Bàn Long Ngoại Truyện
Chương 16 Thiên Tài Tập Trung
Thời gian dần trôi đi, chớp mắt đã bước vào tháng Hai, trên núi Ô Sơn rất nhiều cây đều đã đâm chồi nảy lộc, xuân ý đã lặng yên đến với Ngọc Lan đại lục.
Khi mặt trời bắt đầu ló những tia nắng bình minh đầu tiên, dưới gốc cây cổ thụ, Trần Tiểu Nhạn đang lặng im ngồi luyện hóa Ma pháp lực, bên cạnh là Tiểu Bạch đang nằm vô cùng ngoan ngoãn. Tiến vào Minh Tường trạng thái, Tiểu Nhạn cảm thấy chung quanh thân thể là một lượng lớn thổ hoàng quang điểm, thanh quang điểm, và hồng quang điểm, ba loại quang điểm đang không ngừng từ khắp các nơi bên ngoài thân thể tiến vào trong cơ thể, xuyên thấu qua cả cơ và các đốt xương, tinh thuần cuối cùng tụ tập tại giữa ngục trong khu vực Đan Điền.
Chỉ thấy ở giữa đan điền, tràn ngập các đám sương màu vàng, màu xanh và màu đỏ.
Đám sương màu vàng này, đó là địa hệ ma pháp lực, đám sương màu xanh kia chính là phong hệ ma pháp lực, còn màu đỏ chính là hỏa hệ ma pháp lực.
"Hô" Chậm rãi phun ra một hơi, nàng từ Minh Tường trạng thái khôi phục lại bình thường. Tiểu Bạch nghe tiếng động liền mở mắt, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn nàng trông vô cùng đáng yêu.
"Này, Tiểu Nhạn!" Lâm Lôi đứng từ xa gọi to "Còn ở đó làm gì thế, ngươi không trở về chuẩn bị mau đi"
Hôm nay chính là ngày 8/2, ngày mai Ân Tư Đặc học viện chính thức khai giảng. Cho tới ngày hôm nay Tiểu Bạch vẫn không có dấu hiệu gì là muốn ký kết khế ước với nàng. Nàng thở dài xoa đầu nó, không thể bắt ép được, cùng lắm thì đợi nàng đạt thất cấp rời trở về thu phục nó, có điều nó có đợi nàng trở thành thất cấp hay không thì không ai biết.
Nhanh chóng trở về nhà thu xếp tay nải, liếc nhìn Tiểu Bạch nãy giờ vẫn kè kè theo sát nàng, ánh mắt nó hiện lên sự khó hiểu. Nàng như nào lại cầm theo cái bọc kia nữa, trong mắt nó thì hẳn là nàng sau khi kết thúc buổi tập sáng sẽ cùng nó đi lên núi Ô Sơn chơi đùa.
"Tiểu Bạch này, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, lần này ta đi, phải rất lâu ta mới trở về, ta lại không thể mang theo ngươi được, ngươi phải bảo trọng đó" Nàng nhìn vào mắt con vật nói. Đôi mắt nó đen láy, trong suốt, cái đuôi rủ xuống, không còn nét quậy phá tinh nghịch thường ngày. Nàng phì cười "Đừng lo, ta sẽ về thăm nhà ngươi" rồi đưa tay định xoa đầu nó. Bỗng nhiên nó cắn thật mạnh lên tay nàng "A! Tên hỗn đản nhà ngươi, cắn đau quá đi" Nàng nhăn nhó kêu lên, vết cắn còn rỉ ra màu máu đỏ tươi. Sau đó, một đạo thanh sắc bao phủ lên Tiểu Bạch, từ khóe miệng nó nhổ ra một bũng máu. Khung cảnh này có chút quen thuộc, thật giống như khi tiểu Ảnh thử ký khế ước với Lâm Lôi! Một thanh sắc ma pháp trận chứa một khối tam giác màu xanh dung nhập vào cơ thể Tiểu Nhạn.
"Tiểu Bạch" Tiểu Nhạn thử trao đổi linh hồn lần đầu tiên với Tiểu Bạch.
"Nhạn Nhạn, nghe Bối Bối nói ngươi muốn bỏ ta ở lại, điều đó là thật sao?" Tiểu Bạch cấp tốc truy vấn.
"Ha ha, bây giờ thì không cần nữa rồi" Tiểu Nhạn cao hứng cười to. Tốt quá rồi!
"Nhạn Nhạn, đừng bỏ rơi ta, ta muốn đi cùng ngươi tới vương đô gì gì đó" Tiểu Bạch nhanh nhẹn leo lên vai nàng, bày ra tư thế ngươi không được để ta ở lại.
Nàng phì cười, vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch rồi đeo tay nải ra khỏi cửa. Khi rời khỏi Ô Sơn Trấn, rất nhiều người dân đến tiễn đưa nàng và Lâm Lôi lên đường. Hơn hai năm được nơi đây cưu mang, giúp đỡ, trong lòng nàng đối với người dân Ô Sơn trấn vô cùng cảm kích, nhưng nàng không thể sống ở đây cả đời, nàng muốn một bầu trời rộng hơn, cho nàng thỏa sức bay lượn. Năm đó là năm Ngọc Lan lịch năm 9991.
Ân Tư Đặc Học viện, đệ nhất Ma pháp Học viện trên toàn Ngọc Lan đại lục.
Ân Tư Đặc Học viện đặt trụ sở tại vùng rừng núi phía nam cách vương đô 'Phân Lai Thành' chừng 20 dặm. Ân Tư Đặc Học viện là do Quang Minh giáo đình đầu tư xây dựng, tự nhiên là tài nguyên dồi dào, đất đai cực kỳ rộng lớn, phương viên kéo dài đến gần 10 dặm, một đại học viện như thế tựa hồ có thể so sánh với cả một tòa thành.
Bên ngoài Ân Tư Đặc Học viện không hề có lấy một bóng người, chỉ toàn một dải sơn lĩnh trống trải hoang vu.
Nhà ăn, trang phục điếm, tửu ba và các loại hình dịch vụ khác cũng đều được mở ra bên trong Học viện.
"Thực sự là đầy đủ các chủng loại." Tiểu Nhạn đứng ở cửa Ân Tư Đặc Học viện không khỏi hít hà.
Bên ngoài Ân Tư Đặc Học viện, rộng chừng 50 thước nằm phía trên cửa viện có một kiến trúc hình bán nguyệt khổng lồ, phía trên có khắc những loại ma pháp phù văn huyền ảo, không đơn thuần là xét đến độ phức tạp, chỉ biết rằng ma pháp trận án ngữ trên cửa Ân Tư Đặc Học viện chính là một cự hình ma pháp.
Tiểu Nhạn dáo dác nhìn quanh thì phát hiện một bóng dáng quen quen đang bước lại gần phía nàng. Mái tóc vàng óng, dài lả lướt, dáng người kiều diễm thướt tha, chính là Địch Lỵ Á sau hai năm không gặp, gương mặt non nớt ngày ấy nay đã nở rộ thành một đóa hoa kiều mị.
Đi bên cạnh nàng là một thiếu niên khí phách ngút trời, gương mặt có vài phần giống với Địch Lỵ Á, nhưng khác với vẻ ôn hòa của nàng, gương mặt hắn hiện lên vẻ lạnh lùng, cao ngạo.
"Kia là Địch Khắc Tây?" Nàng trong lòng thầm đoán. Địch Lỵ Á cũng nhận ra có người đang nhìn về phía mình, là một thiếu niên có nước da ngăm đen, có chút gì đó quen mắt nhưng nàng lại không thể nhớ được đã gặp người này ở đâu.
"Muội nhìn gì vậy?" Địch Khắc Tây thấy muội muội nhìn chăm chú Tiểu Nhạn cũng đưa mắt nhìn theo. Chỉ là mấy tên tiểu tử bình thường thôi?
"Không có gì đâu, ca, chúng ta đi tiếp thôi" Địch Lỵ Á cười nói, sau đó bước qua Tiểu Nhạn nhanh chóng. Trần Tiểu Nhạn cười khổ, phải a, cũng hai năm rồi, nàng ta sẽ không nhận ra mình, vậy mà còn mong có thể kết giao bằng hữu. "Tiểu Nhạn, người sao vậy?" Lâm Lôi bên cạnh nhận thấy Trần Tiểu Nhạn khác thường liền hỏi.
"À, cũng không có gì quan trọng. Đúng rồi, Lâm Lôi, mau chóng đem thư trúng tuyển với tờ giấy chứng minh thân phận đi nhập học đi thôi." Nàng cười, lảng tránh nói sang chuyện khác.
"Ừm, nhưng đi đâu nộp đây?" Lâm Lôi gật gật đầu
"Đi theo cái người đằng kia đi, hình như họ cũng như chúng ta đó" Tiểu Nhạn chỉ một thiếu niên cũng đang cầm thư trúng tuyển như các nàng.
Lâm Lôi gật đầu tán đồng.
Thiếu niên đó nhìn như một đứa trẻ, bên cạnh còn có một lão đầu dắt đi. Đột nhiên đứa trẻ đó quay lại nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào, ta là Lôi Nặc đến từ Áo Bố Lai Ân đế quốc"
Nghe thấy Lôi Nặc phía trước giới thiệu đến từ Áo Bố Lai Ân đế quốc, Tiểu Nhạn trong lòng cả kinh: " Là Lôi Nặc, một trong tứ huynh đệ của Lâm Lôi".
Áo Bố Lai Ân đế quốc là một trong tứ đại đế quốc. Phải biết rằng, tứ đại đế quốc chính là nằm ở phía đông của Ma Thú sơn mạch, mà Ân Tư Đặc Học viện thì lại nằm ở phía tây. Nếu muốn tới Ân Tư Đặc Học viện thì phải đi ngang qua phía bắc hoặc phía nam của Ma Thú sơn mạch. Dù sao thì ngoại trừ cửu cấp cường giả hoặc Thánh vực cường giả ra thì chẳng một ai dám băng qua Ma Thú sơn mạch.
"Ta là Lâm Lôi, còn đây là Tiểu Nhạn, chúng ta ở Phân Lai vương quốc." Lâm Lôi cũng đáp lễ lại nam hài 'Lôi Nặc' này đáp.
Lôi Nặc trợn tròn con mắt, than vãn: "Phân Lai vương quốc? Vậy thì các ngươi thực là thư thái. Từ nhà ta tới Phân Lai vương quốc cũng phải mất đến 1 năm thời gian. Các ngươi hao phí thời gian dám chắc là rất ngắn a."
"Đúng, ta từ nhà tới đây mất thời gian khoảng chừng nửa ngày." Lâm Lôi thành thực trả lời.
"Ách ..." Lôi Nặc vẻ mặt sửng sốt.
Một người phải đi mất hết một năm dài, trong khi người kia thì lại chỉ mất có nửa ngày.
"Đệ tử, nhanh lên một chút." Trắc thí viên ở bên kia thúc giục.
Trong quá trình đăng ký nhập học vẫn còn một lần kiểm tra lại thực lực của học viên nữa. Điều này là do Ân Tư Đặc Học viện cũng có phần lo lắng rằng có kẻ cướp đoạt giấy chứng nhận trúng tuyển rồi đến để mạo danh.
"Đi thôi." Lôi Nặc lập tức tới tiến hành thi kiểm tra.
Khi nhìn thấy kết quả thi kiểm tra, Tiểu Nhạn trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc.
Nam hài có tên gọi 'Lôi Nặc' này nguyên tố Thân hòa lực ở mức cao, về phần Tinh thần lực là ...
"Lôi Nặc, 8 tuổi, Tinh thần lực gấp 32 lần so với bạn cùng lứa tuổi, siêu đẳng."
Tiểu Nhạn ngay sau đó cũng nhanh chóng hiểu ra, trúng tuyển Ân Tư Đặc Học Viện, người nào người nấy đều là thiên tài cả.
"Sao vậy? Các ngươi Ngạc nhiên à?" Lôi Nặc tỏ vẻ không quan tâm đến kết quả cho lắm.
"Ha ha, không có, không có, tới ta rồi" Lâm Lôi bước vào kiểm tra. Đến khi nhân viên trắc thí thông báo kết quả thì Lôi Nặc bị sốc "Tinh thần lực thượng đẳng? Thân hòa lực siêu đẳng, còn là Địa, Phong, song hệ, ngươi là quái vật phương nào thế?"
Đơn thuần chỉ nhất hệ nguyên tố Thân hòa lực siêu đẳng đã thuộc loại vô cùng hiếm có rồi, song hệ thực sự là hi hữu đến khó tin.
"Ha ha, ta nào có, Tiểu Nhạn hắn mới khủng, ngươi chờ xem" Lâm Lôi cười cười. Đến khi nghe kết quả của Tiểu Nhạn, miệng của Lôi Nặc có lẽ nhét đủ một quả cam rồi. "Các ngươi...các ngươi..." Hắn lắp bắp.
"Ha ha, được rồi, thẻ học viên và chìa khóa phòng cũng nhận rồi, chúng ta đi thôi" Tiểu Nhạn vui vẻ cười nói.
"Ủa? Ngươi phải nộp học phí?" Lâm Lôi đã thấy lão đầu đi theo bên cạnh Lôi Nặc giúp đỡ nộp học phí, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Nhạn cười nói: "Lâm Lôi, học phí, phí ăn ở chỉ hoàn toàn miễn đối với người của Thần Thánh đồng minh mà thôi, ngoài ra thì áp dụng mức phí rất đắt đối với người ở những nơi khác.
Lôi Nặc cũng gật đầu.
Lão đầu đứng bên cạnh Lôi Nặc cũng thân thiện quay sang cười với Lâm Lôi: "Đúng thế, không chỉ riêng Ân Tư Đặc Học viện là như vậy, đại lục đệ nhất Chiến sĩ Học viện 'Áo Bố Lai Ân Học viện' cũng tương tự. Đối với đệ tử của bổn quốc thì phí dụng hoàn toàn miễn, tuy nhiên đối với các học viên đến từ nơi khác thì lại thu phí rất đắt."
Lâm Lôi cũng không phải là ngốc nghếch, vừa suy ngẫm lại thì đã hiểu ra ngay.
"Aiz, Lâm Lôi, Lôi Nặc, ta và ngươi khác số phòng rồi, ngươi là 1987, ta là 1988, là hàng xóm rồi" Trần Tiểu Nhạn than thở.
"Ha ha, hàng xóm tốt, sau này giúp đỡ nhau nha" Lâm Lôi vỗ vai nàng một cái, cười lớn tiếng.
Tiểu Nhạn bên ngoài cười mà trong không cười, phải chung đụng với người khác, nam nữ chưa biết, nói thực nàng có chút không thoải mái.
Một phòng túc xá bình thường bên trong có 4 học viên ở. Lúc 3 người dừng chân lại trước chỗ ở, không khỏi hít hà, những tòa đơn môn độc viện tại đó chỉ liếc mắt sơ qua cũng đã có đến mấy ngàn.
Ngoại trừ mấy ngàn đơn môn độc viện này ra còn có 2 dãy nhà 2 tầng diện tích nhỏ vô cùng hiếm thấy.
"1987, 1987 ..." Tiểu Nhạn nhìn các dãy số xung quanh, không khỏi nhắm hướng nam vừa đi vừa đếm.
Các dãy số ở đây là rất có quy luật, bắt đầu từ 0001, cứ một dãy lại gồm 100 đơn môn độc viện, ba người chạy tới hơn 20 dãy mà mới thấy 1901. Sau đó tiếp tục nhắm hướng đông chạy tới, Lôi Nặc không ngừng thở hổn hển, mãi một lúc sau cả 3 mới thấy đơn môn độc viện số 1987, 1988 hiện ra trước mặt.
~~~Ai nha nha, đúng là có gặp Địch Lỵ Á, nhưng ngta quên nàng rồi, phải làm sao đây? Hì, mọi người đọc vui, cái chương này mình chưa vừa ý lắm, mà ko biết tại sao chưa vừa ý, mợi người đọc và cho ý kiến nha~ Cám ơn ạ