Bàn Long
Chương 385: Khống chế
Lâm Lôi, Pháp Ân, Tử kim thử vương Cáp Lý đang phi hành, ba cường giả tốc độ rất là nhanh, không bao lâu đã từ Hắc Ám chi sâm bay đến Ba Lỗ Khắc đế quốc.
Lâm Lôi rõ ràng có chút lo lắng, thúc giục nói: "Cáp Lý, ngươi bay nhanh một chút đi, ta sợ là hai người áo trắng mà ngươi nói, đang ở phía trước chúng ta, đã bắt đầu tàn sát rồi" Lâm Lôi rất là lo lắng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Người của cả một thành trì bị giết sách.
Chết rất nhiều người khiến cho dân tâm run sợ.
Chết mấy cả triệu người trong chiến tranh, cư dân của đế quốc cũng không quá lo lắng, nhưng vô duyên vô cớ 100 nghìn dân của một tòa thành trì chết hết, thực là đáng sợ.
"Đừng nóng vội, không có gì đâu" Cáp Lý lại không vội chút nào.
"Cáp Lý, ngươi nhanh một chút đi, ta biết tốc độ của ngươi đó" Bối Bối nói giúp Lâm Lôi.
Cáp Lý bất đắc dĩ liếc nhìn Bối Bối: "Được rồi" Tốc độ của Cáp Lý đột nhiên tăng lên rất nhiều. Hai người Lâm Lôi, Pháp Ân lập tức đuổi kịp, ba cường giả giống như vệt sáng bay qua giữa trời đêm. Bay qua bầu trời mỗi một tòa thành trì, mỗi một trấn nhỏ.
"Lâm Lôi, đừng lo lắng, hai tên áo trắng đó bình thường đều đợi đến lúc đêm khuya, trên đường hầu như không còn người. Khi mọi người bắt đầu ngủ thì bọn họ mới có thể ra tay" Cáp Lý rất tự tin nói: "Bây giờ mới khoảng 9 giờ tối, còn rất nhiều người tụ tập ăn uống ở bên ngoài cơ mà" Cáp Lý nói.
Lâm Lôi là lo lắng quá, nên không hiểu rõ.
Giờ nghe Cáp Lý nói như vậy, hắn cũng nhớ lại về tình huống của thành phố chết mà Ốc Đốn nói. Người của Lam Sư Thành hầu hết đều ở nhà, người bị giết trên đường cái có thể đếm trên đầu ngón tay, một thành phố khi nào không có người trên đường?
Dù sao, phải sau 12 giờ đêm thì phần lớn quán rượu mới có thể đóng cửa.
Lâm Lôi cảm thấy dễ chịu hơn.
Pháp Ân nghi hoặc nói: "Cap Lý, ngươi nói đêm khuya mới ra tay? Không phải lúc trước, ngươi nói có tên áo trắng động thủ ở Bắc Vực mười tám công quốc sao? Tại sao tên áo trắng đó lại ra tay sớm như vậy?"
"Đồ ngu" Cáp Lý đắc ý cười to: "Bắc Vực mười tám công quốc đúng là nơi lạnh nhất ở Ngọc Lan đại lục, bây giờ lại là mùa đông, nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn, Bắc Vực mười tám công quốc vào ban đêm thì chỉ nhổ nước bọt, nước bọt chưa rơi xuống đất cũng có thể đóng băng"
Lâm Lôi âm thầm gật đầu, hắn cũng nghe nói qua sự khắc nghiệt của Bắc Vực mười tám công quốc.
"Dưới cái thời tiết như thế, vào buổi tối ở Bắc Vực mười tám công quốc rất nhiều người đều sẽ ở trong nhà mình. Các thành nhỏ, người đi ra đường vào buổi tối có rất ít, trên đường căn bản không nhìn thấy mấy người" Cáp Lý cảm thán nói: "Ngươi nói tên áo trắng đó có cần phải đợi đến đến sau 12 giờ mới ra tay không?"
Pháp Ân ngây người.
"Ồ, sắp đến rồi, còn khoảng 100 dặm nữa" Cáp Lý hưng phấn nói.
Sát khí dâng lên trong lòng Lâm Lôi, Pháp Ân.
Ở Áo Bố Lai Ân đế quốc, Ba Lỗ Khắc đế quốc phát sinh chuyện thành phố chết, đã khiến cho Pháp Ân, Lâm Lôi vô cùng phẫn nộ. Cách làm ngông cuồng như vậy, hiển nhiên không để hai đại đế quốc vào mắt, cũng không để Thánh vực đứng sau lưng hai đế quốc vào mắt.
"Mọi người dừng lại" Cáp Lý nói.
Lâm Lôi, Pháp Ân lập tức dừng lại, lúc này bọn họ cách một thành nhỏ vài dặm. Ở trên không trung nhìn xuống có thể thấy đèn đuốc thắp sáng xung quanh tòa thành. Trên đường có rất nhiều người đi lại tòa thành nhỏ này rất yên bình.
"Cáp Lý, hai tên áo trắng đó đâu?" Lâm Lôi trực tiếp hỏi.
Hắn không dám dùng Tinh thần lực của mình để tìm kiếm, dù sao Tinh thần lực mà quét qua đối phương, thì đối phương cũng sẽ phát hiện ra mình, sợ rằng sẽ bỏ chạy trước.
"Cái này nhìn không thấy sao?" Cáp Lý cười cười khiến cho mấy sợi râu dựng đứng lên: "Cách các ngươi sáu dặm về phía Nam có hai tên áo trắng đang khoanh chân ngồi. Có lẽ là đợi đến đêm hoặc là nửa đêm, bọn họ mới có thể động thủ"
Lâm Lôi, Pháp Ân lập tức nhìn về phía Nam.
Đó là khu cỏ dại mọc hoang dã.
Hai người Lâm Lôi, Pháp Ân nhìn nhau, từ trong ánh mắt của nhau đều thấy quyết định của bản thân, không hề do dự.
"Sưu!"
Hai thánh vực cực hạn cường giả hóa thành hai đạo tàn ảnh, lặng lẽ đến gần nơi dó. Mà Bối Bối cũng nhảy xuống bả vai Lâm Lôi, cùng với Cáp Lý đi theo phía sau, hắn không muốn quấy rầy Lâm Lôi tru sát tên áo trắng, hơn nữa đối với Lâm Lôi, Bối Bối vô cùng tin tưởng.
Ngay cả một triệu Vực Sâu Đao Ma đều có thể xông qua, sao lại phải e ngại tên áo trắng đó?
"Hô Hô"
Gió đêm thổi mạnh, cỏ dại bị cuốn theo chiều gió. Ở giữa bãi cỏ dại, có hai tên áo trắng đang khoanh chân ngồi cùng một chỗ, không hề nhúc nhích, cho dù đến gần nhìn. Nếu như không chú ý, sẽ tưởng là hai tảng đá màu trắng mà thôi.
Trong nháy mắt, hai tên áo trắng đồng thời mở mắt nhìn lên trên, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi đao nhìn về phía cách đó không xa.
Lâm Lôi, Pháp Ân đang lặng lẽ đến gần thấy đã bị phát hiện, không hề do dự nữa.
"Giết" Tốc độ của hai người Lâm Lôi, Pháp Ân trong nháy mắt tăng đến mức cực hạn, lúc này cũng có thể nhìn thấy sự khác biệt giữa Lâm Lôi và Pháp Ân. Tốc độ của Pháp Ân tăng đến cực hạn chỉ có thể nhìn thấy một đạo thiểm điện xẹt qua không trung, còn Lâm Lôi tốc độ đạt đến mức cực hạn ...
Chỉ là cơn gió vô hình mà thôi, đặc biệt vào lúc ban đêm này, thì đã không nhìn thấy bóng dáng Lâm Lôi đâu cả.
Nhưng hai tên áo trắng gặp phải kẻ địch, trong nháy mắt liền tản khai Tinh thần lực bao trùm đối phương, để cho mình hoàn toàn phát hiện được động tĩnh của đối phương.
"Thực nhanh" Hai tên áo trắng cảm thấy khiếp sợ về tốc độ của Lâm Lôi, tốc độ của Pháp Ân đã rất đáng sợ, nhưng tốc độ của Lâm Lôi gấp ba lần Pháp Ân là ít. Chỉ trong nháy mắt, Lâm Lôi đã đến trước người một tên áo trắng.
Lui lại.
Không hề do dự, tên áo trắng hóa thành một vệt sáng lui lại phía sau, tốc độ có thể so sánh với Pháp Ân.
"Chết" Lâm Lôi lạnh lùng nhìn tên áo trắng, giống như tử thần. Chỉ thấy chém một ra một đao, một đạo Thứ nguyên trảm màu xanh nhạt xuất hiện. Đạo Thứ Nguyên trảm nà chém qua, Không gian liền xuất hiện một cái khe rất nhỏ.
Không để lại một đường sống.
Thứ nguyên trảm trực tiếp chém tên áo trắng thành hai nửa.
"Hừ" Nắm đấm của Lâm Lôi đánh mạnh xuống, vô số đạo Phong nhận sắc bén xuất hiện, đánh nát đầu tên áo trắng, Linh hồn tự nhiên cũng lập tức tiêu tan.
Giết địch trong nháy mắt.
"Bồng" Cách đó không xa truyền đến tiếng đánh đáng sợ, Pháp Ân và tên áo trắng kia bay ngược lại, khí lưu đáng sợ truyền ra bốn phương tám hướng, cỏ dại bị khí lưu thổi qua giống như bị thanh đao sắc bén cắt đứt, trực tiếp bay lên không trung.
Lâm Lôi nhíu mày "Sưu" nhanh như gió, nhanh chóng đến bên cạnh tên áo trắng.
Tên áo trắng muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của hắn và Lâm Lôi chênh lệch quá lớn. Chỉ thấy đùi phải như kình phong mang theo lực lượng vô tận, đánh mạnh vào sau lưng tên áo trắng, tên này trực tiếp bị đá bay lên.
Lại rơi về phía Pháp Ân.
Pháp Ân tự nhiên sẽ nắm bắt cơ hội.
Tốc độ tăng đến cực hạn, đến trước người tên áo trắng, tên này đang bị trọng thương gầm lên một tiếng đánh một quyền vào ngực Pháp Ân. Pháp Ân không thèm để ý chiêu này của đối phương, trực tiếp lật tay đánh một chưởng vào đầu tên áo trắng.
"Bồng" Tiếng chấn động vang lên.
Một quyền của tên áo trắng cũng đánh vỡ ngực của Pháp Ân, nhưng lập tức tên áo trắng vô lực rơi xuống từ giữa không trung. Mà Pháp Ân có Sinh mệnh nguyên châu nên lỗ thủng ở ngực trong nháy mắt khôi phục lại bình thường.
Hai người Lâm Lôi, Pháp Ân đi lại gần nhau.
"Lâm Lôi, thực lực của ngươi càng ngày càng mạnh" Pháp Ân cảm thán nói: "Nếu như không phải có ngươi, ta muốn giết tên áo trắng đó, sợ rằng muốn hao tổn Tinh thần lực xuất tuyệt chiêu mới được"
Lâm Lôi cười: "Pháp Ân, trước hết chúng ta xem bọn họ là ai. Lại dùng áo bào trắng bao phủ toàn thân"
"Ài!" Pháp Ân cũng nghĩ đến bộ mặt của người áo trắng.
Tên áo trắng mà bị Lâm Lôi giết đầu đã vỡ vụn, thân thể cũng bị chia làm hai nữa, hai người Lâm Lôi. Pháp Ân đứng ở cạnh một nửa thi thể, vừa vén áo bào lên khiến hai người đều biến sắc.
Thi thể còn sót lại bao trùm lân phiến màu trắng, giống như vẩy cả.
"Không phải loàn người" Hai người chắc chắn như vậy.
Không hề do dự, hai người Lâm Lôi, Pháp Ân đi đến tên áo trắng mà Pháp Ân giết. Vén áo bào màu trắng lên, thì da tay của người này có màu xanh lén, chỉ nhìn khuôn mặt thì khá giống nhân loại.
"Cũng không phải loài người" Hai người Lâm Lôi, Pháp Ân đều khẳng định suy đoán trong lòng.
Bất kể là thần cấp cường giả ẩn giấu phía sau, hay là thủ hạ của hắn đều đến từ Vị diện khác.
"Ha ha, Lâm Lôi, thực lực của ngươi tiến bộ rất nhiều đó" Cáp Lý ẩn ở xa xa cùng bay đến với Bối Bối, Cáp Lý cười hì hì nói: "Tuy nhiên, ta phải nói cho hai người các ngươi hai tin tức, một là tin tức tốt, một là tin tức xấu"
Trong lòng hai người run lên.
Tin tức xấu?
"Các ngươi nói, ta trước hết nên nói cái gì?" Cáp Lý như một con quỷ nhỏ nhìn hai người.
"Nói tin tức xấu trước đi" Lâm Lôi, Pháp Ân nói thẳng.
"Ăn ý à nghe" Cáp Lý gật gật đầu nói: "Ta nói trước cho các ngươi. Trước hết hai tên áo trắng mà các ngươi giết thi vị thần cấp cường giả kia sẽ không biết hung thủ là ai là giả. Vị thần cấp cường giả đó khẳng định sẽ biết hung thủ là các ngươi"
Sắc mặt của Lâm Lôi, Pháp Ân trở nên khó coi.
Bất kể là Pháp Ân hay là Lâm Lôi, thực lực trong Thánh vực thì rất mạnh, nhưng đối mặt với Thần vực vẫn là chịu chết mà thôi.
"Cáp Lý, ngươi" Lâm Lôi không biết nên nói cái gì cho tốt.
"Thế nào, phẫn nộ phải không? Hắc hắc, ta không phải đã nói các ngươi có dám đến giết hai tên áo trắng này không à?" Cáp Lý có vẻ rất đắc ý.
"Cáp Lý" Bối Bối cũng rất bất mãn.
Cáp Lý liền nói: "Không phải còn một tin tức tốt sao?"
Lâm Lôi, Pháp Ân lập tức nhìn Cáp Lý.
"Ta lúc đầu có nói, tên Thần cấp cường giả kia bị thương nặng. Nhưng lại đang phải làm một chuyện rất quan trọng. Hắn sẽ không tìm đến trả thù các ngươi, tin tức này là sự thực. Các ngươi nói, đây có phải tin tức tốt hay không?" Cáp Lý cẩn thận chú ý vẻ mặt của Pháp Ân và Lâm Lôi.
Lâm Lôi và Pháp Ân dở khóc dở cười.
"Cáp Lý, tên thần cấp cường giả đó đang có chuyện rất quan trọng phải làm. Vậy đến khi hắn làm xong, không phải có thời gian sẽ đến tìm tới chúng ta ư? Ngươi nói, khoảng bao lâu nữa thì hắn xong?" Lâm Lôi dò hỏi.
Cáp Lý trầm ngâm một lát: "Cái này ta đoán chừng khoảng ba, bốn năm nữa"
"Hy vọng là bốn năm sau" Pháp Ân nói như vậy, bởi vì đám người Vũ Thần đi Chúng thần mộ địa mất khoảng 10 năm, bây giờ đã gần sáu năm rồi, chỉ hơn 4 năm nữa là bọn Vũ Thần, Đại tế ti sẽ trở lại.
Lâm Lôi thở dài một hơi.
Ít nhất, ba bốn năm nữa, hắn cũng sẽ trở thành Thần.
"Đương nhiên, đây chỉ là ta đoán mà thôi" Cáp Lý nói thêm một câu. Hắn thấy vẻ mặt chờ mong của Lâm Lôi và Pháp Ân, nhất thời đôi mắt lại hiện lên vẻ cười cợt.
Trong mật thất âm u dưới lòng đất.
Lão già khô gầy đang ngồi khoanh chân. Trước mặt hắn đang có một viên Thủy tinh cầu, sương mù bên trong Thủy tinh cầu vẫn dầy đặc như trước, tuy nhiên, giữa đám sương mù ngưng kết thành một giọt nước màu bạc, số lượng nhiều hơn trước rất nhiều.
"Lại chết thêm hai người?"
Ánh mắt lão già léo lên: "Là hai người đó?"
Thân là Đại vu sư, thì chín tên áo trắng đều bị hắn khống chế Linh hồn, hai người áo trắng trước khi chết cũng đã đưa bộ dáng của Lâm Lôi và Pháp Ân mà bọn họ thấy trực tiếp truyền vào trong đầu Đại vu sư. Đại Vu Sư mặc dù chưa thấy qua Lâm Lôi và Pháp Ân.
Nhưng là đã có người gặp họ.
"Da Lỗ, ngươi gặp hai người này chưa?" Lão già trực tiếp đem hình ảnh của hai người truyền vào trong đầu Da Lỗ.
Da Lỗ lúc này đang nghỉ ngơi, đột nhiên mở hai mắt.
"Đại Vu Sư, người có tóc dài nâu kia chính là Lâm Lôi, là anh em tốt của ta. Mà người tóc ngắn màu xanh kia thì hơn 10 năm trước ta đã gặp hắn ở nhà tam đệ, hắn là Pháp Ân đại đệ tử của Vũ Thần" Giọng nói của Da Lỗ truyền vào trong đầu Đại Vu Sư.
Lâm Lôi rõ ràng có chút lo lắng, thúc giục nói: "Cáp Lý, ngươi bay nhanh một chút đi, ta sợ là hai người áo trắng mà ngươi nói, đang ở phía trước chúng ta, đã bắt đầu tàn sát rồi" Lâm Lôi rất là lo lắng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Người của cả một thành trì bị giết sách.
Chết rất nhiều người khiến cho dân tâm run sợ.
Chết mấy cả triệu người trong chiến tranh, cư dân của đế quốc cũng không quá lo lắng, nhưng vô duyên vô cớ 100 nghìn dân của một tòa thành trì chết hết, thực là đáng sợ.
"Đừng nóng vội, không có gì đâu" Cáp Lý lại không vội chút nào.
"Cáp Lý, ngươi nhanh một chút đi, ta biết tốc độ của ngươi đó" Bối Bối nói giúp Lâm Lôi.
Cáp Lý bất đắc dĩ liếc nhìn Bối Bối: "Được rồi" Tốc độ của Cáp Lý đột nhiên tăng lên rất nhiều. Hai người Lâm Lôi, Pháp Ân lập tức đuổi kịp, ba cường giả giống như vệt sáng bay qua giữa trời đêm. Bay qua bầu trời mỗi một tòa thành trì, mỗi một trấn nhỏ.
"Lâm Lôi, đừng lo lắng, hai tên áo trắng đó bình thường đều đợi đến lúc đêm khuya, trên đường hầu như không còn người. Khi mọi người bắt đầu ngủ thì bọn họ mới có thể ra tay" Cáp Lý rất tự tin nói: "Bây giờ mới khoảng 9 giờ tối, còn rất nhiều người tụ tập ăn uống ở bên ngoài cơ mà" Cáp Lý nói.
Lâm Lôi là lo lắng quá, nên không hiểu rõ.
Giờ nghe Cáp Lý nói như vậy, hắn cũng nhớ lại về tình huống của thành phố chết mà Ốc Đốn nói. Người của Lam Sư Thành hầu hết đều ở nhà, người bị giết trên đường cái có thể đếm trên đầu ngón tay, một thành phố khi nào không có người trên đường?
Dù sao, phải sau 12 giờ đêm thì phần lớn quán rượu mới có thể đóng cửa.
Lâm Lôi cảm thấy dễ chịu hơn.
Pháp Ân nghi hoặc nói: "Cap Lý, ngươi nói đêm khuya mới ra tay? Không phải lúc trước, ngươi nói có tên áo trắng động thủ ở Bắc Vực mười tám công quốc sao? Tại sao tên áo trắng đó lại ra tay sớm như vậy?"
"Đồ ngu" Cáp Lý đắc ý cười to: "Bắc Vực mười tám công quốc đúng là nơi lạnh nhất ở Ngọc Lan đại lục, bây giờ lại là mùa đông, nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn, Bắc Vực mười tám công quốc vào ban đêm thì chỉ nhổ nước bọt, nước bọt chưa rơi xuống đất cũng có thể đóng băng"
Lâm Lôi âm thầm gật đầu, hắn cũng nghe nói qua sự khắc nghiệt của Bắc Vực mười tám công quốc.
"Dưới cái thời tiết như thế, vào buổi tối ở Bắc Vực mười tám công quốc rất nhiều người đều sẽ ở trong nhà mình. Các thành nhỏ, người đi ra đường vào buổi tối có rất ít, trên đường căn bản không nhìn thấy mấy người" Cáp Lý cảm thán nói: "Ngươi nói tên áo trắng đó có cần phải đợi đến đến sau 12 giờ mới ra tay không?"
Pháp Ân ngây người.
"Ồ, sắp đến rồi, còn khoảng 100 dặm nữa" Cáp Lý hưng phấn nói.
Sát khí dâng lên trong lòng Lâm Lôi, Pháp Ân.
Ở Áo Bố Lai Ân đế quốc, Ba Lỗ Khắc đế quốc phát sinh chuyện thành phố chết, đã khiến cho Pháp Ân, Lâm Lôi vô cùng phẫn nộ. Cách làm ngông cuồng như vậy, hiển nhiên không để hai đại đế quốc vào mắt, cũng không để Thánh vực đứng sau lưng hai đế quốc vào mắt.
"Mọi người dừng lại" Cáp Lý nói.
Lâm Lôi, Pháp Ân lập tức dừng lại, lúc này bọn họ cách một thành nhỏ vài dặm. Ở trên không trung nhìn xuống có thể thấy đèn đuốc thắp sáng xung quanh tòa thành. Trên đường có rất nhiều người đi lại tòa thành nhỏ này rất yên bình.
"Cáp Lý, hai tên áo trắng đó đâu?" Lâm Lôi trực tiếp hỏi.
Hắn không dám dùng Tinh thần lực của mình để tìm kiếm, dù sao Tinh thần lực mà quét qua đối phương, thì đối phương cũng sẽ phát hiện ra mình, sợ rằng sẽ bỏ chạy trước.
"Cái này nhìn không thấy sao?" Cáp Lý cười cười khiến cho mấy sợi râu dựng đứng lên: "Cách các ngươi sáu dặm về phía Nam có hai tên áo trắng đang khoanh chân ngồi. Có lẽ là đợi đến đêm hoặc là nửa đêm, bọn họ mới có thể động thủ"
Lâm Lôi, Pháp Ân lập tức nhìn về phía Nam.
Đó là khu cỏ dại mọc hoang dã.
Hai người Lâm Lôi, Pháp Ân nhìn nhau, từ trong ánh mắt của nhau đều thấy quyết định của bản thân, không hề do dự.
"Sưu!"
Hai thánh vực cực hạn cường giả hóa thành hai đạo tàn ảnh, lặng lẽ đến gần nơi dó. Mà Bối Bối cũng nhảy xuống bả vai Lâm Lôi, cùng với Cáp Lý đi theo phía sau, hắn không muốn quấy rầy Lâm Lôi tru sát tên áo trắng, hơn nữa đối với Lâm Lôi, Bối Bối vô cùng tin tưởng.
Ngay cả một triệu Vực Sâu Đao Ma đều có thể xông qua, sao lại phải e ngại tên áo trắng đó?
"Hô Hô"
Gió đêm thổi mạnh, cỏ dại bị cuốn theo chiều gió. Ở giữa bãi cỏ dại, có hai tên áo trắng đang khoanh chân ngồi cùng một chỗ, không hề nhúc nhích, cho dù đến gần nhìn. Nếu như không chú ý, sẽ tưởng là hai tảng đá màu trắng mà thôi.
Trong nháy mắt, hai tên áo trắng đồng thời mở mắt nhìn lên trên, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi đao nhìn về phía cách đó không xa.
Lâm Lôi, Pháp Ân đang lặng lẽ đến gần thấy đã bị phát hiện, không hề do dự nữa.
"Giết" Tốc độ của hai người Lâm Lôi, Pháp Ân trong nháy mắt tăng đến mức cực hạn, lúc này cũng có thể nhìn thấy sự khác biệt giữa Lâm Lôi và Pháp Ân. Tốc độ của Pháp Ân tăng đến cực hạn chỉ có thể nhìn thấy một đạo thiểm điện xẹt qua không trung, còn Lâm Lôi tốc độ đạt đến mức cực hạn ...
Chỉ là cơn gió vô hình mà thôi, đặc biệt vào lúc ban đêm này, thì đã không nhìn thấy bóng dáng Lâm Lôi đâu cả.
Nhưng hai tên áo trắng gặp phải kẻ địch, trong nháy mắt liền tản khai Tinh thần lực bao trùm đối phương, để cho mình hoàn toàn phát hiện được động tĩnh của đối phương.
"Thực nhanh" Hai tên áo trắng cảm thấy khiếp sợ về tốc độ của Lâm Lôi, tốc độ của Pháp Ân đã rất đáng sợ, nhưng tốc độ của Lâm Lôi gấp ba lần Pháp Ân là ít. Chỉ trong nháy mắt, Lâm Lôi đã đến trước người một tên áo trắng.
Lui lại.
Không hề do dự, tên áo trắng hóa thành một vệt sáng lui lại phía sau, tốc độ có thể so sánh với Pháp Ân.
"Chết" Lâm Lôi lạnh lùng nhìn tên áo trắng, giống như tử thần. Chỉ thấy chém một ra một đao, một đạo Thứ nguyên trảm màu xanh nhạt xuất hiện. Đạo Thứ Nguyên trảm nà chém qua, Không gian liền xuất hiện một cái khe rất nhỏ.
Không để lại một đường sống.
Thứ nguyên trảm trực tiếp chém tên áo trắng thành hai nửa.
"Hừ" Nắm đấm của Lâm Lôi đánh mạnh xuống, vô số đạo Phong nhận sắc bén xuất hiện, đánh nát đầu tên áo trắng, Linh hồn tự nhiên cũng lập tức tiêu tan.
Giết địch trong nháy mắt.
"Bồng" Cách đó không xa truyền đến tiếng đánh đáng sợ, Pháp Ân và tên áo trắng kia bay ngược lại, khí lưu đáng sợ truyền ra bốn phương tám hướng, cỏ dại bị khí lưu thổi qua giống như bị thanh đao sắc bén cắt đứt, trực tiếp bay lên không trung.
Lâm Lôi nhíu mày "Sưu" nhanh như gió, nhanh chóng đến bên cạnh tên áo trắng.
Tên áo trắng muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của hắn và Lâm Lôi chênh lệch quá lớn. Chỉ thấy đùi phải như kình phong mang theo lực lượng vô tận, đánh mạnh vào sau lưng tên áo trắng, tên này trực tiếp bị đá bay lên.
Lại rơi về phía Pháp Ân.
Pháp Ân tự nhiên sẽ nắm bắt cơ hội.
Tốc độ tăng đến cực hạn, đến trước người tên áo trắng, tên này đang bị trọng thương gầm lên một tiếng đánh một quyền vào ngực Pháp Ân. Pháp Ân không thèm để ý chiêu này của đối phương, trực tiếp lật tay đánh một chưởng vào đầu tên áo trắng.
"Bồng" Tiếng chấn động vang lên.
Một quyền của tên áo trắng cũng đánh vỡ ngực của Pháp Ân, nhưng lập tức tên áo trắng vô lực rơi xuống từ giữa không trung. Mà Pháp Ân có Sinh mệnh nguyên châu nên lỗ thủng ở ngực trong nháy mắt khôi phục lại bình thường.
Hai người Lâm Lôi, Pháp Ân đi lại gần nhau.
"Lâm Lôi, thực lực của ngươi càng ngày càng mạnh" Pháp Ân cảm thán nói: "Nếu như không phải có ngươi, ta muốn giết tên áo trắng đó, sợ rằng muốn hao tổn Tinh thần lực xuất tuyệt chiêu mới được"
Lâm Lôi cười: "Pháp Ân, trước hết chúng ta xem bọn họ là ai. Lại dùng áo bào trắng bao phủ toàn thân"
"Ài!" Pháp Ân cũng nghĩ đến bộ mặt của người áo trắng.
Tên áo trắng mà bị Lâm Lôi giết đầu đã vỡ vụn, thân thể cũng bị chia làm hai nữa, hai người Lâm Lôi. Pháp Ân đứng ở cạnh một nửa thi thể, vừa vén áo bào lên khiến hai người đều biến sắc.
Thi thể còn sót lại bao trùm lân phiến màu trắng, giống như vẩy cả.
"Không phải loàn người" Hai người chắc chắn như vậy.
Không hề do dự, hai người Lâm Lôi, Pháp Ân đi đến tên áo trắng mà Pháp Ân giết. Vén áo bào màu trắng lên, thì da tay của người này có màu xanh lén, chỉ nhìn khuôn mặt thì khá giống nhân loại.
"Cũng không phải loài người" Hai người Lâm Lôi, Pháp Ân đều khẳng định suy đoán trong lòng.
Bất kể là thần cấp cường giả ẩn giấu phía sau, hay là thủ hạ của hắn đều đến từ Vị diện khác.
"Ha ha, Lâm Lôi, thực lực của ngươi tiến bộ rất nhiều đó" Cáp Lý ẩn ở xa xa cùng bay đến với Bối Bối, Cáp Lý cười hì hì nói: "Tuy nhiên, ta phải nói cho hai người các ngươi hai tin tức, một là tin tức tốt, một là tin tức xấu"
Trong lòng hai người run lên.
Tin tức xấu?
"Các ngươi nói, ta trước hết nên nói cái gì?" Cáp Lý như một con quỷ nhỏ nhìn hai người.
"Nói tin tức xấu trước đi" Lâm Lôi, Pháp Ân nói thẳng.
"Ăn ý à nghe" Cáp Lý gật gật đầu nói: "Ta nói trước cho các ngươi. Trước hết hai tên áo trắng mà các ngươi giết thi vị thần cấp cường giả kia sẽ không biết hung thủ là ai là giả. Vị thần cấp cường giả đó khẳng định sẽ biết hung thủ là các ngươi"
Sắc mặt của Lâm Lôi, Pháp Ân trở nên khó coi.
Bất kể là Pháp Ân hay là Lâm Lôi, thực lực trong Thánh vực thì rất mạnh, nhưng đối mặt với Thần vực vẫn là chịu chết mà thôi.
"Cáp Lý, ngươi" Lâm Lôi không biết nên nói cái gì cho tốt.
"Thế nào, phẫn nộ phải không? Hắc hắc, ta không phải đã nói các ngươi có dám đến giết hai tên áo trắng này không à?" Cáp Lý có vẻ rất đắc ý.
"Cáp Lý" Bối Bối cũng rất bất mãn.
Cáp Lý liền nói: "Không phải còn một tin tức tốt sao?"
Lâm Lôi, Pháp Ân lập tức nhìn Cáp Lý.
"Ta lúc đầu có nói, tên Thần cấp cường giả kia bị thương nặng. Nhưng lại đang phải làm một chuyện rất quan trọng. Hắn sẽ không tìm đến trả thù các ngươi, tin tức này là sự thực. Các ngươi nói, đây có phải tin tức tốt hay không?" Cáp Lý cẩn thận chú ý vẻ mặt của Pháp Ân và Lâm Lôi.
Lâm Lôi và Pháp Ân dở khóc dở cười.
"Cáp Lý, tên thần cấp cường giả đó đang có chuyện rất quan trọng phải làm. Vậy đến khi hắn làm xong, không phải có thời gian sẽ đến tìm tới chúng ta ư? Ngươi nói, khoảng bao lâu nữa thì hắn xong?" Lâm Lôi dò hỏi.
Cáp Lý trầm ngâm một lát: "Cái này ta đoán chừng khoảng ba, bốn năm nữa"
"Hy vọng là bốn năm sau" Pháp Ân nói như vậy, bởi vì đám người Vũ Thần đi Chúng thần mộ địa mất khoảng 10 năm, bây giờ đã gần sáu năm rồi, chỉ hơn 4 năm nữa là bọn Vũ Thần, Đại tế ti sẽ trở lại.
Lâm Lôi thở dài một hơi.
Ít nhất, ba bốn năm nữa, hắn cũng sẽ trở thành Thần.
"Đương nhiên, đây chỉ là ta đoán mà thôi" Cáp Lý nói thêm một câu. Hắn thấy vẻ mặt chờ mong của Lâm Lôi và Pháp Ân, nhất thời đôi mắt lại hiện lên vẻ cười cợt.
Trong mật thất âm u dưới lòng đất.
Lão già khô gầy đang ngồi khoanh chân. Trước mặt hắn đang có một viên Thủy tinh cầu, sương mù bên trong Thủy tinh cầu vẫn dầy đặc như trước, tuy nhiên, giữa đám sương mù ngưng kết thành một giọt nước màu bạc, số lượng nhiều hơn trước rất nhiều.
"Lại chết thêm hai người?"
Ánh mắt lão già léo lên: "Là hai người đó?"
Thân là Đại vu sư, thì chín tên áo trắng đều bị hắn khống chế Linh hồn, hai người áo trắng trước khi chết cũng đã đưa bộ dáng của Lâm Lôi và Pháp Ân mà bọn họ thấy trực tiếp truyền vào trong đầu Đại vu sư. Đại Vu Sư mặc dù chưa thấy qua Lâm Lôi và Pháp Ân.
Nhưng là đã có người gặp họ.
"Da Lỗ, ngươi gặp hai người này chưa?" Lão già trực tiếp đem hình ảnh của hai người truyền vào trong đầu Da Lỗ.
Da Lỗ lúc này đang nghỉ ngơi, đột nhiên mở hai mắt.
"Đại Vu Sư, người có tóc dài nâu kia chính là Lâm Lôi, là anh em tốt của ta. Mà người tóc ngắn màu xanh kia thì hơn 10 năm trước ta đã gặp hắn ở nhà tam đệ, hắn là Pháp Ân đại đệ tử của Vũ Thần" Giọng nói của Da Lỗ truyền vào trong đầu Đại Vu Sư.
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị