Bàn Sơn
Chương 19: Thượng Hồ Hạ Lô!
Chương 19: Thượng Hồ Hạ Lô!
Đầu thiên viên tinh quái này bản tính bướng bỉnh, nhưng khi đứng trước mặt những người ngoài thì luôn bày ra bộ dáng cao nhân đắc đạo, Lương Tân thấy thế cũng không lấy làm kỳ quái, lại cám ơn thêm vài câu sau đó mới hỏi:
- Vậy ngài. . . quen biết tổ tiên nhà tôi?
Cự viên hai mắt trợn trừng: - Đó là tự nhiên! Năm đó cha ta và Lương Nhất Nhị vỗtay lập lời thề, chín vị thiên viên gia nhập Cửu Long ty chính là chín vị huynh trưởng của ta.
Khúc Thanh Thạch vẫn một mực im lặng không nói rốt cuộc cũng đứng lên, khom lưng hành lễ với cự viên: - Vãn bối Khúc Thanh Thạch bái kiến tiền bối, không biết phải xưng hô với tiền bối như thế nào!
Cự viên thản nhiên nhân lễ, trên mặt lộ ra vẻ cao nhân tiền bối, hờ hững trả lời: - Tục danh của bổn tọa là Thượng Hồ Hạ Lô.
Khúc Thanh Thạch ngất, rốt cuộc không biết nên gọi cự viên là Hồ Lô hay gọi là Thượng Hồ Hạ Lô . . .
Thiên viên được trời ưu ái từ khi sinh ra đã là tinh quái cóđạo hạnh, là hung tộc đứng nhất nhìở trong Khổ Nãi sơn này. Đầu cự viên này đã hơn ba trăm tuổi, tên gọi là Hồ Lô.Năm đó khi Lương Nhất Nhị kết minh với thiên viên thì Hồ Lô vẫn còn nhỏ, sau hơn ba trăm năm nóđã kế thừa sự nghiệp của cha nó, làm tộc trưởng của thiên viên.
Khúc Thanh Thạch không dám gọi loạn, tiếp tục gọi là tiền bối:
- Xin hỏi tiền bối, ngài có biết lai lịch của Bàn Sơn viện, còn cả những sự tích cũ về Lương đại nhân hay không?
Hồ Lô bĩu môi, môi dưới dài ra cả một đoạn. Năm đó bọn chúng và Lương Nhất Nhị cũng chỉ là quen biết nhau trên quan hệ thi ân và báo đáp, thêm vào đó đã hơn ba trăm năm rồi, đối với một số việc Hồ Lồ cũng hiểu không được rõ ràng lắm. Chẳng qua điều duy nhất có thể xác định đó là trên người Lương Nhất Nhị có lực lượng đủ để lay trời chuyển đất, nếu không cũng không thể cứu được Thiên viên nhất tộc từ trong tay cường địch.
Khúc Thanh Thạch ồ một tiếng, trên mặt không che dấu nổi vẻ thất vọng.
Hồ Lô cảm thấy bản thân cái gì cũng không biết rất không giống 'cao nhân', vung tay thay đổi chủ đề, nhìn về phía Lương Tân:
- Tổ nhiên nhà ngươi rốt cuộc đã cất dấu bảo bối gìở chỗ này?
Lương Tân không hiểu tại sao Hồ Lô lại hỏi như vậy, suy nghĩ một hồi đột nhiên mừng rỡ chỉ vào ty sở hét lớn: - Nơi này có bảo bối!
Liễu Diệc và Khúc Thanh Thạch đồng thời cười nói: - Rốt cuộc cũng đã nghĩ ra!
Việc thứ hai mà Lương Nhất Nhị muốn thiên viên làm đó làđời đời canh giữ ty sở này, nếu như trong ty sở không có đồ vật gì quan trọng vậy thì cần gì phải canh giữ.
Hồ Lô bị Lương Tân bị Lương Tân dọa nhảy dựng lên, con mắt trợn tròn đảo vòng vòng: - Đương nhiên là có bảo bối, vấn đề là bảo bối gì?
Lương Tân làm gì biết đó là bảo bối gì, nếu không phải bốn năm trước Phong Tập Tập tìm đến tận cửa chắc hẳn nó bây giờ vẫn không biết tổ tiên nhà mình là ai, lắc đầu cười nói: - Tìm ra nhìn xem là được!
Vừa dứt lời, cự viên Hồ Lô đột nhiên ha ha cười lớn: - Đây là ngươi nói đấy nhé, không được đổi ý!
Trong suốt ba trăm năm qua không lúc nào là Hồ Lô không suy nghĩ xem rốt cuộc Lương Nhất Nhị năm đóđã cất dấu bảo bối gì. Thiên viên chân thành giữ lời hứa, ăn cắp một ít cung nỏđi chơi đùa thì không sao nhưng đào bới ty sở tìm bảo bối loại sự việc này khẳng định sẽ không làm. Hiện tại có hậu nhân Lương gia cho phép đương nhiên là vui vẻ không thôi rồi.
Hồ Lô cũng không đợi cho Lương Tân nói thêm câu nào nữa, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hú dài vang vọng, đám thiên viên đang chơi đùa náo loạn bên ngoài khu rừng trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, tiếp đó như cơn gió nhảy vọt trở lạ bên cạnh thủ lĩnh, làm trò trước mặt đám người Lương Tân, từng đầu từng đầu đại hầu tử mặt mũi lại trở về vẻ trịnh trọng, không tùy tiện nói cười, đi đứng thẳng tắp vô cùng nghiêm trang.
Liễu Diệc nhìn thấy Hồ Lô hưng trí bừng bừng, có chút không yên tâm hỏi một câu: - Tìm thấy vật do Lương đại nhân lưu lại đương nhiên thuộc về quyền sở hữu của Lương Tân?!
Hồ Lô trợn mắt nhìn hắn: - Điều này là tự nhiên! Chúng ta nếu muốn độc chiến còn phải đợi đến lúc này sao?Còn phải đợi đến khi Lương Tân gật đầu sao?
Nói xong, dường như vẫn chưa hết ý còn trích một câu trong ''túi thơ" của mình:
- Tiểu nhân chi tâm!
Liễu Diệc cũng không thèm để việc này trong lòng, hắc hắc cười khan hai tiếng xoay người chạy vào trong ty sở, đi tìm bảo bối.
Hồ Lô vội vàng ra lệnh một tiếng, hơn một trăm đầu viên hầu bước đi thong dong, nghi thái đoan trang đi vào ty sở, ưu nhã lay lay cái bàn, đẩy đẩy cái ghế, nhìn qua rất giống như đám phu nhân quý phái.
Hồ Lô tức giận dẫm chân: - Đừng giả bộ nữa, tìm đi cho ta!
Ầm một tiếng, "đám phu nhân" lập tức biến thành đám quan sai khám nhà nhưlang như hổ, chỉ thấy từng điều từng điều thân ảnh vun vút qua lại hỗn loạn, bức hoành bị đập bể, cái bàn bị dẫm thủng, ngay cả những viên gạch trên sàn nhà cũng bị lật tung. . .
Sau đó, một tiếng hét thảm truyền tới, Trúc Ngũ đang hấp hối trong phòng hình bị một đầu thiên viên đi ngang qua thuận tay bóp chết. Lương Tân cũng chạy vào tham gia vào cuộc tìm kiếm, không lau sau lại vô cùng chật vật chạy trở về.Trong ty sở cất đấu không ít ám nỏ, dưới tình huống bị phá hủy khắp nơi tùy lúc có thể bắn ra. Viên hầu đều là tinh quái được trời ưu ái tự nhiên là không sợđám cơ quan này rồi, nhưng Lương Tân thì chịu không nổi, không dám tiếp tục lưu lại trong 'hiểm địa'.
Hồ Lô còn đang nỗ lực gìn giữ phong độ, mặc dù trong mắt tràn ngập vẻ hâm mộ nhưng vẫn nhẫn nhịn không cùng đám thủ hạ lao vào khám nhà, lôi kéo Khúc Thanh Thạch và Lương tân dò hỏi những chuyện bọn họ đã trải qua ở Khổ Nãi sơn.
Lương Tân miệng lưỡi lưu loát, khi thì nhíu mày khi thì cười ha hả, đem sự việc đã trải qua nhất nhất kể ra, Khúc Thanh Thạch thoải mái ngẫu nhiên xen vào bổ sung một hai câu. Hồ Lô càng nghe càng bị chấn động, vào lúc Lương Tân hoa chân múa tay kểđến đoạn mình lấy thân thể làm vật dẫn, dẫn ngọc thạch song sát ác đấu, cuối cùng ngọc thạch đều vỡ còn bản thân thì bình an vô sự, Hồ Lô rốt cuộc đã nhịn không được đưa tay bắt lấy mạch môn của nó, trầm giọng nói:
- Đừng động, để ta kiểm tra!
Lương Tân chỉ cảm thấy mạch môn lạnh lẽo, một tia lực đạo nóng bỏng xâm nhập vào trong cơ thể, men theo huyết mạch của bản thân chậm rãi di chuyển. . .
Khúc Thanh Thạch hiểu được Hồ Lôđang làm cái gì, nhỏ giọng nói:
- Một phen kinh lịch này của lão tam đáng lẽ ra phải là một cái cơ hội cực lớn, pháp lực của ngọc thạch lấy thân thể nó làm môi giới tranh đấu lẫn nhau, trước khi trôi đi chắc chắc phải lưu lại ở trong thân thể nó, chỉ có điều trước đó chúng tôi đã thử qua, lực lượng của đứa trẻ này không tăng lên lấy một điểm.
Hồ Lô lúc lắc cái đầu lớn, cười lạnh một tiếng: - Ngươi suy nghĩ về ngọc thạch song sát cũng quá đơn giản rồi!
Nói xong, thu hồi tia yêu nguyên đi dò xét kia trở lại thân thể, bắt đầu cúi đầu trầm tư.
Ước chừng qua một nén nhang công phu, trong sự trông chờ thấp thỏm của Lương Tân, Hồ Lô rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, mở miệng nói một câu:
- Ngọc bích và thạch mạch, hai đầu tinh quái hành thổ này còn chưa chết!
Khúc Thanh Thạch và Lương Tân đồng thời a lên một tiếng, trừng mắt cứng lưỡi, muốn hỏi cũng không biết phải hỏi từ chỗ nào.
Hồ Lô tiếp tục nói: - Hai tên quái vật này tương đấu đến lưỡng bại câu thương, hình hủy thần chưa diệt. Nguyên thần của bọn chúng vẫn còn tồn tại, chỉ có điều hiện tại rất yếu ớt, dưới sự bảo vệ của chút căn nguyên chi lực cuối cùng đã lâm vào giấc ngủ say.
Khúc Thanh Thạch hình như đã nghĩ ra điều gì đó, thần sắc kinh hãi truy hỏi: - Vậy nguyên thần của hai đầu quái vật đó. . . hiện tại ở đâu?
Hồ Lô mỉm cười:
- Ngọc thạch song sát lấy Lương Tân làm chiến trường, đến cuối cùng nguyên thần cùng với pháp lực bản nguyên đều tiến vào trong cơ thể nó tiến hành so đấu. . .
Đầu thiên viên tinh quái này bản tính bướng bỉnh, nhưng khi đứng trước mặt những người ngoài thì luôn bày ra bộ dáng cao nhân đắc đạo, Lương Tân thấy thế cũng không lấy làm kỳ quái, lại cám ơn thêm vài câu sau đó mới hỏi:
- Vậy ngài. . . quen biết tổ tiên nhà tôi?
Cự viên hai mắt trợn trừng: - Đó là tự nhiên! Năm đó cha ta và Lương Nhất Nhị vỗtay lập lời thề, chín vị thiên viên gia nhập Cửu Long ty chính là chín vị huynh trưởng của ta.
Khúc Thanh Thạch vẫn một mực im lặng không nói rốt cuộc cũng đứng lên, khom lưng hành lễ với cự viên: - Vãn bối Khúc Thanh Thạch bái kiến tiền bối, không biết phải xưng hô với tiền bối như thế nào!
Cự viên thản nhiên nhân lễ, trên mặt lộ ra vẻ cao nhân tiền bối, hờ hững trả lời: - Tục danh của bổn tọa là Thượng Hồ Hạ Lô.
Khúc Thanh Thạch ngất, rốt cuộc không biết nên gọi cự viên là Hồ Lô hay gọi là Thượng Hồ Hạ Lô . . .
Thiên viên được trời ưu ái từ khi sinh ra đã là tinh quái cóđạo hạnh, là hung tộc đứng nhất nhìở trong Khổ Nãi sơn này. Đầu cự viên này đã hơn ba trăm tuổi, tên gọi là Hồ Lô.Năm đó khi Lương Nhất Nhị kết minh với thiên viên thì Hồ Lô vẫn còn nhỏ, sau hơn ba trăm năm nóđã kế thừa sự nghiệp của cha nó, làm tộc trưởng của thiên viên.
Khúc Thanh Thạch không dám gọi loạn, tiếp tục gọi là tiền bối:
- Xin hỏi tiền bối, ngài có biết lai lịch của Bàn Sơn viện, còn cả những sự tích cũ về Lương đại nhân hay không?
Hồ Lô bĩu môi, môi dưới dài ra cả một đoạn. Năm đó bọn chúng và Lương Nhất Nhị cũng chỉ là quen biết nhau trên quan hệ thi ân và báo đáp, thêm vào đó đã hơn ba trăm năm rồi, đối với một số việc Hồ Lồ cũng hiểu không được rõ ràng lắm. Chẳng qua điều duy nhất có thể xác định đó là trên người Lương Nhất Nhị có lực lượng đủ để lay trời chuyển đất, nếu không cũng không thể cứu được Thiên viên nhất tộc từ trong tay cường địch.
Khúc Thanh Thạch ồ một tiếng, trên mặt không che dấu nổi vẻ thất vọng.
Hồ Lô cảm thấy bản thân cái gì cũng không biết rất không giống 'cao nhân', vung tay thay đổi chủ đề, nhìn về phía Lương Tân:
- Tổ nhiên nhà ngươi rốt cuộc đã cất dấu bảo bối gìở chỗ này?
Lương Tân không hiểu tại sao Hồ Lô lại hỏi như vậy, suy nghĩ một hồi đột nhiên mừng rỡ chỉ vào ty sở hét lớn: - Nơi này có bảo bối!
Liễu Diệc và Khúc Thanh Thạch đồng thời cười nói: - Rốt cuộc cũng đã nghĩ ra!
Việc thứ hai mà Lương Nhất Nhị muốn thiên viên làm đó làđời đời canh giữ ty sở này, nếu như trong ty sở không có đồ vật gì quan trọng vậy thì cần gì phải canh giữ.
Hồ Lô bị Lương Tân bị Lương Tân dọa nhảy dựng lên, con mắt trợn tròn đảo vòng vòng: - Đương nhiên là có bảo bối, vấn đề là bảo bối gì?
Lương Tân làm gì biết đó là bảo bối gì, nếu không phải bốn năm trước Phong Tập Tập tìm đến tận cửa chắc hẳn nó bây giờ vẫn không biết tổ tiên nhà mình là ai, lắc đầu cười nói: - Tìm ra nhìn xem là được!
Vừa dứt lời, cự viên Hồ Lô đột nhiên ha ha cười lớn: - Đây là ngươi nói đấy nhé, không được đổi ý!
Trong suốt ba trăm năm qua không lúc nào là Hồ Lô không suy nghĩ xem rốt cuộc Lương Nhất Nhị năm đóđã cất dấu bảo bối gì. Thiên viên chân thành giữ lời hứa, ăn cắp một ít cung nỏđi chơi đùa thì không sao nhưng đào bới ty sở tìm bảo bối loại sự việc này khẳng định sẽ không làm. Hiện tại có hậu nhân Lương gia cho phép đương nhiên là vui vẻ không thôi rồi.
Hồ Lô cũng không đợi cho Lương Tân nói thêm câu nào nữa, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hú dài vang vọng, đám thiên viên đang chơi đùa náo loạn bên ngoài khu rừng trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, tiếp đó như cơn gió nhảy vọt trở lạ bên cạnh thủ lĩnh, làm trò trước mặt đám người Lương Tân, từng đầu từng đầu đại hầu tử mặt mũi lại trở về vẻ trịnh trọng, không tùy tiện nói cười, đi đứng thẳng tắp vô cùng nghiêm trang.
Liễu Diệc nhìn thấy Hồ Lô hưng trí bừng bừng, có chút không yên tâm hỏi một câu: - Tìm thấy vật do Lương đại nhân lưu lại đương nhiên thuộc về quyền sở hữu của Lương Tân?!
Hồ Lô trợn mắt nhìn hắn: - Điều này là tự nhiên! Chúng ta nếu muốn độc chiến còn phải đợi đến lúc này sao?Còn phải đợi đến khi Lương Tân gật đầu sao?
Nói xong, dường như vẫn chưa hết ý còn trích một câu trong ''túi thơ" của mình:
- Tiểu nhân chi tâm!
Liễu Diệc cũng không thèm để việc này trong lòng, hắc hắc cười khan hai tiếng xoay người chạy vào trong ty sở, đi tìm bảo bối.
Hồ Lô vội vàng ra lệnh một tiếng, hơn một trăm đầu viên hầu bước đi thong dong, nghi thái đoan trang đi vào ty sở, ưu nhã lay lay cái bàn, đẩy đẩy cái ghế, nhìn qua rất giống như đám phu nhân quý phái.
Hồ Lô tức giận dẫm chân: - Đừng giả bộ nữa, tìm đi cho ta!
Ầm một tiếng, "đám phu nhân" lập tức biến thành đám quan sai khám nhà nhưlang như hổ, chỉ thấy từng điều từng điều thân ảnh vun vút qua lại hỗn loạn, bức hoành bị đập bể, cái bàn bị dẫm thủng, ngay cả những viên gạch trên sàn nhà cũng bị lật tung. . .
Sau đó, một tiếng hét thảm truyền tới, Trúc Ngũ đang hấp hối trong phòng hình bị một đầu thiên viên đi ngang qua thuận tay bóp chết. Lương Tân cũng chạy vào tham gia vào cuộc tìm kiếm, không lau sau lại vô cùng chật vật chạy trở về.Trong ty sở cất đấu không ít ám nỏ, dưới tình huống bị phá hủy khắp nơi tùy lúc có thể bắn ra. Viên hầu đều là tinh quái được trời ưu ái tự nhiên là không sợđám cơ quan này rồi, nhưng Lương Tân thì chịu không nổi, không dám tiếp tục lưu lại trong 'hiểm địa'.
Hồ Lô còn đang nỗ lực gìn giữ phong độ, mặc dù trong mắt tràn ngập vẻ hâm mộ nhưng vẫn nhẫn nhịn không cùng đám thủ hạ lao vào khám nhà, lôi kéo Khúc Thanh Thạch và Lương tân dò hỏi những chuyện bọn họ đã trải qua ở Khổ Nãi sơn.
Lương Tân miệng lưỡi lưu loát, khi thì nhíu mày khi thì cười ha hả, đem sự việc đã trải qua nhất nhất kể ra, Khúc Thanh Thạch thoải mái ngẫu nhiên xen vào bổ sung một hai câu. Hồ Lô càng nghe càng bị chấn động, vào lúc Lương Tân hoa chân múa tay kểđến đoạn mình lấy thân thể làm vật dẫn, dẫn ngọc thạch song sát ác đấu, cuối cùng ngọc thạch đều vỡ còn bản thân thì bình an vô sự, Hồ Lô rốt cuộc đã nhịn không được đưa tay bắt lấy mạch môn của nó, trầm giọng nói:
- Đừng động, để ta kiểm tra!
Lương Tân chỉ cảm thấy mạch môn lạnh lẽo, một tia lực đạo nóng bỏng xâm nhập vào trong cơ thể, men theo huyết mạch của bản thân chậm rãi di chuyển. . .
Khúc Thanh Thạch hiểu được Hồ Lôđang làm cái gì, nhỏ giọng nói:
- Một phen kinh lịch này của lão tam đáng lẽ ra phải là một cái cơ hội cực lớn, pháp lực của ngọc thạch lấy thân thể nó làm môi giới tranh đấu lẫn nhau, trước khi trôi đi chắc chắc phải lưu lại ở trong thân thể nó, chỉ có điều trước đó chúng tôi đã thử qua, lực lượng của đứa trẻ này không tăng lên lấy một điểm.
Hồ Lô lúc lắc cái đầu lớn, cười lạnh một tiếng: - Ngươi suy nghĩ về ngọc thạch song sát cũng quá đơn giản rồi!
Nói xong, thu hồi tia yêu nguyên đi dò xét kia trở lại thân thể, bắt đầu cúi đầu trầm tư.
Ước chừng qua một nén nhang công phu, trong sự trông chờ thấp thỏm của Lương Tân, Hồ Lô rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, mở miệng nói một câu:
- Ngọc bích và thạch mạch, hai đầu tinh quái hành thổ này còn chưa chết!
Khúc Thanh Thạch và Lương Tân đồng thời a lên một tiếng, trừng mắt cứng lưỡi, muốn hỏi cũng không biết phải hỏi từ chỗ nào.
Hồ Lô tiếp tục nói: - Hai tên quái vật này tương đấu đến lưỡng bại câu thương, hình hủy thần chưa diệt. Nguyên thần của bọn chúng vẫn còn tồn tại, chỉ có điều hiện tại rất yếu ớt, dưới sự bảo vệ của chút căn nguyên chi lực cuối cùng đã lâm vào giấc ngủ say.
Khúc Thanh Thạch hình như đã nghĩ ra điều gì đó, thần sắc kinh hãi truy hỏi: - Vậy nguyên thần của hai đầu quái vật đó. . . hiện tại ở đâu?
Hồ Lô mỉm cười:
- Ngọc thạch song sát lấy Lương Tân làm chiến trường, đến cuối cùng nguyên thần cùng với pháp lực bản nguyên đều tiến vào trong cơ thể nó tiến hành so đấu. . .
Tác giả :
Đậu Tử Nha Hoa