Bán Lộ Phu Phu
Chương 37: Ai cũng không phải chúa cứu thế, ai cũng không thể chỉ sống mãi trong quá khứ
Có đôi khi, hạnh phúc đơn giản chỉ là việc ăn vụng một hộp kem, vào chạng vạng tối lúc tiểu nha đầu khóc sướt mướt gọi điện thoại tới, Lâm Dực chính là đang trốn ở trong toilet nhà Ôn Kỳ ăn vụng kem.
“Chuyện gì xảy ra?” Buông hộp kem, Lâm Dực sốt ruột hỏi.
Lâm Dực đã gần một tháng chưa về nhà, y mỗi ngày đều canh me vào lúc Ôn Kỳ đón Ôn Lục, đứng ở xa xa liếc mắt nhìn Nam đại ca đưa tiểu nha đầu về, y không dám để cho tiểu nha đầu nhìn thấy mình, nhất là chổ bị thương trên cánh tay, tiểu nha đầu từ trước đến giờ đều không thể giấu giếm cái gì, mắc công bị Nam đại ca biết được thì càng thêm phiền toái.
Cho nên vào lúc nghe tiểu nha đầu ủy khuất đến cực điểm khóc nhè kể lể, Lâm Dực miễn bàn là đau lòng biết bao nhiêu.
“Ba ba… Thối gia gia mắng con…kem đánh răng…người mau trở lại a…con muốn ba…kẹo cầu vồng…”
Tiểu nha đầu nói năng lộn xộn giải thích với y, đã qua hơn mười phút đồng hồ, Lâm Dực cuối cùng cũng hiểu rõ được sự tình.
Một câu thôi—— tiểu nha đầu lại ăn vụng kem đánh răng bị Nam đại ca bắt ngay tại trận.
Lâm Dực thở dài, Nam đại ca trước giờ không cho phép tiểu nha đầu ăn các loại bánh kẹo, một viên thôi cũng không được, Lâm Dực đã từng thay tiểu nha đầu cầu tình, nói là một tháng chỉ ăn một viên, cam đoan ăn xong sẽ lập tức đi đánh răng ba lượt, kết quả Nam đại ca chỉ lạnh lùng vung tới một câu: “Con về sau cũng ít ăn kem đi!”, Lâm Dực lập tức câm như hến, rốt cuộc không còn chút can đảm nào thay tiểu nha đầu cầu tình nữa.
Từ đó về sau, tiểu nha đầu thật sự là thèm quá hóa cuồng, ánh mắt mỗi lần nhắm ngay kem đánh răng nhi đồng vị hoa quả của mình đều phát sáng lấp lóe lấp lóe.
Vì chuyện này nhóc đã không ít lần bị Nam đại ca giáo huấn, cuối cùng Lâm Dực thật sự nhìn không được nữa, dứt khoát đưa ra cam kết với Nam đại ca nếu nhóc con không ăn kem đánh răng nữa, y mỗi tháng sẽ mua một bịch kẹo cầu vòng cho nhóc.
Tính ra thì…khoảng cách từ lần mua kẹo cho nhóc con vào đợt trước tới nay cũng gần một tháng rồi, trách không được, trách không được.
Ôn tồn mà khích lệ mấy câu, đợi cho cảm xúc của tiểu nha đầu rốt cục đã ổn định, Lâm Dực cúp điện thoại, nghĩ nghĩ, lại nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Dựa theo tình hình trước mắt mà nói, kỳ thật tiền đồ của Lâm Dực so với tiểu nha đầu cũng chả tốt đẹp hơn là bao, hai cha con đều cùng một loại đức hạnh.
Đã sớm đề cập qua Lâm Dực không ham mê gì khác, y chỉ đặc biệt thích ăn kem mà thôi, một hộp lại thêm một hộp, mặc kệ là vị gì hắn đều xơi hết. Lời này thật không có đùa giỡn chút nào đâu.
Cho nên dù đã vào ở trong nhà Ôn Kỳ, y vẫn như trước không đổi được cái thói quen ăn kem của mình, tủ lạnh đều nhanh chóng bị kem chất đầy, mỗi ngày ít nhất một hộp lớn, quả thực đã phát rồ, giống như mấy kẻ nghiện thuốc phiện vậy.
Thế là, nửa tháng qua đi, Ôn tiểu mỹ nhân rốt cục lên tiếng.
Kem có thể ăn, nhưng cũng không thể ăn theo cách này được, cứ như vậy mãi sớm muộn gì cũng xảy ra hỏng hóc gì đó cho xem, đã ba mươi tuổi, còn làm cha người ta rồi, vậy mà một tí tẹo thường thức về sức khỏe cũng đều không có.
Động tác nhanh chóng đem một nữa kem còn lại sắp chảy hết tống vào bụng, Lâm Dực nhớ tới ánh mắt của Ôn Kỳ lúc cảnh cáo mình không được ăn kém, thiệt tình là rất dọa người à.
Đứng dậy vỗ vỗ chân, Lâm Dực cảm giác bản thân đặc biệt xấu hổ, mỗi ngày đều giống như đánh du kích vậy, bộ lớn tuổi dễ dàng cho y lắm sao?
Kết quả vừa quay người lại, đang định ném hộp hủy diệt chứng cớ, mí mắt mạnh liệt run lên, Lâm Dực giật mình đơ luôn tại chổ.
Ôn Kỳ tựa vào cửa toilet, ôm cánh tay, ngón tay nhẹ gõ khung cửa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh quan sát y.
“…anh trở về khi nào vậy?” Đem hộp giấy giấu vào phía sau, Lâm Dực kiên trì hỏi.
Sau đó cũng không đợi Ôn Kỳ mở miệng, Lâm Dực giả vờ giả vịt gãi gãi cổ, ý đồ muốn nói sang chuyện khác: “Ôn Lục đâu rồi? Anh không phải vừa mới dẫn nhóc xuống lầu sao?”
“Nó chơi mệt, đã ngủ rồi.”
Lâm Dực ngẩn người, cúi đầu nhìn nhìn thời gian, hồi nãy vì bận nói điện thoại với tiểu nha đầu nên không có chú ý, vậy mà đã trễ đến như vậy.
Ý thức được Ôn Kỳ có lẽ đã sớm phát hiện ra hành độnh lén lút của mình, Lâm Dực giả vờ ho nhẹ, ngượng ngập cười một tiếng hướng ánh nhìn ra cửa: “Anh, anh muốn dùng nhà vệ sinh hả? Em, em sẽ không quấy rầy —— “
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Ôn Kỳ dứt khoát khép cánh cửa phía sau lại. Giương mắt, tràn đầy trêu tức.
“…”
Ngậm miệng, Lâm Dực chột dạ đứng nguyên tại chổ, lòng bàn tay đã có chút ướt mồ hôi.
Khoảng cách càng gần, y càng có thể thấy rõ sự tức giận nơi đáy mắt của Ôn Kỳ, cùng với một tầng *** ngày một rõ ràng hơn ở phía trên.
Sau chuyện đêm hôm đó, bọn họ vẫn chưa phát sinh quan hệ lần nào nữa, dù sao tay của Lâm Dực đang bị thương, làm gì cũng rất bất tiện.
Hôm nay, trong toilet nhỏ hẹp, Lâm Dực một tay chống đỡ bồn rửa tay sau lưng, một hơi thở mạnh cũng không dám phát ra, yết hầu khô khốc, trừng mắt nhìn Ôn Kỳ gần trong gang tấc.
Nếu như nói lần đầu tiên là bởi vì đôi bên đều đã nhẫn nhịn quá lâu, như vậy lúc này đây, Lâm Dực mơ hồ cảm giác mình nên nói cái gì, ví dụ như —— thẳng thắn.
Y không biết Ôn Kỳ sau khi đã thật sự biết rõ nguyên nhân mình chia tay Hàn Ninh Cẩn thì sẽ đối đãi với y như thế nào, nhưng y biết rõ, y phải nói cho Ôn Kỳ, ngay hiện tại.
“Ôn Kỳ,” kiên cường lấy thêm dũng khí, Lâm Dực thấp giọng kêu tên của đối phương, vô ý hướng ánh nhìn về phía bên kia lẫn tránh, “Kỳ thật Ninh Cẩn nói không sai, em…xác thực đã làm rất nhiều chuyện sai, em lúc ấy đưa ra lời chia tay, nguyên nhân chỉ là —— “
“Tôi biết rõ.”
Vượt ra ngoài dự kiến, Ôn Kỳ đã mở miệng nói như thế.
Rồi sau đó không để cho Lâm Dực có thời gian kinh ngạc, Ôn Kỳ đã đồng thời cúi đầu hôn lên môi Lâm Dực, cánh tay có hơi dùng sức, cứ như vậy ôm Lâm Dực ngồi lên bồn rửa tay.
Do dự nửa giây, Lâm Dực vung tay ném đi hộp kem sắp bị bóp đến bẹp dí, cũng không còn tâm tư truy vấn đối phương nữa.
Hai chân thuận thế quấn lên eo Ôn Kỳ, Lâm Dực một bên vươn tay ôm lấy cổ của đối phương, cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể, một bên thì mơ mang suy tưởng trong lúc đối phương không nhanh không chậm hoạt động tay chân——về sau còn có thể ăn vụng thêm mấy hộp kem nữa rồi hi hi.
“Chuyện gì xảy ra?” Buông hộp kem, Lâm Dực sốt ruột hỏi.
Lâm Dực đã gần một tháng chưa về nhà, y mỗi ngày đều canh me vào lúc Ôn Kỳ đón Ôn Lục, đứng ở xa xa liếc mắt nhìn Nam đại ca đưa tiểu nha đầu về, y không dám để cho tiểu nha đầu nhìn thấy mình, nhất là chổ bị thương trên cánh tay, tiểu nha đầu từ trước đến giờ đều không thể giấu giếm cái gì, mắc công bị Nam đại ca biết được thì càng thêm phiền toái.
Cho nên vào lúc nghe tiểu nha đầu ủy khuất đến cực điểm khóc nhè kể lể, Lâm Dực miễn bàn là đau lòng biết bao nhiêu.
“Ba ba… Thối gia gia mắng con…kem đánh răng…người mau trở lại a…con muốn ba…kẹo cầu vồng…”
Tiểu nha đầu nói năng lộn xộn giải thích với y, đã qua hơn mười phút đồng hồ, Lâm Dực cuối cùng cũng hiểu rõ được sự tình.
Một câu thôi—— tiểu nha đầu lại ăn vụng kem đánh răng bị Nam đại ca bắt ngay tại trận.
Lâm Dực thở dài, Nam đại ca trước giờ không cho phép tiểu nha đầu ăn các loại bánh kẹo, một viên thôi cũng không được, Lâm Dực đã từng thay tiểu nha đầu cầu tình, nói là một tháng chỉ ăn một viên, cam đoan ăn xong sẽ lập tức đi đánh răng ba lượt, kết quả Nam đại ca chỉ lạnh lùng vung tới một câu: “Con về sau cũng ít ăn kem đi!”, Lâm Dực lập tức câm như hến, rốt cuộc không còn chút can đảm nào thay tiểu nha đầu cầu tình nữa.
Từ đó về sau, tiểu nha đầu thật sự là thèm quá hóa cuồng, ánh mắt mỗi lần nhắm ngay kem đánh răng nhi đồng vị hoa quả của mình đều phát sáng lấp lóe lấp lóe.
Vì chuyện này nhóc đã không ít lần bị Nam đại ca giáo huấn, cuối cùng Lâm Dực thật sự nhìn không được nữa, dứt khoát đưa ra cam kết với Nam đại ca nếu nhóc con không ăn kem đánh răng nữa, y mỗi tháng sẽ mua một bịch kẹo cầu vòng cho nhóc.
Tính ra thì…khoảng cách từ lần mua kẹo cho nhóc con vào đợt trước tới nay cũng gần một tháng rồi, trách không được, trách không được.
Ôn tồn mà khích lệ mấy câu, đợi cho cảm xúc của tiểu nha đầu rốt cục đã ổn định, Lâm Dực cúp điện thoại, nghĩ nghĩ, lại nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Dựa theo tình hình trước mắt mà nói, kỳ thật tiền đồ của Lâm Dực so với tiểu nha đầu cũng chả tốt đẹp hơn là bao, hai cha con đều cùng một loại đức hạnh.
Đã sớm đề cập qua Lâm Dực không ham mê gì khác, y chỉ đặc biệt thích ăn kem mà thôi, một hộp lại thêm một hộp, mặc kệ là vị gì hắn đều xơi hết. Lời này thật không có đùa giỡn chút nào đâu.
Cho nên dù đã vào ở trong nhà Ôn Kỳ, y vẫn như trước không đổi được cái thói quen ăn kem của mình, tủ lạnh đều nhanh chóng bị kem chất đầy, mỗi ngày ít nhất một hộp lớn, quả thực đã phát rồ, giống như mấy kẻ nghiện thuốc phiện vậy.
Thế là, nửa tháng qua đi, Ôn tiểu mỹ nhân rốt cục lên tiếng.
Kem có thể ăn, nhưng cũng không thể ăn theo cách này được, cứ như vậy mãi sớm muộn gì cũng xảy ra hỏng hóc gì đó cho xem, đã ba mươi tuổi, còn làm cha người ta rồi, vậy mà một tí tẹo thường thức về sức khỏe cũng đều không có.
Động tác nhanh chóng đem một nữa kem còn lại sắp chảy hết tống vào bụng, Lâm Dực nhớ tới ánh mắt của Ôn Kỳ lúc cảnh cáo mình không được ăn kém, thiệt tình là rất dọa người à.
Đứng dậy vỗ vỗ chân, Lâm Dực cảm giác bản thân đặc biệt xấu hổ, mỗi ngày đều giống như đánh du kích vậy, bộ lớn tuổi dễ dàng cho y lắm sao?
Kết quả vừa quay người lại, đang định ném hộp hủy diệt chứng cớ, mí mắt mạnh liệt run lên, Lâm Dực giật mình đơ luôn tại chổ.
Ôn Kỳ tựa vào cửa toilet, ôm cánh tay, ngón tay nhẹ gõ khung cửa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh quan sát y.
“…anh trở về khi nào vậy?” Đem hộp giấy giấu vào phía sau, Lâm Dực kiên trì hỏi.
Sau đó cũng không đợi Ôn Kỳ mở miệng, Lâm Dực giả vờ giả vịt gãi gãi cổ, ý đồ muốn nói sang chuyện khác: “Ôn Lục đâu rồi? Anh không phải vừa mới dẫn nhóc xuống lầu sao?”
“Nó chơi mệt, đã ngủ rồi.”
Lâm Dực ngẩn người, cúi đầu nhìn nhìn thời gian, hồi nãy vì bận nói điện thoại với tiểu nha đầu nên không có chú ý, vậy mà đã trễ đến như vậy.
Ý thức được Ôn Kỳ có lẽ đã sớm phát hiện ra hành độnh lén lút của mình, Lâm Dực giả vờ ho nhẹ, ngượng ngập cười một tiếng hướng ánh nhìn ra cửa: “Anh, anh muốn dùng nhà vệ sinh hả? Em, em sẽ không quấy rầy —— “
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Ôn Kỳ dứt khoát khép cánh cửa phía sau lại. Giương mắt, tràn đầy trêu tức.
“…”
Ngậm miệng, Lâm Dực chột dạ đứng nguyên tại chổ, lòng bàn tay đã có chút ướt mồ hôi.
Khoảng cách càng gần, y càng có thể thấy rõ sự tức giận nơi đáy mắt của Ôn Kỳ, cùng với một tầng *** ngày một rõ ràng hơn ở phía trên.
Sau chuyện đêm hôm đó, bọn họ vẫn chưa phát sinh quan hệ lần nào nữa, dù sao tay của Lâm Dực đang bị thương, làm gì cũng rất bất tiện.
Hôm nay, trong toilet nhỏ hẹp, Lâm Dực một tay chống đỡ bồn rửa tay sau lưng, một hơi thở mạnh cũng không dám phát ra, yết hầu khô khốc, trừng mắt nhìn Ôn Kỳ gần trong gang tấc.
Nếu như nói lần đầu tiên là bởi vì đôi bên đều đã nhẫn nhịn quá lâu, như vậy lúc này đây, Lâm Dực mơ hồ cảm giác mình nên nói cái gì, ví dụ như —— thẳng thắn.
Y không biết Ôn Kỳ sau khi đã thật sự biết rõ nguyên nhân mình chia tay Hàn Ninh Cẩn thì sẽ đối đãi với y như thế nào, nhưng y biết rõ, y phải nói cho Ôn Kỳ, ngay hiện tại.
“Ôn Kỳ,” kiên cường lấy thêm dũng khí, Lâm Dực thấp giọng kêu tên của đối phương, vô ý hướng ánh nhìn về phía bên kia lẫn tránh, “Kỳ thật Ninh Cẩn nói không sai, em…xác thực đã làm rất nhiều chuyện sai, em lúc ấy đưa ra lời chia tay, nguyên nhân chỉ là —— “
“Tôi biết rõ.”
Vượt ra ngoài dự kiến, Ôn Kỳ đã mở miệng nói như thế.
Rồi sau đó không để cho Lâm Dực có thời gian kinh ngạc, Ôn Kỳ đã đồng thời cúi đầu hôn lên môi Lâm Dực, cánh tay có hơi dùng sức, cứ như vậy ôm Lâm Dực ngồi lên bồn rửa tay.
Do dự nửa giây, Lâm Dực vung tay ném đi hộp kem sắp bị bóp đến bẹp dí, cũng không còn tâm tư truy vấn đối phương nữa.
Hai chân thuận thế quấn lên eo Ôn Kỳ, Lâm Dực một bên vươn tay ôm lấy cổ của đối phương, cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể, một bên thì mơ mang suy tưởng trong lúc đối phương không nhanh không chậm hoạt động tay chân——về sau còn có thể ăn vụng thêm mấy hộp kem nữa rồi hi hi.
Tác giả :
Sơ Nhất