Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 21: Quà ba tặng cho con
Bốp!
Không đợi Sở Vĩnh Du ra tay, trên mặt Lý Tuệ đã trúng một bạt tai, thế mà lại là Đồng Ý Yên đánh tới.
"Sao cô có thể nhẫn tâm phá hủy sự ngây thơ chất phác của một cô bé như vậy, cô đúng là đồ khốn nạn!"
Lý Tuệ điên rồi, bị tát vào mặt như thế sẽ muốn đánh lại, nhưng Liên Sâm nhìn thấy Sở Vĩnh Du tức giận, bèn một vàng quát lên.
"Đuổi hết ra ngoài!"
Cứ như vậy, cả nhà Đồng Tinh Minh xấu hổ bị đấy đến bên cạnh chiếc xe Mercedes-Benz bên đường.
"Ba! Không thể cứ bỏ qua như vậy được!"
Hai mắt Đồng Tử Họa đỏ bừng, bản thân bị đánh, vợ bị đánh, hơn nữa tay của vợ cũng do Sở Vĩnh Du bẻ gãy, này căn bản chính là mối thù không đội trời chung.
"Câm mồm! Sở Vĩnh Du quen biết Liên Sâm, quay về lại thương lượng, mày còn sợ gây họa chưa đủ là!"
Ầm ầm!
Cửa xe vừa mới mở ra, đột nhiên một tiếng độngtruyền từ xa dần tới gần, quay đầu nhìn lại theo bản năng, cả nhà Đồng Tinh Minh đều trợn tròn mắt.
Chỉ thấy một chiếc xe tăng đang lao đến, loại khí thế như mãnh thú chỉ xe sắt thép này có được đã không thể dùng từ ngữ để hình dung.
"Này... Sao lại có xe tăng xuất hiện."
Đồng Tử Họa thầm nói một câu, Đồng Tinh Minh hừ lạnh.
"Quản nhiều làm gì, đi!"
Khi lên xe, cả nhà đều nghe được tiếng của Sở Vĩnh Du, trong con người tràn ngập vẻ mơ màng.
"Hữu Hữu nhìn thấy chiếc xe tăng kia không? Đó là quà sinh nhật ba chuẩn bị cho con đấy."
Thời gian vui vẻ luôn là ngắn ngủi, lúc Sở Vĩnh Du về đến nhà đã là mười một giờ đêm, Hữu Hữu đã ngủ ở trên xe.
Ôm Hữu Hữu lên tầng rồi quay về phòng khách, Đồng Thế Tân lên tiếng trước.
"Vĩnh Du, việc hôm nay làm được rất đẹp, mặt mũi nhà chú hai của anh hoàn toàn bại lộ. Tuy nhiên chúng ta cũng không sợ ông ta, Vĩnh Du, con tức giận làm chủ cho Hữu Hữu như vậy, ba cũng ủng hộ."
Tư Phu cũng cười nói.
"Đúng vậy, con nhập ngũ bốn năm cũng xem như không uổng công, con quen biết ông chủ lớn như Liên Sâm mà sao không nói sớm."
"Con không quen biết Liên Sâm."
Nhưng mà lời nói của Sở Vĩnh Du lại làm cho mọi người đều sửng sốt.
"A! Anh rể thật biết nói đùa, còn biết khiêm tốn nữa."
Hiện tại Đồng Hiểu Tiêm mở miệng là một tiếng anh rể, gọi tiếng này còn ngọt hơn tiếng kia.
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, anh nói là sự thật, loại nhân vật nhỏ như Liên Sâm, anh thật sự không biết, cũng chỉ để Mã Trạch sắp xếp một chút mà thôi.
Đột nhiên, Sở Vĩnh Du nghĩ tới điều gì, anh đứng bật dậy, dọa mấy người nhảy dựng.
"Không xong! Quên thay tã cho Hữu Hữu rồi."
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du hấp tấp lên tầng, vể mặt mỗi người đều kỳ lại vô cùng, hồi thần lại, Đồng Hiểu Tiêm đột nhiên ôm lấy tay Đồng Ý Yên, làm nũng nói.
"Chị, chị nhìn cái xe Mercedes-Benz kia, quá tiêu tốn xăng, chị nói anh rể cho em ba trăm triệu hay hai trăm bốn mươi triệu gì đấy để tiêu vặt trước đi."
Cái gì? Đồng Ý Yên nhìn em gái với ánh mắt không thể tin nổi, thiếu chút nữa là cô phải bật cười.
"Em cho rằng anh rể em mở ngân hàng à? Còn ba trăm triệu, hai trăm bốn mươi triệu tiền tiêu vặt, mất công em nói ra được."
Đồng Hiểu Tiêm không vui.
"Thôi đi! Chắc chắc Sở Vĩnh Du có tiền, chẳng qua hiện tại chị quá lãnh đạm với anh ấy, người ta mới không muốn bỏ ra gì cả, đêm nay chị ngủ với anh ấy, ngày mai tuyệt đối cái gì cũng có."
"Em!"
Đồng Ý Yên tức giận khó lòng kìm chế, cô để lại một câu rồi cũng đi lên tầng, cô sợ nếu còn tiếp tục ngồi ở đây thì không thể khống chế được chính mình mà nổi giận với đứa em gái nói chuyện căn bản không có chừng mực này.
"Anh ấy là anh ấy, con là con, ở trước khi con tha thứ cho anh ấy, mọi người cũng không cần can thiệp đến cuộc sống cùng quyết định của con, Sở Vĩnh Du có chút mối quan hệ là mọi người là muốn phản bội? Rốt cuộc anh ấy có thật sự vì cái nhà này không còn cần thời gian chứng minh."
Đối với chuyện này, Đồng Hiểu Tiêm không để bụng.
"Ba mẹ, hai người nhìn chị con đi, còn chưa trả nợ xong, thôi được rồi, không uống rượu nữa, con về ký túc xá đây."
Cho dù hai người già khuyên thế nào, Đồng Hiểu Tiêm cũng lái xe rời đi theo ý mình.
"Haizzz, con bé này, thật sự là làm cho người ta hao tâm tốn sức."
Hoàn toàn khác với bên này, trong một căn biệt thự ở một tiểu khu tại nội thành thành phố Trữ, Đồng Tử Họa và Đồng Tinh Minh ngồi trên sô pha, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, giống như có vô tận ưu sầu không giải quyết được.
Biệt thụ của Đồng Tử Họa cũng trong tiểu khu này, cho nên sau khi đưa Lý Tuệ và con trở về bèn đi thẳng đến đây.
"Ba, ba nói chuyện này nên làm thế nào, con không thể nuốt trôi cơn tức này được, vừa rồi Lý Tuệ khóc lóc đáng thương như vậy, Trạc Trạc cũng bị dọa sợ, Sở Vĩnh Du hơi quá đáng rồi."
Sở Vĩnh Du thế mà lại quen biết Liên Sâm, điều này làm cho Đồng Tử Họa cũng không biết tiếp theo nên làm cái gì, chẳng lẽ còn để mấy người Trùng Trùng đi xử lý Sở Vĩnh Du? Một khi bại lộ khiến Liên Sâm đi đối phó với nhà bọn họ thì phải làm sao bây giờ.
Ấn diệt tàn thuốc, Đồng Tinh Minh do dự nói.
"Chỉ có thể để ngày mai ba đi tìm bác cả của con, nhìn xem có thể áp chế Liên Sâm không, con cũng biết mạng lưới quan hệ của bác cả con rồi đấy."
Người có tài phú nhất nhà họ Đồng chính con cả, nếu ông ta cũng không có cách nào vậy thì thật sự không có cách.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Có thể mở cửa từ bên ngoài đương nhiên là người trong nhà, hai người ngẩng đầu nhìn ra, một bóng người xinh đẹp xuất hiện.
"Ba, còn chưa ngủ ạ."
Một đầu tóc dài phiêu dật, cho dù là bộ đồ công sở màu đen cũng không thể chê dấu đượng dáng người thon thả, người phụ nữ vừa mới tiến vào chính là Đồng Quyên Quyên, con gái Đồng Tinh Minh, một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ.
"Chị, không phải chị nói hôm nay không làm xong công việc nên không quay lại à? Sao lại..."
Đồng Quyên Quyên cười thản nhiên, quơ quơ món đồ chơi trong tay.
"Sinh nhật Trạc Trạc, đương nhiên chị phải có mặt, còn chưa đến 0 giờ, có thể tặng quà sinh nhật cho thằng bé, cũng coi như tâm ý của người bác này, Tử Họa, em chờ chị cất hành lý sau đó chúng ta cùng đi gặp Trạc Trạc."
Đi được vài bước, Đồng Quyên Quyên thông minh nhìn ra được không thích hợp, lúc này lại đi đến sô pha phòng khách, hỏi.
"Vẻ mặt hai người là thế nào đây, có chuyện gì à?"
"Con gái hỏi nhiều làm gì, đi làm chuyện của con đi."
Đồng Tinh Minh không vui nói một câu, cô con gái này rất thông minh, có năng lực, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, vốn định giữa lại bên người trợ giúp mình, kết quả lại muốn tự mình lang bạt một phen.
Còn đừng nói, tuy rằng mở công ty dưới sự hỗ trợ của ông ta, thế nhưng phát triển cũng không tồi.
"Tử Họa! Em nói!"
Đồng Tử Họa vốn sợ người chị gái này, trộm nhìn thoáng qua ba mình, thấy ông ta không có hành động gì, hơn nữa trong lòng cũng hoảng sợ, bèn kể hết mọi chuyện xảy ra từ khi Sở Vĩnh Du trở về cho người chị đi công tác gần một tuần nghe.
Sau khi nghe xong, da Đồng Quyên Quyên nhăn lại, cũng vô cùng tức giận.
"Sở Vĩnh Du này nhập ngũ về cũng không biết chính mình họ gì nữa à? Thế mà còn dám cưỡi lên đầu nhà chúng ta."
"Ba, nếu đã đến mức này rồi, vốn con tính toán chờ quen thuộc hơn một chút sẽ dẫn bạn trai về gặp hai người, hiện tại xem ra phải đưa về trước rồi."
Đồng Tinh Minh nhíu mày.
"Con có bạn trai? Còn có thể áp chế người như Liên Sâm? Nếu con có bạn trai tài giỏi như vậy, sao người làm ba như ba lại không có chút tin tức nào."
Khóe miệng hơi nhếch lên, Đồng Quyên Quyênlấy điện thoại ra, vô cùng tự tin nói.
"Có thể áp chế Liên Sâm hay không thì con không biết, nhưng đối phó với loại binh lính xuất ngũ như Sở Vĩnh Du thì dễ như trở bàn tay."
"Bởi vì bạn trai con là binh vương xuất ngũ."