Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 356
CHƯƠNG 356: VỊ KHÁCH QUÝ TRƯỚC NAY CHƯA TỪNG CÓ
Trong lúc đám đông còn đang mắt chữ O mồm chữ A, Sở Vĩnh Du đã lên xe của Hồng Ngải, sau đó đoàn xe rời đi.
Sau khi đoàn xe đi xa dần, tất cả những người đang đứng xúm xít ở đó lập tức bùng nỗ.
“Má ơi! Hoá ra anh ta kiên trì đứng ở đó là vì không thấy sợ hãi gì.”
“Bà ơi, đúng là quá ngầu, không ngờ lại quen với nhà họ Hồng, gia tộc đứng đầu trong số ba gia tộc, ha ha, sao tôi lại vui thế chứ.”
“Cũng đừng vui sớm quá, dù sao nhà họ Lâm cũng đã chết một đứa con, hơn nữa tôi còn nghe nói, mặc dù tiếng tăm của Lâm Văn Kiệt ở bên ngoài rất tệ hại nhưng lại rất được ông cụ nhà họ Lâm yêu thương, tôi đoán rằng chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu.”
Trong chiếc xe Bentley đi đầu, Hồng Ngải nhìn sang Sở Vĩnh Du đang ngồi bên cạnh.
“Anh Sở, anh đã giết Lâm Văn Kiệt sao?”
Sở Vĩnh Du nhìn Hồng Ngải với ánh mắt lạ lùng rồi cười.
“Tin tức cũng nhanh nhạy đấy.”
Hồng Ngải cười thật thà.
“Kim Cảng cũng không lớn, ở đâu cũng có tai mắt của chúng gia đình chúng tôi hết, đương nhiên chúng tôi sẽ biết chuyện ngay lập tức thôi. Đúng là Lâm Văn Kiệt rất kiêu ngạo, nhà họ Lâm quá chiều chuộng anh ta, anh ta gặp được người như anh Sở, anh ta chết như vậy cũng là quá may mắn rồi.”
*Ò? Dù sao cũng là một trong ba gia tộc lớn nhất ở đây, néu cậu đã biết như vậy thì sao còn dám tới đón tôi, không sợ nhà họ Lâm ngắm ngầm giở thủ đoạn hãm hại sao?”
Nghe thấy câu này, ánh mắt Hồng Ngải lóe lên vẻ coi thường.
“Anh Sở, anh nói vậy là quá khách sáo rồi, mặc dù Lâm Văn Kiệt kiêu căng nhưng chưa từng dám động vào người của cả ba gia tộc, nhất là khi nhìn thấy tôi, anh ta không khác gì một con chó, tôi cũng đã giáo huấn anh ta không ít lần. Anh ta chết thì cũng đã chết rồi, nếu đến nhà họ Lâm mà nhà họ Hồng chúng tôi cũng sợ thì thật sự không đáng để đứng đầu cả ba gia tộc đâu.”
Nói đến đây, Hồng Ngải lại hơi mắt tự nhiên.
“Chuyện này… anh Sở có tiện không? Ba và ông nội tôi đều đang ở nhà đợi anh, muốn cảm ơn vì anh đã cứu mạng.”
Đáng ra Sở Vĩnh Du định đi thẳng tới tìm Ôn Trung nhưng hiện giờ xảy ra chuyện của Lâm Văn Kiệt, nên bắt buộc phải giải quyết mọi chuyện sạch sẽ. Thực ra anh hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ sợ sẽ làm liên lụy tới gia đình của Bạch Hinh Vũ thì không hay.
“Được.”
Nhận được sự đồng ý của Sở Vĩnh Du, Hồng Ngải vô cùng kích động, anh ta thật sự rất sợ Sở Vĩnh Du sẽ từ chối, chuyện của Lâm Văn Kiệt thật sự không đáng nói là chuyện.
Cùng lúc đó trong nhà họ Lâm ở Kim Cảng, trên ngọn núi của nhà họ Lâm được đắp lên thủ công, những ngôi biệt thự trải dài khắp núi, tất cả đều là của nhà họ Lâm.
Lúc đó, trong một quảng trường nhỏ có đài phun nước trên núi, thi thể của Lâm Văn Kiệt được đặt trên tấm vải trắng, mọi người đứng bốn phía xung quanh, tất cả đều là những người có máu mặt ở nhà họ Lâm, trong đó có ba của Lâm Văn Kiệt, Lâm Miều. Khuôn mặt ông ta vô cùng đau đớn, bên cạnh còn có một người phụ nữ nữa, đang quỳ gục xuống cạnh người Lâm Văn Kiệt gào khóc thảm thiết.
“Con trai của ta, không ngờ lại có người dám giết con trai của Lâm Miều ta.”
Bàn tay của Lâm Miễu siết chặt, ông ta vừa nói xong, hai mươi người đằng sau lập tức đứng ra, tất cả đều là những cường giả rất mạnh, giống như chỉ đợi gia chủ ra lệnh là sẽ lập tức xuất phát.
Đúng vào lúc đó, một ông già chạy vào, mỗi bước chân dài hơn mười mét, có thể nói là đi như bay một cách đúng nghĩa.
Ông già chạy đến bên cạnh Lâm Miều rồi khom người nói.
“Gia chủ! Có một chuyện xảy ra!”
Lâm Miều cau mày.
“Nói!”
“Hung thủ giết chết cậu Lâm đã được Hồng Ngải của nhà họ Hồng đón đi ở sân bay rồi.”
Hả? Câu này của ông ta làm tất cả những người họ Lâm có mặt ở đó đều cau mày.
Không ngờ nhà họ Hồng đã xen vào, nếu muốn báo thù sẽ rắc rối hơn rất nhiều.
Cho dù Lâm Miễu là gia chủ của nhà họ Lâm trong tận sâu trong lòng của ông ta cũng cảm nhận được sự bất lực không thể nói ra, nhà họ Hồng là một ngọn núi cao không thể vượt qua được.
Đúng vào lúc đó, một ông già bước tới, người này mặc bộ đồ luyện công màu trắng, mặc dù râu tóc bạc phơ nhưng tinh, khí, thần vẫn còn đầy đủ.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng tránh sang một bên rồi cúi người hành lễ.
Người này chính là ông cụ nhà họ Lâm, một trong số những người đã đưa nhà họ Lâm thành một trong ba gia tộc lớn nhất ở Kim Cảng, là người trong vô số những truyền kỳ và câu chuyện.
Nhìn thấy đứa cháu trai mà ông ta thương yêu nhất đang nằm trên tắm vải trắng, lồng ngực hoàn toàn lõm xuống nhưng ông cụ nhà họ Lâm lại không hề rơi nước mắt nhưng sự lạnh lùng trong ánh mắt tỏa ra bốn phía đã nói rõ tất cả.
Sau đó một lúc, ông ta mới lên tiếng.
“Người giết Văn Kiệt là ai? Đang ở đâu?”
Trong mắt ông cụ nhà họ Lâm, với địa vị hiện tại của nhà họ Lâm, nhất định sẽ nhanh chóng bắt được, hiện giờ chỉ còn đợi xử lý nữa thôi.
Lâm Miễu đứng bên cạnh, vội vàng nói.
“Ba, xảy ra một chút vấn đề, tên hung thủ kia đã được Hồng Ngải của nhà họ Hồng đón đi rồi.”
Ông cụ nhà họ Lâm trừng mắt nhìn Lâm Miễu rồi rơi vào im lặng, mãi một lúc sau mới lên tiếng.
“Tập hợp nhân lực, xuất phát tới nhà họ Hồng.”
Cái gì?
Người nhà họ Lâm vô cùng kinh ngạc, lập tức có mấy người đứng ra.
“Ba, xin ba hãy suy nghĩ lại. Đó là họ Hồng, chúng ta thật sự đi đối đầu với bọn họ sao?”
Khuôn mặt ông cụ nhà họ Hồng rúm ró.
“Cháu của ta chết rồi, máy người còn ngồi đó nghĩ nhà họ Hồng hay không nhà họ Hồng sao? Lập tức xuất phát.”
Chỉ có một mình Lâm Miễu hiểu rõ trong lòng ông cụ nhà họ Lâm đang nghĩ những gì, sân bay là nơi đông người, Lâm Văn Kiệt, con trai của ông ta bị giết ở đó, hung thủ đã bị nhà họ Hồng đưa đi, hiện giờ tất cả những người có chút tai mắt nhất định đều đã biết hết chuyện này, nếu có nói tất cả người dân ở Kim Cảng đều đã biết chuyện này thì cũng không có gì quá.
Con trai của ông ta đã chết, nếu nhà họ Lâm thật sự nhẫn nhịn, không dám làm bắt cứ thứ gì, thì tạm không nói đến chuyện mối thù của con trai không báo được mà đến thể diện của nhà họ Lâm cũng hoàn toàn mắt hết.
Nhà họ Hồng ở Kim Cảng, ở nơi tắc đất tắc vàng như ở đây mà còn có được một miếng đất xây dựng một trang viên, mặc dù nhỏ hơn một chút so với những trang viên của nước ngoài nhưng phải hiểu rằng, đây là Kim Cảng, là nơi mà giá nhà được tính theo từng inch chứ đừng nói là mét vuông nên cũng hiểu được mọi chuyện là thế nào.
Lúc này, đoàn xe Bentley Mulsanne tiến vào bên trong trang viên, lái thẳng đến lối vào của trang viên rộng lớn xây theo phong cách châu Âu.
Đã có hai người chờ sẵn ở đó, một người là một người đàn ông trung niên cao lớn khí thế, một người lại là một ông già lớn tuổi đang ngồi xe lăn.
Bất cứ người nào nhìn thấy cảnh tượng này đều ngạc nhiên tới mức rớt cả cằm, dù sao đây cũng là gia chủ của nhà họ Hồng, Hồng Trạch và ông cụ nhà họ Hồng, hai người bọn họ đích thân tới đón, cảnh tượng này đúng là trăm năm mới có một lần.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng nào đó bên trong trang viên tất cả con cháu trực hệ của nhà họ Hồng đều đứng bên cạnh cửa số nhìn về phía lồi ra.
“Sở Vĩnh Du này đúng là vị khách cao quý nhất của nhà họ Hồng chúng ta trong vòng mười năm nay.”
“Còn không phải sao, anh trai và ba cùng đích thân ra tiếp đón, lại còn không để cho chúng ta xuất hiện, sợ đông người Sở Vĩnh Du không vui. Trời ạ, đúng là chiều chuộng đến tận trời.”
“Tôi cũng thấy rất tò mò, một nhân vật như vậy, tôi nghe Hồng Ngải nói vẫn còn rất trẻ, nói là kỳ tài chuyển thế cũng là không nói quá đâu.”
Cả gia đình bàn tán xôn xao, mọi người nhìn thấy Hồng Ngải đích thân mở cửa xe phía sau ra, sau đó Sở Vĩnh Du xuất hiện.
Ngay sau đó, Hồng Trạch đẩy xe lăn về phía đó, mỉm cười.
“Cảm ơn anh Sở đồng ý tới làm khách quý của nhà họ Hồng chúng tôi.”
Ông cụ nhà họ Hồng cũng mỉm cười.
“Anh Sở, đã nghe tiếng anh từ lâu, ông Tần cũng từng nói với tôi về anh.”
Hả? Thật ra Sở Vĩnh Du cũng cảm thấy hơi bắt ngờ, không ngờ ông cụ nhà họ Hồng và ông Tần lại quen biết với nhau.