Bàn Long
Chương 382: Năm năm
Chiến tranh giữa Ba Lỗ Khắc đế quốc và La Áo Đế quốc lâm vào trạng thái đình trệ.
"Cha, ngươi nói, chúng ta bây giờ nên làm cái gì?" Trong đại sảnh của Long huyết tòa thành, đám người Tây Ni, Ốc Đốn, Cái Tỳ, Hi Nhĩ Mạn, Ni Na đều tụ tập ở đây, bàn thảo chuyện đột nhiên xuất hiện hai tên thánh vực cường giả ở La Áo Đế quốc.
Bọn họ đang nghe Tây Ni nói.
Trong lòng đều cảm thấy rất khiếp sợ.
"Từ khi nào La Áo Đế quốc xuất hiện hai vị Thánh vực cường giả lợi hại đến như vậy chứ?" Hi Nhĩ Mạn nhíu mày nói.
Hi Nhĩ Mạn tu luyện Đấu khí mật điển cao cấp nhất, hôm nay cũng đã đạt đến chiến sĩ cấp tám. Thực lực mặc dù kém xa bọn Ốc Đốn, Cái Tỳ. Nhưng Hi Nhĩ Mạn có địa vị rất cao ở Long huyết tòa thành.
"Cha, các vị thúc thúc. Các ngươi có chắc đối phó được bọn họ không?" Tây Ni nhìn mấy người Ốc Đốn, Cái Tỳ.
Ốc Đốn trầm ngâm nói: "Chúng ta mặc dù lĩnh ngộ Pháp tắc không cao, nhưng mỗi người đều có Thần khí. Lại là Chung cực chiến sĩ, nếu như thực sự chống lại hai tên Thánh vực cường giả đó, hẳn là có phần lợi thế"
Bọn Cái Tỳ, An Khoa đều gật đầu.
Tái Tư Lặc cười nhẹ nói: "Ốc Đốn, mấy người các ngươi còn muốn đấu với người ta sao?"
"Sao?" Ốc Đốn nhìn Tái Tư Lặc.
"Tái Tư Lặc, ngươi cho rằng không được sao?" Bọn Cái Tỳ, An Khoa cũng nhìn Tái Tư Lặc.
Tái Tư Lặc cười cười. Nhưng giọng cười của Tái Tư Lặc rất lạnh lùng: "Đầu tiên, ta muốn hỏi các ngươi. Nếu một người trong các ngươi đối mặt với Thánh Vực Hoàng Kim Long và Phách Vương Long, có thể dễ dàng đánh bại hai con Ma thú Thánh vực này không?"
"Cái này ..." Bọn Ốc Đốn trở nên chần chờ.
Đối phó một con Ma thú Thánh vực, tất nhiên bọn họ sẽ thắng dễ dàng.
Nhưng đối phó cùng lúc hai con, có thể tương đương đã là tốt lắm rồi.
"Hừ, không chắc phải không?" Tái Tư Lặc khinh thường cười cười: "Chẳng lẽ, các ngươi quên điều Lâm Lôi Đại nhân nói trước khi bế quan sao?"
Bọn Ốc Đốn nhất thời cứng lại.
Bọn họ nhớ lại.
Lâm Lôi lúc ấy đã từng cẩn thận nói. Nếu như gặp phải một ít tình huống, tuyệt đối không cho phép Ốc Đốn bọn họ ra ngoài đối chiến. Hơn nữa Lâm Lôi cũng nói, trận chiến này ẩn giấu rất nhiều nguy cơ, đây cũng là một nguyên nhân khiến Lâm Lôi lo lắng.
"Lâm Lôi Đại nhân lúc ấy đã nói, trận chiến này ẩn giấu nguy cơ rất đáng sợ, ngay cả thần cấp cường giả cũng không dám coi nhẹ" Tái Tư Lặc nhìn bọn Ốc Đốn: "Các ngươi không phải không rõ, cuộc chiến tranh này nhìn như kết thúc sớm nhưng có nguy cơ gì nào? Bây giờ đã hiểu chưa"
Trước khi chiến tranh bắt đầu, ngay cả Lâm Lôi cũng không biết có nguy cơ gì.
Nhưng được Bối Lỗ Đặc Đại nhân nhắc nhở, nên Lâm Lôi mới có thể cảm thấy bất an, mới có thể nói như vậy với bọn Ốc Đốn.
Bọn Ốc Đốn cũng hiểu, bọn họ nghĩ rằng cuộc chiến này hẳn không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn mới đúng.
"Tái Tư Lặc tiên sinh, ý của ngươi là?" Tây Ni nhướng mày, đám người Ốc Đốn cũng thấy rất kinh hãi.
"Các ngươi có nghĩ ra không, Thánh vực cường giả ở Ngọc Lan đại lục có bao nhiêu, cho dù một ít cường giả tiềm tu thì Lâm Lôi Đại nhân, Đức Tư Lê Đại nhân sao lại không biết chứ? Nhưng bọn họ đều nói La Áo Đế quốc không có Thánh vực cường giả đỉnh cấp, nhưng hiện giờ sao lại xuất hiện hai tên Thánh vực cường giả chứ?" Tái Tư Lặc nói.
"Đột nhiên xuất hiện, còn khiến cho cuộc chiến bị ngừng lại"
Tái Tư Lặc lạnh lùng cười: "Hiển nhiên, nguy cơ của cuộc chiến này đã từ từ lộ diện"
"Chúng ta bây giờ thì ..." Ốc Đốn nhìn Tái Tư Lặc. Hắn nhỡ kỹ lời nhắc nhở của Lâm Lôi, gặp phải chuyện quan trọng, thì phải thương lượng với Tái Tư Lặc giàu kinh nghiệm.
Tái Tư Lặc lạnh nhạt nói: "Rất đơn giản, đừng có vội vàng đi đối phó hai tên Thánh vực cường giả đó, Lâm Lôi Đại nhân cũng nói. Cuộc chiến tranh này, chúng ta không nhất định phải hoàn toàn chinh phục các đế quốc khác, chiếm đất ít một chút cũng không sao cả, quan trọng là phải bảo vệ tốt chính mình"
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Ốc Đốn trầm ngâm nói: "Được, chúng ta trước hết nhìn xem, cuộc chiến này rốt cuộc ẩn giấu cái gì?"
"Nếu như gặp phải nguy cơ quá lớn, mọi người cũng đừng tự tiện hành động, phải mời Lâm Lôi Đại nhân" Tái Tư Lặc nói: "Đương nhiên, bây giờ Đại nhân mới tu luyện hơn nửa năm mà thôi. Hơn nữa tình hình bây giờ cũng không quá nghiêm trọng, chúng ta bây giờ không nên quấy rầy Lâm Lôi Đại nhân"
Thời gian như nước vô tình, nhoáng cái Lâm Lôi đã bế quan được hơn năm năm.
Năm năm qua, Ngọc Lan đại lục trở nên hỗn loạn trong âm thầm. Bất kể là Ba Lỗ Khắc đế quốc, Ngọc Lan đế quốc hay là Áo Bố Lai Ân đế quốc, chiến tranh đều phải ngừng lại. Ở Thần thánh đồng minh và Hắc Ám chi sâm đều xuất hiện một ít cường giả thần bí.
Cường giả thần bí thực lực rất cường đại.
Chiến tranh lâm vào giằng co.
Mùa đông năm 10039, sáng sớm rất là lạnh giá, ba tên trung niên mặc áo rất dày đang cưỡi tuấn mã, chạy trên hoang đạo kông người thực nhanh, rất nhanh lao về tòa thành phía trước.
"Ha ha, phía trước chính là Lam Sư thành. Đợi đến Lam Sư thành, ba anh em chúng ta phải uống vài chén cho nó ấm người" Một tên hán tử cao lớn cầm đầu nói. Bọn họ lần này làm ăn có lãi lớn, nên tâm trạng rất là tốt.
Phía trước, đã có thể nhìn thấy tường thành Lam Sư thành.
Ngựa chạy chỉ trong chốc lát mà thôi.
"Ồ, kỳ lại, sao lại im ắng thế này?" Ba người tiến vào cửa thành Lam Sư thành, nhưng lại phát hiện cửa thành đang mở rộng, nhưng không có bất cứ ai cả.
Lam Sư thành mặc dù không phải là thành phố lớn, nhưng cũng tương đối phồn hoa, có khoảng 100 nghìn dân, sao còn sớm thế này mà không có một ai vậy?" Ba người xuống ngựa, nắm dây cương nghi hoặc đi vào trong Lam Sư thành.
Đường phố rộng rãi không có một bóng người.
Yên tĩnh.
Bây giờ đã là bày tám giờ sáng, theo lý thì hai bên đường phải rất náo nhiệt chứ lại.
Điều quỷ dị này khiến bọn họ cảm giác được có chuyện không bình thường.
"Ngươi nhìn xem phía trước là cái gì" Một người khiếp sợ chỉ vào phía trước, ở trên đường cách đó không xa có hai người đang nằm. Ba tên trung niên lập tức chạy tới để nhìn xem.
Nhưng vừa đến gần nhìn thì.
"Người chết" Ba người biến đổi sắc mặt, hai người nằm trên mặt đất thất khiếu chảy máu, máu thấm đỏ mặt đất, lưu lại một màu tím ghê sợ.
Gió lạnh thổi qua, khiến cho ba người run lên.
"A" chỉ nghe được tiếng kêu hoảng sợ truyền từ nơi xa đến.
Ba tên trung niên này lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một người đàn bà đang hoảng sợ chạy vội vàng từ xa xa đến.
"Ngươi chạy làm gì? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Tên trung niên cầm đầu quát lên, bọn họ đi từ Nam ra Bắc, người chết gặp thường xuyên cũng không khiến bọn họ sợ hãi. Trong lòng bọn họ kinh hãi vì lúc này hoàn cảnh quá im lặng.
"Chết, chết hết rồi" Người đàn bà nhìn ba người, hai mắt nàng trợn trừng rất lớn.
"Cái gì, chết hết rồi?" Ba người trung niên đều cảm thấy hoảng sợ.
"Mọi người trong thành đều chết rồi, tất cả mọi người đề đã chết" Đầu óc người đàn bà có lẽ không được tỉnh táo cho lắm.
Ba người trung niên nhất thời bị dọa đến sợ ngây người.
Tất cả mọi người trong thành đều chết?
"Chết hết rồi, chết hết rồi" Thần kinh của người đàn bà rất hoảng loạn.
Lam Sư thành trong một đêm hơn mười vạn người chỉ còn hơn mười người may mắn sống sót. Những người còn lại hầu hết đều đợi đến lúc trời sáng hẳn, rồi mới hoảng sợ mở cửa thành, chạy ra khỏi thành.
Thành phô chết.
Việc này, truyền đến tai Tây Ni bệ hạ với tốc độ rất nhanh.
Tây Ni rất khiếp sợ, lập tức phái người cẩn thận điều tra, điều tra tại sao Lam Sư thành sau một đêm lại biến thành thành phố chết. Đồng thời cũng đã hỏi hơn 10 người còn sống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi tìm được kết quả, cảm thấy chuyện không ổn Tây Ni liền lập tức chạy đến Long huyết tòa thành.
Trong Long huyết tòa thành.
Rất nhiều người tụ tập lại, không chỉ có bọn Ốc Đốn, Cái Tỳ, mà ngay cả Ni Na, Lệ Bối Tạp đều ở đây, mọi người đều cảm thấy chuyện khó giải quyết, một đám người tập hợp lại thương lượng xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.
"Tình hình rất là quỷ dị, cả thành phố chết hơn mười vạn người, tất cả đều thất khiếu đổ máu, trên người không có một vết thương gì, từ trẻ con đến chiến sĩ cấp bảy cũng giống hệt nhau" Tây Ni nói.
Một đêm ngắn ngủi, người của một thành thị lại gần như chết hết cả.
Ngay cả đám Thánh vực cường giả là Ốc Đốn cũng cảm thấy lạnh lẽo.
"Theo ta biết, người của một thành trấn chết hết sạch, cũng không phải là chuyện lần đầu tiên." Tây Ni nghiêm túc nói.
"Ồ?" Ốc Đốn nhìn Tây Ni.
Tây Ni nói tiếp: "Theo ta biết, khoảng một tháng trước, ở trong Áo Bố Lai Ân đế quốc cũng xảy ra chuyện giống như vậy. Chỉ sau một đêm, người của cả thành phố chết gần hết, bởi vì không phải ở trong đế quốc chúng ta, nên ta không coi trọng lắm"
Quản gia Hi Lý nhíu mày nói: "Chuyện quỷ dị thực, như Lam Sư thành co gần 100 ngàn người, phát sinh chuyện như vậy, sao lại có hơn mười người may mắn sống sót.
"Đúng, Tại sao còn có người may mắn sống sót?" Tái Tư Lặc cũng cho rằng điều này đáng để nghi ngờ.
Nếu như là đám cường giả siêu cấp dùng cấm kỵ Ma pháp giết người, thì những người trong phạm vi đó sẽ chết. Cho dù may mắn sống sót phải là cường giả siêu cấp mới đùng nhưng người may mắn sống sót lại là Người bình thường mà thôi.
"Hơn nữa kiến trúc lại không bị tổn hại gì cả" Tây Ni nói tiếp.
Mọi người trong đại sảnh đều rất nghi hoặc.
"Ta phái người tìm hiểu, nhưng không tìm ra manh mối gì" Tây Ni rất phiền não:
"Được rồi, hơn 10 người còn sống có một điểm giống nhau"
Nhất thời mọi người trong đại sảnh đều nhìn Tây Ni.
"Lúc ấy hơn mười người may mắn còn sống đó đều ở những nơi hơi khó vào. Như một nửa trong số đó đều ở trong nhà tù chắc chắn của Lam Sư thành, những người khác lúc ấy đều ở dưới hầm hoặc nơi khó tiến vào được" Tây Ni nói.
"Khó đi vào sẽ không chết?" Tái Tư Lặc gật đầu nói: "Có lẽ, đây không phải là thi triển Ma pháp tấn công, dù sao, Ma pháp mà bao trùm một thành trì thì cũng không quan tâm người ẩn thân có khó tiến vào hay không."
"Ta đề nghị, chúng ta đi mời Lâm Lôi Đại nhân" Tái Tư Lặc thở dài nói.
"Lâm Lôi Đại nhân?" Mắt bọn Ốc Đốn sáng rực lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Lâm Lôi nếu ở đây thì bọn họ sẽ như là có chỗ dựa, gặp chuyện gì cũng không hề luống cuống.
"Đúng, hơn 5 năm nay, phát sinh quá nhiều chuyện, như chiến tranh giằng co, như là trong Đế quốc chúng ta xuất hiện Tông giáo thần bí, như sự kiện thành phố chết ..." Tái Tư Lặc thở dài một hơi nói.
"Ta đồng ý đi mời đại ca" Ốc Đốn cũng gật đầu.
Lệ Na vẫn cười tươi như hoa: "Lôi đại ca hắn đi ra, chuyện nhất định có thể giải quyết dễ dàng, Lôi đại ca bế quan hơn năm năm rồi, không biết Lôi đại ca bây giờ đạt đến cảnh giới gì rồi.
Nhắc đến Lâm Lôi, mọi người trong đại sảnh đều vui vẻ lên.
Cuối cùng ba người Ốc Đốn, Cái Tỳ, Tái Tư Lặc làm đại biểu cho mọi người đi đến cửa Vi Hình vị diện mật thất.
"Các ngươi ở đây chờ tại hạ" Ốc Đốn vận chuyển đấu khí ra bên ngoài, rồi sau đó trực tiếp bước vào trong Vi Hình vị diện mật thất.
"Xuy xuy" Theo từng đạo cuồng phong đánh vào, Lâm Lôi mặc áo màu lam, tóc tung bay đang đi ra với Ốc Đốn. Tái Tư Lặc, Cái Tỳ nhìn thấy Lâm Lôi đều cảm thấy an tâm hơn hẳn.
"Cái Ty, Tái Tư Lặc rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Sao lại tìm ta gấp như vậy?" Lâm Lôi mỉm cười mở miệng nói.
"Cha, ngươi nói, chúng ta bây giờ nên làm cái gì?" Trong đại sảnh của Long huyết tòa thành, đám người Tây Ni, Ốc Đốn, Cái Tỳ, Hi Nhĩ Mạn, Ni Na đều tụ tập ở đây, bàn thảo chuyện đột nhiên xuất hiện hai tên thánh vực cường giả ở La Áo Đế quốc.
Bọn họ đang nghe Tây Ni nói.
Trong lòng đều cảm thấy rất khiếp sợ.
"Từ khi nào La Áo Đế quốc xuất hiện hai vị Thánh vực cường giả lợi hại đến như vậy chứ?" Hi Nhĩ Mạn nhíu mày nói.
Hi Nhĩ Mạn tu luyện Đấu khí mật điển cao cấp nhất, hôm nay cũng đã đạt đến chiến sĩ cấp tám. Thực lực mặc dù kém xa bọn Ốc Đốn, Cái Tỳ. Nhưng Hi Nhĩ Mạn có địa vị rất cao ở Long huyết tòa thành.
"Cha, các vị thúc thúc. Các ngươi có chắc đối phó được bọn họ không?" Tây Ni nhìn mấy người Ốc Đốn, Cái Tỳ.
Ốc Đốn trầm ngâm nói: "Chúng ta mặc dù lĩnh ngộ Pháp tắc không cao, nhưng mỗi người đều có Thần khí. Lại là Chung cực chiến sĩ, nếu như thực sự chống lại hai tên Thánh vực cường giả đó, hẳn là có phần lợi thế"
Bọn Cái Tỳ, An Khoa đều gật đầu.
Tái Tư Lặc cười nhẹ nói: "Ốc Đốn, mấy người các ngươi còn muốn đấu với người ta sao?"
"Sao?" Ốc Đốn nhìn Tái Tư Lặc.
"Tái Tư Lặc, ngươi cho rằng không được sao?" Bọn Cái Tỳ, An Khoa cũng nhìn Tái Tư Lặc.
Tái Tư Lặc cười cười. Nhưng giọng cười của Tái Tư Lặc rất lạnh lùng: "Đầu tiên, ta muốn hỏi các ngươi. Nếu một người trong các ngươi đối mặt với Thánh Vực Hoàng Kim Long và Phách Vương Long, có thể dễ dàng đánh bại hai con Ma thú Thánh vực này không?"
"Cái này ..." Bọn Ốc Đốn trở nên chần chờ.
Đối phó một con Ma thú Thánh vực, tất nhiên bọn họ sẽ thắng dễ dàng.
Nhưng đối phó cùng lúc hai con, có thể tương đương đã là tốt lắm rồi.
"Hừ, không chắc phải không?" Tái Tư Lặc khinh thường cười cười: "Chẳng lẽ, các ngươi quên điều Lâm Lôi Đại nhân nói trước khi bế quan sao?"
Bọn Ốc Đốn nhất thời cứng lại.
Bọn họ nhớ lại.
Lâm Lôi lúc ấy đã từng cẩn thận nói. Nếu như gặp phải một ít tình huống, tuyệt đối không cho phép Ốc Đốn bọn họ ra ngoài đối chiến. Hơn nữa Lâm Lôi cũng nói, trận chiến này ẩn giấu rất nhiều nguy cơ, đây cũng là một nguyên nhân khiến Lâm Lôi lo lắng.
"Lâm Lôi Đại nhân lúc ấy đã nói, trận chiến này ẩn giấu nguy cơ rất đáng sợ, ngay cả thần cấp cường giả cũng không dám coi nhẹ" Tái Tư Lặc nhìn bọn Ốc Đốn: "Các ngươi không phải không rõ, cuộc chiến tranh này nhìn như kết thúc sớm nhưng có nguy cơ gì nào? Bây giờ đã hiểu chưa"
Trước khi chiến tranh bắt đầu, ngay cả Lâm Lôi cũng không biết có nguy cơ gì.
Nhưng được Bối Lỗ Đặc Đại nhân nhắc nhở, nên Lâm Lôi mới có thể cảm thấy bất an, mới có thể nói như vậy với bọn Ốc Đốn.
Bọn Ốc Đốn cũng hiểu, bọn họ nghĩ rằng cuộc chiến này hẳn không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn mới đúng.
"Tái Tư Lặc tiên sinh, ý của ngươi là?" Tây Ni nhướng mày, đám người Ốc Đốn cũng thấy rất kinh hãi.
"Các ngươi có nghĩ ra không, Thánh vực cường giả ở Ngọc Lan đại lục có bao nhiêu, cho dù một ít cường giả tiềm tu thì Lâm Lôi Đại nhân, Đức Tư Lê Đại nhân sao lại không biết chứ? Nhưng bọn họ đều nói La Áo Đế quốc không có Thánh vực cường giả đỉnh cấp, nhưng hiện giờ sao lại xuất hiện hai tên Thánh vực cường giả chứ?" Tái Tư Lặc nói.
"Đột nhiên xuất hiện, còn khiến cho cuộc chiến bị ngừng lại"
Tái Tư Lặc lạnh lùng cười: "Hiển nhiên, nguy cơ của cuộc chiến này đã từ từ lộ diện"
"Chúng ta bây giờ thì ..." Ốc Đốn nhìn Tái Tư Lặc. Hắn nhỡ kỹ lời nhắc nhở của Lâm Lôi, gặp phải chuyện quan trọng, thì phải thương lượng với Tái Tư Lặc giàu kinh nghiệm.
Tái Tư Lặc lạnh nhạt nói: "Rất đơn giản, đừng có vội vàng đi đối phó hai tên Thánh vực cường giả đó, Lâm Lôi Đại nhân cũng nói. Cuộc chiến tranh này, chúng ta không nhất định phải hoàn toàn chinh phục các đế quốc khác, chiếm đất ít một chút cũng không sao cả, quan trọng là phải bảo vệ tốt chính mình"
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Ốc Đốn trầm ngâm nói: "Được, chúng ta trước hết nhìn xem, cuộc chiến này rốt cuộc ẩn giấu cái gì?"
"Nếu như gặp phải nguy cơ quá lớn, mọi người cũng đừng tự tiện hành động, phải mời Lâm Lôi Đại nhân" Tái Tư Lặc nói: "Đương nhiên, bây giờ Đại nhân mới tu luyện hơn nửa năm mà thôi. Hơn nữa tình hình bây giờ cũng không quá nghiêm trọng, chúng ta bây giờ không nên quấy rầy Lâm Lôi Đại nhân"
Thời gian như nước vô tình, nhoáng cái Lâm Lôi đã bế quan được hơn năm năm.
Năm năm qua, Ngọc Lan đại lục trở nên hỗn loạn trong âm thầm. Bất kể là Ba Lỗ Khắc đế quốc, Ngọc Lan đế quốc hay là Áo Bố Lai Ân đế quốc, chiến tranh đều phải ngừng lại. Ở Thần thánh đồng minh và Hắc Ám chi sâm đều xuất hiện một ít cường giả thần bí.
Cường giả thần bí thực lực rất cường đại.
Chiến tranh lâm vào giằng co.
Mùa đông năm 10039, sáng sớm rất là lạnh giá, ba tên trung niên mặc áo rất dày đang cưỡi tuấn mã, chạy trên hoang đạo kông người thực nhanh, rất nhanh lao về tòa thành phía trước.
"Ha ha, phía trước chính là Lam Sư thành. Đợi đến Lam Sư thành, ba anh em chúng ta phải uống vài chén cho nó ấm người" Một tên hán tử cao lớn cầm đầu nói. Bọn họ lần này làm ăn có lãi lớn, nên tâm trạng rất là tốt.
Phía trước, đã có thể nhìn thấy tường thành Lam Sư thành.
Ngựa chạy chỉ trong chốc lát mà thôi.
"Ồ, kỳ lại, sao lại im ắng thế này?" Ba người tiến vào cửa thành Lam Sư thành, nhưng lại phát hiện cửa thành đang mở rộng, nhưng không có bất cứ ai cả.
Lam Sư thành mặc dù không phải là thành phố lớn, nhưng cũng tương đối phồn hoa, có khoảng 100 nghìn dân, sao còn sớm thế này mà không có một ai vậy?" Ba người xuống ngựa, nắm dây cương nghi hoặc đi vào trong Lam Sư thành.
Đường phố rộng rãi không có một bóng người.
Yên tĩnh.
Bây giờ đã là bày tám giờ sáng, theo lý thì hai bên đường phải rất náo nhiệt chứ lại.
Điều quỷ dị này khiến bọn họ cảm giác được có chuyện không bình thường.
"Ngươi nhìn xem phía trước là cái gì" Một người khiếp sợ chỉ vào phía trước, ở trên đường cách đó không xa có hai người đang nằm. Ba tên trung niên lập tức chạy tới để nhìn xem.
Nhưng vừa đến gần nhìn thì.
"Người chết" Ba người biến đổi sắc mặt, hai người nằm trên mặt đất thất khiếu chảy máu, máu thấm đỏ mặt đất, lưu lại một màu tím ghê sợ.
Gió lạnh thổi qua, khiến cho ba người run lên.
"A" chỉ nghe được tiếng kêu hoảng sợ truyền từ nơi xa đến.
Ba tên trung niên này lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một người đàn bà đang hoảng sợ chạy vội vàng từ xa xa đến.
"Ngươi chạy làm gì? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Tên trung niên cầm đầu quát lên, bọn họ đi từ Nam ra Bắc, người chết gặp thường xuyên cũng không khiến bọn họ sợ hãi. Trong lòng bọn họ kinh hãi vì lúc này hoàn cảnh quá im lặng.
"Chết, chết hết rồi" Người đàn bà nhìn ba người, hai mắt nàng trợn trừng rất lớn.
"Cái gì, chết hết rồi?" Ba người trung niên đều cảm thấy hoảng sợ.
"Mọi người trong thành đều chết rồi, tất cả mọi người đề đã chết" Đầu óc người đàn bà có lẽ không được tỉnh táo cho lắm.
Ba người trung niên nhất thời bị dọa đến sợ ngây người.
Tất cả mọi người trong thành đều chết?
"Chết hết rồi, chết hết rồi" Thần kinh của người đàn bà rất hoảng loạn.
Lam Sư thành trong một đêm hơn mười vạn người chỉ còn hơn mười người may mắn sống sót. Những người còn lại hầu hết đều đợi đến lúc trời sáng hẳn, rồi mới hoảng sợ mở cửa thành, chạy ra khỏi thành.
Thành phô chết.
Việc này, truyền đến tai Tây Ni bệ hạ với tốc độ rất nhanh.
Tây Ni rất khiếp sợ, lập tức phái người cẩn thận điều tra, điều tra tại sao Lam Sư thành sau một đêm lại biến thành thành phố chết. Đồng thời cũng đã hỏi hơn 10 người còn sống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi tìm được kết quả, cảm thấy chuyện không ổn Tây Ni liền lập tức chạy đến Long huyết tòa thành.
Trong Long huyết tòa thành.
Rất nhiều người tụ tập lại, không chỉ có bọn Ốc Đốn, Cái Tỳ, mà ngay cả Ni Na, Lệ Bối Tạp đều ở đây, mọi người đều cảm thấy chuyện khó giải quyết, một đám người tập hợp lại thương lượng xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.
"Tình hình rất là quỷ dị, cả thành phố chết hơn mười vạn người, tất cả đều thất khiếu đổ máu, trên người không có một vết thương gì, từ trẻ con đến chiến sĩ cấp bảy cũng giống hệt nhau" Tây Ni nói.
Một đêm ngắn ngủi, người của một thành thị lại gần như chết hết cả.
Ngay cả đám Thánh vực cường giả là Ốc Đốn cũng cảm thấy lạnh lẽo.
"Theo ta biết, người của một thành trấn chết hết sạch, cũng không phải là chuyện lần đầu tiên." Tây Ni nghiêm túc nói.
"Ồ?" Ốc Đốn nhìn Tây Ni.
Tây Ni nói tiếp: "Theo ta biết, khoảng một tháng trước, ở trong Áo Bố Lai Ân đế quốc cũng xảy ra chuyện giống như vậy. Chỉ sau một đêm, người của cả thành phố chết gần hết, bởi vì không phải ở trong đế quốc chúng ta, nên ta không coi trọng lắm"
Quản gia Hi Lý nhíu mày nói: "Chuyện quỷ dị thực, như Lam Sư thành co gần 100 ngàn người, phát sinh chuyện như vậy, sao lại có hơn mười người may mắn sống sót.
"Đúng, Tại sao còn có người may mắn sống sót?" Tái Tư Lặc cũng cho rằng điều này đáng để nghi ngờ.
Nếu như là đám cường giả siêu cấp dùng cấm kỵ Ma pháp giết người, thì những người trong phạm vi đó sẽ chết. Cho dù may mắn sống sót phải là cường giả siêu cấp mới đùng nhưng người may mắn sống sót lại là Người bình thường mà thôi.
"Hơn nữa kiến trúc lại không bị tổn hại gì cả" Tây Ni nói tiếp.
Mọi người trong đại sảnh đều rất nghi hoặc.
"Ta phái người tìm hiểu, nhưng không tìm ra manh mối gì" Tây Ni rất phiền não:
"Được rồi, hơn 10 người còn sống có một điểm giống nhau"
Nhất thời mọi người trong đại sảnh đều nhìn Tây Ni.
"Lúc ấy hơn mười người may mắn còn sống đó đều ở những nơi hơi khó vào. Như một nửa trong số đó đều ở trong nhà tù chắc chắn của Lam Sư thành, những người khác lúc ấy đều ở dưới hầm hoặc nơi khó tiến vào được" Tây Ni nói.
"Khó đi vào sẽ không chết?" Tái Tư Lặc gật đầu nói: "Có lẽ, đây không phải là thi triển Ma pháp tấn công, dù sao, Ma pháp mà bao trùm một thành trì thì cũng không quan tâm người ẩn thân có khó tiến vào hay không."
"Ta đề nghị, chúng ta đi mời Lâm Lôi Đại nhân" Tái Tư Lặc thở dài nói.
"Lâm Lôi Đại nhân?" Mắt bọn Ốc Đốn sáng rực lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Lâm Lôi nếu ở đây thì bọn họ sẽ như là có chỗ dựa, gặp chuyện gì cũng không hề luống cuống.
"Đúng, hơn 5 năm nay, phát sinh quá nhiều chuyện, như chiến tranh giằng co, như là trong Đế quốc chúng ta xuất hiện Tông giáo thần bí, như sự kiện thành phố chết ..." Tái Tư Lặc thở dài một hơi nói.
"Ta đồng ý đi mời đại ca" Ốc Đốn cũng gật đầu.
Lệ Na vẫn cười tươi như hoa: "Lôi đại ca hắn đi ra, chuyện nhất định có thể giải quyết dễ dàng, Lôi đại ca bế quan hơn năm năm rồi, không biết Lôi đại ca bây giờ đạt đến cảnh giới gì rồi.
Nhắc đến Lâm Lôi, mọi người trong đại sảnh đều vui vẻ lên.
Cuối cùng ba người Ốc Đốn, Cái Tỳ, Tái Tư Lặc làm đại biểu cho mọi người đi đến cửa Vi Hình vị diện mật thất.
"Các ngươi ở đây chờ tại hạ" Ốc Đốn vận chuyển đấu khí ra bên ngoài, rồi sau đó trực tiếp bước vào trong Vi Hình vị diện mật thất.
"Xuy xuy" Theo từng đạo cuồng phong đánh vào, Lâm Lôi mặc áo màu lam, tóc tung bay đang đi ra với Ốc Đốn. Tái Tư Lặc, Cái Tỳ nhìn thấy Lâm Lôi đều cảm thấy an tâm hơn hẳn.
"Cái Ty, Tái Tư Lặc rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Sao lại tìm ta gấp như vậy?" Lâm Lôi mỉm cười mở miệng nói.
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị