Bạn Mới! Thật Khó Bẻ Cong
Chương 10
Khi đưa Phong Thanh về phòng ngủ xong Ánh Nguyệt lén lút ra ngoài đi dạo tránh đánh thức cô dậy.
*Biết, đã từng nhưng từ 3 năm trước..*
Câu ns của Phong Thanh lúc nãy cứ lập đi lập lại trong đầu Ánh Nguyệt.
"Tại sao? Cô ta đã từng ghen vì ai chứ, từ 3 năm trước? "
Đang đi thì trước mặt Ánh Nguyệt xuất hiện thêm một người, ngước mặt lên thì trước mặt cô là Kì Duyên.
Kì Duyên mở lời trước.
"Chúng ta có thể ns chuyện sao? "
"Ưʍ.. Ừm thôi đc" tuy cô ko bít cô bạn ms chuyển vào ko bao lâu này có chuyện gì để ns nhưng nhớ đến những lúc Phong Thanh vó vẻ trốn tránh Kì Duyên thì Ánh nguyệt lại bất giác đồng ý.
"Theo tôi đến một nơi" ns xong xoay người đi.
Đến một nơi khá vắng vẻ ít người qua lại Kì Duyên ms dừng lại.
Ánh Nguyệt thấy kì lạ hỏi.
"Nếu chuyện gì mà cần đến nơi vắng như vậy? "
"Chuyện của Thanh"
Nghe đến đây thân người Ánh Nguyệt hơi cứng ngắc, mở miệng ns.
"Chuyện của Phong Thanh thì có gì để ns"
"Có. Cậu tránh mặt Phong Thanh đừng ns chuyện vs cô ấy. Tốt nhất là chuyển khỏi trường đừng gặp cô ấy nữa càng tốt"
"Cho tôi lý do"
"Vì tôi yêu em ấy. Chúng tôi chia tay từ 3 năm trước vì sự lựa chọn sai lầm của tôi"
"Vậy là muốn nối lại tình cảm nhưng việc đó liên quan gì đến tôi".
"Em ấy có vẻ thích cô nên để phòng ngừa mong cô tránh xa Phong thanh thôi"
Nghe những lời của Kì Duyên làm Anh Nguyệt rất bất ngờ, cô cũng muốn tránh Phong Thanh nhưng ko hiểu sao nghe Kì Duyên ns xong cô lại ko muốn Phong Thanh rơi vào tay Kì Duyên
"Biết sao giờ chúng tôi là đang ở chung luôn nha" ko bít tại sao nhưng cô muốn thể hiện cho Kì Duyên bít, bọn cô rất thân nên tránh ra.
"Vậy thì chuyển lun chỗ ở đừng cho em ấy biết, tất cả làm trong bí mật" Kì Duyên có chút nóng nảy ns, cô thật mất kiên nhẫn mà.
"Thôi thì tôi ns thật, nếu tôi ko muốn thì làm gì đc nhau",ns ko đc thì trở mặt, Phong Thanh xem vậy nhưng rất ngây thơ nha... Lỡ bị gạt cô ko nỡ đâu.
"Vậy thì đừng trách" Kì Duyên ns xong vỗ tay ra hiệu, một tên con trai chạy ra từ phía sau Ánh Nguyệt vhupj thuốc mê lên cô, mặt cô dãy dụa...
"Để tôi xem. Ai cứu cô, tốt nhất nghe theo tôi" Kì Duyên cười nụ cười nham hiểm, toan tính rồi xoay lưng bước đi.
*Biết, đã từng nhưng từ 3 năm trước..*
Câu ns của Phong Thanh lúc nãy cứ lập đi lập lại trong đầu Ánh Nguyệt.
"Tại sao? Cô ta đã từng ghen vì ai chứ, từ 3 năm trước? "
Đang đi thì trước mặt Ánh Nguyệt xuất hiện thêm một người, ngước mặt lên thì trước mặt cô là Kì Duyên.
Kì Duyên mở lời trước.
"Chúng ta có thể ns chuyện sao? "
"Ưʍ.. Ừm thôi đc" tuy cô ko bít cô bạn ms chuyển vào ko bao lâu này có chuyện gì để ns nhưng nhớ đến những lúc Phong Thanh vó vẻ trốn tránh Kì Duyên thì Ánh nguyệt lại bất giác đồng ý.
"Theo tôi đến một nơi" ns xong xoay người đi.
Đến một nơi khá vắng vẻ ít người qua lại Kì Duyên ms dừng lại.
Ánh Nguyệt thấy kì lạ hỏi.
"Nếu chuyện gì mà cần đến nơi vắng như vậy? "
"Chuyện của Thanh"
Nghe đến đây thân người Ánh Nguyệt hơi cứng ngắc, mở miệng ns.
"Chuyện của Phong Thanh thì có gì để ns"
"Có. Cậu tránh mặt Phong Thanh đừng ns chuyện vs cô ấy. Tốt nhất là chuyển khỏi trường đừng gặp cô ấy nữa càng tốt"
"Cho tôi lý do"
"Vì tôi yêu em ấy. Chúng tôi chia tay từ 3 năm trước vì sự lựa chọn sai lầm của tôi"
"Vậy là muốn nối lại tình cảm nhưng việc đó liên quan gì đến tôi".
"Em ấy có vẻ thích cô nên để phòng ngừa mong cô tránh xa Phong thanh thôi"
Nghe những lời của Kì Duyên làm Anh Nguyệt rất bất ngờ, cô cũng muốn tránh Phong Thanh nhưng ko hiểu sao nghe Kì Duyên ns xong cô lại ko muốn Phong Thanh rơi vào tay Kì Duyên
"Biết sao giờ chúng tôi là đang ở chung luôn nha" ko bít tại sao nhưng cô muốn thể hiện cho Kì Duyên bít, bọn cô rất thân nên tránh ra.
"Vậy thì chuyển lun chỗ ở đừng cho em ấy biết, tất cả làm trong bí mật" Kì Duyên có chút nóng nảy ns, cô thật mất kiên nhẫn mà.
"Thôi thì tôi ns thật, nếu tôi ko muốn thì làm gì đc nhau",ns ko đc thì trở mặt, Phong Thanh xem vậy nhưng rất ngây thơ nha... Lỡ bị gạt cô ko nỡ đâu.
"Vậy thì đừng trách" Kì Duyên ns xong vỗ tay ra hiệu, một tên con trai chạy ra từ phía sau Ánh Nguyệt vhupj thuốc mê lên cô, mặt cô dãy dụa...
"Để tôi xem. Ai cứu cô, tốt nhất nghe theo tôi" Kì Duyên cười nụ cười nham hiểm, toan tính rồi xoay lưng bước đi.
Tác giả :
Vương Tuyết Nguyệt