Bản Nhạc Của Những Kẻ Bất Tử
Chương 13 Đường Tăng
Tác Giả: Cherrysnow219
Chương 13: Đường Tăng
Trong khi Sarah Stuart vô tư đi vào giấc mộng đêm ngọt ngào, ở một địa phương cách đó không xa cùng trong địa vực của thị trấn Forks, có một người đang phấn đấu với mạng lưới thông tin khổng lồ trên trang web tìm kiếm để tìm hiểu thông tin về một "danh nhân" phương Đông, tên gọi Đường Tăng. OTZ.
Gần một thế kỉ chỉ sống trong thế giới của những Bront, Shakespeare, Chaucer, Faulkner...văn học Trung Quốc, một quốc gia phương Đông xa lạ, là một điều mới mẻ thú vị đối với Edward Cullen.
Sở thích của Edward là âm nhạc và sách, thứ giải trí duy nhất có thể hấp dẫn con người ta một thời gian lâu dài, luôn hấp dẫn và có thể đổi mới. Với một kẻ không còn là con người như Edward, giấc ngủ không còn là một điều cần thiết. Đêm cùng ngày, thời gian trôi qua giống như một thứ vô nghĩa; phẳng lặng và nhàm chán. Vì vậy, những điều mới mẻ kì lạ luôn có thể dễ dàng gợi lên hứng thú của nhà Cullen, không chỉ riêng mình Edaward, với điều kiện nó không quá vô vị đến mức khiến bọn họ phát ngán.
Chỉ với một liên tưởng chớp nhoáng của Sarah, Edward lại tìm cho mình một điều hứng thú mới. Anh quyết định học tiếng Trung và bắt đầu bằng bộ tiểu thuyết có cái người kì lạ cưỡi ngựa trắng tên Đường tăng nọ.
Đối với một kẻ có đầu óc thông minh từng vượt qua vô số những trường đại học với bằng tốt nghiệp hạng ưu như Edward, học tập văn hoá Trung quốc không là một điều quá khó khăn. Một tuần chăm chỉ và say mê, cả ngày lẫn đêm, anh đã có thể giao tiếp lưu loát bằng thứ ngôn ngữ mới mẻ và phức tạp này. Thậm chí, Edward cũng đã đọc hoàn tất hai lượt quyển tiểu thuyết "Tây du kí". Nhưng anh ta vẫn không tìm được mối liên hệ giữa nhân vật thầy tu phương đông kia với hoàng tử bạch mã trong truyện cổ tích phương Tây, chỉ trừ việc cả hai đều cưỡi ngựa trắng.
Không bỏ cuộc, Edward bắt đầu vùi mình ngâm trong kho thông tin khổng lồ trên mạng internet. Sử dụng các trang web tìm kiếm tất cả những gì liên quan đến Đường Tăng và Tây du kí. Thế nhưng, lại một tuần lễ trôi qua, tất cả những gì Edward thu được đều chỉ là những nội dung và bìnhh luận liên quan đến bộ tiểu thuyết kì huyễn phương Đông này. Tóm tắt và giải thích nội dung, bình luận và phân tích nhân vật, những câu chuyện phá cách được viết dựa trên những nhân vật trụ cột; thậm chí còn có một câu chuyện viết nối tiếp bổ sung cho Tây du kí là "Hậu tây du kí". Phim ảnh được có phụ đề và thuyết minh với nhiều thứ tiếng, bản cũ và bản mới với những cách diễn và cách khai thác cốt truyện, lộ tuyến nhân vật khác nhau... Một khối thông tin đồ sộ và phong phú như thế chỉ xoay quanh một quyển tiểu thuyết chương hồi dài kì mà thôi. Tuy nhiên, cho dù lật tung tất cả mọi thứ, Edward vẫn không tìm thấy được sự liên hệ giữa chúng. Đường Tăng phương Đông và hoàng tử bạch mã trong truyện cổ tích Tây phương giống như hai hành tinh thuộc hai hệ tinh hà hoàn toàn khác nhau. Khoảng cách giữa chúng được tính bằng hàng tỷ, hàng tỷ năm ánh sáng. Cho dù muốn cũng không thể tìm được điểm quan hệ gì giữa hai nhân vật này.
Ngồi trước màn hình máy tính, trong đêm khuya thanh tĩnh, Edward chán nản xoa xoa thái dương. Những gì có thể đọc về cái nhân vật truyền kỳ Đường Tăng này anh đã đọc qua hết tất cả, đọc đến mức ngán đến tận cổ nhưng đáp án mà anh cần tìm vẫn không có chút manh mối nào. Edward bắt đầu cảm thấy ngán ngẩm về vụ này. Ai cũng vậy, bất kể là người thông minh đến đâu, khi nhìn thấy công sức của mình bỏ ra không đạt được mục đích, đều sẽ cảm thấy bực bội và chán ngán. Edward cảm thấy việc làm của mình suốt những ngày qua trở nên vô vị và vớ vẩn. Anh đẩy ghế ra xa khỏi bàn máy và duỗi người đứng dậy. Mặc dù, tất nhiên ngồi một chỗ lâu sẽ không khiến Edward cảm thấy mỏi mệt, nhưng động tác duỗi eo và vặn mình vẫn thường xuyên được thực hiện như một thói quen trong lúc vô thức. Thói quen đóng giả làm một con người. Cũng giống như thói quen giả hô hấp hay giả là tim mình đang đập vậy.
Edward nhún mình, nhanh nhẹn như một con báo dẻo dai và tràn đầy sức sống, nhảy ra khỏi căn nhà qua cửa sổ kéo dài đến tận sàn nhà. Anh bám vào thân cây to lớn gần đó, phía bên ngoài và bắt đầu leo lên phía trên. Edward cảm thấy bản thân cần phải vận động một chút. Những ngày miệt mài chìm vào thế giới của kí hiệu và con chữ khiến tinh thần anh có chút mệt mỏi. Ngay cả những người khác trong gia đình cũng đã bắt đầu lấy làm lạ về sự chú ý bất thường của anh đối với văn học phương Đông. Alice thậm chí còn tưởng rằng Edward đang chuẩn bị cho một chuyến du lịch đến đất nước Trung Quốc xa xôi kia. Khi nhìn thấy ý nghĩ ấy, Edward chỉ thấy mười phần vô lực. Anh không muốn giải thích và cũng không biết cách giải thích cho hứng thú bất thường của mình.
Nghĩ đến hai tuần kì lạ vừa trôi qua, Edward chỉ biết chép miệng thở dài. Chính anh cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của bản thân mình. Có lẽ, thời gian sống quá lâu dài, lâu dài đến nỗi sự nhàm chán khiến cho anh sắp sửa phát điên. Giống như suy nghĩ của những kẻ ngu xuẩn xung quanh luôn vang vọng trong đầu, điều khó chịu ấy cũng khiến Edward càng ngày càng cảm thấy ghê tởm con người. Đúng vậy, những suy nghĩ ngu ngốc dơ bẩn đó. Edward nhếch khoé miệng, chua chát nghĩ. Từ lúc nào bản thân đã không còn tự xem mình là một con người? Có phải từ khi thứ mình thèm khát không phải đồ ăn thơm ngon mà là thứ chất lỏng nóng hổi tanh tưởi kia. Hay là từ khi chỉ cần trong một phạm vi nhất định, chỉ cần nguyện ý, mình có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của những người khác? Cho dù là điều gì đi chăng nữa, nó cũng đều thực sự kinh khủng. Chúng không giây phút nào không nhắc nhở Edward, anh là một con quái vật săn mồi, hung hãn và tàn bạo nhất trên Thế giới này.
Edward đứng trên đỉnh ngọn cây cao nhất của khu rừng, nơi không một con người nào có thể nhìn thấy, đợi những ánh mặt trời đầu tiên ló ra khỏi rặng núi phía xa. Im lặng chờ đợi cho đến khi tia nắng đầu tiên quét đến, làn da bình thường trắng bệch bắt đầu phát ra những tia sáng lấp lánh như kim cương. Khi cả thân hình chìm đắm trong ánh nắng mặt trời, Edward giống như một pho tượng thần Hy Lạp được chạm khắc tinh xảo trên ngọn cây, làn da phát ra ánh sáng lung linh xinh đẹp dị thường. Thế nhưng, sâu trong tròng mắt đen tối thăm thẳm là một nỗi cô độc và đau đớn không thể diễn tả bằng lời. Edward cảm thấy đói khát. Cả cơ thể đang kêu gào được lấp đầy bằng thứ chất lỏng đỏ thẫm ngọt ngào kia.
Edward biết, đã đến lúc, một con quái vật cần rời xa ánh nắng mặt trời ấm áp không thuộc về mình để trở về với bóng đêm ẩm ướt, lạnh lẽo và bắt đầu một chuyến đi săn mới.