Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 15: Gây ra họa lớn rồi
Lời nói khó nghe như vậy, nhất là đối với phụ nữ, quả thật quá đáng cực độ, hơn nữa còn nói ngay trước mặt con nít.
Trần Việt tức giận không chịu được, cô ta căn bản không cần nhìn, chỉ cần nghe giọng thôi đã biết là em họ Trần Hạo Hiên kia của mình rồi, lúc này đứng dậy quát lớn.
“Trần Hạo Hiên, cậu đừng quá đáng, tôi cho con trai tôi đến dự sinh nhật, dự xong sẽ trở về, cậu...”
“Tôi làm sao?”
Đột nhiên cạnh bàn xuất hiện một thanh niên trẻ, trên mặt đều là châm chọc, tay phải lại nhấc lên vung về phía mặt Trần Việt.
“Ông đây còn muốn đánh cô đấy!”
Bốp!
Tiếng tát vang lên, nhưng lại là một dấu tay năm ngón rõ ràng in trên mặt Trần Hạo Hiên, cả người cũng lùi về sau mấy bước, được hai người bạn đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng vững.
“Phụ nữ cũng đánh, anh còn là một người đàn ông không?”
Trần Việt kinh ngạc, cô còn chưa thấy rõ Sở Vĩnh Du ở đối diện đi sang bên cạnh từ lúc nào, còn Đồng Ý Yên thì rất bất đắc dĩ, gen bạo lực của chồng mình lại bộc phát rồi.
“Anh Lâm Sinh, ba em rất lợi hại, không sợ nha.”
Bỗng nhiên Hữu Hữu nói với Lâm Sinh ở bên cạnh, lúc này hai người phụ nữ mới nhớ đến trẻ nhỏ cũng đang ở đây, ngay lập tức ôm vào trong lòng, nhưng Trần Việt biết đây là chuyện của mình, sau khi đưa mắt ra hiệu với Đồng Ý Yên, đứng dậy đi đến nói với Trần Hạo Hiên.
“Trần Hạo Hiên, tôi cho con đi dự sinh nhật xong thì trở về, cậu đừng hùng hổ hăm dọa.”
Lúc này Trần Hạo Hiên đã tỉnh táo lại, cảm nhận đau rát trên mặt, hoàn toàn bùng nổ.
“Con mẹ nó mày dám đánh tao! Mày... con mẹ nó sao mày dám, ông đây phế mày!”
Quát xong, lập tức cùng hai người bạn xông về phía Sở Vĩnh Du.
Nhưng ngay sau đó, Trần Hạo Hiên đã bị Sở Vĩnh Du túm cổ rồi nhấc bổng hai chân cách mặt đất, lập tức khiến cho hai người bạn kia đều ngây ra như phỗng.
“Có trẻ nhỏ ở đây, tôi không muốn ra tay, cút ra ngoài.”
Buông tay, Sở Vĩnh Du đi ra ngoài, khi đi ngang qua bàn còn ấn Trần Việt ngồi xuống ghế.
“Không cần lo lắng, tôi đi xử lý.”
Trần Việt lo lắng muốn lên tiếng, nhưng lại bị Đồng Ý Yên đè xuống.
“Cô để anh ấy điên đi, ông xã tôi vừa nhập ngũ trở về, mấy người này không phải là đối thủ của anh ấy.”
Nào ngờ vừa nói xong, Trần Việt lại cuống đến sắp khóc.
“Không được đâu Yên Yên, Trần Hạo Hiên... Trần Hạo Hiên là dòng chính của nhà họ Trần, cô mau buông tôi ra.”
“Nhà họ Trần? Nhà họ Trần nào?”
Đồng Ý Yên không để ý, hai đứa trẻ vẫn ở đây nè, Trần Việt còn phải trông coi chúng cho tốt, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ.
“Nhà họ Trần quyền thế ở Thành phố Ninh! Yên Yên, mau cho tôi đi ra!”
Cái gì!
Chợt ngẩn ra, Đồng Ý Yên buông lỏng tay, nhưng Trần Việt đã đứng dậy cũng sững sờ ngay tại chỗ, bởi vì Sở Vĩnh Du đã trở về, ngồi xuống ghế một lần nữa.
“Chúng ta tiếp tục, cô cũng không cần cảm ơn tôi, Hữu Hữu và Lâm Sinh là bạn tốt, vậy chính là một nửa con nuôi của Sở Vĩnh Du tôi, cho nên chuyện của nhà các cô, tôi sẽ không ngồi yên không để ý đến.”
Hai người phụ nữ đều đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh, Trần Hạo Hiên và hai người bạn đang nằm trên mặt đất kêu rên, nhất thời, hai người đều cuống lên.
“Mau... mau đi, không, các cô đi, mang Lâm Sinh đi, tất cả nguyên nhân tai họa này đều bắt nguồn từ tôi, để tôi gánh chịu.”
Trần Việt nói xong, Đồng Ý Yên nhìn thấy Sở Vĩnh Du vẫn nhìn menu không nhúc nhích, vội vàng tiếp lời.
“Sở Vĩnh Du! Anh... anh gây ra họa lớn rồi, người anh vừa mới đánh là dòng chính của nhà họ Trần quyền thế ở Thành phố Ninh, anh... ba đã nhắc nhở em rồi, bảo em giám sát anh chặt chẽ, đừng cho anh gây chuyện, phải... phải làm sao bây giờ!”
Sở Vĩnh Du không để ý, tiếp tục xem menu.
“Nhà họ Trần thì sao? Nhà họ Trần cũng là người, nếu thật sự đến báo thù, anh sẽ nói lý với bọn họ, cố gắng không ra tay.”
Nói lý? Đồng Ý Yên cảm thấy Sở Vĩnh Du đã bạo lực đến mức không cách nào cứu chữa được, lúc này bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
“Vậy anh ở lại đây nói lý đi, em cũng không muốn để lại bất kỳ bóng mờ tuổi thơ gì cho Hữu Hữu, mặc kệ anh nghĩ thế nào, bây giờ em mang Hữu Hữu về nhà, tốt nhất anh đừng mang phiền phức mình gây ra về nhà.”
Ngu ngốc cũng có thể nghĩ ra được, chờ đến lúc người nhà họ Trần đến, ít nhất cũng phải mấy chục hoặc hơn trăm người, đây chính là nhà họ Trần quyền thế ở Thành phố Ninh, chắc chắn nghiêm trọng hơn ngàn lần so với chọc phải chú hai.
Nghe thấy lời nói của Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du nghĩ thấy cũng phải, tuyệt đối không thể để con gái nhìn thấy những cảnh tượng kia.
“Cũng được, Hữu Hữu, con về nhà cùng mẹ trước, lát nữa ba sẽ trở về, được không?”
Hữu Hữu gật đầu.
“Vâng, ba ba muốn đánh người xấu, Hữu Hữu biết mà, ba ba lợi hại nhất.”
Rất hiếm thấy, Sở Vĩnh Du nhe răng cười.
“Đúng vậy, ba ba lợi hại nhất.”
Trần Việt bên cạnh giống như kiến bò trên chảo nóng, nhưng thấy Sở Vĩnh Du khó khuyên bảo, cũng chỉ có thể an ủi con trai Lâm Sinh, sau đó nói với Đồng Ý Yên.
“Yên Yên, phiền cô cũng mang Lâm Sinh về, tôi sẽ gánh tất cả trách nhiệm lên người mình, sẽ không liên lụy đến chồng cô, thật sự xin lỗi, nếu như các cô không đến...”
“Không cần nói nữa chị Trần, yên tâm giao Lâm Sinh cho tôi đi, chỉ là, hi vọng cô sẽ không xảy ra chuyện gì, còn anh ấy, tôi cũng không cần phải quan tâm.”
Sau khi Đồng Ý Yên rời đi, Sở Vĩnh Du nhìn Trần Việt nói.
“Xem ra, chắc hẳn cô cũng là người nhà họ Trần.”
Gật đầu, Trần Việt tỏ vẻ đau buồn.
“Bởi vì một số chuyện, tôi chẳng những bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, mà còn bị cấm vào khu vực nội thành, chỉ có thể sống ở ngoại thành.”
“Vậy chắc hẳn cô biết số điện thoại di động của ông cụ Trần Trọng Thiên nhà họ Trần nhỉ, cho tôi.”
Hơi sững sờ, Trần Việt cười khổ.
“Biết... biết thì sao chứ, chính ông nội đuổi tôi ra khỏi nhà đồng thời đưa ra mệnh lệnh này.”
“Không sao, cô cho tôi là được rồi, cô là mẹ của Lâm Sinh, tôi đã quyết định ra tay, vậy chắc chắn phải một lần vất vả suốt đời nhàn nhã mà giải quyết hết phiền phức cho cô.”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Sở Vĩnh Du, quỷ thần xui khiến thế nào, Trần Việt lại thật sự đưa số điện thoại di động cho Sở Vĩnh Du.
Lúc này, Sở Vĩnh Du cũng nhận được tin nhắn Messenger của Đồng Ý Yên.
Khi em đi ra ngoài, ba người Trần Hạo Hiên đã không còn ở đây, tự anh cẩn thận, em không hy vọng Hữu Hữu vừa mới có ba mà đã lập tức mất đi.
Nhắn lại một icon OK, Sở Vĩnh Du tiếp tục xem menu, hình như vừa rồi con gái Hữu Hữu nhìn rất kỹ mấy món ăn trong đó, cần phải ghi nhớ về nhà thể hiện chút tài nấu nướng mới được.
“Phục vụ, đóng gói tất cả đồ ăn mới gọi.”
Nửa tiếng sau, Sở Vĩnh Du đứng dậy nói với Trần Việt.
“Cô xách đồ ăn cẩn thận, chắc rằng người cũng sắp đến rồi, chúng ta đừng làm ảnh hưởng đến buôn bán của quán ăn, ra ngoài chờ đi.”
Trong lòng Trần Việt đang rất lo lắng, mặc dù Trần Hạo Hiên không phải đứa cháu ông nội cô ta thương yêu nhất, nhưng cũng là dòng chính của nhà họ Trần, chuyện này, rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ.
Gần như là vừa mới ra ngoài chưa được mấy phút, tiếng phanh gấp của một chiếc BMW X5 vang lên rồi dừng lại.
Ngay sau đó, Trần Hạo Hiên mặt mũi bầm dập đi xuống, đồng thời còn có hai người đàn ông trung niên mặc âu phục mang giày da xuống cùng, hoàn toàn trái ngược với cả đám người trong tưởng tượng.
Tất nhiên Sở Vĩnh Du tỏ vẻ không quan trọng, đã cầm điện thoại di động ra, chuyện có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, anh cũng lười ra tay với đám vớ vẩn này.
Mà Trần Việt thì không thể vui nổi.
Bởi vì hai người đàn ông trung niên này chính là vệ sĩ bên cạnh ông cụ, điều này thể hiện cái gì, chính là thể hiện ông nội đã biết chuyện này rồi.