Bàn Sơn
Chương 21: Huynh muội liên tâm
Chương 21: Huynh muội liên tâm.
Ba huynh đệ vừa ăn đào vừa nói chuyện, trong mấy ngày này hung hiểm không ngừng, nghi vấn thi nhau mọc lên, khó có được giây phút thảnh thơi như lúc này, không có sinh tử đại nạn treo lơ lửng trên đầu, trong lòng mỗi người đều rất thoải mái.
Chờ đến khi sắc trời sáng hẳn, trong mật lâm vang lên tiếng lá cây lay động, Lương Tân a a cười nói: - Đám thiên viên trở lại rồi?
Vừa dứt lời, hắn chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, một đạo nhân ảnh nhỏ nhắn, mang theo hương thơm nhàn nhạt lướt qua bên cạnh hắn, xông thẳng về phía Khúc Thanh Thạch.
Người tới thân pháp mau lẹ khi xuyên qua mật lâm cũng dẫn phát cấm chế bắn ra vài lần, chẳng qua vào những thời khắc mấu chốt đều bị đối phương tránh thoát, một đường xông thẳng vào, chui tọt vào lòng Khúc Thanh Thạch. Lương Tân vừa sợ vừa giận, lập tức ra tay đánh tới. Không ngờ vừa mới nhảy lên đã bị Liễu Diệc lắc mình tới đè hắn lại, nhỏ giọng cười nói:
- Tiểu tử ngốc, là người nhà mình, nhìn rõ ràng rồi hãy đánh!
Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng khóc tràn ngập ủy khuất, lo lắng cũng như trút được gánh nặng. Lương Tân bây giờ mới nhìn được rõ, đến như cơn gió là một tiểu cô nương, đang vùi đầu vào lòng Khúc Thanh Thạch lớn tiếng khóc lóc. Nhìn sau lưng thì thấy chắc hẳn khoảng mười một mười hai tuổi, so với tuổi của mình thì cũng tương đương.
Khúc Thanh Thạch thì ngược lại trên mặt tràn ngập vẻ vui sướng và đau lòng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lưng tiểu cô nương, a a cười nói: - Thanh Mặc đừng khóc, không phải là huynh vẫn còn rất khỏe đây sao, mau mau nói, làm sao muội tìm đến được nơi này?
Nữ oa chạy đến chính là muội muội ruột của Khúc Thanh Thạch, tên gọi Khúc Thanh Mặc, người đang tu ngộ thiên đạo trong Càn Sơn phái bên bờ đông hải. Khúc Thanh Mặc căn bản là không đểýđến những gì ca ca nói, trước tiên cứ khóc lóc sảng khoái một hồi rồi mới nói.
Lương Tân đôi môi giần giật, thật không muốn xem mình thành người ngoài cũng muốn đi lên khuyên nhủ vài câu, Liễu Diệc trực tiếp đem nó túm lại kéo sang một bên: - Thanh Mặc tuy rằng là thân muội muội của lão nhị nhưng tính tình rất cao ngạo, trong lòng chỉ quan tâm đến mỗi ca ca của nàng ta mà thôi, đừng trêu chọc vào mà mất mặt.
Mãi một lúc lâu sau thiếu nữ Khúc Thanh Mặc mới ngừng khóc, ngẩng đầu lên vừa muốn nói cái gìđó, kết quả nhìn thấy Khúc Thanh Thạch lúc đầy đã biến thành một lão già lưng còng, cái miệng nhỏ méo xẹo, oa một tiếng lại khóc lớn. Khúc Thanh Thạch không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, nhẹ nhàng an ủi nói:
- Chỉ dùng hai lần Dương Thọ, đánh mất một ít tuổi thọ, chẳng qua hiện tại đã không còn cách vãn hồi, sống thêm vài chục năm nữa cũng không là gì, muội tu luyện cho tốt, học được tiên pháp, đem huynh biến trở lại trẻ tuổi không phải là tốt rồi sao.
Nói xong, Khúc Thanh Thạch giúp muội muội lau đi nước mắt, đẩy nàng ra nói: - Đến đây huynh giới thiệu với muội hai vị huynh đệ kết nghĩa của huynh!
Nắm lấy cánh tay của tiểu nha đầu kéo đến trước mặt hai người Liễu, Lương. Khúc Thanh Mặc diện mạo so với Khúc Thanh Thạch cực kỳ khác nhau, ca ca khi ''tuổi còn trẻ'' thì dáng vẻđường đường, mày kiếm mắt sáng thần sắc băng lãnh, là một tên tiểu sinh mặt lạnh tiêu chuẩn; Muội muội lại một khuôn mặt non nớt, con mắt tròn xoe nhìn không có lấy một tia lạnh lùng, ngược lại lộ ra khuôn mặt béo tròn đáng yêu.
Khúc Thanh Thạch chỉ vào Liễu Diệc:
- Các ngươi vốn đã quen biết, hiện tại hắn là huynh trưởng kết nghĩa của ta. . .
Khúc Thanh Mặc sớm đã quen biết với Liễu Diệc, nhưng hiện tại trên mặt chẳng hề có lấy một điểm nhiệt tình như người đã từng quen biết, lộ ra vẻ lạnh như băng cách nhau cả ngàn dặm, sau khi nghe huynh trưởng giới thiệu xong, con mắt to tròn đột nhiên trừng lớn:
- Ngươi? Ngươi dám làm huynh trưởng của ca ca ta?
Trong lúc nói chuyện, vài nếp nhăn ẩn hiện trên trán.
Liễu Diệc hoảng sợ, xua tay lia lịa: - Cái này. . . tuổi là do trời định, ta cũng không có biện pháp.
Trái lại Khúc Thanh Thạch lại thấp giọng trách mắng: - Không được vô lễ, ta tôn Liễu Diệc làm huynh, ngươi cũng vậy!
Tiểu nha đầu mân mê đôi môi mỏng, nâng cằm hừ một tiếng.
Lão đại, lão nhị nhìn nhau cười khổ, đều lắc đầu. Khúc Thanh Thạch chỉ về phía Lương Tân: - Hắn là lão tam, gọi là Lương Tân, tuổi sao. . . hắn năm nay sắp mười ba, lớn hơn ngươi một tuổi.
Không ngờ Khúc Thanh Mặc sau khi nhìn về phía Lương Tân lập tức mỉm cười vui vẻ, thoải mái hô lên: - Ra mắt tam ca ca!
Trong đôi mắt của Khúc Thanh Mặc tràn ngập sự thân thiết, nhìn Lương Tân từ trên xuống dưới, trên miệng còn cười nói: - Được ca ca ta xem là tri kỷ nhất định phải là anh hùng trong anh hùng rồi!
Lương Tân ngất, không hiểu rốt cuộc đứa trẻ này coi trọng bản thân mình hơn hay là đối với Liễu Diệc căm ghét không ngớt. Liễu Diệc thần sắc càng thêm bất đắc dĩ, than thở nói: - Ta cũng được ca ca muội xem là tri kỷđấy thôi . . .
Khúc Thanh Thạch đối với lão đại Liễu Diệc làm ra vẻ không biết làm sao, đổi chủ đề hỏi Thanh Mặc: - Làm sao muội tìm được đến nơi này?
Tin tức sự việc xảy ra ở Khổ Nãi sơn đã truyền tán ra ngoài, Khúc Thanh Mặc vội vàng chạy vào trong núi tìm kiếm huynh trưởng cũng không có gì là ngạc nhiên, kỳ lạ là làm thế nào mà nàng ta có thể tìm được tới nơi này. - Là cái linh đăng "U minh bất kiến"!
Khúc Thanh Mặc trong trẻo trả lời.
"U minh bất kiến" là phần thưởng mà Khúc Thanh Mặc giành được khi chiến thắng trong một cuộc so tài ở sư môn, sau đó được trưởng bối trong sư môn trợ giúp linh đăng nhận chủ. Sau đó Khúc Thanh Mặc nghe nói huynh trưởng phải dẫn dắt tội hộđi khai sơn phá sát, liền đem trân bảo này mang tới đưa cho ca ca.
Linh đăng nhận chủ sẽ có một tia thần thức liên thông với chủ nhân, trong hầm mổ khi song sát tương đấu linh đăng cũng bịảnh hưởng tới mà bị hủy đi. Bởi vì thần thức tương thông cho nên Khúc Thanh Mặc đang tu hành ở xa tận mãi Đông Hải nhưng cơ hồ ngay lập tức biết được linh đăng bị hư, tự nhiên là cũng có thể nghĩ ra được huynh trưởng xảy ra chuyện, suốt cả đêm đuổi chạy đến Khổ Nãi sơn.
Linh đăng mặc dù bị hủy nhưng sau khi Khúc Thanh Mặc chạy vào Khổ Nãi sơn còn có thể nhận biết được vị trí hiện tại của linh đăng, cũng bởi vậy mà theo linh đăng một đường truy tìm tới nơi. Khúc Thanh Thạch một mực giữ linh đăng ở bên người, lúc này huynh muội gặp nhau cũng không tính là có gì ngoài ý muốn.
Khúc Thanh Mặc giọng nói trong trẻo, tốc độ nói cực nhanh, hai lời ba câu đã giải thích xong sự việc xảy ra, Khúc Thanh Thạch trong mắt tràn ngập sự yêu thương an ủi muội muội, a a cười nói:
- Chỉ một mình muội tới thôi sao?
Khúc Thanh Mặc gật gật đầu còn chưa nói xong, đột nhiên một giọng nói chính trực, bình thản từ bên ngoài khu rừng chậm rãi truyền vào:
- Đứa trẻ này, vi phạm nghiêm lệnh sư môn, tự tiện xuống núi, hắc, lá gan thật sự là rất lớn đây!
Trong lời nói mặc dù không cóý bất mãn nhưng giọng điệu hòa ái hiền lành càng giống như một người ông đang mắng yêu đứa cháu nhỏ. Tiểu nha đầu Thanh Mặc hoảng sợ, đi về phía ca ca lè lưỡi nhỏ giọng nói:
- Sư phụ đuổi tới rồi. . .
Khúc Thanh Mặc lo lắng cho ca ca một mình xuống núi, không ngờ rằng sư phụ của nàng lập tức đuổi theo, vừa khéo đuổi kịp nàng ở cửa ty sở. Khúc Thanh Thạch vừa lo lắng lại vừa vui mừng, vội vàng để Liễu Diệc đóng lại tất cả cơ quan cấm chế trong mật lâm, cung cung kính kính hướng phía ngoài khu rừng thi lễ, cao giọng nói: - Phàm nhân vãn bối bái kiến chư vị tiên trưởng Đông Hải Càn sơn.
Ba huynh đệ vừa ăn đào vừa nói chuyện, trong mấy ngày này hung hiểm không ngừng, nghi vấn thi nhau mọc lên, khó có được giây phút thảnh thơi như lúc này, không có sinh tử đại nạn treo lơ lửng trên đầu, trong lòng mỗi người đều rất thoải mái.
Chờ đến khi sắc trời sáng hẳn, trong mật lâm vang lên tiếng lá cây lay động, Lương Tân a a cười nói: - Đám thiên viên trở lại rồi?
Vừa dứt lời, hắn chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, một đạo nhân ảnh nhỏ nhắn, mang theo hương thơm nhàn nhạt lướt qua bên cạnh hắn, xông thẳng về phía Khúc Thanh Thạch.
Người tới thân pháp mau lẹ khi xuyên qua mật lâm cũng dẫn phát cấm chế bắn ra vài lần, chẳng qua vào những thời khắc mấu chốt đều bị đối phương tránh thoát, một đường xông thẳng vào, chui tọt vào lòng Khúc Thanh Thạch. Lương Tân vừa sợ vừa giận, lập tức ra tay đánh tới. Không ngờ vừa mới nhảy lên đã bị Liễu Diệc lắc mình tới đè hắn lại, nhỏ giọng cười nói:
- Tiểu tử ngốc, là người nhà mình, nhìn rõ ràng rồi hãy đánh!
Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng khóc tràn ngập ủy khuất, lo lắng cũng như trút được gánh nặng. Lương Tân bây giờ mới nhìn được rõ, đến như cơn gió là một tiểu cô nương, đang vùi đầu vào lòng Khúc Thanh Thạch lớn tiếng khóc lóc. Nhìn sau lưng thì thấy chắc hẳn khoảng mười một mười hai tuổi, so với tuổi của mình thì cũng tương đương.
Khúc Thanh Thạch thì ngược lại trên mặt tràn ngập vẻ vui sướng và đau lòng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lưng tiểu cô nương, a a cười nói: - Thanh Mặc đừng khóc, không phải là huynh vẫn còn rất khỏe đây sao, mau mau nói, làm sao muội tìm đến được nơi này?
Nữ oa chạy đến chính là muội muội ruột của Khúc Thanh Thạch, tên gọi Khúc Thanh Mặc, người đang tu ngộ thiên đạo trong Càn Sơn phái bên bờ đông hải. Khúc Thanh Mặc căn bản là không đểýđến những gì ca ca nói, trước tiên cứ khóc lóc sảng khoái một hồi rồi mới nói.
Lương Tân đôi môi giần giật, thật không muốn xem mình thành người ngoài cũng muốn đi lên khuyên nhủ vài câu, Liễu Diệc trực tiếp đem nó túm lại kéo sang một bên: - Thanh Mặc tuy rằng là thân muội muội của lão nhị nhưng tính tình rất cao ngạo, trong lòng chỉ quan tâm đến mỗi ca ca của nàng ta mà thôi, đừng trêu chọc vào mà mất mặt.
Mãi một lúc lâu sau thiếu nữ Khúc Thanh Mặc mới ngừng khóc, ngẩng đầu lên vừa muốn nói cái gìđó, kết quả nhìn thấy Khúc Thanh Thạch lúc đầy đã biến thành một lão già lưng còng, cái miệng nhỏ méo xẹo, oa một tiếng lại khóc lớn. Khúc Thanh Thạch không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, nhẹ nhàng an ủi nói:
- Chỉ dùng hai lần Dương Thọ, đánh mất một ít tuổi thọ, chẳng qua hiện tại đã không còn cách vãn hồi, sống thêm vài chục năm nữa cũng không là gì, muội tu luyện cho tốt, học được tiên pháp, đem huynh biến trở lại trẻ tuổi không phải là tốt rồi sao.
Nói xong, Khúc Thanh Thạch giúp muội muội lau đi nước mắt, đẩy nàng ra nói: - Đến đây huynh giới thiệu với muội hai vị huynh đệ kết nghĩa của huynh!
Nắm lấy cánh tay của tiểu nha đầu kéo đến trước mặt hai người Liễu, Lương. Khúc Thanh Mặc diện mạo so với Khúc Thanh Thạch cực kỳ khác nhau, ca ca khi ''tuổi còn trẻ'' thì dáng vẻđường đường, mày kiếm mắt sáng thần sắc băng lãnh, là một tên tiểu sinh mặt lạnh tiêu chuẩn; Muội muội lại một khuôn mặt non nớt, con mắt tròn xoe nhìn không có lấy một tia lạnh lùng, ngược lại lộ ra khuôn mặt béo tròn đáng yêu.
Khúc Thanh Thạch chỉ vào Liễu Diệc:
- Các ngươi vốn đã quen biết, hiện tại hắn là huynh trưởng kết nghĩa của ta. . .
Khúc Thanh Mặc sớm đã quen biết với Liễu Diệc, nhưng hiện tại trên mặt chẳng hề có lấy một điểm nhiệt tình như người đã từng quen biết, lộ ra vẻ lạnh như băng cách nhau cả ngàn dặm, sau khi nghe huynh trưởng giới thiệu xong, con mắt to tròn đột nhiên trừng lớn:
- Ngươi? Ngươi dám làm huynh trưởng của ca ca ta?
Trong lúc nói chuyện, vài nếp nhăn ẩn hiện trên trán.
Liễu Diệc hoảng sợ, xua tay lia lịa: - Cái này. . . tuổi là do trời định, ta cũng không có biện pháp.
Trái lại Khúc Thanh Thạch lại thấp giọng trách mắng: - Không được vô lễ, ta tôn Liễu Diệc làm huynh, ngươi cũng vậy!
Tiểu nha đầu mân mê đôi môi mỏng, nâng cằm hừ một tiếng.
Lão đại, lão nhị nhìn nhau cười khổ, đều lắc đầu. Khúc Thanh Thạch chỉ về phía Lương Tân: - Hắn là lão tam, gọi là Lương Tân, tuổi sao. . . hắn năm nay sắp mười ba, lớn hơn ngươi một tuổi.
Không ngờ Khúc Thanh Mặc sau khi nhìn về phía Lương Tân lập tức mỉm cười vui vẻ, thoải mái hô lên: - Ra mắt tam ca ca!
Trong đôi mắt của Khúc Thanh Mặc tràn ngập sự thân thiết, nhìn Lương Tân từ trên xuống dưới, trên miệng còn cười nói: - Được ca ca ta xem là tri kỷ nhất định phải là anh hùng trong anh hùng rồi!
Lương Tân ngất, không hiểu rốt cuộc đứa trẻ này coi trọng bản thân mình hơn hay là đối với Liễu Diệc căm ghét không ngớt. Liễu Diệc thần sắc càng thêm bất đắc dĩ, than thở nói: - Ta cũng được ca ca muội xem là tri kỷđấy thôi . . .
Khúc Thanh Thạch đối với lão đại Liễu Diệc làm ra vẻ không biết làm sao, đổi chủ đề hỏi Thanh Mặc: - Làm sao muội tìm được đến nơi này?
Tin tức sự việc xảy ra ở Khổ Nãi sơn đã truyền tán ra ngoài, Khúc Thanh Mặc vội vàng chạy vào trong núi tìm kiếm huynh trưởng cũng không có gì là ngạc nhiên, kỳ lạ là làm thế nào mà nàng ta có thể tìm được tới nơi này. - Là cái linh đăng "U minh bất kiến"!
Khúc Thanh Mặc trong trẻo trả lời.
"U minh bất kiến" là phần thưởng mà Khúc Thanh Mặc giành được khi chiến thắng trong một cuộc so tài ở sư môn, sau đó được trưởng bối trong sư môn trợ giúp linh đăng nhận chủ. Sau đó Khúc Thanh Mặc nghe nói huynh trưởng phải dẫn dắt tội hộđi khai sơn phá sát, liền đem trân bảo này mang tới đưa cho ca ca.
Linh đăng nhận chủ sẽ có một tia thần thức liên thông với chủ nhân, trong hầm mổ khi song sát tương đấu linh đăng cũng bịảnh hưởng tới mà bị hủy đi. Bởi vì thần thức tương thông cho nên Khúc Thanh Mặc đang tu hành ở xa tận mãi Đông Hải nhưng cơ hồ ngay lập tức biết được linh đăng bị hư, tự nhiên là cũng có thể nghĩ ra được huynh trưởng xảy ra chuyện, suốt cả đêm đuổi chạy đến Khổ Nãi sơn.
Linh đăng mặc dù bị hủy nhưng sau khi Khúc Thanh Mặc chạy vào Khổ Nãi sơn còn có thể nhận biết được vị trí hiện tại của linh đăng, cũng bởi vậy mà theo linh đăng một đường truy tìm tới nơi. Khúc Thanh Thạch một mực giữ linh đăng ở bên người, lúc này huynh muội gặp nhau cũng không tính là có gì ngoài ý muốn.
Khúc Thanh Mặc giọng nói trong trẻo, tốc độ nói cực nhanh, hai lời ba câu đã giải thích xong sự việc xảy ra, Khúc Thanh Thạch trong mắt tràn ngập sự yêu thương an ủi muội muội, a a cười nói:
- Chỉ một mình muội tới thôi sao?
Khúc Thanh Mặc gật gật đầu còn chưa nói xong, đột nhiên một giọng nói chính trực, bình thản từ bên ngoài khu rừng chậm rãi truyền vào:
- Đứa trẻ này, vi phạm nghiêm lệnh sư môn, tự tiện xuống núi, hắc, lá gan thật sự là rất lớn đây!
Trong lời nói mặc dù không cóý bất mãn nhưng giọng điệu hòa ái hiền lành càng giống như một người ông đang mắng yêu đứa cháu nhỏ. Tiểu nha đầu Thanh Mặc hoảng sợ, đi về phía ca ca lè lưỡi nhỏ giọng nói:
- Sư phụ đuổi tới rồi. . .
Khúc Thanh Mặc lo lắng cho ca ca một mình xuống núi, không ngờ rằng sư phụ của nàng lập tức đuổi theo, vừa khéo đuổi kịp nàng ở cửa ty sở. Khúc Thanh Thạch vừa lo lắng lại vừa vui mừng, vội vàng để Liễu Diệc đóng lại tất cả cơ quan cấm chế trong mật lâm, cung cung kính kính hướng phía ngoài khu rừng thi lễ, cao giọng nói: - Phàm nhân vãn bối bái kiến chư vị tiên trưởng Đông Hải Càn sơn.
Tác giả :
Đậu Tử Nha Hoa