Bàn Long
Chương 367: Hồi gia
Ở sâu trong đáy biển tại chỗ Bối Lỗ Đặc đai nhân đứng, đông đảo cường giả hướng không gian chi môn bay đi.
"Chúng thần mộ địa ..." Lâm Lôi quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Cho dù đã bay đi được mười dặm vẫn thấy được chúng thần mộ địa cao hai vạn thước, đang quay về, Lâm Lôi thấy trên mặt một vách tường có một cự long khổng lồ không cánh được điêu khắc, Lâm Lôi trong lòng cảm thấy một cảm giác quen thuộc.
"Bất kể bên trong chúng thần mộ địa có gì kêu gọi ta, ta cũng không đi vào để chịu chết, bởi vì ở nhà còn có Địch Lị á, Thái lặc, Toa Toa bọn họ" Lâm Lôi không khỏi nhớ tới thê tử và con mình trong lòng cảm thấy ấm áp.
Nam Hải biển rộng khôn cùng, mặc dù lúc này gió thổi không lớn, nhưng ngoài khơi sóng vẫn nhịp nhàng đánh, ánh nắng mặt trời xạ chiếu xuống tạo nên một sắc thái huyền ảo.
"Cốt cốt."
Sóng biển đột ngột quỷ dị tách ra, Bối lỗ Đặc mặc trường bào màu đen là người thứ nhất từ đáy nước đi ra, rồi sau đó là Vũ Thần, Đại tế ti, Đề Lâm, Hi Tắc, Tháp La Sa năm vị thần cấp cao thủ cũng liên tiếp bay ra, cuối cùng là các thánh vực cường giả chỉ con lại ba mươi người từ chúng thần mộ địa đi ra.
"Hô" Bay ra ngoài khơi, Lâm Lôi tham lam hít lấy một hơi thực sâu.
"Đây là Ngọc Lan đại lục "Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời, trên mặt không khỏi có vẻ cười tơi.
"Cảm giác trở về thực tốt..". Trong đáy lòng Lâm Lôi tự nói.
Không chỉ Lâm Lôi, ngay cả Ba Khắc, Áo Lợi Duy Á, Pháp Ân, Đức Tư Lê cùng một đám cường giả trên mặt không khỏi lộ nét tươi cười, Tại Ngọc Lan vị diện, linh hồn không khỏi cảm thấy thư thái.
"Bối Lỗ Đặc đại nhân, ta xin đi trước" Tháp La Sa cung kính nói.
Bối Lỗ Đặc quay đầu nhìn hắn một cái, gật đầu nói: "Được rồi Tháp La Sa bất quá ngươi đã biết quy củ, ta tin ngươi sẽ không vi phạm". Bối Lỗ Đặc lạnh lùng liếc Tháp La Sa một cái, Tháp La Sa trên mặt hiện nét tươi cười.
"Bối lỗ Đặc đại nhân yên tâm, Tháp La Sa sẽ nhớ kĩ". Tháp la sa cung kính nói.
"Ân chúng ta đi thôi". Bối lỗ Đặc lạnh nhạt hạ lệnh.
Lập tức các thánh vực cường giả liền đi theo Bối lỗ Đặc, hướng phương bắc cực nhanh bay đi, chỉ có Tháp la Sa một người nhìn đai dương khôn cùng tự nói: "Ta rốt cục đã trở về.. "Lập tức Tháp La Sa cả người lao vào đáy biển, hường phương bắc phi hành.
"Lâm Lôi đại nhân lần này từ chúng thần mộ địa trở về Ngọc Lan đại lục mở ra không gian chi môn khiến Tháp La Sa quay trở lại, vạy mở ra không gian chi môn phải đạt trung vị thần thực lực mới đủ". Ba khắc cùng Lâm Lôi nhỏ giọng đàm luận.
Lâm Lôi gật đầu.
"Hẳn là như thế bất quá Tháp La Sa đã tha cho ngươi một mạng chúng ta nợ hắn một phần ân tình"
"Ân "Ba khắc gật đầu "chỉ là ta không rõ tại sao hắn làm vậy"
Lâm Lôi nở nụ cười: "Được rồi đừng nghĩ nữa, bảo trụ được tính mạng là tốt rồi. Bất quá thực kì lạ ta cũng không nghĩ tới thần thú Ba Xà cũng thuộc Ngọc Lan vị diện của chúng ta, lại là Nam Hải ma thú.
"Lâm Lôi" phía trước Hi Tắc phi hành với tốc độ chậm lại một chút cùng với Lâm Lôi tạo thành một nhóm sau đó thấp giọng cười nói: "Ngươi nói Tháp La Sa, vị Tháp La Sa này ngàn năm trước có uy danh to lớn, năm đó được xưng là Nam Hải vương năm đó có thể so với Đề Lâm nhưng không bằng được Bối lỗ Đặc đại nhân.
"Hả" Lâm Lôi thất kinh.
Ba Xà này quả nhiên bất phàm.
"Lâm Lôi lần này cảm ơn ngươi nhiều" Hi Tắc tiếp theo nói.
"Hi tắc đại nhân người có ý gì?" Lâm Lôi có chút sững sờ, Hi tắc cũng thấp giọng nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu La Toa Ly một mạng, ai, La Toa Ly nàng cũng thực là ương ngạnh muốn tự mình tới chúng thần mộ địa, may mắn là có ngươi, không lúc này đây.."
Lâm Lôi lúc này mới hiểu được ý tứ của Hi Tắc.
Hi tắc bất đắc gĩ nói tiếp: "Đáng tiếc chúng ta thần cấp cao thủ tiến vào chúng thần mộ địa phải bắt đầu từ tầng thứ mười hai muốn tìm cho La Toa Ly một viên hạ vị thần cách là rát khó"
"Bắt đầu từ tầng thứ mười hai" Lâm Lôi cảm thấy kinh ngạc "Uh dù sao thánh vực sinh vật đối với chúng ta cũng không có chút nào uy hiếp cả. Hi Tắc đạm nhiên cười nói "Ô đã đến sa mạc rồi, đã tiến vào Ngọc Lan đại lục rồi"
Lâm Lôi cũng thấy sa mạc trải dài trước mắt.
"Đã đến Ngọc Lan đại lục mọi người cũng tự động trở về đi "Bối Lỗ Đặc nói.
"Vâng, Bối lỗ Đặc đại nhân "Đông đảo cường giả đều cung kính vâng mệnh, nhất thời các cường giả đều tự động giải tán trong đó thánh vực ma thú bay về phía Hắc Ám Chi Sâm hoặc là bay về hướng Ma Thú sơn mạch, Thánh vực cường giả loài người bay về nhiều nơi khác nhau. Về phần Bối Lỗ Đặc, thân mình chợt léo lên một cái rồi biến mất tron mắt mọi người.
"Hảo tốc độ kinh người "Lâm Lôi run sợ
Cho dù thực lực có tiến nhanh nhưng so với Bối Lỗ Đặc quả thực là một trời một vực.
"Nga, Hồi gia thôi" Bối Bối cũng đứng trên vai Lâm Lôi, hưng phấn vô cùng, Lâm Lôi, Ba khắc hai người trên mặt tràn đầy tươi cười, hiển nhiên đang nghĩ tới gia đình.
Bay qua sa mạc, lướt qua Lai Nhân Đế Quốc, La Áo Đế Quốc, Tại La Áo Đế Quốc và Lai Nhân Đế quốc khí trời tương đối ấm áp làm cho thực vật phát triển xanh tốt.
Bay qua hai đại đế quốc, đoàn người của Lâm Lôi rốt cục cũng tiến vào khu vực của Ba Lỗ Khắc đế quốc.
Ba Lỗ Khắc đế quốc nằm ở phía bắc đai lục, mặc dù không giống bắc vực mười tám công quốc quang năm rét lạnh nhưng cũng không thể so với khí hậu ở Nam phương được, bây giờ đã là tháng ba nhưng mấy cây đại thụ bây giờ mới mọc lá, thậm chí mấy nóc nhà còn có tuyết đọng lại
Đoàn người Đức Tư Lê tách ra, tiếp tục nhằm hướng bắc phi hành.
"Mười năm rồi không biết bây giờ Hỗn loạn chi lĩnh ra sao"cực nhanh phi hành xuống nhìn trên mặt đất có tòa đại thành thị, Lâm Lôi tron lòng cảm thấy có chút tự hào.
Mười năm trước Ba Lỗ Khắc đế quốc đã ngừng chiến tranh bắt đầu bước vaò giai đoạn kiến thiết. Bây giờ dân cư Ba lỗ Khắc đã tăng lên rất nhiều thành trì kiến tạo cũng đẹp hơn hoàn toàn có thể so với thần thánh đồng minh năm đó.
Phía dưới là một tóa cổ thành.
Trên mái tòa thành có không ít tuyết đọng lại, có rất nhiêu hộ vệ đang đi tuần, tòa thành này đúng vậy trong truyền thuyết của Ba Lỗ Khắc đế quốc chính là tòa Long Huyết thành, năm đó sau khi khai thác xong mỏ ma tinh khoáng thạch đã được kiến thiết tại đây.
"Lâm Lôi chúng ta cáo biệt tại đây, nếu sau này muốn tìm ta hãy tới cực bắc băng nguyên" Áo Lợi Duy á nói.
"Nhất định!" Lâm Lôi gật đầu cười.
Lập tức áo lợi duy á cùng các cường giả của Cực Bắc Băng nguyên cực nhanh phi hành theo hướng bắc. còn Lâm Lôi, Ba Khắc, Bối Bối hướng xuống phía dưới tòa Long huyết thành đáp xuống. Trong truyền thuyết tòa Long huyết thành thường xuyên có cự long bảo hộ, hơn nữa hộ vệ trong thành toàn là đại địa chiến sĩ.
Ba đạo lưu quang từ trên cao lao xuống, đồng thời khí thế khổng lồ cũng lập tức phát ra, tràn ngập tòa long Huyết thành.
"Lâm Lôi đại nhân?" Thấy khí thế quen thuộc nhất thời khiến cho các cường giả trong Long Huyết thành đều phản ứng, vô luận là Tái tư Lặc, Cái tì bọn họ hay là con của Lâm Lôi Thái Lặc và những người khác đều hướng hậu hoa viên chạy tới.
Bởi vì Lâm Lôi bọn họ đang đứng ở hậu hoa viên.
Trong không khí vẫn còn cảm thấy được tuyết chưa bị hòa tan sạch sẽ, trong mỗi bụi hoa đều thấy có tuyết đọng lại.
"Lâm Lôi đã trở về?" Ở phía sau hoa viên phơi nắng là Hi Lí mạn và quản gia hi Lí lập tức hướng xa xa nhìn lại, Lâm Lôi với áo bào màu thiên thanh hòa cùng với Ba Khắc mặc tông sắc trường bào đứng cùng một chỗ, ở trên vai của Lâm Lôi chính thị là Bối Bối đáng yêu.
"Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, Hi Lí gia gia "Lâm Lôi lập tức nghênh đón.
"Hảo Hảo" Quản gia Hi lí hưng phấn cực kì "Mười năm rồi, suốt mười năm qua, Lâm Lôi ah, lão nhân ta còn tưởng là không còn được gặp lại ngươi nữa" Quản gia Hi Lí đã đi theo Ba Lỗ Khắc gia tộc gần trăm năm. Nguồn:
Dù sao bây giờ Lâm Lôi cũng đã 50 tuổi.
Chỉ là Lâm Lôi đã đạt tới thánh vực cường giả nên xem qua mới như một tiểu tử.
"Lâm Lôi đại nhân, a, đại ca" Cái Tì cùng An Khoa hai người tiến lên với vẻ mặt kích động vô cùng.
"Cha!" một đạo âm thanh hùng hậu vang lên.
Một người trên người toàn mồ hôi, chỉ khoác chiếc áo trường bào dánh như thanh niên tiến lên, thanh niên này thân cao hai thước, ánh mắt đình trụ nhìn vào Lâm Lôi.
"Cha!" Tráng bạc thanh niên này lập tức hướng tới Lâm Lôi.
Nhìn thanh niên trước mắt có bảy phần giông Lâm Lôi chỉ là so với Lâm Lôi có vẻ cường tráng hơn, Lâm Lôi lập tức phân biệt đi ra, vui vẻ nói "Thái lặc"
"Cha, đã mười năm rồi" Thái Lặc trực tiếp ôm cổ Lâm Lôi.
Năm đó Lâm Lôi rời nhà đi, Thái Lặc mới chỉ có mười hai tuổi, chỉ là một thiếu niên mà nay mười năm trôi qua, thái Lặc đã hai mươi hai tuổi rồi, nếu cùng Lâm Lôi đứng chung một chỗ, có người nói Lâm Lôi và Thái Lặc là huynh đệ cũng có người tin.
Dù sao Lâm Lôi dung mạo cũng không có biến hóa.
"Cha người so với mười năm trước dường như không có thay đổi gì "Thái Lặc kích động nói con mắt đỏ hồng lên, dù sao năm ấy Thái lặc mới mười hai tuổi, thản nhiên mà nói mười năm đối với Thái Lặc là rất lâu.
"Tỷ Tỷ Toa toa của ngươi đâu" Lâm Lôi dò hỏi.
Thái Lặc lắc đầu nói: "Tỷ nàng ấy không có ở nhà, đã đi tới đế đô chắc phải một khoảng thời gian nữa mới trở về"
"Mẫu thân ngươi đâu?" Lâm Lôi cũng phát hiện không thây Địch lị Á đi ra
Ngay lúc này một vị thiếu phụ xinh đẹp ôm một đứa nhỏ đi ra, người thiếu phụ thấy Lâm Lôi trong mắt ánh lên một vẻ sùng bái. Lâm Lôi nghi hoặc nhìn thiếu phụ này nói: "Thái Lặc đây là?"
"Trân Ny mau tới" Thái Lặc lập tức hô.
Thiếu phụ xinh đẹp này đi tới có chút cẩn cẩn nói: "Cha"
"Cha?" Lâm Lôi có chút ngạc nhiên.
Thái lặc lập tức hi hi cười: "Cha lại nhìn đứa cháu bảo bối của người đi, nó mới sinh ra được ba tháng đó "Thái Lặc từ trong ngực thiếu phụ bế lấy đứa bé, đưa tới trước mặt Lâm Lôi "Cha người xem nó có đáng yêu không?"
"Cháu" Lâm Lôi có chút ngẫn ngơ.
Chính mình mười năm quay lại, con mình chẳng những đã trưởng thành, lại còn cấp cho mình một đứa cháu nữa.
"Ha ha.., lão đại nhìn vẻ mặt ngươi lúc này thực thú vị nha" Bối bối giờ phút này nở nụ cười những người khác cũng cười theo.
Lâm Lôi không khỏi xấu hổ gõ đầu Thái Lặc "Thái lặc, ngươi tên tiểu tử này, cha ngươi chưa trở về ngươi đã kết hôn và sinh con rồi" Lâm Lôi dở khóc dở cười, chỉ là nhìn thấy đứa bé trước mắt da thịt trắng bóc, đôi mắt đen nhánh nhìn đáng yêu vô cùng.
Lâm Lôi nhìn đứa cháu của mình cảm thấy nó đáng yêu vô cùng. Lâm Lôi lập tức lấy tay bế lấy đứa bé, cẩn thận phi thường, ngay cả tại chúng thần mộ địa khi lấy được thần cách Lâm Lôi cũng không có cẩn thận như vậy.
Lâm Lôi ôm đứa cháu của mình trên mặt không khỏi lộ vẻ tươi cười.
Thái lặc cùng với thê tử của mình nhìn nhau một cái, trên mặt lộ nét tươi cười, Trân Ny lặng lẽ hỏi Thái Lặc: "Thái Lặc chàng không phải từng nói cha đã giết Địa ngục hỏa phụng hoàng sao? Nhưng mà nhìn cha dường như không có đáng sợ như trong truyền thuyết".
Thái Lặc nhìn Lâm Lôi, Lâm Lôi giờ phút này dường như đang ôm tâm can bảo bối vậy.
"Thái Lặc, đứa nhỏ này đã đặt tên chưa?" Lâm Lôi ngẩng đầu hỏi Thái Lặc.
"Đặt rồi tên là Khiếu A Lặc" Thái lặc nói.
"A nặc.." Lâm Lôi cúi đầu nhìn A nặc nhìn đôi mắt trong suốt như trân châu nhẹ giọng nói "A Nặc, A Nặc" Lần đầu tiên có đứa cháu trong lòng Lâm Lôi cũng cảm thấy rất vui sướng.
"Chúng thần mộ địa ..." Lâm Lôi quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Cho dù đã bay đi được mười dặm vẫn thấy được chúng thần mộ địa cao hai vạn thước, đang quay về, Lâm Lôi thấy trên mặt một vách tường có một cự long khổng lồ không cánh được điêu khắc, Lâm Lôi trong lòng cảm thấy một cảm giác quen thuộc.
"Bất kể bên trong chúng thần mộ địa có gì kêu gọi ta, ta cũng không đi vào để chịu chết, bởi vì ở nhà còn có Địch Lị á, Thái lặc, Toa Toa bọn họ" Lâm Lôi không khỏi nhớ tới thê tử và con mình trong lòng cảm thấy ấm áp.
Nam Hải biển rộng khôn cùng, mặc dù lúc này gió thổi không lớn, nhưng ngoài khơi sóng vẫn nhịp nhàng đánh, ánh nắng mặt trời xạ chiếu xuống tạo nên một sắc thái huyền ảo.
"Cốt cốt."
Sóng biển đột ngột quỷ dị tách ra, Bối lỗ Đặc mặc trường bào màu đen là người thứ nhất từ đáy nước đi ra, rồi sau đó là Vũ Thần, Đại tế ti, Đề Lâm, Hi Tắc, Tháp La Sa năm vị thần cấp cao thủ cũng liên tiếp bay ra, cuối cùng là các thánh vực cường giả chỉ con lại ba mươi người từ chúng thần mộ địa đi ra.
"Hô" Bay ra ngoài khơi, Lâm Lôi tham lam hít lấy một hơi thực sâu.
"Đây là Ngọc Lan đại lục "Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời, trên mặt không khỏi có vẻ cười tơi.
"Cảm giác trở về thực tốt..". Trong đáy lòng Lâm Lôi tự nói.
Không chỉ Lâm Lôi, ngay cả Ba Khắc, Áo Lợi Duy Á, Pháp Ân, Đức Tư Lê cùng một đám cường giả trên mặt không khỏi lộ nét tươi cười, Tại Ngọc Lan vị diện, linh hồn không khỏi cảm thấy thư thái.
"Bối Lỗ Đặc đại nhân, ta xin đi trước" Tháp La Sa cung kính nói.
Bối Lỗ Đặc quay đầu nhìn hắn một cái, gật đầu nói: "Được rồi Tháp La Sa bất quá ngươi đã biết quy củ, ta tin ngươi sẽ không vi phạm". Bối Lỗ Đặc lạnh lùng liếc Tháp La Sa một cái, Tháp La Sa trên mặt hiện nét tươi cười.
"Bối lỗ Đặc đại nhân yên tâm, Tháp La Sa sẽ nhớ kĩ". Tháp la sa cung kính nói.
"Ân chúng ta đi thôi". Bối lỗ Đặc lạnh nhạt hạ lệnh.
Lập tức các thánh vực cường giả liền đi theo Bối lỗ Đặc, hướng phương bắc cực nhanh bay đi, chỉ có Tháp la Sa một người nhìn đai dương khôn cùng tự nói: "Ta rốt cục đã trở về.. "Lập tức Tháp La Sa cả người lao vào đáy biển, hường phương bắc phi hành.
"Lâm Lôi đại nhân lần này từ chúng thần mộ địa trở về Ngọc Lan đại lục mở ra không gian chi môn khiến Tháp La Sa quay trở lại, vạy mở ra không gian chi môn phải đạt trung vị thần thực lực mới đủ". Ba khắc cùng Lâm Lôi nhỏ giọng đàm luận.
Lâm Lôi gật đầu.
"Hẳn là như thế bất quá Tháp La Sa đã tha cho ngươi một mạng chúng ta nợ hắn một phần ân tình"
"Ân "Ba khắc gật đầu "chỉ là ta không rõ tại sao hắn làm vậy"
Lâm Lôi nở nụ cười: "Được rồi đừng nghĩ nữa, bảo trụ được tính mạng là tốt rồi. Bất quá thực kì lạ ta cũng không nghĩ tới thần thú Ba Xà cũng thuộc Ngọc Lan vị diện của chúng ta, lại là Nam Hải ma thú.
"Lâm Lôi" phía trước Hi Tắc phi hành với tốc độ chậm lại một chút cùng với Lâm Lôi tạo thành một nhóm sau đó thấp giọng cười nói: "Ngươi nói Tháp La Sa, vị Tháp La Sa này ngàn năm trước có uy danh to lớn, năm đó được xưng là Nam Hải vương năm đó có thể so với Đề Lâm nhưng không bằng được Bối lỗ Đặc đại nhân.
"Hả" Lâm Lôi thất kinh.
Ba Xà này quả nhiên bất phàm.
"Lâm Lôi lần này cảm ơn ngươi nhiều" Hi Tắc tiếp theo nói.
"Hi tắc đại nhân người có ý gì?" Lâm Lôi có chút sững sờ, Hi tắc cũng thấp giọng nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu La Toa Ly một mạng, ai, La Toa Ly nàng cũng thực là ương ngạnh muốn tự mình tới chúng thần mộ địa, may mắn là có ngươi, không lúc này đây.."
Lâm Lôi lúc này mới hiểu được ý tứ của Hi Tắc.
Hi tắc bất đắc gĩ nói tiếp: "Đáng tiếc chúng ta thần cấp cao thủ tiến vào chúng thần mộ địa phải bắt đầu từ tầng thứ mười hai muốn tìm cho La Toa Ly một viên hạ vị thần cách là rát khó"
"Bắt đầu từ tầng thứ mười hai" Lâm Lôi cảm thấy kinh ngạc "Uh dù sao thánh vực sinh vật đối với chúng ta cũng không có chút nào uy hiếp cả. Hi Tắc đạm nhiên cười nói "Ô đã đến sa mạc rồi, đã tiến vào Ngọc Lan đại lục rồi"
Lâm Lôi cũng thấy sa mạc trải dài trước mắt.
"Đã đến Ngọc Lan đại lục mọi người cũng tự động trở về đi "Bối Lỗ Đặc nói.
"Vâng, Bối lỗ Đặc đại nhân "Đông đảo cường giả đều cung kính vâng mệnh, nhất thời các cường giả đều tự động giải tán trong đó thánh vực ma thú bay về phía Hắc Ám Chi Sâm hoặc là bay về hướng Ma Thú sơn mạch, Thánh vực cường giả loài người bay về nhiều nơi khác nhau. Về phần Bối Lỗ Đặc, thân mình chợt léo lên một cái rồi biến mất tron mắt mọi người.
"Hảo tốc độ kinh người "Lâm Lôi run sợ
Cho dù thực lực có tiến nhanh nhưng so với Bối Lỗ Đặc quả thực là một trời một vực.
"Nga, Hồi gia thôi" Bối Bối cũng đứng trên vai Lâm Lôi, hưng phấn vô cùng, Lâm Lôi, Ba khắc hai người trên mặt tràn đầy tươi cười, hiển nhiên đang nghĩ tới gia đình.
Bay qua sa mạc, lướt qua Lai Nhân Đế Quốc, La Áo Đế Quốc, Tại La Áo Đế Quốc và Lai Nhân Đế quốc khí trời tương đối ấm áp làm cho thực vật phát triển xanh tốt.
Bay qua hai đại đế quốc, đoàn người của Lâm Lôi rốt cục cũng tiến vào khu vực của Ba Lỗ Khắc đế quốc.
Ba Lỗ Khắc đế quốc nằm ở phía bắc đai lục, mặc dù không giống bắc vực mười tám công quốc quang năm rét lạnh nhưng cũng không thể so với khí hậu ở Nam phương được, bây giờ đã là tháng ba nhưng mấy cây đại thụ bây giờ mới mọc lá, thậm chí mấy nóc nhà còn có tuyết đọng lại
Đoàn người Đức Tư Lê tách ra, tiếp tục nhằm hướng bắc phi hành.
"Mười năm rồi không biết bây giờ Hỗn loạn chi lĩnh ra sao"cực nhanh phi hành xuống nhìn trên mặt đất có tòa đại thành thị, Lâm Lôi tron lòng cảm thấy có chút tự hào.
Mười năm trước Ba Lỗ Khắc đế quốc đã ngừng chiến tranh bắt đầu bước vaò giai đoạn kiến thiết. Bây giờ dân cư Ba lỗ Khắc đã tăng lên rất nhiều thành trì kiến tạo cũng đẹp hơn hoàn toàn có thể so với thần thánh đồng minh năm đó.
Phía dưới là một tóa cổ thành.
Trên mái tòa thành có không ít tuyết đọng lại, có rất nhiêu hộ vệ đang đi tuần, tòa thành này đúng vậy trong truyền thuyết của Ba Lỗ Khắc đế quốc chính là tòa Long Huyết thành, năm đó sau khi khai thác xong mỏ ma tinh khoáng thạch đã được kiến thiết tại đây.
"Lâm Lôi chúng ta cáo biệt tại đây, nếu sau này muốn tìm ta hãy tới cực bắc băng nguyên" Áo Lợi Duy á nói.
"Nhất định!" Lâm Lôi gật đầu cười.
Lập tức áo lợi duy á cùng các cường giả của Cực Bắc Băng nguyên cực nhanh phi hành theo hướng bắc. còn Lâm Lôi, Ba Khắc, Bối Bối hướng xuống phía dưới tòa Long huyết thành đáp xuống. Trong truyền thuyết tòa Long huyết thành thường xuyên có cự long bảo hộ, hơn nữa hộ vệ trong thành toàn là đại địa chiến sĩ.
Ba đạo lưu quang từ trên cao lao xuống, đồng thời khí thế khổng lồ cũng lập tức phát ra, tràn ngập tòa long Huyết thành.
"Lâm Lôi đại nhân?" Thấy khí thế quen thuộc nhất thời khiến cho các cường giả trong Long Huyết thành đều phản ứng, vô luận là Tái tư Lặc, Cái tì bọn họ hay là con của Lâm Lôi Thái Lặc và những người khác đều hướng hậu hoa viên chạy tới.
Bởi vì Lâm Lôi bọn họ đang đứng ở hậu hoa viên.
Trong không khí vẫn còn cảm thấy được tuyết chưa bị hòa tan sạch sẽ, trong mỗi bụi hoa đều thấy có tuyết đọng lại.
"Lâm Lôi đã trở về?" Ở phía sau hoa viên phơi nắng là Hi Lí mạn và quản gia hi Lí lập tức hướng xa xa nhìn lại, Lâm Lôi với áo bào màu thiên thanh hòa cùng với Ba Khắc mặc tông sắc trường bào đứng cùng một chỗ, ở trên vai của Lâm Lôi chính thị là Bối Bối đáng yêu.
"Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, Hi Lí gia gia "Lâm Lôi lập tức nghênh đón.
"Hảo Hảo" Quản gia Hi lí hưng phấn cực kì "Mười năm rồi, suốt mười năm qua, Lâm Lôi ah, lão nhân ta còn tưởng là không còn được gặp lại ngươi nữa" Quản gia Hi Lí đã đi theo Ba Lỗ Khắc gia tộc gần trăm năm. Nguồn:
Dù sao bây giờ Lâm Lôi cũng đã 50 tuổi.
Chỉ là Lâm Lôi đã đạt tới thánh vực cường giả nên xem qua mới như một tiểu tử.
"Lâm Lôi đại nhân, a, đại ca" Cái Tì cùng An Khoa hai người tiến lên với vẻ mặt kích động vô cùng.
"Cha!" một đạo âm thanh hùng hậu vang lên.
Một người trên người toàn mồ hôi, chỉ khoác chiếc áo trường bào dánh như thanh niên tiến lên, thanh niên này thân cao hai thước, ánh mắt đình trụ nhìn vào Lâm Lôi.
"Cha!" Tráng bạc thanh niên này lập tức hướng tới Lâm Lôi.
Nhìn thanh niên trước mắt có bảy phần giông Lâm Lôi chỉ là so với Lâm Lôi có vẻ cường tráng hơn, Lâm Lôi lập tức phân biệt đi ra, vui vẻ nói "Thái lặc"
"Cha, đã mười năm rồi" Thái Lặc trực tiếp ôm cổ Lâm Lôi.
Năm đó Lâm Lôi rời nhà đi, Thái Lặc mới chỉ có mười hai tuổi, chỉ là một thiếu niên mà nay mười năm trôi qua, thái Lặc đã hai mươi hai tuổi rồi, nếu cùng Lâm Lôi đứng chung một chỗ, có người nói Lâm Lôi và Thái Lặc là huynh đệ cũng có người tin.
Dù sao Lâm Lôi dung mạo cũng không có biến hóa.
"Cha người so với mười năm trước dường như không có thay đổi gì "Thái Lặc kích động nói con mắt đỏ hồng lên, dù sao năm ấy Thái lặc mới mười hai tuổi, thản nhiên mà nói mười năm đối với Thái Lặc là rất lâu.
"Tỷ Tỷ Toa toa của ngươi đâu" Lâm Lôi dò hỏi.
Thái Lặc lắc đầu nói: "Tỷ nàng ấy không có ở nhà, đã đi tới đế đô chắc phải một khoảng thời gian nữa mới trở về"
"Mẫu thân ngươi đâu?" Lâm Lôi cũng phát hiện không thây Địch lị Á đi ra
Ngay lúc này một vị thiếu phụ xinh đẹp ôm một đứa nhỏ đi ra, người thiếu phụ thấy Lâm Lôi trong mắt ánh lên một vẻ sùng bái. Lâm Lôi nghi hoặc nhìn thiếu phụ này nói: "Thái Lặc đây là?"
"Trân Ny mau tới" Thái Lặc lập tức hô.
Thiếu phụ xinh đẹp này đi tới có chút cẩn cẩn nói: "Cha"
"Cha?" Lâm Lôi có chút ngạc nhiên.
Thái lặc lập tức hi hi cười: "Cha lại nhìn đứa cháu bảo bối của người đi, nó mới sinh ra được ba tháng đó "Thái Lặc từ trong ngực thiếu phụ bế lấy đứa bé, đưa tới trước mặt Lâm Lôi "Cha người xem nó có đáng yêu không?"
"Cháu" Lâm Lôi có chút ngẫn ngơ.
Chính mình mười năm quay lại, con mình chẳng những đã trưởng thành, lại còn cấp cho mình một đứa cháu nữa.
"Ha ha.., lão đại nhìn vẻ mặt ngươi lúc này thực thú vị nha" Bối bối giờ phút này nở nụ cười những người khác cũng cười theo.
Lâm Lôi không khỏi xấu hổ gõ đầu Thái Lặc "Thái lặc, ngươi tên tiểu tử này, cha ngươi chưa trở về ngươi đã kết hôn và sinh con rồi" Lâm Lôi dở khóc dở cười, chỉ là nhìn thấy đứa bé trước mắt da thịt trắng bóc, đôi mắt đen nhánh nhìn đáng yêu vô cùng.
Lâm Lôi nhìn đứa cháu của mình cảm thấy nó đáng yêu vô cùng. Lâm Lôi lập tức lấy tay bế lấy đứa bé, cẩn thận phi thường, ngay cả tại chúng thần mộ địa khi lấy được thần cách Lâm Lôi cũng không có cẩn thận như vậy.
Lâm Lôi ôm đứa cháu của mình trên mặt không khỏi lộ vẻ tươi cười.
Thái lặc cùng với thê tử của mình nhìn nhau một cái, trên mặt lộ nét tươi cười, Trân Ny lặng lẽ hỏi Thái Lặc: "Thái Lặc chàng không phải từng nói cha đã giết Địa ngục hỏa phụng hoàng sao? Nhưng mà nhìn cha dường như không có đáng sợ như trong truyền thuyết".
Thái Lặc nhìn Lâm Lôi, Lâm Lôi giờ phút này dường như đang ôm tâm can bảo bối vậy.
"Thái Lặc, đứa nhỏ này đã đặt tên chưa?" Lâm Lôi ngẩng đầu hỏi Thái Lặc.
"Đặt rồi tên là Khiếu A Lặc" Thái lặc nói.
"A nặc.." Lâm Lôi cúi đầu nhìn A nặc nhìn đôi mắt trong suốt như trân châu nhẹ giọng nói "A Nặc, A Nặc" Lần đầu tiên có đứa cháu trong lòng Lâm Lôi cũng cảm thấy rất vui sướng.
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị