Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 362
CHƯƠNG 362: CÚI ĐẦU TRƯỚC MỘT NGƯỜI.
Trong con hẻm cách quán cà phê mấy con phó, Tỉnh Vu Dịch xuất hiện, trong mắt hiện lên một tia thù hận chưa từng có.
“Sở Vĩnh Du”
Nghiến răng nghiền lợi nói ra ba chữ, Tỉnh Vu Dịch một quyền đánh vào bức tường ở bên cạnh, bức tường lập tức thủng một lỗ lớn.
Sau khi Thần Cổ bị anh ta hấp thụ, vốn dĩ cho rằng có thể thiên hạ vô địch, mà thực tế cũng như vậy, một đường dạo chơi mà đến, cũng từng gặp Tiên Thiên võ giả, căn bản không có người nào cầm cự được một hiệp của anh ta.
Không ngờ, người anh em trước đây của mình, Sở Vĩnh Du, đã mạnh đến mức như vậy, chỉ dựa vào việc phóng sát khí, đã không dám để anh ta ra tay, đây cũng là lý do tại sao lúc anh ta bỏ trốn không dẫn theo Bạch Hinh Vũ, sợ làm chậm tốc độ sẽ bị Sở Vĩnh Du đuổi theo.
“Đáng chết, không dễ gì mới tìm được một người có thể chất thuần linh, đã bị bỏ lỡ như vậy, tôi rất không cam lòng.”
Tiếp theo, Tỉnh Vu Dịch dùng mông nghĩ cũng có thể biết được, Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ bảo vệ Bạch Hinh Vũ, bản thân còn có thể có cơ hội không?
“Đợi đã, đợi đã!”
Phía bên kia, Sở Vĩnh Du dẫn theo Bạch Hinh Vũ đã ngồi xe của Hồng Ngải rời đi, vấn đề của Sở Vĩnh Du, Bạch Hinh Vũ nói không ra nguyên nhân, chỉ biết trên đường đi xe taxi về nhà, lúc đợi đèn đỏ ở chỗ giao lộ, gặp được Tỉnh Vu Dịch đang qua đường, lúc đó nhìn chằm chằm vào cô ta không rời, còn về nguyên nhân là gì thì cô ta thật sự không biết.
“Bạch Hinh Vũ, bây giờ cô đang gặp nguy hiểm rất lớn, đợi tôi xử lý xong việc ở đây, cùng tôi trở về Tỉnh Thành, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Bạch Linh Vũ nhìn Sở Vĩnh Du, đột nhiên nói một cách rất kiên định.
“Anh Sở, anh là một người tốt, nếu như….nếu như người kia thật sự tội ác tày trời như vậy, tôi…tôi tình nguyện làm con mồi dụ anh ta ra.”
Không thể không nói, Sở Vĩnh Du cũng có chút dao động với ý kiến này, anh có sát khí ấn, có thể nhập vào cơ thể của Bạch Hinh Vũ, nếu như Tỉnh Vu Dịch lại xuất hiện, cho dù đi đến đâu, anh cũng có thể cảm ứng và theo dõi.
“Anh Sở, anh giúp tôi nhiều lần như vậy, hãy để tôi giúp anh một lần, nhìn từ thái độ của anh ta với tôi, có lẽ không phải là muốn giết tôi, nhưng cụ thể muốn làm gì, thì tôi không biết.”
Rất lâu sau, cuối cùng Sở Vĩnh Du vẫn gật đầu.
“Được, vậy cô cứ sinh hoạt bình thường, mỗi lần trước khi ra khỏi nhà thì gửi tin nhắn cho tôi, muốn đi đâu, nếu như cô vượt qua phạm vi kia, tôi sẽ lập tức đi theo.”
Sau khi nhập sát khí vào cơ thể của Bạch Hinh Vũ, Sở Thiên Vũ lấy điện thoại ra gọi cho Ông Tần.
“Quá trình của sự việc tôi đều đã biết Vĩnh Du, cậu làm không sai, tính mạng của nhân dân mới là điều quan trọng nhất, nếu như tôi nhìn không nhằm, có lẽ cậu quen biết hung thủ đúng không, gửi thông tin của anh ta qua đây, tôi sẽ ra lệnh tìm kiếm anh ta trong nội bộ.”
Ông Tần có thể biết được quá trình sự việc nhanh như vậy, Sở Vĩnh Du không hề hiếu kỳ, địa vị của Ông Tần, những thứ phụ trách, nếu như ngay cả một chút tai mắt cũng không có, vậy mới thật sự là kỳ lạ.
“Được.”
Cùng lúc đó, trên một con phố nào đó ở Kim Cảng, một chiếc xe Maybach đang chạy, gia chủ nhà họ Ôn, Ôn Chấn Uy và ba của Ôn Hưng Hoa, Ôn Trung ngồi ở phía sau.
“Anh cả, đây là muốn đi đâu? Nên nói với em chứ.”
Ôn Trung có chút tò mò, bảo ông ta trở về, bảo ngồi phía sau xe rồi rời đi, đến bây giờ chiếc xe đã đi được 10 phút, ngay cả đích đến ở đâu ông ta cũng không biết.
“Đi gặp Sở Vĩnh Du.”
Nghe tháy câu nói này, Ôn Trung ngồi thẳng dậy, không thể tin được nói.
“Anh cả, anh không đùa đấy chứ?”
Khuôn mặt Ôn Chấn Huy lạnh lùng, khẽ gật đầu.
“Không, quả thật là đi gặp Sở Vĩnh Du.”
Nghe tháy vậy, cả người Ôn Trung đều không khỏe.
“Anh cả, anh có ý gỉ? Cứ như vậy mà đem em đi bán? Sở Vĩnh Du có lợi hại đến đâu cũng không thể khiến nhà họ Ôn chúng ta đến mức phải đi nịnh bợ? Hơn nữa, anh ta có chứng cứ gì sao?”
Ôn Chắn Huy nhìn Ôn Trung, thở dài, bên trong là sự bất lực “Nhà họ Lâm xảy ra chuyện có lẽ cậu cũng biết, chính là Sở Vĩnh Du làm, cậu cảm thấy người máu lạnh như vậy, thật sự nhận định một việc, còn cần bằng chứng nhảm nhí gì sao?”
Cái gì? Chuyện của nhà họ Lâm là Sở Vĩnh Du làm? Nhất thời, Ôn Trung như ngồi trên đống kim, đập mạnh vào ghế lái phía trước, kích động nói.
“Dừng xe! Tôi muốn xuống xe! Mau dừng xe!”
Nhưng tài xế không quan tâm, dù sao người ra lệnh là gia chủ hiện tại của nhà họ Ôn, Ôn Chấn Huy, anh ta sao có thể nghe theo Ôn Trung.
“Cậu đừng căng thẳng, tôi dùng ơn cứu mạng Hồng Trạch để đổi, kết quả đã xem như là rất tốt rồi, Sở Vĩnh Du sẽ không động đến nhà họ Ôn chúng ta, hơn nữa cũng sẽ không muốn mạng của cậu, chỉ là đôi chân mà thôi, ngoài ra hủy bỏ lệnh treo thưởng là được.”
Ôn Trung bình tĩnh lại, thu hồi lệnh ban thưởng trên web đen không có gì, chỉ cần bồi thường một phần mười tiền bội ước là được, mặc dù một phần mười của 2 tỷ đô la mỹ cũng là một con số không nhỏ, nhưng đối với nhà họ Ôn mà nói, đó thật sự chỉ xem như là một cơn mưa phùn, nhưng…
“Anh cả, có thễ….có thể đừng khiến em trở thành người tàn phế được không? Em…em thật sự đã cảm nhận được sự khó khăn khi giết Sở Vĩnh Du, lúc đó bên trang web đen gọi điện thoại cho em, nói chỉ có tăng tiền thưởng lên 5 tỷ mới có được sát thủ lợi hại hơn xuất trận, bằng không cái giá bây giờ đã không có ai dám nhận rồi, bởi vì phàm là sát thủ tìm được, đều đã chết rồi.”
Lắc đầu, vẻ mặt Ôn Chấn Huy rất phức tạp.
“Cậu đã nói như vậy, tôi cảm thấy nhà họ Ôn chúng ta vẫn còn sự lựa chọn sao? Haiz, ba mẹ chỉ lo cho con cái ăn cái mặc mà không dạy dỗ tốt, bây giờ tôi đã thật sự hiểu ý nghĩa của câu nói này. Nhà họ Ôn chúng ta cùng với Sở Vĩnh Du đến mức đối đầu nhau, chính là vì sự ăn chơi của Hưng Hoa, mà nhà họ Lâm đi đến bước đường ngày hôm nay cũng là do tên tiểu tử không biết trời cao đất dày Lâm Văn Kiệt kia, tất cả nguồn gốc của tai họa, nói đến cùng vẫn là do giáo dục.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Ôn Chấn Huy có thể thay đổi điều gì, những gia tộc lớn như bọn họ, đứa bé nào khi sinh ra mà không ngậm chìa khóa vàng chứ, có con cái ưu tú trưởng thành, tam quan nghiêm chỉnh, nhưng bắt luận ở nơi nào, có tốt đương nhiên cũng có xấu, gia đình nào mà không có một đứa con bướng bỉnh, không tốt chứ, chỉ là trong gia tộc lớn như bọn họ, bị phóng đại một cách vô hạn mà thôi.
Lúc này, Ôn Trung cũng không nói nữa, chuyện đã như vậy, đã trở thành định cư, có nói thêm cũng không có ý nghĩa gì, nhà họ Ôn đường đường là một trong ba gia tộc lớn ở Kim Cảng, lại bị ép đến mức cúi đầu trước một người như vậy, có lẽ đời này sẽ không xảy ra lần thứ hai.
Chiếc xe đến nhà họ Hồng, đi vào trong một phòng khách nào đó của trang viên, liếc mắt đã nhìn thấy Sở Vĩnh Du ngồi trên ghế sofa, hình như đang đặc biệt đợi bọn họ đến.
Cái gọi là kẻ thù gặp mặt vô cùng đỏ mắt, nhưng Ôn Trung lại không hề có cảm giác này, không có anh, ngay cả nhà họ Hồng dâng chỗ như thượng khách, nhà họ Lâm thảm hại như thế nào, ông ta không có tư cách báo thù cho con trai.
*Xin lỗi anh Sở, bây giờ tôi sẽ hủy bỏ lệnh treo thưởng trên trang web đen.”
“Đợi đã, tôi đổi ý rồi.”