốt cuộc mở mắt nói với sư đệ:
- Ta lập tức xuống dưới!
Hoan Hỉ vội vàng nắm lấy tay lão ta, vội vội vàng vàng lắc đầu:
- Để đằng giáp binh xuống dưới đó là được rồi, huynh. . . Huynh đừng đi tìm chết.
Lão tứ trong lòng một bụng tức giận, lúc này đã bị Hoan Hỉ làm cho tức điên lên, mắng rằng:
- Ăn nói lung tinh, tìm chết cái gì. Sư phụ muốn chúng ta bắt sống, nếu thả đằng giáp binh xuống đó không giết sạch bọn chúng sẽ không dừng lại.
Hoan Hỉ vẫn lắc đầu không chịu, nói:
- Tam sư huynh tới chi viên chết bất minh bất bạch, ngũ sư huynh đi vào trong trấn làm nội ứng không hiểu vì sao mà chết, trong thanh y có cao thủ chân chính.
Khanh Thương hòa thượng giọng điệu hòa hoãn trở lại, an ủi nói:
- Yên tâm đi, ta lấy chân thân nhập vào pháp trận, thực tế là dùng thân thể dẫn dắt lực lượng của trận pháp đi đối phó với bọn chúng, cho dù địch nhân có cao thủ cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.
Nói xong lão lại mỉm cười tiếp tục nói:
- Đệ dùng con kiến tìm được ám đạo của địch nhân, trở về ta sẽ bẩm báo rõ với sư phụ, ghi cho đệ một công lớn!
Hoan Hỉ cúi đầu, đùa nghịch với con kiến đang bò trong lòng bàn tay, nghe xong thở dài, không có lấy một tí vui vẻ nào.
Khanh Thương không nói nhiều nữa, một lát sau dưới chân lão ta đột nhiên mọc lên một mảnh rêu xanh đậm, trong chớp mắt bao trọn lấy thân thể lão, tiếp đó ánh sáng màu xanh nở rộ!
Khi ánh sáng tan hết, Khang Thương hòa thượng đã biến mất không thấy đâu nữa.
................
Trong ám đạo, trên đỉnh đầu của Lương Tân và Tiểu Tịch mọc ra vô số rễ cây dầy dịch di dít, hai vị du kỵ vẫn như cũ không hề động đậy chỉ sóng vai mà đứng, Dương Giác Thúy tự nhiên càng không dám động, căng thẳng ôm chặt lấy đầu của Lương Tân, lo sợ một khi lỏng tay cái đầu đó sẽ chạy đi mất.
Rễ cây chậm rãi sinh trưởng nhưng không tiếp tục mọc dài xuống phía dưới mà đâm ngang ra, từ đỉnh đầu của Lương Tân, Tiểu Tịch rẽ sang hai bên, đâm vào vách đá bên cạnh.
Trên bức tường đá là từng vòng từng vòng lớn lân tảo sớm đã mất hết ánh sáng.
Lân tảo nhận được dinh dưỡng từ rễ cây ngay lập tức điên cuồng sinh trưởng, bọn chúng đã không chỉ mọc theo bờ tường đá mà bắt đầu chậm rãi xâm nhập vào chính giữa.
Dần đần trên bức tường đá xuất hiện một khuôn mặt, tiếp đó là đầu lâu, vai, ngực. . . Hình người mọc ra cao lớn uy phong, khuôn mặt xanh bóng lộ ra vẻ cười giận dữ, có chút giống bức tượng phật kim cương uy nộ, càng có vẻ yêu mị tà quái của quái vật rong rêu.
Chính là đệ tử thứ tư của quốc sư, Khanh Thương hòa thượng!
Đúng lúc Khanh Thương vừa mới lộ ra một nửa thân hình, nhưng hai tay còn chưa thành hình, Lương Tân và Tiểu Tịch đồng thời hét lớn cùng xông về phía địch nhân!
Tiểu Tịch tay trái nâng lên, ra tay nhanh như chớp giật, nhằm về phía cổ của địch nhân bóp mạnh, gầm nhẹ: Đoạt!
Lúc thế công của cô gần tới nơi, Khanh Thương đột nhiên mở ra con mắt màu xanh bóng, cánh tay to lớn mạnh mẽ không một tiếng động xuất hiện vững vàng ngăn đón Nhai Tí trảo của cô, ngay lập tức hai cổ lực lượng cực lớn va vào nhau. . .
Tiểu Tịch từ trước đến giờ gặp địch thần thái ung dung, ra tay nhất định phải giết chết địch nhân, lúc này sắc mặt đột nhiên trắng bạch, thân thể mảnh mai run rẩy dữ dội, Nhai Tí trảo của cô không chỉ không đoạt được địch nhân mà ngược lại bị bàn tay to lớn của Khanh Thương nắm chặt, giãy không thoát.
Tiểu Tịch cắn răng hét lớn, tay phải lập tức vung lên, tiểu xà trong ống tay áo rít rít tức giận bắn về phía khuôn mặt Khanh Thương, nhưng sau khi đánh trúng địch nhân tiểu xà lại đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm, thân thể trắng bạc đột nhiên bao phủ bởi một tầng rêu xanh ẩm ướt, rơi xuống đất thống khổ co rút hai cái rồi nằm im bất động.
Đồng thời, rêu xanh đáng sợ cũng từ trên người hòa thượng mau chóng lan sang cánh tay trái của Tiểu Tịch! Rêu xanh đen, tay trái trắng ngần giao nhau nổi lên một màu chói mắt.
Ở bên cạnh cô, Lương Tân song quyền như sấm không chút lưu tình đánh vào thân thể của Khanh Thương, nhưng địch nhân giống như được làm từ đồng từ sắt, không chút lay động sau trọng kích của nó, chỉ đưa ra một tay nắm chặt lấy tiểu tịch không buông bỏ.
Rêu xanh đã lan tràn mọc khắp cách tay trái của Tiểu Tịch, thân thể cô run rẩy càng thêm kịch liệt.
Lương Tân tức giận nghiến răng nghiến lợi, mắt thấy công kích của bản thân không có hiệu quả, không kịp suy nghĩ bất chấp tất cả hai tay nắm lấy cánh tay của Khanh Thương quát lớn:
- Buông ra!
Toàn thân phát lực ra sức kéo, muốn cứu Tiểu Tịch ra trước.
Lương Tân có bảy cổ tinh hồn trợ giúp, toàn lực phát động cho dù là khối đá cứng rắn cũng sẽ bị nó bẻ gẫy, nhưng lần này thứ nó nắm vào như tinh đồng tủy thiết, cho dù nó dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể lào lay động lấy nửa phân!
Không chỉ không thể cứu được Tiểu Tịch ra, Lương Tân chỉ cảm thấy cánh tay lạnh lẽo, tiếp đó một trận tê ngứa khó chịu, cúi đầu nhìn xuống rêu xanh đã lan đến trên cánh tay của mình.
Bảy cổ tinh hồn điên cuồng vận chuyển, dùng hết toàn bộ sức lực muốn chống lại sự xâm nhập của rêu xanh, nhưng sức lực có hạn, lực lượng của Lương Tân căn bản là không thể nào chống lại được lực lượng của rêu xanh, sau khi tiếp xúc bảy cô tinh hồn liên tiếp bại lui!
Hiện tại hòa thượng Khanh Thương dùng thân thể dẫn động cả tòa đại trận Thảo Mộc giai binh, trong khu vực trăm dặm xung quanh tất cả cây cỏ sinh linh đều vì Khanh Thương hòa thượng mà cung cấp lực lượng, bằng vào tu vi của Tiểu Tịch và Lương Tân trận đánh này tuyệt không có đường thắng.
Rêu xanh đã mọc đến vai hai vị du kỵ, đang chập rãi hướng về phía cổ của bọn họ.
Lúc này Khanh Thương hòa thượng đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn Lương Tân và Tiểu Tịch chậm rãi mở miệng nói:
- Tay trái của bé gái phụ Nhai Tí chi lực; bé trai trong cơ thể có bảy cổ lực lượng vốn không đủ dùng nhưng có thể xếp thành trận đồ sao Bắc Đẩu, lấy chân nguyên Thanh Sắc cảnh phát ra lực lượng của tu sĩ tứ bộ!
Khanh Thương dẫn động pháp trận cùng hai vị du kỵ so đấu lực lượng, tiếp xúc trong chốc lát đã nắm được rõ ràng lực lượng của bọn họ.
Ngừng lại một lát, Khanh Thương lại tiếp tục nói:
- Hai người bọn ngươi thân mang kỳ học, chết đi có điểm đáng tiếc. Ta chỉ hỏi một lần, có nguyện ý bái nhập làm môn hạ của quốc sư không?
Quốc sư có đại thần thông, chỉ cần Lương Tân và Tiểu Tịch đầu hàng mặc kệ là thật lòng hay giả dối, lão ta đều có thể xóa sạch trí nhớ của hai người, chỉ lưu lại một lòng trung tâm cảnh cảnh.
Lương Tân muốn cười phá lên, nhưng lại nghĩ bản thân sắp chết liền cười không nổi.
Dương Giác Thúy đã leo lên ngồi trên đỉnh đầu của chủ nhân, mắt thấy đám rêu xanh mọc lan tràn trên người Lương Tân tiểu hầu tử nhíu nhíu mày, hình như cảm thấy Lương Tân sao lại 'kém tắm' như vậy, ngay 'cỏ' cũng không đánh lại, oán giận cúi đầu. . . Toẹt, một ngụm nước miếng của Dương Giác Thúy dính chặt trên đỉnh đầu của Lương Tân.
Đôi mắt của Lương Tân đột nhiên chuyển đỏ như máu! Mạch máu từng sợi từng sợi như những con giun dãy giụa nổi lên dưới lớp da trán, khuôn mặt. Lương Tân chỉ cảm thấy một cơn nóng giận không thể tưởng tượng được từ tứ chi bách hài xông lên, đồng loạt tấn công về phía bộ não của nó, trong nháy mắt đánh tan tất cả ý thức đang tồn tại, trước mắt tất cả đều biến thành một màu đỏ như máu, một mảnh đỏ đậm.
Khi quốc sư truyền xuống cho trận đồ này chỉ có tác dụng vây khốn thị trấn, cũng có ý bớt đi phần giết chóc. Nhưng hiện tại đã bị Linh Đang thay đổi trận pháp, đằng binh giáp sau khi giết sạch tiểu trấn sẽ tự tản đi, những nơi chúng đi qua tất nhiên là máu nhuộm thành sông.
Thanh y còn sót lại trong thị trấn vẫn đang gắng sức chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, ít ra, những nơi có mặt bọn họ, sau lưng họ còn có một nhóm bình dân sống sót, nhưng cũng chỉ đợi chết mà thôi!
Hai tên đệ tử của quốc sư đứng ở bên ngoài tiểu trấn, tiểu hòa thượng Hoan Hỉ mũi chân di di, nhíu mày nhìn một mảnh giết chóc cách đó không xa, đã không thể 'Hoan Hỉ*' được nữa.
(*hoan hỉ= vui vẻ, vui sướng)
Lão tứ Khanh Thương hai mắt đóng chặt, hình như đang yên lặng cảm thụ điều gì đó, qua một hồi lâu rốt cuộc mở mắt nói với sư đệ:
- Ta lập tức xuống dưới!
Hoan Hỉ vội vàng nắm lấy tay lão ta, vội vội vàng vàng lắc đầu:
- Để đằng giáp binh xuống dưới đó là được rồi, huynh. . . Huynh đừng đi tìm chết.
Lão tứ trong lòng một bụng tức giận, lúc này đã bị Hoan Hỉ làm cho tức điên lên, mắng rằng:
- Ăn nói lung tinh, tìm chết cái gì. Sư phụ muốn chúng ta bắt sống, nếu thả đằng giáp binh xuống đó không giết sạch bọn chúng sẽ không dừng lại.
Hoan Hỉ vẫn lắc đầu không chịu, nói:
- Tam sư huynh tới chi viên chết bất minh bất bạch, ngũ sư huynh đi vào trong trấn làm nội ứng không hiểu vì sao mà chết, trong thanh y có cao thủ chân chính.
Khanh Thương hòa thượng giọng điệu hòa hoãn trở lại, an ủi nói:
- Yên tâm đi, ta lấy chân thân nhập vào pháp trận, thực tế là dùng thân thể dẫn dắt lực lượng của trận pháp đi đối phó với bọn chúng, cho dù địch nhân có cao thủ cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.
Nói xong lão lại mỉm cười tiếp tục nói:
- Đệ dùng con kiến tìm được ám đạo của địch nhân, trở về ta sẽ bẩm báo rõ với sư phụ, ghi cho đệ một công lớn!
Hoan Hỉ cúi đầu, đùa nghịch với con kiến đang bò trong lòng bàn tay, nghe xong thở dài, không có lấy một tí vui vẻ nào.
Khanh Thương không nói nhiều nữa, một lát sau dưới chân lão ta đột nhiên mọc lên một mảnh rêu xanh đậm, trong chớp mắt bao trọn lấy thân thể lão, tiếp đó ánh sáng màu xanh nở rộ!
Khi ánh sáng tan hết, Khang Thương hòa thượng đã biến mất không thấy đâu nữa.
................
Trong ám đạo, trên đỉnh đầu của Lương Tân và Tiểu Tịch mọc ra vô số rễ cây dầy dịch di dít, hai vị du kỵ vẫn như cũ không hề động đậy chỉ sóng vai mà đứng, Dương Giác Thúy tự nhiên càng không dám động, căng thẳng ôm chặt lấy đầu của Lương Tân, lo sợ một khi lỏng tay cái đầu đó sẽ chạy đi mất.
Rễ cây chậm rãi sinh trưởng nhưng không tiếp tục mọc dài xuống phía dưới mà đâm ngang ra, từ đỉnh đầu của Lương Tân, Tiểu Tịch rẽ sang hai bên, đâm vào vách đá bên cạnh.
Trên bức tường đá là từng vòng từng vòng lớn lân tảo sớm đã mất hết ánh sáng.
Lân tảo nhận được dinh dưỡng từ rễ cây ngay lập tức điên cuồng sinh trưởng, bọn chúng đã không chỉ mọc theo bờ tường đá mà bắt đầu chậm rãi xâm nhập vào chính giữa.
Dần đần trên bức tường đá xuất hiện một khuôn mặt, tiếp đó là đầu lâu, vai, ngực. . . Hình người mọc ra cao lớn uy phong, khuôn mặt xanh bóng lộ ra vẻ cười giận dữ, có chút giống bức tượng phật kim cương uy nộ, càng có vẻ yêu mị tà quái của quái vật rong rêu.
Chính là đệ tử thứ tư của quốc sư, Khanh Thương hòa thượng!
Đúng lúc Khanh Thương vừa mới lộ ra một nửa thân hình, nhưng hai tay còn chưa thành hình, Lương Tân và Tiểu Tịch đồng thời hét lớn cùng xông về phía địch nhân!
Tiểu Tịch tay trái nâng lên, ra tay nhanh như chớp giật, nhằm về phía cổ của địch nhân bóp mạnh, gầm nhẹ: Đoạt!
Lúc thế công của cô gần tới nơi, Khanh Thương đột nhiên mở ra con mắt màu xanh bóng, cánh tay to lớn mạnh mẽ không một tiếng động xuất hiện vững vàng ngăn đón Nhai Tí trảo của cô, ngay lập tức hai cổ lực lượng cực lớn va vào nhau. . .
Tiểu Tịch từ trước đến giờ gặp địch thần thái ung dung, ra tay nhất định phải giết chết địch nhân, lúc này sắc mặt đột nhiên trắng bạch, thân thể mảnh mai run rẩy dữ dội, Nhai Tí trảo của cô không chỉ không đoạt được địch nhân mà ngược lại bị bàn tay to lớn của Khanh Thương nắm chặt, giãy không thoát.
Tiểu Tịch cắn răng hét lớn, tay phải lập tức vung lên, tiểu xà trong ống tay áo rít rít tức giận bắn về phía khuôn mặt Khanh Thương, nhưng sau khi đánh trúng địch nhân tiểu xà lại đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm, thân thể trắng bạc đột nhiên bao phủ bởi một tầng rêu xanh ẩm ướt, rơi xuống đất thống khổ co rút hai cái rồi nằm im bất động.
Đồng thời, rêu xanh đáng sợ cũng từ trên người hòa thượng mau chóng lan sang cánh tay trái của Tiểu Tịch! Rêu xanh đen, tay trái trắng ngần giao nhau nổi lên một màu chói mắt.
Ở bên cạnh cô, Lương Tân song quyền như sấm không chút lưu tình đánh vào thân thể của Khanh Thương, nhưng địch nhân giống như được làm từ đồng từ sắt, không chút lay động sau trọng kích của nó, chỉ đưa ra một tay nắm chặt lấy tiểu tịch không buông bỏ.
Rêu xanh đã lan tràn mọc khắp cách tay trái của Tiểu Tịch, thân thể cô run rẩy càng thêm kịch liệt.
Lương Tân tức giận nghiến răng nghiến lợi, mắt thấy công kích của bản thân không có hiệu quả, không kịp suy nghĩ bất chấp tất cả hai tay nắm lấy cánh tay của Khanh Thương quát lớn:
- Buông ra!
Toàn thân phát lực ra sức kéo, muốn cứu Tiểu Tịch ra trước.
Lương Tân có bảy cổ tinh hồn trợ giúp, toàn lực phát động cho dù là khối đá cứng rắn cũng sẽ bị nó bẻ gẫy, nhưng lần này thứ nó nắm vào như tinh đồng tủy thiết, cho dù nó dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể lào lay động lấy nửa phân!
Không chỉ không thể cứu được Tiểu Tịch ra, Lương Tân chỉ cảm thấy cánh tay lạnh lẽo, tiếp đó một trận tê ngứa khó chịu, cúi đầu nhìn xuống rêu xanh đã lan đến trên cánh tay của mình.
Bảy cổ tinh hồn điên cuồng vận chuyển, dùng hết toàn bộ sức lực muốn chống lại sự xâm nhập của rêu xanh, nhưng sức lực có hạn, lực lượng của Lương Tân căn bản là không thể nào chống lại được lực lượng của rêu xanh, sau khi tiếp xúc bảy cô tinh hồn liên tiếp bại lui!
Hiện tại hòa thượng Khanh Thương dùng thân thể dẫn động cả tòa đại trận Thảo Mộc giai binh, trong khu vực trăm dặm xung quanh tất cả cây cỏ sinh linh đều vì Khanh Thương hòa thượng mà cung cấp lực lượng, bằng vào tu vi của Tiểu Tịch và Lương Tân trận đánh này tuyệt không có đường thắng.
Rêu xanh đã mọc đến vai hai vị du kỵ, đang chập rãi hướng về phía cổ của bọn họ.
Lúc này Khanh Thương hòa thượng đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn Lương Tân và Tiểu Tịch chậm rãi mở miệng nói:
- Tay trái của bé gái phụ Nhai Tí chi lực; bé trai trong cơ thể có bảy cổ lực lượng vốn không đủ dùng nhưng có thể xếp thành trận đồ sao Bắc Đẩu, lấy chân nguyên Thanh Sắc cảnh phát ra lực lượng của tu sĩ tứ bộ!
Khanh Thương dẫn động pháp trận cùng hai vị du kỵ so đấu lực lượng, tiếp xúc trong chốc lát đã nắm được rõ ràng lực lượng của bọn họ.
Ngừng lại một lát, Khanh Thương lại tiếp tục nói:
- Hai người bọn ngươi thân mang kỳ học, chết đi có điểm đáng tiếc. Ta chỉ hỏi một lần, có nguyện ý bái nhập làm môn hạ của quốc sư không?
Quốc sư có đại thần thông, chỉ cần Lương Tân và Tiểu Tịch đầu hàng mặc kệ là thật lòng hay giả dối, lão ta đều có thể xóa sạch trí nhớ của hai người, chỉ lưu lại một lòng trung tâm cảnh cảnh.
Lương Tân muốn cười phá lên, nhưng lại nghĩ bản thân sắp chết liền cười không nổi.
Dương Giác Thúy đã leo lên ngồi trên đỉnh đầu của chủ nhân, mắt thấy đám rêu xanh mọc lan tràn trên người Lương Tân tiểu hầu tử nhíu nhíu mày, hình như cảm thấy Lương Tân sao lại 'kém tắm' như vậy, ngay 'cỏ' cũng không đánh lại, oán giận cúi đầu. . . Toẹt, một ngụm nước miếng của Dương Giác Thúy dính chặt trên đỉnh đầu của Lương Tân.
Đôi mắt của Lương Tân đột nhiên chuyển đỏ như máu! Mạch máu từng sợi từng sợi như những con giun dãy giụa nổi lên dưới lớp da trán, khuôn mặt. Lương Tân chỉ cảm thấy một cơn nóng giận không thể tưởng tượng được từ tứ chi bách hài xông lên, đồng loạt tấn công về phía bộ não của nó, trong nháy mắt đánh tan tất cả ý thức đang tồn tại, trước mắt tất cả đều biến thành một màu đỏ như máu, một mảnh đỏ đậm.
Tác giả :
Đậu Tử Nha Hoa