Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 2: Làm ba
Sao cơ?
Đồng Ý Yên giận run người, giơ tay phải lên định đánh.
“Ha! Muốn đánh tôi? Đồng Ý Yên, chị dám không? Mặt ông đây này, chị dám đánh không? Đánh xong chị sẽ mất đi những thứ gì, trong lòng chị không tự biết à?”
Cuối cùng Đồng Ý Yên vẫn hạ cánh tay xuống, không vì lời hứa viên đạn bọc đường của ông cụ, chỉ vì con gái Hữu Hữu của cô, cô đều phải nhịn.
Thoáng chốc, sương mù làm mờ đi hai mắt cô.
Bốp!
Ngay khi Đồng Tử Họa đang định nói tiếp thì trên mặt truyền tới cảm giác đau bỏng rát, anh ta không thể tin được quay đầu nhìn Sở Vĩnh Du.
“Mày… mày dám đánh tao?”
“Xin lỗi vợ tôi.”
Sở Vĩnh Du mặt không cảm xúc giống như một cái máy, thấy Đồng Tử Họa đang lao tới, tay phải anh lại giơ lên.
Bốp!
Lại một cái tát giòn tan nữa vào mặt, Đồng Tử Họa bị đánh ngã ngồi xuống đất.
“Xin lỗi!”
Sở Vĩnh Du từ từ cúi người, nhìn Đồng Tử Họa đang ngồi dưới đất từ trên cao xuống, giọng anh như đến từ địa ngục, như thể toàn bộ sảnh tiệc đã rơi vào hầm băng.
Người được gọi là chồng do Đồng Ý Yên lựa chọn, sợ hãi run chân bỏ chạy.
Nhìn Sở Vĩnh Du mà Đồng Tử Họa sợ hãi, hai má sưng vù, anh ta biết mình không phải đối thủ của anh bèn cắn răng nghiến lợi.
“Yên Yên, xin… xin lỗi…”
“Cút!”
Đồng Tử Họa đứng dậy loạng choạng chạy ra cửa, cuối cùng hắn mới trút giận nói:
“Chết tiệt, hai người đợi đấy, Sở Vĩnh Du, đừng tưởng nhập ngũ, có chút ngang ngược là muốn làm gì thì làm, ông đây sẽ khiến mày phải quỳ dưới chân tao sám hối.”
Mặc kệ kẻ tôm tép này, Sở Vĩnh Du thấy Đồng Ý Yên đang định lên tay, anh đặt ngón trỏ tay phải lên môi cô.
“Bà xã, có gì về nhà rồi nói.”
Đồng Ý Yên sống trong khu chung cư nhỏ ngoại ô Thành phố Ninh, mặc dù là biệt thự hai trăm mét vương nhưng tỷ lệ người tới đây ở chưa đến 10%, có thể hình dung giá nhà rẻ như thế nào.
Hơn hai tiếng sau, chiếc Audi A4L duy nhất trong nhà dừng lại trước cổng sân.
Trở về ngôi nhà mà anh đã xa cách bốn năm, trong lòng Sở Vĩnh Du tĩnh lặng như nước, điều đáng để anh nhớ nhất nơi này chỉ có vợ Đồng Ý Yên của anh.
“Ba mẹ đã chọn xong chưa? Lần này chị con…”
Một cơn gió thơm thoảng qua những dòng suy nghĩ của anh, Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu.
“Hiểu Tiêm.”
Đồng Hiểu Tiêm, em gái của Đồng Ý Yên trợn mắt há mồm đứng tại chỗ, không thể tin được nhìn Sở Vĩnh Du.
Mãi cho đến khi mấy người phía sau đi vào, cô ta mới bừng tỉnh, ngạc nhiên chỉ tay vào anh rồi khoa trương nói:
“Trời ơi! Không ngờ lại là Sở Vĩnh Du, anh ta… Chị, không ngờ anh ta vẫn còn sống sót trở về? Không bị chết ngoài chiến trường à?”
Nghe em gái nói thế, Đồng Ý Yên nhíu mày, mặc dù cô rất bất mãn vì Sở Vĩnh Du xa cách bốn năm, trong lòng cô vẫn chưa tha thứ cho anh, nhưng cũng không đến mức nguyền rủa anh thế này.
“Tiêm Tiêm, anh ấy vẫn là anh rể em, chú ý lời nói của mình.”
Đồng Hiểu Tiêm mỉm cười, khoanh hai tay trước ngực, nhìn Sở Vĩnh Du bằng ánh mắt khinh thường, quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới.
“Anh rể? Chị đừng chọc tôi cười nữa, loại phế vật như anh ta, chị nghĩ anh ta nhập ngũ bốn năm là có thể thay đổi sao? Đừng mơ nữa, haha.”
Đồng Hiểu Tiêm cười mỉa mai, cô ta nghĩ tới gì đó rồi bắt đầu trêu chọc.
“Thế nào? Không phục? Nếu anh là đàn ông thì đến buổi đấu giá chuộc con gái anh về đi.”
Lời vừa dứt, ba người Đồng Ý Yên đều sửng sốt, dù sao họ cũng vẫn chưa nói cho Sở Vĩnh Du về sự tồn tại của Hữu Hữu.
“Con gái… tôi?”
Sở Vĩnh Du nghểnh cổ, đầu óc hơi loạn.
“Ha! Chị, chị vẫn chưa nói cho anh ta à?”
Đồng Ý Yên giận dữ trừng mắt nhìn Đồng Hiểu Tiêm đang cười ngả ngớn, sau đó hấp tấp giải thích cho Sở Vĩnh Du.
“Sở Vĩnh Du, đúng, khi ấy chúng ta phát sinh quan hệ rồi em đã sinh một đứa con gái, là con anh, nhưng…”
Nói đến đây, mặt Đồng Ý Yên biến sắc, đột nhiên nhìn Đồng Hiểu Tiêm.
“Em… em vừa nói gì? Hữu Hữu đang ở buổi bán đấu giá? Là thế nào?”
Đồng Hiểu Tiêm quay lại, ngồi xuống sofa, lãnh đạm nói.
“Đồng Tử Họa nói với tôi, ông nội bảo Hữu Hữu là con hoang không có ba, nó đã ba tuổi rồi, chúng ta không thể mạo hiểm giữ nó lại, nếu tin này truyền ra ngoài thì thanh danh nhà họ Đồng sẽ bị phá hỏng, cho nên bảo Đồng Tử Họa đưa đi. Con hàng này đã đưa tới buổi đấu giá của nhà họ Trần rồi, còn nói là may mắn bán được mấy tỷ ấy, tiện thể kiếm chút tiền tiêu vặt.”
Cái gì!
Đồng Ý Yên đầu váng mắt hoa, bám vào tủ giày bên cạnh, mà hai ông bà già Đồng Thế Tân cũng biến sắc, nhất là Tư Phu, bà căm hận nói:
“Hiểu Tiêm! Con… dù thế nào thì Hữu Hữu cũng là cháu gái con, con… sao con có thể dùng giọng điệu thờ ơ này mà nói chứ, còn…”
“Còn cái gì?”
Đồng Hiểu Tiêm đứng lên, trong mắt đầy sự hận thù.
“Mẹ! Con làm sao? Từ khi chị con kết hôn với Sở Vĩnh Du, đi đâu con cũng bị chê cười, bị người nhà chê cười, bạn học chê cười, sao con không thể… khụ!”
Đột nhiên Đồng Hiểu Tiêm không nói được nữa, ho khan dữ dội, cô ta đã bị Sở Vĩnh Du bóp cổ.
“Nghe cho rõ đây, nếu cô còn dám nói về con gái tôi những lời như vậy thì tôi sẽ lấy mạng cô!”
“Bịch!”
Sở Vĩnh Du ném Đồng Hiểu Tiêm lên ghế sofa, anh xoay người rời khỏi nhà, khi đang ngang qua Đồng Ý Yên, anh để lại một câu:
“Yên tâm nhé bà xã, anh sẽ đưa con gái bình an trở về.”
Mãi cho đến khi Sở Vĩnh Du đi được một lúc, Đồng Hiểu Tiêm mới từ cơn hoảng sợ cực độ vừa rồi tỉnh lại, nghĩ mình bị một tên phế vật bóp cổ uy hiếp là lại tức tối, chạy ra cửa hét lớn:
“Sở Vĩnh Du! Anh đi chết đi, đồ phế vật, đi chết cùng với đứa con hoang của anh đi!”
Bốp!
Một tiếng tát giòn giã vang lên, Đồng Hiểu Tiêm ôm mặt, nhìn chị gái với vẻ khó tin.
“Chị… chị đánh tôi?”
Đồng Ý Yên không nói gì, đi thẳng lên lầu, nước mắt lại trào ra.
Sao cô lại có đứa em gái như thế này chứ?!
“Chị… Các người đều bắt nạt tôi, tôi sẽ không về nữa.”
Thấy ba mẹ cũng chẳng ra mặt giúp mình, Đồng Hiểu Tiêm khóc lóc chạy đi.
Lúc này, ở cổng khu chung cư, Mã Trạch lái chiếc xe Marcedes đỗ trước mặt Sở Vĩnh Du.
“Đại nhân, anh đi đâu ạ?”
Lên xe xong, Sở Vĩnh Du không trách Mã Trạch sơ suất, che giấu thân phận của một cô bé quá đơn giản, bọn họ là người chứ không phải thần.
“Đến buổi đấu giá nhà họ Trần.”
“Vâng.”
Là một trong bốn người bảo vệ Sở Vĩnh Du, trước khi trở về, Mã Trạch đã tìm hiểu mọi thứ về Thành phố Ninh, đây là chức năng cơ bản của việc bảo vệ.
Thời gian trôi đi, xe tiến vào khu đô thị chính, Mã Trạch lái xe mà tim run lên, thật sự là trạng thái của Sở Vĩnh Du không đúng lắm, rất không đúng, anh ta chưa thấy trạng thái này của anh bao giờ, cho dù là trước kia Đồng Ý Yên bị ép chọn chồng hai cũng không phô trương thế này.
Có thể thấy bằng mắt thường, trong xe đã có một tầng sương giá.
“Mã Trạch, tôi có một đứa con gái, Sở Vĩnh Du tôi có một đứa con gái.”
Sao cơ?!
Lời nói đột ngột này của Sở Vĩnh Du khiến trán Mã Trạch lấm tấm mồ hôi, anh ta vội dừng xe lại, tay phải rút súng ra nhắm chuẩn huyệt Thái Dương.
“Đại nhân, thuộc hạ thất trách, nếu có kiếp sau vẫn xin được theo anh ra trận giết địch!”
“Tôi đã bảo cậu phải chết chưa?”
Giọng nói lạnh băng vang lên, tay Mã Trạch run rẩy, nhưng dù sao cũng không dám bóp cò.
Anh ta đứng thẳng dậy thì thấy tấm kính bên cạnh Sở Vĩnh Du kêu xèo xèo, bắt đầu xuất hiện các vết nứt, sau đó Mã Trạch nghe thấy một câu như ngày tận thế.
“Con gái của Sở Vĩnh Du tôi, lúc này lại đang bị bán đấu giá.”